Chương 194: Ấn ký Thiên Sát sơ hiện
Tân Sinh
28/03/2020
Hai ngày trước.
Bạch Vô Thiên theo sau La Ngọc Yến đến một vùng hẻo lánh bên ngoài Bách Kiếm Thành.
Hai người cuốc bộ như thể đang đi du sơn ngoạn thủy. Đúng lúc những nơi hai người đi qua cũng đều là sơn thanh thủy tú, mặt đất mọc đầy rong rêu ít người qua lại.
Cả hai đi theo con đường mòn với hai bên là dòng suối chảy liên tục. Nơi đây cảnh vật yên tĩnh, nếu so với Bách Kiếm Thành nhộn nhịp. Khoảng cách hai nơi không quá xá, nhưng bối cảnh hoàn toàn khác biệt.
Cả hai băng qua con suối, men theo sườn núi đến đỉnh một ngọn núi cheo leo thẳng đứng. Trên đỉnh núi có một trang viên nhỏ với vân vụ lượn lờ, hoa cỏ mọc khắp nơi khiến phong cảnh hữu tình.
La Ngọc Yến đi vào sân trang viên. Thình lình, bước chân nàng dừng lại, sau đó thu hồi trở về.
La Ngọc Yến ngăn Bạch Vô Thiên lại, nàng khẽ nói “Ngươi đứng ở phía sau quan sát là được!”
Nói rồi, nàng bình thản bước vào sân trang viên.
Khung cảnh nhất thời thay đổi. Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn tụ tập lại, mặt đất chấn động như thể muốn nứt nẻ.
Từ dưới mặt đất đâm lên những cây lao sắc nhọn tấn công La Ngọc Yến, những cây lao đâm lên liên tục theo một nhịp nhất định. Trên bầu trời lôi điện từ trong đám mây phóng xuống liên tục. Trận thế như vũ bão tới tấp không cho đối phương trở tay.
La Ngọc Yến không mảy may lo sợ, nàng cứ bước tới trước và dễ dàng né tránh toàn bộ mũi lao từ bên dưới liên tục trồi lên. Lôi điện cũng không ngừng đánh xuống.
Bạch Vô Thiên ở phía sau. Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi lấy La Bàn ra bắt đầu xem xét Trận Pháp.
Trong khuôn viên trang viên lúc này, theo hắn tính toán có tổng cộng ba loại Trận Pháp gồm Địa Lao Trận, Lôi Đình Trận và Tụ Linh Trận dẫn dắt. Đó chính là bề nổi hắn có thể nhìn thấy và dùng La Bàn có thể dễ dàng tìm ra được Tâm Trận.
Bất quá, hắn ngửi được một loại hương vị thoang thoảng. Chính điều này khiến hắn không vội vàng đánh giá, mà âm thầm dõi theo sau bước chân của La Ngọc Yến.
Nàng ta dễ dàng xuyên qua Trận Pháp, nhưng không biết cách phá giải Trận Pháp. Đó chính là mấu chốt khiến nàng ta chỉ tiến về trước mà không thể làm gì khác.
Sau mười hô hấp, căn cứ theo lẽ thường tính toán. Nếu La Ngọc Yến cứ tiến về trước thì đã vào được bên trong trang viên. Nhưng tình huống trước mắt, khoảng cách giữa hắn và nàng ta không hề thay đổi. Xem ra suy đoán của hắn là đúng.
Hắn nhìn dáo sát xung quanh để tìm một khúc gỗ chừng năm xích. Sau đó hắn ném khúc gỗ về phía La Ngọc Yến rồi nói “La cô nương bước về hướng tây bốn bước chân, tiến lên hướng bắc năm bước chân sau đó cấm khúc gỗ này xuống thử xem!”
La Ngọc Yến nghe hắn nói vậy liền làm theo.
Nàng di chuyển qua hướng tây bốn bước chân rồi tiến lên hướng bắc năm bước chân. Đến đúng vị trí, nàng cấm khúc gỗ xuống.
