Thiên

Chương 149: Quán Bar-Nguyên Thành

Lão Thiên

15/10/2017

Kết thúc buổi thanh nhạc trong một bài tình ca nhẹ nhàng, vận dụng Mộc nguyên lực. Tất cả khán giả liền hò reo trong lời chào tạm biệt của Lý Duẩn cùng các tu nguyên giả đã lần lượt rời khỏi đây.

Vũ Thiên kéo Tiểu Bạch, Xà Xà cùng Hồng Trúc Ngư, Ngọc Kha nhanh chóng rời khỏi dãy ghế mà ra khỏi nhà hát này.

Rẽ vào con đường lớn đã che khuất đi “Nhà hát Duân Du” bởi những tòa nhà cao tầng khác. Bước trên con đường đã phủ đầy bóng râm nơi các nhánh cây quanh đường trải hoa đã cắt tỉa gọn gàng.

Ngọc Kha nói trước, mang theo vẻ chút khó xử:

- Vũ Thiên! Đệ có nhận công việc gì từ Hội không!

Vũ Thiên hơi đỏ mặt, nhất thời không biết trả lời sao, hắn liền hiện vẻ khó xử, nói gấp:

- Chưa! Đệ không tới Khu việc làm nên chưa nhận công việc gì! Trúc Ngư! Ngươi thế nào!

Vũ Thiên lại quay sang mà hỏi Hồng Trúc Ngư, đang cười giỡn với Xà Xà đi sau hơi ngẩng đầu nhìn hắn nói nhỏ:

- Có ta tới nhận rất nhiều việc, tý còn phải đi làm, ngươi nên đưa Tiểu Bạch, Xà Xà về đi!

Hồng Trúc Ngư lại trợn trừng mắt nhìn Vũ Thiên như khẽ mắng hắn:

- Ngươi không nhận công việc gì từ Hội mà lại rời khỏi Hội, đi dạo như thế này là không được!

Ngọc Kha lại khoác tay như không để ý lấy ra vài tờ giấy đã ghi chữ bên trên mặt giấy, liền hướng Vũ Thiên đưa tới hắn, với vẻ mặt có chút kinh ngạc.

- Cầm lấy! Đệ đi làm giùm ta mấy việc này!

Vũ Thiên không khỏi trợn mắt nhìn bốn tờ giấy nơi tay mà nhất thời đi như bước, không biết gì, nhưng hắn lại không từ chối mà bất đắc dĩ gật mạnh đầu, cầm lấy.

Hắn chưa xem nội dung ghi trên tờ giấy, chỉ biết nắm chặt tờ giấy nhìn Ngọc Kha đã bay lên bầu trời, rời khỏi chỗ này chỉ trong cái nháy mắt của hắn, như không để hắn nói gì thêm.

May là, Hồng Trúc Ngư vẫn đi cạnh hắn, bất quá, Hồng Trúc Ngư lại khẽ nhìn hướng không trung, đã vắng bóng Ngọc Kha, liền khẽ nói nhẹ với Vũ Thiên, khi đã ngẫm nghĩ ra việc gì đó:

- Ta cũng bận việc nên cũng sẽ gặp lại người trong Hội đó! Vũ Thiên!

Dứt câu, khẽ cười với hắn một lần, liền dần khuất nơi hư không, để lại Vũ Thiên trơ mắt nhìn theo vệt dài chớp nhoáng ánh sáng chỗ chân không, lắc lắc đầu.

Vũ Thiên lại hét lớn với Tiểu Bạch, Xà Xà hai đứa bé:

- Tiểu Bạch, Xà Xà mau núp!

Tiểu Bạch, Xà Xà liền trở lại hình dạng cũ, quấn cổ ngay bả vai Vũ Thiên, như đã núp trong tà áo của hắn.

Tuy hắn nói vậy, nhưng hành động lại hoàn toàn trái ngược khi mà Vũ Thiên lại cứ bước đi tiếp nơi này như là thưởng ngoạn khung cảnh thành phố khá vắng người cũng đang đi bộ như hắn.

Bàn tay đang nắm chặt những tờ giấy, liền mở ra xem thật kỹ những câu chữ ghi trong liền hiện rõ trong suy nghĩ của hắn, khá rõ ràng:

“Dự tiệc trà của Nghệ gia”.

“Giải cứu Vong vương, Sát vương”.

“Tham dự đại hội đấu khí”.

“Đi gặp tiểu công nương Vương gia”.

Hắn xem thoáng mấy chữ viết trong bốn tờ giấy mà có chút đau đầu, hơi choáng váng khẽ than với không khí “Ngọc Kha, lại đưa mình mấy tờ giấy này, nhiều vậy công việc”.

“Khó mà hoàn thành”.



Hắn lẩm bẩm như những gì ghi trong mấy tờ giấy thật khó với Vũ Thiên nhưng lại im lặng hồi lâu. Lúc này, Vũ Thiên lại thở dài một hơi, nhìn quanh một lần những ai đang đi bộ nơi này rồi liền thả lỏng cơ thể, nhẹ nhàng hướng bầu trời trống không bay đi, chỉ còn lại vệt sáng dài.

