Chương 5: Tìm đến Phù Đà Sơn
Tân Sinh
21/11/2019
Sáng sớm ngày hôm sau, bên vách đá đã hiện rõ vết tích của trận chiến giành lấy Tẩy Lục Quả tối qua. Trên mặt đất vẫn còn vương vãi xác của con mãng xà, nơi đó đất bằng đã bị khoét một lỗ khá sâu và đọng lại thành vũng nước mưa.
Người của quan phủ và thợ săn đã đến hiện trường trận chiến và bất ngờ khi thấy những mảng vụng từ con đại mãng. Sau đó họ lần theo dấu vết đến con suối thì tiếp tục phát hiện xác một con rắn có lớp da đen huyền. Nhưng xác vẫn còn nguyên vẹn. Từ vết tích, họ có thể suy đoán đó là một trận chiến tranh giành lãnh địa. Nhưng họ không thể tin được, là nhân gian thật sự có loài rắn, có kích thước to lớn phi thường như vậy.
Hiện trường còn lưu lại vết máu và mảnh vụn của chiếc áo giống như những người ăn mày.
Họ suy đoán, có thể có người chứng kiến và đã bị mất mạng. Nhưng không tìm được thi thể của con người.
Sau một ngày khám xét và tìm hiểu hiện trường, ngoài xác của những con thú đã chết và hiện trường hỗn loạn thì không tìm được bất kỳ manh mối nào khác. Vụ việc cuối cùng khép lại, và nơi này bị người của quan phủ phong tỏa, nghiêm cấm bất cứ người nào xuất hiện gần khu vực.
Lúc này, trời đã xới chiều.
Trên một chiếc cầu bắt qua hai ngọn núi.
Đây là con đường duy nhất thông qua những ngọn núi cao vút.
Chiếc cầu cũng được làm đơn sơ, chỉ là những dây thừng to bằng bắp tay, phía dưới được lót những tấm ván gỗ. Nhìn có vẻ chắc chắn, nhưng nó vẫn đung đưa dù bước chân Phương Triết đã dừng lại.
Hắn đã cõng Khúc Tiểu Bạch di chuyển một ngày trời, và đã băng qua hai ngọn núi. Đến khi hắn thắm mệt, mới dừng lại nghĩ ngơi.
Khúc Tiểu Bạch vẫn chưa tỉnh lại, hơi thở của nàng ta hơi yếu, nét mặt vẫn còn xanh xao, đôi khi chân mày nhíu lại, nhưng ánh mắt vẫn khép hờ.
Phương Triết nhìn Khúc Tiểu Bạch một hồi lâu rồi ngẫm nghĩ “Nếu giờ ta xuất phát suốt đêm, vậy thì sáng sớm hôm sau, chắc chắn sẽ tới được chân núi Phù Đà Sơn. Nếu ta nghĩ ngơi một đêm, rồi tiếp tục đi, vậy thì phải đến buổi chiều hôm sau mới đến được”
Làm ra quyết định, Phương Triết đứng dậy, cõng lấy Khúc Tiểu Bạch rồi tiếp tục lên đường. Hắn nhìn lên những đám mây đen kéo chằng chịt trên bầu trời, báo hiệu một cơn mưa lớn sẽ đổ xuống không lâu sau đó.
Hắn vội tìm một chiếc lá rừng thật to, đủ để che mưa hai người rồi buộc vào lưng Khúc Tiểu Bạch như tạo thành một cây dù che mưa gió.
Hắn tiếp tục bước đi, bỏ qua cơn đói cồn cào, lấy giọt mưa làm nước uống. Con đường đi có trĩu nặng, có thâm thẩm, nhưng hắn không bỏ cuộc. Hắn kiên trì dù bước chân nặng nề, thẳng hướng tây mà đi.
…
Bình minh ngày hôm sau, Phương Triết đặt chân đến một cánh cổng bằng đá, có ghi ba chữ “Phù Đà Sơn”. Hai bên cột có treo hai cái liễn trình tự là “Cứu bá tánh” “Trừ bách bệnh”.
Sau cánh cổng bằng đá đó là một trăm bậc thềm để tiến vào y quán của Ngôn thần y. Hắn nâng Khúc Tiểu Bạch lên một cái rồi hướng một trăm bậc thềm cất bước.
Sau một lúc, thì hắn đã lên được một trăm bậc thềm, rồi theo một con đường được trải đá gọn gàng, hai bên có trồng nhiều loại thảo được trân quý.
Lúc này, có hai gã mặc y phục xanh, nón xanh tiến lại gần chặn lại. Một trong hai gã hỏi “Tiểu bằng hữu có hẹn từ trước không?”
Phương Triết nhận ra một trong hai tên dược đồng này. Sau đó từ tốn trả lời “Ta từ Phương thị ở kinh thành đến, nhờ Ngôn thần y giúp bạn ta! Ta đã gặp qua ngươi một lần hai năm trước”
Một trong hai tên dược đồng nghe vậy, liền nhìn kỹ Phương Triết, nét mặt mới giãn ra.
Hắn liền chạy lại gần đỡ lấy tiểu ăn mày trên lưng Phương Triết. Tên còn lại chạy vào bên trong báo lên Ngôn thần y.
Một lúc sau, có thêm hai dược động chạy ra ngoài tiếp đón rất nhiệt tình.
Một tên bế lấy Khúc Tiểu Bạch rồi đi vào bên trong. Hắn đặt Khúc Tiểu Bạch lên giường, rồi thăm dò mạch đập của nàng. Sau khi kiểm tra sơ bộ một lúc, hắn mới đi vào bên trong gian phòng khác báo lên Ngôn thần y.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên lưng còng đi vào. Ông ta chỉ cao chừng ba thước, dáng người nhỏ bé. Trên nét mặt tươi cười chào đón “Hoan nghênh Phương Thiết gia đến y quán!”
Phương Triết mày nhăn lại, nhìn sang Khúc Tiểu Bạch một lúc rồi hướng Ngôn thần y khom người thủ lễ nói “Mong Ngôn thần y cứu giúp bạn ta!”
Phương Triết liền thuật lại chuyện hai người bị một đại mãng tấn công, Khúc Tiểu Bạch vì hắn bị thương.
Ngôn thần y nghe xong, liền lại gần bắt mạch cho Khúc Tiểu Bạch. Ông ta suy nghĩ, rồi căn nhắc một lúc mới nghi ngờ nói “Tiểu thiếu gia nói, là bị tấn công!”
Phương Triết gật đầu chân thành. Ngôn thần y đánh giá Phương Triết một lần nữa rồi mới hỏi lại “Tiểu thiếu gia xác nhận là bị đuôi con rắn đâm trúng? Trên đời vẫn còn tồn tại loài vật đáng sợ như vậy?”
Phương Triết gật đầu một lần nữa. Hắn ngắm nhìn Ngôn thần y, chần chờ một lúc rồi nói tiếp “Thực ra, ta có cho bằng hữu ta ăn một loại quả. Đó là một loại quả màu tím, chính là bọn thú tranh giành nhau lấy quả đó?”
Ngôn thần y sững sờ khi nghe được tin này từ Phương Triết, ông ta lấy lại bình tĩnh hỏi “Tiểu thiếu gia nói quả đó màu tím, quái thú tranh giành? Và được mấy quả? có thể cho ta xem xét đánh giá không?”
Phương Triết lắc đầu trả lời “Chỉ có một quả, ta đã mớm cho nàng hết rồi!”
Ngôn thần y tỏ ra tiếc nuối hiện ra trên khuôn mặt. Phương Triết vẫn ngây ngô im lặng không nói gì.
Người xưa có câu “Thất phu hữu trách, người mang ngọc có tội”. Vật quý trong người vốn là mầm tai họa, không nên khoe khoan với mọi người. Lòng tham con người vô đáy, đề phòng vẫn hơn.
Ngôn thần y nhìn Khúc Tiểu Bạch một hồi rồi kê biên ra một toa thuốc đưa cho dược đồng. Sau đó nhìn Phương Triết an ủi “Tiểu thiếu gia không cần lo lắng, nàng ta chỉ kiệt sức thôi, không đáng ngại!”
Nói rồi, Ngôn thần y lui về phía sau. Nét mặt ông ta thoáng hiện lên một tia mỉm cười.
Phương Triết nhìn bóng dáng Ngôn thần y khuất sau cánh cửa rồi mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn lại gần bên Khúc Tiểu Bạch nhìn lấy nàng, vén lấy từng sợi tóc nhìn nàng đang say sưa ngủ.
Phương Triết thì thầm “Ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi!”
…
Ánh chiều tà chiếu rọi sơn phong.
Bên trong thư phòng của Ngôn thần y, ông ta đang cặm cụi lật y thư tra xét. Xung quanh ngổn ngang chất đầy y thư, chứng tỏ ông ta đã lục lọi tìm tòi một khoảng thời gian dài, nhưng chưa tìm được đáp án.
Ngôn thần y dừng lại ở một trang y thư. Đây là quyển “Y Thư Tạp Lục”, của một kỳ nhân dị sĩ sưu tầm trong một thời gian dài, có thể nói là cả đời. Ông ta nghe ngóng, du ngoạn và tìm hiểu những loại dược liệu trân quý kéo dài sinh mạng. Vì ông ta mắc chứng nan y, nên hi vọng để vào một nơi không tồn tại.
Lúc ông ta đến Ngôn thần y chữa trị bệnh tình của mình, thì không kịp đã qua đời. Ngôn thần y tìm được quyển y thư này trên người ông ta.
Vì những câu chuyện, những tên dược liệu toàn là nhân gian đồn thổi, chưa từng xuất hiện thực tế nên Ngôn thần y vứt sang một bên.
Hôm nay, dựa vào lời miêu tả của Phương Triết là “quái thú tranh giành lấy quả”, ông ta mới tìm lại quyển y thư này. Trong quyển y thư miêu tả, đây là Tẩy Lục Quả, có thể kéo dài sinh mạng người bình thường, cải tạo thể chất con người. Loại quả này thậm chí có thể đem ngu si đần độn thành minh mẫn. Có điều, trong quyển y thư còn đề cập vì là trân quý nên khi quả chín, sẽ có nhiều quái thú có linh trí tìm đến canh giữ. Khi quả chín, chúng sẽ dùng Tẩy Lục Quả lột xác thành loài có linh trí cao hơn. Đúng như những loài Phương Triết miêu tả.
Ngôn thần y gấp quyển y thư lại rồi nhếch miệng cười. Ông ta đứng dây, đặt tay lên một cục gạch trên vách tường. Thình lình có một cánh cửa mật thất mở ra.
Ngôn thần y chầm chậm đi vào cánh cửa, trước mặt là một gian phòng to lớn như một cái sảnh dưới lòng đất. Xung quanh bố trí rất nhiều lòng sắt, giam cầm rất nhiều loại thú kỳ lạ. Đây là những quái thú, sinh vật theo nhân gian gọi là “không bình thường” “nguy hại nhân gian” mà Ngôn thần y đem về nghiên cứu. Ông ta cũng mắc một chức bệnh teo cơ kỳ dị. Hậu quả của một lần hái thuốc, bị dính độc của một con cóc không biết lai lịch. Ông ta muốn tự cứu lấy mình, nên đã nghiên cứu nhiều năm trời, nhưng chưa tìm được đáp án nào có thể trị hết bệnh của mình.
Ngôn thần y lẩm nhẩm “Ta sẽ sớm phóng thích các ngươi thôi, sẽ sớm thôi!”
Người của quan phủ và thợ săn đã đến hiện trường trận chiến và bất ngờ khi thấy những mảng vụng từ con đại mãng. Sau đó họ lần theo dấu vết đến con suối thì tiếp tục phát hiện xác một con rắn có lớp da đen huyền. Nhưng xác vẫn còn nguyên vẹn. Từ vết tích, họ có thể suy đoán đó là một trận chiến tranh giành lãnh địa. Nhưng họ không thể tin được, là nhân gian thật sự có loài rắn, có kích thước to lớn phi thường như vậy.
Hiện trường còn lưu lại vết máu và mảnh vụn của chiếc áo giống như những người ăn mày.
Họ suy đoán, có thể có người chứng kiến và đã bị mất mạng. Nhưng không tìm được thi thể của con người.
Sau một ngày khám xét và tìm hiểu hiện trường, ngoài xác của những con thú đã chết và hiện trường hỗn loạn thì không tìm được bất kỳ manh mối nào khác. Vụ việc cuối cùng khép lại, và nơi này bị người của quan phủ phong tỏa, nghiêm cấm bất cứ người nào xuất hiện gần khu vực.
Lúc này, trời đã xới chiều.
Trên một chiếc cầu bắt qua hai ngọn núi.
Đây là con đường duy nhất thông qua những ngọn núi cao vút.
Chiếc cầu cũng được làm đơn sơ, chỉ là những dây thừng to bằng bắp tay, phía dưới được lót những tấm ván gỗ. Nhìn có vẻ chắc chắn, nhưng nó vẫn đung đưa dù bước chân Phương Triết đã dừng lại.
Hắn đã cõng Khúc Tiểu Bạch di chuyển một ngày trời, và đã băng qua hai ngọn núi. Đến khi hắn thắm mệt, mới dừng lại nghĩ ngơi.
Khúc Tiểu Bạch vẫn chưa tỉnh lại, hơi thở của nàng ta hơi yếu, nét mặt vẫn còn xanh xao, đôi khi chân mày nhíu lại, nhưng ánh mắt vẫn khép hờ.
