Chương 12: “Hi vọng đêm nay ngươi không làm cho bản cung thất vọng.”
Thư Ca
25/11/2013
Edit: Phi Nguyệt
Không hiểu gì sao Triệu Tử Duy lại cảm thấy trên người mình đang nổi một tầng da gà, nếu không phải ở đây có rất nhiều người, thì hắn đã xốc tay áo lên nhìn xem có thật là mình đang nổi da hay không. Nhưng không biết vì sao hắn cũng có chút mong chờ lời thổ lộ của Mộ Dung Ca, không biết nàng sẽ nói thế nào đây? Nếu lời thổ lộ đó làm cho hắn vừa lòng, biết đâu hắn sẽ giúp nàng không chừng.
Mộ Dung Ca nhìn mọi người đang nín thở chờ nghe câu trả lời của cô, cô hít sâu vào một hơi, trưng ra vẻ mặt kiên quyết, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, chân thành nói: “Tâm của thiếp cứng rắn như sắt thép, chưa bao giờ động lòng với bất kì người nam tử nào, nhưng vừa nhìn thấy thái tử, thiếp như bị sét đánh ngang tai, tâm cũng không chịu nghe theo sự khống chế của thiếp nữa. Thiếp vì thái tử mà mặt mày hoảng hốt, tim đập nhanh như trống đánh, thiếp ngàn vạn lần cũng không dám lừa gạt thái tử, nếu không thể hầu hạ thái tử thì đời này thiếp sẽ hối hận vô cùng. Thái tử là người có trái tim nhân hậu, mong rằng thái tử sẽ thành toàn cho một lòng say mê này của thiếp.”
Dứt lời, thân hình bất ổn của cô lung lay như sắp ngã, trên gò má trắng nõn chảy xuống một hàng lệ trong suốt, ai nhìn vào cũng thấy cô đang rất chân thành, vô cùng cảm động.
Tất cả mọi người đều sững sờ không biết phải phản ứng như thế nào, nhưng tất cả lại rất ăn ý cùng quay đầu nhìn về phía Phượng Dịch. Trước đây, Mộ Dung Ca vì muốn có được sự sủng ái của Khánh vương mà bỏ ra không biết bao nhiêu công sức, nhưng hôm nay chỉ bằng một câu nói của cô đã làm đảo lộn cả quá khứ, không biết tâm tư của Khánh vương lúc này ra sao a?
Ánh mắt Phượng Dịch lóe lên tia tức giận nhìn lướt qua Mộ Dung Ca. Trước kia hắn đã đánh giá sai nàng ta, không thể ngờ được rằng nàng ta lại không biết an phận như thế, có lẽ những dịu dàng mê đắm trước đây chỉ là giả vờ mà thôi. Nếu đúng là thế thì nàng ta bị trừng phạt như ngày hôm nay cũng là đáng tội.
Kỳ thực, sau khi Mộ Dung Ca nói ra những lời kia cũng có cảm giác trên người mình đang nổi một tầng da gà, cô chưa bao giờ si cuồng một người đàn ông đến mức đứng ở trước mặt mọi người rồi nói rằng mình sẽ dâng hiến đêm đầu tiên cho anh ta, chỉ là đứng trước da mặt và tính mạng của mình, cô không còn lựa chọn nào khác.
Cô ngẩng đầu lên, dè dặt cẩn trọng quan sát Triệu Tử Duy. Nhưng Triệu Tử Duy vẫn mang bộ dáng thản nhiên, đôi môi mỏng kéo lên tạo thành một nụ cười như có như không, làm cho người khác không thể đoán được tâm tư của hắn.
Triệu Tử Duy không nói gì lại làm cho đám người đang im lặng theo dõi tình hình kia bỗng chốc trở nên ồn ào, lần này là mỉa mai Mộ Dung Ca không biết tự lượng sức.
“Đúng là ăn phải gan hùm mật gấu rồi, sợ rằng sau này nàng ta sẽ khó sống yên ở Khánh vương phủ.”
“Tề quốc thái tử tôn quý làm sao lại để ý một nữ tử không biết hổ thẹn là gì?”
Mộ Dung Tẫn nghe thấy những lời nói này khiến hắn cảm thấy vô cùng tức giận, hàn quang trong đôi mắt trầm tĩnh bắn ra bốn phía, hắn nhìn chằm chằm vào từng kẻ đang mỉa mai Mộ Dung Ca, giống như muốn đem dung mạo của bọn họ khắc thật sâu vào trong óc, cho dù có chết cũng không quên những người này.
Mộ Dung Ca có chút hối hận, nếu vừa rồi cô chọn người khác để thổ lộ có khi lại khác, nhưng mà chọn ai bây giờ? Cô nhìn về phía Nguyên Kỳ, vừa vặn chạm ngay vào ánh mắt bề ngoài ôn hòa điềm đạm nhưng bên trong lạnh như băng đá của hắn, cô không kịp phòng bị nên hốt hoảng thu hồi lại ánh mắt.
“Lăn xuống!” – Phượng Dịch lạnh giọng, quát. Uy nghiêm của hắn lộ ra khiến mọi người phải sợ hãi, ánh lửa trại bập bùng hắt lên gương mặt rúm ró vì sợ của đám khách khứa khiến những gương mặt ấy càng trở nên xấu xí hơn, cả một đám nhát gan! Cùng là con người với nhau, mà bọn chúng lại đạp lên đầu người nghèo, đạp lên máu tươi của dân chúng vô tội để tìm sung sướng, thế mà chúng vẫn sống tốt, vẫn kiêu ngạo như thế!
Trên môi Mộ Dung Ca nở rộ một nụ cười tươi rói, cô mỉm cười nhắm hai mắt, một lát sau lại mở ra, trong đôi mắt của cô không hề có bóng dáng của sự sợ hãi, nhưng trong giờ phút này có ai phát hiện ra cô không giống với những người khác? Cô từ từ đứng dậy, thong thả đưa tay phủi đi bụi đất ở trên váy.
Dù sao cũng là chết, chi bằng cứ thản nhiên đối mặt với nó, để cho bản thân mình trước khi chết còn có thể giữ lại một chút tôn nghiêm thì hơn!
Ánh trăng dịu nhẹ chiếu xuống quanh thân khiến bộ quần áo cô đang mặc trên người trở nên lộng lẫy, hoa lệ khiến cho người ta có cảm giác cô cao sang không thể với tới, mặc dù thân này chỉ như bùn đất hèn mọn nhưng khí chất vẫn cao quý như mây.
Ánh mắt của mọi người trở nên mơ hồ, ngây người nhìn Mộ Dung Ca. Đôi mắt nhắm hờ của Triệu Tử Duy cũng nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của cô.
“Mau đến hầu hạ bản tướng cùng Tĩnh vương!” – Trương tướng quân lắc lắc cái đầu, sau khi lấy lại được tinh thần liền lập tức vươn tay ra kéo Mộ Dung Ca.
“Dừng tay!” – Triệu Tử Duy bỗng mở miệng quát.
Đôi mắt Mộ Dung Ca sáng ngời, cô nhìn về phía Triệu Tử Duy, trong lòng vui mừng nhảy nhót mãi không thôi. Xem ra cô đã không cược nhầm! Thật sự không cược nhầm!
Trương tướng quân không thể tin vào tai mình, hắn kinh ngạc nhìn Triệu Tử Duy, “Tề quốc thái tử, nữ tử này chỉ là một ả ca kĩ ti tiện, nếu thái tử muốn có nữ nhân hầu hạ, chi bằng tìm một xử nữ chẳng phải tốt hơn sao?”
“Trương tướng quân ở Khánh Vương phủ đã có quá nhiều quyền lợi rồi, nhưng vẫn muốn được hơn nữa à? Dung mạo của cô gái này có lúc xinh đẹp nhẹ nhàng, có lúc lại kiều diễm động lòng người, bản cung rất vừa ý. Huống hồ gì, không phải nàng ấy muốn đem đêm đầu tiên dâng hiến cho bản cung sao? Từ trước đến nay, thứ mà bản cung khó cự tuyệt nhất chính là tấm lòng của mỹ nhân.” – Triệu Tử Duy khôi phục lại dáng vẻ lười nhác tà mị, hắn dựa mình trở về bên ghế tựa, giọng điệu vô cùng thong thả thoải mái nhưng lại ngấm ngầm dấu diếm đao kiếm.
Trương tướng quân lộ ra vẻ mặt kinh sợ, hắn dè dặt cẩn trọng nhìn sang phía Phượng Dịch, thấy sắc mặt của Phượng Dịch chưa thay đổi mới yên tâm hơn, mặc dù hắn không cam lòng nhưng cũng biết cân nhắc nặng nhẹ, dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, bỏ qua một người thì vẫn còn vô số những người khác. Nghĩ vậy hắn đành cắn răng lui ra sau.
Tĩnh vương mới rồi vẫn còn tưởng được ôm Mộ Dung Ca vào lòng nên phản ứng chậm hơn.
Khóe miệng Khánh vương khẽ động nhưng vẫn không lên tiếng, chỉ tiếp tục uống rượu.
Đúng vậy, chỉ là một nữ nhân mà thôi, quơ tay ra là có cả đống, nếu Triệu Tử Duy đã thích thì cứ để hắn chơi cho đã đi! Coi như Mộ Dung Ca đã làm chút việc tốt cho Khánh Vương phủ vậy. Nhưng… – ánh mắt lợi hại của hắn nhìn lướt qua Mộ Dung Ca, – nếu cô ta dám có tư tưởng gì khác thì chắc chắn sẽ phải chết!
Mộ Dung Ca phản ứng cực nhanh, cô cúi đầu, mau chóng đi tới phía sau Triệu Tử Duy, cẩn thận cầm bầu rượu châm thêm cho hắn, hai tay trong suốt như ngọc bưng chung rượu lên, cúi đầu đưa cho Triệu Tử Duy.
Tinh quang trong mắt Triệu Tử Duy khẽ sáng lên, giọng nói của hắn ma mị gợi cảm, mang theo một loại cảm giác mê đắm khiến người ta phải ngẩn ngơ: “Hi vọng đêm nay ngươi sẽ không làm cho bản cung thất vọng.”
Mộ Dung Ca kinh ngạc ngước lên nhìn đôi mắt đang nghiền ngẫm của Triệu Tử Duy, cô bỗng nhiên hiểu ra, Triệu Tử Duy thực ra đã nhìn thấu tâm tư của cô, nhưng điều này cũng không nằm ngoài dự đoán. Đối với một người có dã tâm như Triệu Tử Duy thì muốn nhìn thấu người khác là việc rất dễ dàng, cô vốn cũng không nghĩ hắn sẽ tin những ‘lời tâm huyết’ của mình.
Nhưng đang ở trước mắt bao nhiêu người, cô chỉ có thể vờ xấu hổ quỳ xuống đất, giả bộ thẹn thùng, nói: “Thiếp sẽ toàn tâm toàn ý hầu hạ thái tử.”
Hay cho một nữ tử gian trá! Hay cho một nữ tử biết co dãn tiến lùi! Tại đây, Triệu Tử Duy ta khen ngợi cô!
Mọi người thấy không còn trò vui để xem nữa, liền tới tấp quay sang ôm đám ca kĩ vào lòng, bắt đầu cuộc vui của mình. Cũng có người trái ôm ca cơ, phải ôm đồng tử.
Mộ Dung Ca cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Mộ Dung Tẫn trong đám người nhưng đều không thấy.
Mộ Dung Tẫn đi đâu? Hắn đi chỗ nào rồi? Nơi này thủ vệ nghiêm ngặt, chắc chắn thằng bé không có khả năng trốn đi!
Khi cô thu lại ánh mắt lo lắng thì đúng lúc trông thấy dáng người nổi bật cùng dung mạo xinh đẹp diễm lệ của Như Băng đang thướt tha đi về phía Hạ quốc thái tử Nguyên Kỳ, cô nhẹ nhíu mày, quả nhiên là Như Băng có quan hệ với Nguyên Kỳ.
Chỉ là, hình như từ đầu đến cuối Nguyên Kỳ vẫn không nhìn Như Băng lấy một lần, vậy, Như Băng đây là…
Không hiểu gì sao Triệu Tử Duy lại cảm thấy trên người mình đang nổi một tầng da gà, nếu không phải ở đây có rất nhiều người, thì hắn đã xốc tay áo lên nhìn xem có thật là mình đang nổi da hay không. Nhưng không biết vì sao hắn cũng có chút mong chờ lời thổ lộ của Mộ Dung Ca, không biết nàng sẽ nói thế nào đây? Nếu lời thổ lộ đó làm cho hắn vừa lòng, biết đâu hắn sẽ giúp nàng không chừng.
Mộ Dung Ca nhìn mọi người đang nín thở chờ nghe câu trả lời của cô, cô hít sâu vào một hơi, trưng ra vẻ mặt kiên quyết, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, chân thành nói: “Tâm của thiếp cứng rắn như sắt thép, chưa bao giờ động lòng với bất kì người nam tử nào, nhưng vừa nhìn thấy thái tử, thiếp như bị sét đánh ngang tai, tâm cũng không chịu nghe theo sự khống chế của thiếp nữa. Thiếp vì thái tử mà mặt mày hoảng hốt, tim đập nhanh như trống đánh, thiếp ngàn vạn lần cũng không dám lừa gạt thái tử, nếu không thể hầu hạ thái tử thì đời này thiếp sẽ hối hận vô cùng. Thái tử là người có trái tim nhân hậu, mong rằng thái tử sẽ thành toàn cho một lòng say mê này của thiếp.”
Dứt lời, thân hình bất ổn của cô lung lay như sắp ngã, trên gò má trắng nõn chảy xuống một hàng lệ trong suốt, ai nhìn vào cũng thấy cô đang rất chân thành, vô cùng cảm động.
Tất cả mọi người đều sững sờ không biết phải phản ứng như thế nào, nhưng tất cả lại rất ăn ý cùng quay đầu nhìn về phía Phượng Dịch. Trước đây, Mộ Dung Ca vì muốn có được sự sủng ái của Khánh vương mà bỏ ra không biết bao nhiêu công sức, nhưng hôm nay chỉ bằng một câu nói của cô đã làm đảo lộn cả quá khứ, không biết tâm tư của Khánh vương lúc này ra sao a?
Ánh mắt Phượng Dịch lóe lên tia tức giận nhìn lướt qua Mộ Dung Ca. Trước kia hắn đã đánh giá sai nàng ta, không thể ngờ được rằng nàng ta lại không biết an phận như thế, có lẽ những dịu dàng mê đắm trước đây chỉ là giả vờ mà thôi. Nếu đúng là thế thì nàng ta bị trừng phạt như ngày hôm nay cũng là đáng tội.
Kỳ thực, sau khi Mộ Dung Ca nói ra những lời kia cũng có cảm giác trên người mình đang nổi một tầng da gà, cô chưa bao giờ si cuồng một người đàn ông đến mức đứng ở trước mặt mọi người rồi nói rằng mình sẽ dâng hiến đêm đầu tiên cho anh ta, chỉ là đứng trước da mặt và tính mạng của mình, cô không còn lựa chọn nào khác.
Cô ngẩng đầu lên, dè dặt cẩn trọng quan sát Triệu Tử Duy. Nhưng Triệu Tử Duy vẫn mang bộ dáng thản nhiên, đôi môi mỏng kéo lên tạo thành một nụ cười như có như không, làm cho người khác không thể đoán được tâm tư của hắn.
Triệu Tử Duy không nói gì lại làm cho đám người đang im lặng theo dõi tình hình kia bỗng chốc trở nên ồn ào, lần này là mỉa mai Mộ Dung Ca không biết tự lượng sức.
“Đúng là ăn phải gan hùm mật gấu rồi, sợ rằng sau này nàng ta sẽ khó sống yên ở Khánh vương phủ.”
“Tề quốc thái tử tôn quý làm sao lại để ý một nữ tử không biết hổ thẹn là gì?”
Mộ Dung Tẫn nghe thấy những lời nói này khiến hắn cảm thấy vô cùng tức giận, hàn quang trong đôi mắt trầm tĩnh bắn ra bốn phía, hắn nhìn chằm chằm vào từng kẻ đang mỉa mai Mộ Dung Ca, giống như muốn đem dung mạo của bọn họ khắc thật sâu vào trong óc, cho dù có chết cũng không quên những người này.
Mộ Dung Ca có chút hối hận, nếu vừa rồi cô chọn người khác để thổ lộ có khi lại khác, nhưng mà chọn ai bây giờ? Cô nhìn về phía Nguyên Kỳ, vừa vặn chạm ngay vào ánh mắt bề ngoài ôn hòa điềm đạm nhưng bên trong lạnh như băng đá của hắn, cô không kịp phòng bị nên hốt hoảng thu hồi lại ánh mắt.
“Lăn xuống!” – Phượng Dịch lạnh giọng, quát. Uy nghiêm của hắn lộ ra khiến mọi người phải sợ hãi, ánh lửa trại bập bùng hắt lên gương mặt rúm ró vì sợ của đám khách khứa khiến những gương mặt ấy càng trở nên xấu xí hơn, cả một đám nhát gan! Cùng là con người với nhau, mà bọn chúng lại đạp lên đầu người nghèo, đạp lên máu tươi của dân chúng vô tội để tìm sung sướng, thế mà chúng vẫn sống tốt, vẫn kiêu ngạo như thế!
Trên môi Mộ Dung Ca nở rộ một nụ cười tươi rói, cô mỉm cười nhắm hai mắt, một lát sau lại mở ra, trong đôi mắt của cô không hề có bóng dáng của sự sợ hãi, nhưng trong giờ phút này có ai phát hiện ra cô không giống với những người khác? Cô từ từ đứng dậy, thong thả đưa tay phủi đi bụi đất ở trên váy.
Dù sao cũng là chết, chi bằng cứ thản nhiên đối mặt với nó, để cho bản thân mình trước khi chết còn có thể giữ lại một chút tôn nghiêm thì hơn!
Ánh trăng dịu nhẹ chiếu xuống quanh thân khiến bộ quần áo cô đang mặc trên người trở nên lộng lẫy, hoa lệ khiến cho người ta có cảm giác cô cao sang không thể với tới, mặc dù thân này chỉ như bùn đất hèn mọn nhưng khí chất vẫn cao quý như mây.
Ánh mắt của mọi người trở nên mơ hồ, ngây người nhìn Mộ Dung Ca. Đôi mắt nhắm hờ của Triệu Tử Duy cũng nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của cô.
“Mau đến hầu hạ bản tướng cùng Tĩnh vương!” – Trương tướng quân lắc lắc cái đầu, sau khi lấy lại được tinh thần liền lập tức vươn tay ra kéo Mộ Dung Ca.
“Dừng tay!” – Triệu Tử Duy bỗng mở miệng quát.
Đôi mắt Mộ Dung Ca sáng ngời, cô nhìn về phía Triệu Tử Duy, trong lòng vui mừng nhảy nhót mãi không thôi. Xem ra cô đã không cược nhầm! Thật sự không cược nhầm!
Trương tướng quân không thể tin vào tai mình, hắn kinh ngạc nhìn Triệu Tử Duy, “Tề quốc thái tử, nữ tử này chỉ là một ả ca kĩ ti tiện, nếu thái tử muốn có nữ nhân hầu hạ, chi bằng tìm một xử nữ chẳng phải tốt hơn sao?”
“Trương tướng quân ở Khánh Vương phủ đã có quá nhiều quyền lợi rồi, nhưng vẫn muốn được hơn nữa à? Dung mạo của cô gái này có lúc xinh đẹp nhẹ nhàng, có lúc lại kiều diễm động lòng người, bản cung rất vừa ý. Huống hồ gì, không phải nàng ấy muốn đem đêm đầu tiên dâng hiến cho bản cung sao? Từ trước đến nay, thứ mà bản cung khó cự tuyệt nhất chính là tấm lòng của mỹ nhân.” – Triệu Tử Duy khôi phục lại dáng vẻ lười nhác tà mị, hắn dựa mình trở về bên ghế tựa, giọng điệu vô cùng thong thả thoải mái nhưng lại ngấm ngầm dấu diếm đao kiếm.
Trương tướng quân lộ ra vẻ mặt kinh sợ, hắn dè dặt cẩn trọng nhìn sang phía Phượng Dịch, thấy sắc mặt của Phượng Dịch chưa thay đổi mới yên tâm hơn, mặc dù hắn không cam lòng nhưng cũng biết cân nhắc nặng nhẹ, dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, bỏ qua một người thì vẫn còn vô số những người khác. Nghĩ vậy hắn đành cắn răng lui ra sau.
Tĩnh vương mới rồi vẫn còn tưởng được ôm Mộ Dung Ca vào lòng nên phản ứng chậm hơn.
Khóe miệng Khánh vương khẽ động nhưng vẫn không lên tiếng, chỉ tiếp tục uống rượu.
Đúng vậy, chỉ là một nữ nhân mà thôi, quơ tay ra là có cả đống, nếu Triệu Tử Duy đã thích thì cứ để hắn chơi cho đã đi! Coi như Mộ Dung Ca đã làm chút việc tốt cho Khánh Vương phủ vậy. Nhưng… – ánh mắt lợi hại của hắn nhìn lướt qua Mộ Dung Ca, – nếu cô ta dám có tư tưởng gì khác thì chắc chắn sẽ phải chết!
Mộ Dung Ca phản ứng cực nhanh, cô cúi đầu, mau chóng đi tới phía sau Triệu Tử Duy, cẩn thận cầm bầu rượu châm thêm cho hắn, hai tay trong suốt như ngọc bưng chung rượu lên, cúi đầu đưa cho Triệu Tử Duy.
Tinh quang trong mắt Triệu Tử Duy khẽ sáng lên, giọng nói của hắn ma mị gợi cảm, mang theo một loại cảm giác mê đắm khiến người ta phải ngẩn ngơ: “Hi vọng đêm nay ngươi sẽ không làm cho bản cung thất vọng.”
Mộ Dung Ca kinh ngạc ngước lên nhìn đôi mắt đang nghiền ngẫm của Triệu Tử Duy, cô bỗng nhiên hiểu ra, Triệu Tử Duy thực ra đã nhìn thấu tâm tư của cô, nhưng điều này cũng không nằm ngoài dự đoán. Đối với một người có dã tâm như Triệu Tử Duy thì muốn nhìn thấu người khác là việc rất dễ dàng, cô vốn cũng không nghĩ hắn sẽ tin những ‘lời tâm huyết’ của mình.
Nhưng đang ở trước mắt bao nhiêu người, cô chỉ có thể vờ xấu hổ quỳ xuống đất, giả bộ thẹn thùng, nói: “Thiếp sẽ toàn tâm toàn ý hầu hạ thái tử.”
Hay cho một nữ tử gian trá! Hay cho một nữ tử biết co dãn tiến lùi! Tại đây, Triệu Tử Duy ta khen ngợi cô!
Mọi người thấy không còn trò vui để xem nữa, liền tới tấp quay sang ôm đám ca kĩ vào lòng, bắt đầu cuộc vui của mình. Cũng có người trái ôm ca cơ, phải ôm đồng tử.
Mộ Dung Ca cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Mộ Dung Tẫn trong đám người nhưng đều không thấy.
Mộ Dung Tẫn đi đâu? Hắn đi chỗ nào rồi? Nơi này thủ vệ nghiêm ngặt, chắc chắn thằng bé không có khả năng trốn đi!
Khi cô thu lại ánh mắt lo lắng thì đúng lúc trông thấy dáng người nổi bật cùng dung mạo xinh đẹp diễm lệ của Như Băng đang thướt tha đi về phía Hạ quốc thái tử Nguyên Kỳ, cô nhẹ nhíu mày, quả nhiên là Như Băng có quan hệ với Nguyên Kỳ.
Chỉ là, hình như từ đầu đến cuối Nguyên Kỳ vẫn không nhìn Như Băng lấy một lần, vậy, Như Băng đây là…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.