Thiếp Khuynh Thành

Chương 128

Thư Ca

06/03/2015

Edit: Nhóc Ngố

Beta: Vịt

Từng cơn đau lũ lượt kéo tới, bụng dưới quặn thắt từng đợt tăng dần, cơ thể Mộ Dung Ca lảo đảo tuột dần khỏi ghế. Cô đưa tay che bụng, lòng vô cùng hốt hoảng sợ hãi, khó tin nhìn Như Băng: “Tại sao lại làm như vậy?” – Mộ Dung Ca giãy giụa cố đứng vững, lần ra phía cửa.

Lúc ban đầu cô không định giữ lại đứa bé này, nhưng chính nó đã khiến cho cô nhiều lần quyến luyến, do dự mãi không quyết được, cuối cùng đành phải làm theo trái tim mình một lần. Nhưng bây giờ, khi đối mặt với cơn đau quặn thắt nơi bụng dưới, cô bỗng nhiên thấy hoảng sợ. Từ khi quyết định giữ lại đứa bé, Mộ Dung Ca đã cảm nhận được mình có sự tâm linh tương thông với đứa trẻ này. Có đôi khi cô còn nghĩ rằng, dù cả thế giới ai cũng có thể bỏ rơi mình, nhưng cốt nhục tình thâm chắc chắn sẽ luôn ở bên cạnh.

Thật không ngờ, khi cô bắt đầu có tình cảm với con thì số phận lại muốn mang đứa bé đi.

Sắc mặt Như Băng tái trắng, hốt hoảng nhìn từng cơn đau đang giày vò Mộ Dung Ca: “Sao lại như thế? Cô còn chưa uống thuốc, làm sao có thể?” – Như Băng hạ độc trong thuốc dưỡng thai, rõ ràng nàng tận mắt thấy Mộ Dung Ca vẫn chưa uống thuốc, nhưng tại sao Mộ Dung Ca lại có phản ứng như vậy?

Chẳng lẽ, chẳng lẽ…..

Người nọ dự liệu được Mộ Dung Ca sẽ biết, nên đã ra tay trước một bước? Hắn chỉ lợi dụng nàng mang thuốc đến cho Mộ Dung Ca mà thôi? Hai mắt Như Băng đỏ hoe nhìn chén thuốc dưỡng thai đặc quánh.

Cơ thể Như Băng mềm nhũn, ngã ngồi lên mặt đất lạnh lẽo. Ngơ ngẩn nhìn chén thuốc, lòng kinh hoảng: “Hắn thật đáng sợ, sao có thể tàn ác đến thế!”

Đi được mấy bước, cả người Mộ Dung Ca không còn sức lực, không thể đi tiếp được nữa. Nghe thấy Như Băng đang kinh hoàng lẩm bẩm ở phía sau, cô lập tức nhíu mày nhìn Như Băng ép hỏi: “Nói cho tôi biết, là ai?” – Rồi cúi đầu nhìn xuống, giữa hai chân đã thấy chảy ra một dòng máu đỏ tươi.

Lòng cô phút chốc trống rỗng. Một tiếng chuông cảnh báo mạnh mẽ vang lên trong đầu, rúng động cả đầu óc và toàn bộ cơ thể, nước mắt ngập tràn bờ mi.

Cơ thể Như Băng run bắn, hoảng hốt tỉnh trí lại, nàng vẫn chưa trả lời Mộ Dung Ca, mà nhanh chóng chạy đến cố gắng cõng cô lên, miệng không ngừng lặp lại: “Mộ Dung Ca, thật xin lỗi, thật xin lỗi. Nếu có báo ứng, một mình Như Băng sẽ nhận hết. Nếu sớm biết cô yêu thương đứa bé này đến vậy, tôi sẽ không để người kia xuống tay hạ độc thủ. Là hắn đã lợi dụng tôi!” – Biết rõ mình bị lợi dụng, nhưng nàng không thể phản kháng! Nàng… có nỗi khổ tâm khó nói, Người kia đã từng nói, việc này không thể để cho Mộ Dung Ca biết!

Mộ Dung Ca cảm thấy toàn thân không còn sức lực, từng cơn chóng mặt kéo đến bào mòn dần lí trí của cô. Rõ ràng cô có thể nghe thấy những lời Như Băng nói nhưng lại không thể suy nghĩ được gì. Giờ phút này, trong lòng cô chỉ cảm giác được từng cơn đang giày vò thân thể.

