Chương 26: Tiếp nhận toàn bộ
Tây Tử Tình
14/03/2016
Đỗ Hải sửng sốt, ngay lập tức đã rõ ràng ý tứ của Phượng Hồng Loan, ba ngày sau chính là ngày nàng và Vân Cẩm công tử ước hẹn đặp ở Phượng Hoàng Lâu, ngày mà Ly Vương bồi thường mười vạn lượng hoàng kim. Hơn nữa hôm đó Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư cũng đã ra khỏi từ đường, cái gọi là ngày quyến rũ Ly Vương. . .
Tình hình ba ngày sau ra làm sao, ai cũng không biết được. Tiểu thư thật là bày ra cho tướng gia một hồi kịch hay.
Nhìn đến Phượng Hồng Loan nàng ngày hôm nay, rốt cục đã phản kháng lại rồi. Ngẩng đầu phóng mắt nhìn lên thiên không, trong mắt hắn kích động vui mừng. Chờ tiểu thư phản kháng, hắn đợi mười mấy năm, sợ rằng phu nhân trên trời cũng đã đợi mười mấy năm đi.
Nhẫn đến mức người bình thường không thể nhẫn, mới có thể làm việc người bình thường không thể làm. Đây là lời của phu nhân trước lúc lâm chung dặn dò hắn. Phu nhân gửi gắm kỳ vọng rất lớn vào tiểu thư không chỉ ở nơi này.
Thế nhưng tiểu thư thật sự là chịu quá nhiều khổ sở, khiến cho hắn có mấy lần không thể nhẫn tâm, từng có suy nghĩ không để ý lời phu nhân giao phó mang tiểu thư đi, nhưng mà cuối cùng vẫn cố nhịn xuống. Hiện tại chứng kiến tiểu thư như vậy, phu nhân trên trời có linh thiêng chắc cũng thực sự an tâm.
Phượng Hồng Loan đem thần sắc của Đỗ Hải nhìn vào trong đáy mắt, nghĩ tới suy đoán của nàng quả nhiên không sai, chỉ bằng mới vừa rồi hắn thực hợp thời mà trốn đi lại rất đúng lúc mà xuất hiện, cái này Đỗ Hải quả thực là Phượng Hồng Loan nương để lại cho người của nàng.
Khóe miệng kéo ra ý cười thản nhiên nhàn nhạt nhẹ tựa cơn gió thổi thoáng qua không để lại một chút dấu vết. Cất bước đi vào phòng, quay sang nhìn hắn miễn cưỡng khoát tay một cái nói: "Đỗ bá, những nữ nhân này, đều xách ra đi thôi!"
"Vâng!"
Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan lập tức khom người.
Không hổ là người đã làm Đại tổng quản phủ Thừa tướng nửa đời, hiệu suất làm việc của Đỗ Hải tự nhiên là không có gì để nói.
Được phân phó của Phượng Hồng Loan, chỉ trong chốc lát đã mang toàn bộ những nữ nhân trong phòng kia xách ra ngoài, lại đem nha hoàn tôi tớ ngất đi trong viện cũng lôi đi, sau cùng mới đưa Phượng Kim Linh đang chết ngất đi xuống.
Làm tốt những thứ này, chỉ dùng thời gian uống cạn chun trà, quay đầu lại, cho người quét tước gian phòng cùng tiểu viện.
Phượng Hồng Loan khoát khoát tay ngăn lại, thản nhiên nói: "Đây là hiện trường, phải chờ tướng gia về tới mà nhìn thật tốt. Quét dọn không phải sẽ không còn sao. Cứ để như vậy đi!"
"Vâng!" Đỗ Hải tự nhiên hiểu được ý tứ của Phượng Hồng Loan, lập tức lên tiếng trả lời, cho người rút lui trở lại.
Phượng Hồng Loan cất bước đi vào trong phòng, lúc này cái bụng vô cùng đúng thời điểm ùng ục ùng ục kêu lên hai tiếng, nàng ngẩn ra, nhớ tới từ khi tỉnh lại đến bây giờ ngay cả một ngụm nước cũng không uống qua, đừng nói ăn cơm.
Còn chưa mở miệng, Đỗ Hải đã nói: "Lão nô đã phân phó người chuẩn bị cơm, sau đó bưng sang đây cho tiểu thư."
"Ừ!" Phượng Hồng Loan gật đầu. Đỗ Hải liền đi xuống.
Phượng Hồng Loan nhìn đến bóng lưng Đỗ Hải vội vã mà đi, mắt phượng hơi hơi nheo lại.
Nghĩ tới ở trên người nương của Phượng Hồng Loan nhất định có điều gì bí ẩn, bà ấy tuyệt đối không đơn giản chỉ là một nữ nhân của phủ Thừa tướng như vậy. Bằng không căn bản là không thể ép buộc được nhân vật như Đỗ bá cam nguyện ở trong phủ Thừa tướng mệt nhọc lo lắng cả đời như vậy.
Về phần là cái gì, nàng nghĩ có lẽ không bao lâu nữa sẽ biết, rất nhanh thôi.
Nếu hôm nay nàng đã là Phượng Hồng Loan, tự nhiên cũng nên tiếp nhận toàn bộ những thứ của Phượng Hồng Loan, đây cũng là một loại báo đáp dành cho nữ tử đáng thương kia. Tuy rằng không biết nàng hiện tại ở trong trong thân thể của nàng ta, nàng ta đã đi nơi nào. Nhưng nghĩ tới trái tim nàng ta đã không thể yêu, sợ là sớm đã thành tan thành mây khói.
Một vị đại sư đức cao vọng trọng của Pháp Quang Tự đã từng kiến giải, nói qua một người nếu không có mong muốn tiếp tục sống, thì ba hồn bảy vía sẽ tự tán. Giống như Phượng Hồng Loan. Mà một người nếu có ý chí cầu sinh cường đại, cho dù thân thể không còn, linh hồn cũng sẽ tiếp tục tồn tại. Giống như nàng Bạch Thiển Thiển.
Tuy rằng hiện tại nàng không rõ giữa nàng và Phượng Hồng Loan có quan hệ dính dáng gì với nhau hay không, thế nhưng lúc này linh hồn của nàng đang tồn tại ở trong thân thể của Phượng Hồng Loan, nói vậy nhất định là có bước ngoặt chuyển tiếp nào đó, mới để cho nàng trở thành Phượng Hồng Loan của hiện tại.
Nàng ta bỏ đi thân thể cấp nàng(BTT) trọng sinh lần mới, thừa kế hết thảy mọi thứ của nàng (PHL), cũng thay mặt nàng (PHL) trọng sinh.
Lần trọng sinh này, giúp cho nàng thoát khỏi bóng tối của thế kỷ hai mươi mốt, quang minh chính đại đứng ở dưới ánh mặt trời mà hít thở, có thể tùy ý sở hành, chỉ cần nàng bằng lòng, là có thể muốn làm gì thì làm.
Bây giờ được hô hấp không khí mới mẻ, cảm giác hoán huyết trọng sinh, thật tốt!
Ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, ngày đã chếch đi. Không nghĩ tới thời gian vậy mà trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã hơn nửa ngày trôi qua.
"Tiểu thư, chúng ta không có cách nào ngủ ở chỗ này nữa rồi, người làm sao lại không để cho Đỗ tổng quản đổi lại một nơi khác." Xảo nhi đã bước vào phòng trước Phượng Hồng Loan một bước, giọng nói đáng thương từ trong nhà truyền đến.
Phượng Hồng Loan nhấc chân bước vào cửa, nhìn vào trong phòng, chỉ thấy trong phòng quả thực là rối loạn, không, nói rối loạn chính là quá nhẹ, quả thực đã không có chỗ đặt chân.
Trên mặt đất đều là mảng lớn vết máu chảy dài, hội tụ có thể thành một dòng sông nhỏ, phần tóc bị giật xuống đông đặc lại ở trong vết máu, nếu như nhặt lên dùng cân mà cân nhắc một chút nói, hẳn là cũng nặng chừng mấy lượng. Giường hẹp đâu, mành trướng bị xé nát, đệm chăn sớm bị máu chảy dính vào mảng mảng, ấm trà, ly trà, vòng tai, vòng tay, cái trâm cài đầu vân... vân mảnh vụn ném đầy đất. . .
Tình hình trong phòng trong, tưởng chừng như chỉ có thể dùng từ kinh khủng không thể tả mà hình dung.
Phượng Hồng Loan nhìn mọi thứ phòng trong, nửa ngày, khóe miệng khẽ động, thản nhiên nở nụ cười: "Tốt!"
"Tốt?" Xảo nhi đứng vào chỗ duy nhất có thể đặt chân ở trong phòng, nước mắt lần thứ hai quay vòng quanh vành mắt: "Tiểu thư. . . Đều biến thành cái dạng này, chúng ta ở mười mấy năm. . . Hiện tại cũng bị mất, người làm sao vẫn còn cười ra tiếng được?"
"Nha đầu ngốc, cũ không đi, mới không đến." Phượng Hồng Loan buồn cười nhìn Xảo nhi đau lòng thành cái dạng gì, nhớ tới lúc trước nàng muốn ném nghiên mực thì đứa nhỏ này nói, ném đi rồi sẽ không có dùng. Trong lòng nhất thời đau nhói: "Chúng ta cũng chỉ ở chỗ này ba ngày. Ba ngày sau, muội nghĩ muốn ở trong viện kiểu gì, thì ở trong viện tử ấy, muốn cái gì, chúng ta sẽ có cái đó."
"Ừ!" Xảo nhi ngoan ngoãn gật đầu. Nàng ở viện nào cũng không có là gì, chỉ sợ là sợ thân thể tiểu thư không chịu nổi.
"Dù sao cũng đang là mùa hè, chúng ta ngủ lại ở bên ngoài đi!" Phượng Hồng Loan lười nhác nhìn lại trong phòng một cái, quay người đi trở về sân nhỏ. Trái ngược với phòng trong mà nói, trong sân tốt hơn một chút, nhưng là cũng có mức độ. Chỉ riêng hai bàn đá đặt dưới gốc cây đào duy nhất trong tiểu viện là vẫn còn tốt.
Cây đào cành lá tươi tốt, dường như là sinh cơ duy nhất trong tiểu viện đã bị phá bại lúc này. Hiện tại trên cây đã kết không ít quả đào. Không bao lâu nữa, đã có thể ăn.
Phượng Hồng Loan nhìn cây đào, đây là cây đào mà bốn năm trước Phượng Hồng Loan trồng sau khi trở về từ thanh sơn cổ tự. Năm nay là lần đầu tiên nó nở hoa kết trái. Không nghĩ tới ngay cả một miếng của quả đào nàng ấy trước đó cũng chưa được ăn. Hiện tại thật ra lại tiện nghi cho nàng.
Nhìn những quả đào này, nghĩ tới qua mấy ngày nữa sẽ chín mà nói, cảm giác chắc chắn thực giòn giã ăn sẽ thật ngon.
Đang nghĩ ngợi, Đỗ bá dẫn theo đi vài người đi đến, trong tay một người bưng cơm, một người nữa trong tay đang cầm quần áo và đồ dùng hàng ngày, phía sau là bốn gã sai vặt nâng thùng tắm thật lớn.
Ánh mắt Phượng Hồng Loan trước tiên từ chỗ bàn cơm đảo qua, lại nhìn về phía hai thùng nước tắm lớn, sau đó cúi đầu nhìn một thân bẩn thỉu ô uế của mình, tức khắc đã nhíu mày.
Mỗi lần nàng đi chấp hành nhiệm vụ trở về điều trước tiên làm là tắm rửa. Cho dù có đói bụng, cũng khó mà chịu được mùi máu tươi, hiện tại đã không cảm giác được.
Quả nhiên thời gian vô cùng ngắn ngủi, nàng đã thực sự từ Bạch Thiển Thiển biến thành Phượng Hồng Loan.
Tình hình ba ngày sau ra làm sao, ai cũng không biết được. Tiểu thư thật là bày ra cho tướng gia một hồi kịch hay.
Nhìn đến Phượng Hồng Loan nàng ngày hôm nay, rốt cục đã phản kháng lại rồi. Ngẩng đầu phóng mắt nhìn lên thiên không, trong mắt hắn kích động vui mừng. Chờ tiểu thư phản kháng, hắn đợi mười mấy năm, sợ rằng phu nhân trên trời cũng đã đợi mười mấy năm đi.
Nhẫn đến mức người bình thường không thể nhẫn, mới có thể làm việc người bình thường không thể làm. Đây là lời của phu nhân trước lúc lâm chung dặn dò hắn. Phu nhân gửi gắm kỳ vọng rất lớn vào tiểu thư không chỉ ở nơi này.
Thế nhưng tiểu thư thật sự là chịu quá nhiều khổ sở, khiến cho hắn có mấy lần không thể nhẫn tâm, từng có suy nghĩ không để ý lời phu nhân giao phó mang tiểu thư đi, nhưng mà cuối cùng vẫn cố nhịn xuống. Hiện tại chứng kiến tiểu thư như vậy, phu nhân trên trời có linh thiêng chắc cũng thực sự an tâm.
Phượng Hồng Loan đem thần sắc của Đỗ Hải nhìn vào trong đáy mắt, nghĩ tới suy đoán của nàng quả nhiên không sai, chỉ bằng mới vừa rồi hắn thực hợp thời mà trốn đi lại rất đúng lúc mà xuất hiện, cái này Đỗ Hải quả thực là Phượng Hồng Loan nương để lại cho người của nàng.
Khóe miệng kéo ra ý cười thản nhiên nhàn nhạt nhẹ tựa cơn gió thổi thoáng qua không để lại một chút dấu vết. Cất bước đi vào phòng, quay sang nhìn hắn miễn cưỡng khoát tay một cái nói: "Đỗ bá, những nữ nhân này, đều xách ra đi thôi!"
"Vâng!"
Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan lập tức khom người.
Không hổ là người đã làm Đại tổng quản phủ Thừa tướng nửa đời, hiệu suất làm việc của Đỗ Hải tự nhiên là không có gì để nói.
Được phân phó của Phượng Hồng Loan, chỉ trong chốc lát đã mang toàn bộ những nữ nhân trong phòng kia xách ra ngoài, lại đem nha hoàn tôi tớ ngất đi trong viện cũng lôi đi, sau cùng mới đưa Phượng Kim Linh đang chết ngất đi xuống.
Làm tốt những thứ này, chỉ dùng thời gian uống cạn chun trà, quay đầu lại, cho người quét tước gian phòng cùng tiểu viện.
Phượng Hồng Loan khoát khoát tay ngăn lại, thản nhiên nói: "Đây là hiện trường, phải chờ tướng gia về tới mà nhìn thật tốt. Quét dọn không phải sẽ không còn sao. Cứ để như vậy đi!"
"Vâng!" Đỗ Hải tự nhiên hiểu được ý tứ của Phượng Hồng Loan, lập tức lên tiếng trả lời, cho người rút lui trở lại.
Phượng Hồng Loan cất bước đi vào trong phòng, lúc này cái bụng vô cùng đúng thời điểm ùng ục ùng ục kêu lên hai tiếng, nàng ngẩn ra, nhớ tới từ khi tỉnh lại đến bây giờ ngay cả một ngụm nước cũng không uống qua, đừng nói ăn cơm.
Còn chưa mở miệng, Đỗ Hải đã nói: "Lão nô đã phân phó người chuẩn bị cơm, sau đó bưng sang đây cho tiểu thư."
"Ừ!" Phượng Hồng Loan gật đầu. Đỗ Hải liền đi xuống.
Phượng Hồng Loan nhìn đến bóng lưng Đỗ Hải vội vã mà đi, mắt phượng hơi hơi nheo lại.
Nghĩ tới ở trên người nương của Phượng Hồng Loan nhất định có điều gì bí ẩn, bà ấy tuyệt đối không đơn giản chỉ là một nữ nhân của phủ Thừa tướng như vậy. Bằng không căn bản là không thể ép buộc được nhân vật như Đỗ bá cam nguyện ở trong phủ Thừa tướng mệt nhọc lo lắng cả đời như vậy.
Về phần là cái gì, nàng nghĩ có lẽ không bao lâu nữa sẽ biết, rất nhanh thôi.
Nếu hôm nay nàng đã là Phượng Hồng Loan, tự nhiên cũng nên tiếp nhận toàn bộ những thứ của Phượng Hồng Loan, đây cũng là một loại báo đáp dành cho nữ tử đáng thương kia. Tuy rằng không biết nàng hiện tại ở trong trong thân thể của nàng ta, nàng ta đã đi nơi nào. Nhưng nghĩ tới trái tim nàng ta đã không thể yêu, sợ là sớm đã thành tan thành mây khói.
Một vị đại sư đức cao vọng trọng của Pháp Quang Tự đã từng kiến giải, nói qua một người nếu không có mong muốn tiếp tục sống, thì ba hồn bảy vía sẽ tự tán. Giống như Phượng Hồng Loan. Mà một người nếu có ý chí cầu sinh cường đại, cho dù thân thể không còn, linh hồn cũng sẽ tiếp tục tồn tại. Giống như nàng Bạch Thiển Thiển.
Tuy rằng hiện tại nàng không rõ giữa nàng và Phượng Hồng Loan có quan hệ dính dáng gì với nhau hay không, thế nhưng lúc này linh hồn của nàng đang tồn tại ở trong thân thể của Phượng Hồng Loan, nói vậy nhất định là có bước ngoặt chuyển tiếp nào đó, mới để cho nàng trở thành Phượng Hồng Loan của hiện tại.
Nàng ta bỏ đi thân thể cấp nàng(BTT) trọng sinh lần mới, thừa kế hết thảy mọi thứ của nàng (PHL), cũng thay mặt nàng (PHL) trọng sinh.
Lần trọng sinh này, giúp cho nàng thoát khỏi bóng tối của thế kỷ hai mươi mốt, quang minh chính đại đứng ở dưới ánh mặt trời mà hít thở, có thể tùy ý sở hành, chỉ cần nàng bằng lòng, là có thể muốn làm gì thì làm.
Bây giờ được hô hấp không khí mới mẻ, cảm giác hoán huyết trọng sinh, thật tốt!
Ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, ngày đã chếch đi. Không nghĩ tới thời gian vậy mà trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã hơn nửa ngày trôi qua.
"Tiểu thư, chúng ta không có cách nào ngủ ở chỗ này nữa rồi, người làm sao lại không để cho Đỗ tổng quản đổi lại một nơi khác." Xảo nhi đã bước vào phòng trước Phượng Hồng Loan một bước, giọng nói đáng thương từ trong nhà truyền đến.
Phượng Hồng Loan nhấc chân bước vào cửa, nhìn vào trong phòng, chỉ thấy trong phòng quả thực là rối loạn, không, nói rối loạn chính là quá nhẹ, quả thực đã không có chỗ đặt chân.
Trên mặt đất đều là mảng lớn vết máu chảy dài, hội tụ có thể thành một dòng sông nhỏ, phần tóc bị giật xuống đông đặc lại ở trong vết máu, nếu như nhặt lên dùng cân mà cân nhắc một chút nói, hẳn là cũng nặng chừng mấy lượng. Giường hẹp đâu, mành trướng bị xé nát, đệm chăn sớm bị máu chảy dính vào mảng mảng, ấm trà, ly trà, vòng tai, vòng tay, cái trâm cài đầu vân... vân mảnh vụn ném đầy đất. . .
Tình hình trong phòng trong, tưởng chừng như chỉ có thể dùng từ kinh khủng không thể tả mà hình dung.
Phượng Hồng Loan nhìn mọi thứ phòng trong, nửa ngày, khóe miệng khẽ động, thản nhiên nở nụ cười: "Tốt!"
"Tốt?" Xảo nhi đứng vào chỗ duy nhất có thể đặt chân ở trong phòng, nước mắt lần thứ hai quay vòng quanh vành mắt: "Tiểu thư. . . Đều biến thành cái dạng này, chúng ta ở mười mấy năm. . . Hiện tại cũng bị mất, người làm sao vẫn còn cười ra tiếng được?"
"Nha đầu ngốc, cũ không đi, mới không đến." Phượng Hồng Loan buồn cười nhìn Xảo nhi đau lòng thành cái dạng gì, nhớ tới lúc trước nàng muốn ném nghiên mực thì đứa nhỏ này nói, ném đi rồi sẽ không có dùng. Trong lòng nhất thời đau nhói: "Chúng ta cũng chỉ ở chỗ này ba ngày. Ba ngày sau, muội nghĩ muốn ở trong viện kiểu gì, thì ở trong viện tử ấy, muốn cái gì, chúng ta sẽ có cái đó."
"Ừ!" Xảo nhi ngoan ngoãn gật đầu. Nàng ở viện nào cũng không có là gì, chỉ sợ là sợ thân thể tiểu thư không chịu nổi.
"Dù sao cũng đang là mùa hè, chúng ta ngủ lại ở bên ngoài đi!" Phượng Hồng Loan lười nhác nhìn lại trong phòng một cái, quay người đi trở về sân nhỏ. Trái ngược với phòng trong mà nói, trong sân tốt hơn một chút, nhưng là cũng có mức độ. Chỉ riêng hai bàn đá đặt dưới gốc cây đào duy nhất trong tiểu viện là vẫn còn tốt.
Cây đào cành lá tươi tốt, dường như là sinh cơ duy nhất trong tiểu viện đã bị phá bại lúc này. Hiện tại trên cây đã kết không ít quả đào. Không bao lâu nữa, đã có thể ăn.
Phượng Hồng Loan nhìn cây đào, đây là cây đào mà bốn năm trước Phượng Hồng Loan trồng sau khi trở về từ thanh sơn cổ tự. Năm nay là lần đầu tiên nó nở hoa kết trái. Không nghĩ tới ngay cả một miếng của quả đào nàng ấy trước đó cũng chưa được ăn. Hiện tại thật ra lại tiện nghi cho nàng.
Nhìn những quả đào này, nghĩ tới qua mấy ngày nữa sẽ chín mà nói, cảm giác chắc chắn thực giòn giã ăn sẽ thật ngon.
Đang nghĩ ngợi, Đỗ bá dẫn theo đi vài người đi đến, trong tay một người bưng cơm, một người nữa trong tay đang cầm quần áo và đồ dùng hàng ngày, phía sau là bốn gã sai vặt nâng thùng tắm thật lớn.
Ánh mắt Phượng Hồng Loan trước tiên từ chỗ bàn cơm đảo qua, lại nhìn về phía hai thùng nước tắm lớn, sau đó cúi đầu nhìn một thân bẩn thỉu ô uế của mình, tức khắc đã nhíu mày.
Mỗi lần nàng đi chấp hành nhiệm vụ trở về điều trước tiên làm là tắm rửa. Cho dù có đói bụng, cũng khó mà chịu được mùi máu tươi, hiện tại đã không cảm giác được.
Quả nhiên thời gian vô cùng ngắn ngủi, nàng đã thực sự từ Bạch Thiển Thiển biến thành Phượng Hồng Loan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.