Chương 98
Tây Tử Tình
13/01/2023
"Ừ!" Ngọc Ngân bây giờ mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua chén thuốc trên tay Tiểu Tinh Đình rồi nhẹ giọng lên tiếng: "Đỗ ma! Mau đem chén thuốc này vào cho nàng uống đi!"
"Rõ thưa chủ tử!" Đỗ ma lập tức đi ra nhận lấy chén thuốc trên tay Tiểu Tinh Đình rồi lại quay vào.
"Chủ tử, ngài còn chưa dùng bữa tối......" Tiểu Tinh Đình nhìn thoáng qua bầu trời bên ngoài rồi nhắc nhở.
Ngọc Ngân lắc đầu, thản nhiên mở miệng: "Đi dặn đầu bếp một bán cháo dược thiện tới đây, phải loãng hơn bình thường một ít."
"Chủ tử, sao ngài lại không ăn cơm rồi? Ngài ít dùng mấy thứ...." Tiểu Tinh Đình vừa thấy chủ tử lắc đầu thì lập tức nóng ruột.
"Ta không muốn ăn, ngươi cứ đi ăn đi!" Ngọc Ngân phất tay xoay người nửa nằm nửa ngồi xuống ghế rồi nhắm hai mắt lại.
Tiểu Tinh Đình còn định khuyên thêm mấy câu nhưng nhìn thấy vẻ mặt của chủ tử thì hắn chỉ đành nhăn mặt rồi lui ra. Rốt cuộc người nhưu thế nào có thể khiến chủ tử thành ra như thế này đâu? Sẽ không phải là Phượng tam tiểu thư kia chứ? Tiểu Tinh Đình lập tức nghĩ tới khả năng này, có thể khiến chủ tử lộ ra biểu cảm như thế này ngoại trừ nàng ấy căn bản không còn người nào khác.
Ngày đó hắn đưa chủ tử tới chùa Thanh Sơn, chủ tử liền đuổi hắn quay trở về. Sai đó chủ tử từ chùa Thanh Sơn trở về thì mấy ngày liền đều khoanh chân ngồi một chỗ đánh cờ không nhúc nhích. Hắn từ lời của Lưu Nguyệt mới biết được chủ tử đã đánh cờ ba ngày liên tiếp với Phượng tam tiểu thư nhưng không thắng được nàng. Sau đó khi chủ tử nghe được những tội ác chồng chất từ phủ thừa tướng truyền ra thì lại đứng cạnh cửa sổ cả ngày không nói lời nào.
Ngoại trừ Phượng tam tiểu thư có thể khiến chủ tử như vậy thì hắn thật sự không nghĩ ra còn vị cô nương nào có thể khiến chủ tử để ý đến vậy.
Sao Hồng Loan của chủ tử đã xuất hiện mà Phượng tam tiểu thư chính là ngôi sao ấy. Tiểu Tinh Đình vừa nghĩ vừa thở dài lắc đầu đi vào trong phòng bếp. Không lâu đã bưng cháo mang lên.
Sao Hồng Loan là phụ tinh có hành thuộc mệnh Thủy, thể hiện cho đặc tính những điều đẹp đẽ, cát tường, may mắn và chuyện hỷ sự.
Đỗ ma vừa mới mang chén thuốc không ra thì đã lại cầm bát chào vào trong.
Ngọc Ngân khoát tay ra lệnh cho Tiểu Tinh Đình đi xuống. Hắn vừa đi vừa nghĩ sợ là chủ tử một đêm này lại không ngủ được.
Phượng Hồng Loan vẫn cứ ngâm mình trong hồ nước nóng, Đỗ ma vừa cho nàng uống thuốc rồi lại cho nàng ăn cháo dược thiện. Bình minh ngày thứ hai, những hàn khí trên người nàng mới biến mất nhưng vẫn không tỉnh lại như cũ.
Đỗ ma lại đi ra xin chỉ thị của Ngọc Ngân. Ngọc Ngân đang ngồi dựa mình trên ghế nhắm mắt nghe vậy thì mở mắt ra, giọng nói hơi khan: "Ôm nàng đặt lên trên giường đi!"
