Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông
Chương 95
Cố Liễu Chi
13/03/2021
Lục Thời Khanh suýt hộc máu, ngay lúc Đậu A Chương kinh ngạc quay đầu nhìn Hồng Cúc, y nghiêm túc nói với nàng ấy:
– Hoàng Cúc, cô nghe nhầm rồi, Đậu lang quân đây gọi “Hồng Cúc”, không phải gọi cô.
Y vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu với cô ấy.
Đậu A Chương thấy vậy, vội bước tới chắp tay với y:
– Lục thị lang xin thứ lỗi cho hành động đường đột không mời mà tới của Đậu mỗ.
Sau đó, hắn nhìn Hồng Cúc:
– Hoàng Cúc cô nương, phiền cô đi một chuyến rồi, người Đậu mỗ tìm là Hồng Cúc cô nương của quý phủ.
Thấy hắn tưởng thật, Lục Thời Khanh cười giả lả ý bảo không sao, nhưng Hồng Cúc mơ mơ hồ hồ một lúc rồi như hiểu ra điều gì, lau đôi tay ướt nước vào miếng vải thô trên đầu, thật thà nói:
– Thưa lang quân, ngài là người bận rộn nên có lẽ không nhận ra tiểu nhân, tiểu nhân không phải Hoàng Cúc mà là Hồng Cúc ạ!
– …
Y liếc mắt uổng công à? Có biết ánh mắt y cực kỳ quý giá, trừ Nguyên Tứ Nhàn, bình thường y không dễ tặng cho người khác không hả?
Đậu A Chương lần này cũng hơi ngơ ngác, hỏi:
– Chẳng lẽ quý phủ có hai vị Hồng Cúc cô nương?
Lục Thời Khanh lập tức gật đầu, nghiêm túc nói:
– Đúng, có hai người, lúc nãy ta nhớ nhầm.
Đậu A Chương há miệng to như quả táo, dáng vẻ “à ra thế”, chợt Hồng Cúc bên cạnh kinh ngạc nói:
– Không phải đâu lang quân, ngài lại nói sai rồi, phủ chúng ta chỉ có một Hồng Cúc là tiểu nhân thôi ạ!
– …
Đậu A Chương cau mày xác nhận:
– Chữ “Hồng” trong từ “hoa hồng”, chữ “Cúc” trong từ “hoa cúc”?
Hồng Cúc gật đầu khẳng định:
– Chữ “Hồng” trong từ “hoa hồng”, chữ “Cúc” trong từ “hoa cúc”!
Cô ấy vừa dứt lời, thấy Lục Thời Khanh nghiến răng dữ dội, liều mạng nháy mắt với mình thì lập tức hoảng hốt:
– Lang quân, mắt ngài sao thế, có cần tiểu nhân gọi đại phu đến khám không ạ?
– …
Gọi! Gọi tới khám não cô đấy!
Lục Thời Khanh trưng vẻ mặt bất lực, chợt nghe xa xa có tiếng vọng tới:
– Sao mọi người đứng hết ngoài cửa thế?
Y ngẩng đầu, thấy Nguyên Tứ Nhàn được Thập Thúy dìu ra cổng phủ.
Y thấy nàng là đâu còn nhớ Hồng Cúc Hoàng Cúc hay Đậu Đen Đậu Đỏ gì nữa, vội bước nhanh ra đón, dìu nàng từ tay Thập Thúy:
– Sao nàng ra đây thế?
Nguyên Tứ Nhàn nghe nói y về nhưng cứ ở cổng rề rà với người ta mãi bèn ra xem có chuyện gì, bây giờ thấy Đậu A Chương là hiểu ngay, nàng quay đầu bảo Hồng Cúc lui xuống, sau đó hỏi hắn:
– Đậu huynh tìm Hồng Cúc của chúng tôi có việc gì?
Đậu A Chương vẫn đang ngẫm nghĩ về sự kỳ lạ của Lục Thời Khanh ban nãy, nghe vậy vội hành lễ với nàng, giải thích:
– Hồng Cúc cô nương của quý phủ từng cứu mạng Đậu mỗ vào tết đoan ngọ, Đậu mỗ luôn muốn đa tạ trực tiếp với nàng nhưng luôn chưa có cơ duyên.
– Đậu huynh.
