Chương 251: Kiếm của Đạo Nhân
Tân Sinh
15/05/2020
Bạch Vô Thiên xuất ra hai trăm thanh Hồng Viên Kiếm, tạo thành một kiếm trận bao lấy xung quanh. Đây là một cách phòng ngự hòng ngăn cản đối phương có thực lực quá mạnh, thân pháp quỷ dị tiếp cận.
Từng thanh Hồng Viên Kiếm với mũi kiếm hướng xuống mặt đất rồi liên tục xoay phòng. Thủ đoạn này chỉ đơn thuần là Ngự Kiếm Quyết nhưng khiến cách nhìn từ phía trưởng bối Bạch gia như Bạch Hữu Đạo chú ý.
Trong giao tranh, có thể giữ vững được bình tĩnh rồi tìm ra đối sách hiệu quả như vậy. Tâm tính này quả thật hiếm có ai có được.
Lúc này, hắn tiến lại gần Hoa Lạc Đồng rồi cầm lấy tay có ấn ký “X” lên quan sát. Loại ấn ký này vẫn còn lập lòe trong lòng bàn tay nàng ta. Sắc mặt nàng đã thật sự rơi vào tuyệt vọng. Nàng không nghĩ tới từ khi sinh ra đã dính phải một sự ràng buộc.
Nhân sinh nàng phải do nàng tự quyết định, chứ không phải một vài vị trưởng bối gia tộc nào đó có quyền định đoạt.
Bỗng chốc nàng nhớ đến phụ thân. Phụ thân không phải vô duyên vô cớ trốn tránh nàng, mà chắc hẳn có nguyên do bên trong. Giờ nguyên do đó nàng cũng không còn thời gian để nghĩ tới.
Loại “Khế Ước Vĩnh Sinh” này, đã ràng buộc lấy nàng.
Bạch Vô Thiên vẫn cầm lấy tay nàng, sau một lúc im lặng hắn mới nói “Ta muốn xác nhận lại một lần nữa. Ta sẽ bảo vệ sư tỷ!”
Hắn lại đưa ánh mắt về phía Phạm Vô Thiên với một sự cương quyết “Dù thế lực nào, đã chạm đến sư tỷ chính là chạm đến Phương Triết ta. Dù thế lực đó lớn mạnh thế nào, chỉ cần ta có cơ hội. Ta sẽ vì sư tỷ đòi lại công đạo!”
Phạm Vô Thiên ở đằng xa nghe được lời nói chắc như đinh đóng cột của Bạch Vô Thiên. Hắn vốn ít khi cười nhưng cũng phá lên cười khằng khặc. Hắn cứ ôm bụng cười không dừng lại được.
Sau một lúc bình tĩnh, hắn mới mỉa mai nói “Ngươi nhìn lên trời xem… ngươi có thể đối kháng trời sao?”
Bạch Vô Thiên quay sang nhìn hắn trả lời “Trời ta không thể đối kháng được, nhưng ngươi thì có thể!”
Lời này vừa nói ra, Phạm Vô Thiên lại tiếp tục ôm bụng cười. Hình tượng băng lãnh thờ ơ với thế giới quan xung quanh của hắn đã hoàn toàn biến mất.
Trong người hắn lúc này đã sinh ra hỷ nộ ái ố của con người. Hắn thể hiện ra bản tính mà trước nay hắn chưa từng thể hiện qua lần nào. Bởi vì hắn chỉ chìm trong giấc ngủ dài từ khi sinh ra đời.
Tâm trạng hỷ nộ ái ố thật sự quá khác biệt, quá sảng khoái.
Hắn tự tin vào năng lực bản thân và càng tin tưởng vào trạng thái hắc hóa mà cùng cấp, vượt cấp đều vô địch thủ. Cho nên hắn có quyền kiêu ngạo.
Hắn nói “Để xem ngươi có thể làm được gì?”
Thân ảnh hắn biến mắt, lúc xuất hiện đã ở độ cao trăm trượng. Bên cạnh là Hoa Lạc Đồng.
Tốc độ hắn nhanh đến nỗi hắn tiếp cận Bạch Vô Thiên rồi bắt lấy Hoa Lạc Đồng mà không thể làm được gì.
Bạch Vô Thiên sớm thu hồi Hồng Viên Kiếm cho nên không phát hiện thân ảnh đối phương ra tay. Nên chỉ có thể trơ mắt ra nhìn.
Tay hắn nắm chặt lấy cổ tay Hoa Lạc Đồng, nàng ta không tài nào kháng cự được bởi vì cả hai có “Khế Ước Vĩnh Sinh”. Nàng muốn kháng cự cũng không thể nào. Hơn nữa, thực lực đối phương lúc này hoàn toàn áp đảo nàng.
Hắn một tay cầm Tử Linh Kiếm, ánh mắt nhìn xuống bên dưới rồi tùy ý xuất ra mười nhát kiếm. Mười nhát kiếm không bạo phát ra bất cứ khí tức nào, chỉ đơn thuần là cắt đứt hư không. Không khí chấn động như một cơn gió nhẹ rồi trong chớp mắt cắt ngọn Thái Sơn ra thành nhiều phần. Mười hô hấp tiếp theo ngọn Thái Sơn chấn động dữ rồi và có dấu hiệu sụp đổ.
Cao tầng Bạch gia nhanh chóng thoát khỏi hiện trường. Bởi vì bọn họ không có bản lĩnh của tiên nhân, có thể cưỡi phi hành kiếm.
Nếu bọn họ không sớm rời đi, cả ngọn Thái Sơn sẽ sụp đổ. Khi đó không một ai có thể sống sót rời khỏi khu vực này.
Hiện trường lúc này chỉ còn lại đại thiền sư Phổ Quang đứng lơ lửng, bên cạnh là Bạch Hữu Đạo cùng Bạch Kinh Thiên đang cưỡi một thanh phi hành kiếm.
Bạch Vô Thiên trước đó đứng trên mặt đất, giờ mặt đất đã bị sụp đổ chỉ còn lưu lại một mỏm đá cheo leo. Tà áo hắn theo làn gió tung bay.
Phạm Vô Thiên nhìn tình huống rồi mỉm cười đắc ý.
Hắn thu hồi Tử Linh Kiếm.
Hai mắt hắn nhắm lại, một ngón tay để trước mặt, miệng lẩm nhẩm liên tục. Khi hắn mở mắt ra, điểm về phương hướng Bạch Vô Thiên một chỉ.
Càn Khôn Kính nhanh chóng xuất hiện, chắn trước mặt Bạch Vô Thiên rồi tạo thành một lớp phòng ngự với quang mang rực rỡ.
Khi lớp phòng ngự vừa khởi tạo xong thì lưu quang vừa bắn tới gây ra âm thanh cực kỳ khủng khiếp. m thanh bạo liệt tạo ra một dư chấn bắn ra tứ phương.
Những người có mặt ở hiện trường không kiểm soát được cũng bị đẩy lùi ra một khoảng cách xa.
Sau khi Càn Khôn Kính đẩy lùi được chỉ pháp của Phạm Vô Thiên. Quang mang nhanh chóng tắt đi, năng lực bảo hộ mất đi hoàn toàn.
Bạch Vô Thiên thấy vậy liền thu nó vào Túi Càn Khôn. Nếu vừa rồi, không có Càn Khôn Kính đỡ được chỉ pháp đó. Hắn thật sự không biết bản thân có thể chèo chống được hay không. Chỉ pháp đó quá cùng hung cực hiểm. Tốc độ chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không thể làm được gì khác.
Đương nhiên, khi đối phương vận dụng chỉ pháp này chắc hẳn cần phải có một đoạn thời gian mới dùng tiếp được. Nếu không, không phải là đối phương vô địch hay sao.
Hắn giơ tay sang một bên, Lưu Quang Kiếm đang nằm trong đống đổ nát nhanh chóng trở về tay hắn.
Hắn không dừng lại tiếp tục xuất ra hơn một nghìn thanh Hồng Viên Kiếm bay lượn trên không trung. Từng thanh Hồng Viên kiếm nhanh chóng xếp thành một bậc thang thẳng hướng đến Phạm Vô Thiên.
Chớp mắt thân ảnh Bạch Vô Thiên đã không còn trên mỏm đá, hắn nhanh chóng đạp lên từng thanh Hồng Viên Kiếm để tiếp cận Phạm Vô Thiên.
Phạm Vô Thiên nhìn một tên tiểu tử không biết đường chết là gì, đang sử dụng một thủ đoạn cực kỳ ngốc nghếch tiếp cận. Bản thân hắn chỉ có thể âm thầm mỉm cười, hắn chỉ chờ đợi đối phương tiếp cận thêm một chút nữa. Chỉ cần ở một khoảng cách vừa đủ thì cho dù thần thánh xuất hiện cũng không cứu nổi hắn.
Khi khoảng cách chỉ còn năm mươi trượng, hắn ném Hoa Lạc Đồng sang một bên. Hai ngón tay hắn để ở hai bên Huyệt Thái Dương, ánh mắt sắc bén lóe lên một lưu quang.
Hắn hét lên “Diệt Thần Kiếm!”
Bạch Vô Thiên đang lao tới, bỗng nhiên sửng sốt. Chiêu thức này trước đó Hoàng Mập đã từng vận dụng, kiếm chiêu này không thể chống đỡ được bởi vì nó trực tiếp tấn công vào thần hồn. Khi thần hồn tổn thương, không phải hắn chết chắc hay sao.
Hắn hoảng hốt, xuất ra thêm năm trăm Hồng Viên Kiếm tạo thành hình dạng Hoa Liên chống đỡ, nhưng “Diệt Thần Kiếm” kích thước như sợi chỉ bắn tới rồi uốn cong, len lỏi qua từng khe hở của những thanh Hồng Viên Kiếm, cuối cùng bắn thẳng vào mi tâm hắn.
Hắn giật bấn người, rồi rơi trạng thái thất thần.
“Diệt Thần Kiếm” xuyên thấu vào thức hải dự định băm nát thần hồn thì bức tượng lão giả khẽ động.
Chớp mắt, bức tượng lão giả trôi nổi trong khoảng không gian thức hải rồi không ngừng khuếch trương lớn lên. “Diệt Thần Kiếm” va chạm vào bức tượng lão giả, tức thì hóa thành một làn khói dễ dàng bị chấn nát. Sau một lúc thì mọi thứ trở lại bình thường như chưa từng xảy ra bất kỳ động tĩnh nào.
Bên ngoài, Bạch Vô Thiên mồ hôi ướt trán. Hắn cứ nghĩ bản thân không xong, không ngờ lại còn đứng vững được trên thanh Hồng Viên Kiếm.
Người ngạc nhiên nhất chính là Phạm Vô Thiên. Sát chiêu, cũng là một loại võ kỹ căn cơ của Huyền Môn diệt thần hồn địch nhân lại bị đối phương thoát được.
Hắn bắt đầu mất đi sự bình tĩnh, lại xuất ra Tử Linh Kiếm vô ý thức đánh về phương hướng Bạch Vô Thiên.
Bạch Vô Thiên lúc này đã lấy lại tinh thần, hắn tiếp tục lao về trước. Một ngón tay điểm về phía Phạm Vô Thiên, đây chính là “Kiếm Võng” hòng định thân hắn.
Hắn rơi vào trạng thái bất lực, không thể hoàn thủ.
Lúc này tại mi tâm hắn kích hoạt một loại thủ đoạn phòng thân cuối cùng. Từ mi tâm hắn nhanh chóng lóe lên một vệt sáng nhanh chóng xóa bỏ mọi loại “Cấm Chế” khiến hắn thoát khỏi trạng thái định thân.
Hắn thở ra một hơi, chưa kịp thoát ly sang vị trí khác thì một bên, Hoa Lạc Đồng tay cầm trường kiếm, chân đạp Hồng Viên Kiếm một kiếm đâm tới.
Kiếm trong tay Hoa Lạc Đồng chính là “Thủy Nguyệt Tiên Thiên Kiếm” mô phỏng với hàn khí tỏa ra nghi ngút. Uy lực vô cùng mạnh, còn chiêu thức chính là “Kiếm Võng” mà Bạch Vô Thiên trước đó đã chỉ dạy nàng.
Phạm Vô Thiên sửng sốt, rồi chớp mắt rơi vào trạng thái thất thần.
Bạch Vô Thiên lúc này một kiếm đâm tới, kiếm này là chiêu kiếm mạnh nhất của hắn. Kiếm chiêu này là “Vân Du Tiên Thiên Kiếm”.
Thoáng chốc, áp lực khủng khiếp bạo phát đi ra tứ phương. Từ không trung xuất hiện một hư ảnh đạo nhân khổng lồ tay cầm trường kiếm đâm tới.
Phạm Vô Thiên hoàn toàn không thể kháng cự được vì hắn đã bị “Định”. Khi hắn mở mắt ra đã thấy một đại kiếm khổng lồ đánh tới, hắn chỉ có thể mở to mắt ra nhìn mà không thể làm được gì.
Hắn bị đánh bay xa nghìn dặm, thân thể hắn hoàn toàn tiêu thất sau đó.
Hiện trường lúc này cũng không còn thấy sáu tên hộ pháp của Phạm Vô Thiên.
Lúc này Bạch Vô Thiên hầu như đã bị rút cạn linh lực, không tự kiểm soát được thân thể, nhanh chóng rơi tự do xuống. Hơn nhìn thanh Hồng Viên Kiếm không người khống chế cũng lũ lượt rơi xuống như kiếm trận.
Hoa Lạc Đồng thấy vậy liền đạp lên phi hành kiếm nhanh chóng bắt lấy tay hắn rồi rời khỏi ngọn Thái Sơn. Thân ảnh cả hai trong chớp mắt biến mất sau chân trời.
Từng thanh Hồng Viên Kiếm với mũi kiếm hướng xuống mặt đất rồi liên tục xoay phòng. Thủ đoạn này chỉ đơn thuần là Ngự Kiếm Quyết nhưng khiến cách nhìn từ phía trưởng bối Bạch gia như Bạch Hữu Đạo chú ý.
Trong giao tranh, có thể giữ vững được bình tĩnh rồi tìm ra đối sách hiệu quả như vậy. Tâm tính này quả thật hiếm có ai có được.
Lúc này, hắn tiến lại gần Hoa Lạc Đồng rồi cầm lấy tay có ấn ký “X” lên quan sát. Loại ấn ký này vẫn còn lập lòe trong lòng bàn tay nàng ta. Sắc mặt nàng đã thật sự rơi vào tuyệt vọng. Nàng không nghĩ tới từ khi sinh ra đã dính phải một sự ràng buộc.
Nhân sinh nàng phải do nàng tự quyết định, chứ không phải một vài vị trưởng bối gia tộc nào đó có quyền định đoạt.
Bỗng chốc nàng nhớ đến phụ thân. Phụ thân không phải vô duyên vô cớ trốn tránh nàng, mà chắc hẳn có nguyên do bên trong. Giờ nguyên do đó nàng cũng không còn thời gian để nghĩ tới.
Loại “Khế Ước Vĩnh Sinh” này, đã ràng buộc lấy nàng.
Bạch Vô Thiên vẫn cầm lấy tay nàng, sau một lúc im lặng hắn mới nói “Ta muốn xác nhận lại một lần nữa. Ta sẽ bảo vệ sư tỷ!”
Hắn lại đưa ánh mắt về phía Phạm Vô Thiên với một sự cương quyết “Dù thế lực nào, đã chạm đến sư tỷ chính là chạm đến Phương Triết ta. Dù thế lực đó lớn mạnh thế nào, chỉ cần ta có cơ hội. Ta sẽ vì sư tỷ đòi lại công đạo!”
Phạm Vô Thiên ở đằng xa nghe được lời nói chắc như đinh đóng cột của Bạch Vô Thiên. Hắn vốn ít khi cười nhưng cũng phá lên cười khằng khặc. Hắn cứ ôm bụng cười không dừng lại được.
Sau một lúc bình tĩnh, hắn mới mỉa mai nói “Ngươi nhìn lên trời xem… ngươi có thể đối kháng trời sao?”
Bạch Vô Thiên quay sang nhìn hắn trả lời “Trời ta không thể đối kháng được, nhưng ngươi thì có thể!”
Lời này vừa nói ra, Phạm Vô Thiên lại tiếp tục ôm bụng cười. Hình tượng băng lãnh thờ ơ với thế giới quan xung quanh của hắn đã hoàn toàn biến mất.
Trong người hắn lúc này đã sinh ra hỷ nộ ái ố của con người. Hắn thể hiện ra bản tính mà trước nay hắn chưa từng thể hiện qua lần nào. Bởi vì hắn chỉ chìm trong giấc ngủ dài từ khi sinh ra đời.
Tâm trạng hỷ nộ ái ố thật sự quá khác biệt, quá sảng khoái.
Hắn tự tin vào năng lực bản thân và càng tin tưởng vào trạng thái hắc hóa mà cùng cấp, vượt cấp đều vô địch thủ. Cho nên hắn có quyền kiêu ngạo.
Hắn nói “Để xem ngươi có thể làm được gì?”
Thân ảnh hắn biến mắt, lúc xuất hiện đã ở độ cao trăm trượng. Bên cạnh là Hoa Lạc Đồng.
Tốc độ hắn nhanh đến nỗi hắn tiếp cận Bạch Vô Thiên rồi bắt lấy Hoa Lạc Đồng mà không thể làm được gì.
Bạch Vô Thiên sớm thu hồi Hồng Viên Kiếm cho nên không phát hiện thân ảnh đối phương ra tay. Nên chỉ có thể trơ mắt ra nhìn.
Tay hắn nắm chặt lấy cổ tay Hoa Lạc Đồng, nàng ta không tài nào kháng cự được bởi vì cả hai có “Khế Ước Vĩnh Sinh”. Nàng muốn kháng cự cũng không thể nào. Hơn nữa, thực lực đối phương lúc này hoàn toàn áp đảo nàng.
Hắn một tay cầm Tử Linh Kiếm, ánh mắt nhìn xuống bên dưới rồi tùy ý xuất ra mười nhát kiếm. Mười nhát kiếm không bạo phát ra bất cứ khí tức nào, chỉ đơn thuần là cắt đứt hư không. Không khí chấn động như một cơn gió nhẹ rồi trong chớp mắt cắt ngọn Thái Sơn ra thành nhiều phần. Mười hô hấp tiếp theo ngọn Thái Sơn chấn động dữ rồi và có dấu hiệu sụp đổ.
Cao tầng Bạch gia nhanh chóng thoát khỏi hiện trường. Bởi vì bọn họ không có bản lĩnh của tiên nhân, có thể cưỡi phi hành kiếm.
Nếu bọn họ không sớm rời đi, cả ngọn Thái Sơn sẽ sụp đổ. Khi đó không một ai có thể sống sót rời khỏi khu vực này.
Hiện trường lúc này chỉ còn lại đại thiền sư Phổ Quang đứng lơ lửng, bên cạnh là Bạch Hữu Đạo cùng Bạch Kinh Thiên đang cưỡi một thanh phi hành kiếm.
Bạch Vô Thiên trước đó đứng trên mặt đất, giờ mặt đất đã bị sụp đổ chỉ còn lưu lại một mỏm đá cheo leo. Tà áo hắn theo làn gió tung bay.
Phạm Vô Thiên nhìn tình huống rồi mỉm cười đắc ý.
Hắn thu hồi Tử Linh Kiếm.
Hai mắt hắn nhắm lại, một ngón tay để trước mặt, miệng lẩm nhẩm liên tục. Khi hắn mở mắt ra, điểm về phương hướng Bạch Vô Thiên một chỉ.
Càn Khôn Kính nhanh chóng xuất hiện, chắn trước mặt Bạch Vô Thiên rồi tạo thành một lớp phòng ngự với quang mang rực rỡ.
Khi lớp phòng ngự vừa khởi tạo xong thì lưu quang vừa bắn tới gây ra âm thanh cực kỳ khủng khiếp. m thanh bạo liệt tạo ra một dư chấn bắn ra tứ phương.
Những người có mặt ở hiện trường không kiểm soát được cũng bị đẩy lùi ra một khoảng cách xa.
Sau khi Càn Khôn Kính đẩy lùi được chỉ pháp của Phạm Vô Thiên. Quang mang nhanh chóng tắt đi, năng lực bảo hộ mất đi hoàn toàn.
Bạch Vô Thiên thấy vậy liền thu nó vào Túi Càn Khôn. Nếu vừa rồi, không có Càn Khôn Kính đỡ được chỉ pháp đó. Hắn thật sự không biết bản thân có thể chèo chống được hay không. Chỉ pháp đó quá cùng hung cực hiểm. Tốc độ chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không thể làm được gì khác.
Đương nhiên, khi đối phương vận dụng chỉ pháp này chắc hẳn cần phải có một đoạn thời gian mới dùng tiếp được. Nếu không, không phải là đối phương vô địch hay sao.
Hắn giơ tay sang một bên, Lưu Quang Kiếm đang nằm trong đống đổ nát nhanh chóng trở về tay hắn.
Hắn không dừng lại tiếp tục xuất ra hơn một nghìn thanh Hồng Viên Kiếm bay lượn trên không trung. Từng thanh Hồng Viên kiếm nhanh chóng xếp thành một bậc thang thẳng hướng đến Phạm Vô Thiên.
Chớp mắt thân ảnh Bạch Vô Thiên đã không còn trên mỏm đá, hắn nhanh chóng đạp lên từng thanh Hồng Viên Kiếm để tiếp cận Phạm Vô Thiên.
Phạm Vô Thiên nhìn một tên tiểu tử không biết đường chết là gì, đang sử dụng một thủ đoạn cực kỳ ngốc nghếch tiếp cận. Bản thân hắn chỉ có thể âm thầm mỉm cười, hắn chỉ chờ đợi đối phương tiếp cận thêm một chút nữa. Chỉ cần ở một khoảng cách vừa đủ thì cho dù thần thánh xuất hiện cũng không cứu nổi hắn.
Khi khoảng cách chỉ còn năm mươi trượng, hắn ném Hoa Lạc Đồng sang một bên. Hai ngón tay hắn để ở hai bên Huyệt Thái Dương, ánh mắt sắc bén lóe lên một lưu quang.
Hắn hét lên “Diệt Thần Kiếm!”
Bạch Vô Thiên đang lao tới, bỗng nhiên sửng sốt. Chiêu thức này trước đó Hoàng Mập đã từng vận dụng, kiếm chiêu này không thể chống đỡ được bởi vì nó trực tiếp tấn công vào thần hồn. Khi thần hồn tổn thương, không phải hắn chết chắc hay sao.
Hắn hoảng hốt, xuất ra thêm năm trăm Hồng Viên Kiếm tạo thành hình dạng Hoa Liên chống đỡ, nhưng “Diệt Thần Kiếm” kích thước như sợi chỉ bắn tới rồi uốn cong, len lỏi qua từng khe hở của những thanh Hồng Viên Kiếm, cuối cùng bắn thẳng vào mi tâm hắn.
Hắn giật bấn người, rồi rơi trạng thái thất thần.
“Diệt Thần Kiếm” xuyên thấu vào thức hải dự định băm nát thần hồn thì bức tượng lão giả khẽ động.
Chớp mắt, bức tượng lão giả trôi nổi trong khoảng không gian thức hải rồi không ngừng khuếch trương lớn lên. “Diệt Thần Kiếm” va chạm vào bức tượng lão giả, tức thì hóa thành một làn khói dễ dàng bị chấn nát. Sau một lúc thì mọi thứ trở lại bình thường như chưa từng xảy ra bất kỳ động tĩnh nào.
Bên ngoài, Bạch Vô Thiên mồ hôi ướt trán. Hắn cứ nghĩ bản thân không xong, không ngờ lại còn đứng vững được trên thanh Hồng Viên Kiếm.
Người ngạc nhiên nhất chính là Phạm Vô Thiên. Sát chiêu, cũng là một loại võ kỹ căn cơ của Huyền Môn diệt thần hồn địch nhân lại bị đối phương thoát được.
Hắn bắt đầu mất đi sự bình tĩnh, lại xuất ra Tử Linh Kiếm vô ý thức đánh về phương hướng Bạch Vô Thiên.
Bạch Vô Thiên lúc này đã lấy lại tinh thần, hắn tiếp tục lao về trước. Một ngón tay điểm về phía Phạm Vô Thiên, đây chính là “Kiếm Võng” hòng định thân hắn.
Hắn rơi vào trạng thái bất lực, không thể hoàn thủ.
Lúc này tại mi tâm hắn kích hoạt một loại thủ đoạn phòng thân cuối cùng. Từ mi tâm hắn nhanh chóng lóe lên một vệt sáng nhanh chóng xóa bỏ mọi loại “Cấm Chế” khiến hắn thoát khỏi trạng thái định thân.
Hắn thở ra một hơi, chưa kịp thoát ly sang vị trí khác thì một bên, Hoa Lạc Đồng tay cầm trường kiếm, chân đạp Hồng Viên Kiếm một kiếm đâm tới.
Kiếm trong tay Hoa Lạc Đồng chính là “Thủy Nguyệt Tiên Thiên Kiếm” mô phỏng với hàn khí tỏa ra nghi ngút. Uy lực vô cùng mạnh, còn chiêu thức chính là “Kiếm Võng” mà Bạch Vô Thiên trước đó đã chỉ dạy nàng.
Phạm Vô Thiên sửng sốt, rồi chớp mắt rơi vào trạng thái thất thần.
Bạch Vô Thiên lúc này một kiếm đâm tới, kiếm này là chiêu kiếm mạnh nhất của hắn. Kiếm chiêu này là “Vân Du Tiên Thiên Kiếm”.
Thoáng chốc, áp lực khủng khiếp bạo phát đi ra tứ phương. Từ không trung xuất hiện một hư ảnh đạo nhân khổng lồ tay cầm trường kiếm đâm tới.
Phạm Vô Thiên hoàn toàn không thể kháng cự được vì hắn đã bị “Định”. Khi hắn mở mắt ra đã thấy một đại kiếm khổng lồ đánh tới, hắn chỉ có thể mở to mắt ra nhìn mà không thể làm được gì.
Hắn bị đánh bay xa nghìn dặm, thân thể hắn hoàn toàn tiêu thất sau đó.
Hiện trường lúc này cũng không còn thấy sáu tên hộ pháp của Phạm Vô Thiên.
Lúc này Bạch Vô Thiên hầu như đã bị rút cạn linh lực, không tự kiểm soát được thân thể, nhanh chóng rơi tự do xuống. Hơn nhìn thanh Hồng Viên Kiếm không người khống chế cũng lũ lượt rơi xuống như kiếm trận.
Hoa Lạc Đồng thấy vậy liền đạp lên phi hành kiếm nhanh chóng bắt lấy tay hắn rồi rời khỏi ngọn Thái Sơn. Thân ảnh cả hai trong chớp mắt biến mất sau chân trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.