"Vâng!" Đỗ ma khom người bước vào. Bà thầm nghĩ chủ tử quả nhiên đối xử với Phượng tam tiểu thư cực kỳ khác biệt. Vậy mà lại để cho Phượng tam tiểu thư ngủ trên giường của ngài ấy.
Không lâu sau, Đỗ ma ôm Phượng Hồng Loan đi ra, trên người nàng cũng đã được khoác một bộ lụa mỏng, nàng được Đỗ ma đặt nhẹ nhàng lên giường rồi đắp chăn lên. Làm xong bà quay lại nhìn Ngọc Ngân.
"Ngươi canh ở đây một đêm cũng đã mệt mỏi rồi, mau đi nghỉ ngơi đi! Muộn một chút hẵng tới!" Ngọc Ngân khoát tay nhẹ giọng nói với Đỗ ma.
"Rõ thưa chủ tử!" Đỗ ma cũng đã mệt mỏi nên lui xuống luôn.
Ngọc Ngân đứng dậy chậm rãi bước đến trước giường. Hắn cuối cùng cũng thấy gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch u ám của Phượng Hồng Loan cuối cùng cũng đã một chút hồng hào. Hắn ngồi trên giường đưa tay kiểm tra mạch đập của nàng, cảm giác truyền đến tay hắn lúc này không phải là cảm giác lạnh như băng nữa mà còn có một chút ấm áo. Có điều mạch đập vẫn không hề xuất hiện.
Ánh mắt của hắn lại dừng trên gương mặt của nàng một lần nữa, rồi nhìn chăm chú vào mi tâm của nàng, vẫn chỉ xuất hiện một tia thanh khí mỏng manh như có như không. Gương mặt tuấn tú của Ngọc Ngân dường như hiện lên một tia tỉnh ngộ. Đôi môi của hắn hơi mím lại, ánh mắt nhuốm lên một vẻ nghiêm trọng.
"Chủ tử!" Ẩn vệ nhẹ nhàng đáp xuống như một làn khói đen.
"Đã lấy được chưa?" Ngọc Ngân không nhìn ẩn vệ mà vẫn nhìn chăm chủ vào mi tâm xanh nhạt của Phượng Hồng Loan chậm rãi mở miệng.
"Dạ!" Ẩn vệ cúi người.
"Để đó đi!"
Ẩn vệ đặt miếng vải đang bọc thứ gì đó lên trên bàn. Không nhận được chỉ thị gì thì đứng yên ở đó chờ đợi.
"Đi thăm dò xem phu nhân đã qua đời của phủ thừa tướng có thân thế như thế nào." Ngọc Ngân cuối cùng cũng đã dời tầm mắt, hắn đứng dậy mở miếng vải kiểm tra bên trong xem có gì rồi ra lệnh.
"Rõ!" Ẩn vệ cúi người.
Ngọc Ngân khoát tay, ẩn vệ lui xuống.
"Chủ tử!" Tiểu Tinh Đình bê một chậu nước tới, hắn nhìn về phía cô nương đang nằm trên giường của chủ tử, quả nhiên là Phượng tam tiểu thư.
"Ừ, mau mang số thuốc này xuống sắc thuốc đi. Chậu nước kia thì mang qua đây." Ngọc Ngân liếc nhìn Tiểu Tinh Đình rồi chỉ tay vào mười loại dược liệu quý hiếm trên bàn.
"Vâng!" Tiểu Tinh Đình lập tức gom những thứ ở trên bàn vào rồi đi ra ngoài. Hắn nhìn những thứ trong miếng vải này rồi cảm thán. Ngọc Ngân rửa mặt qua rồi đi đến vách tường vạch một đường, sau đó một vách ngăn ẩn xuất hiện. Hắn lấy từ đó ra hai bình bạch ngọc rồi ngồi xuống cạnh giường nhìn gương mặt hơi chút hồng hào của Phượng Hồng Loan. Hắn hơi lộ ra một tia do dự nhưng rồi cũng đẩy chăn ra lộ ra một cơ thể chằng chịt vết thương.
Ngọc Ngân mím môi nhìn, ánh mắt hắn lộ ra một sự đau xót. Hắn đưa tay mở nắp bình, đổ Ngưng Chi Lộ trong bình ra ngón tay. Đầu ngón tay hắn dính nước thuốc rồi nhẹ xoa lên những vết thương trên người nàng.
Hắn bôi từ cổ xuống từ từ bôi thuốc. Trong lòng thì cực kỳ đau lòng, con ngươi như mặc ngọc tràn đầy sự chính trực, đầu ngón tay nhẹ lướt qua như lông chim xẹt qua, ánh mắt không có một chút ý đồ nào khác.
Hai bình Ngưng Chi Lộ đã được dùng hết. Đầu ngón tay của Ngọc Ngân hơi động, lại đắp chăn lên người Phượng Hồng Loan. Hắn vừa định đứng lên thì đã bị Phượng Hồng Loan dùng tay nắm chặt lấy.
Ngọc Ngân hơi sững sờ chuyển mắt nhìn Phượng Hồng Loan, chỉ thấy gương mặt của nàng đang tràn ngập một sự sợ hãi tột cùng, khóe miệng nàng hơi động đậy phát ra một âm thanh cũng sợ hãi và yếu đuối không kém: "Ông nội...ông nội, ông ở đâu rồi.... cháu sợ lắm.... cứu cháu với..."
Ngọc Ngân lại ngẩn ra nhìn Phượng Hồng Loan.
"Á Lâm.... Á Lâm.... Ngươi quá ác độc.... Lam Dạ.... Lam Dạ, mau... mau đi đi...."
"Kiếp sau.... ta sẽ không yêu ai nữa.... không yêu ai nữa.... đau quá.... đau.... á....."
"Một lũ khốn nạn.... ta sẽ cho các ngươi chết hết...."
"Chết hết...."
Lời nói đứt quãng, tối nghĩa nhưng Ngọc Ngân vẫn lẳng lặng lắng nghe, tay hắn cũng không dứt ra mặc kệ Phượng Hồng Loan đã xiết khiến tay hắn xuất hiện vết máu, trên mặt nàng không ngừng xuất hiện các biểu cảm khác nhau. Chua cay mặn ngọt, thế gian trăm vị dường như đều xuất hiện trên gương mặt nàng lúc này, muôn màu muôn vẻ rồi lại khiến cho người ta khắc cốt ghi tâm.
Mặc dù chưa từng trải qua những điều nàng đã từng trải nhưng hắn có thể cảm nhận được đó là một quá trình giãy dụa sinh tồn như thế nào, những thứ này đều viết hết trên gương mặt của nàng, mỗi một gương mặt đều được hắn ghi nhớ trong đáy lòng, dần dần nằm yên trong góc sâu nhất của đáy lòng hắn.
Một cơ thể mềm yếu như vậy rốt cuộc phải chứa đựng một linh hồn như thế nào?
Yếu ớt đến mức khiến người khác chỉ muốn ôm vào trong lòng bảo vệ, kiên cường đến mức khiến người khác phải kính nể.
Giờ phút này Ngọc Ngân bỗng nhiên cảm thấy may mắn. May mắn vì hiện tại hắn ở đây! May mắn tay hắn có thể khiến cho nàng dựa vào. Cũng may mắn... hắn đã đến Đông Ly! May mắn hắn gặp được nàng không quá muộn.
"Không ai có thể làm hại đến nàng nữa, mau ngủ đi!" Hồi lâu sau, Ngọc Ngân ngồi lên giường ôm Phượng Hồng Loan vào trong ngực. Giọng nói của hắn lúc này dịu dàng ấm áp như gió xuân.
Phượng Hồng Loan dường như cũng cảm nhận được sự thương tiếc và ấm áp đang truyền tới cho nàng nên cơ thể vô ý thức dựa vào trong lòng Ngọc Ngân, hai tay ôm chặt thắt lưng của hắn.
Thân mình Ngọc Ngân cứng đờ. Hàng lông mày nhíu chặt của Phượng Hồng Loan cuối cùng cũng giãn ra, người đang run rẩy cuối cùng cũng đã thôi.
Không lâu sau, tiếng hít thở đều đều cũng đã xuất hiện, Phượng Hồng Loan cuối cùng cũng đã ngủ yên.
"Chủ tử, thuốc đến rồi đây..." Tiểu Tinh Đình bưng chén thuốc lên nhìn thấy hai người đang ôm nhau trên giường thì há hốc miệng đứng yên. Chén thuốc trong tay hắn suýt nữa bị ném luôn ra.
Ngọc Ngân giương mắt thản nhiên nhìn Tiểu Tinh Đình khiến hắn cảm giác lạnh thấu xương. Hắn không phải cố ý đến hóng chuyện, là do chủ tử bảo hắn sắc thuốc xong mang lên mà.
"Ngươi cứ mang thuốc xuống trước đi. Đợi lát nữa Đỗ ma sẽ đến đây đút thuốc cho nàng." Ngọc Ngân nhìn Phượng Hồng Loan đang ôm chặt thắt lưng của hắn như một người đuối nước vớ được cọc. Hắn nhìn chén thuốc rồi chậm rãi mở miệng.
"Rõ!" Tiểu Tinh Đình lập tức bưng chén thuốc chạy ra ngoài như một cơn gió. Sau khi đã đi xa hắn mới giơ tay xoa cằm khép miệng lại. Gặp được Phượng tam tiểu thư thì những thứ không thể xảy ra trên người chủ tử đều trở thành có thể.
Trong phòng, Ngọc Ngân cúi đầu nhìn gương mặt đang vùi trong lòng hắn, ánh mắt tĩnh lặng.
Vân Cẩm sau khi quay về tử phủ thừa tướng vẫn luôn đứng bên cửa sổ, tâm trạng chìm nổi, hoảng hốt không yên, không thể tìm được cảm giác yên lòng. Ánh trăng đã bị che khuất bởi mây, mây đen khắp trời như lòng hắn cũng đang bị bao phủ một tầng mây mù, nghẹn không thể xả được.
Đứng suốt một đêm, đến khi trời rạng sáng Phong Ảnh cuối cùng cũng đã trở lại.
Toàn thân màu đen nhiễm một tầng sương lạnh, Phong Ảnh nhẹ nhàng dừng ở trong phòng. Cả người hắn khiến căn phòng trở nên lạnh lẽo. Hắn nhìn bóng lưng của Vân Cẩm, biết thiếu chủ một đêm không ngủ nên do dự một chút vẫn mở miệng: "Thiếu chủ!"
"Sao rồi? Nàng đang ở đâu?" Vân Cẩm quay người lại nhìn Phong Ảnh.
"Hồi bẩm Thiếu chủ, thuộc hạ vô năng, không tìm được nơi ở hiện tại của Phượng tam tiểu thư!" Phong Ảnh lập tức quỳ xuống đất: "Xin Thiếu chủ thứ tội!"
"Không tìm ra?" Vân Cẩm nhíu mày, vẻ mặt ngập tràn vẻ tăm tối.
" Thuộc hạ chỉ tra được đại tổng quản của phủ Thừa tướng và hai vị tỳ nữ bên người của Phượng tam tiểu thư tối hôm qua đã ôm Tam tiểu thư đến Hồi Xuân Đường. Dường như tính mạng của Phượng tam tiểu thư cực kỳ nguy hiểm, lành ít dữ nhiều..." Phong Ảnh nhìn sắc mặt của Vân Cẩm, vẫn quyết định nói ra tình hình thực tế.
"Ngươi nói cái gì? Lành ít dữ nhiều?" Vân Cẩm xông tới gắt gao nhìn về phía Phong Ảnh đang quỳ trên mặt đất. "Đúng vậy!" Phong Ảnh lập tức gật đầu: "Chưởng quỹ của cửa tiệm bên cạnh Hồi Xuân Đường kể lại rằng nửa đêm có một người đàn ông lớn tuổi và hai cô nương ôm một cô nương khác đến Hồi Xuân Đường tìm đại phu khám bệnh. Thế nhưng đại phu của Hồi Xuân Đường mấy ngày trước phải đi khám bệnh ở nhà cách đây ngàn dặm, không có ở đây..."
"Vậy sau đó thì sao?" Người Vân Cẩm hơi rung lên.
"Sau đó thuộc hạ tra được đến chùa Thanh Sơn, bọn họ không tìm được đại phu ở Hồi Xuân Đường thì đến chùa Thanh Sơn tìm Thiên Âm đại sư. Thế nhưng Thiên Âm đại sư đang bế quan, mấy ngày trước Trí Duyên đại sư cũng vừa rời đi nên không có một ai xem bệnh cho Phượng tam tiểu thư..." Phong Ảnh lập tức nói.
"Rõ thưa chủ tử!" Đỗ ma lập tức đi ra nhận lấy chén thuốc trên tay Tiểu Tinh Đình rồi lại quay vào.
"Chủ tử, ngài còn chưa dùng bữa tối......" Tiểu Tinh Đình nhìn thoáng qua bầu trời bên ngoài rồi nhắc nhở.
Ngọc Ngân lắc đầu, thản nhiên mở miệng: "Đi dặn đầu bếp một bán cháo dược thiện tới đây, phải loãng hơn bình thường một ít."
"Chủ tử, sao ngài lại không ăn cơm rồi? Ngài ít dùng mấy thứ...." Tiểu Tinh Đình vừa thấy chủ tử lắc đầu thì lập tức nóng ruột.
"Ta không muốn ăn, ngươi cứ đi ăn đi!" Ngọc Ngân phất tay xoay người nửa nằm nửa ngồi xuống ghế rồi nhắm hai mắt lại.
Tiểu Tinh Đình còn định khuyên thêm mấy câu nhưng nhìn thấy vẻ mặt của chủ tử thì hắn chỉ đành nhăn mặt rồi lui ra. Rốt cuộc người nhưu thế nào có thể khiến chủ tử thành ra như thế này đâu? Sẽ không phải là Phượng tam tiểu thư kia chứ? Tiểu Tinh Đình lập tức nghĩ tới khả năng này, có thể khiến chủ tử lộ ra biểu cảm như thế này ngoại trừ nàng ấy căn bản không còn người nào khác.
Ngày đó hắn đưa chủ tử tới chùa Thanh Sơn, chủ tử liền đuổi hắn quay trở về. Sai đó chủ tử từ chùa Thanh Sơn trở về thì mấy ngày liền đều khoanh chân ngồi một chỗ đánh cờ không nhúc nhích. Hắn từ lời của Lưu Nguyệt mới biết được chủ tử đã đánh cờ ba ngày liên tiếp với Phượng tam tiểu thư nhưng không thắng được nàng. Sau đó khi chủ tử nghe được những tội ác chồng chất từ phủ thừa tướng truyền ra thì lại đứng cạnh cửa sổ cả ngày không nói lời nào.
Ngoại trừ Phượng tam tiểu thư có thể khiến chủ tử như vậy thì hắn thật sự không nghĩ ra còn vị cô nương nào có thể khiến chủ tử để ý đến vậy.
Sao Hồng Loan của chủ tử đã xuất hiện mà Phượng tam tiểu thư chính là ngôi sao ấy. Tiểu Tinh Đình vừa nghĩ vừa thở dài lắc đầu đi vào trong phòng bếp. Không lâu đã bưng cháo mang lên.
Sao Hồng Loan là phụ tinh có hành thuộc mệnh Thủy, thể hiện cho đặc tính những điều đẹp đẽ, cát tường, may mắn và chuyện hỷ sự.
Đỗ ma vừa mới mang chén thuốc không ra thì đã lại cầm bát chào vào trong.
Ngọc Ngân khoát tay ra lệnh cho Tiểu Tinh Đình đi xuống. Hắn vừa đi vừa nghĩ sợ là chủ tử một đêm này lại không ngủ được.
Phượng Hồng Loan vẫn cứ ngâm mình trong hồ nước nóng, Đỗ ma vừa cho nàng uống thuốc rồi lại cho nàng ăn cháo dược thiện. Bình minh ngày thứ hai, những hàn khí trên người nàng mới biến mất nhưng vẫn không tỉnh lại như cũ.
Đỗ ma lại đi ra xin chỉ thị của Ngọc Ngân. Ngọc Ngân đang ngồi dựa mình trên ghế nhắm mắt nghe vậy thì mở mắt ra, giọng nói hơi khan: "Ôm nàng đặt lên trên giường đi!"
"Vâng!" Đỗ ma khom người bước vào. Bà thầm nghĩ chủ tử quả nhiên đối xử với Phượng tam tiểu thư cực kỳ khác biệt. Vậy mà lại để cho Phượng tam tiểu thư ngủ trên giường của ngài ấy.
Không lâu sau, Đỗ ma ôm Phượng Hồng Loan đi ra, trên người nàng cũng đã được khoác một bộ lụa mỏng, nàng được Đỗ ma đặt nhẹ nhàng lên giường rồi đắp chăn lên. Làm xong bà quay lại nhìn Ngọc Ngân.
"Ngươi canh ở đây một đêm cũng đã mệt mỏi rồi, mau đi nghỉ ngơi đi! Muộn một chút hẵng tới!" Ngọc Ngân khoát tay nhẹ giọng nói với Đỗ ma.
"Rõ thưa chủ tử!" Đỗ ma cũng đã mệt mỏi nên lui xuống luôn.
Ngọc Ngân đứng dậy chậm rãi bước đến trước giường. Hắn cuối cùng cũng thấy gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch u ám của Phượng Hồng Loan cuối cùng cũng đã một chút hồng hào. Hắn ngồi trên giường đưa tay kiểm tra mạch đập của nàng, cảm giác truyền đến tay hắn lúc này không phải là cảm giác lạnh như băng nữa mà còn có một chút ấm áo. Có điều mạch đập vẫn không hề xuất hiện.
Ánh mắt của hắn lại dừng trên gương mặt của nàng một lần nữa, rồi nhìn chăm chú vào mi tâm của nàng, vẫn chỉ xuất hiện một tia thanh khí mỏng manh như có như không. Gương mặt tuấn tú của Ngọc Ngân dường như hiện lên một tia tỉnh ngộ. Đôi môi của hắn hơi mím lại, ánh mắt nhuốm lên một vẻ nghiêm trọng.
"Chủ tử!" Ẩn vệ nhẹ nhàng đáp xuống như một làn khói đen.
"Đã lấy được chưa?" Ngọc Ngân không nhìn ẩn vệ mà vẫn nhìn chăm chủ vào mi tâm xanh nhạt của Phượng Hồng Loan chậm rãi mở miệng.
"Dạ!" Ẩn vệ cúi người.
"Để đó đi!"
Ẩn vệ đặt miếng vải đang bọc thứ gì đó lên trên bàn. Không nhận được chỉ thị gì thì đứng yên ở đó chờ đợi.
"Đi thăm dò xem phu nhân đã qua đời của phủ thừa tướng có thân thế như thế nào." Ngọc Ngân cuối cùng cũng đã dời tầm mắt, hắn đứng dậy mở miếng vải kiểm tra bên trong xem có gì rồi ra lệnh.
"Rõ!" Ẩn vệ cúi người.
Ngọc Ngân khoát tay, ẩn vệ lui xuống.
"Chủ tử!" Tiểu Tinh Đình bê một chậu nước tới, hắn nhìn về phía cô nương đang nằm trên giường của chủ tử, quả nhiên là Phượng tam tiểu thư.
"Ừ, mau mang số thuốc này xuống sắc thuốc đi. Chậu nước kia thì mang qua đây." Ngọc Ngân liếc nhìn Tiểu Tinh Đình rồi chỉ tay vào mười loại dược liệu quý hiếm trên bàn.
"Vâng!" Tiểu Tinh Đình lập tức gom những thứ ở trên bàn vào rồi đi ra ngoài. Hắn nhìn những thứ trong miếng vải này rồi cảm thán. Ngọc Ngân rửa mặt qua rồi đi đến vách tường vạch một đường, sau đó một vách ngăn ẩn xuất hiện. Hắn lấy từ đó ra hai bình bạch ngọc rồi ngồi xuống cạnh giường nhìn gương mặt hơi chút hồng hào của Phượng Hồng Loan. Hắn hơi lộ ra một tia do dự nhưng rồi cũng đẩy chăn ra lộ ra một cơ thể chằng chịt vết thương.
Ngọc Ngân mím môi nhìn, ánh mắt hắn lộ ra một sự đau xót. Hắn đưa tay mở nắp bình, đổ Ngưng Chi Lộ trong bình ra ngón tay. Đầu ngón tay hắn dính nước thuốc rồi nhẹ xoa lên những vết thương trên người nàng.
Hắn bôi từ cổ xuống từ từ bôi thuốc. Trong lòng thì cực kỳ đau lòng, con ngươi như mặc ngọc tràn đầy sự chính trực, đầu ngón tay nhẹ lướt qua như lông chim xẹt qua, ánh mắt không có một chút ý đồ nào khác.
Hai bình Ngưng Chi Lộ đã được dùng hết. Đầu ngón tay của Ngọc Ngân hơi động, lại đắp chăn lên người Phượng Hồng Loan. Hắn vừa định đứng lên thì đã bị Phượng Hồng Loan dùng tay nắm chặt lấy.
Ngọc Ngân hơi sững sờ chuyển mắt nhìn Phượng Hồng Loan, chỉ thấy gương mặt của nàng đang tràn ngập một sự sợ hãi tột cùng, khóe miệng nàng hơi động đậy phát ra một âm thanh cũng sợ hãi và yếu đuối không kém: "Ông nội...ông nội, ông ở đâu rồi.... cháu sợ lắm.... cứu cháu với..."
Ngọc Ngân lại ngẩn ra nhìn Phượng Hồng Loan.
"Á Lâm.... Á Lâm.... Ngươi quá ác độc.... Lam Dạ.... Lam Dạ, mau... mau đi đi...."
"Kiếp sau.... ta sẽ không yêu ai nữa.... không yêu ai nữa.... đau quá.... đau.... á....."
"Một lũ khốn nạn.... ta sẽ cho các ngươi chết hết...."
"Chết hết...."
Lời nói đứt quãng, tối nghĩa nhưng Ngọc Ngân vẫn lẳng lặng lắng nghe, tay hắn cũng không dứt ra mặc kệ Phượng Hồng Loan đã xiết khiến tay hắn xuất hiện vết máu, trên mặt nàng không ngừng xuất hiện các biểu cảm khác nhau. Chua cay mặn ngọt, thế gian trăm vị dường như đều xuất hiện trên gương mặt nàng lúc này, muôn màu muôn vẻ rồi lại khiến cho người ta khắc cốt ghi tâm.
Mặc dù chưa từng trải qua những điều nàng đã từng trải nhưng hắn có thể cảm nhận được đó là một quá trình giãy dụa sinh tồn như thế nào, những thứ này đều viết hết trên gương mặt của nàng, mỗi một gương mặt đều được hắn ghi nhớ trong đáy lòng, dần dần nằm yên trong góc sâu nhất của đáy lòng hắn.
Một cơ thể mềm yếu như vậy rốt cuộc phải chứa đựng một linh hồn như thế nào?
Yếu ớt đến mức khiến người khác chỉ muốn ôm vào trong lòng bảo vệ, kiên cường đến mức khiến người khác phải kính nể.
Giờ phút này Ngọc Ngân bỗng nhiên cảm thấy may mắn. May mắn vì hiện tại hắn ở đây! May mắn tay hắn có thể khiến cho nàng dựa vào. Cũng may mắn... hắn đã đến Đông Ly! May mắn hắn gặp được nàng không quá muộn.
"Không ai có thể làm hại đến nàng nữa, mau ngủ đi!" Hồi lâu sau, Ngọc Ngân ngồi lên giường ôm Phượng Hồng Loan vào trong ngực. Giọng nói của hắn lúc này dịu dàng ấm áp như gió xuân.
Phượng Hồng Loan dường như cũng cảm nhận được sự thương tiếc và ấm áp đang truyền tới cho nàng nên cơ thể vô ý thức dựa vào trong lòng Ngọc Ngân, hai tay ôm chặt thắt lưng của hắn.
Thân mình Ngọc Ngân cứng đờ. Hàng lông mày nhíu chặt của Phượng Hồng Loan cuối cùng cũng giãn ra, người đang run rẩy cuối cùng cũng đã thôi.
Không lâu sau, tiếng hít thở đều đều cũng đã xuất hiện, Phượng Hồng Loan cuối cùng cũng đã ngủ yên.
"Chủ tử, thuốc đến rồi đây..." Tiểu Tinh Đình bưng chén thuốc lên nhìn thấy hai người đang ôm nhau trên giường thì há hốc miệng đứng yên. Chén thuốc trong tay hắn suýt nữa bị ném luôn ra.
Ngọc Ngân giương mắt thản nhiên nhìn Tiểu Tinh Đình khiến hắn cảm giác lạnh thấu xương. Hắn không phải cố ý đến hóng chuyện, là do chủ tử bảo hắn sắc thuốc xong mang lên mà.
"Ngươi cứ mang thuốc xuống trước đi. Đợi lát nữa Đỗ ma sẽ đến đây đút thuốc cho nàng." Ngọc Ngân nhìn Phượng Hồng Loan đang ôm chặt thắt lưng của hắn như một người đuối nước vớ được cọc. Hắn nhìn chén thuốc rồi chậm rãi mở miệng.
"Rõ!" Tiểu Tinh Đình lập tức bưng chén thuốc chạy ra ngoài như một cơn gió. Sau khi đã đi xa hắn mới giơ tay xoa cằm khép miệng lại. Gặp được Phượng tam tiểu thư thì những thứ không thể xảy ra trên người chủ tử đều trở thành có thể.
Trong phòng, Ngọc Ngân cúi đầu nhìn gương mặt đang vùi trong lòng hắn, ánh mắt tĩnh lặng.
Vân Cẩm sau khi quay về tử phủ thừa tướng vẫn luôn đứng bên cửa sổ, tâm trạng chìm nổi, hoảng hốt không yên, không thể tìm được cảm giác yên lòng. Ánh trăng đã bị che khuất bởi mây, mây đen khắp trời như lòng hắn cũng đang bị bao phủ một tầng mây mù, nghẹn không thể xả được.
Đứng suốt một đêm, đến khi trời rạng sáng Phong Ảnh cuối cùng cũng đã trở lại.
Toàn thân màu đen nhiễm một tầng sương lạnh, Phong Ảnh nhẹ nhàng dừng ở trong phòng. Cả người hắn khiến căn phòng trở nên lạnh lẽo. Hắn nhìn bóng lưng của Vân Cẩm, biết thiếu chủ một đêm không ngủ nên do dự một chút vẫn mở miệng: "Thiếu chủ!"
"Sao rồi? Nàng đang ở đâu?" Vân Cẩm quay người lại nhìn Phong Ảnh.
"Hồi bẩm Thiếu chủ, thuộc hạ vô năng, không tìm được nơi ở hiện tại của Phượng tam tiểu thư!" Phong Ảnh lập tức quỳ xuống đất: "Xin Thiếu chủ thứ tội!"
"Không tìm ra?" Vân Cẩm nhíu mày, vẻ mặt ngập tràn vẻ tăm tối.
" Thuộc hạ chỉ tra được đại tổng quản của phủ Thừa tướng và hai vị tỳ nữ bên người của Phượng tam tiểu thư tối hôm qua đã ôm Tam tiểu thư đến Hồi Xuân Đường. Dường như tính mạng của Phượng tam tiểu thư cực kỳ nguy hiểm, lành ít dữ nhiều..." Phong Ảnh nhìn sắc mặt của Vân Cẩm, vẫn quyết định nói ra tình hình thực tế.
"Ngươi nói cái gì? Lành ít dữ nhiều?" Vân Cẩm xông tới gắt gao nhìn về phía Phong Ảnh đang quỳ trên mặt đất. "Đúng vậy!" Phong Ảnh lập tức gật đầu: "Chưởng quỹ của cửa tiệm bên cạnh Hồi Xuân Đường kể lại rằng nửa đêm có một người đàn ông lớn tuổi và hai cô nương ôm một cô nương khác đến Hồi Xuân Đường tìm đại phu khám bệnh. Thế nhưng đại phu của Hồi Xuân Đường mấy ngày trước phải đi khám bệnh ở nhà cách đây ngàn dặm, không có ở đây..."
"Vậy sau đó thì sao?" Người Vân Cẩm hơi rung lên.
"Sau đó thuộc hạ tra được đến chùa Thanh Sơn, bọn họ không tìm được đại phu ở Hồi Xuân Đường thì đến chùa Thanh Sơn tìm Thiên Âm đại sư. Thế nhưng Thiên Âm đại sư đang bế quan, mấy ngày trước Trí Duyên đại sư cũng vừa rời đi nên không có một ai xem bệnh cho Phượng tam tiểu thư..." Phong Ảnh lập tức nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.