Sau khi khúc gỗ được cắm xuống, sau năm hô hấp thì khúc gỗ lâp tức biến mất. Toàn cảnh âm u xung quanh cũng lập tức không còn. Từ lôi điện, địa lao cũng không còn thấy xuất hiện. Bầu trời chuyển hẳn sang quang mang. Điều này nói lên Trận Pháp đã bị La Ngọc Yến phá giải thành công.
La Ngọc Yến giơ ngón tay cái lên tán thưởng hắn.
Lúc này từ bên trong trang viên xuất hiện một người. Người này đeo một chiếc mặt nạ màu trắng, tay chống gậy khập khiễng đi ra.
Từ trên khuôn mặt có thể nhìn thấy mái tóc dài không gọn gàng. Đây là một nam nhân có thể đã ngoài ba mươi.
Hắn bước ra từ tốn nói “Vị tiểu huynh đệ này rất giỏi Trận Pháp. Có thể dùng một khúc gỗ làm sai lệch hướng vận chuyển của Đào Hoa Trận, đúng là tầm mắt phi thường. Diệp mỗ khâm phục!”
Trước đó Bạch Vô Thiên ngửi được một hương thơm của hoa Đào thoang thoảng. Hắn nhìn trận thế như một Mê Trận, thế là hắn nghĩ đến Đào Hoa Trận. Pháp Trận di chuyển không ngừng đồng thời phát ra huyễn tượng khiến đối phương xâm nhập mất đi phương hướng.
Phương pháp phá giải của Bạch Vô Thiên là chen vào một khúc cây để làm rối loạn con đường di chuyển của Đào Hoa Trận. Đây là cách phá giải mới, nếu theo cách trước kia. Phá hủy Tâm Trận xem như xong.
Hắn quay sang nhìn La Ngọc Yến nói “Cho hỏi vị tiểu cô nương vì sao đến đây. Có thể đi lại tự do trong Đào Hoa Trận không hề tổn thương, thủ đoạn này không phải ai cũng có được?”
La Ngọc Yến phong thái ung dung, nàng đứng vững vàng nói “Cố sự của Diệp Chân tiên sinh, bổn cô nương có nghe nói. Lần này đến là trao cho Diệp tiên sinh một cơ hội…”
Hắn nghe nói đến “Diệp Chân” toàn thân run lên một cái. Điều này nói lên đối phương biết được lai lịch của hắn.
Hắn không còn khẩn trương nữa, mà chậm rãi nói “Cô nương biết Diệp mỗ, xem ra lai lịch không nhỏ. Việc này hầu như chỉ có ba người biết. Một là Kiếm Vô Trần tên ác tặc, hai là nương tử Diệp mỗ. Người còn lại đương nhiên là Diệp mỗ!”
Nói xong, hắn như hồi tưởng lại một thời. Cả thân người nghiêng ngả như muốn té ngã. Hắn cười lớn lên tự giễu bản thân một hồi.
Hắn xé rách một bên y phục lộ ra ngực trần, trên ngực lộ ra một vết hằn của một dấu ấn ký. Bất quá đã lu mờ không còn rõ ràng.
Hắn nói “Chính vì ấn ký này, mà gia đình Diệp mỗ tan nát. Tiểu cô nương nhận ra Diệp mỗ, xem như đã điều tra kỹ thân phận của Diệp mỗ rồi”
Bạch Vô Thiên vô ý sờ lên ngực mình, bản thân hắn cũng có một ấn ký tương tự. Nhưng ấn ký vẫn còn trên ngực chưa bị đoạt mất.
Hắn tò mò hỏi “Ấn ký đó… là gì? Diệp tiên sinh có thể nói cho vãn bối nghe thử được không?”
Câu hỏi này khiến Diệp Chân chú ý. Hắn nhìn vị thiếu niên vừa phá giải Trận Pháp kỹ hơn. Lúc này hắn mới nhận ra thiếu niên này cũng có một ấn ký, đó là ấn ký Thiên Sát.
Hắn đi khập khiễng tiến lại gần Bạch Vô Thiên tiếp tục quan sát.
La Ngọc Yến một bên nhắc nhở “Nếu Diệp tiên sinh có ý xấu với hắn thì nên từ bỏ!”
Hắn nghe La Ngọc Yến nhắc nhở, liền cười nói “Diệp mỗ giờ đã là phế nhân làm gì còn ham muốn đoạt lấy thứ không phải của mình”
Hắn dừng lại, tâm tình bồi hồi nhớ lại chuyện xưa kia.
Chuyện này cách đây hơn tám mươi năm trước. Hắn trên đường trốn chạy truy sát của nhóm năm người thuộc tổ chức Thiên Sát. Thường thì Thiên Sát nhân chỉ độc lai độc vãng một người, khiêu chiến lẫn nhau quang minh chính đại để đoạt lấy ấn ký của đối phương. Nhưng có một số thành phần xấu tụ hợp lại thành nhóm ba người, nhóm năm người vây bắt Thiên Sát nhân khác.
Xui xẻo cho hắn, hắn đụng phải nhóm năm người rồi bị truy sát. Hắn cùng thê tử mình bị truy sát đến Bắc Cảnh, đến Bách Kiếm Thành thì gặp được Kiếm Vô Trần. Đó là một tu sĩ tu kiếm vô cùng lợi hại. Có biệt hiệu là kiếm thần ở Kiếm Môn.
Nhờ Kiếm Vô Trần giúp đỡ, hắn thoát khỏi khốn cảnh và cùng thê tử sinh sống ở phụ cận Bách Kiếm Thành một thời gian.
Kiếm Vô Trần vì một lý do nào đó mà thường xuyên đến nhà hắn. Cả hai từ từ trở thành huynh đệ tốt.
Khi đó Diệp Chân vẫn chưa thấu hiểu sự đời. Vì tin tưởng vào ân nhân nên kể lại nhiều việc liên quan đến ấn ký Thiên Sát. Khi tập hợp đủ 49 ấn ký sẽ trở thành Sát Quân. Từ đó sẽ có tư cách trở thành người kế vị Thiên Sát Tông ở Thần Vực.
Chính vì tin tức quá lớn, lợi ích khổng lồ. Nếu là tông chủ của một đại tông môn ở Thần Vực, điều này không phải là quá sức tưởng tượng sao. Một môn chủ nhỏ bé ở Bắc Cảnh chỉ là hạt cát so với một tông chủ của một đại tông môn ở Thần Vực.
Kiếm Vô Trần tâm động, nhân một dịp Diệp Chân sơ ý hạ sát chiêu. Nếu không có thê tử can ngăn, hắn khi đó đã chết. Chết một cách tức tưởi.
Hắn bị đoạt mất ấn ký, kinh mạch toàn thân bị phế. Chân chính trở thành một phế nhân. Thê tử vì cứu hắn đồng ý đi theo Kiếm Vô Trần, từ đó hắn sống ẩn dật nơi này.
Thấm thoát đã tám mươi năm, sống trong đau khổ dằn vặt. Hắn chỉ có một khao khát duy nhất trước khi chết đi, đó là phải rửa mối nhục nhã này. Phải báo thù Kiếm Vô Trần cướp mất đi tất cả của hắn.
Lúc này, hắn nhìn Bạch Vô Thiên. Hắn nhắc nhở “Ấn ký trên ngực ngươi rất đặc biệt, ngươi phải cẩn thận!”
Hắn dặn dò xong, liền quay sang La Ngọc Yến gặng hỏi “Tiểu cô nương nói chơ Diệp mỗ cơ hội, cơ hội đó như thế nào?”
La Ngọc Yến xuất ra một quyển trục, ném cho hắn rồi nói “Cơ hội này có thể sẽ mất mạng. Diệp tiên sinh dám không?”
Hắn nhận lấy quyển trục rồi lật ra xem bên trong. Hai mắt hắn nhất thời sáng lên. Trận Pháp này không tồn tại ở Bắc Cảnh. Có thể lấy Pháp Trận trân quý giao cho một người xa lạ, tiểu cô nương này đúng là không đơn giản.
