Chương 207
Thư Ca
04/11/2015
Một tháng đã qua.
Xe ngựa dùng hơn một tháng thời gian, xuyên qua không biết bao nhiêu con đường lớn nhỏ, rốt cục cũng đã đến đích.
“Dừng…”
Cát đất tung bay, xe ngựa dừng ngay ngoài cổng thành.
“Mộ Dung Trắc phi, đến rồi."
Lưu Vân cầm chặt dây cương, bẩm báo với nữ tử trong xe ngựa.
Tiểu Thập ngồi cạnh Lưu Vân đang vuốt mồ hôi bên trán, hít sâu một hơi, rốt cục đã trở lại! Dọc đường vô cùng thuận lợi không trắc trở, ngoại trừ buổi tối nghỉ ngơi, còn lại vẫn một mạch chạy đi, rốt cục cũng đã về đến Hạ quốc. Chỉ là, chỉ mải rong đường cho kịp tiến trình mà không kịp nghe ngóng tình hình hiện giờ của Hạ quốc.
Mộ Dung Ca ngồi trong xe ngựa xoa xoa vùng lưng ê ẩm, có chút mệt mỏi đáp: “Vào thành.” Xa cách mấy tháng nàng đã trở về. Lần này về được bên cạnh Nguyên Kỳ nàng nhất định sẽ không bao giờ rời đi.
Những sự nghi hoặc và mối bòng bong trong lòng cũng được giải quyết tại kinh đô Tề quốc. Nàng mỉm cười, đúng là bản thân nghĩ nhiều rồi.
“Mộ Dung Trắc phi, e là không thể thuận lợi vào thành.” Lưu Vân còn đang định đưa xe vào thành nhưng trước mặt bỗng xuất hiện vài người, cầm đầu chính là kẻ thù mà hắn hận đến tận xương tủy, Lan Ngọc. Chính con người này ở sau lưng mưu hoặc hết thảy, hại chết hoàng thượng, càng đặc biệt liên quan đến cái chết của Bích Nhu. Thật không ngờ vừa về đến Hạ quốc liền có thể nhìn thấy người này!
Sắc mặt Tiểu Thập hơi trầm xuống, đáy mắt lộ ra một chút đau khổ. Hắn không dám tin Lan Ngọc công tử lại hại hắn, càng không ngờ từ đầu chí cuối hắn đã bị Lan Ngọc lợi dụng. Thật ra, cho đến giờ hắn vẫn không muốn tin điều này.
Đuôi lông mày Mộ Dung Ca hơi nhướng lên, xuống xe ngựa, cũng không bất ngờ lắm nhìn Lan Ngọc đứng cách đó không xa. Lúc rời khỏi Hạ quốc, nhất định Nguyên Kỳ đã che giấu hành tung cho nàng nên trong một khoảng thời gian ngắn không ai có thể biết được tin nàng rời đi. Chỉ là, thời gian lâu như vậy, cái mũi của Lan Ngọc lại quá thính, nào có thể không phát hiện ra?
Nàng cười nhạt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Không ngờ Đại hoàng tử lại có nhã hứng, gạt bỏ trăm công ngàn việc bớt chút thời gian mà đến đây cảm thụ cuồng phong hoàng thổ.”
Nghe được ý châm chọc trong đó, gương mặt tuấn tú của Lan Ngọc vẫn không có chút tức giận, còn cười nói: “Bản điện hạ chờ Mộ Dung Trắc phi đã lâu.”
Mộ Dung Ca nhíu mày đầy phòng bị nhìn hắn, lạnh lùng đáp: “Ồ?” Không lẽ hắn còn chưa từ bỏ ý định mưu đoạt xưởng binh khí của nàng?
Lan Ngọc từ nét mặt nhìn thấu suy nghĩ của nàng, cười nói: “Đúng như nàng đã đoán, bản điện hạ muốn xưởng binh khí đó.”
“Từ lúc quen biết Đại hoàng tử đến giờ, rốt cục cũng nghe được một câu nói thật lòng.” Ánh mắt Mộ Dung Ca hơi lóe lên, cười khẽ. Nàng nheo mắt, sắc bé nhìn người trước mặt, âm thầm phỏng đoán nguyên do Lan Ngọc thành thật nói ra mục đích của mình.
