Chương 71: Tỳ nữ thị tẩm
Thư Ca
03/12/2013
Từ khi bước vào sân, đôi mắt tà mị của Triệu Tử Duy vẫn không rời khỏi bóng Nguyên
Kì và Mộ Dung Ca đang đánh cờ cách đó không xa.
Mấy hôm
không gặp, nàng vẫn như thế, luôn cố gắng che dấu tâm tư của mình. Cô
nói không hận hắn, bởi vì trong lòng cô chưa từng có hắn? Không yêu nên
không hận sao? Nghĩ như thế, sắc mắt hắn trầm xuống u ám, ánh mắt gắt
gao khóa chặt dáng vẻ cô.
“Tính tình
Thái tử Tề quốc thật phóng khoáng khiến bản cung vô cùng khâm phục.”
Nguyên Kì thu ánh mắt nhìn về phía ván cờ đã thay đổi khi Mộ Dung Ca hạ
xuống một quân, ánh mắt lạnh lùng. Triệu Tử Duy vừa xuất hiện đã ảnh
hưởng tới khả năng phán đoán của cô.
Ván này không cần chơi tiếp nữa, cô nhất thời lơ đễnh nhầm một nước, nhưng lại thua hoàn toàn.
“Kì nghệ thiếp có hạn, không xứng chơi cờ với Thái tử.” Cô nhanh chóng thu cờ, thầm thở phào.
Dù sao đi nữa, cho dù cô giữ được trái tim mình, nhưng với cú sốc vừa rồi có lẽ mất ba năm vẫn chưa hồi phục lại như xưa.
Nguyên Kì nhìn sâu vào mắt cô, sau đó tao nhã đứng dậy, lạnh lùng liếc gương mặt bình tĩnh của cô, ra lệnh: “Thu dọn đi.”
“Vâng.” Mộ
Dung Ca lập tức đáp ứng, nhanh nhẹn thu tất cả các quân cờ không sót thứ gì, từ đầu tới cuối vẫn không liếc sang Triệu Tử Duy đang chăm chú nhìn mình.
Gió khẽ thổi, hoa sen đung đưa, tà áo dài của cô cũng bay phấp phới che khuất một nửa gương mặt của cô.
Triệu Tử
Duy nhíu mày để ý từng động tác của Mộ Dung Ca, cô càng lạnh nhạt khiến
tim hắn càng đau hơn. Hắn mím chặt môi, cả người toát lên vẻ chết chóc
lạnh lẽo nhìn vô cùng đối lập với quanh cảnh nắng vàng ấm áp xung quanh.
Sau khi thu dọn xong, Mộ Dung Ca cúi đầu đi lướt qua Nguyên Kì và Triệu Tử Duy. Cô không muốn tiếp tục đứng ở đây nữa!
Nhưng dường như Triệu Tử Duy muốn đối đầu với cô, hắn bắt lấy cổ tay giữ chặt cô,
bàn tay vừa nóng rực vừa mạnh mẽ. Mộ Dung Ca không tài nào chế ngự cảm
xúc đang dâng trài mãnh liệt, chỉ đành hạ mắt, gắng giữ bình tĩnh trả
lời: “Thiếp Mộ Dung Ca bái kiến Thái tử Tề quốc.”
“Ngẩng đầu
nhìn bản cung.” Triệu Tử Duy quan sát từng nét biến đổi trên mặt cô,
giọng nói lạnh như băng không cho phép cự tuyệt. Cô càng lẩn tránh hắn,
hắn càng muốn biết suy nghĩ của cô!
Nghe vậy,
Mộ Dung Ca khẽ cau mày, cảm xúc vô cùng phức tạp. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, đối diện là cặp mắt thâm trầm sâu thẳm, thoáng chút chua xót. Trong
chốc lát ngực cô dâng lên nỗi đau đớn mà mấy ngày qua cô cố gắng áp chế
đi, cô cười tự giễu: “Ý của Thái tử Tề quốc là sao?”
Nguyên Kì
đứng cạnh đám hoa sen, đôi đồng tử đen sẫm xoáy quanh hai người họ, nổi
lên nét cười tuyệt đẹp. Sắc trắng của hoa sen, chiếc nhẫn đỏ tía mê
hoặc, trường bào màu đen tinh khiết, càng làm nổi bật ý cười từ khóe môi lan tới đáy mắt, giọng nói y lạnh nhạt như tuyết đầu mùa: “Thái tử Tề
quốc để tâm tới tỳ nữ của bản cung sao?”
