Chương 309: Trở về
Tân Sinh
01/08/2020
Mỗi một tông môn đều có một hoặc hai Truyền Tống Trận.
Truyền Tống Trận của Vạn Thú Tông được đặt trên thượng tầng của tòa tháp thứ mười hai. Quy mô Truyền Tống Trận này có thể truyền tống đến những khu vực an toàn ở Quỷ Vực, đặc biệt là Truyền Tống đến Bắc Cảnh.
Việc Truyền Tống trong cùng một giới là việc hết sức dễ dàng, nhưng để Truyền Tống đến một giới vực khác cần phải có một lượng lớn tài nguyên.
Thêm vào đó, để Truyền Tống Trận khởi động an toàn, cần phải có năm vị hộ pháp chuyên tu về Trận Pháp bên cạnh mới đảm bảo không xảy ra rủi ro trong quá trình khởi động.
Lúc này, Tôn Thiên cùng Phương Triết và Lý Nhươc Băng đáp xuống thượng tầng từ phi hành thú Thần Ưng Cổ Hồng.
Khu vực thượng tầng lúc này có sự hiện diện của Trần Đại Sư, ba nhân vật cao tầng Vạn Thú Tông trong bộ trường bào với khăn đen che kín mặt và năm vị hộ pháp đang đứng xung quanh Truyền Tống Trận theo một vị trí khớp với một phương trị trên Truyền Tống Trận.
Phương Triết nhanh chóng chắp tay lại chào hỏi.
Trần Đại Sư không để Phương Triết thắc mắc, trực tiếp giới thiệu “Ba vị này là ba vị trưởng lão của Vạn Thú Tông vừa mới du ngoạn về. Bọn họ tò mò về tiểu hữu cho nên đến đây gặp mặt…”
Một trong ba vị trưởng lão cởi lớp khăn che mặt ra, hiện ra một nam nhân chừng bốn mươi tuổi với gương mặt sáng lạn anh tuấn.
Hắn nói “Ta là Dư Lang, tứ trưởng lão của Vạn Thú Tông, hạnh ngộ!”
Vị bên cạnh là một nữ nhân, nàng ta cởi lớp khăn che mặt, lộ ra chân dung với gương mặt sắc lạnh. Mặc dù vậy nàng ta vẫn nở một nụ cười nói “Tỷ tỷ đây là Vương Niệm, bát trưởng lão Vạn Thú Tông. Rất vui được gặp tiểu đệ đệ!”
Vị trưởng lão thứ ba cũng tháo lớp khăn che mặt ra, lộ ra một nam nhân ngoài ba mươi với tóc dài buông xõa. Cử chỉ nhẹ nhàng như một nữ tử.
Hắn e ấp nói “Đại ca ca là Phương Sinh, lục trưởng lão, hạnh ngộ!”
Phương Triết cùng lúc hướng ba vị trưởng lão khom người thi lễ. Hắn nói “Không biết ba vị đây có gì nhờ vã!”
Cả ba cùng lúc “a” lên một tiếng vì bất ngờ “Tên này đúng thật như Tôn Thiên nói, rất là trực tiếp!”
Cả ba lập tức cười ha ha thích thú.
Tứ trưởng lão Dư Lang đứng ra nói “Mỗi một lần đến Bắc Cảnh là khó khăn, cho nên bọn ta nhờ tiểu hữu giúp một việc…”
Nói rồi, hắn lấy ra một chiếc thiết phiến với tay cầm gai góc có sức sát thương.
Hắn nói “Đây là một pháp bảo trước kia một bằng hữu tên là Hồ Dật Phi ở Linh Thú Tông cho mượn dùng làm một nhiệm vụ. Lần này hay tin tiểu đệ đến từ Bắc Cảnh cho nên đến đây nhờ vả…”
Lục trưởng lão Phương Sinh bên cạnh không đợi tứ trưởng lão nói hết câu đã chen ngang. Hắn lấy ra một vò rượu đã được phong kín lại.
Hắn nói “Trước kia ta có ghé một thôn Vĩnh Xuân, được thưởng thức qua một vò rượu với hương vị đến giờ vẫn lưu luyến. Cho nên, nếu tiện đường nhờ tiểu đệ hoàn trả lại ân tình đó”
Hắn dừng lại, phát giác đã thiếu thông tin người nhận. Hắn nói tiếp “Đó là một lão giả, ta không nhớ tên họ. Chỉ biết lão đã ngoài bảy mươi, lúc nào cũng khoác một chiếc bố y…”
Phương Triết không thể nào từ chối, đành nhận lấy. Bất quá, hắn dò hỏi “Chiếc thiết phiến này… có giá trị thế nào vậy Dư trưởng lão?”
Ánh mắt trưởng lão Dư Lang nhìn sang Trần Đại Sư một lần, hắn mới nói “Chỉ là một chiếc thiết phiến dùng để đuổi muỗi… tiểu hữu không cần quan trọng…”
Nghe Dư Lang trưởng lão nói vậy, Phương Triết mới an tâm nhận lấy.
Vị bát trưởng lão bên cạnh cũng không kém cạnh, nàng ta cũng lấy ra hai lọ đan dược. Một lọ bạch ngọc và một lọ lam ngọc.
Nàng ta nói “Bên trong lọ bạch ngọc có một viên Long Thi Đan, có thể được xem là một viên tiên đan không hơn không kém. Tiểu hữu có dịp, đến Tịch Mịch Cốc giao nó cho một lão nhân. Lọ còn lại, là quà tặng lễ…”
Câu nói này vừa ra, khiến tứ trưởng lão và lục trưởng lão nhìn nhau.
“Sư muội chính là đang cố tình làm khó sư huynh bọn ta sao?”
Trần Đại Sư thấy vậy liền đứng ra giải vây, lão nói “Tiểu hữu xem, đám người này quá phiền toái đúng không?”
Phương Triết mỉm cười, hắn từ tốn nói “Giúp ba vị trưởng lão là việc nên làm, xem như trả một phần ân tình”
Nói đến đây, hắn tháo chiếc Giới Chỉ của tông chủ Vạn Thú Tông ra rồi hai tay dâng cho Trần Đại Sư.
Trần Đại Sư nhìn chiếc nhẫn, nửa muốn nhận nửa không muốn nhận.
Nếu nhận chiếc Giới Chỉ xem như duyên phận giữa hắn và Vạn Thú Tông xem như đứt đoạn. Còn không nhận xem như di vật tông chủ không còn lưu lại ở Vạn Thú Tông.
Sau một lúc đấu tranh, lão nhận chiếc Giới Chỉ.
Lão nắm chiếc giới chỉ lại, trong lòng bàn tay lóe lên một tia dạ quang mờ nhạt. Dạ quang này nhấp nháy một hồi rồi chợt tắt.
Phương Triết một bên lặng im quan sát.
Lão làm xong cử động này, liền trao lại cho Phương Triết.
Lão nói “Vạn Thú Tông Bảo Địa sớm đã thay đổi phương cách mở ra cho nên Giới Chỉ này Vạn Thú Tông cũng không cần. Hơn nữa đó là cơ duyên của tiểu hữu, Vạn Thú Tông không thể cướp đoạt. Có điều, ta vừa xóa đi ấn ký của tông chủ. Về sau tiểu hữu có thể tùy ý sử dụng…”
Phương Triết nghe Trần Đại Sư nói vậy, hắn vô cùng bất ngờ.
Hắn không kìm chế được tò mò liền dùng thần thức dò xét bên trong Giới Chỉ.
Bên trong là một mảng không gian rộng lớn có thể chứa cả một tòa tháp này. Đồ vật tông chủ Vạn Thú Tông lưu lại rất nhiều, đặc biệt là tài phú.
Trong đó hắn chỉ sơ bộ tính toán cũng có gần hai mươi vạn cực phẩm Xích Linh Thạch, vài rương pháp bảo, hai mươi thanh pháp khí, mấy trăm thanh thượng phẩm linh khí và một vài cuốn thư tịch. Đặc biệt bên trong có một tấm phù lục màu đen với dòng chữ trắng ngoằn ngoèo. Theo như hắn nhận biết, đó là Hồi Thành Phù, một loại phù lục chuyên đào tẩu, chỉ dùng khi cửu tử nhất sinh.
Hắn thắc mắc nói “Tiền bối cho hỏi, tấm phù lục kia có phải là Hồi Thành Phù không?”