Bỗng cửa bị đẩy ra, Tiểu Thập bước vào. Hắn kinh ngạc nhìn Như Băng rồi nhìn tới người nằm trên lưng Như Băng. Sắc mặt Mộ Dung Ca đã trắng bệch như tờ giấy, quần áo đẫm mồ hôi, nhìn thấy cảnh này, hai mắt hắn trợn trừng nhìn Như Băng rồi nhanh chóng bước lại đỡ Mộ Dung Ca.

Tuy hắn không thể nói chuyện, nhưng chỉ cần nhìn đôi mắt của hắn cũng biết hắn đang muốn hỏi gì. Lòng Như Băng nóng rẫy, trái tim đập nhanh như có tám con ngựa chạy loạn hướng, ruột gan sôi trào như ngâm trong chảo dầu, nàng lo lắng nhìn Mộ Dung Ca, run rẩy không nói nên câu: “Nàng… sinh..sinh non.”

Như Băng còn chưa kịp đặt Mộ Dung Ca xuống, Tiểu Thập đã ôm cô đi ra khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Như Băng, nàng hoang mang lo sợ đứng ngẩn người một lúc lâu, nhìn đến những vệt máu loang lổ trên mặt đất, sắc mặt nàng càng thêm trắng, toàn bộ cơ thể lảo đảo chực ngã.

“Tại sao lại như vậy?”

Nếu không có Mộ Dung Ca thì có lẽ lúc này nàng vẫn đang tự giam mình trong tình yêu luẩn quẩn với Nguyên Kỳ, không thể kiềm chế nổi bản thân, không thể thoát ra được. Hoặc là đã sớm chết trong nhà lao dưới sự vũ nhục và hàng loạt thủ đoạn tra tấn. Như Băng đã từng thề, ngày sau nhất định phải báo đáp Mộ Dung Ca. Nhưng hôm nay, chỉ vì một câu nói của người kia mà nàng đã vô tình hại Mộ Dung Ca.

Quay đầu nhìn chén thuốc dưỡng thai nằm lăn lóc trên sàn, rõ ràng cô ấy còn chưa uống, tại sao lại có dấu hiệu sinh non? Chẳng lẽ thuốc kia chẳng cần phải uống vào, chỉ cần ngửi thấy mùi đã có tác dụng?

Người ấy… thật sự quá đáng sợ!

—-bamholyland.com—-

Trong hoàng cung Tề quốc.

Ngày hôm trước Triệu Tử Duy và Triệu Tử Tẫn cùng trở về nước. Rốt cuộc triều đình trên dưới hỗn loạn hơn một tháng nay cũng được bình ổn trở lại.

Bệnh tình của Hoàng đế Tề quốc rất nghiêm trọng, tinh thần ngày càng sa sút, có lẽ chỉ vài ngày nữa người sẽ băng hà. Tất cả mọi người trong cung đều khẩn trương, không ai dám buông lỏng tinh thần.

Vốn tưởng rằng Thái tử cùng Thập hoàng tử hồi cung, bệnh tình của Hoàng thượng sẽ tốt lên, không ngờ lại đột ngột chuyển biến xấu. Các đại thần trong triều mỗi ngày đều quỳ gối trước tẩm điện, đám phi tần ngày ngày khóc lóc như mưa, cả Hoàng cung đều chìm trong đau khổ.

Hôm qua trời vừa tối thì một trận tiếng khóc kinh thiên động địa vang lên cả một khoảng trời.

Hoàng đế Tề Quốc băng hà!

Đến hôm nay, xương cốt Hoàng đế còn chưa kịp lạnh, cả triều trên dưới đã không ngừng tranh luận xem ai sẽ là Tân Hoàng.

Ban đầu, các đại thần tranh luận giữa Thái tử và Thập hoàng tử, trong điện hỗn loạn ầm ĩ. Cuối cùng, khi hoàng hôn buông xuống, Triệu Tử Duy đưa ra Thánh chỉ của Tiên Hoàng mới có thể thuận lợi thành Tân Hoàng, ba ngày sau đăng cơ kế vị.