La Ngọc Yến tiếp tục lấy ra một viên đan dược màu đỏ như máu rồi đưa cho hắn.
Nàng nói “Đây là một viên Chu Yếm Noãn, có thể làm kinh mạch khai thông, linh trí khai khiếu. Giúp Diệp tiên sinh khôi phục tu vi, thậm chí nâng cao lên ba bốn thành. Bất quá, sau khi sử dụng sẽ trở thành một người bình thường. Trong dầu sôi lửa bỗng, mất hết tu vi thì nguy hiểm trung trùng. Diệp tiên sinh dám chứ?”
Hắn nhìn viên Chu Yếm Noãn, thứ này còn hơn cả tẩy kinh phạt cốt thông thường, người sử dụng khả năng sống không cao. Tác dụng phụ quá lớn.
Hắn tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt đầy vẻ tang thương. Bên hai khóe miệng còn lưu lại vết cắt dài. Đây là bị người nào đó tàn nhẫn cắt rách miệng hắn. Đây chính là hung ác cùng cực mới làm như vậy.
Hắn cười ha ha “Tiểu cô nương xem, hắn đối với ta như vậy. Diệp mỗ sớm đã chết rồi. Cơ hội này Diệp mỗ nhất quyết không từ bỏ…”
Nói rồi, hắn liền vội vã đi vào trang viên.
Bạch Vô Thiên nhìn bóng dáng Diệp tiên sinh vội vã rời đi. Hắn một bên thì thầm bên tai La Ngọc Yến “La cô nương làm vậy có quá nhẫn tâm không?”
La Ngọc Yến nhìn hắn, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói “Ta chỉ phụ nhờ cậy một người! Ngươi nên lo cho bản thân thì hơn, Kiếm Môn không phải là một nơi đơn giản…”
Nghe nàng ta nói vậy, hắn cương quyết nói “Ta trước giờ chỉ làm những việc chắc chắn. Nhưng vì nàng ta, dù không chắc chắn cũng phải thử...”
La Ngọc Yến thoáng nhìn hắn cười, trong lòng thầm trách mắng “Ngươi đúng là không biết chết là gì sao?”
Bạch Vô Thiên theo sau La Ngọc Yến đến một vùng hẻo lánh bên ngoài Bách Kiếm Thành.
Hai người cuốc bộ như thể đang đi du sơn ngoạn thủy. Đúng lúc những nơi hai người đi qua cũng đều là sơn thanh thủy tú, mặt đất mọc đầy rong rêu ít người qua lại.
Cả hai đi theo con đường mòn với hai bên là dòng suối chảy liên tục. Nơi đây cảnh vật yên tĩnh, nếu so với Bách Kiếm Thành nhộn nhịp. Khoảng cách hai nơi không quá xá, nhưng bối cảnh hoàn toàn khác biệt.
Cả hai băng qua con suối, men theo sườn núi đến đỉnh một ngọn núi cheo leo thẳng đứng. Trên đỉnh núi có một trang viên nhỏ với vân vụ lượn lờ, hoa cỏ mọc khắp nơi khiến phong cảnh hữu tình.
La Ngọc Yến đi vào sân trang viên. Thình lình, bước chân nàng dừng lại, sau đó thu hồi trở về.
La Ngọc Yến ngăn Bạch Vô Thiên lại, nàng khẽ nói “Ngươi đứng ở phía sau quan sát là được!”
Nói rồi, nàng bình thản bước vào sân trang viên.
Khung cảnh nhất thời thay đổi. Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn tụ tập lại, mặt đất chấn động như thể muốn nứt nẻ.
Từ dưới mặt đất đâm lên những cây lao sắc nhọn tấn công La Ngọc Yến, những cây lao đâm lên liên tục theo một nhịp nhất định. Trên bầu trời lôi điện từ trong đám mây phóng xuống liên tục. Trận thế như vũ bão tới tấp không cho đối phương trở tay.
La Ngọc Yến không mảy may lo sợ, nàng cứ bước tới trước và dễ dàng né tránh toàn bộ mũi lao từ bên dưới liên tục trồi lên. Lôi điện cũng không ngừng đánh xuống.
Bạch Vô Thiên ở phía sau. Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi lấy La Bàn ra bắt đầu xem xét Trận Pháp.
Trong khuôn viên trang viên lúc này, theo hắn tính toán có tổng cộng ba loại Trận Pháp gồm Địa Lao Trận, Lôi Đình Trận và Tụ Linh Trận dẫn dắt. Đó chính là bề nổi hắn có thể nhìn thấy và dùng La Bàn có thể dễ dàng tìm ra được Tâm Trận.
Bất quá, hắn ngửi được một loại hương vị thoang thoảng. Chính điều này khiến hắn không vội vàng đánh giá, mà âm thầm dõi theo sau bước chân của La Ngọc Yến.
Nàng ta dễ dàng xuyên qua Trận Pháp, nhưng không biết cách phá giải Trận Pháp. Đó chính là mấu chốt khiến nàng ta chỉ tiến về trước mà không thể làm gì khác.
Sau mười hô hấp, căn cứ theo lẽ thường tính toán. Nếu La Ngọc Yến cứ tiến về trước thì đã vào được bên trong trang viên. Nhưng tình huống trước mắt, khoảng cách giữa hắn và nàng ta không hề thay đổi. Xem ra suy đoán của hắn là đúng.
Hắn nhìn dáo sát xung quanh để tìm một khúc gỗ chừng năm xích. Sau đó hắn ném khúc gỗ về phía La Ngọc Yến rồi nói “La cô nương bước về hướng tây bốn bước chân, tiến lên hướng bắc năm bước chân sau đó cấm khúc gỗ này xuống thử xem!”
La Ngọc Yến nghe hắn nói vậy liền làm theo.
Nàng di chuyển qua hướng tây bốn bước chân rồi tiến lên hướng bắc năm bước chân. Đến đúng vị trí, nàng cấm khúc gỗ xuống.
Sau khi khúc gỗ được cắm xuống, sau năm hô hấp thì khúc gỗ lâp tức biến mất. Toàn cảnh âm u xung quanh cũng lập tức không còn. Từ lôi điện, địa lao cũng không còn thấy xuất hiện. Bầu trời chuyển hẳn sang quang mang. Điều này nói lên Trận Pháp đã bị La Ngọc Yến phá giải thành công.
La Ngọc Yến giơ ngón tay cái lên tán thưởng hắn.
Lúc này từ bên trong trang viên xuất hiện một người. Người này đeo một chiếc mặt nạ màu trắng, tay chống gậy khập khiễng đi ra.
Từ trên khuôn mặt có thể nhìn thấy mái tóc dài không gọn gàng. Đây là một nam nhân có thể đã ngoài ba mươi.
Hắn bước ra từ tốn nói “Vị tiểu huynh đệ này rất giỏi Trận Pháp. Có thể dùng một khúc gỗ làm sai lệch hướng vận chuyển của Đào Hoa Trận, đúng là tầm mắt phi thường. Diệp mỗ khâm phục!”
Trước đó Bạch Vô Thiên ngửi được một hương thơm của hoa Đào thoang thoảng. Hắn nhìn trận thế như một Mê Trận, thế là hắn nghĩ đến Đào Hoa Trận. Pháp Trận di chuyển không ngừng đồng thời phát ra huyễn tượng khiến đối phương xâm nhập mất đi phương hướng.
Phương pháp phá giải của Bạch Vô Thiên là chen vào một khúc cây để làm rối loạn con đường di chuyển của Đào Hoa Trận. Đây là cách phá giải mới, nếu theo cách trước kia. Phá hủy Tâm Trận xem như xong.
Hắn quay sang nhìn La Ngọc Yến nói “Cho hỏi vị tiểu cô nương vì sao đến đây. Có thể đi lại tự do trong Đào Hoa Trận không hề tổn thương, thủ đoạn này không phải ai cũng có được?”
La Ngọc Yến phong thái ung dung, nàng đứng vững vàng nói “Cố sự của Diệp Chân tiên sinh, bổn cô nương có nghe nói. Lần này đến là trao cho Diệp tiên sinh một cơ hội…”
Hắn nghe nói đến “Diệp Chân” toàn thân run lên một cái. Điều này nói lên đối phương biết được lai lịch của hắn.
Hắn không còn khẩn trương nữa, mà chậm rãi nói “Cô nương biết Diệp mỗ, xem ra lai lịch không nhỏ. Việc này hầu như chỉ có ba người biết. Một là Kiếm Vô Trần tên ác tặc, hai là nương tử Diệp mỗ. Người còn lại đương nhiên là Diệp mỗ!”
Nói xong, hắn như hồi tưởng lại một thời. Cả thân người nghiêng ngả như muốn té ngã. Hắn cười lớn lên tự giễu bản thân một hồi.
Hắn xé rách một bên y phục lộ ra ngực trần, trên ngực lộ ra một vết hằn của một dấu ấn ký. Bất quá đã lu mờ không còn rõ ràng.
Hắn nói “Chính vì ấn ký này, mà gia đình Diệp mỗ tan nát. Tiểu cô nương nhận ra Diệp mỗ, xem như đã điều tra kỹ thân phận của Diệp mỗ rồi”
Bạch Vô Thiên vô ý sờ lên ngực mình, bản thân hắn cũng có một ấn ký tương tự. Nhưng ấn ký vẫn còn trên ngực chưa bị đoạt mất.
Hắn tò mò hỏi “Ấn ký đó… là gì? Diệp tiên sinh có thể nói cho vãn bối nghe thử được không?”
Câu hỏi này khiến Diệp Chân chú ý. Hắn nhìn vị thiếu niên vừa phá giải Trận Pháp kỹ hơn. Lúc này hắn mới nhận ra thiếu niên này cũng có một ấn ký, đó là ấn ký Thiên Sát.
Hắn đi khập khiễng tiến lại gần Bạch Vô Thiên tiếp tục quan sát.
La Ngọc Yến một bên nhắc nhở “Nếu Diệp tiên sinh có ý xấu với hắn thì nên từ bỏ!”
Hắn nghe La Ngọc Yến nhắc nhở, liền cười nói “Diệp mỗ giờ đã là phế nhân làm gì còn ham muốn đoạt lấy thứ không phải của mình”
Hắn dừng lại, tâm tình bồi hồi nhớ lại chuyện xưa kia.
Chuyện này cách đây hơn tám mươi năm trước. Hắn trên đường trốn chạy truy sát của nhóm năm người thuộc tổ chức Thiên Sát. Thường thì Thiên Sát nhân chỉ độc lai độc vãng một người, khiêu chiến lẫn nhau quang minh chính đại để đoạt lấy ấn ký của đối phương. Nhưng có một số thành phần xấu tụ hợp lại thành nhóm ba người, nhóm năm người vây bắt Thiên Sát nhân khác.
Xui xẻo cho hắn, hắn đụng phải nhóm năm người rồi bị truy sát. Hắn cùng thê tử mình bị truy sát đến Bắc Cảnh, đến Bách Kiếm Thành thì gặp được Kiếm Vô Trần. Đó là một tu sĩ tu kiếm vô cùng lợi hại. Có biệt hiệu là kiếm thần ở Kiếm Môn.
Nhờ Kiếm Vô Trần giúp đỡ, hắn thoát khỏi khốn cảnh và cùng thê tử sinh sống ở phụ cận Bách Kiếm Thành một thời gian.
Kiếm Vô Trần vì một lý do nào đó mà thường xuyên đến nhà hắn. Cả hai từ từ trở thành huynh đệ tốt.
Khi đó Diệp Chân vẫn chưa thấu hiểu sự đời. Vì tin tưởng vào ân nhân nên kể lại nhiều việc liên quan đến ấn ký Thiên Sát. Khi tập hợp đủ 49 ấn ký sẽ trở thành Sát Quân. Từ đó sẽ có tư cách trở thành người kế vị Thiên Sát Tông ở Thần Vực.
