Chương 472: Bất Hối Điện
Tân Sinh
03/05/2022
Khi bước qua đại môn, Hoa Lạc Đồng liền bị thu hút bởi một tòa tháp cao chín tầng ở trung tâm Thiên Long Tự.
Lương Duệ cũng nhận ra sự tò mò của hai vị khách nhân liền nói “Đó là tòa Tháp Trấn Yêu, chính là trấn tự chi bảo của Thiên Long Tự. Bên trong có tổng cộng chín tầng, chủ yếu giam giữ ác nhân, cùng hung cực ác hung thú khắp Thần Vực”
Lúc này Phương Triết mới vỡ lẽ, Tháp Trấn Yêu mà lão Tịnh Không nhắc đến chính là một nơi giam giữ phạm nhân cùng hung cực ác. Nói như vậy để bọn Tiểu Hắc, Tiểu Bạch cùng Thuồng Luồng vào đó chẳng khác nào làm khó bọn chúng.
Ban đầu hắn cứ nghĩ Tháp Trấn Yêu chỉ là một nơi giam giữ, tịnh hóa ác niệm của hung thú. Không ngờ lại là một tòa tháp cùng hung chi địa.
Nghĩ đến đây, hắn để Tiểu Hắc giao ra một giọt linh huyết là một quyết định đúng.
Hoa Lạc Đồng bên cạnh Phương Triết không ngừng đánh giá hoàn cảnh bên trong Thiên Long Tự.
Nơi họ đang đứng chỉ là một trong bảy khu vực lớn của Thiên Long Tự được phân ra bởi những khe nứt có độ sâu không đánh giá được.
Ở tám hướng Thiên Long Tự có tám vị hòa thượng cấp bậc Đại Sư tọa trấn, y phục tăng y có màu đen huyền như tám bức tượng không hơn không kém. Số đệ tử khác phân ra rải rác khắp nơi Thiên Long Tự. Bên ngoài không đánh giá được, nhưng bên trong có thể nhìn thấy Thiên Long Tự luôn ở vào tình trạng đề cao cảnh giác.
Thấp thoáng ở khu vực thứ bảy là nơi chứa vô số phật mộ, nơi đó có khi tức đồng loại Dạ Xoa. Chính điều này khiến Hoa Lạc Đồng sinh ra tò mò.
Nàng liền hướng Đại Thiền Sư Lương Huệ nói “Tiểu nữ có thể đến khu vực phật mộ thăm viếng đồng loại được không?”
Lương Huệ nhìn về phía khu vực thứ bảy liền gật đầu nói “Nơi đó là phật mộ của cao tăng trong tự, người bình thường không thể đến được nhưng đối với Dạ Xoa thì có thể…”
Được sự cho pháp của Đại Thiền Sư Lương Huệ, Hoa Lạc Đồng hướng Phương Triết từ giã rồi nhanh chóng rời đi. Thủ đoạn dịch chuyển không gian trong chớp mắt đầy ma mị khiến Lương Duệ bất ngờ nhưng không thể hiện ra bên ngoài.
Phương Triết nhìn Hoa Lạc Đồng rời đi, hắn tỏ ra thắc mắc nói “Nơi đó có gì đặc biệt, vì sao Dạ Xoa lại ưa thích vậy đại sư?”
Lương Huệ thoáng mỉm cười nói “Theo một loại bản năng sinh tồn, nơi đó khiến chúng Dạ Xoa thoải mái. Hơn nữa nơi đó có nhiều tượng phật cần dọn dẹp…”
Đến đây, Lương Huệ liền thúc giục “Đi, đến Bất Hối Điện!”
“Bất Hối Điện?”
Lương Huệ thở dài, rồi lắc đầu thầm nghĩ “Tiểu tử chính là người thứ tám thốt lên câu đó, nhưng chưa có ai vào Bất Hối Môn mà đi ra được cả… Có thể đa phần đã thân tử đạo tiêu rồi?”
Lương Huệ dừng lại, xoay người nhìn Phương Triết, dáng vẻ có phần luyến tiếc.
Vẻ ngoài của thiếu niên đối diện toát lên chính khí sáng lạng. Nếu chết đi quả thật rất đáng tiếc, chỉ là số mệnh của người làm nhiệm vụ gõ bỏ phong ấn tông môn. Việc đó đã được sắp đặt, có nhúng tay vào cũng không giúp được gì. Hơn nữa, nhiệm vụ của Thiên Long Tự chỉ đóng vai trò thụ sự nhờ cậy, không thể làm gì khác được.
Lương Huệ mới nói “Trước kia không có Bất Hối Điện mà chỉ có Thiên Trụ, trên Thiên Trụ có Bất Hối Môn. Sau đó Thiên Long Tự bị thế lực Hắc Thiên Địa đánh vào, phá hủy Thiên Trụ nên Bất Hối Môn cũng bị tổn hại. Lão sư phụ Tịnh Không sợ đắc tội với thế lực nhờ cậy tiếp nhận hậu nhân Thiên Đạo Thần Tông nên mới di dời Bất Hối Môn ra sau hậu sơn rồi cho dựng lên Bất Hối Điện…”
Phương Triết vừa lắng nghe vừa xem xét từng lời nói của Đại Thiền Sư Lương Huệ. Trong đó có hàm ý nhắc đến một thế lực đã nhờ cậy Thiên Long Tự dẫn dắt hậu nhân Thiên Đạo Thần Tông làm nhiệm vụ gỡ bỏ phong ấn. Chắc chắn một điều, tên của thế lực kia là một điều cấm kỵ cho nên Đại Thiền Sư hoàn toàn nói tránh danh tự.
Đến đây, Phương Triết chợt nhớ đến một người liền lên tiếng dò hỏi “Trước kia ở Văn Lang Châu, vãn bối từng gặp qua một vị Đại Thiền Sư là Phổ Quang. Cho vãn bối hỏi, đại sư Phổ Quang có còn ở trong tự không?”
Đại Thiền Sư Lương Huệ nghe Phương Triết nhắc đến Phổ Quang, sắc mặt tức thì thay đổi. Dáng vẻ không quan tâm trước đó thay bằng ngạc nhiên lẫn tập trung hơn.
Lương Huệ dò hỏi “Tiểu thí chủ có quen biết sư huynh Phổ Quang sao?”
Phương Triết liền trả lời “Vãn bối khi còn ở quê nhà đã có cơ duyên gặp Đại Thiền Sư, Phổ Quang đại sư còn tặng vãn bối một quyển Thanh Tâm Chú…”
“Thanh Tâm Chú?”
“Chỉ là một cơ duyên mà tặng một người bình thường một quyển Thanh Tâm Chú… sư huynh đúng là quá tùy tiện…”
Lương Huệ có phần bất ngờ vì “Thanh Tâm Chú” là một quyển kinh chỉ có Đại Sư, Đại Thiền Sư trong tự mới được rèn luyện. Có thể nói “Thanh Tâm Chú” là một bí pháp trong tự dùng để thanh trừ ma quỷ, loại trừ tạp niệm, nâng cao tinh thần lực.
Điều này quả thật là quá bất ngờ.
Lương Huệ mới nói “Sư huynh Phổ Quang đã đến Thiên Sư Đường dẫn đệ tử phật môn tham gia Thần Chiến từ mấy ngày trước. Tiểu thí chủ có gì nhắn nhủ sao?”
Phương Triết liền lắc đầu nói “Vãn bối không có gì để nhắn nhủ, chẳng qua vãn bối đã đến Thiên Long Tự, có cơ hội diện kiến Đại Thiền Sư Phổ Quang mà thôi…”
Lương Huệ, tự ngẫm bản thân cùng vị thiếu niên đối diện cũng có duyên phận.
Lương Huệ trầm tư một lúc liền đưa ra một lời khuyên “Người vào Bất Hối Môn đã phần đều không trở ra, không biết kết quả thế nào nhưng có thể đoán được lành ít dữ nhiều. Cho nên, nếu có lựa chọn khác… tiểu thí chủ cũng nên cân nhắc…”
Câu nói này hàm ý là Phương Triết nên rút lui đi, không nên tiếp tục con đường bảy người trước đã đi và không trở lại.
Phương Triết cho rằng lời nói của Đại Thiền Sư Lương Huệ là lời động viên, hắn liền chắp tay lại nói “Đa tạ hảo ý của đại sư, vãn bối đã biết việc mình phải làm…”
Lương Huệ bất giác phát hiện không hiểu bản thân vì sao lại quan tâm đến số mệnh của hậu nhân Thiên Đạo Thần Tông lần này đến như vậy. Cũng có thể, bảy lần trước đều do đệ tử Pháp Giới Điện tiếp đón, lần này đích thân một vị Đại Thiền Sư là hắn đảm nhiệm nên mới sinh ra loại cảm giác này.
Lương Huệ khẽ lắc đầu rồi xoay người tiếp tục hướng đi đến Bất Hối Điện.
Phương Triết cũng nhanh chóng theo sau.
Chúng đệ tử Thiên Long Tự bắt gặp Đại Thiền Sư Lương Huệ dẫn theo một vị thiếu niên lạ mặt đều tỏ ra ngạc nhiên. Có thể đây là lần hiếm hoi bọn họ chứng kiến cảnh tượng vị đại năng trong tự cưỡi bộ vi hành. Vị thiếu niên theo sau ngoài dáng dấp sáng lạng ra, phong thái bình thường không mấy nổi bật, có điều ngọn đèn Kim Quang Phật Đăng trong tay mới là thứ bọn họ chú ý nhiều nhất.
Ý nghĩa của Kim Quang Phật Đăng là dẫn dắt, soi đường đối với người lạc lối hoặc yêu ma quỷ quái hối lỗi quay đầu. Trong khi đó vị thiếu niên đi theo sau Đại Thiền Sư Lương Huệ lại không nằm trong số đó.
Chính điều này khiến chúng đệ tử Thiên Long Tự bàn tán rất nhiều.
Lương Duệ cũng nhận ra sự tò mò của hai vị khách nhân liền nói “Đó là tòa Tháp Trấn Yêu, chính là trấn tự chi bảo của Thiên Long Tự. Bên trong có tổng cộng chín tầng, chủ yếu giam giữ ác nhân, cùng hung cực ác hung thú khắp Thần Vực”
Lúc này Phương Triết mới vỡ lẽ, Tháp Trấn Yêu mà lão Tịnh Không nhắc đến chính là một nơi giam giữ phạm nhân cùng hung cực ác. Nói như vậy để bọn Tiểu Hắc, Tiểu Bạch cùng Thuồng Luồng vào đó chẳng khác nào làm khó bọn chúng.
Ban đầu hắn cứ nghĩ Tháp Trấn Yêu chỉ là một nơi giam giữ, tịnh hóa ác niệm của hung thú. Không ngờ lại là một tòa tháp cùng hung chi địa.
Nghĩ đến đây, hắn để Tiểu Hắc giao ra một giọt linh huyết là một quyết định đúng.
Hoa Lạc Đồng bên cạnh Phương Triết không ngừng đánh giá hoàn cảnh bên trong Thiên Long Tự.
Nơi họ đang đứng chỉ là một trong bảy khu vực lớn của Thiên Long Tự được phân ra bởi những khe nứt có độ sâu không đánh giá được.
Ở tám hướng Thiên Long Tự có tám vị hòa thượng cấp bậc Đại Sư tọa trấn, y phục tăng y có màu đen huyền như tám bức tượng không hơn không kém. Số đệ tử khác phân ra rải rác khắp nơi Thiên Long Tự. Bên ngoài không đánh giá được, nhưng bên trong có thể nhìn thấy Thiên Long Tự luôn ở vào tình trạng đề cao cảnh giác.
Thấp thoáng ở khu vực thứ bảy là nơi chứa vô số phật mộ, nơi đó có khi tức đồng loại Dạ Xoa. Chính điều này khiến Hoa Lạc Đồng sinh ra tò mò.
Nàng liền hướng Đại Thiền Sư Lương Huệ nói “Tiểu nữ có thể đến khu vực phật mộ thăm viếng đồng loại được không?”
Lương Huệ nhìn về phía khu vực thứ bảy liền gật đầu nói “Nơi đó là phật mộ của cao tăng trong tự, người bình thường không thể đến được nhưng đối với Dạ Xoa thì có thể…”
Được sự cho pháp của Đại Thiền Sư Lương Huệ, Hoa Lạc Đồng hướng Phương Triết từ giã rồi nhanh chóng rời đi. Thủ đoạn dịch chuyển không gian trong chớp mắt đầy ma mị khiến Lương Duệ bất ngờ nhưng không thể hiện ra bên ngoài.
Phương Triết nhìn Hoa Lạc Đồng rời đi, hắn tỏ ra thắc mắc nói “Nơi đó có gì đặc biệt, vì sao Dạ Xoa lại ưa thích vậy đại sư?”
Lương Huệ thoáng mỉm cười nói “Theo một loại bản năng sinh tồn, nơi đó khiến chúng Dạ Xoa thoải mái. Hơn nữa nơi đó có nhiều tượng phật cần dọn dẹp…”
Đến đây, Lương Huệ liền thúc giục “Đi, đến Bất Hối Điện!”
“Bất Hối Điện?”
Lương Huệ thở dài, rồi lắc đầu thầm nghĩ “Tiểu tử chính là người thứ tám thốt lên câu đó, nhưng chưa có ai vào Bất Hối Môn mà đi ra được cả… Có thể đa phần đã thân tử đạo tiêu rồi?”
Lương Huệ dừng lại, xoay người nhìn Phương Triết, dáng vẻ có phần luyến tiếc.
Vẻ ngoài của thiếu niên đối diện toát lên chính khí sáng lạng. Nếu chết đi quả thật rất đáng tiếc, chỉ là số mệnh của người làm nhiệm vụ gõ bỏ phong ấn tông môn. Việc đó đã được sắp đặt, có nhúng tay vào cũng không giúp được gì. Hơn nữa, nhiệm vụ của Thiên Long Tự chỉ đóng vai trò thụ sự nhờ cậy, không thể làm gì khác được.
Lương Huệ mới nói “Trước kia không có Bất Hối Điện mà chỉ có Thiên Trụ, trên Thiên Trụ có Bất Hối Môn. Sau đó Thiên Long Tự bị thế lực Hắc Thiên Địa đánh vào, phá hủy Thiên Trụ nên Bất Hối Môn cũng bị tổn hại. Lão sư phụ Tịnh Không sợ đắc tội với thế lực nhờ cậy tiếp nhận hậu nhân Thiên Đạo Thần Tông nên mới di dời Bất Hối Môn ra sau hậu sơn rồi cho dựng lên Bất Hối Điện…”
Phương Triết vừa lắng nghe vừa xem xét từng lời nói của Đại Thiền Sư Lương Huệ. Trong đó có hàm ý nhắc đến một thế lực đã nhờ cậy Thiên Long Tự dẫn dắt hậu nhân Thiên Đạo Thần Tông làm nhiệm vụ gỡ bỏ phong ấn. Chắc chắn một điều, tên của thế lực kia là một điều cấm kỵ cho nên Đại Thiền Sư hoàn toàn nói tránh danh tự.
Đến đây, Phương Triết chợt nhớ đến một người liền lên tiếng dò hỏi “Trước kia ở Văn Lang Châu, vãn bối từng gặp qua một vị Đại Thiền Sư là Phổ Quang. Cho vãn bối hỏi, đại sư Phổ Quang có còn ở trong tự không?”
Đại Thiền Sư Lương Huệ nghe Phương Triết nhắc đến Phổ Quang, sắc mặt tức thì thay đổi. Dáng vẻ không quan tâm trước đó thay bằng ngạc nhiên lẫn tập trung hơn.
Lương Huệ dò hỏi “Tiểu thí chủ có quen biết sư huynh Phổ Quang sao?”
Phương Triết liền trả lời “Vãn bối khi còn ở quê nhà đã có cơ duyên gặp Đại Thiền Sư, Phổ Quang đại sư còn tặng vãn bối một quyển Thanh Tâm Chú…”
“Thanh Tâm Chú?”
“Chỉ là một cơ duyên mà tặng một người bình thường một quyển Thanh Tâm Chú… sư huynh đúng là quá tùy tiện…”
Lương Huệ có phần bất ngờ vì “Thanh Tâm Chú” là một quyển kinh chỉ có Đại Sư, Đại Thiền Sư trong tự mới được rèn luyện. Có thể nói “Thanh Tâm Chú” là một bí pháp trong tự dùng để thanh trừ ma quỷ, loại trừ tạp niệm, nâng cao tinh thần lực.
Điều này quả thật là quá bất ngờ.
Lương Huệ mới nói “Sư huynh Phổ Quang đã đến Thiên Sư Đường dẫn đệ tử phật môn tham gia Thần Chiến từ mấy ngày trước. Tiểu thí chủ có gì nhắn nhủ sao?”
Phương Triết liền lắc đầu nói “Vãn bối không có gì để nhắn nhủ, chẳng qua vãn bối đã đến Thiên Long Tự, có cơ hội diện kiến Đại Thiền Sư Phổ Quang mà thôi…”
Lương Huệ, tự ngẫm bản thân cùng vị thiếu niên đối diện cũng có duyên phận.
Lương Huệ trầm tư một lúc liền đưa ra một lời khuyên “Người vào Bất Hối Môn đã phần đều không trở ra, không biết kết quả thế nào nhưng có thể đoán được lành ít dữ nhiều. Cho nên, nếu có lựa chọn khác… tiểu thí chủ cũng nên cân nhắc…”
Câu nói này hàm ý là Phương Triết nên rút lui đi, không nên tiếp tục con đường bảy người trước đã đi và không trở lại.
Phương Triết cho rằng lời nói của Đại Thiền Sư Lương Huệ là lời động viên, hắn liền chắp tay lại nói “Đa tạ hảo ý của đại sư, vãn bối đã biết việc mình phải làm…”
Lương Huệ bất giác phát hiện không hiểu bản thân vì sao lại quan tâm đến số mệnh của hậu nhân Thiên Đạo Thần Tông lần này đến như vậy. Cũng có thể, bảy lần trước đều do đệ tử Pháp Giới Điện tiếp đón, lần này đích thân một vị Đại Thiền Sư là hắn đảm nhiệm nên mới sinh ra loại cảm giác này.
Lương Huệ khẽ lắc đầu rồi xoay người tiếp tục hướng đi đến Bất Hối Điện.
Phương Triết cũng nhanh chóng theo sau.
Chúng đệ tử Thiên Long Tự bắt gặp Đại Thiền Sư Lương Huệ dẫn theo một vị thiếu niên lạ mặt đều tỏ ra ngạc nhiên. Có thể đây là lần hiếm hoi bọn họ chứng kiến cảnh tượng vị đại năng trong tự cưỡi bộ vi hành. Vị thiếu niên theo sau ngoài dáng dấp sáng lạng ra, phong thái bình thường không mấy nổi bật, có điều ngọn đèn Kim Quang Phật Đăng trong tay mới là thứ bọn họ chú ý nhiều nhất.
Ý nghĩa của Kim Quang Phật Đăng là dẫn dắt, soi đường đối với người lạc lối hoặc yêu ma quỷ quái hối lỗi quay đầu. Trong khi đó vị thiếu niên đi theo sau Đại Thiền Sư Lương Huệ lại không nằm trong số đó.
Chính điều này khiến chúng đệ tử Thiên Long Tự bàn tán rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.