Triệu Tử Tẫn biết được kết quả cũng không nói nhiều, dưới bao ánh mắt của các vị quan viên, hắn quỳ xuống, chân thành hướng Triệu Tử Duy hành đại lễ: “Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”

Cứ tưởng rằng sẽ có một hồi gió tanh mưa máu, nhưng rốt cuộc chẳng có gì phát sinh, tất cả đều bình thường. Chỉ chờ Triệu Tử Duy đăng cơ, đợi Tân Hoàng thống lĩnh đất nước, Tề quốc sẽ ngày càng hùng mạnh hơn nữa.

Ở nơi cao nhất trong cung điện, Triệu Tử Tẫn đứng chắp tay sau lưng, ngắm nhìn non sông Tề quốc tươi đẹp.

Bất tri bất giác, một thiếu niên đã trở thành một nam tử thâm trầm, dùng ánh mắt kiên định nhìn mọi thứ. Đôi mắt hắn hơi nhíu lại.

Thời tiết ở Tề quốc lạnh hơn nhiều so với Hạ quốc, mới đầu đông mà đã có tuyết rơi khiến không khí ngày càng giá buốt.

Thời gian này, Triệu Tử Duy, Nguyên Kỳ, và nhiều người khác đang mưu tính cho tương lai, chỉ có hắn là bình thản, thậm chí có thể nói là rất an nhàn.

Tả Đạo đứng đằng sau thấy Triệu Tử Tẫn thất thần nhìn về phía chân trời xa xa. Y yên lặng tới sát bên, hỏi: “Thập Hoàng Tử đang nghĩ đến Mộ Dung tiểu thư?”

Nghe vậy, đôi con ngươi đen như mực của Triệu Tử Tẫn càng sâu thẳm, tựa hồ như đang nhìn đến cả Hạ quốc. Trước mắt hiện lên cảnh tượng ngày ấy hắn và nàng cùng chạy trốn, cùng nhau đốt lửa nướng đồ ăn, nhớ đến tài nấu ăn đáng ngạc nhiên của nàng. Khi đó, trong lòng hắn đã dâng lên một ý nghĩ, sau này cả hai sẽ cùng sống chung, ngày ngày đều vui vẻ như vậy. Ở cùng nàng, hắn chẳng ngại chuyện gì, thậm chí, chỉ cần ngửi thấy hương thơm trên người nàng, trong lòng hắn đã an tâm biết bao.

Tả Đạo không nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Tử Tẫn đã thay đổi, y nói tiếp: “Thập hoàng tử không cần lo lắng cho Mộ Dung tiểu thư đâu ạ. Tuy rằng không rõ tung tích của tiểu thư, nhưng nàng là người thông minh, muốn bảo vệ bản thân không phải là khó. Việc Thập hoàng tử cần làm lúc này là làm sao có thể bảo trụ được bản thân và quyền lực của mình”.

Ánh mắt hắn vẫn dõi nhìn ra xa, nghe Tả Đạo nói như vậy, hắn chậm rãi quay đầu lại, giọng nói trầm thấp: “Triệu Tử Duy… sẽ không động đến Bổn hoàng tử.”

Tả Đạo thầm kinh ngạc, dường như từ sau khi quay về từ Hạ quốc, Thập hoàng tử đã thay đổi, thâm trầm hơn, âm u hơn. Người chỉ mới mười bốn tuổi mà đã có khí thế uy nghiêm như thế, quả thật ngoài sức tưởng tượng của y.Nhưng y lại cảm thấy rất vui mừng, đây là chuyện vô cùng tốt, chỉ cần Thập Hoàng tử ngày càng lớn mạnh, sẽ càng có nhiều cơ hội báo thù cho Mễ Quý Phi.

“Tả Đạo, nếu có một ngày ta cưới Mộ Dung Ca, liệu có được hay không?”

“Tả Đạo, nếu có một ngày ta cưới Mộ Dung Ca, liệu có được hay không?” -Triệu Tử Tẫn không dõi mắt về phương xa nữa mà xoay người nhìn xoáy sâu vào Tả Đạo khiến y hết hồn.

Cưới Mộ Dung tiểu thư ư? Cả hai đã cùng nhau lớn lên như chị em, tuổi của Mộ Dung Ca cũng lớn hơn Thập Hoàng tử, hơn nữa nàng ta còn có thân phận của một phế phi, tàn hoa bại liễu. Nếu Thập Hoàng Tử cưới nàng sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của bản thân, đây là một hành động không sáng suốt!

