Quyển 1 - Chương 282: Giấu trời qua biển
Lương Thất Thiểu
13/04/2013
Sau khi Tiêu di trở về phòng của mình, Lâm Thiển Tuyết nhanh đóng cửa phòng lại, hơn nữa còn khóa trái, sau đó cả người dựa lưng vào cửa phòng, vỗ nhẹ lồng ngực của mình mà thở phào nhẹ nhõm.
Phương Dật Thiên lúc này cũng từ trong tủ quần áo chui ra, bộ dáng cực kỳ giống một tên đàn ông đi yêu đương vụng trộm suýt bị bắt quả tang.
"Tiêu di về phòng rồi sao?" Phương Dật Thiên nhẹ giọng hỏi.
Lâm Thiển Tuyết gật gật đầu, nói: "Ân, Tiêu di về nghỉ ngơi, may mắn không có bị nàng phát hiện ngươi đang ở đây, bằng không thật không biết nên giải thích như thế nào cho phải."
"Có gì đâu, cùng lắm thì chúng ta thừa nhận là được mà." Phương Dật Thiên cười he he, vẻ mặt như không có chuyện gì.
Lâm Thiển Tuyết nghe vậy lông mày dựng đứng, nhịn không được tức giận nói: "Thừa nhận cái gì? Ta với ngươi không có quan hệ gì, có cái gì để thừa nhận?"
Phương Dật Thiên cười cười,hắn không nghĩ rằng sẽ lại trêu chọc thiên kim đại tiểu thư này, liền đổi chủ đề hỏi: "Đúng rồi, phương pháp mát xa kia người có muốn tiếp tục nữa hay không ? Còn thiếu chút nữa là hoàn thành một đợt trị liệu hiệu quả rồi a."
"Còn muốn tiếp tục nữa sao? Để lần sau đi, vạn nhất Tiêu di quay lại phòng ta thì phải làm sao? Hiện tại vấn đề cần thiết là làm sao ngươi có thể đi ra ngoài mà không bị phát hiện." Lâm Thiển Tuyết nói.
"Đi ra ngoài? Vạn nhất đi ra ngoài bị Tiêu di thấy được thì làm sao bây giờ?" Phương Dật Thiên sắc mặt ngưng trọng hỏi.
"Đúng vậy a, vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi cũng không thể ở trong phòng của ta mãi được?" Lâm Thiển Tuyết nhẹ giọng nói.
"... Ách, ngươi xem, ngươi này cái giường lớn như vậy..." Phương Dật Thiên mờ ám nhìn về phía cái giường của Lâm Thiển Tuyết nói.
"Cái gì? Ý của ngươi là đêm nay muốn ngủ ở trên giường của ta? Mơ đi!" Lâm Thiển Tuyết nhịn không được gắt lên, bất quá thanh âm cũng không lớn, vì nàng phải cố áp chế giận dữ làm nét mặt nàng có chút hồng hào, thần sắc quyến rũ động lòng người.
"Ngươi thực sự cho rằng ta muốn ngủ chung với ngươi sao? Ý của ta là ta ngủ trên giường còn ngươi....có thể giải nệm xuống sàn. Đương nhiên, nếu ngươi thật muốn ngủ chung với ta một đêm thì ta cũng không để ý, bất quá chúng ta phải phân chia giới tuyến rạch ròi, ngươi không thể vượt qua giới tuyến, bằng không...," Phương Dật Thiên cười gian xảo nói như thật.
"Ngươi..." Lâm Thiển Tuyết tức giận đến đỏ hết cả mặt, một đôi đôi bàn tay trắng như tuyết bất tri bất giác cũng nắm chặt, tên khốn trước mắt này quả thực là quá ghê tởm, những lời vô sỉ như vậy mà cũng nói ra được, mà lại còn nói ra vẻ rất yên tâm thoải mái, hắn muốn ngủ trên giường của mình? Còn bắt mình ngủ dưới đất? Cho ta xin đi, đó là giường của ta dựa vào cái gì mà muốn ngủ trên giường của ta chứ? Mà lại còn bắt ta xuống đất ngủ? Không được, đêm nay nhất định không thể để cho hắn lưu lại phòng của mình, bởi vậy đương nhiên không thể tồn tại loại giả thiết: hắn ngủ giường của mình mà mình thì phải ngủ dưới đất! Bất quá, lời vừa rồi của hắn thật làm cho mình tức giận muốn điên, quả thực là vô liêm sỉ!
Lý trí nói cho nàng biết, lúc này tuyệt đối không nên tức giận, càng không thể cùng tên hỗn đản này múa mép khua môi, nếu không kết quả sẽ là mình sẽ nổi điên mà đánh mất hình tượng thục nữ, tiến tới mà cho tên hỗn đản kia một trận tơi bời a, mình quả thực rất rất muốn thế...ngay lúc này....không được, mình cần phải bình tĩnh...bình tĩnh....
Huống hồ vừa rồi cùng Tiêu di nói chuyện, nàng cũng đã nói sẽ không để hắn làm cho mình tức giận nữa, bởi vậy nàng thở sâu, hung hăng nhìn chằm chằm Phương Dật Thiên, quai hàm tức giận, tựa hồ là đang gian nan nuốt trôi cục tức trong ngực.
Phương Dật Thiên nghiêng nghiêng đầu nhìn nét mặt Lâm Thiển Tuyết, cười nhạt nói: "Nếu ngươi tức giận vậy cứ việc tới đây cắn ta một cái để phát tiết đi, nghe nói rất nhiều con gái đều cắn rất đau, bất quá ta không sợ đau." Nói xong, tên khốn này thật sự tự vươn cánh tay phải ra, tựa như đang mời Lâm Thiển Tuyết làm một việc gì đó rất tao nhã vậy.
"Ngươi thật sự muốn ta cắn ngươi?" Lâm Thiển Tuyết nhìn Phương Dật Thiên vươn cánh tay phải ra, trong lòng đúng là thực sự phát sinh ra một loại xúc động muốn xông tới cắn xé tên hỗn đản trước mặt.
"Đương nhiên!" Phương Dật Thiên nói, trời đất chứng giám, khi hắn nói những điều này trong lòng đã nhận định một Thiên kim đại tiểu thư như Lâm Thiển Tuyết sẽ không tùy tiện cắn lên cánh tay của một người đàn ông, việc này sẽ làm hỏng hình tượng, khí chất cao quý của nàng a.
Nào ngờ, hành động của Lâm Thiển Tuyết vượt ra ngoài dự liệu của hắn, vị này đại tiểu thư mỹ lệ này không chút khách khí lao tới, nắm lấy cánh tay phải của Phương Dật Thiên không chút khách khi, há mồm cắn tới.
Phương Dật Thiên sắc mặt hơi đổi, nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, hắn thật không nghĩ tới cô nàng này thật sự có thể cắn được, lại có thể thật sự cắn một cái , tình huống này hắn không có dự đoán trước a.
Lâm Thiển Tuyết dùng sức mà cắn, cắn rất đau, bất quá Phương Dật Thiên ngay cả thở cũng không dám thở ra một ngụm nào, chỉ có thể yên lặng chịu đựng. Đến tận khi Lâm Thiển Tuyết nhả cánh tay hắn ra hắn mới dám than khẽ một tiếng. Nhìn cánh tay của mình đã có rõ ràng một vết răng in rất sâu, từ vết răng này, có thể nhìn ra Lâm Thiển Tuyết có một hàm răng thực rất đẹp và chỉnh tề, bất quá nàng cắn một cái trên cánh tay Phương Dật Thiên mờ mờ thấy được vết máu, đủ thấy được lúc ấy trong nội tâm nàng lúc ấy tức giận đến mức nào.
"Ngươi là chó hay sao vậy? Ở phương diện cắn người lại lợi hại như vậy!" Phương Dật Thiên cười khổ nói.
Lâm Thiển Tuyết hừ một tiếng, đúng là phải nói, vừa rồi hung hăng cắn Phương Dật Thiên một cái bao nhiêu oán khí trong lòng nàng đều tan thành mây khói.
"Là ngươi để cho ta cắn mà, hừ, ngươi tự làm tự chịu!" Lâm Thiển Tuyết đắc ý nói.
Phương Dật Thiên cười khổ, than thở nói: "Ai nha, xem ra đêm nay không thể cùng "cẩu nhân" ngủ a, trời mới biết lúc mình đang ngủ say có thể bị cắn hay không."
"Ngươi mới là chó!" Lâm Thiển Tuyết hừ một tiếng, nói, "Đừng cho là trên mặt mình có thếp vàng (ý nói khoe khoang), ngươi muốn ở lại trong phòng của ta, ta còn không cho phép đâu."
"Như vậy hiện tại ngươi tốt nhất hãy nghĩ biện pháp đi, xem xem ta có thể đi ra ngoài bằng cách nào, nếu ta ra không được, chỉ có thể ngủ lại phòng ngươi thôi a." Phương Dật Thiên nói.
"Không được, ngươi không thể ngủ ở trong phòng của ta. Thôi được, để ta đi ra trước xem Tiêu di đã ngủ hay chưa, ngươi.... ngươi núp ở phía sau cửa, nhìn tay của ta ra dấu mà hành động." Lâm Thiển Tuyết ngẫm nghĩ nói.
Phương Dật Thiên ngẫm nghĩ, trước mắt cũng chỉ còn biện pháp này, vì thế liền gật đầu.
Lâm Thiển Tuyết rón ra rón rén đi tới trước cửa phòng, áp tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, rồi sau đó liền nhẹ nhàng mở cửa phòng thăm dò, nhìn phòng khách lầu hai cũng không có bất kỳ một ai, bất quá phòng Tiêu di vẫn còn sáng đèn, hình như Tiêu di còn chưa đi ngủ.
Nàng đi ra ngoài, nhẹ nhàng nhìn vào toilet tầng hai, cũng không thấy có Tiêu di ở bên trong, vậy chắc hản lúc này Tiêu di đang ở trong phòng, vì thế nàng âm thầm hướng tới Phương Dật Thiên vẫy tay ra hiệu, để cho hắn nhanh chóng chạy ra ngoài..
Phương Dật Thiên thấy Lâm Thiển Tuyết ra hiệu liền chậm rãi từ trong phòng Lâm Thiển Tuyết đi ra, hướng tới Lâm Thiển Tuyết đang đứng canh gác trước cửa phòng Tiêu di vẫy tay một cái rồi hướng lâu một đi xuống.
Lâm Thiển Tuyết nhìn thân ảnh tên hỗn đản Phương Dật Thiên biến mất ở đầu hành lang mới an tâm lại, nghĩ rằng cuối cùng thanh danh của mình cũng được bảo vệ, nếu như để người khác biết tên hỗn đản này vào phòng của mình, vậy chẳng phải là......
Sau khi Phương Dật Thiên đi xuống lầu một vốn định im lặng mà ly khai, bất quá lúc này hắn mới nhớ tới tin nhắn mà Tiêu di gửi cho hắn lúc trước, nàng nói có chuyện tìm hắn, dặn hắn sau khi trở lại thì lập tức đi tìm nàng.
Hắn hơi kinh ngạc trong lòng, không biết Tiêu di tìm hắn có chuyện gì, bất quá nếu Tiêu di nói có chuyện tìm mình, vậy mình cũng không thể xem như không có chuyện gì.
Ngoài ra, vừa rồi núp ở trong tủ treo quần áo của Lâm Thiển Tuyết, hắn đã thấy được Tiêu di đang có chút say rượu, sắc mặt hơi hồng hào, nơi chân mày còn vương một ít phong tình, thân thể quyến rũ mềm mại phong tình, cả người phát ra vẻ đẹp thành thục....
Lúc ấy Phương Dật Thiên núp ở trong tủ treo quần áo nhìn ra sớm đã rục rịch, đã nhịn không được nhìn Tiêu di mà kích thích ở trong lòng, đêm nay hắn cũng muốn gặp TIêu di một chút, cho dù là không để làm gì thì cũng có thể cảm thụ một chút mùi vị nữ nhân thành thục kia trên người Tiêu di cũng tốt a.
Bởi vậy hiện tại ở nơi lông mày và lông mi của hắn đúng là đang muốn tạo thành loại biểu hiện giả dối rằng hắn vừa từ bên ngoài trở về, nghĩ vậy Phương Dật Thiên liền đi tới trước cửa biệt thự, ngoài trời cơn mưa nhỏ vẫn đang róc rách, phòng Tiêu di vẫn sáng đèn bất quá cửa sổ cũng không có mở ra.
Vì thế Phương Dật Thiên cố ý ra ngoài biệt thự để cơn mưa nhỏ kia làm cho tóc, quần áo ướt một chút, sau hắn vào lại trong biệt thự, nhắn cho Tiêu di một tin nhắn:
"Tiêu di, ta đã trở về, ngươi tìm ta có chuyện gì không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.