Thiếp Thân Đặc Công

Quyển 1 - Chương 390: Chẳng lẽ đây chính là cảm giác thích?

Lương Thất Thiểu

13/04/2013



Trương lão bản dừng xe, Phương Dật Thiên mở cửa xe đi ra.

-Đại ca…

Tiểu Đao nhìn thấy Phương Dật Thiên liền đi tới đón, trong mắt hắn mang theo một tia lo âu thân thiết. Tiểu Đao cũng là lão binh trên chiến trường chém giết nhiều năm, vừa rồi khi Tần Dũng tấn công trong nháy mắt hắn cũng nhìn thấy rõ ràng Phương Dật Thiên nghiêng người tránh đạn, chẳng qua kinh nghiêm nhiều năm cho hắn biết Phương Dật Thiên hẳn là rất khó né được viên đạn kia.

Khi ra đón Phương Dật Thiên hắn thấy Phương Dật Thiên sắc mặt tái nhợt trên thân ẩn hiện lên một vị huyết tinh.hắn nhướng mày nhìn về phía ngực của Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên nhìn ra ý tứ trong mắt Tiểu Đao hán cười nhàn nhạt vỗ vỗ bả vai Tiểu Đao:

-Không có việc gì cả, ta trước hết đưa Lâm Thiên Tuyết trở về, quay trở lại sẽ nói sau.

-Phương Dật Thiên ngươi không làm sao chứ?

Lâm Thiên Tuyết đi xuống xe, một đôi thuy thủy sáng trong nhìn Phương Dật Thiên quan tâm hỏi.

Phương Dật Thiên cười nói :

-Không có việc gì đâu không thấy được ta còn khỏe như vậy sao?

Phương Dật Thiên nói xong hướng chỗ Trương lão bản cùng Hầu Quân nói:

-Đêm nay có muốn cùng ta uống một bữa không?

Trương lão bản nhìn về phía Phương Dật Thiên trong mắt mang theo một tia do dự chần chừ nói:

-Phương lão đệ..hay là đẻ hôm khác đi, hôm nay chú hãy nghỉ ngơi cho khỏe đã!

-Nghỉ cái gì? Cứ quyết định như thế . Tiểu Đao ngươi mang Trương lão bản cùng A Quân đi vân cảng đại quán tìm Amine, ta đưa Tiểu Tuyết trở về trước rồi sau đó đi tìm các ngươi.

Phương Dật Thiên nói xong đi đến trước mặt Lâm Thiên Tuyết nói:

-Lên xe, để ta đưa cô về.

Sắc mặt Lâm Thiên Tuyết thoán chần chừ, lúc này Phương Dật Thiên không giải thích trực tiếp kéo cánh tay Lâm Thiên Tuyết đưa vào chiếc Porsche thể thao của nàng, rồi sau đó Phương Dật Thiên cũng ngồi lên xe trực tiếp lái ô tô rời đi. Còn lại Trương lão bản, Tiểu Đao cùng Hâu Quân ba người đàn ông nhìn nhau cười khổ không thôi.

Gió đêm phất phơ mát mẻ.

Lâm Thiên Tuyết ngồi bên cạnh tay lái, dung nhan chim sa cá lặn, mặt ngọc khẩn trương khủng hoảng lúc nãy đã khôi phục lại thần sắc như thường. Đôi thuy thủy của nàng nhẹ nhàng lưu chuyển nhìn về chỗ Phương Dật Thiên, trông thấy khuôn mặt kiên cường quen thuộc, từng đường nét đều rất rõ rang, tuy không thể nói là anh tuấn tiêu sái nhưng rất trong sáng nhìn vào cũng không khiến người ta chán ghét.

Chẳng biết như thế nào nàng lại nghĩ đến lúc Phương Dật Thiên ở trên lôi đài đánh với Ngô Lực, lúc đó hắn đúng là một yêu nhân cường hãn dũng mãnh, bình tĩnh, tàn nhẫn, lộ ra một tia cuồng ngạo, thoáng như là một tồn tại chiến thần bễ nghễ thiên hạ, một tay cầm thương xông tới thành phố Thiên Hải đánh tan bộ máy ngầm của hoàng đế Cửu gia. Làm cho thiên hạ phải khiếp sợ! Thì ra một người nam nhân có thể cường hãn như thế!

So sánh với trước kia nàng tiếp xúc với những tên tiểu bạch kiểm chỉ biết nói chuyện yêu đương ăn uống hưởng lạc, chỉ toàn một lũ gầy yếu nông cạn hoàn toàn không có được nhiệt huyết như vậy. Nhưng mà chân chính có thể không một tiếng động lọt vào đôi mắt xanh của nàng là do nam nhân này vì cứu nàng mà không để ý tính mạng, trực tiếp lên trên lôi đài một mình đấu với Ngô Lực, xung đột với thế lực của Cửu gia, đối mặt với đông đảo người của Cửu gia vẫn không để bọn họ vào trong mắt, lúc nào cũng đặt sự an toàn của nàng lên hàng đầu.

Nam nhân này là hộ vệ của nàng, nhưng tại thời điểm chân chính nguy nan có thể không để ý đến an toàn của bản thân mà ra tay cứu nàng thì có được mấy người. Lâm Thiên Tuyết cũng không hiểu tại sao mình lại nghĩ đến mấy thứ này, tóm lại là nàng cảm giác được đầu óc của mình hết sức rối loạn, những khuyết điểm cùng những giận dữ lúc bình thường của nàng đối với Phương Dật Thiên biến mất lúc nào không hay. Mà lúc này nam nhân kia bất tri bất giác chiếm cứ một góc tâm linh của nàng.

Đột nhiên nàng nghĩ rằng nam nhân này đối với nàng là âm thầm quan tâm một khi nàng xảy ra chuyện gì người đầu tiên xuất hiện trước mặt nàng sẽ chỉ là nam nhân này. Bất tri bất giác nàng cảm thấy rằng hình bóng đã từng tồn tại trong lòng nàng đã dần dần phai nhạt, ngược lại là hình ảnh của nam nhân này đã đột nhiên hiện lên vô cùng rõ ràng (con gái đúng là không thể tin tưởng được)

-Chẳng lẽ đây chính là cảm giác thích?

Nghĩ như vậy khuôn mặt xinh đẹp của nàng không tự chủ được mà đỏ lên tựa như một đóa mạn đà la đẹp đẽ cao quý nở rộ trong đêm.

-Ta…ta còn chưa muốn trở về.

Lâm Thiên Tuyết thở sâu đem đủ loại ý niệm trong đầu vứt đi nhìn về phía Phương Dật Thiên mở miệng nói.



-Không muốn trở về ? Hiện tại đã khuya cô còn muốn đi đâu ?

Phương Dật Thiên giật mình quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên Tuyết không hiểu hỏi.

-Ta, ta…. Đi nơi nào cũng được chỉ là ta không muốn trở về nhanh như thế!

Lâm Thiên Tuyết nói.

-Đi đâu cũng có thể được à? Ta lái xe đi khạch sạn Hoàng Long đặt một phòng trống, đêm nay ngủ với cô cô có nguyện ý không?

Phương Dật Thiên lười nhác trêu chọc đáp.

Thời điểm bình thường,nếu Phương Dật Thiên nói như thế Lâm Thiên Tuyết khẳng định là nổi giận không chừng là sẽ đánh cho Phương Dật Thiên một trận cũng nên.

Nhưng mà giờ phút này Lâm Thiên Tuyết nghe xong khuôn mặt xinh đẹp có chút ửng hồng rồi sau đó nở một nụ cười xinh đẹp quyến rũ nói:

-Đi khách sạn à? Đi, chỉ cần ngươi có đủ tiền thuê phòng thù ta liền dám đi.

Phương Dật Thiên kinh ngạc há hốc miệng, giống như trong miệng hắn có cả mười tám cái bánh bao vậy rồi hắn khẽ thở dài một tiếng nói:

-Ôi chao cô khẳng định là nhìn rõ ví tiền của ta rồi mới nói, thôi vậy, ta đưa ngươi trở về nhà thôi!

Lâm Thiên Tuyết nhẹ nhàng cười, nụ cười phát ra từ tận đáy lòng nàng,càng làm cho nàng xinh đẹp rực rỡ, nàng nói :

-Đi quán bar thì sao ta mời ngươi uống rượu.

-Không được!

Phương Dật Thiên trả lời mười phần rõ ràng.

-Ngươi…

Lâm Thiên Tuyết vừa mới nở nụ cười, khuôn mặt vui vẻ tức khắc thu liễm.tức giận chửi thầm, thật sự là không biết xấu hổ mà, đành nói:

-Vậy ngươi lái xe mang ta đi hóng gió cũng được.

Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày nhìn về phía Lâm Thiên Tuyết, trong lòng âm thầm phỏng đoán đại mỹ nhân này có phải là tại vì chuyện đêm nay mà tính tình thay đổi tự nhiên lại muốn cùng hắn ở một chỗ?

-Cô gọi điện cho Tiêu Di trước đi, nếu không lát nữa chưa thấy cô trở về mọi người lại lo lắng.

Phương Dật Thiên nói lảng sang chuyện khác.

Lâm Thiên Tuyết nghe thấy vậy giật mình, sau đó vội vàng nói:

-Đúng, ngươi không nói ta cũng quên mất. Đêm nay ta vốn là hẹn đi cùng với bọn Khả Nhâ ngờ đâu lại xảy ra chuyện xui xẻo với cái lũ hỗn đản kia. Quên đi, ta phải gọi điện cho các nàng đã. Lâm Thiên Tuyết nói xong liền rút di động ra gọi điện cho Tiêu Di nói mình không có việc.

Tiêu Di quan tâm hỏi nàng đêm nay rốt cục là đã đi đâu thì nàng không nói, chỉ nói là khi trở về sẽ kể rõ sau.

-Khi trở về nếu Tiêu Di hỏi cô đêm nay đi đâu thì cô sẽ trả lời như thế nào?

Phương Dật Thiên đột nhiên hỏi.

-Tất nhiên là nói thật, đêm nay thật sự rất cảm ơn ngươi, ngươi đêm nay thật sự rất lợi hại.

Lâm Thiên Tuyết nói.



-Nói thật? Không thể! Nhớ kỹ cô đêm nay lái xe ra ngoài, sau đó xe hỏng và di động hết pin tắt máy. Ta trải qua trăm ngàn khổ ải mới tìm được cô lập tức dẫn cô trở về.

Phương Dật Thiên nhìn về phía Lâm Thiên Tuyết nhàn nhạt nói.

Lâm Thiên Tuyết giật mình, sau đó không nhịn được hỏi:

-Vì sao phải nói như thế?

-Không vì cái gì cả chuyện đêm nay đừng cho Tiêu Di mấy người các nàng biết, cứ xem như ta lần đầu tiên thỉnh cầu cô được không?

Phương Dật Thiên nói xong rút ra điếu thuốc rít một hơi nhìn về phía Lâm Thiên Tuyết.

Lâm Thiên Tuyết giật mình, rồi sau đó nở nụ cười nhợt nhạt, trong nụ cười có một tia giảo hoạt. Đôi mắt của nàng vừa chuyển nói:

-Đáp ứng ngươi cũng được, chẳng qua ngươi cũng phải đáp ứng ta một điều kiện!

-Ừm cứ nói.

Phương Dật Thiên thuận miệng đáp.

-Ta chưa muốn quay về lúc này!

Lâm Thiên Tuyết trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên.

-Cô còn chưa muốn trở về? Tối thế này ta dẫn cô đi dạo người khác nhìn vào lại nói ta có ý xấu với cô thì sao?

Phương Dật Thiên buồn cười đáp.

-Ta, ta…hôm nay ngươi còn chưa giúp ta mát xa mà!

Lâm Thiên Tuyết dưới tình thế cấp bách tìm ra một cái cớ, lời vừa nói ra khuôn mặt nàng liền ửng đỏ lên. Phương Dật Thiên giật mình, điếu thuốc trong miệng suýt nữa rơi xuống. Lòng của nữ nhân đúng là thứ khó lường nhất trên đời.

Hắn thật không nghĩ tới Lâm Thiên Tuyết vì gần đây phát hiện bộ ngực của mình lớn liên liền muốn cấp tốc đẩy nhanh tiến độ? Chẳng lẽ nàng nghĩ mát xa nhiều sẽ tăng khả năng phát triển ngực?

-Cái này…Tiểu Tuyết, ta nhớ đã mát xa cho cô lúc trưa rồi mà?

Phương Dật Thiên nhớ rõ hôm nay lúc Tiêu Di đi ra ngoài, sau đó Lâm Thiên Tuyết chủ động mời hắn giúp nàng mát xa. Sao lúc này lại nói là hôm nay chửa từng mát xa?

-Sai rồi, đó là hôm qua, lúc này đã hơn 12h đêm rồi!

Lâm Thiên Tuyết nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Phương Dật Thiên tức khắc á khẩu:

-Như vậy hôm nay khi nào trời sáng ta lại giúp cô được không?

-Không được! Ngươi đã nói sẽ tăng cường độ lẫn tốc độ mát xa cơ mà!

Lâm Thiên Tuyết cắn răng nói. Nàng cũng không biết vì sao mình lại có thể nói ra những lời những lời xấu hổ mà lúc bình thường sẽ không bao giờ mở miệng nói như vậy.

Phương Dật Thiên lắc đầu cười khổ một tiếng, lúc trước là hắn tìm mọi cách để có cơ hội lấy cớ mát xa nhân tiện cảm thụ luôn bộ ngực sữa mềm mại của Lâm Thiên Tuyết. Không ngờ hiện tại lại là cô gái nhỏ này tìm mọi cách yêu cầu hắn mát xa cho mình? Có phải là nàng thích loại cảm giác này không? Nhìn nàng như thế nào cũng không giống như vậy, chẳng lẽ nàng lại là một hoa si sao?

-Được rồi ta ở trong xe tiến hành giúp ngươi mát xa, sau đó chúng ta trở về.

Phương Dật Thiên đành thỏa hiệp. Lâm Thiên Tuyết nghe như vậy xong trong mắt hiện lên một tia giận dữ. Nàng còn tưởng Phương Dật Thiên sẽ đưa nàng đén một chỗ vắng vẻ hoặc là một chỗ nào có ghế ngồi để mát xa ai ngờ hắn muốn ở trong xe mà tiến hành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếp Thân Đặc Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook