Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 25: Bạch Kinh Thiên vui vẻ

Tân Sinh

25/11/2019

Lúc Bạch Vi Nhất trưởng lão đến Yên Phong Lĩnh đã là tàn cuộc. Khung cảnh đập vào mắt lão chính là vết tích hoang phế của một trận chiến khốc liệt.

Xung quanh hầu như bị tàn phá khá là nghiêm trọng. Mọi người từ dân trong thôn đến các hộ vệ Bạch gia đều bắt tay vào dọn dẹp. Trong đó Bạch Nhất Đảm trưởng lão cũng không ngoại lệ.

Lão thở phào nhẹ nhõm vì thương vong hầu như không đáng kể. Lão tiến lại gần tôn nhi mình là Bạch Nhất Đảm. Sau đó nghe hắn kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra. Lão hầu như không tin vào lỗ tai mình, nếu quả thật lão có mặt ở trận chiến, lão cũng trở thành vật cản vướng tay vướng chân mà thôi.

Lão thầm thở dài, ánh mắt nhìn xung quanh. Lúc này lão mới nhìn rõ toàn cảnh. Nhờ Bạch Nhất Đảm kể lại, lão mới hiểu vì sao vách đá thẳng đứng bị đổ sập, bìa rừng vì sao lại cháy đen một khoảng trống và còn nhiều hố to loang lổ khắp nơi.

Lúc này, Bạch Vi Nhất trưởng lão ánh mắt không rời khỏi Phương Triết, lão mỉm cười gật đầu “Đúng là nhân tài hiếm hoi, Bạch gia đúng là nhặt được của quý. Bạch tiểu tử đúng là không sai khi đem hắn bồi dưỡng…”

Lão nói xong, cười ha ha, rồi cùng đoàn người Phương Triết thu dọn tàn cuộc. Đã rất lâu, lão không có vui như ngày hôm nay. Và cũng rất lâu rồi, lão mới lao động chân tay vui vẻ như vậy.



Nửa tháng sau tại Bạch gia trang.

Trong phòng nghị sự lúc này tập trung đông đủ các thành viên chủ chốt của gia tộc gồm Bạch gia chủ và mười vị trưởng lão.

Sau khi thu dọn tàn cuộc trận chiến ở Yên Phong Lĩnh và sào huyệt Nhiêu Phong Trại trong Phong Nha Động. Các trưởng lão đã thống kê được một danh sách các chiến lợi phẩm và nhân lực Nhiêu Phong Trại.

Bạch Kinh Thiên cầm danh sách trong tay, liếc nhìn xem một loạt tiền tài, và binh lính đầu hàng. Hắn vô cùng phấn khích vỗ đùi mình.

“Hai trăm ức vàng rồng, ba trăm vạn ngân phiếu và hơn tám trăm mã tặc đầu hàng, quy thuận Bạch gia, cải tà quy chánh…”

Bạch Kinh Thiên lắc đầu tấm tắc khen ngợi nói “Ta cứ nghĩ là một cái Nhiêu Phong Trại nhỏ nhoi, lại lắm tiền tài đến như vậy. Đúng là gom góp không phải một hai năm nha!”

Sau đó Bạch Kinh Thiên hướng Bạch Vi Nhất, Bạch Nhất Đảm và Bạch Hàn nói “Các vị thấy, số chiến lợi phẩm này, ta nên xử lý như thế nào?”

Bạch Vi Nhất không suy nghĩ liền nói “Ta nghĩ nên tiếp tế một phần cho các vùng bị thiên tai đi!”

Các vị trưởng lão khác nghe vậy cũng gật đầu. Bạch gia không thiếu tiền. Chiến lợi phẩm lần này là do bọn chúng tự chuốc lấy họa. Bạch gia không hề khiêu khích hay chủ động đồn ép bọn chúng.

