Chương 131: Mặc Thần Dương bí mật
Tân Sinh
04/02/2020
Tin tức Hoa Lạc Đồng khảo hạch kế thừa vị trí thập tứ trưởng lão của Hoa Kiếm Phong nhất thời lan truyền khắp Đạo Viện, đi đâu cũng bắt gặp từng nhóm đệ tử nội viện bàn tán.
Không ai tin tưởng được, một Túy Tiên Tử phế vật lại dám khảo hạch vị trí trưởng lão. Điều này tạo nên một trò cười trong Đạo Viện.
Hơn nữa nếu thất bại, một là đệ tử chân truyền hoặc là truyền nhân của trưởng lão đương vị chỉ có một lần cơ hội, hai là nếu không may trong quá trình khảo hạch có thể mất mạng hoặc bị tàn phế là chuyện bình thường. Trong khiêu chiến, không có việc nương tay. Một mình Hoa Lạc Đồng phải vượt qua ba chướng ngại.
Điều này có nghĩa là Hoa Lạc Đồng phải đánh bại ba trong mười ba vị trưởng lão đương tại mới đủ tư cách kế thừa chức vụ trưởng lão.
Trong phút chốc, trò cười lan truyền. Mỗi khi đề cập đến vụ việc Hoa Lạc Đồng khiêu chiến ba vị trưởng lão. Người nào cũng không nhịn được cười, ai cũng mỉa mai. Túy Tiên Tiên Tử đang cố tình tự tìm đường chết.
Trên ngọn Long Đầu Phong.
Khúc Linh lung từ bên ngoài chạy vào đại điện, trong đại điện lúc này chủ vị là đại trưởng lão Đạo Tâm Chân Nhân, phía vị trí khách nhân là ba vị trưởng lão.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần lượt là Lam Môn Đạo Nhân diện mạo gầy gò có hai ria mép, đôi mắt khép hờ, lão chưởng quản thập tam sơn phong Liên Cẩm Phong.
Vị thứ hai là Hoàng Long Đạo Nhân bên ngoài tiên phong đạo cốt, sắc mặt âm trầm, lão chưởng quản thập nhị sơn phong Hoàng Long Phong.
Vị cuối cùng dáng người mập mạp, trên mặt luôn nở một nụ cười là Chu Thao Đạo Nhân chưởng quản thập sơn phong Thao Lang Phong.
Đại trưởng lão tập hợp ba vị trưởng lão này đến Long Đầu Phong chủ yếu bàn về việc Hoa Lạc Đồng sẽ khiêu chiến tấn chức trưởng lão của thập tứ phong.
Khúc Linh Lung vội chạy lại bên cạnh đại trưởng lão nũng nịu “Gia gia đã biết việc Hoa Lạc Đồng khiêu chiến chức vị trưởng lão chưa?”
Đại trưởng lão nhìn đứa cháu gái nũng nịu, lão nhất thời sắc mặt giãn ra. Lão nói “Việc này gia gia và các vị sư thúc đang bàn. Lung nhi trước ra ngoài đi!”
Khúc Linh lung giật giật tay áo lão, dứt khoát nói “Lần này, tôn nhi muốn thay thế trưởng lão, khiêu chiếu Hoa Lạc Đồng. Việc này, gia gia phải làm chủ!”
Đại trưởng lão sắc mặt nhất thời nghiêm túc lại “Không được, việc này Lung nhi không được hồ nháo. Việc này không thể đùa giỡn được!”
Chu Thao Đạo Nhân thấy vậy, cười ha ha nói “Việc này sư huynh không nên dựa theo quy củ. Hơn nữa Lung nhi muốn vui chơi, cứ cho Lung nhi vui chơi, sư huynh không nên để ý quy tắc quá. Cả trăm năm mới có một lần!”
Lam Môn Đạo Nhân vuốt ria mép, cười hắc hắc nói “Xem như tiểu sư đệ được một phen thong thả, sư huynh chiều Lung nhi một lần. Hơn nữa, cũng giảm bớt một áp lực cho Hoa Lạc Đồng. Thập tứ phong đã lâu rồi chưa có người chưởng quản…”
Đai trưởng lão sắc mặt nhất thời khó coi. Việc này nếu làm trái quy tắc đúng là ảnh hưởng đến giới luật của Đạo Viện. Lão ngẫm nghĩ một lúc mới nói “Việc này ta không có thể tự quyết được. Nếu Lung nhi muốn, xem như gia gia sẽ gặp viện trưởng một chuyến dò ý xem sao. Nếu không được, cũng không được hờn trách gia gia, nghe chưa?”
Khúc Linh Lung gật đầu, sắc mặt hớn hở. Việc này nàng cũng hiểu, quy tắc đúng là quy tắc. Gia gia nàng làm đại trưởng lão cũng không thể phá vỡ quy tắc. Nàng vịnh lấy cánh tay đại trưởng lão nói “Vậy nhờ gia gia sắp xếp. Tôn nhi trước rời đi!”
Nàng nói xong, liền nhanh chóng rút lui ra bên ngoài. Sắc mặt nhất thời sung sướng. Trong lòng nàng lúc này vô cùng chờ mong. Nàng chờ mong có một ngày dày vò vị sư tỷ thân thiết từ nhỏ. Nhưng không hiểu từ khi nào, chỉ cần nghe đến danh tự Hoa Lạc Đồng, nội tâm nàng vô cùng căm ghét.
Nhìn bóng dáng Khúc Linh Lung rời đi. Trong đại điện, đại trưởng lão lắc đầu thở dài “Cháu gái ngoan của ta chỉ biết ham chơi, không chịu lo tu luyện. Không biết là do ta nuông chiều dạy hư nó hay bản tính nó vốn là như vậy đây...”
Chu Thao Đao Nhân cười nói “Sư huynh để tụi trẻ nó chơi đùa, mới đúng độ tuổi của nó. Việc này xem như sư đệ cùng Lữ sư đệ đứng ra nhận khiêu chiến được rồi. Bất quá nể tình Hoa Kiếm Nhân sư đệ, chúng ta nên nương tay nhi tử của Hoa sư đệ, xem như tình đồng môn đi”
Đại trưởng lão sắc mặt âm trầm. Ai cũng biết Hoa Kiếm Nhân mất tích đã hơn năm năm. Hầu như không có bất kỳ tung tích nào.
Chính vì điều này khiến Hoa Lạc Đồng mất phương hướng, đạo tâm thất lạc không còn chuyên tâm tu luyện. Nếu không, cảnh giới của nàng ta giờ cũng đã vượt qua đám thiên tài bấy giờ. Đây có thể xem là một tổn thất của Đạo Viện.
Lão thở dài nói “Bất quá, ta truyền các sư đệ đến đây nghị sự là vì sư huynh đưa ra thông báo là không được nương tay…”
Tin tức đạo trưởng lão vừa nói ra, ba vị sư đệ lão nhất thời kinh ngạc. Lão viện trưởng cũng quá vô tình đi.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lam Môn Đạo Nhân nói “Viện trưởng cũng vì không muốn truyền thừa chức vị trưởng lão là một trò cười, nên mới nghiêm khắc như vậy. Việc này chúng ta cũng không nên làm cho qua loa”
Đạo trưởng lão tâm tình nhất thời thất lạc “Không biết từ khi nào, Đạo Viện lại trở nên yếu kém đến như vậy. Một đệ tử mang tiếng phế vật, lại muốn khiêu chiến tấn thăng chức vị trưởng lão…”
…
Ở một nơi khác, tại Đôn Hoàng phía đông Đạo Viện.
Bốn người Hoàng Mập, Âu Dương Sinh, Lý Nhược Băng và Mặc Thần Dương cùng một chỗ tu luyện.
Trải qua lần đụng độ với đệ tử nội viện, gây ra xung đột. Vì phản kháng mà Mặc Thần Dương bộc lộ thực lực đánh chết mười ba tên đệ tử nội viện, trong đó có nhi tử của thất trưởng lão Lưu Cơ Đạo Nhân.
Việc này khiến bốn người nhất thời không dám manh động, không dám quay trở lại Khô Lâu Sơn lịch luyện.
Xung quanh đệ tử ngoại viện truyền tai nhau nghe việc Lưu Cơ Đạo Nhân đang chờ đợi thời cơ. Nàng ta đang chờ thái thượng trưởng lão trở về dùng Càn Khôn Kính soi gọi lại hiện trường.
Một tên ngoại viện đệ tử nhiều chuyện nói “Lần này nếu quả thật có hung thủ sát hại tên Lưu Hạng kia, hung thủ lần này không thể nào yên thân được!”
Một tên khác thêm vào “Ta nghe nói pháp bảo đó lợi hại lắm. Điều này may mắn cho hung thủ. Nghe nói Lưu Cơ Đạo Nhân bản tính hung ác lắm”
Hắn nói xong, phải nhìn dáo dác xung quanh. Sợ tai mắt mạch rừng. Bọn họ thảo luận thì được, mà bêu xấu trưởng lão cũng phạm vào đại tội.
Hoàng Mập nghe được những đệ tử ngoại môn khác nói chuyện. Trong lòng run lên. Bọn họ không cố ý, nhưng quả thật là tên Lưu Hạng đó đáng chết, nếu không phản kháng người chết chính là bọn họ.
Mặc Thần Dương sắc mặt băng lãnh nói “Chuyện này là do ta, nếu truy cứu, ta đứng ra chịu trách nhiệm!”
Lý Nhược Băng trong lòng bối rối, không phải bọn chúng vì nàng thì làm sao mà phát sinh chuyện như vậy. Nguồn cơn chính là do nàng, trong lòng nàng cảm thấy khó chịu khi bằng hữu nói đứng ra chịu trách nhiệm.
Nàng dứt khoát nói “Việc này nếu quả thật lộ ra, tiểu muội sẽ không chối bỏ trách nhiệm!”
Mặc Thần Dương nhìn thấy nàng gánh trách nhiệm, hắn nhất thời sắc mặt hòa hoãn, sau đó phát lên cười “Nhưng người giết là ta!”
Ánh mắt hắn nhìn về một hướng, biểu hiện nhất thời nặng nề. Bản thân hắn ngoài mặt là nói vậy, nhưng trong lòng cũng không nghĩ đến hắn lại hành sự nông nỗi như vậy. Hắn trước kia không phải là loại người thích quản chuyện bao đồng. Có lẽ từ sau khi gặp được Lý Nhược Băng.
Gần đây, kể từ sau vụ việc ở Ngoại Chủng Khô Lâu Sơn.
Mặc Thần Dương đánh giá Lý Nhược Băng là một nữ nhi kiên cường, vì không chấp nhận vận mệnh mà đến Đạo Viện tìm con đường có thể trợ giúp Bách Hoa Cốc thoát khỏi tai kiếp.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản thân hắn và nàng ta có một điểm đồng cảm. Hắn vốn là thiếu chủ bị bỏ rơi của Quỷ Vực Ma Môn, không ai công nhận hắn.
Hắn hầu như bị cách ly với những thiếu niên đồng trang lứa. Lý do là mẫu thân hắn là một thiếu nữ bình thường ở Bắc Cảnh, còn phụ thân là môn chủ của Quỷ Vực Ma Môn.
Trong một lần bị ám hại, phụ thân hắn bị truyền tống đến một thôn trang. Tại đây phụ thân hắn được một nữ nhân cứu mạng, nàng ta không màn đến lai lịch đối phương thế nào vẫn bao che. Từ đó hai người nảy sinh tình cảm rồi sinh ra hắn.
Đáng tiếc, người Thiên Sư Đường tìm đến thôn trang, điều tra ra thân phận của phụ thân hắn là một môn chủ, là ma đầu ở Quỷ Vực. Thế là bọn họ thiết lập trận pháp bắt phụ thân hắn.
Nàng ta vì cứu phu quân mình, đã dùng thân thể phá hủy trận pháp, thân thể hầu như là hôi yên phi diệt. Không có cách nào trùng sinh. Phụ thân mang hắn trở về Quỷ Vực, không lâu sau đó thì cũng qua đời vì nhớ nhung thê tử mình.
Hắn một mình trưởng thành trong sự ghẻ lạnh của các trưởng lão và bạn bè đồng lứa. Hắn không muốn là phế vật, mới gia nhập Đạo Viện.
Hắn cùng Lý Nhược Băng có sự đồng cảm, đó là vì sao hắn để lộ thân phận chỉ vì cứu lấy nàng ta.
Không ai tin tưởng được, một Túy Tiên Tử phế vật lại dám khảo hạch vị trí trưởng lão. Điều này tạo nên một trò cười trong Đạo Viện.
Hơn nữa nếu thất bại, một là đệ tử chân truyền hoặc là truyền nhân của trưởng lão đương vị chỉ có một lần cơ hội, hai là nếu không may trong quá trình khảo hạch có thể mất mạng hoặc bị tàn phế là chuyện bình thường. Trong khiêu chiến, không có việc nương tay. Một mình Hoa Lạc Đồng phải vượt qua ba chướng ngại.
Điều này có nghĩa là Hoa Lạc Đồng phải đánh bại ba trong mười ba vị trưởng lão đương tại mới đủ tư cách kế thừa chức vụ trưởng lão.
Trong phút chốc, trò cười lan truyền. Mỗi khi đề cập đến vụ việc Hoa Lạc Đồng khiêu chiến ba vị trưởng lão. Người nào cũng không nhịn được cười, ai cũng mỉa mai. Túy Tiên Tiên Tử đang cố tình tự tìm đường chết.
Trên ngọn Long Đầu Phong.
Khúc Linh lung từ bên ngoài chạy vào đại điện, trong đại điện lúc này chủ vị là đại trưởng lão Đạo Tâm Chân Nhân, phía vị trí khách nhân là ba vị trưởng lão.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần lượt là Lam Môn Đạo Nhân diện mạo gầy gò có hai ria mép, đôi mắt khép hờ, lão chưởng quản thập tam sơn phong Liên Cẩm Phong.
Vị thứ hai là Hoàng Long Đạo Nhân bên ngoài tiên phong đạo cốt, sắc mặt âm trầm, lão chưởng quản thập nhị sơn phong Hoàng Long Phong.
Vị cuối cùng dáng người mập mạp, trên mặt luôn nở một nụ cười là Chu Thao Đạo Nhân chưởng quản thập sơn phong Thao Lang Phong.
Đại trưởng lão tập hợp ba vị trưởng lão này đến Long Đầu Phong chủ yếu bàn về việc Hoa Lạc Đồng sẽ khiêu chiến tấn chức trưởng lão của thập tứ phong.
Khúc Linh Lung vội chạy lại bên cạnh đại trưởng lão nũng nịu “Gia gia đã biết việc Hoa Lạc Đồng khiêu chiến chức vị trưởng lão chưa?”
Đại trưởng lão nhìn đứa cháu gái nũng nịu, lão nhất thời sắc mặt giãn ra. Lão nói “Việc này gia gia và các vị sư thúc đang bàn. Lung nhi trước ra ngoài đi!”
Khúc Linh lung giật giật tay áo lão, dứt khoát nói “Lần này, tôn nhi muốn thay thế trưởng lão, khiêu chiếu Hoa Lạc Đồng. Việc này, gia gia phải làm chủ!”
Đại trưởng lão sắc mặt nhất thời nghiêm túc lại “Không được, việc này Lung nhi không được hồ nháo. Việc này không thể đùa giỡn được!”
Chu Thao Đạo Nhân thấy vậy, cười ha ha nói “Việc này sư huynh không nên dựa theo quy củ. Hơn nữa Lung nhi muốn vui chơi, cứ cho Lung nhi vui chơi, sư huynh không nên để ý quy tắc quá. Cả trăm năm mới có một lần!”
Lam Môn Đạo Nhân vuốt ria mép, cười hắc hắc nói “Xem như tiểu sư đệ được một phen thong thả, sư huynh chiều Lung nhi một lần. Hơn nữa, cũng giảm bớt một áp lực cho Hoa Lạc Đồng. Thập tứ phong đã lâu rồi chưa có người chưởng quản…”
Đai trưởng lão sắc mặt nhất thời khó coi. Việc này nếu làm trái quy tắc đúng là ảnh hưởng đến giới luật của Đạo Viện. Lão ngẫm nghĩ một lúc mới nói “Việc này ta không có thể tự quyết được. Nếu Lung nhi muốn, xem như gia gia sẽ gặp viện trưởng một chuyến dò ý xem sao. Nếu không được, cũng không được hờn trách gia gia, nghe chưa?”
Khúc Linh Lung gật đầu, sắc mặt hớn hở. Việc này nàng cũng hiểu, quy tắc đúng là quy tắc. Gia gia nàng làm đại trưởng lão cũng không thể phá vỡ quy tắc. Nàng vịnh lấy cánh tay đại trưởng lão nói “Vậy nhờ gia gia sắp xếp. Tôn nhi trước rời đi!”
Nàng nói xong, liền nhanh chóng rút lui ra bên ngoài. Sắc mặt nhất thời sung sướng. Trong lòng nàng lúc này vô cùng chờ mong. Nàng chờ mong có một ngày dày vò vị sư tỷ thân thiết từ nhỏ. Nhưng không hiểu từ khi nào, chỉ cần nghe đến danh tự Hoa Lạc Đồng, nội tâm nàng vô cùng căm ghét.
Nhìn bóng dáng Khúc Linh Lung rời đi. Trong đại điện, đại trưởng lão lắc đầu thở dài “Cháu gái ngoan của ta chỉ biết ham chơi, không chịu lo tu luyện. Không biết là do ta nuông chiều dạy hư nó hay bản tính nó vốn là như vậy đây...”
Chu Thao Đao Nhân cười nói “Sư huynh để tụi trẻ nó chơi đùa, mới đúng độ tuổi của nó. Việc này xem như sư đệ cùng Lữ sư đệ đứng ra nhận khiêu chiến được rồi. Bất quá nể tình Hoa Kiếm Nhân sư đệ, chúng ta nên nương tay nhi tử của Hoa sư đệ, xem như tình đồng môn đi”
Đại trưởng lão sắc mặt âm trầm. Ai cũng biết Hoa Kiếm Nhân mất tích đã hơn năm năm. Hầu như không có bất kỳ tung tích nào.
Chính vì điều này khiến Hoa Lạc Đồng mất phương hướng, đạo tâm thất lạc không còn chuyên tâm tu luyện. Nếu không, cảnh giới của nàng ta giờ cũng đã vượt qua đám thiên tài bấy giờ. Đây có thể xem là một tổn thất của Đạo Viện.
Lão thở dài nói “Bất quá, ta truyền các sư đệ đến đây nghị sự là vì sư huynh đưa ra thông báo là không được nương tay…”
Tin tức đạo trưởng lão vừa nói ra, ba vị sư đệ lão nhất thời kinh ngạc. Lão viện trưởng cũng quá vô tình đi.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lam Môn Đạo Nhân nói “Viện trưởng cũng vì không muốn truyền thừa chức vị trưởng lão là một trò cười, nên mới nghiêm khắc như vậy. Việc này chúng ta cũng không nên làm cho qua loa”
Đạo trưởng lão tâm tình nhất thời thất lạc “Không biết từ khi nào, Đạo Viện lại trở nên yếu kém đến như vậy. Một đệ tử mang tiếng phế vật, lại muốn khiêu chiến tấn thăng chức vị trưởng lão…”
…
Ở một nơi khác, tại Đôn Hoàng phía đông Đạo Viện.
Bốn người Hoàng Mập, Âu Dương Sinh, Lý Nhược Băng và Mặc Thần Dương cùng một chỗ tu luyện.
Trải qua lần đụng độ với đệ tử nội viện, gây ra xung đột. Vì phản kháng mà Mặc Thần Dương bộc lộ thực lực đánh chết mười ba tên đệ tử nội viện, trong đó có nhi tử của thất trưởng lão Lưu Cơ Đạo Nhân.
Việc này khiến bốn người nhất thời không dám manh động, không dám quay trở lại Khô Lâu Sơn lịch luyện.
Xung quanh đệ tử ngoại viện truyền tai nhau nghe việc Lưu Cơ Đạo Nhân đang chờ đợi thời cơ. Nàng ta đang chờ thái thượng trưởng lão trở về dùng Càn Khôn Kính soi gọi lại hiện trường.
Một tên ngoại viện đệ tử nhiều chuyện nói “Lần này nếu quả thật có hung thủ sát hại tên Lưu Hạng kia, hung thủ lần này không thể nào yên thân được!”
Một tên khác thêm vào “Ta nghe nói pháp bảo đó lợi hại lắm. Điều này may mắn cho hung thủ. Nghe nói Lưu Cơ Đạo Nhân bản tính hung ác lắm”
Hắn nói xong, phải nhìn dáo dác xung quanh. Sợ tai mắt mạch rừng. Bọn họ thảo luận thì được, mà bêu xấu trưởng lão cũng phạm vào đại tội.
Hoàng Mập nghe được những đệ tử ngoại môn khác nói chuyện. Trong lòng run lên. Bọn họ không cố ý, nhưng quả thật là tên Lưu Hạng đó đáng chết, nếu không phản kháng người chết chính là bọn họ.
Mặc Thần Dương sắc mặt băng lãnh nói “Chuyện này là do ta, nếu truy cứu, ta đứng ra chịu trách nhiệm!”
Lý Nhược Băng trong lòng bối rối, không phải bọn chúng vì nàng thì làm sao mà phát sinh chuyện như vậy. Nguồn cơn chính là do nàng, trong lòng nàng cảm thấy khó chịu khi bằng hữu nói đứng ra chịu trách nhiệm.
Nàng dứt khoát nói “Việc này nếu quả thật lộ ra, tiểu muội sẽ không chối bỏ trách nhiệm!”
Mặc Thần Dương nhìn thấy nàng gánh trách nhiệm, hắn nhất thời sắc mặt hòa hoãn, sau đó phát lên cười “Nhưng người giết là ta!”
Ánh mắt hắn nhìn về một hướng, biểu hiện nhất thời nặng nề. Bản thân hắn ngoài mặt là nói vậy, nhưng trong lòng cũng không nghĩ đến hắn lại hành sự nông nỗi như vậy. Hắn trước kia không phải là loại người thích quản chuyện bao đồng. Có lẽ từ sau khi gặp được Lý Nhược Băng.
Gần đây, kể từ sau vụ việc ở Ngoại Chủng Khô Lâu Sơn.
Mặc Thần Dương đánh giá Lý Nhược Băng là một nữ nhi kiên cường, vì không chấp nhận vận mệnh mà đến Đạo Viện tìm con đường có thể trợ giúp Bách Hoa Cốc thoát khỏi tai kiếp.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản thân hắn và nàng ta có một điểm đồng cảm. Hắn vốn là thiếu chủ bị bỏ rơi của Quỷ Vực Ma Môn, không ai công nhận hắn.
Hắn hầu như bị cách ly với những thiếu niên đồng trang lứa. Lý do là mẫu thân hắn là một thiếu nữ bình thường ở Bắc Cảnh, còn phụ thân là môn chủ của Quỷ Vực Ma Môn.
Trong một lần bị ám hại, phụ thân hắn bị truyền tống đến một thôn trang. Tại đây phụ thân hắn được một nữ nhân cứu mạng, nàng ta không màn đến lai lịch đối phương thế nào vẫn bao che. Từ đó hai người nảy sinh tình cảm rồi sinh ra hắn.
Đáng tiếc, người Thiên Sư Đường tìm đến thôn trang, điều tra ra thân phận của phụ thân hắn là một môn chủ, là ma đầu ở Quỷ Vực. Thế là bọn họ thiết lập trận pháp bắt phụ thân hắn.
Nàng ta vì cứu phu quân mình, đã dùng thân thể phá hủy trận pháp, thân thể hầu như là hôi yên phi diệt. Không có cách nào trùng sinh. Phụ thân mang hắn trở về Quỷ Vực, không lâu sau đó thì cũng qua đời vì nhớ nhung thê tử mình.
Hắn một mình trưởng thành trong sự ghẻ lạnh của các trưởng lão và bạn bè đồng lứa. Hắn không muốn là phế vật, mới gia nhập Đạo Viện.
Hắn cùng Lý Nhược Băng có sự đồng cảm, đó là vì sao hắn để lộ thân phận chỉ vì cứu lấy nàng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.