Chương 198
Thư Ca
02/11/2015
Lưu Vân nhìn quần áo củabọn lính, sát khí nhất thời tăng vọt, tay cầm trường mâu giận giữ ép hỏi: “Nói mau, hiện tại hoàng thượng như nào? Các người là binh lính của phủ Khánh Lâm ư?”
Tên lính cầm đầu nghe giọng ép hỏi, nhìn theo trường mâu trong tay Lưu Vân, đây là vũ khí chỉ có tướng quân được phép mang bên mình, “Ngươi là Lưu đại tướng quân?”
“Nói!” Lưu Vân lạnh giọng hỏi.
“Giết Lưu đại tướng quân!” Tên lính cầm đầu nói.
Đám người nhào vào bắt Lưu Vân.
Mộ Dung Ca nghiêng người nép phía sau Lưu Vân.
Đám binh sĩ ở sau Lưu Vân ào ào tiến lên chém giết! Có hơn một ngàn người, vài chục tên binh sĩ ở cửa cung nào có đáng gì!
Mộ Dung Ca thầm nghĩ: ‘Nếu đám binh sĩ này là người của Triệu Tử Tận, tức là giờ phút này Triệu Tử Duy đang gặp nguy hiểm thật sự! Trận cung biến này… người thắng là Triệu Tử Tận? Lòng nàng chợt dấy lên một cảm giác bất thường, nếu Triệu Tử Tận và Triệu Tử Duy đối mặt giao đấu thì tuyệt đối Triệu Tử Tận không thể là đối thủ của Triệu Tử Duy. Nhưng nếu sau lưng Triệu Tử Tận có thêm mấy người hiệp trợ, tính kế hoạch mưu công kích Triệu Tử Duy thì cho dù Triệu Tử Tận là một người cơ trí, có năng lực xoay chuyển càn khôn cũng vô pháp chống cự nổi!
…
Lúc cửa cung bị phá, Lương Hân Hân rốt cục không thể ngồi yên, sắc mặt tái nhợt, đứng dậy tìm đường chạy đến đại điện. Còn chưa kịp làm gì, một đội binh mã đã tiến thẳng vào cung điện của nàng.
Nàng lùi về sau một bước, đám binh lính vũ trang đầy người. Khuôn mặt tái nhợt của nàng không chút sợ hãi, vẫn lạnh lùng tươi cười nhìn tên tướng lãnh đứng đầu, “Hừ, bọn mưu phản sao dám tiến vào làm loạn thẩm cung của bản hoàng phi? Tội danh này các ngươi gánh nổi sao?”
Ánh mắt tà dâm của tên tướng cầm đầu đánh giá dáng người thướt tha của Lương Hân Hân, ngửa mặt lên trời cười to: “Buồn cười! Bây giờ đương kim thánh thượng còn khó sống sót được qua tối nay, ngươi lấy gì mà uy hiếp bản tướng?” Nhìn thấy cơ thể nõn nà của Lương Hân Hân, tà hỏa trong lòng hắn càng bùng nổ, kiềm không được muốn nhào vào nếm thử bóng hồng như yêu tinh kia!
“Người đâu, bao vây cung điện này! Nữ nhân của hoàng thượng nhất định cũng không tệ, bản tướng phải thử một phen mới được. Ha Ha Ha!”
Lương Hân Hân cắn chặt môi nhìn ánh mắt tà dâm của tên tướng lãnh, tay cầm chắc thanh kiếm sắc bén.
...
Trước cửa đại điện chồng chất vô số thi thể.
Hàng hàng binh sĩ giơ cao ngọn đuốc vây chặt bên ngoài đại điện.
Giờ phút này, bầu không khí trong đại điện tĩnh mịt như tờ.
Cả hoàng cung lúc này đã đầy ắp thi thể, máu chảy thành sông như ‘đồ thành chi cảnh’ (cảnh tưởng một kinh thành bị thảm sát)
Triệu Tử Duy bình ổn ngồi trên long ngai, đôi mắt tà mị lãnh liệt như sương nhìn Triệu Tử Tận một thân máu tươi đứng ngoài cửa. Hắn nhếch khóe môi lạnh lùng cười: “Tình hình trước mắt không biết là ai thắng ai thua nhỉ?” Phải nói là lưỡng bại câu thương thì đúng hơn. Triệu Tử Tận cũng không chiếm được chút lợi thế nào, bản thân hắn cũng bị tổn thất trầm trọng.
“Trong tay bản vương có giữ di chiếu của tiên hoàng! Bức hoàng thượng thoái vị là đạo nghĩa ở đời. Ngôi vị hoàng đế vốn dĩ không thuộc về hoàng thượng, hà cớ gì hoàng thượng cứ phải khăng khăng một mực ngồi đó? Chi bằng sớm một chút chấp nhận sự thì thì đã không có trận chiến đẫm máu ngày hôm nay!” Triệu Tử Tận giơ cao di chiếu, lạnh mắt nhìn Triệu Tử Duy.
Trong đại điện là một tràng thổn thức nói không nên lời.
“Di chiếu của tiên hoàng hai năm trước đã được công bố trước mắt người đời, hiện giờ ai có biết được di chiếu trong tay Khánh Lâm vương là thật hay giả? Nếu muốn soán vị thì cứ nói thẳng, hà cớ gì phải lao tâm khổ tứ như vậy?” Một trong số trung thần của Triệu Tử Duy chất vấn.
Triệu Tử Tận lạnh lùng quét mắt qua gã trung thần, cười lạnh hỏi lại: “Ngươi có dám chắc di chiếu hai năm trước là thật? Bằng chứng gì để nói di chiếu trong tay bản vương là giả? Hở? Hở?” Rồi chuyển mắt nhìn về phía Triệu Tử Duy, cười hỏi: “Điều này không phải bản thân hoàng thượng rõ ràng hơn ai hết sao? Không phải sao?”
“Ngoài cửa thành đang có mấy vạn binh sĩ của trẫm tiến vào. Ở trong cung, Khánh Lâm vương chớ ngại quay đầu nhìn nhìn, xem xem sau lưng ngươi còn có cái gì.” Triệu Tử Duy phớt lời sự chất vấn của Triệu Tử Tận, chỉ mị hoặc nhìn ra ngoài cửa điện cười nói.
Ánh mắt Triệu Tử Duy một lần nữa lợi hại nhìn thẳng về phía Triệu Tử Tận, quả nhiên cho rằng hắn không hề có dự trù hay phòng bị, vô công rỗi nghề ngồi chờ người ta tạo cung biến sao? Cho dù phải đọ sức một lần hắn cũng sẽ không để những kẻ có âm mưu được đẹp lòng vừa ý!
“Không ngờ ở phía sau hoàng thượng còn có thể âm thầm làm nhiều việc như vậy. Chỉ là… đáng tiếc… Đáng tiếc!” Triệu Tử Tận quay đầu nhìn ra phía ngoài, sau lưng hắn, trên tường thành bên ngoài đã che kín những cung thủ, mỗi người đều căng dây cung chờ một câu phát động của Triệu Tử Duy.
“Vương gia, không cần phí thời gian với hoàng thượng làm gì. Lúc trước chính tai thần đã nghe tiên hoàng nói, đương kim thái tử thất đức không được lòng người, tuy được lập làm thái tử nhưng tiên hoàng chưa từng có ý truyền ngôi. Cho đến lúc lâm chung, tiên hoàng cũng chỉ hướng về vương gia. Nếu không phải hai năm trước hoàng thượng làm giả di chiếu sao có thể danh chính ngôn thuận đoạt đi vị trí cửu ngũ chí tôn của vương gia được? Hiện giờ, trong tay vương gia có được di chiếu của tiên hoàng, cần gì phải e ngại những người này?” Tướng lãnh đứng sau Triệu Tử Tận tức giận trừng mắt, to giọng nói.
Câu nói vang vọng khắp cung điện, nhất thời lay động lòng người…
Trước mắt thật sự không thể chứng minh được di chiếu của tiên hoàng do Triệu Tử Duy đưa ra là thật hay giả, tương tự, đối với bản di chiếu mà Triệu Tử Tận cầm trong tay, không thể xác định được!
“Thật giả cũng chỉ là lời nói từ một phía của Khánh Lâm vương, sao có thể xem là thật?” Một người lêng tiếng nhạo báng, “Một kẻ lòng lang dạ sói, quỷ kế đa đoan, đã muốn soán ngôi cứ nói thẳng ra, hà cớ gì phải làm bộ làm tịch? Cầm một bản di chiếu giả đã muốn thành đại sự, như vậy há chẳng phải giang sơn Tề quốc có nguy cơ sụp đổ, bất cứ ai không biết tự lượng sức mình đều có thể bức cung đoạt vị?”
Cuộc đối thoại của mọi người vang lên bên tai Triệu Tử Duy, hắn nhịn không được tự giễu, đáy lòng tựa hồ đang âm thầm nhỏ máu. Phụ hoàng quả có dụng tâm, cực khổ sắp xếp sẵn mọi thứ. Hắn hơi nghiêng người nhếch lên một nụ cười vô cùng quỷ quyệt, “Mấy ngày gần đây Thập đệ đã từng gặp khám qua ngự y?”
Triệu Tử Tận thắc mắc nhìn Triệu Tử Duy, “Ngươi muốn ám chỉ điều gì?”
“Nếu cơ thể không khỏe thì nên sớm đi khám ngự y mới tốt chứ.” Triệu Tử Duy híp híp mắt, cười lạnh nhắc nhở. Vẻ mặt dịu dàng đến cực điểm nhưng sự uy hiếp đến từ lời nhắc nhở của Triệu Tử Duy có bao nhiêu lạ kỳ.
“Phải không? Tin chắc không cần một khắc thời gian, di chiếu thật giả sẽ được định luận! Mọi người chắc cũng biết Hỷ công công thường hầu hạ bên người phụ hoàng lúc còn sống. Năm đó khi phụ hoàng lâm trọng bệnh đã lệnh cho Hỷ công công rời cung. Thế nên, di chiếu này trong tay bản vương là giả hay thật thì cứ để Hỷ công công nhìn sẽ biết!” Hai mắt Triệu Tử Tận khẽ nheo lại, hắn đã phí không ít công sức, suốt mấy ngày không nghỉ ngơi song vẫn chưa hề cảm thấy cơ thể có chỗ nào không ổn. Chỉ là, câu nói cuối cùng của Triệu Tử Duy mang giọng điệu uy hiếp như vậy là có ý gì?
Tuy Hỷ công công là hoạn quan nhưng luôn được tiên hoàng tín nhiệm. Bản thân Hỷ công công cũng luôn một lòng trung thành với tiên hoàng, là người hiểu rõ mọi hỷ nộ ái ố và mọi thứ về tiên hoàng đã khuất.
Triệu Tử Duy đảo mắt nhìn một vòng, trong lòng thầm suy tính, hiện tại thế lực ngang nhau, song vẫn là lưỡng bại câu thương, muốn nhân cơ hội này tìm ra một con đường sống mái cũng không phải dễ.
“Hoàng thượng…” Một tiếng gọi bình tĩnh mang theo biết bao đau thương từ bên ngoài cung điện truyền vào.
Triệu Tử Duy nhìn sang, một thân áo màu xanh nhạt Lương Hân Hân đang bị một tên tướng lãnh kiềm kẹp, thanh kiếm sắc nhọn đang kề trên cổ nàng, trên kiếm còn vấy chút máu tươi. Lại nhìn vần cổ trắng mượt như tuyết có một vết thương đang rỉ máu. Ống tay áo của nàng bị kéo mở hỗn độn, trên đó còn vấy nhiều vết bẩn, đến cả trâm cài đầu cũng nghiêng qua một bên khiến tóc tai bếch bát. Trong mắt nàng đã đong đầy những giọt nước mắt kiên cường.
Nhìn bộ dạng chật vật của nàng lúc này, ai cũng đều nhìn ra vừa rồi nhất định nàng đã bị người khác làm nhục!
Tên tướng lãnh còn đang thỏa mãn liếm láp khóe miệng, nhếch môi cười dâm đãng, kiềm kẹp Lương Hân Hân đi đến bên cạnh Triệu Tử Tận, thấp giọng nói: “Quý phi nương nương quả nhiên rất tuyệt, dáng người thướt tha, hấp dẫn hơn ca cơ trong phủ hạ thật gấp trăm lần. Chậc chậc, đúng là giỏi hút hồn người mà.”
Ánh mắt Lương Hân Hân đầy căm hận liếc hắn. Ngay khi nàng còn giãy giụa kêu la, song vẫn không cách nào thoát khỏi ma chưởng của tên dâm ô này, nàng đã nghĩ tới tự sát! Chỉ là nàng không cam lòng, nàng tuyệt đối không thể chết đi như vậy được!
“To gan! Dám cưỡng bức Quý phi nương nương! Hành vi cầm thú này thiên lý khó dung!” Bọn quạn viên trong điện vô cùng phẫn nộ, trừng to hai mắt mắng thẳng tên tướng lãnh dâm ô kia.
“Ha ha… Chuyện đến nước này các ngươi còn muốn chống chèo sao?” Căn bản tên tướng lãnh đó không thèm nhìn đến họ, mải đến khi Triệu Tử Tận nhìn thấy Lương Hân Hân quần áo không trọn vẹn, chật vật thê thảm, đáy mắt đã dấy lên lửa giận. Song do Triệu Tử Tận im lặng nên hắn càng thêm càng rỡ.
Hành vi này quả khiến cho muôn triều văn võ phẫn nộ! Không ngờ Khánh Lâm vương là loại người không bằng cầm thú! Cùng là con dân Tề quốc, dù gì Lương Hân Hân cũng là công chúa Lương quốc, luôn được hoàng đế Lương quốc nâng niu như châu ngọc, bây giờ còn là Tề quốc Hoàng quý phi, nào đến lượt một tên tướng lãnh thấp hèn làm nhục?
Phải nói là thú tính, đến cầm thú cũng không xứng! Người như vậy có thể trở thành hoàng đế của Tề quốc sao? Nếu thật sự để con người này đăng cơ, tuyệt đối sẽ là tai họa của nước Tề!
Lúc Lương Hân Hân bị kiềm kẹp tiến vào đại điện, nụ cười trên môi Triệu Tử Duy chợt ngừng lại. Khi xác định thật sự Lương Hân Hân đã bị cưỡng bức, đáy mắt hắn lộ ra một tia lửa giận.
Tuy Lương Hân Hân và Triệu Tử Duy đứng cách một khoảng khá xa, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt có chút không đành lòng của hắn có chút không đành lòng, bỗng cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp. Nàng cầu mong không nhiều, trước sau chỉ hy vọng được hắn ngoái đầu nhìn qua, ngẫu nhiên trong một khắc trong lòng hắn có nàng là đủ.
Chẳng qua... Chẳng qua... Lúc này nàng quá mức dơ bẩn, vốn dĩ đã không xứng với hắn, hiện tại càng không thể. Nàng tuyệt vọng thút
thít.
Hai tay Triệu Tử Duy nắm chặt lại, che giấu mọi cảm xúc nhìn thẳng Triệu Tử Tận: “Khánh Lâm vương thật giỏi dùng thủ đoạn, muốn dùng việc này để uy hiếp trẫm?”
“Phần đông hậu cung phi tần bây giờ đều ở trong tay Khánh Lâm Vương, nếu hoàng thượng không muốn hậu cung chìm trong biển máu, không mong nữ nhân của mình bị người khác hạ nhục, xin chủ động thoái vị để Khánh Lâm Vương thuận lợi đăng cơ.” Thái độ của gã tướng kia vô cùng bừa bãi.
“Đáng chết!” Triệu Tử Tận gầm lên, quay đầu thủng ngay một nhát vào ngực của tên lãnh tướng kiêu ngạo kia. Hắn trợn tròn hai mắt không dám tin, những gì hắn làm đều vì đại nghiệp của Khánh Lâm vương, ngày sau trong quan trường hắn cũng có thể thuận lợi một bước lên mây… Sao lại… Sao lại…
“Bản vương đang giữ di chiếu của tiên hoàng, đó là danh chính ngôn thuận! Những thủ đoạn đê tiện này nào đến lượt thuộc hạ của bản vương gây nên?”
Triệu Tử Tận lạnh lùng nhìn tên tướng ngã xuống trước mắt, ánh mắt rét lạnh như băng. Hành vi cầm thú này đến hắn cũng khinh thường, việc như vậy nhất định sẽ bị người đời bàn tán! Hắn thân là danh chính ngôn thuận đăng cơ, cần gì phải dùng đến thủ đoạn ti tiện như vậy?
Người này lòng lang dạ sói muốn đẩy hắn vào chỗ bất nghĩa, thật đáng chết!
Một vũng máu tươi bắn ngay lên má Lương Hân Hân. Từ nhỏ Lương Hân Hân trưởng thành trên lưng ngựa, đã từng chứng kiến không ít thảm cảnh tàn khốc trên chiến trường, đối với hơi ấm của máu cũng không xa lạ. Chỉ là nhiều năm qua tu tâm dưỡng tính, kém tí nữa đã khiến nàng lãng quên những thứ này.
Thấy nét mặt kinh ngạc của tên tướng khi ngã xuống, nàng chỉ cười to chỉ thẳng mặt Triệu Tử Tận, tức giận mắng: “Việc đã xảy ra, cần gì ngươi phải làm bộ làm tịch như một gã chính nhân quân tử?”
Triệu Tử Duy nghe được lời phẫn nộ của Lương Hân Hân, lại nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng nở nụ cười của nàng, mi mày khẽ nhăn lại, “Lương Hân Hân, lần này trẫm cho nàng làm chủ.”
Lời nói có chút quan tâm của nam nhân trong lòng chậm rãi vang lên bên tai, Lương Hân Hân lập tức thu lại vẻ mặt dữ tợn đầy hận ý của mình, mỉm cười nhìn Triệu Tử Duy, “Rốt cục hoàng thượng đã chịu gọi tên thiếp. Đối với thiếp, cuộc đời này đã quá đủ.” Có thể tận mắt nhìn thấy hắn quan tâm lo lắng cho mình trong một hoàn cảnh như vậy, khi bản thân không còn trong sạch… Ha, nàng còn cưỡng cầu gì thêm?
Đã bị vấy bẩn, nàng còn gì phải luyến tiếc trần thế này? Hiện tại những gì nàng có… đã đủ! Giờ là lúc nàng phải lựa chọn ra đi!
Triệu Tử Tận nhíu chặt mày nhìn Lương Hân Hân, lòng cảm thấy có gì không ổn.
Triệu Tử Duy kinh hô, "Lương Hân Hân, không được!" Tuy hắn chưa từng yêu thích Lương Hân Hân, nhưng nàng bản tính hiền lành lương thiện, cũng chưa từng làm ra chuyện gì ngu xuẩn khiến hắn chán ghét, càng không ham nổi bậc, cũng không mong hồi báo… nữ tử như vậy thật sự khiến hắn phải kính nể! Nàng không đáng nhận được kết cục như vậy!
“Khánh Lâm vương bản tính tàn bạo, không ngại làm giả di chiếu, trong cung đại khai sát giới! Dung túng thủ hạ tùy ý làm nhục phi tần trong hậu cung! Nhất định sẽ bị trời phạt! Cực kỳ đáng giận! Bản cung nguyện lấy máu mình tế cho những linh hồn đã chết oan, cũng như bố cáo thiên hạ, Khánh Lâm vương tuyệt đối không phải minh quân! Si tâm vọng tưởng hòng sánh được với công tích của đương kim thánh thượng từ lúc đăng cơ đến giờ, dân chúng kính yêu, dân giàu nước mạnh!” Lương Hân Hân cao giọng quát to, nhìn thấy ánh mắt ngăn cản của Triệu Tử Duy, nàng vui vẻ nở nụ cười, đoạt nhanh thanh kiếm trong tay binh sĩ gần nhất, dùng tốc độ nhanh nhất lia thẳng lưỡi kiếm bén nhọn lên vùng cổ nõn nà như tuyết trắng!
Lúc máu đỏ tung tóe phun ra, trên mặt nàng không chút sợ hãi, ngược lại còn được giải thoát! Từ lúc bị cưỡng bức nàng đã muốn chết. Bây giờ được toại nguyện, với nàng chết cũng không tiếc. Chỉ một lòng hy vọng nam tử suốt đời nàng si mê lưu luyết có thể xoay chuyển càn khôn giành được phần thắng!
“Đừng…!”
Một tiếng hét tê tái rống lên cũng không kịp ngăn cản hành động của Lương Hân Hân!
Triệu Tử Duy nắm chặt hai đấm tay nhìn Lương Hân Hân trên nền đất, gân xanh trên mu bàn tay bắt đầu nổi loạn.
Sắc mặt Triệu Tử Tận hơi tái đi, việc này một khi truyền đến tai hoàng đế Lương quốc, nhất định sẽ dấy lên một trận binh đao! Không ngờ Lương Hân Hân một lòng sinh tình với Triệu Tử Duy, dù sắp chết cũng vì Triệu Tử Duy lót đường, cho dù Triệu Tử Duy có bại trận, sau này hắn đăng cơ nhất định cũng gặp rất nhiều phiền toái. Quả xứng là một nữ tử có cá tính, cương liệt không sợ chết.
Loáng thoáng trong lúc đó, mọi người nhận ra có gì đó khác lạ, ánh mắt mọi người dần dần chuyển từ thi thể của Lương Hân Hân đến ngoài cửa điện.
Ánh mắt Triệu Tử Duy bỗng nhướng lên, sắc bén đầy mong đợi nhìn thẳng ra ngoài.
Triệu Tử Tận thoáng hoảng hốt, đứng cách đó không xa, là nữ tử có dáng người thướt tha, một thân quần áo tím nhạt vô cùng quen thuộc đang vội vàng chạy vào.
Tiếng thét kinh hãi kia xuất phát từ nàng!
Sao nàng có thể đến đây?
Ánh mắt Triệu Tử Duy khóa chặt, bóng hình đó đã khắc sâu vào trong óc chưa từng phai mờ. Nàng đến rồi, thật sự đã đến. Giờ phút này hắn bỗng nhiên cảm thấy bầu trời mênh mông lóe lên rất nhiều tia sáng, mà ánh sáng này chỉ vì nàng mà soi rọi.
Mộ Dung Ca không nhìn mọi người, lách qua đám binh sĩ còn đang kinh ngạc, bước thẳng về phía Lương Hân Hân đang nằm. Nàng chính tai nghe thấy những khẩu khí hào hùng của Lương Hân Hân, ngay lúc bản thân phải chịu sự hạ nhục cực kỳ tàn nhẫn, Lương Hân Hân vẫn một lòng vì người tình mà sắp đặt mọi thứ.
Lương Hân Hân, cô gái hiền lành mà si tình! Ngay từ đầu nàng đã vô cùng hâm mộ Lương Hân Hân, cô gái này không nên trải qua cuộc sống như vậy, nàng thích hợp cưỡi ngựa trắng, thoải mái tiêu dao phi ngựa trên thảo nguyên, sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc của chính mình. Vì tình yêu nàng từ bỏ hết thảy, kể cả sở thích cá nhân mà chạy theo người trong lòng. Đến phút cuối nhận được chính là sự tuẫn tiết vì người mình thương. Không! Cô ấy không nên có kết cục như vậy! Không!
Nàng còn muốn kết thân với cô gái này, có thể hai người có thể trở thành bằng hữu tâm giao, nhàn nhã bàn chuyện đời thường và tâm sự nữ nhi.
“Hoàng quý phi, Lương Hân Hân, sao nàng lại ngốc như vậy?” Mộ Dung Ca ngồi xổm ôm chặt Lương Hân Hân đang suy yếu vào trong lòng, hai mắt đầm lễ nhìn khuôn mặt cô gái yếu dần đi không còn giọt máu.
Lương Hân Hân thở rất nhẹ, do mất máu quá nhiều nên nàng chỉ có thể nhắm mặt lại. Nàng bất lực cười mở mắt nhìn Mộ Dung Ca, giọng nói đứt quãng yếu ớt: “Mộ Dung… Ca, kiếp… sau…! Nếu có… kiếp sau… có thể… nhường… trái tim… của hoàng… thượng… cho ta… không? Có… được… không?”
Cả đời này nàng đã không có được trái tim hắn, như vậy chỉ biết hy vọng kiếp sau.
“Ta… còn… mong… rằng… sẽ được… gặp nàng… có thể… trở thành… bạn tốt… tâm… giao… nữ tử.”
Lời nói đứt quãng mà chân tình từng từ từng từ rót thẳng vào tai Mộ Dung Ca. Tuy đã yếu đuối vô lực nhưng vẫn mãnh liệt chấn động màng tai, kích động trái tim non nớt của nàng. Nàng liên tục gật đầu, “Nhất định.”
Nghe vậy, Lương Hân Hân mãn nguyện nhắm lại hai mắt, chìm dần vào giấc ngủ không bao giờ tỉnh lại.
Mộ Dung Ca nhìn theo hai mắt nhắm lại của Lương Hân Hân chợt nhớ lại tình cảnh năm đó. Khi đó, Lương Hân Hân một thân kiêu ngạo không ai bì kịp, chỉ vì theo đuổi người trong lòng mà đánh cược. Miệng cười tươi đẹp như hoa mùa thu tỏa nắng đó đến giờ nàng vẫn còn nhớ.
“Hãy ngủ yên nhé.” Mộ Dung Ca nhẹ nhàng thả Lương Hân Hân, dịu dàng nói.
“Khánh Lâm vương to gan! Dám giả mạo di chiếu ý đồ soán vị!” Lưu Vân tức giận chỉ mặt Triệu Tử Tận, lạnh giọng ép hỏi.
Rồi lại nhìn về phía Triệu Tử Duy, quỳ gối thỉnh tội: “VI thần cứu giá chậm trễ, thỉnh hoàng thượng thứ tội!”
“Đứng dậy đi.” Triệu Tử Duy sâu thẳm nhìn thoáng qua Lưu Vân, nói.
Lưu Vân lập tức đứng lên, quay đầu chỉ hủy đám lính vây quanh Triệu Tử Tận.
Dường như Triệu Tử Tận cũng không xem trong mắt, hắn chỉ nhìn Mộ Dung Ca, thấp giọng nói: “Đó là do tướng lãnh dưới trướng gây nên, không phải mệnh lệnh của ta. Chỉ là việc ngoài ý muốn, không ai muốn lấy mạng của Hoàng quý phi cả.” Hắn muốn giải thích.
Mộ Dung Ca ngẩng đầu lạnh mắt nhìn Triệu Tử Tận, mặt không biểu cảm: “Không cần biện minh. Khi cung biến điều gì cũng có thể xảy ra, gian dâm phi tần, sát hại cung nhân là điều không thể tránh khỏi.” Đến giờ phút này còn đường đường chính chính nói những lời này vì bản thân biện bạch có phải dễ khiến người ta cảm thấy buồn cười sao.
Triệu Tử Tận còn định giải thích, đột nhiên nhớ lại, Mộ Dung Ca đã đến đây thì sự tình sẽ không đơn giản như vậy! Huống chi là đi cùng Lưu Vân! Đây nhất định là kế hoạch của Triệu Tử Duy! Hắn nhìn chằm chằm Triệu Tử Duy, khóe miệng lóe qua một nét cười lạnh chất vấn: “Ngươi âm mưu muốn kéo cả nàng vào đây?” Bây giờ, Mộ Dung Ca vốn nên ở Hạ quốc tận hưởng thụ vinh hoa phú quý mà nàng xứng đáng có được chứ không nên có mặt ở đây, nhưng Triệu Tử Duy đáng chết dám liên lụy cả nàng.
Không thể không nói, lòng dạ của Triệu Tử Duy quả nhiên ác độc.
“Bất cứ lúc nào, bất cứ chuyện gì trẫm tuyệt đối sẽ không liên lụy đến nàng.” Triệu Tử Duy thâm tình nhìn Mộ Dung Ca, song đáy lòng vẫn xẹt qua đôi chút áy náy.
Tên lính cầm đầu nghe giọng ép hỏi, nhìn theo trường mâu trong tay Lưu Vân, đây là vũ khí chỉ có tướng quân được phép mang bên mình, “Ngươi là Lưu đại tướng quân?”
“Nói!” Lưu Vân lạnh giọng hỏi.
“Giết Lưu đại tướng quân!” Tên lính cầm đầu nói.
Đám người nhào vào bắt Lưu Vân.
Mộ Dung Ca nghiêng người nép phía sau Lưu Vân.
Đám binh sĩ ở sau Lưu Vân ào ào tiến lên chém giết! Có hơn một ngàn người, vài chục tên binh sĩ ở cửa cung nào có đáng gì!
Mộ Dung Ca thầm nghĩ: ‘Nếu đám binh sĩ này là người của Triệu Tử Tận, tức là giờ phút này Triệu Tử Duy đang gặp nguy hiểm thật sự! Trận cung biến này… người thắng là Triệu Tử Tận? Lòng nàng chợt dấy lên một cảm giác bất thường, nếu Triệu Tử Tận và Triệu Tử Duy đối mặt giao đấu thì tuyệt đối Triệu Tử Tận không thể là đối thủ của Triệu Tử Duy. Nhưng nếu sau lưng Triệu Tử Tận có thêm mấy người hiệp trợ, tính kế hoạch mưu công kích Triệu Tử Duy thì cho dù Triệu Tử Tận là một người cơ trí, có năng lực xoay chuyển càn khôn cũng vô pháp chống cự nổi!
…
Lúc cửa cung bị phá, Lương Hân Hân rốt cục không thể ngồi yên, sắc mặt tái nhợt, đứng dậy tìm đường chạy đến đại điện. Còn chưa kịp làm gì, một đội binh mã đã tiến thẳng vào cung điện của nàng.
Nàng lùi về sau một bước, đám binh lính vũ trang đầy người. Khuôn mặt tái nhợt của nàng không chút sợ hãi, vẫn lạnh lùng tươi cười nhìn tên tướng lãnh đứng đầu, “Hừ, bọn mưu phản sao dám tiến vào làm loạn thẩm cung của bản hoàng phi? Tội danh này các ngươi gánh nổi sao?”
Ánh mắt tà dâm của tên tướng cầm đầu đánh giá dáng người thướt tha của Lương Hân Hân, ngửa mặt lên trời cười to: “Buồn cười! Bây giờ đương kim thánh thượng còn khó sống sót được qua tối nay, ngươi lấy gì mà uy hiếp bản tướng?” Nhìn thấy cơ thể nõn nà của Lương Hân Hân, tà hỏa trong lòng hắn càng bùng nổ, kiềm không được muốn nhào vào nếm thử bóng hồng như yêu tinh kia!
“Người đâu, bao vây cung điện này! Nữ nhân của hoàng thượng nhất định cũng không tệ, bản tướng phải thử một phen mới được. Ha Ha Ha!”
Lương Hân Hân cắn chặt môi nhìn ánh mắt tà dâm của tên tướng lãnh, tay cầm chắc thanh kiếm sắc bén.
...
Trước cửa đại điện chồng chất vô số thi thể.
Hàng hàng binh sĩ giơ cao ngọn đuốc vây chặt bên ngoài đại điện.
Giờ phút này, bầu không khí trong đại điện tĩnh mịt như tờ.
Cả hoàng cung lúc này đã đầy ắp thi thể, máu chảy thành sông như ‘đồ thành chi cảnh’ (cảnh tưởng một kinh thành bị thảm sát)
Triệu Tử Duy bình ổn ngồi trên long ngai, đôi mắt tà mị lãnh liệt như sương nhìn Triệu Tử Tận một thân máu tươi đứng ngoài cửa. Hắn nhếch khóe môi lạnh lùng cười: “Tình hình trước mắt không biết là ai thắng ai thua nhỉ?” Phải nói là lưỡng bại câu thương thì đúng hơn. Triệu Tử Tận cũng không chiếm được chút lợi thế nào, bản thân hắn cũng bị tổn thất trầm trọng.
“Trong tay bản vương có giữ di chiếu của tiên hoàng! Bức hoàng thượng thoái vị là đạo nghĩa ở đời. Ngôi vị hoàng đế vốn dĩ không thuộc về hoàng thượng, hà cớ gì hoàng thượng cứ phải khăng khăng một mực ngồi đó? Chi bằng sớm một chút chấp nhận sự thì thì đã không có trận chiến đẫm máu ngày hôm nay!” Triệu Tử Tận giơ cao di chiếu, lạnh mắt nhìn Triệu Tử Duy.
Trong đại điện là một tràng thổn thức nói không nên lời.
“Di chiếu của tiên hoàng hai năm trước đã được công bố trước mắt người đời, hiện giờ ai có biết được di chiếu trong tay Khánh Lâm vương là thật hay giả? Nếu muốn soán vị thì cứ nói thẳng, hà cớ gì phải lao tâm khổ tứ như vậy?” Một trong số trung thần của Triệu Tử Duy chất vấn.
Triệu Tử Tận lạnh lùng quét mắt qua gã trung thần, cười lạnh hỏi lại: “Ngươi có dám chắc di chiếu hai năm trước là thật? Bằng chứng gì để nói di chiếu trong tay bản vương là giả? Hở? Hở?” Rồi chuyển mắt nhìn về phía Triệu Tử Duy, cười hỏi: “Điều này không phải bản thân hoàng thượng rõ ràng hơn ai hết sao? Không phải sao?”
“Ngoài cửa thành đang có mấy vạn binh sĩ của trẫm tiến vào. Ở trong cung, Khánh Lâm vương chớ ngại quay đầu nhìn nhìn, xem xem sau lưng ngươi còn có cái gì.” Triệu Tử Duy phớt lời sự chất vấn của Triệu Tử Tận, chỉ mị hoặc nhìn ra ngoài cửa điện cười nói.
Ánh mắt Triệu Tử Duy một lần nữa lợi hại nhìn thẳng về phía Triệu Tử Tận, quả nhiên cho rằng hắn không hề có dự trù hay phòng bị, vô công rỗi nghề ngồi chờ người ta tạo cung biến sao? Cho dù phải đọ sức một lần hắn cũng sẽ không để những kẻ có âm mưu được đẹp lòng vừa ý!
“Không ngờ ở phía sau hoàng thượng còn có thể âm thầm làm nhiều việc như vậy. Chỉ là… đáng tiếc… Đáng tiếc!” Triệu Tử Tận quay đầu nhìn ra phía ngoài, sau lưng hắn, trên tường thành bên ngoài đã che kín những cung thủ, mỗi người đều căng dây cung chờ một câu phát động của Triệu Tử Duy.
“Vương gia, không cần phí thời gian với hoàng thượng làm gì. Lúc trước chính tai thần đã nghe tiên hoàng nói, đương kim thái tử thất đức không được lòng người, tuy được lập làm thái tử nhưng tiên hoàng chưa từng có ý truyền ngôi. Cho đến lúc lâm chung, tiên hoàng cũng chỉ hướng về vương gia. Nếu không phải hai năm trước hoàng thượng làm giả di chiếu sao có thể danh chính ngôn thuận đoạt đi vị trí cửu ngũ chí tôn của vương gia được? Hiện giờ, trong tay vương gia có được di chiếu của tiên hoàng, cần gì phải e ngại những người này?” Tướng lãnh đứng sau Triệu Tử Tận tức giận trừng mắt, to giọng nói.
Câu nói vang vọng khắp cung điện, nhất thời lay động lòng người…
Trước mắt thật sự không thể chứng minh được di chiếu của tiên hoàng do Triệu Tử Duy đưa ra là thật hay giả, tương tự, đối với bản di chiếu mà Triệu Tử Tận cầm trong tay, không thể xác định được!
“Thật giả cũng chỉ là lời nói từ một phía của Khánh Lâm vương, sao có thể xem là thật?” Một người lêng tiếng nhạo báng, “Một kẻ lòng lang dạ sói, quỷ kế đa đoan, đã muốn soán ngôi cứ nói thẳng ra, hà cớ gì phải làm bộ làm tịch? Cầm một bản di chiếu giả đã muốn thành đại sự, như vậy há chẳng phải giang sơn Tề quốc có nguy cơ sụp đổ, bất cứ ai không biết tự lượng sức mình đều có thể bức cung đoạt vị?”
Cuộc đối thoại của mọi người vang lên bên tai Triệu Tử Duy, hắn nhịn không được tự giễu, đáy lòng tựa hồ đang âm thầm nhỏ máu. Phụ hoàng quả có dụng tâm, cực khổ sắp xếp sẵn mọi thứ. Hắn hơi nghiêng người nhếch lên một nụ cười vô cùng quỷ quyệt, “Mấy ngày gần đây Thập đệ đã từng gặp khám qua ngự y?”
Triệu Tử Tận thắc mắc nhìn Triệu Tử Duy, “Ngươi muốn ám chỉ điều gì?”
“Nếu cơ thể không khỏe thì nên sớm đi khám ngự y mới tốt chứ.” Triệu Tử Duy híp híp mắt, cười lạnh nhắc nhở. Vẻ mặt dịu dàng đến cực điểm nhưng sự uy hiếp đến từ lời nhắc nhở của Triệu Tử Duy có bao nhiêu lạ kỳ.
“Phải không? Tin chắc không cần một khắc thời gian, di chiếu thật giả sẽ được định luận! Mọi người chắc cũng biết Hỷ công công thường hầu hạ bên người phụ hoàng lúc còn sống. Năm đó khi phụ hoàng lâm trọng bệnh đã lệnh cho Hỷ công công rời cung. Thế nên, di chiếu này trong tay bản vương là giả hay thật thì cứ để Hỷ công công nhìn sẽ biết!” Hai mắt Triệu Tử Tận khẽ nheo lại, hắn đã phí không ít công sức, suốt mấy ngày không nghỉ ngơi song vẫn chưa hề cảm thấy cơ thể có chỗ nào không ổn. Chỉ là, câu nói cuối cùng của Triệu Tử Duy mang giọng điệu uy hiếp như vậy là có ý gì?
Tuy Hỷ công công là hoạn quan nhưng luôn được tiên hoàng tín nhiệm. Bản thân Hỷ công công cũng luôn một lòng trung thành với tiên hoàng, là người hiểu rõ mọi hỷ nộ ái ố và mọi thứ về tiên hoàng đã khuất.
Triệu Tử Duy đảo mắt nhìn một vòng, trong lòng thầm suy tính, hiện tại thế lực ngang nhau, song vẫn là lưỡng bại câu thương, muốn nhân cơ hội này tìm ra một con đường sống mái cũng không phải dễ.
“Hoàng thượng…” Một tiếng gọi bình tĩnh mang theo biết bao đau thương từ bên ngoài cung điện truyền vào.
Triệu Tử Duy nhìn sang, một thân áo màu xanh nhạt Lương Hân Hân đang bị một tên tướng lãnh kiềm kẹp, thanh kiếm sắc nhọn đang kề trên cổ nàng, trên kiếm còn vấy chút máu tươi. Lại nhìn vần cổ trắng mượt như tuyết có một vết thương đang rỉ máu. Ống tay áo của nàng bị kéo mở hỗn độn, trên đó còn vấy nhiều vết bẩn, đến cả trâm cài đầu cũng nghiêng qua một bên khiến tóc tai bếch bát. Trong mắt nàng đã đong đầy những giọt nước mắt kiên cường.
Nhìn bộ dạng chật vật của nàng lúc này, ai cũng đều nhìn ra vừa rồi nhất định nàng đã bị người khác làm nhục!
Tên tướng lãnh còn đang thỏa mãn liếm láp khóe miệng, nhếch môi cười dâm đãng, kiềm kẹp Lương Hân Hân đi đến bên cạnh Triệu Tử Tận, thấp giọng nói: “Quý phi nương nương quả nhiên rất tuyệt, dáng người thướt tha, hấp dẫn hơn ca cơ trong phủ hạ thật gấp trăm lần. Chậc chậc, đúng là giỏi hút hồn người mà.”
Ánh mắt Lương Hân Hân đầy căm hận liếc hắn. Ngay khi nàng còn giãy giụa kêu la, song vẫn không cách nào thoát khỏi ma chưởng của tên dâm ô này, nàng đã nghĩ tới tự sát! Chỉ là nàng không cam lòng, nàng tuyệt đối không thể chết đi như vậy được!
“To gan! Dám cưỡng bức Quý phi nương nương! Hành vi cầm thú này thiên lý khó dung!” Bọn quạn viên trong điện vô cùng phẫn nộ, trừng to hai mắt mắng thẳng tên tướng lãnh dâm ô kia.
“Ha ha… Chuyện đến nước này các ngươi còn muốn chống chèo sao?” Căn bản tên tướng lãnh đó không thèm nhìn đến họ, mải đến khi Triệu Tử Tận nhìn thấy Lương Hân Hân quần áo không trọn vẹn, chật vật thê thảm, đáy mắt đã dấy lên lửa giận. Song do Triệu Tử Tận im lặng nên hắn càng thêm càng rỡ.
Hành vi này quả khiến cho muôn triều văn võ phẫn nộ! Không ngờ Khánh Lâm vương là loại người không bằng cầm thú! Cùng là con dân Tề quốc, dù gì Lương Hân Hân cũng là công chúa Lương quốc, luôn được hoàng đế Lương quốc nâng niu như châu ngọc, bây giờ còn là Tề quốc Hoàng quý phi, nào đến lượt một tên tướng lãnh thấp hèn làm nhục?
Phải nói là thú tính, đến cầm thú cũng không xứng! Người như vậy có thể trở thành hoàng đế của Tề quốc sao? Nếu thật sự để con người này đăng cơ, tuyệt đối sẽ là tai họa của nước Tề!
Lúc Lương Hân Hân bị kiềm kẹp tiến vào đại điện, nụ cười trên môi Triệu Tử Duy chợt ngừng lại. Khi xác định thật sự Lương Hân Hân đã bị cưỡng bức, đáy mắt hắn lộ ra một tia lửa giận.
Tuy Lương Hân Hân và Triệu Tử Duy đứng cách một khoảng khá xa, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt có chút không đành lòng của hắn có chút không đành lòng, bỗng cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp. Nàng cầu mong không nhiều, trước sau chỉ hy vọng được hắn ngoái đầu nhìn qua, ngẫu nhiên trong một khắc trong lòng hắn có nàng là đủ.
Chẳng qua... Chẳng qua... Lúc này nàng quá mức dơ bẩn, vốn dĩ đã không xứng với hắn, hiện tại càng không thể. Nàng tuyệt vọng thút
thít.
Hai tay Triệu Tử Duy nắm chặt lại, che giấu mọi cảm xúc nhìn thẳng Triệu Tử Tận: “Khánh Lâm vương thật giỏi dùng thủ đoạn, muốn dùng việc này để uy hiếp trẫm?”
“Phần đông hậu cung phi tần bây giờ đều ở trong tay Khánh Lâm Vương, nếu hoàng thượng không muốn hậu cung chìm trong biển máu, không mong nữ nhân của mình bị người khác hạ nhục, xin chủ động thoái vị để Khánh Lâm Vương thuận lợi đăng cơ.” Thái độ của gã tướng kia vô cùng bừa bãi.
“Đáng chết!” Triệu Tử Tận gầm lên, quay đầu thủng ngay một nhát vào ngực của tên lãnh tướng kiêu ngạo kia. Hắn trợn tròn hai mắt không dám tin, những gì hắn làm đều vì đại nghiệp của Khánh Lâm vương, ngày sau trong quan trường hắn cũng có thể thuận lợi một bước lên mây… Sao lại… Sao lại…
“Bản vương đang giữ di chiếu của tiên hoàng, đó là danh chính ngôn thuận! Những thủ đoạn đê tiện này nào đến lượt thuộc hạ của bản vương gây nên?”
Triệu Tử Tận lạnh lùng nhìn tên tướng ngã xuống trước mắt, ánh mắt rét lạnh như băng. Hành vi cầm thú này đến hắn cũng khinh thường, việc như vậy nhất định sẽ bị người đời bàn tán! Hắn thân là danh chính ngôn thuận đăng cơ, cần gì phải dùng đến thủ đoạn ti tiện như vậy?
Người này lòng lang dạ sói muốn đẩy hắn vào chỗ bất nghĩa, thật đáng chết!
Một vũng máu tươi bắn ngay lên má Lương Hân Hân. Từ nhỏ Lương Hân Hân trưởng thành trên lưng ngựa, đã từng chứng kiến không ít thảm cảnh tàn khốc trên chiến trường, đối với hơi ấm của máu cũng không xa lạ. Chỉ là nhiều năm qua tu tâm dưỡng tính, kém tí nữa đã khiến nàng lãng quên những thứ này.
Thấy nét mặt kinh ngạc của tên tướng khi ngã xuống, nàng chỉ cười to chỉ thẳng mặt Triệu Tử Tận, tức giận mắng: “Việc đã xảy ra, cần gì ngươi phải làm bộ làm tịch như một gã chính nhân quân tử?”
Triệu Tử Duy nghe được lời phẫn nộ của Lương Hân Hân, lại nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng nở nụ cười của nàng, mi mày khẽ nhăn lại, “Lương Hân Hân, lần này trẫm cho nàng làm chủ.”
Lời nói có chút quan tâm của nam nhân trong lòng chậm rãi vang lên bên tai, Lương Hân Hân lập tức thu lại vẻ mặt dữ tợn đầy hận ý của mình, mỉm cười nhìn Triệu Tử Duy, “Rốt cục hoàng thượng đã chịu gọi tên thiếp. Đối với thiếp, cuộc đời này đã quá đủ.” Có thể tận mắt nhìn thấy hắn quan tâm lo lắng cho mình trong một hoàn cảnh như vậy, khi bản thân không còn trong sạch… Ha, nàng còn cưỡng cầu gì thêm?
Đã bị vấy bẩn, nàng còn gì phải luyến tiếc trần thế này? Hiện tại những gì nàng có… đã đủ! Giờ là lúc nàng phải lựa chọn ra đi!
Triệu Tử Tận nhíu chặt mày nhìn Lương Hân Hân, lòng cảm thấy có gì không ổn.
Triệu Tử Duy kinh hô, "Lương Hân Hân, không được!" Tuy hắn chưa từng yêu thích Lương Hân Hân, nhưng nàng bản tính hiền lành lương thiện, cũng chưa từng làm ra chuyện gì ngu xuẩn khiến hắn chán ghét, càng không ham nổi bậc, cũng không mong hồi báo… nữ tử như vậy thật sự khiến hắn phải kính nể! Nàng không đáng nhận được kết cục như vậy!
“Khánh Lâm vương bản tính tàn bạo, không ngại làm giả di chiếu, trong cung đại khai sát giới! Dung túng thủ hạ tùy ý làm nhục phi tần trong hậu cung! Nhất định sẽ bị trời phạt! Cực kỳ đáng giận! Bản cung nguyện lấy máu mình tế cho những linh hồn đã chết oan, cũng như bố cáo thiên hạ, Khánh Lâm vương tuyệt đối không phải minh quân! Si tâm vọng tưởng hòng sánh được với công tích của đương kim thánh thượng từ lúc đăng cơ đến giờ, dân chúng kính yêu, dân giàu nước mạnh!” Lương Hân Hân cao giọng quát to, nhìn thấy ánh mắt ngăn cản của Triệu Tử Duy, nàng vui vẻ nở nụ cười, đoạt nhanh thanh kiếm trong tay binh sĩ gần nhất, dùng tốc độ nhanh nhất lia thẳng lưỡi kiếm bén nhọn lên vùng cổ nõn nà như tuyết trắng!
Lúc máu đỏ tung tóe phun ra, trên mặt nàng không chút sợ hãi, ngược lại còn được giải thoát! Từ lúc bị cưỡng bức nàng đã muốn chết. Bây giờ được toại nguyện, với nàng chết cũng không tiếc. Chỉ một lòng hy vọng nam tử suốt đời nàng si mê lưu luyết có thể xoay chuyển càn khôn giành được phần thắng!
“Đừng…!”
Một tiếng hét tê tái rống lên cũng không kịp ngăn cản hành động của Lương Hân Hân!
Triệu Tử Duy nắm chặt hai đấm tay nhìn Lương Hân Hân trên nền đất, gân xanh trên mu bàn tay bắt đầu nổi loạn.
Sắc mặt Triệu Tử Tận hơi tái đi, việc này một khi truyền đến tai hoàng đế Lương quốc, nhất định sẽ dấy lên một trận binh đao! Không ngờ Lương Hân Hân một lòng sinh tình với Triệu Tử Duy, dù sắp chết cũng vì Triệu Tử Duy lót đường, cho dù Triệu Tử Duy có bại trận, sau này hắn đăng cơ nhất định cũng gặp rất nhiều phiền toái. Quả xứng là một nữ tử có cá tính, cương liệt không sợ chết.
Loáng thoáng trong lúc đó, mọi người nhận ra có gì đó khác lạ, ánh mắt mọi người dần dần chuyển từ thi thể của Lương Hân Hân đến ngoài cửa điện.
Ánh mắt Triệu Tử Duy bỗng nhướng lên, sắc bén đầy mong đợi nhìn thẳng ra ngoài.
Triệu Tử Tận thoáng hoảng hốt, đứng cách đó không xa, là nữ tử có dáng người thướt tha, một thân quần áo tím nhạt vô cùng quen thuộc đang vội vàng chạy vào.
Tiếng thét kinh hãi kia xuất phát từ nàng!
Sao nàng có thể đến đây?
Ánh mắt Triệu Tử Duy khóa chặt, bóng hình đó đã khắc sâu vào trong óc chưa từng phai mờ. Nàng đến rồi, thật sự đã đến. Giờ phút này hắn bỗng nhiên cảm thấy bầu trời mênh mông lóe lên rất nhiều tia sáng, mà ánh sáng này chỉ vì nàng mà soi rọi.
Mộ Dung Ca không nhìn mọi người, lách qua đám binh sĩ còn đang kinh ngạc, bước thẳng về phía Lương Hân Hân đang nằm. Nàng chính tai nghe thấy những khẩu khí hào hùng của Lương Hân Hân, ngay lúc bản thân phải chịu sự hạ nhục cực kỳ tàn nhẫn, Lương Hân Hân vẫn một lòng vì người tình mà sắp đặt mọi thứ.
Lương Hân Hân, cô gái hiền lành mà si tình! Ngay từ đầu nàng đã vô cùng hâm mộ Lương Hân Hân, cô gái này không nên trải qua cuộc sống như vậy, nàng thích hợp cưỡi ngựa trắng, thoải mái tiêu dao phi ngựa trên thảo nguyên, sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc của chính mình. Vì tình yêu nàng từ bỏ hết thảy, kể cả sở thích cá nhân mà chạy theo người trong lòng. Đến phút cuối nhận được chính là sự tuẫn tiết vì người mình thương. Không! Cô ấy không nên có kết cục như vậy! Không!
Nàng còn muốn kết thân với cô gái này, có thể hai người có thể trở thành bằng hữu tâm giao, nhàn nhã bàn chuyện đời thường và tâm sự nữ nhi.
“Hoàng quý phi, Lương Hân Hân, sao nàng lại ngốc như vậy?” Mộ Dung Ca ngồi xổm ôm chặt Lương Hân Hân đang suy yếu vào trong lòng, hai mắt đầm lễ nhìn khuôn mặt cô gái yếu dần đi không còn giọt máu.
Lương Hân Hân thở rất nhẹ, do mất máu quá nhiều nên nàng chỉ có thể nhắm mặt lại. Nàng bất lực cười mở mắt nhìn Mộ Dung Ca, giọng nói đứt quãng yếu ớt: “Mộ Dung… Ca, kiếp… sau…! Nếu có… kiếp sau… có thể… nhường… trái tim… của hoàng… thượng… cho ta… không? Có… được… không?”
Cả đời này nàng đã không có được trái tim hắn, như vậy chỉ biết hy vọng kiếp sau.
“Ta… còn… mong… rằng… sẽ được… gặp nàng… có thể… trở thành… bạn tốt… tâm… giao… nữ tử.”
Lời nói đứt quãng mà chân tình từng từ từng từ rót thẳng vào tai Mộ Dung Ca. Tuy đã yếu đuối vô lực nhưng vẫn mãnh liệt chấn động màng tai, kích động trái tim non nớt của nàng. Nàng liên tục gật đầu, “Nhất định.”
Nghe vậy, Lương Hân Hân mãn nguyện nhắm lại hai mắt, chìm dần vào giấc ngủ không bao giờ tỉnh lại.
Mộ Dung Ca nhìn theo hai mắt nhắm lại của Lương Hân Hân chợt nhớ lại tình cảnh năm đó. Khi đó, Lương Hân Hân một thân kiêu ngạo không ai bì kịp, chỉ vì theo đuổi người trong lòng mà đánh cược. Miệng cười tươi đẹp như hoa mùa thu tỏa nắng đó đến giờ nàng vẫn còn nhớ.
“Hãy ngủ yên nhé.” Mộ Dung Ca nhẹ nhàng thả Lương Hân Hân, dịu dàng nói.
“Khánh Lâm vương to gan! Dám giả mạo di chiếu ý đồ soán vị!” Lưu Vân tức giận chỉ mặt Triệu Tử Tận, lạnh giọng ép hỏi.
Rồi lại nhìn về phía Triệu Tử Duy, quỳ gối thỉnh tội: “VI thần cứu giá chậm trễ, thỉnh hoàng thượng thứ tội!”
“Đứng dậy đi.” Triệu Tử Duy sâu thẳm nhìn thoáng qua Lưu Vân, nói.
Lưu Vân lập tức đứng lên, quay đầu chỉ hủy đám lính vây quanh Triệu Tử Tận.
Dường như Triệu Tử Tận cũng không xem trong mắt, hắn chỉ nhìn Mộ Dung Ca, thấp giọng nói: “Đó là do tướng lãnh dưới trướng gây nên, không phải mệnh lệnh của ta. Chỉ là việc ngoài ý muốn, không ai muốn lấy mạng của Hoàng quý phi cả.” Hắn muốn giải thích.
Mộ Dung Ca ngẩng đầu lạnh mắt nhìn Triệu Tử Tận, mặt không biểu cảm: “Không cần biện minh. Khi cung biến điều gì cũng có thể xảy ra, gian dâm phi tần, sát hại cung nhân là điều không thể tránh khỏi.” Đến giờ phút này còn đường đường chính chính nói những lời này vì bản thân biện bạch có phải dễ khiến người ta cảm thấy buồn cười sao.
Triệu Tử Tận còn định giải thích, đột nhiên nhớ lại, Mộ Dung Ca đã đến đây thì sự tình sẽ không đơn giản như vậy! Huống chi là đi cùng Lưu Vân! Đây nhất định là kế hoạch của Triệu Tử Duy! Hắn nhìn chằm chằm Triệu Tử Duy, khóe miệng lóe qua một nét cười lạnh chất vấn: “Ngươi âm mưu muốn kéo cả nàng vào đây?” Bây giờ, Mộ Dung Ca vốn nên ở Hạ quốc tận hưởng thụ vinh hoa phú quý mà nàng xứng đáng có được chứ không nên có mặt ở đây, nhưng Triệu Tử Duy đáng chết dám liên lụy cả nàng.
Không thể không nói, lòng dạ của Triệu Tử Duy quả nhiên ác độc.
“Bất cứ lúc nào, bất cứ chuyện gì trẫm tuyệt đối sẽ không liên lụy đến nàng.” Triệu Tử Duy thâm tình nhìn Mộ Dung Ca, song đáy lòng vẫn xẹt qua đôi chút áy náy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.