Trần Đại Sư cười nói “Đó là Phi Độn Phù, xem như là phù đào tẩu nhanh nhất. Con đường sau này của tiểu hữu đi có thể không chỉ riêng ở Bắc Cảnh, Quỷ Vực mà còn ở nơi khác. Theo như ta được biết, sắp tới tiểu hữu chắc chắn phải đến một nơi là Vạn Phật Chi Địa. Mà ở Thần Vực không phải như ở Bắc Cảnh ai cũng hòa ái. Cho nên cần phải có một thứ hộ thân. Vận khí của tiểu hữu không tệ, nhưng thực tế rất tàn khốc...”
Phương Triết ngẫm nghĩ một hồi lại muốn trao trả chiếc Giới Chỉ lại, tài vật quá lớn. Bản thân hắn khó mà nhận nổi sự đãi ngộ này.
Trần Đại Sư vẫn dửng dưng không phản ứng, lão nói tiếp “Không phải sắp tới tiểu hữu trở thành viện trưởng Đạo Viện sao? Xem như là lễ vật cho Đạo Viện đi!”
Nếu lễ vật cho hắn, hắn nhất quyết cự tuyệt. Vậy thì cho Đạo Viện, hắn sẽ không có cớ để từ chối.
Phương Triết cân nhắc một hồi mới tiếp nhận chiếc Giới Chỉ.
Hắn khom người thi lễ một cách trang trọng, rồi nói “Đa tạ hậu ái của tiền bối. Ân tình này vãn bối nhớ kỹ!”
Trần Đại Sư vuốt chòm râu trắng bạc, cười ha ha thích thú rồi xua tay ra hiệu Phương Triết cùng Lý Nhược Băng bước vào Truyền Tống Trận.
Lúc này, năm vị hộ pháp nhận được ám hiệu. Mỗi vị lập tức lấy ra một tấm thẻ bài rồi hướng lên trời.
Tức thì, một luồng lưu quang cực kỳ sáng chói bạo phát đi lên từ bên dưới mặt đất.
Phương Triết và Lý Nhược Băng bước vào Truyền Tống Trận, luồng lưu quang lập tức bao khỏa lấy thân ảnh hai người. Thoáng chốc, thân ảnh cả hai lập tức biến mất.
Năm vị hộ pháp thu hồi thẻ bài xem như đóng Truyền Tống Trận lại.
Tôn Thiên đứng bên cạnh Trần Đại Sư cảm thán nói “Đúng là một thiếu niên có đại vận khí, nếu tiểu nhân có vận khí như vậy...không biết chừng tiểu nhân có thể nhặt được di vật của tông chủ hay không?”
Trần Đại Sư thoáng mỉm cười, lão nhàn nhạt nói “Nếu ngươi có vận khí như vậy...ngươi sớm đã chết rồi, nói gì hưởng thụ đại vận. Người có vận khí nghịch thiên đôi khi lại khiến lão thiên ganh ghét…”
Tứ trưởng lão lúc này mới nói “Có khi nào đại sư đánh giá hắn cao quá hay không?”
Trần Đại Sư không nói, chỉ lặng nhìn về một nơi xa xăm.
…
Ở một bên khấc, Phương Triết cùng Lý Nhược Băng bị bao khỏa bên trong lưu quang Truyền Tống.
Hắn chỉ có thể nhận ra trạng thái vô định của bản thân, cơ thể hoàn toàn không nhúc nhích được. Trạng thái này hắn trải qua một lần khi Truyền Tống từ Văn Lang Châu đến Bắc Cảnh.
Hắn lúc này có một phần nuối tiếc, nuối tiếc là vì Truyền Tống quá nhanh. Nhanh đến nỗi, hắn chưa kịp hỏi điểm đến là nơi nào và thời gian Truyền Tống Trận là bao lâu.
Nếu hắn nhớ không lầm, lần đầu tiên bị truyền tống trận từ Văn Lang Châu đến Bắc Cảnh là ba mươi ngày, không biết từ Quỷ Vực đến Bắc Cảnh phải mất bao lâu mới đến được.
Hắn thoáng nhìn qua Lý Nhược Băng bên cạnh, nàng ta lúc này bị choáng, hầu như là bất tỉnh.
Hắn mỉm cười, rồi bắt đầu nhắm mắt lại để tâm vô tạp niệm. Bắt đầu tiến vào giai đoạn tu luyện.
Truyền Tống Trận của Vạn Thú Tông được đặt trên thượng tầng của tòa tháp thứ mười hai. Quy mô Truyền Tống Trận này có thể truyền tống đến những khu vực an toàn ở Quỷ Vực, đặc biệt là Truyền Tống đến Bắc Cảnh.
Việc Truyền Tống trong cùng một giới là việc hết sức dễ dàng, nhưng để Truyền Tống đến một giới vực khác cần phải có một lượng lớn tài nguyên.
Thêm vào đó, để Truyền Tống Trận khởi động an toàn, cần phải có năm vị hộ pháp chuyên tu về Trận Pháp bên cạnh mới đảm bảo không xảy ra rủi ro trong quá trình khởi động.
Lúc này, Tôn Thiên cùng Phương Triết và Lý Nhươc Băng đáp xuống thượng tầng từ phi hành thú Thần Ưng Cổ Hồng.
Khu vực thượng tầng lúc này có sự hiện diện của Trần Đại Sư, ba nhân vật cao tầng Vạn Thú Tông trong bộ trường bào với khăn đen che kín mặt và năm vị hộ pháp đang đứng xung quanh Truyền Tống Trận theo một vị trí khớp với một phương trị trên Truyền Tống Trận.
Phương Triết nhanh chóng chắp tay lại chào hỏi.
Trần Đại Sư không để Phương Triết thắc mắc, trực tiếp giới thiệu “Ba vị này là ba vị trưởng lão của Vạn Thú Tông vừa mới du ngoạn về. Bọn họ tò mò về tiểu hữu cho nên đến đây gặp mặt…”
Một trong ba vị trưởng lão cởi lớp khăn che mặt ra, hiện ra một nam nhân chừng bốn mươi tuổi với gương mặt sáng lạn anh tuấn.
Hắn nói “Ta là Dư Lang, tứ trưởng lão của Vạn Thú Tông, hạnh ngộ!”
Vị bên cạnh là một nữ nhân, nàng ta cởi lớp khăn che mặt, lộ ra chân dung với gương mặt sắc lạnh. Mặc dù vậy nàng ta vẫn nở một nụ cười nói “Tỷ tỷ đây là Vương Niệm, bát trưởng lão Vạn Thú Tông. Rất vui được gặp tiểu đệ đệ!”
Vị trưởng lão thứ ba cũng tháo lớp khăn che mặt ra, lộ ra một nam nhân ngoài ba mươi với tóc dài buông xõa. Cử chỉ nhẹ nhàng như một nữ tử.
Hắn e ấp nói “Đại ca ca là Phương Sinh, lục trưởng lão, hạnh ngộ!”
Phương Triết cùng lúc hướng ba vị trưởng lão khom người thi lễ. Hắn nói “Không biết ba vị đây có gì nhờ vã!”
Cả ba cùng lúc “a” lên một tiếng vì bất ngờ “Tên này đúng thật như Tôn Thiên nói, rất là trực tiếp!”
Cả ba lập tức cười ha ha thích thú.
Tứ trưởng lão Dư Lang đứng ra nói “Mỗi một lần đến Bắc Cảnh là khó khăn, cho nên bọn ta nhờ tiểu hữu giúp một việc…”
Nói rồi, hắn lấy ra một chiếc thiết phiến với tay cầm gai góc có sức sát thương.
Hắn nói “Đây là một pháp bảo trước kia một bằng hữu tên là Hồ Dật Phi ở Linh Thú Tông cho mượn dùng làm một nhiệm vụ. Lần này hay tin tiểu đệ đến từ Bắc Cảnh cho nên đến đây nhờ vả…”
Lục trưởng lão Phương Sinh bên cạnh không đợi tứ trưởng lão nói hết câu đã chen ngang. Hắn lấy ra một vò rượu đã được phong kín lại.
Hắn nói “Trước kia ta có ghé một thôn Vĩnh Xuân, được thưởng thức qua một vò rượu với hương vị đến giờ vẫn lưu luyến. Cho nên, nếu tiện đường nhờ tiểu đệ hoàn trả lại ân tình đó”
Hắn dừng lại, phát giác đã thiếu thông tin người nhận. Hắn nói tiếp “Đó là một lão giả, ta không nhớ tên họ. Chỉ biết lão đã ngoài bảy mươi, lúc nào cũng khoác một chiếc bố y…”
Phương Triết không thể nào từ chối, đành nhận lấy. Bất quá, hắn dò hỏi “Chiếc thiết phiến này… có giá trị thế nào vậy Dư trưởng lão?”
Ánh mắt trưởng lão Dư Lang nhìn sang Trần Đại Sư một lần, hắn mới nói “Chỉ là một chiếc thiết phiến dùng để đuổi muỗi… tiểu hữu không cần quan trọng…”
Nghe Dư Lang trưởng lão nói vậy, Phương Triết mới an tâm nhận lấy.
Vị bát trưởng lão bên cạnh cũng không kém cạnh, nàng ta cũng lấy ra hai lọ đan dược. Một lọ bạch ngọc và một lọ lam ngọc.
Nàng ta nói “Bên trong lọ bạch ngọc có một viên Long Thi Đan, có thể được xem là một viên tiên đan không hơn không kém. Tiểu hữu có dịp, đến Tịch Mịch Cốc giao nó cho một lão nhân. Lọ còn lại, là quà tặng lễ…”
Câu nói này vừa ra, khiến tứ trưởng lão và lục trưởng lão nhìn nhau.
“Sư muội chính là đang cố tình làm khó sư huynh bọn ta sao?”
Trần Đại Sư thấy vậy liền đứng ra giải vây, lão nói “Tiểu hữu xem, đám người này quá phiền toái đúng không?”
Phương Triết mỉm cười, hắn từ tốn nói “Giúp ba vị trưởng lão là việc nên làm, xem như trả một phần ân tình”
Nói đến đây, hắn tháo chiếc Giới Chỉ của tông chủ Vạn Thú Tông ra rồi hai tay dâng cho Trần Đại Sư.
Trần Đại Sư nhìn chiếc nhẫn, nửa muốn nhận nửa không muốn nhận.
Nếu nhận chiếc Giới Chỉ xem như duyên phận giữa hắn và Vạn Thú Tông xem như đứt đoạn. Còn không nhận xem như di vật tông chủ không còn lưu lại ở Vạn Thú Tông.
Sau một lúc đấu tranh, lão nhận chiếc Giới Chỉ.
Lão nắm chiếc giới chỉ lại, trong lòng bàn tay lóe lên một tia dạ quang mờ nhạt. Dạ quang này nhấp nháy một hồi rồi chợt tắt.
Phương Triết một bên lặng im quan sát.
Lão làm xong cử động này, liền trao lại cho Phương Triết.
Lão nói “Vạn Thú Tông Bảo Địa sớm đã thay đổi phương cách mở ra cho nên Giới Chỉ này Vạn Thú Tông cũng không cần. Hơn nữa đó là cơ duyên của tiểu hữu, Vạn Thú Tông không thể cướp đoạt. Có điều, ta vừa xóa đi ấn ký của tông chủ. Về sau tiểu hữu có thể tùy ý sử dụng…”
Phương Triết nghe Trần Đại Sư nói vậy, hắn vô cùng bất ngờ.
Hắn không kìm chế được tò mò liền dùng thần thức dò xét bên trong Giới Chỉ.
Bên trong là một mảng không gian rộng lớn có thể chứa cả một tòa tháp này. Đồ vật tông chủ Vạn Thú Tông lưu lại rất nhiều, đặc biệt là tài phú.
Trong đó hắn chỉ sơ bộ tính toán cũng có gần hai mươi vạn cực phẩm Xích Linh Thạch, vài rương pháp bảo, hai mươi thanh pháp khí, mấy trăm thanh thượng phẩm linh khí và một vài cuốn thư tịch. Đặc biệt bên trong có một tấm phù lục màu đen với dòng chữ trắng ngoằn ngoèo. Theo như hắn nhận biết, đó là Hồi Thành Phù, một loại phù lục chuyên đào tẩu, chỉ dùng khi cửu tử nhất sinh.
Hắn thắc mắc nói “Tiền bối cho hỏi, tấm phù lục kia có phải là Hồi Thành Phù không?”
