Chương 68: Đến Lâu Lan Thành
Tân Sinh
16/12/2019
Bốn tháng sau, khắp nơi đều đổ dồn về Lâu Lan Thanh tham gia Tuyển Thiên Tài Chiến.
Dẫn đoàn thí sinh Thanh Nguyên Quốc tham gia Tuyển Thiên Tài Chiến lần này là viện trưởng Thái Học Viện, Hoàng Nhạc Công. Lão lần này lấy thân phận là hoàng thất, hoàng huynh của hoàng đế Thanh Nguyên Quốc lên đường.
Những lần Tuyển Thiên Tài Chiến trước đó, người dẫn đoàn thường là các vị võ quan trong triều đình. Bởi vì lợi ích Tuyển Thiên Tài Chiến đối với triều đình rất lớn nên bắt buộc phải có hoàng thân quốc thích đi theo giám sát và bảo hộ.
Hoàng Nhạc Công tự mình dẫn đoàn khiến quan lại trong triều vô cùng bất ngờ. Bởi vì trước giờ lão luôn né tránh, không muốn tham gia Tuyển Thiên Tài Chiến. Lão biết có đi cũng vô vọng, nên thà lão ở nhà viết thư pháp, còn hơn đi theo để nhìn những người khác cười vào mặt. Phó đoàn của lão không ai khác là nghĩa nữ, Lệ Thu Hoa, cũng là phó viện trưởng Thái Học Viện. Đây hầu như là phụ tá đắc lực nhất của lão, cũng là người lão tin tưởng nhất…
Sau bốn tháng thách đấu, vị trí mười người tham gia Tuyển Thiên Tài Chiến đã thay đổi. Dẫn đầu là Phương Triết, kế đến là Hoa Thiên Nhai, Trầm Phi, Ngô Tiên Nhi, Trịnh Phi Tuyết, Dương Nhất Lang, La Bất Hảo, Liên Chân, Trình Niệm Băng và cuối cùng là Đoàn lãm.
Mỗi thiên tài đều có sở trường riêng, trong đó nổi bật và bí ẩn nhất trong số mười thành viên là Trịnh gia Trịnh Phi Tuyết. Nàng thuộc gia tộc tránh đời, ít đối ngoại, thậm chí nàng thân thủ thế nào cũng ít người truyền ra ngoài. Bởi vì hầu như người nào thách đấu với nàng đều thua chỉ sau một hai hô hấp. Đó là lý do trong bảng ghi chép, thân thủ nàng đều là bí mật, không ai biết đến.
Còn Phương gia Phương Triết người nào cũng biết, kiếm pháp Vân Du Nam Tiên Cư hầu như là nghiền ép đối phương. Không hề để đối thủ bất kỳ cơ hội nào phản kháng. Nên được xếp vào đầu nhóm người, không ai phản đối.
Đoàn xe ngựa Thái Học Viện trải qua hai mươi ngày đường mới đặt chân đến được Lâu Lan Thành.
Lâu Lan Thành là một cổ thành vị trí gần ranh giới giữa hai nước Thanh Lương Quốc và Thanh Nguyên Quốc. Toàn bộ kiến trúc trong cổ thành đều được làm từ một loại đất sét nằm sâu trong lòng đất, và được nung ở một nhiệt độ bí truyền khiến tường thành nhìn như dễ vỡ lại vô cùng kiên cố.
Nơi đây chính là địa điểm tổ chức Tuyển Thiên Tài Chiến năm năm một lần của ba nước Thanh Nguyên Quốc, Thanh Lương Quốc và Xiêm Lợi. Người đứng đầu Tuyển Thiên Tài Chiến sau đó sẽ có một địa vị vô cùng trọng yếu trong liên quân ba nước. Đó là thiếu soái tương lai của liên quân ba nước khu vực Nam Hạ. Người có thể điều khiển đại quân chinh nam phạt bắc khi có chiến sự xảy ra. Hơn nữa quyền lực của một nước sẽ được nâng cao đáng kể. Đó là lý do hầu như nước nào cũng muốn thiên tài của họ đoạt được vị trí cao nhất đó là quán quân của Tuyển Thiên Tài Chiến…
Đoàn thí sinh Thanh Nguyên Quốc vừa đi vào thành đã có đại diện Tuyển Thiên Tài chiến ra đón tiếp, và dẫn bọn họ đến khách điếm gần với quảng trường lớn ở Lâu Lan Thành. Đây chính là nơi tổ chức thi đấu giữa các thí sinh tham gia Tuyển Thiên Tài Chiến. Nơi đây được bố trí tổng cộng năm lôi đài, một lôi đài lớn ở vị trí trung tâm và bốn lôi đài nhỏ xung quanh.
Sau khi đã ổn định chỗ ở, phó viện trưởng Lệ Thu Hoa cùng mười thành viên đến quảng trường để báo danh. Từ khách điếm đến nơi báo danh không xa, nên chỉ cần đi một lúc là đến nơi.
Toàn cảnh lúc này, chính là có rất nhiều người với nhiều trang phục khác nhau. Bọn họ cũng là thí sinh đến báo danh, bên cạnh họ cũng có người tháp tùng theo sau, nên nhìn chỉ có ba mươi thí sinh của ba nước. Nhưng số người đến cổ vũ, quan chiến khá đông, hơn nữa còn nhiều người dân bản địa cũng đến xem khiến không khí vô cùng nhộn nhịp, đầy màu sắc.
Phương Triết dừng bước chân lại, hắn tiến lại gần Trịnh Phi Tuyết. Hắn ngắm nghía nàng một lúc mới nói “Ngươi hâm mộ ta sao?”
Trịnh Phi Tuyết vô cùng bất ngờ khi nghe đối phương trực tiếp như vậy. Nàng vẫn lãnh đạm nói “Lời này của ngươi là có ý gì?”
Phương Triết thấy nàng đang giả vờ, liền nói “Trên đoạn đường đi từ khách điếm đến đây, ngươi âm thầm quan sát ta tổng cộng hai mươi lần. Điều này không rõ ràng là ngươi đang hâm mộ ta sao?”
Trịnh Phi Tuyết nghe Phương Triết nói vậy, nàng ta cười ha ha, nét mặt không còn băng lãnh nữa. Nàng nói “Chỉ là ta muốn nhìn xem, vị đứng đầu mười người bọn ta vóc dáng thế nào. Cuối cùng ngoài dễ nhìn ra, ta thấy ngươi chỉ là một tên thư sinh tầm thường…”
Cái vấn đề này, Phương Triết tự hỏi bản thân. Hắn có làm gì sai, mà người khác lần đầu nhìn thấy hắn cũng đều đánh giá thấp. Chẳng lẽ chỉ có vẻ ngoài soái vẫn chưa đủ. Hắn chậm rãi thở ra. Hắn chắp tay nói “Xem ra ta thất lễ, có gì Trịnh tiểu thư bỏ qua cho!”
Khóe miệng Trịnh Phi Tuyết nhếch lên, cười khinh thường rồi bỏ đi. Phương Triết nhìn theo cước bộ, dáng đi của đối phương, hắn âm thầm đánh giá “Vẻ ngoài thanh tú, nhưng thái độ kém quá… chỉ có điều, cô nương này thuộc gia tộc tránh đời, thân thủ vô cùng tốt. Nàng ta di chuyển vô cùng nhẹ nhàng. Điều này nói lên, nàng ta là một cao thủ!”
Dương Nhất Lang đứng gần đó, thấy Phương Triết ve vãn Trịnh Phi Tuyết. Trong lòng hắn cũng hiếu kỳ, liền kéo tay Hoa Thiên Nhai lại gần Phương Triết. Hắn chắp tay nói “Gặp qua Phương đệ!”
Phương Triết cũng chắp tay lại chào hỏi “Gặp qua Dương huynh!”
Ánh mắt Phương Triết nhìn sang vị thiếu niên lang bên cạnh, vẻ mặt vô cùng lãnh đạm. Dương Nhất Lang liền giới thiệu “Đây là Hoa Thiên Nhai, bằng hữu thân thiết của vi huynh, vị trí thứ hai trong danh sách…”
Phương Triết “a” lên một tiếng. Hắn cảm giác mình thất thố rồi, vì hắn có thể nhận ra Trịnh Phi Tuyết, còn nam nhân hắn lại lờ đi. Đây chính là một loại bệnh. Cũng có thể do nàng ta âm thầm quan sát hắn nhiều lần, mới khiến hắn để ý tới.
Phương Triết chắp tay một lần nữa chào hỏi “Gặp qua Hoa huynh!”
Hoa Thiên Nhai gật đầu không nói gì. Trong lòng hắn cũng âm thầm quan sát Phương Triết. Đây chính là thiếu niên giữ vị trí đầu của mười người sao. Nhìn khá là vô dụng nha.
Dương Nhất Lang nhìn Hoa Thiên Nhai hờ hững, đây chẳng qua là tính cách hắn như vậy. Hắn sợ Phương Triết hiểu lầm nên đứng ra nói “Hoa huynh đệ ta tính cách vốn lãnh đạm như vậy, Phương đệ không cần để ý tới hắn!”
Hắn nói tiếp “Trong mười người, có bốn gia tộc lánh đời. Phương đệ nhớ lưu ý đến Trịnh Phi Tuyết, nàng ta lai lịch bất phàm. Vi huynh âm thầm điều tra nhưng không tìm được thông tin gì của nàng”
Phương Triết nghe vậy gật đầu. Hắn cũng có cảm giác Trịnh Phi Tuyêt, nàng ta có vẻ khác thường, nếu không thì tại sao lại âm thầm quan sát hắn kỹ như vậy.
Ánh mắt ba người lúc này nhìn về phía có âm thanh ồn ào. Đó là Đao Môn Liên Chân đang ve vãn một tiểu cô nương cầm đàn tranh. Tiểu cô nương hắn đang ve vãn chính là Ngô Tiên Nhi tinh thông Âm Sát Lục. Mặc dù dáng người nhỏ bé nhưng bản lĩnh thì khỏi bàn cãi, đó là lý do vì sao nàng chiếm vị trí thứ tư trong mười người.
Ba người tiến lại gần Liên Chân chào hỏi hắn, dù sao cũng đã giao đấu qua một lần cũng xem như là bằng hữu.
Liên Chân lúc này thấy ba người lại gần, dừng trêu chọc Ngô Tiên Nhi lại. Ánh mắt Ngô Tiên Nhi liếc qua Phương Triết rất nhanh, nhưng không qua mắt được hắn. Hắn cũng nháy mắt ra hiệu chào hỏi, Ngô Tiên Nhi thấy đối phương nháy mắt với mình, nàng co rụt người lại thẹn thùng.
Liên Chân gãi đầu xấu hổ giải thích “Vừa rồi chỉ muốn làm quen tiểu cô nương, không ngờ gây động tĩnh đến mấy vị huynh đệ, thất lễ quá!”
Dương Nhất Lang cũng hiểu bản tính Liên Chân không xấu, không phải hạng người lỗ mãng. Hắn liền tiến đến giải vây, hắn nói “Vừa rồi chắc có hiểu lầm, vị tiểu cô nương đừng sợ!”
Ngô Tiên Nhi vẫn khép nép lại, không lên tiếng. Lúc này ở đằng xa, một nam tử ngoài hai mươi tiến lại gần Ngô Tiên Nhi nắm lấy tay nàng, khẽ xoa tay nàng an ủi. Sau đó mới hướng Dương Nhất lang nói “Ngu muội có bệnh trong người, rất ngại tiếp xúc ngoại nhân, mấy vị huynh đệ đừng chấm dứt”
Hắn giải thích xong, liền cáo lui về phía đoàn người Thanh Nguyên Quốc. Trong đó còn có các thành viên khác như Trầm Phi, La Bất Hảo, Trình Niệm Băng và Đoàn Lãm. Bọn họ ít quan tâm chuyện bên ngoài, nên vẫn không rời khỏi đoàn người tìm hiểu tình huống xung quanh.
Phương Triết ánh mắt nhìn về phía nhóm thí sinh Thanh Lương Quốc, nơi đó có một thiếu niên anh tuấn, trên vai mang kiếm vô cùng khí thế. Hắn cũng nhận ra Phương Triết đang quan sát nên hắn cũng khẽ gật đầu chào hỏi. Nhìn phong độ và khí chất, Phương Triết có thể đoán được vị thiếu niên đó chính là Bạch Văn Sơn mà Bạch Nhiên Nhiên đã từng đề cập.
Dương Nhất Lang cũng nhìn theo hướng Phương Triết, hắn nhận ra những người đó, liền giới thiệu “Tên đeo kiếm là thiên tài của Bạch gia, Bạch Văn Sơn, tên bên cạnh sử dụng quyền sáo là Trần Nhất Phàm, vị cô nương trên lưng có một cây đàn tranh là Liễu Ngọc Nga. Ba người đó chính là thí sinh được đánh giá cao nhất trong lần Tuyển Thiên Tài Chiến lần này. Ta cùng Liên Chân liên thủ, chưa hẳn đã thắng đối phương”
Dương Nhất Lang vừa nói, vừa cảm thấy tiếc nuối. Thiên tài, sao lại sinh cùng thời, để rồi hắn không có cơ hội tỏa sáng.
Phương Triết bên cạnh quan sát, trong lòng vô cùng chờ mong.
Dẫn đoàn thí sinh Thanh Nguyên Quốc tham gia Tuyển Thiên Tài Chiến lần này là viện trưởng Thái Học Viện, Hoàng Nhạc Công. Lão lần này lấy thân phận là hoàng thất, hoàng huynh của hoàng đế Thanh Nguyên Quốc lên đường.
Những lần Tuyển Thiên Tài Chiến trước đó, người dẫn đoàn thường là các vị võ quan trong triều đình. Bởi vì lợi ích Tuyển Thiên Tài Chiến đối với triều đình rất lớn nên bắt buộc phải có hoàng thân quốc thích đi theo giám sát và bảo hộ.
Hoàng Nhạc Công tự mình dẫn đoàn khiến quan lại trong triều vô cùng bất ngờ. Bởi vì trước giờ lão luôn né tránh, không muốn tham gia Tuyển Thiên Tài Chiến. Lão biết có đi cũng vô vọng, nên thà lão ở nhà viết thư pháp, còn hơn đi theo để nhìn những người khác cười vào mặt. Phó đoàn của lão không ai khác là nghĩa nữ, Lệ Thu Hoa, cũng là phó viện trưởng Thái Học Viện. Đây hầu như là phụ tá đắc lực nhất của lão, cũng là người lão tin tưởng nhất…
Sau bốn tháng thách đấu, vị trí mười người tham gia Tuyển Thiên Tài Chiến đã thay đổi. Dẫn đầu là Phương Triết, kế đến là Hoa Thiên Nhai, Trầm Phi, Ngô Tiên Nhi, Trịnh Phi Tuyết, Dương Nhất Lang, La Bất Hảo, Liên Chân, Trình Niệm Băng và cuối cùng là Đoàn lãm.
Mỗi thiên tài đều có sở trường riêng, trong đó nổi bật và bí ẩn nhất trong số mười thành viên là Trịnh gia Trịnh Phi Tuyết. Nàng thuộc gia tộc tránh đời, ít đối ngoại, thậm chí nàng thân thủ thế nào cũng ít người truyền ra ngoài. Bởi vì hầu như người nào thách đấu với nàng đều thua chỉ sau một hai hô hấp. Đó là lý do trong bảng ghi chép, thân thủ nàng đều là bí mật, không ai biết đến.
Còn Phương gia Phương Triết người nào cũng biết, kiếm pháp Vân Du Nam Tiên Cư hầu như là nghiền ép đối phương. Không hề để đối thủ bất kỳ cơ hội nào phản kháng. Nên được xếp vào đầu nhóm người, không ai phản đối.
Đoàn xe ngựa Thái Học Viện trải qua hai mươi ngày đường mới đặt chân đến được Lâu Lan Thành.
Lâu Lan Thành là một cổ thành vị trí gần ranh giới giữa hai nước Thanh Lương Quốc và Thanh Nguyên Quốc. Toàn bộ kiến trúc trong cổ thành đều được làm từ một loại đất sét nằm sâu trong lòng đất, và được nung ở một nhiệt độ bí truyền khiến tường thành nhìn như dễ vỡ lại vô cùng kiên cố.
Nơi đây chính là địa điểm tổ chức Tuyển Thiên Tài Chiến năm năm một lần của ba nước Thanh Nguyên Quốc, Thanh Lương Quốc và Xiêm Lợi. Người đứng đầu Tuyển Thiên Tài Chiến sau đó sẽ có một địa vị vô cùng trọng yếu trong liên quân ba nước. Đó là thiếu soái tương lai của liên quân ba nước khu vực Nam Hạ. Người có thể điều khiển đại quân chinh nam phạt bắc khi có chiến sự xảy ra. Hơn nữa quyền lực của một nước sẽ được nâng cao đáng kể. Đó là lý do hầu như nước nào cũng muốn thiên tài của họ đoạt được vị trí cao nhất đó là quán quân của Tuyển Thiên Tài Chiến…
Đoàn thí sinh Thanh Nguyên Quốc vừa đi vào thành đã có đại diện Tuyển Thiên Tài chiến ra đón tiếp, và dẫn bọn họ đến khách điếm gần với quảng trường lớn ở Lâu Lan Thành. Đây chính là nơi tổ chức thi đấu giữa các thí sinh tham gia Tuyển Thiên Tài Chiến. Nơi đây được bố trí tổng cộng năm lôi đài, một lôi đài lớn ở vị trí trung tâm và bốn lôi đài nhỏ xung quanh.
Sau khi đã ổn định chỗ ở, phó viện trưởng Lệ Thu Hoa cùng mười thành viên đến quảng trường để báo danh. Từ khách điếm đến nơi báo danh không xa, nên chỉ cần đi một lúc là đến nơi.
Toàn cảnh lúc này, chính là có rất nhiều người với nhiều trang phục khác nhau. Bọn họ cũng là thí sinh đến báo danh, bên cạnh họ cũng có người tháp tùng theo sau, nên nhìn chỉ có ba mươi thí sinh của ba nước. Nhưng số người đến cổ vũ, quan chiến khá đông, hơn nữa còn nhiều người dân bản địa cũng đến xem khiến không khí vô cùng nhộn nhịp, đầy màu sắc.
Phương Triết dừng bước chân lại, hắn tiến lại gần Trịnh Phi Tuyết. Hắn ngắm nghía nàng một lúc mới nói “Ngươi hâm mộ ta sao?”
Trịnh Phi Tuyết vô cùng bất ngờ khi nghe đối phương trực tiếp như vậy. Nàng vẫn lãnh đạm nói “Lời này của ngươi là có ý gì?”
Phương Triết thấy nàng đang giả vờ, liền nói “Trên đoạn đường đi từ khách điếm đến đây, ngươi âm thầm quan sát ta tổng cộng hai mươi lần. Điều này không rõ ràng là ngươi đang hâm mộ ta sao?”
Trịnh Phi Tuyết nghe Phương Triết nói vậy, nàng ta cười ha ha, nét mặt không còn băng lãnh nữa. Nàng nói “Chỉ là ta muốn nhìn xem, vị đứng đầu mười người bọn ta vóc dáng thế nào. Cuối cùng ngoài dễ nhìn ra, ta thấy ngươi chỉ là một tên thư sinh tầm thường…”
Cái vấn đề này, Phương Triết tự hỏi bản thân. Hắn có làm gì sai, mà người khác lần đầu nhìn thấy hắn cũng đều đánh giá thấp. Chẳng lẽ chỉ có vẻ ngoài soái vẫn chưa đủ. Hắn chậm rãi thở ra. Hắn chắp tay nói “Xem ra ta thất lễ, có gì Trịnh tiểu thư bỏ qua cho!”
Khóe miệng Trịnh Phi Tuyết nhếch lên, cười khinh thường rồi bỏ đi. Phương Triết nhìn theo cước bộ, dáng đi của đối phương, hắn âm thầm đánh giá “Vẻ ngoài thanh tú, nhưng thái độ kém quá… chỉ có điều, cô nương này thuộc gia tộc tránh đời, thân thủ vô cùng tốt. Nàng ta di chuyển vô cùng nhẹ nhàng. Điều này nói lên, nàng ta là một cao thủ!”
Dương Nhất Lang đứng gần đó, thấy Phương Triết ve vãn Trịnh Phi Tuyết. Trong lòng hắn cũng hiếu kỳ, liền kéo tay Hoa Thiên Nhai lại gần Phương Triết. Hắn chắp tay nói “Gặp qua Phương đệ!”
Phương Triết cũng chắp tay lại chào hỏi “Gặp qua Dương huynh!”
Ánh mắt Phương Triết nhìn sang vị thiếu niên lang bên cạnh, vẻ mặt vô cùng lãnh đạm. Dương Nhất Lang liền giới thiệu “Đây là Hoa Thiên Nhai, bằng hữu thân thiết của vi huynh, vị trí thứ hai trong danh sách…”
Phương Triết “a” lên một tiếng. Hắn cảm giác mình thất thố rồi, vì hắn có thể nhận ra Trịnh Phi Tuyết, còn nam nhân hắn lại lờ đi. Đây chính là một loại bệnh. Cũng có thể do nàng ta âm thầm quan sát hắn nhiều lần, mới khiến hắn để ý tới.
Phương Triết chắp tay một lần nữa chào hỏi “Gặp qua Hoa huynh!”
Hoa Thiên Nhai gật đầu không nói gì. Trong lòng hắn cũng âm thầm quan sát Phương Triết. Đây chính là thiếu niên giữ vị trí đầu của mười người sao. Nhìn khá là vô dụng nha.
Dương Nhất Lang nhìn Hoa Thiên Nhai hờ hững, đây chẳng qua là tính cách hắn như vậy. Hắn sợ Phương Triết hiểu lầm nên đứng ra nói “Hoa huynh đệ ta tính cách vốn lãnh đạm như vậy, Phương đệ không cần để ý tới hắn!”
Hắn nói tiếp “Trong mười người, có bốn gia tộc lánh đời. Phương đệ nhớ lưu ý đến Trịnh Phi Tuyết, nàng ta lai lịch bất phàm. Vi huynh âm thầm điều tra nhưng không tìm được thông tin gì của nàng”
Phương Triết nghe vậy gật đầu. Hắn cũng có cảm giác Trịnh Phi Tuyêt, nàng ta có vẻ khác thường, nếu không thì tại sao lại âm thầm quan sát hắn kỹ như vậy.
Ánh mắt ba người lúc này nhìn về phía có âm thanh ồn ào. Đó là Đao Môn Liên Chân đang ve vãn một tiểu cô nương cầm đàn tranh. Tiểu cô nương hắn đang ve vãn chính là Ngô Tiên Nhi tinh thông Âm Sát Lục. Mặc dù dáng người nhỏ bé nhưng bản lĩnh thì khỏi bàn cãi, đó là lý do vì sao nàng chiếm vị trí thứ tư trong mười người.
Ba người tiến lại gần Liên Chân chào hỏi hắn, dù sao cũng đã giao đấu qua một lần cũng xem như là bằng hữu.
Liên Chân lúc này thấy ba người lại gần, dừng trêu chọc Ngô Tiên Nhi lại. Ánh mắt Ngô Tiên Nhi liếc qua Phương Triết rất nhanh, nhưng không qua mắt được hắn. Hắn cũng nháy mắt ra hiệu chào hỏi, Ngô Tiên Nhi thấy đối phương nháy mắt với mình, nàng co rụt người lại thẹn thùng.
Liên Chân gãi đầu xấu hổ giải thích “Vừa rồi chỉ muốn làm quen tiểu cô nương, không ngờ gây động tĩnh đến mấy vị huynh đệ, thất lễ quá!”
Dương Nhất Lang cũng hiểu bản tính Liên Chân không xấu, không phải hạng người lỗ mãng. Hắn liền tiến đến giải vây, hắn nói “Vừa rồi chắc có hiểu lầm, vị tiểu cô nương đừng sợ!”
Ngô Tiên Nhi vẫn khép nép lại, không lên tiếng. Lúc này ở đằng xa, một nam tử ngoài hai mươi tiến lại gần Ngô Tiên Nhi nắm lấy tay nàng, khẽ xoa tay nàng an ủi. Sau đó mới hướng Dương Nhất lang nói “Ngu muội có bệnh trong người, rất ngại tiếp xúc ngoại nhân, mấy vị huynh đệ đừng chấm dứt”
Hắn giải thích xong, liền cáo lui về phía đoàn người Thanh Nguyên Quốc. Trong đó còn có các thành viên khác như Trầm Phi, La Bất Hảo, Trình Niệm Băng và Đoàn Lãm. Bọn họ ít quan tâm chuyện bên ngoài, nên vẫn không rời khỏi đoàn người tìm hiểu tình huống xung quanh.
Phương Triết ánh mắt nhìn về phía nhóm thí sinh Thanh Lương Quốc, nơi đó có một thiếu niên anh tuấn, trên vai mang kiếm vô cùng khí thế. Hắn cũng nhận ra Phương Triết đang quan sát nên hắn cũng khẽ gật đầu chào hỏi. Nhìn phong độ và khí chất, Phương Triết có thể đoán được vị thiếu niên đó chính là Bạch Văn Sơn mà Bạch Nhiên Nhiên đã từng đề cập.
Dương Nhất Lang cũng nhìn theo hướng Phương Triết, hắn nhận ra những người đó, liền giới thiệu “Tên đeo kiếm là thiên tài của Bạch gia, Bạch Văn Sơn, tên bên cạnh sử dụng quyền sáo là Trần Nhất Phàm, vị cô nương trên lưng có một cây đàn tranh là Liễu Ngọc Nga. Ba người đó chính là thí sinh được đánh giá cao nhất trong lần Tuyển Thiên Tài Chiến lần này. Ta cùng Liên Chân liên thủ, chưa hẳn đã thắng đối phương”
Dương Nhất Lang vừa nói, vừa cảm thấy tiếc nuối. Thiên tài, sao lại sinh cùng thời, để rồi hắn không có cơ hội tỏa sáng.
Phương Triết bên cạnh quan sát, trong lòng vô cùng chờ mong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.