Chính vì tin tức quá lớn, lợi ích khổng lồ. Nếu là tông chủ của một đại tông môn ở Thần Vực, điều này không phải là quá sức tưởng tượng sao. Một môn chủ nhỏ bé ở Bắc Cảnh chỉ là hạt cát so với một tông chủ của một đại tông môn ở Thần Vực.
Kiếm Vô Trần tâm động, nhân một dịp Diệp Chân sơ ý hạ sát chiêu. Nếu không có thê tử can ngăn, hắn khi đó đã chết. Chết một cách tức tưởi.
Hắn bị đoạt mất ấn ký, kinh mạch toàn thân bị phế. Chân chính trở thành một phế nhân. Thê tử vì cứu hắn đồng ý đi theo Kiếm Vô Trần, từ đó hắn sống ẩn dật nơi này.
Thấm thoát đã tám mươi năm, sống trong đau khổ dằn vặt. Hắn chỉ có một khao khát duy nhất trước khi chết đi, đó là phải rửa mối nhục nhã này. Phải báo thù Kiếm Vô Trần cướp mất đi tất cả của hắn.
Lúc này, hắn nhìn Bạch Vô Thiên. Hắn nhắc nhở “Ấn ký trên ngực ngươi rất đặc biệt, ngươi phải cẩn thận!”
Hắn dặn dò xong, liền quay sang La Ngọc Yến gặng hỏi “Tiểu cô nương nói chơ Diệp mỗ cơ hội, cơ hội đó như thế nào?”
La Ngọc Yến xuất ra một quyển trục, ném cho hắn rồi nói “Cơ hội này có thể sẽ mất mạng. Diệp tiên sinh dám không?”
Hắn nhận lấy quyển trục rồi lật ra xem bên trong. Hai mắt hắn nhất thời sáng lên. Trận Pháp này không tồn tại ở Bắc Cảnh. Có thể lấy Pháp Trận trân quý giao cho một người xa lạ, tiểu cô nương này đúng là không đơn giản.
La Ngọc Yến tiếp tục lấy ra một viên đan dược màu đỏ như máu rồi đưa cho hắn.
Nàng nói “Đây là một viên Chu Yếm Noãn, có thể làm kinh mạch khai thông, linh trí khai khiếu. Giúp Diệp tiên sinh khôi phục tu vi, thậm chí nâng cao lên ba bốn thành. Bất quá, sau khi sử dụng sẽ trở thành một người bình thường. Trong dầu sôi lửa bỗng, mất hết tu vi thì nguy hiểm trung trùng. Diệp tiên sinh dám chứ?”
Hắn nhìn viên Chu Yếm Noãn, thứ này còn hơn cả tẩy kinh phạt cốt thông thường, người sử dụng khả năng sống không cao. Tác dụng phụ quá lớn.
Hắn tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt đầy vẻ tang thương. Bên hai khóe miệng còn lưu lại vết cắt dài. Đây là bị người nào đó tàn nhẫn cắt rách miệng hắn. Đây chính là hung ác cùng cực mới làm như vậy.
Hắn cười ha ha “Tiểu cô nương xem, hắn đối với ta như vậy. Diệp mỗ sớm đã chết rồi. Cơ hội này Diệp mỗ nhất quyết không từ bỏ…”
Nói rồi, hắn liền vội vã đi vào trang viên.
Bạch Vô Thiên nhìn bóng dáng Diệp tiên sinh vội vã rời đi. Hắn một bên thì thầm bên tai La Ngọc Yến “La cô nương làm vậy có quá nhẫn tâm không?”
La Ngọc Yến nhìn hắn, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói “Ta chỉ phụ nhờ cậy một người! Ngươi nên lo cho bản thân thì hơn, Kiếm Môn không phải là một nơi đơn giản…”
Nghe nàng ta nói vậy, hắn cương quyết nói “Ta trước giờ chỉ làm những việc chắc chắn. Nhưng vì nàng ta, dù không chắc chắn cũng phải thử...”
La Ngọc Yến thoáng nhìn hắn cười, trong lòng thầm trách mắng “Ngươi đúng là không biết chết là gì sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.