Phương Triết nhìn Khúc Tiểu Bạch một hồi lâu rồi ngẫm nghĩ “Nếu giờ ta xuất phát suốt đêm, vậy thì sáng sớm hôm sau, chắc chắn sẽ tới được chân núi Phù Đà Sơn. Nếu ta nghĩ ngơi một đêm, rồi tiếp tục đi, vậy thì phải đến buổi chiều hôm sau mới đến được”
Làm ra quyết định, Phương Triết đứng dậy, cõng lấy Khúc Tiểu Bạch rồi tiếp tục lên đường. Hắn nhìn lên những đám mây đen kéo chằng chịt trên bầu trời, báo hiệu một cơn mưa lớn sẽ đổ xuống không lâu sau đó.
Hắn vội tìm một chiếc lá rừng thật to, đủ để che mưa hai người rồi buộc vào lưng Khúc Tiểu Bạch như tạo thành một cây dù che mưa gió.
Hắn tiếp tục bước đi, bỏ qua cơn đói cồn cào, lấy giọt mưa làm nước uống. Con đường đi có trĩu nặng, có thâm thẩm, nhưng hắn không bỏ cuộc. Hắn kiên trì dù bước chân nặng nề, thẳng hướng tây mà đi.
…
Bình minh ngày hôm sau, Phương Triết đặt chân đến một cánh cổng bằng đá, có ghi ba chữ “Phù Đà Sơn”. Hai bên cột có treo hai cái liễn trình tự là “Cứu bá tánh” “Trừ bách bệnh”.
Sau cánh cổng bằng đá đó là một trăm bậc thềm để tiến vào y quán của Ngôn thần y. Hắn nâng Khúc Tiểu Bạch lên một cái rồi hướng một trăm bậc thềm cất bước.
Sau một lúc, thì hắn đã lên được một trăm bậc thềm, rồi theo một con đường được trải đá gọn gàng, hai bên có trồng nhiều loại thảo được trân quý.
Lúc này, có hai gã mặc y phục xanh, nón xanh tiến lại gần chặn lại. Một trong hai gã hỏi “Tiểu bằng hữu có hẹn từ trước không?”
Phương Triết nhận ra một trong hai tên dược đồng này. Sau đó từ tốn trả lời “Ta từ Phương thị ở kinh thành đến, nhờ Ngôn thần y giúp bạn ta! Ta đã gặp qua ngươi một lần hai năm trước”
Một trong hai tên dược đồng nghe vậy, liền nhìn kỹ Phương Triết, nét mặt mới giãn ra.
Hắn liền chạy lại gần đỡ lấy tiểu ăn mày trên lưng Phương Triết. Tên còn lại chạy vào bên trong báo lên Ngôn thần y.
Một lúc sau, có thêm hai dược động chạy ra ngoài tiếp đón rất nhiệt tình.
Một tên bế lấy Khúc Tiểu Bạch rồi đi vào bên trong. Hắn đặt Khúc Tiểu Bạch lên giường, rồi thăm dò mạch đập của nàng. Sau khi kiểm tra sơ bộ một lúc, hắn mới đi vào bên trong gian phòng khác báo lên Ngôn thần y.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên lưng còng đi vào. Ông ta chỉ cao chừng ba thước, dáng người nhỏ bé. Trên nét mặt tươi cười chào đón “Hoan nghênh Phương Thiết gia đến y quán!”
Phương Triết mày nhăn lại, nhìn sang Khúc Tiểu Bạch một lúc rồi hướng Ngôn thần y khom người thủ lễ nói “Mong Ngôn thần y cứu giúp bạn ta!”
Phương Triết liền thuật lại chuyện hai người bị một đại mãng tấn công, Khúc Tiểu Bạch vì hắn bị thương.
Ngôn thần y nghe xong, liền lại gần bắt mạch cho Khúc Tiểu Bạch. Ông ta suy nghĩ, rồi căn nhắc một lúc mới nghi ngờ nói “Tiểu thiếu gia nói, là bị tấn công!”
Phương Triết gật đầu chân thành. Ngôn thần y đánh giá Phương Triết một lần nữa rồi mới hỏi lại “Tiểu thiếu gia xác nhận là bị đuôi con rắn đâm trúng? Trên đời vẫn còn tồn tại loài vật đáng sợ như vậy?”
Phương Triết gật đầu một lần nữa. Hắn ngắm nhìn Ngôn thần y, chần chờ một lúc rồi nói tiếp “Thực ra, ta có cho bằng hữu ta ăn một loại quả. Đó là một loại quả màu tím, chính là bọn thú tranh giành nhau lấy quả đó?”
Ngôn thần y sững sờ khi nghe được tin này từ Phương Triết, ông ta lấy lại bình tĩnh hỏi “Tiểu thiếu gia nói quả đó màu tím, quái thú tranh giành? Và được mấy quả? có thể cho ta xem xét đánh giá không?”
Phương Triết lắc đầu trả lời “Chỉ có một quả, ta đã mớm cho nàng hết rồi!”
Ngôn thần y tỏ ra tiếc nuối hiện ra trên khuôn mặt. Phương Triết vẫn ngây ngô im lặng không nói gì.
Người xưa có câu “Thất phu hữu trách, người mang ngọc có tội”. Vật quý trong người vốn là mầm tai họa, không nên khoe khoan với mọi người. Lòng tham con người vô đáy, đề phòng vẫn hơn.
Ngôn thần y nhìn Khúc Tiểu Bạch một hồi rồi kê biên ra một toa thuốc đưa cho dược đồng. Sau đó nhìn Phương Triết an ủi “Tiểu thiếu gia không cần lo lắng, nàng ta chỉ kiệt sức thôi, không đáng ngại!”
Nói rồi, Ngôn thần y lui về phía sau. Nét mặt ông ta thoáng hiện lên một tia mỉm cười.
Phương Triết nhìn bóng dáng Ngôn thần y khuất sau cánh cửa rồi mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn lại gần bên Khúc Tiểu Bạch nhìn lấy nàng, vén lấy từng sợi tóc nhìn nàng đang say sưa ngủ.
Phương Triết thì thầm “Ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi!”
…
Ánh chiều tà chiếu rọi sơn phong.
Bên trong thư phòng của Ngôn thần y, ông ta đang cặm cụi lật y thư tra xét. Xung quanh ngổn ngang chất đầy y thư, chứng tỏ ông ta đã lục lọi tìm tòi một khoảng thời gian dài, nhưng chưa tìm được đáp án.
Ngôn thần y dừng lại ở một trang y thư. Đây là quyển “Y Thư Tạp Lục”, của một kỳ nhân dị sĩ sưu tầm trong một thời gian dài, có thể nói là cả đời. Ông ta nghe ngóng, du ngoạn và tìm hiểu những loại dược liệu trân quý kéo dài sinh mạng. Vì ông ta mắc chứng nan y, nên hi vọng để vào một nơi không tồn tại.
Lúc ông ta đến Ngôn thần y chữa trị bệnh tình của mình, thì không kịp đã qua đời. Ngôn thần y tìm được quyển y thư này trên người ông ta.
Vì những câu chuyện, những tên dược liệu toàn là nhân gian đồn thổi, chưa từng xuất hiện thực tế nên Ngôn thần y vứt sang một bên.
Hôm nay, dựa vào lời miêu tả của Phương Triết là “quái thú tranh giành lấy quả”, ông ta mới tìm lại quyển y thư này. Trong quyển y thư miêu tả, đây là Tẩy Lục Quả, có thể kéo dài sinh mạng người bình thường, cải tạo thể chất con người. Loại quả này thậm chí có thể đem ngu si đần độn thành minh mẫn. Có điều, trong quyển y thư còn đề cập vì là trân quý nên khi quả chín, sẽ có nhiều quái thú có linh trí tìm đến canh giữ. Khi quả chín, chúng sẽ dùng Tẩy Lục Quả lột xác thành loài có linh trí cao hơn. Đúng như những loài Phương Triết miêu tả.
Ngôn thần y gấp quyển y thư lại rồi nhếch miệng cười. Ông ta đứng dây, đặt tay lên một cục gạch trên vách tường. Thình lình có một cánh cửa mật thất mở ra.
Ngôn thần y chầm chậm đi vào cánh cửa, trước mặt là một gian phòng to lớn như một cái sảnh dưới lòng đất. Xung quanh bố trí rất nhiều lòng sắt, giam cầm rất nhiều loại thú kỳ lạ. Đây là những quái thú, sinh vật theo nhân gian gọi là “không bình thường” “nguy hại nhân gian” mà Ngôn thần y đem về nghiên cứu. Ông ta cũng mắc một chức bệnh teo cơ kỳ dị. Hậu quả của một lần hái thuốc, bị dính độc của một con cóc không biết lai lịch. Ông ta muốn tự cứu lấy mình, nên đã nghiên cứu nhiều năm trời, nhưng chưa tìm được đáp án nào có thể trị hết bệnh của mình.
Ngôn thần y lẩm nhẩm “Ta sẽ sớm phóng thích các ngươi thôi, sẽ sớm thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.