Quả nhiên, nàng đoán không sai!
Lan Ngọc trầm mặc một lát mới chậm rãi nói: “Hay là nàng còn chưa biết, xưởng binh khí mà nàng vất vả gầy dựng từ sớm đã ở dưới sự giám sát của thái tử. Xưởng binh khí sớm đã là vật trong tay hắn rồi. Đối với bản điện hạ mà nói, xưởng binh khí rất là quan trọng, đương nhiên đối với thái tử, phân lượng của xưởng binh khí cũng sẽ không nhẹ đi bao nhiêu.”
“Có phải không?” Ánh mắt Mộ Dung Ca trầm xuống, lợi hại nhìn thẳng Lan Ngọc.
Dưới cửa thành, góc áo màu ngọc thạch của Lan Ngọc tung bay, ánh mắt hắn mềm nhẹ tựa như gió xuân ôn hòa không chút khẩn trương, cùng với cuồng phong gào thét bên tai mãnh liệt tương phản với nhau.
Hắn quan sát mọi biến hóa trên vẻ mặt nàng, vẫn bộ dung nhan thanh nhã không chút khiếp sợ hay kinh ngạc, ngược lại là vô cùng bình tĩnh.
“E là thái tử không nói điều này với nàng.” Hắn nhẹ giọng nói.
Cuồng phong gào thét bên trong, Mộ Dung Ca tinh tường nghe rõ từng câu hắn nói, nhịn không được che miệng cười khẽ: “Đại Hoàng tử lo xa rồi. Chỉ tiếc là xưởng binh khí này trong mắt thiếp chỉ là món đồ tiêu khiển giết thời gian mà thôi. Muốn thì có được, không muốn thì cũng không cần đến. Bây giờ thiếp thân là người của thái tử, hiển nhiên mọi việc cũng phải vì thái tử mà suy nghĩ, thái tử đã yêu thích xưởng binh khí, đừng nói chỉ có một cái, đến tám mười cái xương binh khí thiếp cũng có thể hiến cho thái tử. Chẳng qua, nếu là Đại Hoàng tử muốn, e là thái tử sẽ cười nhạt, khinh thường nghĩa cử này.”
Lời nói vô cùng phô trương và khiêu khích vốn không phải phong cách của nàng, nhưng suốt mấy ngày đi đường không kịp nghỉ ngơi, xương sống và vùng eo đau nhức khôn xiết, còn phải phí thời gian ở đây hứng gió lạnh thật sự khiến tâm trạng người ta không thể khá lên. Trước khi vì sinh tồn nàng mới phải thận trọng trong từng lời nói và cử chỉ, khuất nghẹn đã nhận đủ. Bây giờ nếu có tiếp tục giả vờ như vậy thì cũng quá giả tạo. Sự kiêu ngạo đúng chừng mực, đúng thời gian điểm cũng rất quan trọng.
Quan trọng nhất là nàng không đủ nhẫn nại để ứng phó với hắn. Hiện giờ nàng muốn mau chóng về phủ thái tử, thong thả nghỉ ngơi mấy ngày.
Nụ cười trên tuấn nhan của Lan Ngọc nhất thời biến mất, “Có thật nàng không hề để ý?” Những giờ Nguyên Kỳ âm thầm làm nhất định nàng cũng đoán được ít nhiều, dựa vào tính cách của nàng không thể nào không chút để tâm.
“Đại Hoàng tử muốn nói gì hay muốn làm gì xin đừng ngại cứ nói thẳng, chớ nên quanh co lòng vòng.” Mộ Dung Ca hết kiên nhẫn nói.
Hai mày của Lan Ngọc lập tức chau lại.
“Đại Hoàng tử quả rất dụng tâm lên việc của bản cung.”
Một giọng nói quen thuộc từ sau lưng Lan Ngọc truyền đến.
Cả người Mộ Dung Ca hơi run lên, ánh mắt vô thức nhìn qua nơi phát ra âm thanh đó, sau lưng Lan Ngọc có một bóng người mặc bộ đồ đen quen thuộc. Nàng nhếch khóe miệng mỉm cười nhìn hắn đang bước về phía mình. Mấy ngày qua nàng luôn nghĩ sẽ gặp lại hắn trong tình cảnh gì. Nàng còn cho rằng bản thân sẽ không kích động, cũng sẽ không quá chờ mong. Nhưng khi hắn xuất hiện trước mắt mình, nàng mới phát giác, bản thân quả nhiên đã luôn mong nhớ và tưởng niệm con người này đến mức không kiềm chế được.
Nàng nhẹ nhàng hoạt động bước chân, áp chế nhịp đập liên cuồng bước nhanh về phía hắn.
Nguyên Kỳ nhìn theo bóng dáng nữ tử đang bước từng bước về phía mình, đôi ngươi sâu thẳm lóe qua một tia sáng kích động khó có thể ức chế. Hắn tươi cười nhìn này, thứ cảm giác khẩn trương và sợ hãi trong một khắc đã triệt để tan biến. Nàng đã trở lại. Nàng không vứt bỏ hắn. Cho dù biết hắn xấu xa như nào, nàng cũng vẫn trở về.
Bước chân hắn đi nhanh hơn, cao lớn đứng trước mặt nàng, nhìn vẻ mặt đầy mỏi mệt do ngày dài đi đường, cảm động vươn hai cánh tay to lớn.
Mộ Dung Ca nhìn đôi tay thon dài to rộng trước mặt, ngẩng đầu thấy nụ cười sáng lóa của hắn, nhẹ nhàng đặt bàn tay bé nhỏ trắng nõn lên bàn tay to rộng của hắn.
Hắn lập tức nắm chặt, tuyệt đối không để nàng còn cơ hội né tránh.
Trong một khắc, thế giới như chỉ còn lại hai người, chỉ có nàng và hắn nổi bật trong đêm đen.
Nàng dùng thanh âm chỉ đủ hai người nghe thấy, nói với hắn: “Dù thế nào ta cũng chấp nhận. Chỉ cần tin tưởng, tuyệt đối sẽ không ngờ vực.”
Trong đôi mắt cuồn cuộn sóng gió tối đen của hắn tựa hồ được ánh mắt trời soi rọi, luồng sáng mạnh mẽ xuyên qua tầng tầng trở ngại, chiếu sáng đáy lòng đầy bóng đêm, rối loạn suốt nhiều năm của hắn.
"Mộ Dung Ca..." Hắn chăm chú nhìn khóe miệng nàng đang tươi cười, lồng ngực như bóp nghẹn lại. Tay hắn hơn run run, trong một tình huống lỗi thời như vậy, dưới ánh nhìn của biết bao người, hắn không kiềm chế được ôm chặt nàng vào lòng.
Những gì không tốt của hắn nàng từ sớm đã đoán được, song chưa bao giờ hỏi đến. Chỉ dịu dàng dùng nhu tình của mình bao phủ hắn, xoa ấm từng dây thần kinh căng thẳng chưa bao giờ được nới lỏng, chờ đợi hắn tự nguyện mở cửa trái tim của mình.
Nàng muốn cùng hắn đồng cam cộng khổ, dù gian nan khó khăn gì nàng vẫn muốn cùng hắn đối mặt.
Nữ tử này..
Trên này hắn chỉ cần một mình nàng là đủ.
Mộ Dung Ca chôn mặt trong bờ ngực rộng của hắn, cảm thụ trống ngực mạnh mẽ của hắn đang đập, dần quên mất xung quanh, quên đi tất cả, chỉ tận tình cảm nhận và lắng nghe tiếng lòng của bản thân.
Quen biết hắn bấy lâu, song như đến giờ phút này nàng mới hiểu rõ như thế nào để yêu một người và trong vòng tay của người mình yêu thương là một cảm giác vui vẻ, đó chính là hạnh phúc.
Nguyên Kỳ dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm nhẵn như tơ của nàng, dịu dàng nói: “Sau này không được phép rời đi nữa.”
Yêu cầu vô cùng bá đạo hòa cùng với giọng nói dịu dàng rơi vào trong tai Mộ Dung Ca, nàng cười nhẹ, “Vậy còn phải xem biểu hiện của thái tử như nào đã.”
Nguyên Kỳ lắc đầu có chút bất đắc dĩ, vẫn sủng nịch cười: “Sao nàng có thể nghịch ngợm như thế hở?”
Hai người yêu nhau xa cách lâu ngày gặp lại tràn đầy nhu tình, trong màn cuồng phong mãnh liệt đang quật khởi, giống như một luồng gió ấm áp phấp phới bên ngoài cửa thành.
Nếu nơi đây không có người đến người đi, thể xác Mộ Dung Ca đầy mệt mỏi nhất định sẽ yên tâm ngủ thiếp đi trong vòng tay ấm áp dịu dàng như vậy.
Đáng tiếc, trời không dễ toại lòng người, trước mắt còn có kẻ địch đang rình rập.
Nàng ngẩng đầu từ trong vòng tay Nguyên Kỳ, có chút bất mãn nói khẽ: “Thái tử còn rất nhiều việc chưa nói rõ với thiếp, sau khi hồi phủ nhất định phải thành thật khai báo hết thảy với thiếp mới được.”
Đuôi lông mày Nguyên Kỳ đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, khóe miệng hơi nhếch lên, hiển nhiên hắn biết nàng đang nói gì. “Về phủ thái tử nhất định nàng sẽ biết.”
Hai người nhìn nhau cười rồi cùng nhìn sang kẻ mang vẻ mặt khó hiểu của Lan Ngọc.
“Đại hoàng tử còn gì dặn dò?” Mộ Dung Ca cười nhạt nhìn Lan Ngọc, nhẹ giọng hỏi. Vừa rồi nàng không muốn hề nà, nhưng hiện giờ tâm trạng nàng thư thái hơn nhiều nên vẫn có chút nhẫn nại đối mặt với sự châm ngòi của hắn. Thật ra về chuyện binh khí xưởng, từ sớm nàng đã biết. Tuy nàng hiện đang ở Hạ quốc khá xa, song mọi động tĩnh của xưởng binh khí nào có thể qua được mắt nàng. Nguyên Kỳ phái người luôn ở gần canh giữ xưởng binh khí là để ngăn cản bất cứ kẻ nào muốn tiến vào, cũng tiện lợi giấu diếm mọi tung tích về xưởng binh khí với Lan Ngọc.
Nguyên Kỳ, con người này, nói dễ nghe một chút chính là chuyên đi làm chuyện tốt mà không muốn lưu lại danh tính. Nói khó nghe một chút chính là kẻ khoái giấu diếm, kiêu ngạo đến độ chỉ làm mà không thèm nói ra.
Lan Ngọc chau mày nhìn Mộ Dung Ca, rồi nhìn sang Nguyên Kỳ, cười khẽ: “Hiện giờ xung quanh gió thổi quá to, chi bằng cùng hồi cung trước.”
Ánh mắt Nguyên Kỳ khẽ nhúc nhích nhìn thẳng Lan Ngọc, cười nói: “Hồi cung ư? Đúng là đã nhiều ngày bản cung không vào cung thăm hỏi phụ hoàng. Hiện tại vừa vặn có chút thời gian, chi bằng cùng Mộ Dung Trắc phi tiến cung thăm hỏi một lần.”
Từ trong lời của Nguyên Kỳ, Mộ Dung Ca đánh hơi được có chút bất thường. Nàng cẩn trọng quan sát thần sắc của Lan Ngọc, dường như hắn có chút gấp gáp.
“Mộ Dung Trắc phi vừa hồi kinh, khí sắc cũng không được tốt lắm. Chi bằng cứ hồi phủ thái tử trước nghỉ ngơi ít hôm rồi mới tiến cung cũng được.” Ánh mắt Lan Ngọc khép hờ, trầm giọng nói.
Mộ Dung Ca duy trì sự im lặng của mình, cũng không đáp lại mà chờ Nguyên Kỳ trả lời.
Nguyên Kỳ cười nhạt: “Bản cung cũng đang có ý này. Vậy thỉnh Đại hoàng tử thay bản cung tận hiếu cho phụ hoàng trước. Còn những việc khác không phiền Đại hoàng tử đi quản, tránh sinh tồn nhiều tâm tư bất trắc. Hôm nay gió khá to, nhưng cảnh sắc bên ngoài cũng không tệ, nếu Đại hoàng tử có nhã hứng thưởng cảnh thì có thể ở đây thêm một lát cũng được.”
Xe ngựa dùng hơn một tháng thời gian, xuyên qua không biết bao nhiêu con đường lớn nhỏ, rốt cục cũng đã đến đích.
“Dừng…”
Cát đất tung bay, xe ngựa dừng ngay ngoài cổng thành.
“Mộ Dung Trắc phi, đến rồi."
Lưu Vân cầm chặt dây cương, bẩm báo với nữ tử trong xe ngựa.
Tiểu Thập ngồi cạnh Lưu Vân đang vuốt mồ hôi bên trán, hít sâu một hơi, rốt cục đã trở lại! Dọc đường vô cùng thuận lợi không trắc trở, ngoại trừ buổi tối nghỉ ngơi, còn lại vẫn một mạch chạy đi, rốt cục cũng đã về đến Hạ quốc. Chỉ là, chỉ mải rong đường cho kịp tiến trình mà không kịp nghe ngóng tình hình hiện giờ của Hạ quốc.
Mộ Dung Ca ngồi trong xe ngựa xoa xoa vùng lưng ê ẩm, có chút mệt mỏi đáp: “Vào thành.” Xa cách mấy tháng nàng đã trở về. Lần này về được bên cạnh Nguyên Kỳ nàng nhất định sẽ không bao giờ rời đi.
Những sự nghi hoặc và mối bòng bong trong lòng cũng được giải quyết tại kinh đô Tề quốc. Nàng mỉm cười, đúng là bản thân nghĩ nhiều rồi.
“Mộ Dung Trắc phi, e là không thể thuận lợi vào thành.” Lưu Vân còn đang định đưa xe vào thành nhưng trước mặt bỗng xuất hiện vài người, cầm đầu chính là kẻ thù mà hắn hận đến tận xương tủy, Lan Ngọc. Chính con người này ở sau lưng mưu hoặc hết thảy, hại chết hoàng thượng, càng đặc biệt liên quan đến cái chết của Bích Nhu. Thật không ngờ vừa về đến Hạ quốc liền có thể nhìn thấy người này!
Sắc mặt Tiểu Thập hơi trầm xuống, đáy mắt lộ ra một chút đau khổ. Hắn không dám tin Lan Ngọc công tử lại hại hắn, càng không ngờ từ đầu chí cuối hắn đã bị Lan Ngọc lợi dụng. Thật ra, cho đến giờ hắn vẫn không muốn tin điều này.
Đuôi lông mày Mộ Dung Ca hơi nhướng lên, xuống xe ngựa, cũng không bất ngờ lắm nhìn Lan Ngọc đứng cách đó không xa. Lúc rời khỏi Hạ quốc, nhất định Nguyên Kỳ đã che giấu hành tung cho nàng nên trong một khoảng thời gian ngắn không ai có thể biết được tin nàng rời đi. Chỉ là, thời gian lâu như vậy, cái mũi của Lan Ngọc lại quá thính, nào có thể không phát hiện ra?
Nàng cười nhạt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Không ngờ Đại hoàng tử lại có nhã hứng, gạt bỏ trăm công ngàn việc bớt chút thời gian mà đến đây cảm thụ cuồng phong hoàng thổ.”
Nghe được ý châm chọc trong đó, gương mặt tuấn tú của Lan Ngọc vẫn không có chút tức giận, còn cười nói: “Bản điện hạ chờ Mộ Dung Trắc phi đã lâu.”
Mộ Dung Ca nhíu mày đầy phòng bị nhìn hắn, lạnh lùng đáp: “Ồ?” Không lẽ hắn còn chưa từ bỏ ý định mưu đoạt xưởng binh khí của nàng?
Lan Ngọc từ nét mặt nhìn thấu suy nghĩ của nàng, cười nói: “Đúng như nàng đã đoán, bản điện hạ muốn xưởng binh khí đó.”
“Từ lúc quen biết Đại hoàng tử đến giờ, rốt cục cũng nghe được một câu nói thật lòng.” Ánh mắt Mộ Dung Ca hơi lóe lên, cười khẽ. Nàng nheo mắt, sắc bé nhìn người trước mặt, âm thầm phỏng đoán nguyên do Lan Ngọc thành thật nói ra mục đích của mình.
Quả nhiên, nàng đoán không sai!
Lan Ngọc trầm mặc một lát mới chậm rãi nói: “Hay là nàng còn chưa biết, xưởng binh khí mà nàng vất vả gầy dựng từ sớm đã ở dưới sự giám sát của thái tử. Xưởng binh khí sớm đã là vật trong tay hắn rồi. Đối với bản điện hạ mà nói, xưởng binh khí rất là quan trọng, đương nhiên đối với thái tử, phân lượng của xưởng binh khí cũng sẽ không nhẹ đi bao nhiêu.”
“Có phải không?” Ánh mắt Mộ Dung Ca trầm xuống, lợi hại nhìn thẳng Lan Ngọc.
Dưới cửa thành, góc áo màu ngọc thạch của Lan Ngọc tung bay, ánh mắt hắn mềm nhẹ tựa như gió xuân ôn hòa không chút khẩn trương, cùng với cuồng phong gào thét bên tai mãnh liệt tương phản với nhau.
Hắn quan sát mọi biến hóa trên vẻ mặt nàng, vẫn bộ dung nhan thanh nhã không chút khiếp sợ hay kinh ngạc, ngược lại là vô cùng bình tĩnh.
“E là thái tử không nói điều này với nàng.” Hắn nhẹ giọng nói.
Cuồng phong gào thét bên trong, Mộ Dung Ca tinh tường nghe rõ từng câu hắn nói, nhịn không được che miệng cười khẽ: “Đại Hoàng tử lo xa rồi. Chỉ tiếc là xưởng binh khí này trong mắt thiếp chỉ là món đồ tiêu khiển giết thời gian mà thôi. Muốn thì có được, không muốn thì cũng không cần đến. Bây giờ thiếp thân là người của thái tử, hiển nhiên mọi việc cũng phải vì thái tử mà suy nghĩ, thái tử đã yêu thích xưởng binh khí, đừng nói chỉ có một cái, đến tám mười cái xương binh khí thiếp cũng có thể hiến cho thái tử. Chẳng qua, nếu là Đại Hoàng tử muốn, e là thái tử sẽ cười nhạt, khinh thường nghĩa cử này.”
Lời nói vô cùng phô trương và khiêu khích vốn không phải phong cách của nàng, nhưng suốt mấy ngày đi đường không kịp nghỉ ngơi, xương sống và vùng eo đau nhức khôn xiết, còn phải phí thời gian ở đây hứng gió lạnh thật sự khiến tâm trạng người ta không thể khá lên. Trước khi vì sinh tồn nàng mới phải thận trọng trong từng lời nói và cử chỉ, khuất nghẹn đã nhận đủ. Bây giờ nếu có tiếp tục giả vờ như vậy thì cũng quá giả tạo. Sự kiêu ngạo đúng chừng mực, đúng thời gian điểm cũng rất quan trọng.
Quan trọng nhất là nàng không đủ nhẫn nại để ứng phó với hắn. Hiện giờ nàng muốn mau chóng về phủ thái tử, thong thả nghỉ ngơi mấy ngày.
Nụ cười trên tuấn nhan của Lan Ngọc nhất thời biến mất, “Có thật nàng không hề để ý?” Những giờ Nguyên Kỳ âm thầm làm nhất định nàng cũng đoán được ít nhiều, dựa vào tính cách của nàng không thể nào không chút để tâm.
“Đại Hoàng tử muốn nói gì hay muốn làm gì xin đừng ngại cứ nói thẳng, chớ nên quanh co lòng vòng.” Mộ Dung Ca hết kiên nhẫn nói.
Hai mày của Lan Ngọc lập tức chau lại.
“Đại Hoàng tử quả rất dụng tâm lên việc của bản cung.”
Một giọng nói quen thuộc từ sau lưng Lan Ngọc truyền đến.
Cả người Mộ Dung Ca hơi run lên, ánh mắt vô thức nhìn qua nơi phát ra âm thanh đó, sau lưng Lan Ngọc có một bóng người mặc bộ đồ đen quen thuộc. Nàng nhếch khóe miệng mỉm cười nhìn hắn đang bước về phía mình. Mấy ngày qua nàng luôn nghĩ sẽ gặp lại hắn trong tình cảnh gì. Nàng còn cho rằng bản thân sẽ không kích động, cũng sẽ không quá chờ mong. Nhưng khi hắn xuất hiện trước mắt mình, nàng mới phát giác, bản thân quả nhiên đã luôn mong nhớ và tưởng niệm con người này đến mức không kiềm chế được.
Nàng nhẹ nhàng hoạt động bước chân, áp chế nhịp đập liên cuồng bước nhanh về phía hắn.
Nguyên Kỳ nhìn theo bóng dáng nữ tử đang bước từng bước về phía mình, đôi ngươi sâu thẳm lóe qua một tia sáng kích động khó có thể ức chế. Hắn tươi cười nhìn này, thứ cảm giác khẩn trương và sợ hãi trong một khắc đã triệt để tan biến. Nàng đã trở lại. Nàng không vứt bỏ hắn. Cho dù biết hắn xấu xa như nào, nàng cũng vẫn trở về.
Bước chân hắn đi nhanh hơn, cao lớn đứng trước mặt nàng, nhìn vẻ mặt đầy mỏi mệt do ngày dài đi đường, cảm động vươn hai cánh tay to lớn.
Mộ Dung Ca nhìn đôi tay thon dài to rộng trước mặt, ngẩng đầu thấy nụ cười sáng lóa của hắn, nhẹ nhàng đặt bàn tay bé nhỏ trắng nõn lên bàn tay to rộng của hắn.
Hắn lập tức nắm chặt, tuyệt đối không để nàng còn cơ hội né tránh.
Trong một khắc, thế giới như chỉ còn lại hai người, chỉ có nàng và hắn nổi bật trong đêm đen.
Nàng dùng thanh âm chỉ đủ hai người nghe thấy, nói với hắn: “Dù thế nào ta cũng chấp nhận. Chỉ cần tin tưởng, tuyệt đối sẽ không ngờ vực.”
Trong đôi mắt cuồn cuộn sóng gió tối đen của hắn tựa hồ được ánh mắt trời soi rọi, luồng sáng mạnh mẽ xuyên qua tầng tầng trở ngại, chiếu sáng đáy lòng đầy bóng đêm, rối loạn suốt nhiều năm của hắn.
"Mộ Dung Ca..." Hắn chăm chú nhìn khóe miệng nàng đang tươi cười, lồng ngực như bóp nghẹn lại. Tay hắn hơn run run, trong một tình huống lỗi thời như vậy, dưới ánh nhìn của biết bao người, hắn không kiềm chế được ôm chặt nàng vào lòng.
Những gì không tốt của hắn nàng từ sớm đã đoán được, song chưa bao giờ hỏi đến. Chỉ dịu dàng dùng nhu tình của mình bao phủ hắn, xoa ấm từng dây thần kinh căng thẳng chưa bao giờ được nới lỏng, chờ đợi hắn tự nguyện mở cửa trái tim của mình.
Nàng muốn cùng hắn đồng cam cộng khổ, dù gian nan khó khăn gì nàng vẫn muốn cùng hắn đối mặt.
Nữ tử này..
Trên này hắn chỉ cần một mình nàng là đủ.
Mộ Dung Ca chôn mặt trong bờ ngực rộng của hắn, cảm thụ trống ngực mạnh mẽ của hắn đang đập, dần quên mất xung quanh, quên đi tất cả, chỉ tận tình cảm nhận và lắng nghe tiếng lòng của bản thân.
Quen biết hắn bấy lâu, song như đến giờ phút này nàng mới hiểu rõ như thế nào để yêu một người và trong vòng tay của người mình yêu thương là một cảm giác vui vẻ, đó chính là hạnh phúc.
Nguyên Kỳ dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm nhẵn như tơ của nàng, dịu dàng nói: “Sau này không được phép rời đi nữa.”
Yêu cầu vô cùng bá đạo hòa cùng với giọng nói dịu dàng rơi vào trong tai Mộ Dung Ca, nàng cười nhẹ, “Vậy còn phải xem biểu hiện của thái tử như nào đã.”
Nguyên Kỳ lắc đầu có chút bất đắc dĩ, vẫn sủng nịch cười: “Sao nàng có thể nghịch ngợm như thế hở?”