Triệu Tử Tẫn nhìn biểu hiện biến hóa trên gương mặt của Tả Đạo, khóe miệng bỗng hiện lên một nụ cười âm u lạnh lẽo: “Người trong thiên hạ nghĩ rằng nàng không xứng với họ, nhưng trong lòng của Bổn Hoàng tử, chẳng ai trong thiên hạ xứng với nàng!”

Nghe giọng nói giễu cợt băng lạnh của Thập Hoàng tử, sắc mặt Tả Đạo trắng bệch, lo lắng nhìn hắn. Từ khi nào Thập Hoàng tử đã lưu tâm đối với Mộ Dung Ca?

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, bóng đêm trầm tĩnh.

Trên Linh điện không ngừng truyền ra tiếng khóc, có phi tần không chịu nổi còn ngất đi.

Triệu Tử Duy nhìn một đám phi tần đang gào khóc thảm thiết, gương mặt anh tuấn lạnh lùng, trong mắt hắn không chứa bất kì thứ tình cảm nào. Mỗi khi ánh mắt hắn đảo qua đều khiến đám phi tần sợ hãi đến run rẩy, không dám khóc nữa. Tiên hoàng đã băng hà, số phận các nàng đều nằm trong tay Triệu Tử Duy. Nếu hắn muốn các nàng chôn cùng, các nàng cũng không thể không theo.

Xét cho cùng các nàng chỉ là tì thiếp vốn không có thân phận, ngày thường dựa vào tư sắc được Hoàng thượng sủng hạnh ban cho chút vinh hoa phú quý nhất thời mà thôi.

“Đưa toàn bộ vào am ni cô” – Triệu Tử Duy thu hồi ánh mắt lạnh như băng, ra lệnh.

Nhất thời, đám mỹ nhân đang khóc đều kinh ngạc nhìn Triệu Tử Duy. Vào am ni cô? Vào nơi thanh bần như thế, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ rất cực khổ. Các nàng đã quen với cuộc sống sung sướng làm sao có thể chịu nổi? Tiếng gào khóc lại nổi lên.

Nhưng còn chưa kịp khóc thêm vài tiếng đã bị thị vệ lôi ra ngoài.

Lâm Thanh Nhã nhìn những mỹ nhân tay trói gà không chặt bị lôi ra khỏi cửa, đến vận mệnh của mình cũng không được quyết định, nàng khe khẽ cắn môi. Nếu sau này nàng không được làm hoàng hậu thì có lẽ số phận rồi cũng sẽ như các nàng kia. Bị đưa vào am ni cô vẫn còn tốt chán, nhỡ bị nhốt vào lãnh cung thì vĩnh viễn không thể thấy mặt trời.

Mấy ngày nay, nàng gắng quên bao nhiêu mệt mỏi để tận tâm hầu hạ Triệu Tử Duy, mong trong mắt hắn chỉ có nàng. Sau này sẽ vì nàng mà phế Lương Hân Hân.

Nàng chuyển tầm mắt nhìn Lương Hân Hân, chỉ thấy hai mắt nàng ta đỏ ửng, bộ dạng thương tâm gần chết. Thật đúng là giả mù sa mưa!

Lương Hân Hân nhỏ nhẹ nói với Triệu Tử Duy: “Thái tử, giờ không còn sớm nữa, người nên đi nghỉ ngơi một chút.” – Hai ngày nay Triệu Tử Duy không hề ngủ, nếu không nghỉ ngơi sợ rằng sẽ tổn hại đến thân thể.

Triệu Tử Duy liếc qua Lương Hân Hân, gật đầu: “Các ngươi đi nghỉ trước đi.”

Nghe vậy, Lương Hân Hân không dám làm trái ý Triệu Tử Duy, theo Lâm Thanh Nhã lui ra ngoài.

“Tất cả lui ra, Bổn Cung muốn ở một mình với phụ hoàng.” – Triệu Tử Duy ra lệnh cho các cung nhân còn lại trong phòng.

“Vâng”. Cung nhân lập tức khom người hành lễ rồi lần lượt lui ra ngoài.



Triệu Tử Duy nhìn Tiên Hoàng nằm trong quan tài, gương mặt tà mị của hắn lạnh đến thấu xương, giọng nói không có độ ấm, chất vấn: “Nhờ phúc của Phụ hoàng, sau ba ngày nhi thần đã thuận lợi đăng cơ. Chẳng biết Phụ hoàng nhìn thấy hôm nay nhi thần được quần thần quỳ lạy hô Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế, người sẽ có cảm nghĩ như thế nào? Hối hận không kịp sao?”

Đáp lại tiếng chất vấn của hắn chỉ có màn đêm yên tĩnh không tiếng động.

—-bamholyland.com—-

Ba ngày sau.

Mộ Dung Ca tỉnh lại, cả người vô lực, đầu óc trống rỗng. Bỗng bên tai truyền đến tiếng hô nhỏ.

“Thái tử, Mộ Dung Ca đã tỉnh.”

Gia Kiệt vẫn luôn đứng ở bên giường, không rời mắt khỏi nhất cử nhất động của Mộ Dung Ca. Khi nhìn thấy Mộ Dung Ca tỉnh lại, người luôn trầm ổn như y cũng không kìm được phải kêu thành tiếng.

Mộ Dung Ca hôn mê ba ngày, ba ngày này Nguyên Kỳ vẫn luôn túc trực ở bên cạnh. Tuy nhìn bề ngoài hắn vẫn tỏ ra bình thường, nhưng sâu trong đôi mắt vẫn không thể che giấu được nỗi kinh hoàng thảng thốt.

Nhớ ngày hôm ấy, dưới vạt quần của Mộ Dung Ca loang lổ vết máu, cô bị sinh non không thể cứu được đứa bé, Nguyên Kỳ chỉ hỏi cô có làm sao hay không. Công việc của hắn mấy ngày nay rất nhiều, nhưng hắn vẫn luôn canh giữ ở đây từng giờ từng phút, chỉ mong nhìn thấy Mộ Dung Ca bình yên vô sự!

Mộ Dung Ca đã tỉnh, rốt cuộc lòng hắn đã có thể buông xuống.

Mộ Dung Ca nghe thấy tiếng nói bèn nghiêng đầu qua, đập vào mắt cô là một thân hắc y đen tuyền của Nguyên Kỳ, đôi mắt đen nhánh của hắn phảng phất nụ cười nhẹ nhõm. Cô mở to mắt nhìn hắn, đầu óc hỗn loạn dần dần sắp xếp lại sự việc ngày hôm đó.

Kinh hoảng, sợ hãi, thống hận, hối tiếc, trong khoảng thời gian ngắn tất cả những cảm xúc ấy đồng loạt đánh thẳng vào lòng Mộ Dung Ca.

Hai tay cô hết nắm chặt lại buông ra, chần chừ đưa tay xoa bụng dưới. Nơi bụng dưới hơi nhô ra của cô giờ đã bằng phẳng như lúc đầu. Tay nhẹ run rẩy, cô chậm rãi nhắm mắt lại, muốn vãn hồi chút kí ức nhưng cô phát hiện ngoài suy nghĩ mất đi con thì chỉ còn sự trống rỗng.

Đã có lúc cô muốn bỏ con, rồi lại do dự không đành lòng nên giữ lại, cho đến khi cô muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc nó thì đã hối hận không kịp, cô mất đi đứa nhỏ rồi.

Nguyên Kỳ đợi Mộ Dung Ca bình tĩnh lại, nhìn gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc của cô, hắn nhíu mày, quay qua phân phó Gia Kiệt: “Đi sắc thuốc cho nàng, bưng một bát cháo nóng lên đây.”

Vâng” Gia Kiệt lập tức lĩnh mệnh.

Lúc rời đi, y nhìn lướt qua khuôn mặt bình tĩnh đến dị thường của Mộ Dung Ca, lòng thầm thở dài. Đối với phụ nữ, đứa con luôn là điều quan trọng nhất, mất đi đứa con đối với họ là… mất đi tất cả, nhưng nàng lại lặng yên như vậy.

Nguyên Kỳ ngồi bên mép giường, đưa tay đắp chăn cho cô, nhẹ nhàng hỏi: “Nàng có đói bụng không?”