Cầm trong tay viên đá đen, nhắm một hướng chính xác, Vũ Thiên liền bay nhanh rời khỏi khu vực của Lý gia cai quản.

Nơi hắn đang hướng đến. Chính là Nguyên Thành. Nguyên gia trị sử.

- Vong Vương! Sát Vương! Ngục tù của Nguyên gia!

Vừa bay, vừa nói trong chút mơ hồ của Vũ Thiên vì hắn cảm nhận có chút không yên ổn với việc này, không mấy là an toàn khi khi hắn hiểu ra sự việc.

- Hai người này bị nhốt, chắc chắn là có nguyên do, mình đi giải cứu không biết là có sao không!

Hắn đã bay chậm lại, đã nói như là tự hỏi mình, như muốn biết một câu trả lời vậy.

Vài ngày trôi qua, nơi không trung, một thân ảnh vẫn đang bay gấp, rất khó nhìn thấy rõ hình dáng người này. Hắn là Vũ Thiên, tà áo cổ sâu che chắn tung bay, chiếc quần hơi bó, màu xám áo càng thêm dị.

- Thiên ca, gió thổi mạnh, sấp bay đệ rồi!

Bất chợt trong tà áo hắn một giọng nói đã vang lên, đây là giọng Tiểu Bạch, ngay sau đó là Xà Xà:

- Thiên ca! Xà Xà cũng chóng mặt!

- Tiểu Bạch, Xà Xà ta dẫn hai đứa đi dạo quanh! Nguyên Thành một chút không thích sao!

Vũ Thiên liền cười nhẹ, trả lời hai đứa nó như Nguyên Thành dần hiện ra trước mặt và đúng là như thế.

Nguyên Thành nằm ở trung tâm của Lục địa Nguyên Thiên. Được bao quanh bởi mười một thành phố lớn khác, hình thành nên một con rồng nhìn từ trên cao xuống. Thành phố nổi ở trên không nơi đây chỉ có một, chính là Nguyên Thành.

Nguyên gia. Chính là gia tộc duy nhất quản lý Nguyên Thành, cùng mười một thành phố khác và một vùng xung quanh nữa.

Thành phố Na Thinh thuộc Nguyên Thành.Vũ Thiên đã nhẹ bước nơi đây, một ngọc giản đang được cầm nơi tay, những gì về Nguyên Thành liền được hắn tìm hiểu. Đặt biệt, là Thành phố Na Thinh, nơi hắn đang bước đi, lúc này lại khẽ nói:

- Ngục tù của Nguyên gia đang chỗ nào, ta chẳng lẽ thật sự đi cướp ngục!

Hắn lại mở rộng khu vực nhìn thấy, liền như nhìn rõ mọi ngóc ngách của Thành phố Na Thinh. Đặt biệt chú ý một vài nơi nên liền đi tới.

- Vong Vương! Sát Vương!

Hắn có chút tặc lưỡi, khi ngẫm nghĩ hai cái tên này thoáng trong đầu. Tại một thành phố khác của Nguyên gia. Thành phố này có tên là Thành phố Buôn Mễ.

Tại một ngôi nhà trong Thành phố Buôn Mễ. Ngôi nhà này tọa lạc tại một khu đất rộng, có tường cao vây quanh, trồng đầy cây kiểng. Bên trong ngôi nhà cấp bốn rộng này không có tầng cao, ngay bộ bàn ghế gỗ.

Nơi phòng khách, có bóng dáng một trẻ, một già chếch tuổi nhau, hai thân ảnh này đã quen thuộc với Vũ Thiên, hắn đã từng gặp. Lúc này, lại đang ngồi đối diện nhau, vẻ mặt hai người đều mang chút trầm tư.

Thần Vương Tử Đế và Tiên Đông lão giã. Chính là hai người.

Tiên Đông với bộ tóc bạc, áo rộng, vuốt bộ râu liền nói với Tử Đế:

- Tử Bá, Tử Đạo lại bị bắt, lão cũng không ngờ!

Lắc lắc đầu, Tử Đế như không chút quan tâm, sắc mặt hơi ngâm, không đen liền khẽ trả lời:

- Hai đứa hắn bị bắt cũng là chuyện thường. Có chút bất ngờ là không giết mà thôi!

Tiên Đông liền cười ha hả, làm mặt già như nhăn lại tiếp lời ngay sau đó.

- Rời khỏi cái nhà tù nơi Thành Vị Thanh, lại không nghĩ đến lượt ngươi nhờ ta đi cướp ngục cùng!

- Nhưng với ta và ngươi đi cứu hai đứa hắn ra khỏi nhà tù của Nguyên gia, hình như là rất khó. Ngươi không thấy vậy sao! Tử Đế!



Nói liên tiếp trong vẻ mặt cười gượng, Tiên Đông khẽ nhắc Tử Đế, đang lắc đầu nói cứng với lão liền ngay:

- Không sao, chỉ cần dùng chút ảo thuật, chắc chắn cứu được Tử Đạo, Tử Bá ra khỏi cái ngục tù đó!

Tiên Đông trợn mắt lên mà kinh ngạc dùng giọng bất chợt, hơi ho nhẹ với hai chữ “ảo thuật” phun ra có chút khựng lại của lão.

- Đông lão, không cần phải lo lắng, vào được thì sẽ ra được!

Tử Đế trau mày, nét mặt liền dãn ra chút ít nhưng lại không cười, có lẽ là nụ cười rất là hiếm đối với Tử Đế.

Hắn chưa bao giờ cười, nụ cười của hắn có khi là Tử Thần với người khác.

- Ngày mai! Chúng ta sẽ tiến vào nhà tù nghiêm khắc nhất Đại lục! Trong buổi tối chắc sẽ thích hợp nhất!

Tiên Đông gõ gõ bàn, rời khỏi chiếc ghế đang ngồi, nhấc bước già lão đi sang những căn phòng bên cạnh không có tầng lầu với mái ngói mát rượi nơi ngôi nhà.

Trong Tử Đế lại nghiên đầu ra sau, thở hắc ra một hơi, làn khói đen đậm liền bay ra như bao phủ lấy hắn.

Cốc nước trên bàn liền tới tay mà uống lấy một ngụm.

Nói đến Vũ Thiên, hắn đang ở trong một quán bar. Nơi đông khách đang nhảy múa, hát hò.

Quán này có tên là Bad Bar. Đây là một quán chuyên phục vụ các loại nước độc quyền, được sản xuất và pha chế bởi các nhà pha chế chuyên nghiệp của Pha gia, được vận chuyển từ Pha Thành xa xôi tới đây và khắp Lục địa.

Bad Bar. Vũ Thiên đang ngồi chỗ chiếc ghế, cạnh quầy bán, hắn đang nhâm nhi một ly rượu các loại được bày trước mặt, trên mặt bàn quầy.

Xà Xà, Tiểu Bạch đã thu nhỏ lại, ngồi nơi mặt bàn chiếm lấy một ly nhỏ, mà thưởng thức như không trong thấy tới những ánh mắt ngồi cạnh Vũ Thiên hay gần mấy người, có cách xa hắn, vẻ mặt bọn họ lại có chút sợ với hai động vật mang chút nguy hiểm này.

Trong Vũ Thiên. Lúc này, thật đặc biệt khi hắn ngồi trong quán này, nên hắn khiến cho khá nhiều ánh mắt chú ý tới hắn. Ngay cả chủ quầy, đã không còn trẻ đứng bên trong quầy, không thể im lặng mà buột miệng hỏi hắn:

- Cậu từ đâu đến!

Vũ Thiên hơi giật mình khi hắn mải đang xem xét về việc giải cứu Vong Vương, Sát Vương có nổi hay không, rời khỏi ngục tù được canh giữ nghiêm ngặt của Nguyên gia.

- À! Tôi từ Bình Tuẫn Thành tới!

Hắn nói đại khi vớ vội “Bình Tuẫn Thành” trả lời chủ quán đã nhăn vầng trán lên lẩm bẩm như đã rõ “từ nơi khác tới, không phải từ Nguyên gia”.

Nét mặt liền nhếch lên chút ý, hiện lên kinh ngạc nhiều hơn khinh thường, lại trở nên im lặng, không tính hỏi thêm Vũ Thiên khi một vài vị khách khác đã ngồi vào ghế hướng mình mà gọi đồ uống.

Vũ Thiên cũng không để ý vẻ mặt khác lạ của những người quanh mình, hắn tiếp tục thưởng thức những thức uống khác. Mặc cái sân khấu nhỏ đang có người hát, trong tiếng nhạc du dương bay bổng.

- Chú có biết Địa Ngục Nguyên ở đâu không!

Vũ Thiên bất chợt mở miệng hướng tới chủ quầy đang rót nước cho một vài vị khách, hắn liền hỏi.

Trong cái giật mình của chủ quầy, lẫn kinh hãi của những người ngồi cạnh nghe thấy. Chủ quầy nhìn Vũ Thiên dùng giọng khá cứng hỏi ngược lại hắn:

- Địa Ngục Nguyên là ngục tù nổi tiếng và nguy hiểm nhất nơi đây, cậu hỏi để làm gì, nơi đó không nên tới thì tốt hơn!

Vũ Thiên nhìn thấy vẻ mặt chủ quầy đã ngừng hẳn tay đang cầm chai rượu rót nhìn hắn như nhắc nhở mà nét mặt hắn hơi giật nhưng đã lại khẽ cười gượng, liền nghiêm mặt lại như muốn hỏi thêm một câu:

- Địa Ngục Nguyên! Ở đâu trong thành, chú có biết không!

Hắn hơi gãi đầu, vẻ mặt liền khó xử hiện lên, trong khi chủ quầy lại ngẩn ra một chút, cái ly cầm trong tay liền chậm lại, lần này lại cười với hắn:

- Thành phố Tuy Hòa! Địa Ngục Nguyên nằm ở đây. Nguyên Thành là thành phố nổi ở trên không thành phố này. Cậu từ nơi khác tới, chắc cũng không thể hiểu rõ Nguyên Thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook