Chương 477: Thiên Sư Điện quan sát
Tân Sinh
05/05/2022
Bên trong Hữu Hối Vực.
Phương Triết bất ngờ khi bị ánh sáng từ trong đôi mắt bức tượng thứ ba bắn vào mi tâm khiến hắn sửng sốt. Hắn nghĩ bản thân xem như xong đời, không ngờ tia sáng vừa rồi giống như một loại dấu hiệu khiến bầu trời một lần nữa rung chuyển.
Hình thức hữu hối thứ ba đã bắt đầu khởi động.
Lần này bầu trời không còn là một mảng trống trải vô hình nghiền ép xuống gây ra uy áp khủng khiếp nữa, thay vào đó là hình ảnh hàng vạn đao kiếm các loại hướng mũi nhọn xuống.
Phương Triết đang ở vào tư thế mô phỏng hình thức thứ ba nên hoàn toàn không có khả năng thôi động Man Lực. Hắn chỉ có thể giống như một người bình thường chuẩn bị hứng chịu vạn đao kiếm đánh tới.
Phương Triết đã thật sự tâm động. Nội tâm bắt đầu xuất hiện dấu hiệu phản kháng muốn đầu hàng.
Nội tâm sinh ra một luồng ý nghĩ “Bản thân ta đang ở bên trong không gian này, giờ rút lui cũng không ai để ý, cũng không người trách phạt…”
Phương Triết tiếp tục bị tiếng nói trong nội tâm mê hoặc “Nếu rút lui, từ bỏ nhiệm vụ này. Trách nhiệm của ta không còn, sau này xem như ta cứ tung hoành bốn bể không lo lắng. Trở về Bắc Cảnh làm một viện trưởng quang minh chính đại. Xây dựng Đạo Viện lại từ đầu cũng là điều bình thường…”
Lúc này, vô số mũi đao kiếm đã rục rịch, tiếng nói trong nội tâm Phương Triết lại vang lên “Nhiệm vụ này đã từng có bảy người đến, bảy người đến đều mất mạng vì ngoan cố không tự lượng sức mình… Ta vẫn ngoan cố lựa tử môn quan sao?”
Phương Triết đã chín phần muốn rút lui, chỉ là lúc này hắn chợt nghĩ đến một cơ hội. Hắn muốn thử cơ hội cuối cùng trước khi từ bỏ.
Hắn bắt đầu niệm “Thanh Tâm Chú”.
“Thanh Tâm Chú” đơn thuần là một loại thần chú xua đuổi tà niệm, giúp tâm hồn thanh tịnh. Nếu tâm hồn thanh tịnh, đầu óc tỉnh táo không bị tà niệm quấy phá thì kết quả sẽ như thế nào.
Phương Triết niệm “Thanh Tâm Chú” một trăm lần. Kết quả, tiếng nói thúc giục bên trong đã hoàn toàn biến mất. Điều này nói lên, lựa chọn niệm “Thanh Tâm Chú” là đúng, suy đoán của hắn về tà niệm quấy nhiễm khi làm nhiệm vụ là đúng.
Hắn thì thầm “Đến đi!”
Hàng vạn đao kiếm chằng chịt trên bầu trời như bị khiêu khích liền phóng xuống mặt đất. Áp lực so với hình thức thứ hai mạnh hơn gấp trăm lần.
Hàng vạn thanh đao kiếm lúc này huyễn hóa thành vô số ngân châm lao tới đâm xuyên qua từng thớ thịt Phương Triết. Lớp long lân mà Phương Triết cho rằng rất bền bỉ giờ như một tờ giấy dễ dàng bị cắn xé gây ra loại cảm giác đau đớn tột cùng cho đến khi hắn mất đi ý thức.
Khi Phương Triết mất đi ý thức, lớp long lân bị cắn xé bắt đầu hồi phục trạng thái ban đầu. Quá trình hồi phục này không biết kéo dài bao lâu cho đến khi Phương Triết có ý thức trở lại. Hắn mở mắt ra và nhận ra cơ thể đã bình phục.
Phương Triết thoáng nhìn về bức tượng thứ ba, bức tượng cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Trên bức tượng vẫn còn lưu lại vài thanh ngân châm, còn lại đều bị xuyên qua tạo thành lích nhích lỗ thủng trên bức tượng.
Đúng lúc, một đợt đao kiếm đánh xuống, một lần nữa huyễn hóa hàng vạn ngân châm ập tới. Cơ thể Phương Triết tiếp tục bị dày vò một lần nữa.
Cùng lúc đó, ở một nơi cực kỳ xa xôi trong một tòa Chấp Pháp Điện.
Tại vị trí trung tâm có đặt một chiếc kính với hình dáng tương đồng với Vô Thượng Vạn Vật Kính ở Vô Thượng Tông.
Xung quanh tiên kính có ba lão giả râu tóc bạc trắng và một nam nhân không tới ba mươi có dáng người chính trực. Cả bốn vị này là Chấp Pháp Sứ, đồng chưởng quản Chấp Pháp Điện. Bọn họ bốn người không ngừng quan sát hình ảnh đang diễn ra bên trong. Hình ảnh bên trong chính là hình ảnh Phương Triết đang bị dày vò ở Hữu Hối Vực.
Vị Chấp Pháp Sứ có gương mặt trẻ nhất là Ngô Kỳ tính toán số lần Phương Triết đã trải qua dày vò liền lên tiếng “Tên tiểu tử này đã qua ba lần sinh tử. Đây là tin tức có thể sẽ khiến Thiên Chủ và Thiên Hậu vui sướng sau ngần ấy năm…”
Một vị khác là Ngô Lập Xương phất tay ra hiệu cho hai tên quan môn chiến tướng tiến vào.
Chấp Pháp Sứ Ngô Lập Xương ra lệnh “Các ngươi nhanh đến Hư Linh Cung báo cho Thiên Chủ tin tức mới về nhiệm vụ Thiên Đạo Thần Tông…”
Đúng lúc, hư không vặn vẹo kèm theo một tiếng nói “Không cần!”
Sau đó, bên ngoài Chấp Pháp Điện xuất hiện hai người, một nam và một nữ đã ngoài bốn mươi trong bộ pháp bào với khí độ bất phàm, tiên khí sáng lạng.
Hai người này chính là Thiên Chủ Lâm Chấn An và Thiên Mẫu Diệp Thiên Âm của Thiên Sư Điện.
Sự kiện đang diễn ra bên trong Hữu Hối Môn đã kinh động đến đôi phu phụ chấp chưởng toàn bộ giới vực trung giới và hạ giới.
Thiên chủ Lâm Chấn An dò hỏi “Đã qua mất lần?”
Chấp Pháp Sứ Ngô Kỳ lên tiếng “Bẩm Thiên Chủ, đã qua ba lần!”
Thiên chủ Lâm Chấn An lẩm bẩm “Nói vậy là còn đến bảy mươi tám lần nữa sao?”
Thiên Mẫu một bên quan tâm nói “Qua ba lần đã là tốt rồi, xem như quẻ toán của thiếp gần ứng nghiệm rồi! Thục Phấn được cứu rồi!”
Thiên chủ Lâm Chấn An vuốt ve phu nhân mình rồi ân cần nói “Gần ba nghìn năm, sự chờ đợi của phu nhân xem như có ý nghĩa rồi…”
Nói rồi, Thiên Chủ hướng Ngô Kỳ ra lệnh “Ngô Chấp Sự cứ tiếp tục quan sát. Sau khi tên đó hoàn thành thí luyện lập tức mang hắn đến Hư Linh Cung gặp ta!”
Ngô Kỳ vâng dạ rồi thắc mắc nói “Còn nếu không hoàn thành thì sao, Thiên Chủ?”
Thiên Chủ Lâm Chấn An im lặng rồi nghiêm trọng nói “Nếu lại thất bại, từ nay về sau xóa mọi đặc quyền của Đạo Viện ở tất cả các Giới Vực. Ta cũng đã quá chán sự chờ đợi này rồi!”
Nói rồi, Thiên Chủ cùng Thiên Hậu rời đi.
Ngô Kỳ nhìn theo phương hướng Thiên Chủ cùng Thiên Hậu rời đi, tâm trạng hắn nhất thời chùng xuống. Cả Linh Cảnh này không ai không biết đến câu chuyện nữ nhi được bảo bọc bởi Thiên Chủ cùng Thiên Hậu. Chỉ vì một phút lơ là mà sinh mạng nữ nhi mình ở vào bờ vực sụp đổ. Cùng vì nguyên nhân đó mà một tông môn đứng đầu chính đạo bị lửa giận của Thiên Chủ trừng phạt.
Ngô Kỳ lắc đầu cảm thán “Vì sao Thiên Hậu phải khổ sở chờ đợi gần ba nghìn năm chứ!”
Chấp Pháp Sứ Ngô Lập Xương đóng vai trò trưởng bối không vội giải đáp thắc mà đưa ra câu hỏi “Tình mẫu tử có đo đếm được, có giới hạn sao?”
Phương Triết bất ngờ khi bị ánh sáng từ trong đôi mắt bức tượng thứ ba bắn vào mi tâm khiến hắn sửng sốt. Hắn nghĩ bản thân xem như xong đời, không ngờ tia sáng vừa rồi giống như một loại dấu hiệu khiến bầu trời một lần nữa rung chuyển.
Hình thức hữu hối thứ ba đã bắt đầu khởi động.
Lần này bầu trời không còn là một mảng trống trải vô hình nghiền ép xuống gây ra uy áp khủng khiếp nữa, thay vào đó là hình ảnh hàng vạn đao kiếm các loại hướng mũi nhọn xuống.
Phương Triết đang ở vào tư thế mô phỏng hình thức thứ ba nên hoàn toàn không có khả năng thôi động Man Lực. Hắn chỉ có thể giống như một người bình thường chuẩn bị hứng chịu vạn đao kiếm đánh tới.
Phương Triết đã thật sự tâm động. Nội tâm bắt đầu xuất hiện dấu hiệu phản kháng muốn đầu hàng.
Nội tâm sinh ra một luồng ý nghĩ “Bản thân ta đang ở bên trong không gian này, giờ rút lui cũng không ai để ý, cũng không người trách phạt…”
Phương Triết tiếp tục bị tiếng nói trong nội tâm mê hoặc “Nếu rút lui, từ bỏ nhiệm vụ này. Trách nhiệm của ta không còn, sau này xem như ta cứ tung hoành bốn bể không lo lắng. Trở về Bắc Cảnh làm một viện trưởng quang minh chính đại. Xây dựng Đạo Viện lại từ đầu cũng là điều bình thường…”
Lúc này, vô số mũi đao kiếm đã rục rịch, tiếng nói trong nội tâm Phương Triết lại vang lên “Nhiệm vụ này đã từng có bảy người đến, bảy người đến đều mất mạng vì ngoan cố không tự lượng sức mình… Ta vẫn ngoan cố lựa tử môn quan sao?”
Phương Triết đã chín phần muốn rút lui, chỉ là lúc này hắn chợt nghĩ đến một cơ hội. Hắn muốn thử cơ hội cuối cùng trước khi từ bỏ.
Hắn bắt đầu niệm “Thanh Tâm Chú”.
“Thanh Tâm Chú” đơn thuần là một loại thần chú xua đuổi tà niệm, giúp tâm hồn thanh tịnh. Nếu tâm hồn thanh tịnh, đầu óc tỉnh táo không bị tà niệm quấy phá thì kết quả sẽ như thế nào.
Phương Triết niệm “Thanh Tâm Chú” một trăm lần. Kết quả, tiếng nói thúc giục bên trong đã hoàn toàn biến mất. Điều này nói lên, lựa chọn niệm “Thanh Tâm Chú” là đúng, suy đoán của hắn về tà niệm quấy nhiễm khi làm nhiệm vụ là đúng.
Hắn thì thầm “Đến đi!”
Hàng vạn đao kiếm chằng chịt trên bầu trời như bị khiêu khích liền phóng xuống mặt đất. Áp lực so với hình thức thứ hai mạnh hơn gấp trăm lần.
Hàng vạn thanh đao kiếm lúc này huyễn hóa thành vô số ngân châm lao tới đâm xuyên qua từng thớ thịt Phương Triết. Lớp long lân mà Phương Triết cho rằng rất bền bỉ giờ như một tờ giấy dễ dàng bị cắn xé gây ra loại cảm giác đau đớn tột cùng cho đến khi hắn mất đi ý thức.
Khi Phương Triết mất đi ý thức, lớp long lân bị cắn xé bắt đầu hồi phục trạng thái ban đầu. Quá trình hồi phục này không biết kéo dài bao lâu cho đến khi Phương Triết có ý thức trở lại. Hắn mở mắt ra và nhận ra cơ thể đã bình phục.
Phương Triết thoáng nhìn về bức tượng thứ ba, bức tượng cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Trên bức tượng vẫn còn lưu lại vài thanh ngân châm, còn lại đều bị xuyên qua tạo thành lích nhích lỗ thủng trên bức tượng.
Đúng lúc, một đợt đao kiếm đánh xuống, một lần nữa huyễn hóa hàng vạn ngân châm ập tới. Cơ thể Phương Triết tiếp tục bị dày vò một lần nữa.
Cùng lúc đó, ở một nơi cực kỳ xa xôi trong một tòa Chấp Pháp Điện.
Tại vị trí trung tâm có đặt một chiếc kính với hình dáng tương đồng với Vô Thượng Vạn Vật Kính ở Vô Thượng Tông.
Xung quanh tiên kính có ba lão giả râu tóc bạc trắng và một nam nhân không tới ba mươi có dáng người chính trực. Cả bốn vị này là Chấp Pháp Sứ, đồng chưởng quản Chấp Pháp Điện. Bọn họ bốn người không ngừng quan sát hình ảnh đang diễn ra bên trong. Hình ảnh bên trong chính là hình ảnh Phương Triết đang bị dày vò ở Hữu Hối Vực.
Vị Chấp Pháp Sứ có gương mặt trẻ nhất là Ngô Kỳ tính toán số lần Phương Triết đã trải qua dày vò liền lên tiếng “Tên tiểu tử này đã qua ba lần sinh tử. Đây là tin tức có thể sẽ khiến Thiên Chủ và Thiên Hậu vui sướng sau ngần ấy năm…”
Một vị khác là Ngô Lập Xương phất tay ra hiệu cho hai tên quan môn chiến tướng tiến vào.
Chấp Pháp Sứ Ngô Lập Xương ra lệnh “Các ngươi nhanh đến Hư Linh Cung báo cho Thiên Chủ tin tức mới về nhiệm vụ Thiên Đạo Thần Tông…”
Đúng lúc, hư không vặn vẹo kèm theo một tiếng nói “Không cần!”
Sau đó, bên ngoài Chấp Pháp Điện xuất hiện hai người, một nam và một nữ đã ngoài bốn mươi trong bộ pháp bào với khí độ bất phàm, tiên khí sáng lạng.
Hai người này chính là Thiên Chủ Lâm Chấn An và Thiên Mẫu Diệp Thiên Âm của Thiên Sư Điện.
Sự kiện đang diễn ra bên trong Hữu Hối Môn đã kinh động đến đôi phu phụ chấp chưởng toàn bộ giới vực trung giới và hạ giới.
Thiên chủ Lâm Chấn An dò hỏi “Đã qua mất lần?”
Chấp Pháp Sứ Ngô Kỳ lên tiếng “Bẩm Thiên Chủ, đã qua ba lần!”
Thiên chủ Lâm Chấn An lẩm bẩm “Nói vậy là còn đến bảy mươi tám lần nữa sao?”
Thiên Mẫu một bên quan tâm nói “Qua ba lần đã là tốt rồi, xem như quẻ toán của thiếp gần ứng nghiệm rồi! Thục Phấn được cứu rồi!”
Thiên chủ Lâm Chấn An vuốt ve phu nhân mình rồi ân cần nói “Gần ba nghìn năm, sự chờ đợi của phu nhân xem như có ý nghĩa rồi…”
Nói rồi, Thiên Chủ hướng Ngô Kỳ ra lệnh “Ngô Chấp Sự cứ tiếp tục quan sát. Sau khi tên đó hoàn thành thí luyện lập tức mang hắn đến Hư Linh Cung gặp ta!”
Ngô Kỳ vâng dạ rồi thắc mắc nói “Còn nếu không hoàn thành thì sao, Thiên Chủ?”
Thiên Chủ Lâm Chấn An im lặng rồi nghiêm trọng nói “Nếu lại thất bại, từ nay về sau xóa mọi đặc quyền của Đạo Viện ở tất cả các Giới Vực. Ta cũng đã quá chán sự chờ đợi này rồi!”
Nói rồi, Thiên Chủ cùng Thiên Hậu rời đi.
Ngô Kỳ nhìn theo phương hướng Thiên Chủ cùng Thiên Hậu rời đi, tâm trạng hắn nhất thời chùng xuống. Cả Linh Cảnh này không ai không biết đến câu chuyện nữ nhi được bảo bọc bởi Thiên Chủ cùng Thiên Hậu. Chỉ vì một phút lơ là mà sinh mạng nữ nhi mình ở vào bờ vực sụp đổ. Cùng vì nguyên nhân đó mà một tông môn đứng đầu chính đạo bị lửa giận của Thiên Chủ trừng phạt.
Ngô Kỳ lắc đầu cảm thán “Vì sao Thiên Hậu phải khổ sở chờ đợi gần ba nghìn năm chứ!”
Chấp Pháp Sứ Ngô Lập Xương đóng vai trò trưởng bối không vội giải đáp thắc mà đưa ra câu hỏi “Tình mẫu tử có đo đếm được, có giới hạn sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.