Đôi lông mi trên mắt Mộ Dung Ca khẽ giật nhẹ, cô gật đầu: “Ừ.”

“Cháo sẽ được mang lên ngay, nàng cứ nhắm mắt nghỉ ngơi đi.” – Giọng nói của hắn hết sức êm tai.

“Thái tử, tại sao thiếp lại sinh non? Tại thân thể thiếp yếu đuối hay bị người khác bỏ thuốc?” – Mộ Dung Ca mở hai mắt nhìn Nguyên Kỳ, nhẹ hỏi. Cô muốn biết rõ nguyên nhân, nếu đúng là bị hạ dược, cô nhất định phải biết ai đứng sau lưng điều khiển việc này, Như Băng là người của ai. Còn nếu do thân thể cô quá yếu đuối không giữ được con, cô chỉ có thể chấp nhận số phận.

Trong con ngươi sâu như đầm nước của Nguyên Kỳ ánh lên tia sát khí kinh người, nhưng khi nhìn về phía Mộ Dung Ca, ánh mắt hắn đã trở lại mềm mại, hắn nhẹ giọng trả lời: “Bị hạ dược”. Người nhạy bén như nàng hẳn đã đoán được trong bát thuốc của Như Băng có vấn đề, cho dù không uống nhưng vẫn có thể đoán ra được lý do tại sao.

Loại thuốc này, cho dù nàng không uống, nhưng chỉ cần ngửi thấy mùi máu tanh trong thuốc đã có đến năm phần bị sinh non. Hơn nữa cơ thể nàng gần đây rất yếu đuối, không thể tránh khỏi việc bị sảy thai.

Mộ Dung Ca hít một ngụm khí lạnh, không ngoài dự đoán của cô: “Như Băng hiện giờ đang ở đâu?” – Nhớ lại chuyện hôm đó, cô bị đau đớn và các loại cảm xúc đan xen với nhau nên không thể nhớ rõ phản ứng của Như Băng. Nhưng cô nhớ mang máng rằng nàng ấy đã hối hận, còn cố cõng cô đi ra ngoài để cứu cô. Cô nhất định phải biết rõ sự thật!

Mặc dù Như Băng muốn giấu diếm tất cả, nhưng từ những lời nàng ấy nói, cô có thể đoán được người đứng phía sau nàng ấy biết cô.

Nhưng người đó là ai? Giết Bích Nhu, hại cô sinh non, rốt cuộc thì người đó đang âm mưu làm điều gì? Hay là muốn đạt được mục đích gì?

“Nàng ấy nhảy xuống vách núi phía sau, chắc hẳn là đã chết.” – Nguyên Kỳ bỗng trả lời nhàn nhạt.

“Cái gì?” – Mộ Dung Ca kinh ngạc hô lên. Cô không tin được điều mình vừa nghe, cô biết biệt viện này được xây dựng trên một vách núi cao, phía dưới là vực thẳm hun hút, nếu nhảy xuống chắc chắn là chết không thể nghi ngờ. Tại sao Như Băng lại chọn phương thức quyết tuyệt như thế để rời đi?

Nguyên Kỳ đau lòng khi nhìn thấy dung nhan yêu kiều của Mộ Dung Ca trở nên tái nhợt, hắn nhẹ nhàng cầm tay cô, ánh mắt mang theo vẻ trấn an: “Nàng ấy bị người khác uy hiếp, có thể làm tất cả mọi chuyện cũng không muốn thương tổn đến nàng. Cho nên nàng ấy lựa chọn nhảy xuống vực tự sát, nếu không cũng không biết phải đối mặt với nàng như thế nào.”

Đang bưng thuốc và cháo vào phòng, Gia Kiệt giật mình khi nghe thấy những lời an ủi của Nguyên Kỳ. Thái Tử đang cố gắng làm cho Mộ Dung Ca thoải mái, đúng là người rất để ý tới nàng. Có thể người sợ vì cú sốc mất con mà lòng Mộ Dung Ca sinh ra sự trống trải, cũng có thể người sợ nàng đau lòng khi biết mình bị bạn thân nhất phản bội. Vì thế Thái tử đã chịu đựng mệt mỏi mấy ngày không nghỉ ngơi, ở bên cạnh Mộ Dung Ca.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếp Khuynh Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook