Chương 159
Thư Ca
28/10/2015
Mấy ngày sau.
Lâm Thanh Nhã mưu hại Kim Lan,tin tức đã được truyền ra ngoài, mọi người đều thương tiếc Kim Lan, một mỹ nhân quốc sắc thiên hương mà phải chết oan uổng, thật đáng tiếc làm sao. Đồng thời còn chửi mắng Lâm Thanh Nhã, thật là không có kỷ cương, vô pháp vô thiên, trong cung còn dám làm chuyện độc ác!
Hiển nhiên, việc này cũng truyền đến tai Lâm Khinh Trần và Lâm Thiện Nhã.
Lâm Thiện Nhã cười lạnh: "Thanh Nhã từ khi nào đã trở nên không biết chừng mực? Cho dù đố kỵ với dung mạo của Kim Lan, cũng không nên làm ra loại hành vi như vậy a!
“Không phải đâu, ta nghĩ Thanh Nhã là bị người khác đổ tội. Kim Lan có lẽ đã tự sát, Thanh Nhã chỉ là bị Kim Lan kéo theo chết chung mà thôi.” Lâm Khinh Trần chau mày. Hắn thật sự thương tiếc cho Kim Lan, thông minh như nàng, nếu không phải đã động lòng với Triệu Tử Duy, thì sẽ trở thành một thanh dao bén nhọn. Thật đáng tiếc! Còn về phía Thanh Nhã, năm đó đã làm ra những chuyện dơ bẩn với Kim Lan, cũng khó trách bị quả báo này!
Lâm Thiện Nhã nhíu mày, dần trở nên lơ đễnh. Nàng chuyển mắt nhìn tấm gương trước bàn trang điểm.
Nữ tử trong gương thật xinh đẹp, phảng phất dáng dấp tiên nữ hạ phàm. “Ngày mai Hạ quốc thái tử và Đại hoàng tử sẽ đến sao?”
Đã bao lâu rồi nàng không gặp Nguyên Kỳ nhỉ?
Không biết khi gặp lại, hắn sẽ thế nào? Liệu có kinh ngạc không? Mấy ngày nay, xem như nàng đã thay da đổi thịt, ít ra khi đứng trước mặt Mộ Dung Ca, sức quyến rũ của nàng không hề thua kém.
Lâm Khinh Trần lắc đầu, “Đêm nay sẽ đến.”
“Sao nhanh như vậy? Đến âm thầm không một tiếng động?” Lâm Thiện Nhã kinh ngạc vô cùng.
"Bọn họ ngày ngày tiếp nối, đêm rong đuổi, không lãng phí bao nhiêu thời gian.” Thần sắc Lâm Khinh Trần có chút trầm ngư, lạnh giọng nói. Nguyên Kỳ, Lan Ngọc, hai người đều sở hữu trí tuệ siêu phàm. Họ cùng đến Tề quốc, nhất định sẽ dấy lên một cơn phong ba bão táp.
Lâm Thiện Nhã nhìn hình ảnh không rõ ràng trong gương đồng, dần dần thất thần.
...
Khánh Lâm vương phủ.
Tối nay là lần đầu tiên Triệu Tử Tận dùng bữa tối với Nguyên Ngư trong suốt khoảng thời gian qua.
Do có mang, khẩu vị thay đổi, rất nhiều món Nguyên Ngư không thích, đặc biệt là những món dầu mỡ, nên da dẻ cũng có chút xanh xao. Triệu Tử Tận xong việc liền hồi phủ, giờ cũng đã trễ, nên bây giờ hai người mới dùng bữa.
Nguyên Ngư nghe nói Triệu Tử Tận muốn cùng ăn cơm tối với mình, lòng luôn chờ đợi.
Nhưng đến giờ… hắn vẫn chưa mở miệng nói một câu.
Lúc hắn buông đũa, mới nói một câu: “Tối nay, Hạ quốc thái tử sẽ đến.”
"Cái gì? Sao nhanh như vậy?” Nguyên Ngư Kinh ngạc, chỉ trong một tháng, Hạ quốc và Tề quốc cách xa như vậy, mà Nguyên Kỳ chỉ dùng một tháng đã tới được đây! Lòng nàng cười khổ, trách không được tối nay hắn lại ăn tối với nàng.
Sắc mặt Triệu Tử Tận đêm nay có chút tái nhợt, đã nhiều ngày không gặp, giờ mới phát hiện… hình như hắn ngày càng gầy hơn! Dáng người hắn cao dong dỏng, quần áo mấy ngày trước còn mặc vừa người, nay đã trở nên rộng ra.
“Chàng là đang lo lắng vấn đề gì?” Nàng nhịn không được hỏi.
Lông mày Triệu Tử Tận khẽ run lên, đáy mắt xẹt qua một tia sáng lạnh, “Vương phi không cần quan tâm, bây giờ đang mang thai, cứ ở trong vương phủ tịnh dưỡng cho tốt. Rất nhiều việc không cần đến nàng nhúng tay vào.” Hắn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn nàng, cảnh cáo.
Tay Nguyên Ngư đang cầm đũa khẽ run lên, môi nàng run rẩy nặn ra một nụ cười, “Thiếp chỉ là lo lắng cho vương gia.”
“Ừm.” Triệu Tử Tận lạnh nhạt đáp. Mắt quang trở nên sâu thẳm, lòng thầm đoán… nếu đêm nay đến được đây, sao Nguyên Kỳ lại không có động tĩnh gì? Hay là Nguyên Kỳ cũng như Triệu Tử Duy, không còn tình cảm với Mộ Dung Ca nữa? Nếu thế, bọn họ đều không xứng với nàng!
Nguyên Ngư cúi đầu, lệ nhòa vành mắt. Lòng nàng sao đoán không ra, hắn sẽ đương nhiên lo lắng, vì Nguyên Lỳ đến, sẽ liên tiếp xảy ra rất nhiều việc liên quan đến Mộ Dung Ca! Lần trước Mộ Dung Ca có thể thoát được kiếp nạn đó, nhưng lần này… không ai dám bảo đảm.
Có đôi khi, nàng muốn hỏi thẳng hắn, rốt cục Mộ Dung Ca có địa vị gì trong lòng hắn… nhưng chưa bao giờ dám mở miệng hỏi. Nàng sợ khi biết được đáp án… kiếp này hắn sẽ luôn lạnh lùng xa cách mình.
Nàng không như Lương Hân Hân, có thể thờ ơ không để tâm.
…
Khách sạn Phú Thương.
Màn đêm vừa buông xuống, trong khách sạn đã nghênh đón hai vị khách quý. Tuy chưởng quầy không biết thân phận của họ, nhưng nhìn thân thế phô trương như vậy liền biết không phải người bình thường.
Người hầu trong khách sạn đều dè dặt cẩn trọng.
Tuy mấy ngày qua Lan Ngọc và Nguyên Kỳ liên tục đi không ngừng nghỉ, nhưng thần sắc vẫn nhàn tản, không chút mỏi mệt. Sau khi dùng bữa tối, hai người liền ở trong phòng đánh cờ.
Lan Ngọc nhìn Nguyên Kỳ, cười nói: "Thái tử kỳ nghệ tinh thấu, ta bội phục." Nguyên Kỳ khiến hắn nghĩ tới Triệu Tử Duy, cũng là kỳ phùng địch thủ, nhưng Nguyên Kỳ lại làm cho hắn cảm thấy thâm sâu khó lường! Thực lực như vậy, hắn bỗng nhớ tới một người, “Mộ Dung Ca đã từng đánh cờ với ta, trước mặt ta đều đánh thua cho xong chuyện. Nhưng ta biết, nàng đã che giấu tài năng, không dùng hết sức mình, cũng có thể kỳ nghệ của nàng còn cao hơn ta và thái tử! Nếu có dịp, ta hy vọng có thể cùng nàng đánh lại một ván.”
Nguyên Khỳ khẽ nâng mi lên, đạm cười đáp, “E là Lan Ngọc công tử không có cơ hội rồi. Hai năm trước Mộ Dung Ca đã chôn thân trong biển lửa, không phải Lan Ngọc công tử đã biết việc này từ sớm sao? Sao Bây giờ lại mau quên như vậy?”
Thái độ nhẹ nhàng bâng quơ, không chút để tâm!
Ánh mắt Lan Ngọc khẽ dao động, hạ xong một quân, bèn nói: “Không biết Thanh phi của Tề quốc có biết đánh cờ không?”
"Từ bao giờ Lan Ngọc công tử lại tò mò với nữ tử như vậy? Nếu có cơ hội vào cung được thấy Thanh phi, có thể Lan Ngọc công tử cũng không chừng sẽ rất vui mừng.” Nguyên Kỳ khẽ cười. Ngón tay trắng nõn thon dài của hắn cầm cờ đen, không ngờ đen trắng lại dễ phân biệt như vậy.
“Sao?” Lan ngọc cười khẽ.
Nguyên Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói: "Có điều, e là Lan Ngọc công tử phải đợi thêm hai ngày nữa. Mục đích chúng ta đến đây là để thăm hỏi Khánh Lâm vương phi, tiện thể ăn mừng sinh thần của Khánh Lâm vương ”
Dứt lời, hắn thu hồi tầm mắt, chú ý vào bàn cờ. Trong đôi mắt hắn, ván cờ này trắng đen phân định rõ ràng… trong một khắc, đáy mắt hắn lóe lên. Thanh phi? Hai chữ này nghe thật chói tai!
Lâm Thanh Nhã mưu hại Kim Lan,tin tức đã được truyền ra ngoài, mọi người đều thương tiếc Kim Lan, một mỹ nhân quốc sắc thiên hương mà phải chết oan uổng, thật đáng tiếc làm sao. Đồng thời còn chửi mắng Lâm Thanh Nhã, thật là không có kỷ cương, vô pháp vô thiên, trong cung còn dám làm chuyện độc ác!
Hiển nhiên, việc này cũng truyền đến tai Lâm Khinh Trần và Lâm Thiện Nhã.
Lâm Thiện Nhã cười lạnh: "Thanh Nhã từ khi nào đã trở nên không biết chừng mực? Cho dù đố kỵ với dung mạo của Kim Lan, cũng không nên làm ra loại hành vi như vậy a!
“Không phải đâu, ta nghĩ Thanh Nhã là bị người khác đổ tội. Kim Lan có lẽ đã tự sát, Thanh Nhã chỉ là bị Kim Lan kéo theo chết chung mà thôi.” Lâm Khinh Trần chau mày. Hắn thật sự thương tiếc cho Kim Lan, thông minh như nàng, nếu không phải đã động lòng với Triệu Tử Duy, thì sẽ trở thành một thanh dao bén nhọn. Thật đáng tiếc! Còn về phía Thanh Nhã, năm đó đã làm ra những chuyện dơ bẩn với Kim Lan, cũng khó trách bị quả báo này!
Lâm Thiện Nhã nhíu mày, dần trở nên lơ đễnh. Nàng chuyển mắt nhìn tấm gương trước bàn trang điểm.
Nữ tử trong gương thật xinh đẹp, phảng phất dáng dấp tiên nữ hạ phàm. “Ngày mai Hạ quốc thái tử và Đại hoàng tử sẽ đến sao?”
Đã bao lâu rồi nàng không gặp Nguyên Kỳ nhỉ?
Không biết khi gặp lại, hắn sẽ thế nào? Liệu có kinh ngạc không? Mấy ngày nay, xem như nàng đã thay da đổi thịt, ít ra khi đứng trước mặt Mộ Dung Ca, sức quyến rũ của nàng không hề thua kém.
Lâm Khinh Trần lắc đầu, “Đêm nay sẽ đến.”
“Sao nhanh như vậy? Đến âm thầm không một tiếng động?” Lâm Thiện Nhã kinh ngạc vô cùng.
"Bọn họ ngày ngày tiếp nối, đêm rong đuổi, không lãng phí bao nhiêu thời gian.” Thần sắc Lâm Khinh Trần có chút trầm ngư, lạnh giọng nói. Nguyên Kỳ, Lan Ngọc, hai người đều sở hữu trí tuệ siêu phàm. Họ cùng đến Tề quốc, nhất định sẽ dấy lên một cơn phong ba bão táp.
Lâm Thiện Nhã nhìn hình ảnh không rõ ràng trong gương đồng, dần dần thất thần.
...
Khánh Lâm vương phủ.
Tối nay là lần đầu tiên Triệu Tử Tận dùng bữa tối với Nguyên Ngư trong suốt khoảng thời gian qua.
Do có mang, khẩu vị thay đổi, rất nhiều món Nguyên Ngư không thích, đặc biệt là những món dầu mỡ, nên da dẻ cũng có chút xanh xao. Triệu Tử Tận xong việc liền hồi phủ, giờ cũng đã trễ, nên bây giờ hai người mới dùng bữa.
Nguyên Ngư nghe nói Triệu Tử Tận muốn cùng ăn cơm tối với mình, lòng luôn chờ đợi.
Nhưng đến giờ… hắn vẫn chưa mở miệng nói một câu.
Lúc hắn buông đũa, mới nói một câu: “Tối nay, Hạ quốc thái tử sẽ đến.”
"Cái gì? Sao nhanh như vậy?” Nguyên Ngư Kinh ngạc, chỉ trong một tháng, Hạ quốc và Tề quốc cách xa như vậy, mà Nguyên Kỳ chỉ dùng một tháng đã tới được đây! Lòng nàng cười khổ, trách không được tối nay hắn lại ăn tối với nàng.
Sắc mặt Triệu Tử Tận đêm nay có chút tái nhợt, đã nhiều ngày không gặp, giờ mới phát hiện… hình như hắn ngày càng gầy hơn! Dáng người hắn cao dong dỏng, quần áo mấy ngày trước còn mặc vừa người, nay đã trở nên rộng ra.
“Chàng là đang lo lắng vấn đề gì?” Nàng nhịn không được hỏi.
Lông mày Triệu Tử Tận khẽ run lên, đáy mắt xẹt qua một tia sáng lạnh, “Vương phi không cần quan tâm, bây giờ đang mang thai, cứ ở trong vương phủ tịnh dưỡng cho tốt. Rất nhiều việc không cần đến nàng nhúng tay vào.” Hắn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn nàng, cảnh cáo.
Tay Nguyên Ngư đang cầm đũa khẽ run lên, môi nàng run rẩy nặn ra một nụ cười, “Thiếp chỉ là lo lắng cho vương gia.”
“Ừm.” Triệu Tử Tận lạnh nhạt đáp. Mắt quang trở nên sâu thẳm, lòng thầm đoán… nếu đêm nay đến được đây, sao Nguyên Kỳ lại không có động tĩnh gì? Hay là Nguyên Kỳ cũng như Triệu Tử Duy, không còn tình cảm với Mộ Dung Ca nữa? Nếu thế, bọn họ đều không xứng với nàng!
Nguyên Ngư cúi đầu, lệ nhòa vành mắt. Lòng nàng sao đoán không ra, hắn sẽ đương nhiên lo lắng, vì Nguyên Lỳ đến, sẽ liên tiếp xảy ra rất nhiều việc liên quan đến Mộ Dung Ca! Lần trước Mộ Dung Ca có thể thoát được kiếp nạn đó, nhưng lần này… không ai dám bảo đảm.
Có đôi khi, nàng muốn hỏi thẳng hắn, rốt cục Mộ Dung Ca có địa vị gì trong lòng hắn… nhưng chưa bao giờ dám mở miệng hỏi. Nàng sợ khi biết được đáp án… kiếp này hắn sẽ luôn lạnh lùng xa cách mình.
Nàng không như Lương Hân Hân, có thể thờ ơ không để tâm.
…
Khách sạn Phú Thương.
Màn đêm vừa buông xuống, trong khách sạn đã nghênh đón hai vị khách quý. Tuy chưởng quầy không biết thân phận của họ, nhưng nhìn thân thế phô trương như vậy liền biết không phải người bình thường.
Người hầu trong khách sạn đều dè dặt cẩn trọng.
Tuy mấy ngày qua Lan Ngọc và Nguyên Kỳ liên tục đi không ngừng nghỉ, nhưng thần sắc vẫn nhàn tản, không chút mỏi mệt. Sau khi dùng bữa tối, hai người liền ở trong phòng đánh cờ.
Lan Ngọc nhìn Nguyên Kỳ, cười nói: "Thái tử kỳ nghệ tinh thấu, ta bội phục." Nguyên Kỳ khiến hắn nghĩ tới Triệu Tử Duy, cũng là kỳ phùng địch thủ, nhưng Nguyên Kỳ lại làm cho hắn cảm thấy thâm sâu khó lường! Thực lực như vậy, hắn bỗng nhớ tới một người, “Mộ Dung Ca đã từng đánh cờ với ta, trước mặt ta đều đánh thua cho xong chuyện. Nhưng ta biết, nàng đã che giấu tài năng, không dùng hết sức mình, cũng có thể kỳ nghệ của nàng còn cao hơn ta và thái tử! Nếu có dịp, ta hy vọng có thể cùng nàng đánh lại một ván.”
Nguyên Khỳ khẽ nâng mi lên, đạm cười đáp, “E là Lan Ngọc công tử không có cơ hội rồi. Hai năm trước Mộ Dung Ca đã chôn thân trong biển lửa, không phải Lan Ngọc công tử đã biết việc này từ sớm sao? Sao Bây giờ lại mau quên như vậy?”
Thái độ nhẹ nhàng bâng quơ, không chút để tâm!
Ánh mắt Lan Ngọc khẽ dao động, hạ xong một quân, bèn nói: “Không biết Thanh phi của Tề quốc có biết đánh cờ không?”
"Từ bao giờ Lan Ngọc công tử lại tò mò với nữ tử như vậy? Nếu có cơ hội vào cung được thấy Thanh phi, có thể Lan Ngọc công tử cũng không chừng sẽ rất vui mừng.” Nguyên Kỳ khẽ cười. Ngón tay trắng nõn thon dài của hắn cầm cờ đen, không ngờ đen trắng lại dễ phân biệt như vậy.
“Sao?” Lan ngọc cười khẽ.
Nguyên Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói: "Có điều, e là Lan Ngọc công tử phải đợi thêm hai ngày nữa. Mục đích chúng ta đến đây là để thăm hỏi Khánh Lâm vương phi, tiện thể ăn mừng sinh thần của Khánh Lâm vương ”
Dứt lời, hắn thu hồi tầm mắt, chú ý vào bàn cờ. Trong đôi mắt hắn, ván cờ này trắng đen phân định rõ ràng… trong một khắc, đáy mắt hắn lóe lên. Thanh phi? Hai chữ này nghe thật chói tai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.