Hai người yêu nhau xa cách lâu ngày gặp lại tràn đầy nhu tình, trong màn cuồng phong mãnh liệt đang quật khởi, giống như một luồng gió ấm áp phấp phới bên ngoài cửa thành.
Nếu nơi đây không có người đến người đi, thể xác Mộ Dung Ca đầy mệt mỏi nhất định sẽ yên tâm ngủ thiếp đi trong vòng tay ấm áp dịu dàng như vậy.
Đáng tiếc, trời không dễ toại lòng người, trước mắt còn có kẻ địch đang rình rập.
Nàng ngẩng đầu từ trong vòng tay Nguyên Kỳ, có chút bất mãn nói khẽ: “Thái tử còn rất nhiều việc chưa nói rõ với thiếp, sau khi hồi phủ nhất định phải thành thật khai báo hết thảy với thiếp mới được.”
Đuôi lông mày Nguyên Kỳ đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, khóe miệng hơi nhếch lên, hiển nhiên hắn biết nàng đang nói gì. “Về phủ thái tử nhất định nàng sẽ biết.”
Hai người nhìn nhau cười rồi cùng nhìn sang kẻ mang vẻ mặt khó hiểu của Lan Ngọc.
“Đại hoàng tử còn gì dặn dò?” Mộ Dung Ca cười nhạt nhìn Lan Ngọc, nhẹ giọng hỏi. Vừa rồi nàng không muốn hề nà, nhưng hiện giờ tâm trạng nàng thư thái hơn nhiều nên vẫn có chút nhẫn nại đối mặt với sự châm ngòi của hắn. Thật ra về chuyện binh khí xưởng, từ sớm nàng đã biết. Tuy nàng hiện đang ở Hạ quốc khá xa, song mọi động tĩnh của xưởng binh khí nào có thể qua được mắt nàng. Nguyên Kỳ phái người luôn ở gần canh giữ xưởng binh khí là để ngăn cản bất cứ kẻ nào muốn tiến vào, cũng tiện lợi giấu diếm mọi tung tích về xưởng binh khí với Lan Ngọc.
Nguyên Kỳ, con người này, nói dễ nghe một chút chính là chuyên đi làm chuyện tốt mà không muốn lưu lại danh tính. Nói khó nghe một chút chính là kẻ khoái giấu diếm, kiêu ngạo đến độ chỉ làm mà không thèm nói ra.
Lan Ngọc chau mày nhìn Mộ Dung Ca, rồi nhìn sang Nguyên Kỳ, cười khẽ: “Hiện giờ xung quanh gió thổi quá to, chi bằng cùng hồi cung trước.”
Ánh mắt Nguyên Kỳ khẽ nhúc nhích nhìn thẳng Lan Ngọc, cười nói: “Hồi cung ư? Đúng là đã nhiều ngày bản cung không vào cung thăm hỏi phụ hoàng. Hiện tại vừa vặn có chút thời gian, chi bằng cùng Mộ Dung Trắc phi tiến cung thăm hỏi một lần.”
Từ trong lời của Nguyên Kỳ, Mộ Dung Ca đánh hơi được có chút bất thường. Nàng cẩn trọng quan sát thần sắc của Lan Ngọc, dường như hắn có chút gấp gáp.
“Mộ Dung Trắc phi vừa hồi kinh, khí sắc cũng không được tốt lắm. Chi bằng cứ hồi phủ thái tử trước nghỉ ngơi ít hôm rồi mới tiến cung cũng được.” Ánh mắt Lan Ngọc khép hờ, trầm giọng nói.
Mộ Dung Ca duy trì sự im lặng của mình, cũng không đáp lại mà chờ Nguyên Kỳ trả lời.
Nguyên Kỳ cười nhạt: “Bản cung cũng đang có ý này. Vậy thỉnh Đại hoàng tử thay bản cung tận hiếu cho phụ hoàng trước. Còn những việc khác không phiền Đại hoàng tử đi quản, tránh sinh tồn nhiều tâm tư bất trắc. Hôm nay gió khá to, nhưng cảnh sắc bên ngoài cũng không tệ, nếu Đại hoàng tử có nhã hứng thưởng cảnh thì có thể ở đây thêm một lát cũng được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.