Triệu Tử
Duy bị tổn thương khi nhìn thấy nụ cười giễu cợt của Mộ Dung Ca, dường
như chẳng để tâm tới lời Nguyên Kì nói, chỉ tiến gần bên Mộ Dung Ca,
giọng khàn khàn nói với Nguyên Kì: “Chi bằng Thái tử Hạ quốc tặng tỳ nữ
này cho bản cung đi.”
Xin cô về
lần nữa ư? Thân hình Mộ Dung Ca thoáng run. Hiện giờ mọi sự đã định, nay Triệu Tử Duy đến Trường Xuân cung là vì muốn đòi cô từ tay Nguyên Kì?
Lòng cô lại chấn động, trên yến tiệc ngày ấy tình huống hỗn loạn, cuối
cùng là Nguyên Kì ra tay cứu cô về. Tất nhiên y làm vậy là có mục đích,
chỉ e cô lại trở thành vật lợi dụng mà thôi!
Dù kiếp
trước hay kiếp này, thứ cô ghét nhất là trở thành vật lợi dung. Nỗi nhục nhã, phẫn nộ ấy cô không bao giờ quên! Sẽ có một ngày, vận mệnh của cô
do cô làm chủ! Nhưng cô không ngờ, cũng không đoán được vận mệnh lại trớ trêu đến thế!
Đối với yêu cầu của Triệu Tử Duy, dường như không nằm ngoài ý của Nguyên Kì, y lãnh đạm liếc qua Mộ Dung Ca, thản nhiên cười: “Tỳ nữ này là người bản cung
vừa ý nhất, nên đem tặng cho người khác là điều bản cung không hề muốn
chút nào!”
Gương mặt
tà mị của Triệu Tử Duy trầm xuống, tay vẫn nắm chặt Mộ Dung Ca, đôi mắt
đầy khí phách nhìn Nguyên Kì trả lời: “Ngươi muốn thứ gì?”
Mộ Dung Ca
cũng nhẹ quay đầu nhìn Nguyên Kì, cũng có vài phần hy vọng. Có lẽ, y
không tàn nhẫn như vậy, có lẽ y chỉ thương hại mà thôi, có lẽ…
Nhưng lập
tức lí trí cô lại nhắc nhở, sao có thể thế được? Trong mắt những người
như bọn họ, ngay cả Triệu Tử Duy chỉ có quyền lợi, còn phụ nữ… phụ nữ
như quần áo, cởi cái này sẽ có vô số cái khác. Phụ nữ là đồ chơi, tuyệt
đối sẽ không có lòng thương hại ở đây!
Thời gian
vỏn vẹn mấy tháng, trải qua nhiều chuyện xảy ra, tất nhiên cô không còn
ngây thơ như ban đầu. Giờ đây cô lại còn có tâm trạng chờ đợi, chẳng
phải là trò cười cho kẻ khác ư?
Ánh mắt vốn bình thản của Nguyên Kì trở nên sắc bén, nụ cười ở bên môi không còn
ánh trong đáy mắt. Y liếc qua Mộ Dung Ca, rồi nhìn Triệu Tử Duy, giọng
nói vô cùng nhẹ nhàng: “Của hồi môn và năm tòa thành trì của công chúa
Thanh Nhã.”
Khi y nói
xong, sắc mặt Mộ Dung Ca trở nên trắng bệch, quả nhiên tàn nhẫn! Y thực
đủ tàn nhẫn! Rõ ràng y biết vết thương trong lòng cô chưa khép miệng,
vậy mà còn rạch ra xát muối lên nó!
Cô ngẩng
đầu nhìn bóng Triệu Tử Duy cao lớn, vẻ mặt hắn kinh ngạc mà phẫn nộ, bàn tay không còn nắm chặt như trước. Cô nhếch mép khẽ cười: “Xin Thái tử
Tề quốc hãy buông tay.” Nói rồi dùng sức giằng tay ra.
Triệu Tử
Duy theo phản ứng định bắt lấy, nhưng cô đã lui lại vài bước. Khoảng
cách ấy khiến hắn không với tới cô được. Đôi mắt tóe lửa giận nhìn
Nguyên Kì, cười lạnh: “Xem ra trong lòng Thái tử Hạ quốc, vị trí của
nàng ấy bằng năm tòa thành trì.”
Nguyên Kì
thờ ơ thu hết sự biến đổi trên nét mặt của Mộ Dung Ca, thấy cô cúi đầu
hạ mắt khiến người khác không rõ trong lòng cô đang nghĩ gì. Vẻ mặt y
không đổi, khẽ cười đáp lại: “Thái tử Tề quốc thấy nàng có giá trị, thì
nàng sẽ giá trị. Cho rằng không đáng giá, nàng sẽ không đáng giá.”
Những lời
ấy thực tế biết bao! Tàn nhẫn khiến người ta muốn khóc to! Đáng tiếc, cô biết thoát thân kịp thời, may mà cô không đem toàn bộ trái tim trao
gửi! Nếu không, cô có khác gì Như Băng?
Cô biết, cả cuộc đời thứ duy nhất mình có thể khống chế được không phải một người đàn ông, mà là trái tim mình!
Hơn nữa, cô biết sự lựa chọn của Triệu Tử Duy, nếu được làm lại, chắc chắn đáp án
sẽ giống nhau. Bọn họ sao có thể bỏ qua miếng thịt béo bở như vậy? Cô
quay sang Nguyên Kì, cúi người khom lưng, giọng nói trong trẻo mà lạnh
lùng: “Thiếp xin cáo lui.”
Khi Mộ Dung Ca quay người, bên tai văng vẳng tiếng thở dài não nề của Triệu Tử Duy, mi mắt cô rung rung, cước bộ cũng nhanh hơn.
Mãi cho đến khi cô rời khỏi vườn hoa sen, cách xa Triệu Tử Duy và Nguyên Kì, mới
hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lẽo. Ngày mai sẽ phải rời Phong quốc để về Hạ quốc, cô biết Nguyên Kì không giống Triệu Tử Duy, nếu cô muốn rời đi tuyệt đối sẽ không có cơ hội. Có thể còn nguy hiểm tới tính mạng nữa.
Trừ phi, y không có hứng thú gì với cô, mà cô cũng không có điểm gì lợi
dụng được!
Nếu không,
cô sẽ đổi tất cả lấy tự do, bằng mọi giá. Cô không ngại cũng không để ý
chút nào! Cô nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt lạnh lùng mà kiên định.
Tuyệt đối không bao giờ ngồi chờ chết, mặc cho bọn họ nắm giữ tương lai, nắm giữ tự do của mình!
Triệu Tử
Duy thu tầm mắt đang dõi theo bóng Mộ Dung Ca rời đi, quay đầu nhìn
Nguyên Kì vẻ mặt lạnh lẽo: “Hay là Thái tử Hạ quốc đổi điều kiện khác
đi.” Ngoài năm tòa thành trì này, những đồ khác hắn cũng có thể cấp cho
Nguyên Kì.
Nguyên Kì
mỉm cười nhìn bánh xà phòng hoa sen trên bàn, mùi hương thoang thoảng
quanh đầu mũi, đôi mắt y càng thâm trầm lạnh lùng hơn, chỉ cười nhạt:
“Trừ cái đó ra, bản cung không cần gì cả.”
“Được! Được lắm!” Triệu Tử Duy nghe xong, vẻ mặt trầm thêm vài phần, hắn nghiến răng thốt lên ba chữ, sau đó phất áo rời đi.
————-
Màn đêm
buông xuống, trong hoàng cung Phong quốc tráng lệ, náo nhiệt ồn ào. Đêm
nay là đại thọ thứ năm mươi của hoàng đế Phong quốc.
Mộ Dung Ca cùng với Ánh Tuyết và Gia Kiệt đi theo Nguyên Kì dự tiệc. Trên đường đi cảnh tượng tưng bừng vui vẻ.
Từ những
lời bàn tán của mọi người, Mộ Dung Ca nghe thấy chút tình hình gần đây
của Phượng Dịch. Gã vừa chật vật thoát khỏi kinh đô Phong quốc, nhưng
không ngờ lại chết bất đắc kì tử. Nguyên nhân không phải vì bị người
đuổi giết, chẳng phải trúng độc, có thể do lão hoàng đế Phong quốc diệt
cỏ tận gốc, gã nhục nhã phẫn nộ mà tự sát!
Chết kiểu này…
Đối với dạng người tâm chí mạnh mẽ, quả là nỗi nhục cùng cực!
Cô nhếch
miệng, thầm suy đoán trong lòng. Có lẽ gã chết do Lưu Vân xuống tay quá
hiểm độc, trước kia cô có xem qua một bài viết ngắn về thái giám, nghe
nói họ khi bị hoạn, nếu người ra tay không có trình độ kĩ thuật, lại
không được chữa trị kịp thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Phượng Dịch đã
đủ xấu hổ mất mặt, tất nhiên sẽ không mời ngự y đến khám, khả năng liên
quan tới cái chết đột ngột của gã là rất lớn. Nếu vậy coi như gã cũng bị trừng trị thích đáng!
Ánh Tuyết
lạnh lùng liếc nhìn Mộ Dung Ca, trong lòng thầm cười nhạo. Tuy Mộ Dung
Ca được Thái tử phá lệ ban ân đức, nhưng chính cái ân đức ấy sẽ mang
nàng ta tới cái chết gần hơn! Nếu Lâm Thiện Nhã có sát tâm, chắc chắn
nàng ta không sống quá ngày mai!
Tạm thời đêm nay cho nàng ta kiêu ngạo một chút!
Yến tiệc
được cử hành tại nơi cũ là Nghi Xuân cung, nhưng lần này long trọng hơn
rất nhiều. Bốn phía giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều dán chữ thọ. Trong
mấy ngày qua, cách bài trí Nghi Xuân cung cũng thay đổi, tựa như biến
thành một tòa cung điện khác vậy!
Lâm Thu Thành, Lâm Khinh Trần, Lâm Thiện Nhã, Lâm Thanh Nhã đều đã yên vị. Những khách quý khác cũng đang ngồi vào bàn.
Sự xuất
hiện của Nguyên Kì khiến bầu không khí đang ồn ào trở nên im ắng. Tất cả mọi người lặng lẽ nhìn y, hoặc cúi đầu khi chạm vào đôi mắt bình thản
mà lạnh lùng của y.
Bất cứ nơi nào y đều có khí thế khiến người khác phải thần phục.
Lâm Thanh
Nhã dõi theo từ xa, trong mắt tràn đầy nét xuân khi nhìn người trong
mộng, người khiến nàng rung động, nàng chỉ biết sự lựa chọn của mình
không sai! Chàng là người đàn ông xuất sắc nhất trên đời. Trái tim theo
đó mà đập nhanh hơn.
Nhưng khi
tầm mắt chạm vào bóng Mộ Dung Ca theo sau, đáy mắt nàng hiện tia sáng
lạnh. Lâm Thanh Nhã ngồi cạnh che miệng cười: “Tỷ tỷ, xem ra Thái tử Hạ
quốc rất sủng ái tỳ nữ kia, còn mang nàng ta theo hầu dự tiệc.”
Vẻ mặt Lâm
Thiện Nhã lạnh hẳn, nàng nâng chén trà che đi đôi mắt tràn ngập hàn khí, từ từ thưởng thức trà. Mộ Dung Ca có thể ở cạnh hai người Triệu Tử Duy
và Nguyên Kì, đã đủ chứng minh nàng ta không đơn giản, là người rất tâm
cơ…
Lâm Thanh
Nhã nhìn nụ cười của Lâm Thiện Nhã, càng thấy vui vẻ. Xem ra bây giờ
nàng mới là người thắng cuộc! Còn Lâm Thanh Nhã, thắng bại khó liệu.
“Thiện Nhã, không được có tâm tư khác. Muội hẳn đã biết mọi chuyện không thể lọt
qua mắt của Thái tử Hạ quốc.” Lâm Khinh Trần nghe thấy lời nói của Lâm
Thanh Nhã, lập tức trầm mặt dặn dò Lâm Thiện Nhã.
Nghe vậy, đôi mắt Lâm Thiện Nhã lóe sáng, nàng mỉm cười gật đầu: “Vâng.”
Lâm Thu
Thành nhìn dung mạo yêu kiều của Mộ Dung Ca, trong lòng oán hận. Nếu giữ nàng ta bên người chơi đùa mấy ngày rồi mới đem tặng Thái tử Hạ quốc
thì tốt biết bao, hai ngày nay lão thật hối hận!
Mộ Dung Ca
cảm thấy ánh mắt nóng bỏng luôn chăm chú nhìn mình từ khi vào điện, đợi
Nguyên Kì ngồi xuống, cô quay đầu nhìn lại, hóa ra là Triệu Tử Duy!
Việc tới nước này, cô đã buông tay, nhưng hắn lại không từ bỏ nổi!
“Mộ Dung Ca, quỳ xuống ngồi cạnh hầu hạ bản cung.” Nguyên Kì bỗng nhiên ra lệnh.
Mộ Dung Ca
nhíu mày, thường những người ngồi quỳ bên cạnh các khách quý không phải
thị thiếp thì cũng là tỳ nữ thị tẩm bên người. Ở thời đại này, cả đời
nam nhân cũng không thiếu nữ nhân hầu hạ, mà thân phận thấp kém tỳ nữ
thị tẩm lại càng không được chủ mẫu đặt vào mắt. Bởi vì từ đầu tới cuối
trên bàn tiệc, tỳ nữ thị tẩm cùng lắm chỉ được ngồi quỳ bên cạnh rót trà mà thôi!
Nếu cô quỳ
xuống hầu hạ, như vậy trong mắt mọi người, cô là tỳ nữ thị tẩm của
Nguyên Kì! Tình huống này trong mắt Triệu Tử Duy, chướng mắt tới cỡ nào?
Ngồi quỳ hầu hạ, sự hèn mọn này…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.