Chương 44: Vô cùng quan trọng
Tây Tử Tình
04/07/2016
"Cung tiễn Ly Vương điện hạ!" Cửa lớn Phủ Thừa Tướng một mảnh tung hô.
Nghe được giọng nói, Phượng Hồng Loan quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy mấy trăm người quỳ trước cửa lớn phủ Thừa Tướng. Người người cúi đầu quỳ dưới đất.
Cười lạnh trong lòng, phủ Thừa Tướng này, cũng chỉ có nàng dám không cho Ly Vương điện hạ mặt mũi rồi đây? Hoặc là toàn bộ Đông Ly Đông Ly quốc, e rằng cũng chỉ có riêng bản thân nàng.
Giống như cảm ứng được tầm mắt của Phượng Hồng Loan, Quân Tử Ly quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy bóng dáng rõ ràng thanh hoa kia mất hút ở một góc hành lang gấp khúc, chỉ im lặng trong chốc lát, cũng cất bước, kim quang tử sắc lưu ly biến mất ở cửa.
Vừa mới đi qua hai đường hành lang uốn khúc, đã nhìn thấy Đại tổng quản phủ Thừa Tướng là Đỗ Hải vội vã chạy đến trước mặt. Trên trán có mồ hôi hột lăn xuống, vừa thấy Phượng Hồng Loan trở về vẹn toàn, sắc mặt lập tức buông lỏng, dừng bước cúi người: "Tiểu thư!"
"Ừm!" Phượng Hồng Loan gật đầu, nhìn Đỗ Hải: "Đã sắp xếp tốt cho Xảo nhi rồi?"
"Bẩm tiểu thư, đã sắp xếp tốt rồi ạ!" Đỗ Hải lau lớp mồ hôi trên trán, lập tức nói: " Đã mới đại phu tốt nhất trong kinh, thế nhưng họ đều nói. . . không thể cứu chữa!"
"Bây giờ đang ở nơi nào?" Phượng Hồng Loan hỏi.
"Ở tại Thanh Tâm các. Nơi đó là chỗ tốt nhất trong toàn bộ phủ Thừa Tướng." Đỗ Hải lập tức đáp lời.
"Chỗ ở trước đây của nương ta?" Nghe được là Thanh Tâm các, Phượng Hồng Loan hơi ngẩn ra, trong đầu hiện ra ký ức khi còn bé của Phượng Hồng Loan, loáng thoáng hiện lên hình ảnh của một nữ tử mỹ mạo tuyệt sắc mỗi ngày đều hướng ra ngoài cửa sổ đánh đàn.
"Vâng!" Đỗ Hải lần nữa cúi người gật đầu.
"Đi thôi! Ta đi nhìn xem." Phượng Hồng Loan nhấc chân, cầm lấy hộp gấm đi tới Thanh Tâm các.
Đỗ Hải đuổi theo phía sau, mới vừa đi hai bước, nhìn thấy hộp gấm trong tay Phượng Hồng Loan, đột nhiên dừng chân, đôi mắt già nua tràn đầy vẻ không dám tin: "Tiểu. . . Tiểu thư. . ."
"Làm sao vậy?" Nhận ra được Đỗ Hải đi theo phía sau mình không thích hợp, Phượng Hồng Loan dừng bước quay đầu.
"Tiểu thư, người . . . người lấy được cái hộp này từ đâu vậy?" Hai mắt Đỗ Hải không rời khỏi hộp gấm trong tay Phượng Hồng Loan, nhìn chằm chằm, toàn thân không ngừng run rẩy, hiển nhiên là do trong lòng quá kích động.
"Bên trong cái hộp này để linh chi nghìn năm. Đây là Quân Tử Ly đưa tới để cứu mạng Xảo nhi." Phượng Hồng Loan nhìn Đỗ Hải, thản nhiên nói: "Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"
"Đây là . . . Đây là. . . "Đỗ Hải run rẩy mở miệng, trong lòng kích động khó có thể áp chế, nhìn hộp gấm, chậm chạp mở miệng: "Đây là đồ vật của phu nhân."
"Hả? Nương ta?" Phượng Hồng Loan ngẩn ra.
"Vâng!" Đỗ Hải gật đầu, nhìn chiếc hộp, một lúc lâu sau mới áp chế được tâm trạng kích động, chậm rãi mở miệng, khẳng định nói: "Đúng là đồ của phu nhân."
Phượng Hồng Loan cúi đầu nhìn chiếc hộp, viên hồng ngọc ngọc chất ấm áp trơn nhẵn, là vật thế gian hiếm thấy. Thất thải kim phượng ở trên mặt hộp trông rất sống động, giương cánh bay lượn, giống như mặc kệ mọi thứ trong thiên địa mà ngao du, cửu châu chiếu rọi quang hoa, lấp lánh rực rỡ.
Ban nãy vừa thấy được nó ở trong tay Trục Phong khi ấy nàng cũng biết là cực phẩm hiếm thấy. Không nghĩ tới vậy mà lại là đồ của nương nàng.
"Tiểu thư. . . khi Ly Vương điện hạ đưa hộp gấm này cho người, còn nói lời gì nữa không?" Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan thử dò xét hỏi.
"Không có!" Phượng Hồng Loan lắc đầu, nhớ tới vẻ mặt không muốn buông bỏ của Quân Tử Ly, hỏi: "Cái hộp gấm này, có ý nghĩa gì sao? Hoặc là đại biểu thứ gì?"
Đôi mắt già nua của Đỗ Hải kích động nhìn hộp gấm, thì thào nói: "Thảo nào. . . Chẳng trách phu nhân đồng ý gả tiểu thư cho Ly Vương, hoá ra hộp gấm này ở Ly Vương phủ. . ."
Chuyện đồng ý gả nàng cho Quân Tử Ly và cái hộp này có quan hệ gì sao? Phượng Hồng Loan cau mày bình tĩnh nhìn Đỗ Hải, chờ ông giải thích.
Một lúc lâu sau, Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan, nặng nề nói: "Tiểu thư, chuyện này nói ra rất dài dòng, trong lúc nhất thời lão nô cũng không thể nói xong, cũng không biết phải bắt đầu nói như thế nào, nói chung đối với phu nhân chiếc hộp gấm này rất quan trọng. Đồ vật trong hộp gấm. . . Cũng rất quan trọng với người."
"Trong này không phải chỉ là một gốc cây linh chi nghìn năm thôi hay sao?" Phượng Hồng Loan nhìn Đỗ Hải, nương nàng cũng đã mất rồi, gốc linh chi này còn có gì hữu dụng? Có thể làm cho bà ấy cải tử hồi sinh?
"Trong này không phải là loại linh chi thông thường, nếu lão nô đoán không sai, thứ đựng ở trong này chính là huyết linh chi nghìn năm. Thế gian này chỉ có một gốc duy nhất." Đỗ Hải nhìn hộp gấm, thấp giọng nói.
"Ồ?" Phượng Hồng Loan cúi đầu, nhìn hộp gấm, đưa tay nhấn một cái vào nút ngầm trên hộp, "Cạch" một tiếng, chiếc hộp bật mở, lập tức một luồng ánh sáng màu huyết hồng lóng lánh tỏa ra.
Phượng Hồng Loan phải nhắm mắt lại, sau đó mở ra, chỉ thấy trong hộp có một gốc huyết linh chi lớn chừng bàn tay đặt nằm thẳng. Toàn thân đỏ rực như máu, tỏa ra tia sáng hồng sắc rực rỡ lóa mắt. Bốn vách hộp ở trong khảm nạm viên đá hồng ngọc lớn bằng ngón cái, viên ngọc bên trong không ôn hòa ấp áp trơn nhẵn như viên bên ngoài, mà lại mang theo một luồng khí lạnh lẽo, vắng lặng thấu xương.
Phượng Hồng Loan đưa ngón tay vào bên trong hộp gấm, ngón tay lập tức nhiễm lên một tầng băng sương. Nàng hơi ngẩn ra, không ngờ được nhiệt độ ở bên trong lại dưới hai mươi, ba mươi độ.
Cũng không chút quan tâm, ngón tay khẽ động, muốn lấy huyết linh chi bên trong ra, nàng muốn nhìn nó kỹ một chút. Xem xem gốc linh chi này và những loại linh chi khác có cái gì khác biệt. Thế gian thật có vật có thể cải tử hồi sinh sao.
Tay của Phượng Hồng Loan còn chưa chạm tới linh chi, Đỗ Hải dường như phát hiện ý muốn của nàng, lập tức kêu lên: "Tiểu thư ngừng tay!"
"Hả?" Phượng Hồng Loan lập tức ngừng động tác trên tay lại, nhìn Đỗ Hải.
Đỗ Hải sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nét mặt già nua trắng bệch nhìn Phượng Hồng Loan, nhìn huyết linh chi hoàn hảo không chút tổn hại nào bên trong, mới thở dài một hơi, vội nói: "Tiểu thư nghìn lần không thể lấy nó ra ngoài, gốc huyết linh chi này phải đặt trong chiếc hộp phượng ngọc. Nếu lấy ra thì phải dùng ngay, bằng không sẽ lập tức hóa thành vô hình."
Nghe vậy, Phượng Hồng Loan chậm rãi rút về bày tay mình về, nhíu mày nhìn huyết linh chi trong hộp, đồ chơi này cũng rất thần kỳ. Đưa tay đậy nắp hộp lại, nhìn Đỗ Hải: "Nếu thứ này là của nương ta, vậy vì sao nó lại ở trong tay Quân Tử Ly? Là nương ta cho hắn?"
Vẻ mặt Đỗ Hải nghiêm túc lắc đầu: "Chuyện này Người lão nô thực cũng không biết. Chỉ biết rằng năm đó phu nhân đưa hộp phượng ngọc giao cho một người giữ."
"Hả?" Phượng Hồng Loan nhíu mày.
"Khi phu nhân qua đời cũng chưa từng nhắc tới người kia, chỉ nói là chờ thời cơ đến, sẽ có người giao hộp phượng ngọc này cho tiểu thư." Đỗ Hải nhìn hộp gấm, dừng một chút lại nói: "Hôm nay nếu hộp phượng ngọc và huyết linh từ trong tay Ly Vương điện hạ giao cho tiểu thư, có lẽ người kia là Trần Quý phi. Chính là mẫu phi thân sinh của Ly Vương điện hạ."
"Trần Quý phi?" Phượng Hồng Loan nhớ tới vẻ mặt của Quân Tử Ly khi nhìn cái hộp này, chân mày lại càng cau chặt lại. Theo nàng biết Trần Quý phi mất cùng một năm với mẫu thân nàng. Nương nàng đi trước, sau đó Trần Quý phi cũng đi.
"Trước kia vì có một lần cơ duyên mà phu nhân và Trần Quý phi quen biết nhau. Quan hệ vô cùng thân thiết. Sau đó Trần Quý phi vào. Phu nhân cũng gả vào tướng phủ, nên cắt đứt qua lại.Chỉ là khi tiểu thư được sinh ra, phu nhân có vào cung một lần, sau khi trở về thì thánh chỉ đã được hạ, đính hôn cho tiểu thư với Ly Vương điện hạ, khi đó ngài ấy cũng đã bốn tuổi rồi."
Đỗ Hải nói nói, dừng một chút lại nói tiếp: "Sau này mãi cho đến khi phu nhân qua đời, Trần Quý phi cũng ra đi ngay trong năm ấy. Việc đến đây cũng không biết nữa. Có một số việc lão nô cũng không rõ ràng lắm."
"Ừm!" Phượng Hồng Loan gật đầu.
"Nhưng mà trước lúc lâm chung phu nhân có dặn dò lão nô giao phó với tiểu thư một câu, nói nếu tiểu thư lấy lại hộp phượng ngọc và huyết linh chi nghìn năm trong đó, ắt phải giao nó cho một người, cũng coi như báo đáp ân sinh dưỡng của người với người kia." Đỗ Hải nặng nề nói.
"Ồ? Người kia là ai?" Phượng Hồng Loan ngẩn ra.
"Người kia chính là . . ." Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan, vừa muốn nói.
Mắt phượng của Phượng Hồng Loan chợt nhìn về phía khác, ngắt lời Đỗ Hải, sắc mặt phát lạnh, lạnh lùng nói: "Ai đó ở nơi đó?"
Nghe được giọng nói, Phượng Hồng Loan quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy mấy trăm người quỳ trước cửa lớn phủ Thừa Tướng. Người người cúi đầu quỳ dưới đất.
Cười lạnh trong lòng, phủ Thừa Tướng này, cũng chỉ có nàng dám không cho Ly Vương điện hạ mặt mũi rồi đây? Hoặc là toàn bộ Đông Ly Đông Ly quốc, e rằng cũng chỉ có riêng bản thân nàng.
Giống như cảm ứng được tầm mắt của Phượng Hồng Loan, Quân Tử Ly quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy bóng dáng rõ ràng thanh hoa kia mất hút ở một góc hành lang gấp khúc, chỉ im lặng trong chốc lát, cũng cất bước, kim quang tử sắc lưu ly biến mất ở cửa.
Vừa mới đi qua hai đường hành lang uốn khúc, đã nhìn thấy Đại tổng quản phủ Thừa Tướng là Đỗ Hải vội vã chạy đến trước mặt. Trên trán có mồ hôi hột lăn xuống, vừa thấy Phượng Hồng Loan trở về vẹn toàn, sắc mặt lập tức buông lỏng, dừng bước cúi người: "Tiểu thư!"
"Ừm!" Phượng Hồng Loan gật đầu, nhìn Đỗ Hải: "Đã sắp xếp tốt cho Xảo nhi rồi?"
"Bẩm tiểu thư, đã sắp xếp tốt rồi ạ!" Đỗ Hải lau lớp mồ hôi trên trán, lập tức nói: " Đã mới đại phu tốt nhất trong kinh, thế nhưng họ đều nói. . . không thể cứu chữa!"
"Bây giờ đang ở nơi nào?" Phượng Hồng Loan hỏi.
"Ở tại Thanh Tâm các. Nơi đó là chỗ tốt nhất trong toàn bộ phủ Thừa Tướng." Đỗ Hải lập tức đáp lời.
"Chỗ ở trước đây của nương ta?" Nghe được là Thanh Tâm các, Phượng Hồng Loan hơi ngẩn ra, trong đầu hiện ra ký ức khi còn bé của Phượng Hồng Loan, loáng thoáng hiện lên hình ảnh của một nữ tử mỹ mạo tuyệt sắc mỗi ngày đều hướng ra ngoài cửa sổ đánh đàn.
"Vâng!" Đỗ Hải lần nữa cúi người gật đầu.
"Đi thôi! Ta đi nhìn xem." Phượng Hồng Loan nhấc chân, cầm lấy hộp gấm đi tới Thanh Tâm các.
Đỗ Hải đuổi theo phía sau, mới vừa đi hai bước, nhìn thấy hộp gấm trong tay Phượng Hồng Loan, đột nhiên dừng chân, đôi mắt già nua tràn đầy vẻ không dám tin: "Tiểu. . . Tiểu thư. . ."
"Làm sao vậy?" Nhận ra được Đỗ Hải đi theo phía sau mình không thích hợp, Phượng Hồng Loan dừng bước quay đầu.
"Tiểu thư, người . . . người lấy được cái hộp này từ đâu vậy?" Hai mắt Đỗ Hải không rời khỏi hộp gấm trong tay Phượng Hồng Loan, nhìn chằm chằm, toàn thân không ngừng run rẩy, hiển nhiên là do trong lòng quá kích động.
"Bên trong cái hộp này để linh chi nghìn năm. Đây là Quân Tử Ly đưa tới để cứu mạng Xảo nhi." Phượng Hồng Loan nhìn Đỗ Hải, thản nhiên nói: "Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"
"Đây là . . . Đây là. . . "Đỗ Hải run rẩy mở miệng, trong lòng kích động khó có thể áp chế, nhìn hộp gấm, chậm chạp mở miệng: "Đây là đồ vật của phu nhân."
"Hả? Nương ta?" Phượng Hồng Loan ngẩn ra.
"Vâng!" Đỗ Hải gật đầu, nhìn chiếc hộp, một lúc lâu sau mới áp chế được tâm trạng kích động, chậm rãi mở miệng, khẳng định nói: "Đúng là đồ của phu nhân."
Phượng Hồng Loan cúi đầu nhìn chiếc hộp, viên hồng ngọc ngọc chất ấm áp trơn nhẵn, là vật thế gian hiếm thấy. Thất thải kim phượng ở trên mặt hộp trông rất sống động, giương cánh bay lượn, giống như mặc kệ mọi thứ trong thiên địa mà ngao du, cửu châu chiếu rọi quang hoa, lấp lánh rực rỡ.
Ban nãy vừa thấy được nó ở trong tay Trục Phong khi ấy nàng cũng biết là cực phẩm hiếm thấy. Không nghĩ tới vậy mà lại là đồ của nương nàng.
"Tiểu thư. . . khi Ly Vương điện hạ đưa hộp gấm này cho người, còn nói lời gì nữa không?" Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan thử dò xét hỏi.
"Không có!" Phượng Hồng Loan lắc đầu, nhớ tới vẻ mặt không muốn buông bỏ của Quân Tử Ly, hỏi: "Cái hộp gấm này, có ý nghĩa gì sao? Hoặc là đại biểu thứ gì?"
Đôi mắt già nua của Đỗ Hải kích động nhìn hộp gấm, thì thào nói: "Thảo nào. . . Chẳng trách phu nhân đồng ý gả tiểu thư cho Ly Vương, hoá ra hộp gấm này ở Ly Vương phủ. . ."
Chuyện đồng ý gả nàng cho Quân Tử Ly và cái hộp này có quan hệ gì sao? Phượng Hồng Loan cau mày bình tĩnh nhìn Đỗ Hải, chờ ông giải thích.
Một lúc lâu sau, Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan, nặng nề nói: "Tiểu thư, chuyện này nói ra rất dài dòng, trong lúc nhất thời lão nô cũng không thể nói xong, cũng không biết phải bắt đầu nói như thế nào, nói chung đối với phu nhân chiếc hộp gấm này rất quan trọng. Đồ vật trong hộp gấm. . . Cũng rất quan trọng với người."
"Trong này không phải chỉ là một gốc cây linh chi nghìn năm thôi hay sao?" Phượng Hồng Loan nhìn Đỗ Hải, nương nàng cũng đã mất rồi, gốc linh chi này còn có gì hữu dụng? Có thể làm cho bà ấy cải tử hồi sinh?
"Trong này không phải là loại linh chi thông thường, nếu lão nô đoán không sai, thứ đựng ở trong này chính là huyết linh chi nghìn năm. Thế gian này chỉ có một gốc duy nhất." Đỗ Hải nhìn hộp gấm, thấp giọng nói.
"Ồ?" Phượng Hồng Loan cúi đầu, nhìn hộp gấm, đưa tay nhấn một cái vào nút ngầm trên hộp, "Cạch" một tiếng, chiếc hộp bật mở, lập tức một luồng ánh sáng màu huyết hồng lóng lánh tỏa ra.
Phượng Hồng Loan phải nhắm mắt lại, sau đó mở ra, chỉ thấy trong hộp có một gốc huyết linh chi lớn chừng bàn tay đặt nằm thẳng. Toàn thân đỏ rực như máu, tỏa ra tia sáng hồng sắc rực rỡ lóa mắt. Bốn vách hộp ở trong khảm nạm viên đá hồng ngọc lớn bằng ngón cái, viên ngọc bên trong không ôn hòa ấp áp trơn nhẵn như viên bên ngoài, mà lại mang theo một luồng khí lạnh lẽo, vắng lặng thấu xương.
Phượng Hồng Loan đưa ngón tay vào bên trong hộp gấm, ngón tay lập tức nhiễm lên một tầng băng sương. Nàng hơi ngẩn ra, không ngờ được nhiệt độ ở bên trong lại dưới hai mươi, ba mươi độ.
Cũng không chút quan tâm, ngón tay khẽ động, muốn lấy huyết linh chi bên trong ra, nàng muốn nhìn nó kỹ một chút. Xem xem gốc linh chi này và những loại linh chi khác có cái gì khác biệt. Thế gian thật có vật có thể cải tử hồi sinh sao.
Tay của Phượng Hồng Loan còn chưa chạm tới linh chi, Đỗ Hải dường như phát hiện ý muốn của nàng, lập tức kêu lên: "Tiểu thư ngừng tay!"
"Hả?" Phượng Hồng Loan lập tức ngừng động tác trên tay lại, nhìn Đỗ Hải.
Đỗ Hải sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nét mặt già nua trắng bệch nhìn Phượng Hồng Loan, nhìn huyết linh chi hoàn hảo không chút tổn hại nào bên trong, mới thở dài một hơi, vội nói: "Tiểu thư nghìn lần không thể lấy nó ra ngoài, gốc huyết linh chi này phải đặt trong chiếc hộp phượng ngọc. Nếu lấy ra thì phải dùng ngay, bằng không sẽ lập tức hóa thành vô hình."
Nghe vậy, Phượng Hồng Loan chậm rãi rút về bày tay mình về, nhíu mày nhìn huyết linh chi trong hộp, đồ chơi này cũng rất thần kỳ. Đưa tay đậy nắp hộp lại, nhìn Đỗ Hải: "Nếu thứ này là của nương ta, vậy vì sao nó lại ở trong tay Quân Tử Ly? Là nương ta cho hắn?"
Vẻ mặt Đỗ Hải nghiêm túc lắc đầu: "Chuyện này Người lão nô thực cũng không biết. Chỉ biết rằng năm đó phu nhân đưa hộp phượng ngọc giao cho một người giữ."
"Hả?" Phượng Hồng Loan nhíu mày.
"Khi phu nhân qua đời cũng chưa từng nhắc tới người kia, chỉ nói là chờ thời cơ đến, sẽ có người giao hộp phượng ngọc này cho tiểu thư." Đỗ Hải nhìn hộp gấm, dừng một chút lại nói: "Hôm nay nếu hộp phượng ngọc và huyết linh từ trong tay Ly Vương điện hạ giao cho tiểu thư, có lẽ người kia là Trần Quý phi. Chính là mẫu phi thân sinh của Ly Vương điện hạ."
"Trần Quý phi?" Phượng Hồng Loan nhớ tới vẻ mặt của Quân Tử Ly khi nhìn cái hộp này, chân mày lại càng cau chặt lại. Theo nàng biết Trần Quý phi mất cùng một năm với mẫu thân nàng. Nương nàng đi trước, sau đó Trần Quý phi cũng đi.
"Trước kia vì có một lần cơ duyên mà phu nhân và Trần Quý phi quen biết nhau. Quan hệ vô cùng thân thiết. Sau đó Trần Quý phi vào. Phu nhân cũng gả vào tướng phủ, nên cắt đứt qua lại.Chỉ là khi tiểu thư được sinh ra, phu nhân có vào cung một lần, sau khi trở về thì thánh chỉ đã được hạ, đính hôn cho tiểu thư với Ly Vương điện hạ, khi đó ngài ấy cũng đã bốn tuổi rồi."
Đỗ Hải nói nói, dừng một chút lại nói tiếp: "Sau này mãi cho đến khi phu nhân qua đời, Trần Quý phi cũng ra đi ngay trong năm ấy. Việc đến đây cũng không biết nữa. Có một số việc lão nô cũng không rõ ràng lắm."
"Ừm!" Phượng Hồng Loan gật đầu.
"Nhưng mà trước lúc lâm chung phu nhân có dặn dò lão nô giao phó với tiểu thư một câu, nói nếu tiểu thư lấy lại hộp phượng ngọc và huyết linh chi nghìn năm trong đó, ắt phải giao nó cho một người, cũng coi như báo đáp ân sinh dưỡng của người với người kia." Đỗ Hải nặng nề nói.
"Ồ? Người kia là ai?" Phượng Hồng Loan ngẩn ra.
"Người kia chính là . . ." Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan, vừa muốn nói.
Mắt phượng của Phượng Hồng Loan chợt nhìn về phía khác, ngắt lời Đỗ Hải, sắc mặt phát lạnh, lạnh lùng nói: "Ai đó ở nơi đó?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.