Bạch Vi Nhất nói tiếp “Còn địa phận Yên Phong Lĩnh, Phong Nha Động ở Thanh Sơn, ta cho rằng để thôn dân Điền Hoa Thôn ở đó sinh sống. Có gì quản chế bọn người Nhiêu Phong Trại lâu la. Ta thấy chỗ đó sinh sống cũng không tệ, hơn nữa dược điền đã tặng cho Phương gia, để Bạch gia ta ở đó cũng không tiện…”

Bạch Kinh Thiên gật đầu đồng ý. Bạch Hữu Đạo im lặng từ đầu đến giờ, mới tiếp lời, lão nói “Lần này Bạch Vi Nhất trưởng lão có công, chiếu cố được một mầm mống tốt cho Bạch gia sau này, nên thưởng hắn!”

Bạch Vi Nhất lắc đầu xua tay, lão nói “Chuyện này mọi người đều có công, ta chỉ là mượn gió bẻ măng mà thôi!”

Bạch Kinh Thiên xen vào “Chuyện gia tộc, các vị nên góp công sức vào là điều hợp tình hợp lý, nhưng công sức thì không thể chối bỏ, việc này ta cứ giao cho các vị toàn quyền cân nhắc. Riêng tiểu tử Phương Triết, các vị thấy thế nào?”



Bạch Nhất Đảm không giấu được xúc động nói “Phương Triết đúng là thiên tài tuyệt thế, ta lần đầu nhìn thấy một người có thể khống chế phi kiếm nhuần nhuyễn đến như vậy. Cũng nhờ hắn mà chúng ta mới dễ dàng xóa bỏ Nhiêu Phong Trại, cứu được bao nhiêu là bách tánh”

Bạch Kinh Thiên mỉm cười, gật đầu nói “Hắn chỉ là một tiểu tử, lại có cơ duyên tiếp cận thủ đoạn như vậy. Xem như là tổ tiên phù hộ Bạch gia ta. Có thể là thiên ý…”

Bạch Kinh Thiên dừng lại, nhìn Bạch Hữu Đạo một lúc, mới từ tốn nói tiếp “Chỉ cần hắn vượt qua thêm một thử thách nữa, có thể oanh động một phương. Xem như là vượt qua khảo nghiệm của những người kia. Nếu hắn là người Bạch gia thì chỉ cần các vị gật đầu, ta gật đầu xem như là thông qua, rất tiếc là hắn họ Phương a…”

Các vị trưởng lão cũng gật đầu cảm thán. Bọn họ Bạch gia con cháu, trong vòng trăm năm nay không có người tài giỏi kiệt xuất. Nên luôn tìm kiếm ngoại nhân, có bản lĩnh hơn người để thay thế con cháu họ khảo nghiệm và cứu lấy tương lai gia tộc.

Phương Triết trước kia chỉ là một tiểu tử bình thường, chỉ có xuất thân thế gia. Từ khi giúp Bạch Thi Lan sáng mắt, Phương Triết được cao tầng Bạch gia chiếu cố và liệt vào danh sách bồi dưỡng, cũng coi như là một nửa con cháu Bạch gia.

Bạch Vi Nhất đứng dậy, ra khỏi ghế rồi chắp tay nói “Ta lần này muốn đến Lăng Ba Thành gặp gỡ Phương tiểu tử, hy vọng Bạch gia chủ chấp thuận!”

Bạch Vi Nhất và Bạch Hàn trưởng lão cũng ra khỏi ghế xin đi theo. Ba người bọn họ từ sau sự việc ở Thanh Sơn, đã ăn ý với nhau hơn trước.

Bọn Hắn cảm giác được, ở bên cạnh tiểu tử kia rất thú vị.

Bạch Kinh Thiên gật đầu đồng ý, sẵn tiện nói “Ta nhớ gần Thái Học Viện có một trang viên nhỏ, tiểu Triết sắp gia nhập Thái Học Viện, các vị đưa tặng hắn trang viên đó đi!”

Ba vị trưởng lão “a” lên một tiếng, rồi ngẩng đầu nhìn Bạch gia chủ “trang viên nhỏ a, rất nhỏ a… là Yến Vân gia trang a!”

Bạch gia chủ ít khi xuất thủ, mà mỗi lần xuất thủ đều là đại thủ bút. Các vị trưởng lão tặc lưỡi, không dám nói nữa. Nói nữa, hắn lại bảo “nhỏ thì tìm một cái lớn đi, nếu vậy thì Bạch gia tích lũy bị đại tổn thương a”.



Lăng Ba Thành.

Phương Triết sau mấy tháng xa nhà cuối cùng cũng trở về. Cha mẹ hắn đã đứng chờ sẵn trước cửa phủ, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Trên đường phố, Tiểu Hắc hiên ngang đi bên cạnh xe ngựa Phương Triết, oai phong hầu như bị nó chiếm hết. Người dân xung quanh lúc đầu còn tỏ ra sợ hãi nó. Sau một lúc quen thuộc, họ không còn e dè nữa mà tiến lại gần làm quen nó. Hơn nữa, đây là đoàn xe ngựa của đại thiện nhân Phương gia. Họ đương nhiên có cảm giác an toàn.

Đến cổng phủ, Phương Triết bước xuống, sau đó nhào lại ôm lấy mẹ hắn. Mẹ vẫn xinh đẹp như thiếu nữ mười tám, hai mươi tuổi. Còn cha hắn thì lúc nào cũng oai phong, tuấn mỹ.

Phương Triết đi vào nhà, và bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc cho cha mẹ hắn nghe. Cha mẹ hắn hầu như suýt ngất xỉu khi nghe thuật lại trận chiến trên đỉnh Yên Phong Lĩnh. Tất nhiên là hắn đã giảm nhẹ tính nguy hiểm cho cha mẹ bớt an tâm, nhưng sự thật thì muôn vàng nguy hiểm.

Còn về dược điền, tạm thời được giao cho Phương Long và Phương Hổ tiếp quản, sau khi sắp xếp thỏa đáng, sẽ gọi họ trở về. Và cho người khác lên quản lý, nói chung dược điền cũng là một phần sản nghiệp, một lĩnh vực mới của Phương gia. Họ cũng cần một đoạn thời gian mới thích nghi được.

Sau đó năm ngày sau, người Bạch gia rốt cuộc đến Phương Phủ.

Bạch Vi Nhất đi vào, bên cạnh là hai vị trưởng lão Bạch Nhất Đảm và Bạch Hàn với phong thái vô cùng ung dung.



Bạch Vi Nhất ngắm nhìn phu phụ hai người, mỉm cười nói “Lần này đến quý phủ làm phiền, hi vọng Phương gia chủ và phu nhân lượng thứ!”

Phương Trung Kiên vội vã xua tay, chân thành nói “Được nghe danh Bạch trưởng lão đã lâu, lần này hạnh ngộ, cảm giác không uổng phí nhân sinh!”

Bạch Vi Nhất mỉm cười ngắm nhìn phong thái Phương gia chủ, âm thầm đánh giá hảo cảm. Đúng là phu phụ hai người may mắn có được một hài tử ưu tú như vậy.

Lão không vòng vo, trực tiếp đi vào vấn đề “Lần này theo lệch gia chủ, đến tặng lễ cho Phương gia chủ”

Vừa nói, lão cầm một hộp gỗ tương đối hoa mỹ cho Phương Trung Kiên. Phương Trung Kiên tiếp nhận hộp gỗ, ngờ vực nói “Đây là…?”

Bạch Vi Nhất trả lời “Chỉ là một món quà nhỏ, đó là Yến Vân gia trang, ở kinh thành Thăng Long!”

Phương Trung Kiên như muốn rớt quai hàm, khi nghe đến danh tự “Yến Vân gia trang”. Đây chẳng phải là trang viên lớn thứ hai ở kinh thành sao. Hắn cố giữ bình tĩnh, xác nhận lại “Bạch trưởng lão là nói Yến Vân gia trang, gần Thái Học Viện?”

Bạch Vi Nhất gật đầu mỉm cười. Ngay cả lão còn sửng sốt, nói gì ngươi.

Nhìn biểu lộ đặc sắc của Phương gia chủ. Bạch Vi Nhất trưởng lão mỉm cười. Sau đó lão hướng sang Phương Triết. Phương Triết nhận ra, chỉ vào người mình như xác nhận Bạch lão gọi hắn, hắn mới tiến lại gần.

Bạch Vi Nhất lấy ra một quyển sách khá cũ, nhưng vẫn còn nguyên vẹn, lão nói “Đây là quà ta tặng riêng cho ngươi!”

Phương Triết nhận lấy, nhìn bìa sách có ghi “Vân Trung Bộ”. Hắn lật ra xem thử một trang, phát hiện đây là một quyển bộ pháp. Có liên quan đến vận dụng linh khí trong cơ thể.

Hắn lập tức mừng rỡ, cúi đầu sau đó mới nói “Đa tạ Bạch trưởng lão tặng sách! Tiếu bối không hiểu vì sao lại được Bạch gia hậu ái đến như vậy?”

Bạch Vi Nhất cười ha ha nói “Cái này sau này ngươi tự nhiên rõ ràng, hơn nữa Bạch gia bọn ta cũng không có thua thiệt!”

Lão nói không sai, quả thực Bạch gia không hề thua thiệt. Chỉ nói đến chuyện Bạch gia vì dân trừ hại, diệt trừ Nhiêu Phong Trại, đã là thiên kinh địa nghĩa. Danh khí đã vang dội khắp nơi, hơn nữa, chiến lợi phẩm Bạch gia có được cũng không phải là con số nhỏ. Điều này, một phần từ Phương Triết mà ra.

Bạch Vi Nhất nói tiếp “Hơn nữa, Vân Trung Bộ này không phải ai cũng có thể luyện được. Nhìn ngươi khống chế phi kiếm đến trình độ tùy tâm sở dục, có thể nói ngươi đã học qua Luyện Khí Quyết mà không chỉ đạt được một hay hai thành, mà là đại viên mãn. Xem như có sư thầy dạy dỗ, phải mất ba đến năm năm mới lĩnh ngộ được. Ngươi có bí mật, ta không tiện hỏi, nhưng xem như vận khí của ngươi không hề tệ!”

Nghe những lời Bạch Vi Nhất trưởng lão nói, Phương Triết cảm nhận được Bạch gia không phải là một gia tộc bình thường. Hắn không phải không có sư thầy, mà là có nhưng nói ra mọi người sẽ không tin. Chẳng lẽ mọi người sẽ tin tưởng một tiểu cô nương mười tuổi dạy hắn, còn gạt hắn nói là “thủ đoạn nhỏ”. Còn mục đích học “thủ đoạn nhỏ” nói ra, mọi người cười xỉu, mục đích là … mở túi vải mà Khúc Tiểu Bạch đưa cho. Bên trong túi vải chỉ tầm gang tay là một khoảng không gian rộng hơn mười thước vuông, chứa được vô số đồ vật.

Phương Trung Kiên nhìn Phương Triết đứng bất động, ho nhẹ một tiếng sau đó hướng ba vị trưởng cung kính nói “Lần này được sự chiếu cố của Bạch trưởng lão, làm phụ thân cảm thấy được thơm lây. Sau đó, mời ba vị ở lại dùng tiệc gia đình đã được chuẩn bị sẵn ở hoa viên. Ba vị có gì dặn dò, xin tự nhiên nói!”

Bạch Vi Nhất mỉm cười, tỏ ra e ngại nói “Bọn ta muốn mượn vài gian phòng ở quý phủ tá túc một thời gian, không biết có tiện hay không?”

Phương Trung Kiên vẻ mặt chợt nở hoa, hắn xua tay lia lịa nói “Nếu được vậy thì quá tốt!”

Nói xong, Phương Trung Kiên liền dẫn ba vị trưởng lão hướng ra hoa viên dùng tiệc. Khi đi ngang qua Phương Triết, Bạch Vi Nhất trưởng lão liếc hắn mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook