Chương 489: Tham gia đấu giá
Tân Sinh
17/05/2022
Tại quảng trường đấu giá Hữu Hảo Vô Đối, khu vực đấu giá.
Đây là quảng trường đấu giá chính của toàn bộ Ứng Long Thành. Ứng Long Thành có tất cả bốn cổng lớn nhưng nổi bật nhất và đặc biệt nhất chính là cổng thành tây với đặc điểm đấu giá sôi nổi sáu tháng một lần.
Thông thường các loại vật phẩm được đấu giá ở quảng trường Hữu Hảo Vô Đối được được sàng lọc và có giá trị cực kỳ cao. Đòi hỏi khách nhân đến tham gia có tài bảo cực kỳ lớn mới có thể sở hữu được một vật phẩm tốt.
Ở cổng thành tây, thương nhân nổi tiếng nhất chính là Quan Lượng, ông chủ của Quan Lượng Tiền Trang và được xưng tụng là Hoàng Kim Nhãn. Chỉ cần vị thương nhân này nhìn trúng một món đồ vật, vật đó chắc chắn là một món có giá trị cao. Khuyết điểm của vị thương nhân này chính là không có căn cơ tu luyện, là một người phàm không hơn không kém.
Mặc dù vậy, chẳng ai dám đụng chạm đến vị thương nhân này. Một phần Ứng Long Thành trị an cực tốt, một phần vị thương nhân này rất thân thiện, được lòng rất nhiều người.
Đúng thời gian hẹn, Phương Triết vẫn xuất hiện với hình ảnh vác một bức tượng đá trên lưng, theo bên cạnh là một tiểu tinh linh có hình dạng như một hài tử tầm ba bốn tuổi.
Phương Triết vừa xuất hiện, Quan Lượng tức thì chạy đến tiếp kiến.
Hắn mỉm cười nói “Không ngờ tiên nhân lại đúng giờ đến như vậy?”
Phương Triết thấy vị thương nhân này khách sáo, hắn mới đề nghị “Cứ gọi là Phương đệ là được, tiên nhân này nọ quá xa lạ đi!”
Quan Lưọng nghe Phương Triết đề nghị, sắc mặt tức thì biến sắc. Một phàm nhân xưng hô với một vị tiên nhân bằng tên họ như vậy sẽ vô cùng thất kính, rất tổn thọ.
Phương Triết khoát tay nói “Tuổi tác của ta so với Quan đại ca không nhiều hơn, cho nên gọi ta một tiếng Phương đệ là bình thường, hơn nữa ta không chấp nhất là được…”
Lời giải thích của Phương Triết khiến Quan Lượng có phần bất ngờ. Nguyên nhân người tu đạo, ngoại hình không nói lên vấn đề. Nhiều người bên ngoài chỉ là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi nhưng bên trong là một lão quái vật trăm tuổi là bình thường.
Quan Lượng hít sâu một hơi, lấy bình tĩnh rồi nói “Nếu vậy Phương… đệ theo đại ca vào trong tham gia. Nơi này không có thiệp mời, không vào được…”
Nói rồi, Quan Lượng dẫn Phương Triết đi vào cổng lớn có đề danh tự “Quảng Trường Đấu Giá Hữu Hảo Vô Đối”.
Bên trong quảng trường đấu giá là một hội trường rộng lớn hình vòng tròn, phía trên không có mái che có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh.
Khu vực đấu giá là phần chính giữa hội trường được ngăn cách với vị trí tọa đài khách nhân bởi một khoảng trống tối đen không nhìn thấy đáy, gần giống với một bờ vực sâu hun hút.
Vị trí khách nhân đến đấu giá chỉ có một hàng ghế, dọc quanh vị trí đấu giá theo hình vòng tròn, có thể quan sát được tình trạng đấu giá một cách rõ ràng.
Số lượng khách đến đấu giá chỉ giới hạn năm trăm người tương đương với năm trăm thiệp mời. Có thể nói, lần đấu giá sáu tháng một lần có giá trị như thế nào. Nhiều người bỏ tiền tài cũng chưa chắc mua được thiệp mời này.
Phương Triết thoáng nhìn sơ qua số khách nhân tham gia đấu giá, hơn phân nửa đều mang mặt nạ che giấu thân phận. Có thể vì nguyên nhân sợ đối tượng xấu dòm ngó vật phẩm đấu giá được.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, tại vị trí trung tâm đấu giá xuất hiện hai người. Một trung niên nhân có dáng người mập mập, cao lớn ăn mặc lộng lẫy và một thiếu niên ngoài hai mươi trong bộ pháp bào.
Trung niên nhân lên tiếng giới thiệu “Ta là La Nghiệp, chưởng quản tài vụ trong phủ thành chủ. Bên cạnh là La Bình An là người của Âm Phong Các - Thiên Sư Đường đóng vai trò trọng tài lần đấu giá này”
Lời giới thiệu của La Nghiệp khiến không ít người lần đầu đến đấu giá bàn tán sôi nổi. Có người của phủ thành chủ, người Thiên Sư Đường làm trọng tài đấu giá thì uy tín cũng như độ tin cậy tuyệt đối.
La Nghiệp giới thiệu xong liền nói tiếp “Mở đầu lần đấu giá sáu tháng một lần, như thường lệ mời quý khách thưởng thức Bát Môn Khúc nổi tiếng ở Ứng Long Thành…”
La Nghiệp nói xong, từ trên không trung thình lình xuất hiện một nữ nhân trong y phục đẹp mất xuất hiện, gương mặt đã bị che khuất bởi một tấm khăn voan mỏng manh, hai tay ôm đàn tranh từ từ rơi xuống.
Nàng ta dịu dàng ngồi xuống, đặt đàn tranh lên một bệ đá có sẵn rồi bắt đầu gãy một khúc đàn. Sau màn dạo đầu, nàng cũng bắt đầu cất lên tiếng hát, tiếng hát trong trẻo thanh thót khiến không khí toàn bộ quảng trường đấu giá đọng lại.
Ca từ Bát Môn Khúc xuất phát từ điển tích “Cùng Chàng Quyết Chiến” ở Bát Môn Đài. Bát Môn Đài là lôi đài giải quyết tranh chấp ở Ứng Long Thành. Chỉ vì không chịu bó buộc số phận, đôi tình nhân đã đứng lên chống lại gia tộc, chiến đấu ngoan cường rồi cả hai cùng quyên sinh.
Cùng lúc đó, phía trên bức tường ngăn cách quảng trường đấu giá với bên ngoài có ba người đang âm thầm quan sát. Ba người này chính là Chính Tổng Quản Thiên Sư Đường La Chính Hành, trưởng lão Thiên Vệ Quân Chiến Thiên Tôn Giả La Thiên Ưng và trưởng lão Dược Phòng Dược Tiên. Cả ba không hẹn mà gặp cùng xuất hiện quan sát lần đấu giá này.
La Chính Hành cười nói “Đã rất lâu không thấy lão Dược Tiên xuất đầu lộ diện bên ngoài nha!”
Trưởng lão Dược Tiên vuốt chòm râu trắng hờ hững nói “Là người ngay thẳng đi vào vấn đề chính, ta đến chính là nghe ngóng được lần đấu giá này xuất hiện một loại dược vật ta đang cần để luyện đan. Cho nên đến xem thế nào…”
Trưởng lão Thiên Vệ Quân La Thiên Ưng đứng khoanh tay, bình thản nói “Đây là nhiệm vụ của ta!”
Nói xong, hai người Dược Tiên cùng La Thiên Ứng đồng thời nhìn về phía La Chính Hành chờ đợi câu trả lời.
La Chính Hành cười hắc hắc nói “Không phải ta vốn ở bên ngoài sao, nơi nào vui, nơi đó có ta. Hơn nữa, trong lần đấu giá này ta chú ý đến một người…”
La Chính Hành dừng lại nhưng câu trả lời nửa vời khiến hai người Dược Tiên cùng La Thiên Ưng vẫn chưa hài lòng.
La Chính Hành nói tiếp “Cái tên đó đi đến đâu, nơi đó đều loạn. Cho nên ta đến quảng trường đấu giá lần này để xem nó lại loạn như thế nào nữa!”
Trưởng lão La Thiên Ưng biểu hiện không tin tưởng lắm. Về phần trưởng lão Dược Tiên lại bắt đầu chú ý tượng đá bên cạnh tên thiếu niên mà La Chính Hành vừa nhắc đến.
Lão đưa ra đánh giá “Tên đó thì quá tầm thường, không có gì đặc biệt. Chỉ có tượng đá bên cạnh hắn khiến ta có cảm giác rất đặc biệt. Bên trong ẩn chứa hương vị một loại đan dược rất lạ, ta chưa từng ngửi qua lần nào...”
Lúc này, ánh mắt La Chính Hành bắt đầu chú ý đến một vị khách tham gia đấu giá khoác áo choàng với mũ trùm che kín người. Người này có khí tức tương đối quen thuộc nhưng diện mạo ẩn giấu sau lớp áo choàng lại khác biệt. Điều này chứng tỏ đối phương đã dị dung sang một người khác, mục đích không muốn người quen nhận diện ra.
La Chính Hành chỉ tay về vị khách đó rồi nói “Hai vị xem… khách nhân đó có thấy quen không?”
Trưởng lão La Thiên Ưng nhướng hàng chân mày lên đánh giá, hắn thấy quen nhưng nhất thời không nghĩ ra là ai.
Trưởng lão Dược Tiên vuốt chòm râu trắng bạc, hít sâu một hơi bắt đầu cân nhắc. Lão gật đầu nói “Chắc chắn là nàng ta!”
Đây là quảng trường đấu giá chính của toàn bộ Ứng Long Thành. Ứng Long Thành có tất cả bốn cổng lớn nhưng nổi bật nhất và đặc biệt nhất chính là cổng thành tây với đặc điểm đấu giá sôi nổi sáu tháng một lần.
Thông thường các loại vật phẩm được đấu giá ở quảng trường Hữu Hảo Vô Đối được được sàng lọc và có giá trị cực kỳ cao. Đòi hỏi khách nhân đến tham gia có tài bảo cực kỳ lớn mới có thể sở hữu được một vật phẩm tốt.
Ở cổng thành tây, thương nhân nổi tiếng nhất chính là Quan Lượng, ông chủ của Quan Lượng Tiền Trang và được xưng tụng là Hoàng Kim Nhãn. Chỉ cần vị thương nhân này nhìn trúng một món đồ vật, vật đó chắc chắn là một món có giá trị cao. Khuyết điểm của vị thương nhân này chính là không có căn cơ tu luyện, là một người phàm không hơn không kém.
Mặc dù vậy, chẳng ai dám đụng chạm đến vị thương nhân này. Một phần Ứng Long Thành trị an cực tốt, một phần vị thương nhân này rất thân thiện, được lòng rất nhiều người.
Đúng thời gian hẹn, Phương Triết vẫn xuất hiện với hình ảnh vác một bức tượng đá trên lưng, theo bên cạnh là một tiểu tinh linh có hình dạng như một hài tử tầm ba bốn tuổi.
Phương Triết vừa xuất hiện, Quan Lượng tức thì chạy đến tiếp kiến.
Hắn mỉm cười nói “Không ngờ tiên nhân lại đúng giờ đến như vậy?”
Phương Triết thấy vị thương nhân này khách sáo, hắn mới đề nghị “Cứ gọi là Phương đệ là được, tiên nhân này nọ quá xa lạ đi!”
Quan Lưọng nghe Phương Triết đề nghị, sắc mặt tức thì biến sắc. Một phàm nhân xưng hô với một vị tiên nhân bằng tên họ như vậy sẽ vô cùng thất kính, rất tổn thọ.
Phương Triết khoát tay nói “Tuổi tác của ta so với Quan đại ca không nhiều hơn, cho nên gọi ta một tiếng Phương đệ là bình thường, hơn nữa ta không chấp nhất là được…”
Lời giải thích của Phương Triết khiến Quan Lượng có phần bất ngờ. Nguyên nhân người tu đạo, ngoại hình không nói lên vấn đề. Nhiều người bên ngoài chỉ là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi nhưng bên trong là một lão quái vật trăm tuổi là bình thường.
Quan Lượng hít sâu một hơi, lấy bình tĩnh rồi nói “Nếu vậy Phương… đệ theo đại ca vào trong tham gia. Nơi này không có thiệp mời, không vào được…”
Nói rồi, Quan Lượng dẫn Phương Triết đi vào cổng lớn có đề danh tự “Quảng Trường Đấu Giá Hữu Hảo Vô Đối”.
Bên trong quảng trường đấu giá là một hội trường rộng lớn hình vòng tròn, phía trên không có mái che có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh.
Khu vực đấu giá là phần chính giữa hội trường được ngăn cách với vị trí tọa đài khách nhân bởi một khoảng trống tối đen không nhìn thấy đáy, gần giống với một bờ vực sâu hun hút.
Vị trí khách nhân đến đấu giá chỉ có một hàng ghế, dọc quanh vị trí đấu giá theo hình vòng tròn, có thể quan sát được tình trạng đấu giá một cách rõ ràng.
Số lượng khách đến đấu giá chỉ giới hạn năm trăm người tương đương với năm trăm thiệp mời. Có thể nói, lần đấu giá sáu tháng một lần có giá trị như thế nào. Nhiều người bỏ tiền tài cũng chưa chắc mua được thiệp mời này.
Phương Triết thoáng nhìn sơ qua số khách nhân tham gia đấu giá, hơn phân nửa đều mang mặt nạ che giấu thân phận. Có thể vì nguyên nhân sợ đối tượng xấu dòm ngó vật phẩm đấu giá được.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, tại vị trí trung tâm đấu giá xuất hiện hai người. Một trung niên nhân có dáng người mập mập, cao lớn ăn mặc lộng lẫy và một thiếu niên ngoài hai mươi trong bộ pháp bào.
Trung niên nhân lên tiếng giới thiệu “Ta là La Nghiệp, chưởng quản tài vụ trong phủ thành chủ. Bên cạnh là La Bình An là người của Âm Phong Các - Thiên Sư Đường đóng vai trò trọng tài lần đấu giá này”
Lời giới thiệu của La Nghiệp khiến không ít người lần đầu đến đấu giá bàn tán sôi nổi. Có người của phủ thành chủ, người Thiên Sư Đường làm trọng tài đấu giá thì uy tín cũng như độ tin cậy tuyệt đối.
La Nghiệp giới thiệu xong liền nói tiếp “Mở đầu lần đấu giá sáu tháng một lần, như thường lệ mời quý khách thưởng thức Bát Môn Khúc nổi tiếng ở Ứng Long Thành…”
La Nghiệp nói xong, từ trên không trung thình lình xuất hiện một nữ nhân trong y phục đẹp mất xuất hiện, gương mặt đã bị che khuất bởi một tấm khăn voan mỏng manh, hai tay ôm đàn tranh từ từ rơi xuống.
Nàng ta dịu dàng ngồi xuống, đặt đàn tranh lên một bệ đá có sẵn rồi bắt đầu gãy một khúc đàn. Sau màn dạo đầu, nàng cũng bắt đầu cất lên tiếng hát, tiếng hát trong trẻo thanh thót khiến không khí toàn bộ quảng trường đấu giá đọng lại.
Ca từ Bát Môn Khúc xuất phát từ điển tích “Cùng Chàng Quyết Chiến” ở Bát Môn Đài. Bát Môn Đài là lôi đài giải quyết tranh chấp ở Ứng Long Thành. Chỉ vì không chịu bó buộc số phận, đôi tình nhân đã đứng lên chống lại gia tộc, chiến đấu ngoan cường rồi cả hai cùng quyên sinh.
Cùng lúc đó, phía trên bức tường ngăn cách quảng trường đấu giá với bên ngoài có ba người đang âm thầm quan sát. Ba người này chính là Chính Tổng Quản Thiên Sư Đường La Chính Hành, trưởng lão Thiên Vệ Quân Chiến Thiên Tôn Giả La Thiên Ưng và trưởng lão Dược Phòng Dược Tiên. Cả ba không hẹn mà gặp cùng xuất hiện quan sát lần đấu giá này.
La Chính Hành cười nói “Đã rất lâu không thấy lão Dược Tiên xuất đầu lộ diện bên ngoài nha!”
Trưởng lão Dược Tiên vuốt chòm râu trắng hờ hững nói “Là người ngay thẳng đi vào vấn đề chính, ta đến chính là nghe ngóng được lần đấu giá này xuất hiện một loại dược vật ta đang cần để luyện đan. Cho nên đến xem thế nào…”
Trưởng lão Thiên Vệ Quân La Thiên Ưng đứng khoanh tay, bình thản nói “Đây là nhiệm vụ của ta!”
Nói xong, hai người Dược Tiên cùng La Thiên Ứng đồng thời nhìn về phía La Chính Hành chờ đợi câu trả lời.
La Chính Hành cười hắc hắc nói “Không phải ta vốn ở bên ngoài sao, nơi nào vui, nơi đó có ta. Hơn nữa, trong lần đấu giá này ta chú ý đến một người…”
La Chính Hành dừng lại nhưng câu trả lời nửa vời khiến hai người Dược Tiên cùng La Thiên Ưng vẫn chưa hài lòng.
La Chính Hành nói tiếp “Cái tên đó đi đến đâu, nơi đó đều loạn. Cho nên ta đến quảng trường đấu giá lần này để xem nó lại loạn như thế nào nữa!”
Trưởng lão La Thiên Ưng biểu hiện không tin tưởng lắm. Về phần trưởng lão Dược Tiên lại bắt đầu chú ý tượng đá bên cạnh tên thiếu niên mà La Chính Hành vừa nhắc đến.
Lão đưa ra đánh giá “Tên đó thì quá tầm thường, không có gì đặc biệt. Chỉ có tượng đá bên cạnh hắn khiến ta có cảm giác rất đặc biệt. Bên trong ẩn chứa hương vị một loại đan dược rất lạ, ta chưa từng ngửi qua lần nào...”
Lúc này, ánh mắt La Chính Hành bắt đầu chú ý đến một vị khách tham gia đấu giá khoác áo choàng với mũ trùm che kín người. Người này có khí tức tương đối quen thuộc nhưng diện mạo ẩn giấu sau lớp áo choàng lại khác biệt. Điều này chứng tỏ đối phương đã dị dung sang một người khác, mục đích không muốn người quen nhận diện ra.
La Chính Hành chỉ tay về vị khách đó rồi nói “Hai vị xem… khách nhân đó có thấy quen không?”
Trưởng lão La Thiên Ưng nhướng hàng chân mày lên đánh giá, hắn thấy quen nhưng nhất thời không nghĩ ra là ai.
Trưởng lão Dược Tiên vuốt chòm râu trắng bạc, hít sâu một hơi bắt đầu cân nhắc. Lão gật đầu nói “Chắc chắn là nàng ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.