Nguyên Tứ Nhàn liếc hắn:
– Đại trượng phu dám nghĩ dám làm, cách huynh bắt chuyện quá lộ liễu. Huynh tặng cả trăm bài thơ sến súa, có phải huynh thích Hồng Cúc của chúng tôi không?
Tâm sự bị vạch trần, mặt Đậu A Chương đỏ bừng đến tai, lắp bắp:
– Lục… Lục phu nhân, chuyện này… tôi…
Hắn đấu tranh chốc lát rồi nói:
– Không phải tôi dám làm không dám nhận, chỉ là quy củ gia đình nghiêm khắc, tôi sợ tổ phụ biết sẽ không tốt với Hồng Cúc cô nương…
Nói xong, hắn vội khoát tay:
– Nhưng tôi tuyệt đối không có ý xem thường Hồng Cúc cô nương, chỉ là tôi cần gặp nàng một lần để hỏi rõ tâm ý của nàng. Nếu nàng nguyện ý theo tôi, tôi sẽ chuẩn bị ổn thỏa, rước nàng về nở mày nở mặt, chắc chắn không để nàng chịu nửa phần ấm ức.
Lục Thời Khanh tức giận nghiến răng.
Y xem như đã hiểu tâm trạng của Nguyên Ngọc trước đây khi gả muội muội rồi. Bày đặt nở mày nở mặt, khuê nữ Lục gia có thể không nở mày nở mặt sao? Còn phải xem tên thư sinh bánh bèo này đủ tư cách không đã. Nếu y nhớ không lầm, Đậu A Chương năm nay thi rớt, lại còn xếp cuối bảng!
Cuối bảng đấy!
Đậu gia ở Trường An có danh vọng địa vị thế nào đều không quan trọng, y không so đo những điều đó, nhưng Đậu A Chương là đồ dỏm!
Thấy vẻ mặt y không vui, Đậu A Chương vội bổ sung:
– Đương nhiên, Hồng Cúc cô nương là nô bộc trong quý phủ, việc này phải được Lục thị lang đồng ý đã.
Thấy vẻ mặt Lục Thời Khanh như gió mưa sắp kéo đến, Nguyên Tứ Nhàn giật ống tay áo y, ra hiệu y đừng nói gì hết, nàng nói:
– Đậu huynh, Lục thị lang đã hiểu ý huynh. Nhưng ta rất thích Hồng Cúc, không nỡ tùy tiện gả muội ấy đi, huynh muốn cưới muội ấy thì phải thể hiện được thành ý.
Đậu A Chương vội nói:
– Lục phu nhân cứ nói.
Nguyên Tứ Nhàn cong môi cười:
– Trước tiên huynh hãy theo Lục thị lang học hành tử tế, đợi khoa thi sang năm, huynh cho chúng tôi xem văn huynh viết. Đến lúc đó, Hồng Cúc cô nương sẽ cho huynh đáp án.
Nguyên Tứ Nhàn nói lời này không phải buộc hắn thi lấy công danh mà là cho hắn cơ hội thay đổi suy nghĩ của Lục Thời Khanh.
Đậu A Chương luôn cho rằng mấu chốt trong chuyện này ở chỗ hỏi rõ tâm ý của Hồng Cúc, sau đó làm yên lòng trưởng bối trong nhà, không ngờ bị làm khó ở Lục gia, thấy thái độ đôi phu thê như vậy, hắn lấy làm lạ nhưng đành tạm thời dằn lại.
Kỳ thực sở dĩ đợt này hắn thi rớt là vì trước khi thi không cẩn thận ăn nhiều đậu tương nên hôm đó bị Tào Tháo rượt làm hỏng đại sự. Nhưng loại chuyện mất mặt này, hắn không thể đem ra giải thích với đại nhân vật, chỉ hứa nhất định sẽ học hành tử tế.
Đồng thời âm thầm thề không bao giờ ăn đậu tương nữa.
Lục Sương Dư biết a huynh thu gã mọt sách trông không sáng dạ kia làm học trò thì cho rằng mình đã đến tuổi cập kê, sắp bị hắt ra ngoài, buồn bã mấy ngày liền ăn không ngon miệng.
Đúng lúc Nguyên Tứ Nhàn cũng không ăn nổi, thế là hai người cùng rầu rĩ.
Nàng đã bắt đầu nôn nghén.
Trước đây Cát Chính có nói nàng ăn uống rất khổ sở. Vì mấy ngày sau đó không có triệu chứng gì đặc biệt, mới đầu nàng còn tưởng lão lang trung nói quá, bây giờ mới thật sự tin.
Cơ thể nàng hiện nay ngày ngày mệt mỏi không có sức, đã thế còn liên tiếp nhiều ngày chốc chốc lại chóng mặt buồn nôn, gần như không nuốt nổi cơm. Tuyên thị nghĩ ra cách ăn ít nhưng ăn nhiều bữa, sai người nấu đồ ăn cho nàng cả ngày, để khi nào nàng ăn được là ăn.
Nàng biết mình không thể không ăn, đành ép bản thân ráng nuốt.
Lục Thời Khanh ban ngày bận tối tăm mặt mũi, tối về phủ mới có thể chăm sóc nàng. Khi y không có nhà, nàng khó chịu đến mấy cũng rúc ở trên giường, không thể hiện nhiều trước mặt Tuyên thị, chờ y về mới xả hết ra, trách y sao cho nàng một lần một cặp, hại nàng mang thai vất vả bội phần.
Lục Thời Khanh nghẹn, nhớ mấy ngày trước nàng còn nói chuyện này là công lao của nàng, bây giờ lại biến thành lỗi lầm của y.
Nhưng nhìn nàng mặt mày phờ phạc, y đâu nỡ cãi, thầm nhủ công lao là của nàng, lỗi lầm là của y, không sao cả. Y xắn ống tay áo, đích thân xin lỗi bằng hành động đút nàng ăn cơm, mặc y phục cho nàng, chỉ thiếu nước bế nàng đi tiểu sớm thôi, đương nhiên bị nàng đánh một cú nhẹ hều đuổi đi.
Hành như thế cả tháng, đầu tháng tám, triệu chứng nôn nghén của Nguyên Tứ Nhàn cuối cùng chững lại. Nàng khôi phục ăn được ngủ được, vả lại còn ăn nhiều hơn trước, Lục phủ từ trên xuống dưới mới dần an tâm.
Qua thêm hai tháng nữa, đến tháng mười, Nguyên Tứ Nhàn lại bắt đầu lo chuyện khác.
Nàng phát hiện Lục Thời Khanh nuôi nàng thành béo.
Nàng mang thai gần năm tháng, chưa kể bụng to mất eo, cả khuôn mặt tròn ra, đi đứng cũng nặng nề. Thấy mình béo như loài voi trắng nổi danh của nước Phiêu mà không thể giảm cân, Nguyên Tứ Nhàn cay đắng trong lòng, không muốn đứng sóng vai với Lục Thời Khanh nữa, sợ tòa núi lớn như mình lỡ ngã sẽ đè chết y.
Cặp đôi trong bụng nàng cũng không chịu ở yên. Qua một thời gian, vào ngày cuối tháng mười, lần đầu tiên nàng cảm thấy trong bụng mình nhúc nhích hệt như có con cá nhỏ bơi qua, mấy ngày sau, triệu chứng đó càng lúc càng nhiều, nàng mới bất giác hiểu ra là đứa bé cử động.
Sau khi kể với Lục Thời Khanh, lạc thú hàng đêm của y biến thành khom eo áp vào bụng nàng nghe.
Liên tiếp như thế hơn nửa tháng, y canh chuẩn giờ đứa bé nghịch ngợm hiếu động. Có hôm đến muộn, y nghi ngờ ban ngày Nguyên Tứ Nhàn ăn ít, hại hai con bị đói. Thế là đang tháng mười một giá rét, nửa đêm nửa hôm y dậy lấy đồ ăn tới đút nàng ăn.
Nguyên Tứ Nhàn không ngừng kêu khổ, chất vấn y có phải có con rồi quên mẹ của con không.
Lục Thời Khanh đương nhiên không có ý ấy, đang suy nghĩ xem phải trấn an nàng thế nào mới tốt thì đột nhiên nhìn chằm chằm nơi nào đó càng ngày càng nảy nở của nàng, hỏi:
– Đau không?
Hồi mang thai hơn bốn tháng, núi đôi của Nguyên Tứ Nhàn trướng đau khó chịu, vì vậy nàng nhiều đêm khó ngủ. Ban đầu nàng không chịu nói với Lục Thời Khanh, sau khi y phát hiện liền quyết định: đau thì vò.
Kỳ thực vò cũng vô dụng, chỉ là tự lòng y ngứa ngáy thôi, huống hồ nay nàng đã không còn khó chịu như trước, nàng lườm y từ chối, nào ngờ sau khi ngủ vẫn bị móng heo vén vạt áo lên.
Nguyên Tứ Nhàn nhìn y quả nhiên chưa từ bỏ, sau mấy lần tránh né, nàng nghĩ thôi cứ kệ cho y nghiện.
Mấy ngày nàng mang thai, Lục Thời Khanh quả thật chưa hề phá giới lần nào. Tuy đại phu nói sau ba tháng đầu, thỉnh thoảng làm chuyện phòng the một lần cũng không sao, nhưng y sợ một khi phá giới không kìm được, động tác mạnh sẽ làm tổn thương đến nàng và con, nên y luôn cố sức kìm nén.
Nguyên Tứ Nhàn thích mềm không thích cứng, thấy y tuy giỏi kiềm chế nhưng đúng là nhịn quá khổ sở, bèn chủ động dùng cách khác giúp y giải tỏa mấy lần.
Cuộc sống chay tịnh của y được vài lần chiếm lợi đã thỏa lòng thỏa dạ.
Nhưng lần này tay Lục Thời Khanh thò qua chưa bao lâu, hơi thở dốc của Nguyên Tứ Nhàn cũng nặng nề.
Nàng đâu phải khúc gỗ, lúc giữa hạ cùng y mây mưa lạc thú mấy phen, thường xuyên nếm trải cảm giác hoan lạc, sau này vì hai đứa bé trong bụng nên nhẫn nại giống y mà thôi. Bây giờ nàng không dám chiều y nữa, sợ y cũng đốt lửa nàng rồi không thu dọn được, bèn đẩy đầu y ra lúc y kề sát miệng vào.
Lục Thời Khanh nuốt khan, nhanh chóng nghe lời dời đi, xoay người khẽ thở dốc, hít sâu như nỗ lực kiềm chế gì đó.
Không cần chạm vào, Nguyên Tứ Nhàn cũng biết y hiện đang thế nào.
Hai người nhất thời không lên tiếng, mãi đến khi Lục Thời Khanh chợt khó nhịn nổi, y vén chăn nói nhanh:
– Nàng ngủ trước đi.
Dứt lời, y xuống giường, có vẻ như muốn vào phòng tắm.
Nguyên Tứ Nhàn nghĩ có lẽ y muốn ngâm trong thùng tắm cho tỉnh táo, bèn vội gọi y lại:
– Đang đông đấy, chàng đừng dùng nước lạnh.
Lục Thời Khanh dừng bước, quay đầu nói:
– Ta không đi tắm, nhiễm phong hàn sẽ lây sang nàng.
– Vậy chàng…
Nàng hỏi được một nửa liền tự hiểu, bối rối nói:
– Chàng tự xử à…
Nguyên Tứ Nhàn biết không ít nam nhân đều từng làm vậy, nhưng nàng tin chắc với tính khí kiêu căng trước đây của Lục Thời Khanh cộng thêm bản tính sạch sẽ, y chắc chắn chưa bao giờ làm chuyện đó.
Nàng không cách nào tưởng tượng cảnh y tự xử, cảm thấy chuyện này quá tàn nhẫn với y, chỉ nghĩ thôi đã thấy không đành.
Thấy y quay đầu toan đi, nàng do dự rồi nhăn mặt nói:
– Chàng qua đây, thiếp giúp chàng.
Lục Thời Khanh lắc đầu:
– Mệt lắm, nàng ngủ đi, một lúc thôi là ta…
– Có cách không mệt, thiếp thấy trong sách.
Nàng ngắt lời, nháy mắt ra hiệu với y:
– Chàng qua đây!
Y đứng ì một lát rồi bán tín bán nghi bước tới bên giường, nghe nàng nói:
– Gỡ ra, thấp xuống chút.
Y ngập ngừng làm theo, ù ù cạc cạc nhìn Nguyên Tứ Nhàn nằm nghiêng bên mạn giường, nàng dán mắt vào y, cau mày đấu tranh rất lâu, sau đó hít sâu một hơi, cau mày như hạ quyết tâm gì đấy rồi nắm lấy của y đưa tới bên môi mình.
Lục Thời Khanh giờ mới hiểu cách nàng nói là gì, khi cách môi lưỡi nàng gần trong gang tấc, y chợt lùi ra sau, hơi thở dốc:
– …Đừng!
– Hoàng Cúc, cô nghe nhầm rồi, Đậu lang quân đây gọi “Hồng Cúc”, không phải gọi cô.
Y vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu với cô ấy.
Đậu A Chương thấy vậy, vội bước tới chắp tay với y:
– Lục thị lang xin thứ lỗi cho hành động đường đột không mời mà tới của Đậu mỗ.
Sau đó, hắn nhìn Hồng Cúc:
– Hoàng Cúc cô nương, phiền cô đi một chuyến rồi, người Đậu mỗ tìm là Hồng Cúc cô nương của quý phủ.
Thấy hắn tưởng thật, Lục Thời Khanh cười giả lả ý bảo không sao, nhưng Hồng Cúc mơ mơ hồ hồ một lúc rồi như hiểu ra điều gì, lau đôi tay ướt nước vào miếng vải thô trên đầu, thật thà nói:
– Thưa lang quân, ngài là người bận rộn nên có lẽ không nhận ra tiểu nhân, tiểu nhân không phải Hoàng Cúc mà là Hồng Cúc ạ!
– …
Y liếc mắt uổng công à? Có biết ánh mắt y cực kỳ quý giá, trừ Nguyên Tứ Nhàn, bình thường y không dễ tặng cho người khác không hả?
Đậu A Chương lần này cũng hơi ngơ ngác, hỏi:
– Chẳng lẽ quý phủ có hai vị Hồng Cúc cô nương?
Lục Thời Khanh lập tức gật đầu, nghiêm túc nói:
– Đúng, có hai người, lúc nãy ta nhớ nhầm.
Đậu A Chương há miệng to như quả táo, dáng vẻ “à ra thế”, chợt Hồng Cúc bên cạnh kinh ngạc nói:
– Không phải đâu lang quân, ngài lại nói sai rồi, phủ chúng ta chỉ có một Hồng Cúc là tiểu nhân thôi ạ!
– …
Đậu A Chương cau mày xác nhận:
– Chữ “Hồng” trong từ “hoa hồng”, chữ “Cúc” trong từ “hoa cúc”?
Hồng Cúc gật đầu khẳng định:
– Chữ “Hồng” trong từ “hoa hồng”, chữ “Cúc” trong từ “hoa cúc”!
Cô ấy vừa dứt lời, thấy Lục Thời Khanh nghiến răng dữ dội, liều mạng nháy mắt với mình thì lập tức hoảng hốt:
– Lang quân, mắt ngài sao thế, có cần tiểu nhân gọi đại phu đến khám không ạ?
– …
Gọi! Gọi tới khám não cô đấy!
Lục Thời Khanh trưng vẻ mặt bất lực, chợt nghe xa xa có tiếng vọng tới:
– Sao mọi người đứng hết ngoài cửa thế?
Y ngẩng đầu, thấy Nguyên Tứ Nhàn được Thập Thúy dìu ra cổng phủ.
Y thấy nàng là đâu còn nhớ Hồng Cúc Hoàng Cúc hay Đậu Đen Đậu Đỏ gì nữa, vội bước nhanh ra đón, dìu nàng từ tay Thập Thúy:
– Sao nàng ra đây thế?
Nguyên Tứ Nhàn nghe nói y về nhưng cứ ở cổng rề rà với người ta mãi bèn ra xem có chuyện gì, bây giờ thấy Đậu A Chương là hiểu ngay, nàng quay đầu bảo Hồng Cúc lui xuống, sau đó hỏi hắn:
– Đậu huynh tìm Hồng Cúc của chúng tôi có việc gì?
Đậu A Chương vẫn đang ngẫm nghĩ về sự kỳ lạ của Lục Thời Khanh ban nãy, nghe vậy vội hành lễ với nàng, giải thích:
– Hồng Cúc cô nương của quý phủ từng cứu mạng Đậu mỗ vào tết đoan ngọ, Đậu mỗ luôn muốn đa tạ trực tiếp với nàng nhưng luôn chưa có cơ duyên.
– Đậu huynh.
Nguyên Tứ Nhàn liếc hắn:
– Đại trượng phu dám nghĩ dám làm, cách huynh bắt chuyện quá lộ liễu. Huynh tặng cả trăm bài thơ sến súa, có phải huynh thích Hồng Cúc của chúng tôi không?
Tâm sự bị vạch trần, mặt Đậu A Chương đỏ bừng đến tai, lắp bắp:
– Lục… Lục phu nhân, chuyện này… tôi…
Hắn đấu tranh chốc lát rồi nói:
– Không phải tôi dám làm không dám nhận, chỉ là quy củ gia đình nghiêm khắc, tôi sợ tổ phụ biết sẽ không tốt với Hồng Cúc cô nương…
Nói xong, hắn vội khoát tay:
– Nhưng tôi tuyệt đối không có ý xem thường Hồng Cúc cô nương, chỉ là tôi cần gặp nàng một lần để hỏi rõ tâm ý của nàng. Nếu nàng nguyện ý theo tôi, tôi sẽ chuẩn bị ổn thỏa, rước nàng về nở mày nở mặt, chắc chắn không để nàng chịu nửa phần ấm ức.
Lục Thời Khanh tức giận nghiến răng.
Y xem như đã hiểu tâm trạng của Nguyên Ngọc trước đây khi gả muội muội rồi. Bày đặt nở mày nở mặt, khuê nữ Lục gia có thể không nở mày nở mặt sao? Còn phải xem tên thư sinh bánh bèo này đủ tư cách không đã. Nếu y nhớ không lầm, Đậu A Chương năm nay thi rớt, lại còn xếp cuối bảng!
Cuối bảng đấy!
Đậu gia ở Trường An có danh vọng địa vị thế nào đều không quan trọng, y không so đo những điều đó, nhưng Đậu A Chương là đồ dỏm!
Thấy vẻ mặt y không vui, Đậu A Chương vội bổ sung:
– Đương nhiên, Hồng Cúc cô nương là nô bộc trong quý phủ, việc này phải được Lục thị lang đồng ý đã.
Thấy vẻ mặt Lục Thời Khanh như gió mưa sắp kéo đến, Nguyên Tứ Nhàn giật ống tay áo y, ra hiệu y đừng nói gì hết, nàng nói:
– Đậu huynh, Lục thị lang đã hiểu ý huynh. Nhưng ta rất thích Hồng Cúc, không nỡ tùy tiện gả muội ấy đi, huynh muốn cưới muội ấy thì phải thể hiện được thành ý.
Đậu A Chương vội nói:
– Lục phu nhân cứ nói.
Nguyên Tứ Nhàn cong môi cười:
– Trước tiên huynh hãy theo Lục thị lang học hành tử tế, đợi khoa thi sang năm, huynh cho chúng tôi xem văn huynh viết. Đến lúc đó, Hồng Cúc cô nương sẽ cho huynh đáp án.
Nguyên Tứ Nhàn nói lời này không phải buộc hắn thi lấy công danh mà là cho hắn cơ hội thay đổi suy nghĩ của Lục Thời Khanh.
Đậu A Chương luôn cho rằng mấu chốt trong chuyện này ở chỗ hỏi rõ tâm ý của Hồng Cúc, sau đó làm yên lòng trưởng bối trong nhà, không ngờ bị làm khó ở Lục gia, thấy thái độ đôi phu thê như vậy, hắn lấy làm lạ nhưng đành tạm thời dằn lại.
Kỳ thực sở dĩ đợt này hắn thi rớt là vì trước khi thi không cẩn thận ăn nhiều đậu tương nên hôm đó bị Tào Tháo rượt làm hỏng đại sự. Nhưng loại chuyện mất mặt này, hắn không thể đem ra giải thích với đại nhân vật, chỉ hứa nhất định sẽ học hành tử tế.
Đồng thời âm thầm thề không bao giờ ăn đậu tương nữa.
Lục Sương Dư biết a huynh thu gã mọt sách trông không sáng dạ kia làm học trò thì cho rằng mình đã đến tuổi cập kê, sắp bị hắt ra ngoài, buồn bã mấy ngày liền ăn không ngon miệng.
Đúng lúc Nguyên Tứ Nhàn cũng không ăn nổi, thế là hai người cùng rầu rĩ.
Nàng đã bắt đầu nôn nghén.
Trước đây Cát Chính có nói nàng ăn uống rất khổ sở. Vì mấy ngày sau đó không có triệu chứng gì đặc biệt, mới đầu nàng còn tưởng lão lang trung nói quá, bây giờ mới thật sự tin.
Cơ thể nàng hiện nay ngày ngày mệt mỏi không có sức, đã thế còn liên tiếp nhiều ngày chốc chốc lại chóng mặt buồn nôn, gần như không nuốt nổi cơm. Tuyên thị nghĩ ra cách ăn ít nhưng ăn nhiều bữa, sai người nấu đồ ăn cho nàng cả ngày, để khi nào nàng ăn được là ăn.
Nàng biết mình không thể không ăn, đành ép bản thân ráng nuốt.
Lục Thời Khanh ban ngày bận tối tăm mặt mũi, tối về phủ mới có thể chăm sóc nàng. Khi y không có nhà, nàng khó chịu đến mấy cũng rúc ở trên giường, không thể hiện nhiều trước mặt Tuyên thị, chờ y về mới xả hết ra, trách y sao cho nàng một lần một cặp, hại nàng mang thai vất vả bội phần.
Lục Thời Khanh nghẹn, nhớ mấy ngày trước nàng còn nói chuyện này là công lao của nàng, bây giờ lại biến thành lỗi lầm của y.
Nhưng nhìn nàng mặt mày phờ phạc, y đâu nỡ cãi, thầm nhủ công lao là của nàng, lỗi lầm là của y, không sao cả. Y xắn ống tay áo, đích thân xin lỗi bằng hành động đút nàng ăn cơm, mặc y phục cho nàng, chỉ thiếu nước bế nàng đi tiểu sớm thôi, đương nhiên bị nàng đánh một cú nhẹ hều đuổi đi.
Hành như thế cả tháng, đầu tháng tám, triệu chứng nôn nghén của Nguyên Tứ Nhàn cuối cùng chững lại. Nàng khôi phục ăn được ngủ được, vả lại còn ăn nhiều hơn trước, Lục phủ từ trên xuống dưới mới dần an tâm.
Qua thêm hai tháng nữa, đến tháng mười, Nguyên Tứ Nhàn lại bắt đầu lo chuyện khác.
Nàng phát hiện Lục Thời Khanh nuôi nàng thành béo.
Nàng mang thai gần năm tháng, chưa kể bụng to mất eo, cả khuôn mặt tròn ra, đi đứng cũng nặng nề. Thấy mình béo như loài voi trắng nổi danh của nước Phiêu mà không thể giảm cân, Nguyên Tứ Nhàn cay đắng trong lòng, không muốn đứng sóng vai với Lục Thời Khanh nữa, sợ tòa núi lớn như mình lỡ ngã sẽ đè chết y.
Cặp đôi trong bụng nàng cũng không chịu ở yên. Qua một thời gian, vào ngày cuối tháng mười, lần đầu tiên nàng cảm thấy trong bụng mình nhúc nhích hệt như có con cá nhỏ bơi qua, mấy ngày sau, triệu chứng đó càng lúc càng nhiều, nàng mới bất giác hiểu ra là đứa bé cử động.
Sau khi kể với Lục Thời Khanh, lạc thú hàng đêm của y biến thành khom eo áp vào bụng nàng nghe.
Liên tiếp như thế hơn nửa tháng, y canh chuẩn giờ đứa bé nghịch ngợm hiếu động. Có hôm đến muộn, y nghi ngờ ban ngày Nguyên Tứ Nhàn ăn ít, hại hai con bị đói. Thế là đang tháng mười một giá rét, nửa đêm nửa hôm y dậy lấy đồ ăn tới đút nàng ăn.
Nguyên Tứ Nhàn không ngừng kêu khổ, chất vấn y có phải có con rồi quên mẹ của con không.
Lục Thời Khanh đương nhiên không có ý ấy, đang suy nghĩ xem phải trấn an nàng thế nào mới tốt thì đột nhiên nhìn chằm chằm nơi nào đó càng ngày càng nảy nở của nàng, hỏi:
– Đau không?
Hồi mang thai hơn bốn tháng, núi đôi của Nguyên Tứ Nhàn trướng đau khó chịu, vì vậy nàng nhiều đêm khó ngủ. Ban đầu nàng không chịu nói với Lục Thời Khanh, sau khi y phát hiện liền quyết định: đau thì vò.
Kỳ thực vò cũng vô dụng, chỉ là tự lòng y ngứa ngáy thôi, huống hồ nay nàng đã không còn khó chịu như trước, nàng lườm y từ chối, nào ngờ sau khi ngủ vẫn bị móng heo vén vạt áo lên.
Nguyên Tứ Nhàn nhìn y quả nhiên chưa từ bỏ, sau mấy lần tránh né, nàng nghĩ thôi cứ kệ cho y nghiện.
Mấy ngày nàng mang thai, Lục Thời Khanh quả thật chưa hề phá giới lần nào. Tuy đại phu nói sau ba tháng đầu, thỉnh thoảng làm chuyện phòng the một lần cũng không sao, nhưng y sợ một khi phá giới không kìm được, động tác mạnh sẽ làm tổn thương đến nàng và con, nên y luôn cố sức kìm nén.
Nguyên Tứ Nhàn thích mềm không thích cứng, thấy y tuy giỏi kiềm chế nhưng đúng là nhịn quá khổ sở, bèn chủ động dùng cách khác giúp y giải tỏa mấy lần.
Cuộc sống chay tịnh của y được vài lần chiếm lợi đã thỏa lòng thỏa dạ.
Nhưng lần này tay Lục Thời Khanh thò qua chưa bao lâu, hơi thở dốc của Nguyên Tứ Nhàn cũng nặng nề.
Nàng đâu phải khúc gỗ, lúc giữa hạ cùng y mây mưa lạc thú mấy phen, thường xuyên nếm trải cảm giác hoan lạc, sau này vì hai đứa bé trong bụng nên nhẫn nại giống y mà thôi. Bây giờ nàng không dám chiều y nữa, sợ y cũng đốt lửa nàng rồi không thu dọn được, bèn đẩy đầu y ra lúc y kề sát miệng vào.
Lục Thời Khanh nuốt khan, nhanh chóng nghe lời dời đi, xoay người khẽ thở dốc, hít sâu như nỗ lực kiềm chế gì đó.
Không cần chạm vào, Nguyên Tứ Nhàn cũng biết y hiện đang thế nào.
Hai người nhất thời không lên tiếng, mãi đến khi Lục Thời Khanh chợt khó nhịn nổi, y vén chăn nói nhanh:
– Nàng ngủ trước đi.
Dứt lời, y xuống giường, có vẻ như muốn vào phòng tắm.
Nguyên Tứ Nhàn nghĩ có lẽ y muốn ngâm trong thùng tắm cho tỉnh táo, bèn vội gọi y lại:
– Đang đông đấy, chàng đừng dùng nước lạnh.
Lục Thời Khanh dừng bước, quay đầu nói:
– Ta không đi tắm, nhiễm phong hàn sẽ lây sang nàng.
– Vậy chàng…
Nàng hỏi được một nửa liền tự hiểu, bối rối nói:
– Chàng tự xử à…
Nguyên Tứ Nhàn biết không ít nam nhân đều từng làm vậy, nhưng nàng tin chắc với tính khí kiêu căng trước đây của Lục Thời Khanh cộng thêm bản tính sạch sẽ, y chắc chắn chưa bao giờ làm chuyện đó.
Nàng không cách nào tưởng tượng cảnh y tự xử, cảm thấy chuyện này quá tàn nhẫn với y, chỉ nghĩ thôi đã thấy không đành.
Thấy y quay đầu toan đi, nàng do dự rồi nhăn mặt nói:
– Chàng qua đây, thiếp giúp chàng.
Lục Thời Khanh lắc đầu:
– Mệt lắm, nàng ngủ đi, một lúc thôi là ta…
– Có cách không mệt, thiếp thấy trong sách.
Nàng ngắt lời, nháy mắt ra hiệu với y:
– Chàng qua đây!
Y đứng ì một lát rồi bán tín bán nghi bước tới bên giường, nghe nàng nói:
– Gỡ ra, thấp xuống chút.
Y ngập ngừng làm theo, ù ù cạc cạc nhìn Nguyên Tứ Nhàn nằm nghiêng bên mạn giường, nàng dán mắt vào y, cau mày đấu tranh rất lâu, sau đó hít sâu một hơi, cau mày như hạ quyết tâm gì đấy rồi nắm lấy của y đưa tới bên môi mình.
Lục Thời Khanh giờ mới hiểu cách nàng nói là gì, khi cách môi lưỡi nàng gần trong gang tấc, y chợt lùi ra sau, hơi thở dốc:
– …Đừng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.