Trần Đại Sư cười nói “Đó là Phi Độn Phù, xem như là phù đào tẩu nhanh nhất. Con đường sau này của tiểu hữu đi có thể không chỉ riêng ở Bắc Cảnh, Quỷ Vực mà còn ở nơi khác. Theo như ta được biết, sắp tới tiểu hữu chắc chắn phải đến một nơi là Vạn Phật Chi Địa. Mà ở Thần Vực không phải như ở Bắc Cảnh ai cũng hòa ái. Cho nên cần phải có một thứ hộ thân. Vận khí của tiểu hữu không tệ, nhưng thực tế rất tàn khốc...”
Phương Triết ngẫm nghĩ một hồi lại muốn trao trả chiếc Giới Chỉ lại, tài vật quá lớn. Bản thân hắn khó mà nhận nổi sự đãi ngộ này.
Trần Đại Sư vẫn dửng dưng không phản ứng, lão nói tiếp “Không phải sắp tới tiểu hữu trở thành viện trưởng Đạo Viện sao? Xem như là lễ vật cho Đạo Viện đi!”
Nếu lễ vật cho hắn, hắn nhất quyết cự tuyệt. Vậy thì cho Đạo Viện, hắn sẽ không có cớ để từ chối.
Phương Triết cân nhắc một hồi mới tiếp nhận chiếc Giới Chỉ.
Hắn khom người thi lễ một cách trang trọng, rồi nói “Đa tạ hậu ái của tiền bối. Ân tình này vãn bối nhớ kỹ!”
Trần Đại Sư vuốt chòm râu trắng bạc, cười ha ha thích thú rồi xua tay ra hiệu Phương Triết cùng Lý Nhược Băng bước vào Truyền Tống Trận.
Lúc này, năm vị hộ pháp nhận được ám hiệu. Mỗi vị lập tức lấy ra một tấm thẻ bài rồi hướng lên trời.
Tức thì, một luồng lưu quang cực kỳ sáng chói bạo phát đi lên từ bên dưới mặt đất.
Phương Triết và Lý Nhược Băng bước vào Truyền Tống Trận, luồng lưu quang lập tức bao khỏa lấy thân ảnh hai người. Thoáng chốc, thân ảnh cả hai lập tức biến mất.
Năm vị hộ pháp thu hồi thẻ bài xem như đóng Truyền Tống Trận lại.
Tôn Thiên đứng bên cạnh Trần Đại Sư cảm thán nói “Đúng là một thiếu niên có đại vận khí, nếu tiểu nhân có vận khí như vậy...không biết chừng tiểu nhân có thể nhặt được di vật của tông chủ hay không?”
Trần Đại Sư thoáng mỉm cười, lão nhàn nhạt nói “Nếu ngươi có vận khí như vậy...ngươi sớm đã chết rồi, nói gì hưởng thụ đại vận. Người có vận khí nghịch thiên đôi khi lại khiến lão thiên ganh ghét…”
Tứ trưởng lão lúc này mới nói “Có khi nào đại sư đánh giá hắn cao quá hay không?”
Trần Đại Sư không nói, chỉ lặng nhìn về một nơi xa xăm.
…
Ở một bên khấc, Phương Triết cùng Lý Nhược Băng bị bao khỏa bên trong lưu quang Truyền Tống.
Hắn chỉ có thể nhận ra trạng thái vô định của bản thân, cơ thể hoàn toàn không nhúc nhích được. Trạng thái này hắn trải qua một lần khi Truyền Tống từ Văn Lang Châu đến Bắc Cảnh.
Hắn lúc này có một phần nuối tiếc, nuối tiếc là vì Truyền Tống quá nhanh. Nhanh đến nỗi, hắn chưa kịp hỏi điểm đến là nơi nào và thời gian Truyền Tống Trận là bao lâu.
Nếu hắn nhớ không lầm, lần đầu tiên bị truyền tống trận từ Văn Lang Châu đến Bắc Cảnh là ba mươi ngày, không biết từ Quỷ Vực đến Bắc Cảnh phải mất bao lâu mới đến được.
Hắn thoáng nhìn qua Lý Nhược Băng bên cạnh, nàng ta lúc này bị choáng, hầu như là bất tỉnh.
Hắn mỉm cười, rồi bắt đầu nhắm mắt lại để tâm vô tạp niệm. Bắt đầu tiến vào giai đoạn tu luyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.