Thiếp Thân Đặc Công

Quyển 1 - Chương 446: Lam Tuyết xấu hổ.

Lương Thất Thiểu

13/04/2013



Phương Dật Thiên khuyên như thế nào thì Lam Tuyết cũng không chịu ăn một miếng cháo nào vì vậy hắn đành phải nghĩ ra hạ sách này, không để ý đến gì cả, dùng miệng của mình để đưa cháo vào trong miệng của Lam Tuyết. Hắn thử một lần thì phát hiện ra việc này quả thật là kích thích a.

Nhưng mà, hắn bất ngờ nhất chính là Lam Tuyết lại chủ động đưa cái lưỡi thơm tho ra quấn vào lưỡi mình ( ăn cháo lưỡi CBN mình chưa đc ăn lần nào ) điều này này làm trong lòng hắn khó kiềm chế được vì thế mới mút cái lưỡi của Lam Tuyết vào không chịu thả ra.

Nói giỡn, hắn thèm nhỏ dãi đôi môi anh đào cùng với cái lưỡi thơm tho của Lam Tuyết từ lâu rồi, dưới cơ hội này thì đương nhiên hắn sẽ không chịu buông tha, một hồi cuồng phong bão táp mà quấn lưỡi, hôn hít với nhau.

Chỉ đáng thương cho cái lưỡi của Lam Tuyết, trong lòng nàng đúng là có mâu thuẫn, cũng chưa từng nghĩ đến Phương Dật Thiên sẽ trả thù mãnh liệt như thế, đúng là quấn miết cái lưỡi mình mà không chịu buông tha ra. ( thèm quá )

Lam Tuyết nhịn không được mà ƯM một tiếng, ánh mắt trở nên mông lung, phê phê như con tê tê, trong người như có một luồng điện chạy khắp toàn thân, trong đầu dường như là quên hết mọi thứ, mất luôn ý chí chống cự chỉ có thể để Phương Dật Thiên tùy ý hôn hít cái lưỡi của nàng.

Lúc này, toàn thân của nàng trở nên vô lực, các lỗ chân lông cũng co rút, cả thể xác lẫn tinh thần đều nhẹ nhàng, thoải mái giống như đã rơi vào một đám mây mù, cảm giác quả thật là tuyệt vời. Lý mụ kỳ thật cũng không đi đâu xa mà chỉ đứng một bên nhìn hai người bọn họ, lúc này Lý mụ nhìn thấy Phương Dật Thiên đang ôm hôn Lam Tuyết, bà liền trợn mắt há hốc mồm, Lý mụ là một nữ nhân cực kỳ bảo thủ lúc này lại chứng kiến hai người đang ăn cháo lưỡi với nhau thì sắc mặt có chút đỏ lên nhưng lại nhớ đến thân phận của hai người bọn họ thì cũng chỉ mỉm cười, sau đó liền nhẹ nhàng đi khỏi.

Phương Dật Thiên tựa hồ như là chưa hài lòng với hiện tại, hai tay hắn ôm lấy Lam Tuyết sau đó đặt cả thân thể mềm mại của nàng lên trên ghế sô pha.

Lam Tuyết phục hồi lại tinh thần, sắc mặt đỏ bừng, cả người cực kỳ xấu hổ, hai tay của nàng không ngừng động đậy muốn đem Phương Dật Thiên đẩy ra, nhưng mà thân hình của Phương Dật Thiên lại giống như một tảng đá to lớn, cho dù nàng làm như thế này thì hắn cũng không nhúc nhích. Cặp đùi thon dài của của nàng không ngừng giãy dụa lắc lư, nhưng mà lúc này hai chân của Phương Dật Thiên lại gắt gao kẹp lấy hai chân của nàng khiến cho nàng không thể động đậy được chỉ có thể để cho Phương Dật Thiên hôn môi mình, nhất thời cả thân thể của nàng đều vô lực, ngay cả nửa chút sức lực cũng không có, chỉ có thể mặc cho Phương Dật Thiên muốn làm gì thì làm.

Thể xác và tinh thần của nàng tuy nói là vô lực rã rời nhưng mà thần trí của nàng lại tỉnh táo, nàng cảm giác được lúc này Phương Dật Thiên đang bá đạo mà hôn mình, trong miệng của hắn phát ra mùi thuốc lá nhàn nhạt lại kèm theo những tiếng thở ồ ồ, khiến nàng cũng trở nên nhộn nhạo.

Đáng thương cho cái lưỡi của nàng, giờ phút này cũng không hề phản kháng gì chỉ mặc cho tên hỗn đản này muốn làm gì thì làm, Mà nàng cũng phát hiện ra dần dần bản thân mình cũng muốn hưởng thụ cái cảm giác bá đạo này của hắn, mùi vị thuốc lá này làm cho nàng có thể cảm giác được mỗi lần hắn mút mình một cái là giống như hắn đang hút cả tâm hồn của mình, cả thân thể nàng trở nên nhẹ nhàng.

Hô hấp của nàng không tự chủ được mà trở nên dồn dập, bộ ngực sữa phát dục rất tốt của nàng cũng thuận theo mà phập phồng, ánh mắt lại càng phát ra vẻ mê ly, một lát sau nàng đã không tự chủ được mà cùng với Phương Dật Thiên hôn nồng nhiệt, lưỡi của nàng quấn lấy lưỡi của Phương Dật Thiên không buông, trong cổ họng phát ra mấy tiếng rên rỉ đầy ám muội.

Thật ra lúc đầu Lam Tuyết đối với việc nam nữ hôn môi nhau có tâm lý bài xích rất mạnh, thấy trên tivi nam nữ người ta hôn nhau nàng rất ghét, nhưng lúc này, đối mặt với sự âu yếm của Phương Dật Thiên, nàng dần dần mở rộng nội tâm, bắt đầu yên lặng tiếp nhận.



Cho dù có nói như thế nào, Phương Dật Thiên cũng sẽ là nam nhân duy nhất của nàng trong một đời này, bởi vậy nàng đối với việc bị Phương Dật Thiên cưỡng hôn cũng không có phản cảm, trái lại còn hôn nồng nhiệt đáp lại, nàng đúng là qua thể nghiệm mới biết hôn môi cũng là sự tình tuyệt vời đến thế, thể xác và tinh thần buông thả, tựa hồ là quên đi Phương Dật Thiên vừa rồi đã làm nàng giận đến như thế nào.

Nhưng mà, ngay lúc tràng hôn này đang rơi vào cao trào, thì lại thấy Phương Dật Thiên dừng lại, đầu có chút lui lại, cách Lam Tuyết mấy cen ti mét, hứng thú nhìn nàng.

Đang nhắm mắt, Lam Thuyết chợt cảm giác môi mình trống rỗng, trong lòng nổi lên một tia mất mát khó hiểu, trong lúc mơ màng, môi của nàng tiến lên trước một chút, ý đồ muốn kết hợp một lần nữa với Phương Dật Thiên, nào đoán được lại chụp vào khoảng không, ngạc nhiên vô cùng, nàng mở hai mắt ra, liền thấy Phương Dật Thiên đang hứng thú nhìn mình mà cười cười.

Ngay lập tức, đầu của Lam Tuyết "Oanh!" một tiếng, trống rỗng, vừa rồi hôn Phương Dật Thiên vốn đã làm nàng xấu hổ vạn phần, mà vừa rồi trong lúc vô thức nàng lại chủ động hôn tới hắn, nhất định là hắn đã thấy hết rồi, trong lòng nàng vừa thẹn vừa giận, hận không thể kiếm cái lỗ nào để chui xuống hoặc là có một miếng đầu hủ nào để nàng đập đầu vào chết đi cho rồi.

Bình thường nàng đều được chiều chuộng đâu thể chịu nổi đả kích như thế này, hết lần này đến lần khác những hành vi xấu hổ của mình đều để cho Phương Dật Thiên thấy được, có thể tưởng tượng được trong nội tâm xấu hổ đến cỡ nào.

"Anh, anh thật là đáng ghét, lại giễu cợt em, em, em không muốn sống nữa rồi."

Thanh âm tức giận của Lam Tuyết thốt lên, khóe mắt tựa hồ như sắp chảy nước mắt.

Phương Dật Thiên hoảng hốt, vừa rồi chỉ đùa với nàng một chút, không nghĩ tới da mặt của vợ mình lại mỏng như vậy, hắn vội vàng nói:

"Hôn môi là một hành động tốn rất nhiều thể lực, em nhìn em, tối qua tới giờ chưa ăn cái gì, sao còn thể lực để hôn đây? Trước tiên ăn hết chén cháo này rồi chúng ta lại tiếp tục, được không?"

Lam Tuyết vừa nghe đến ăn cháo, mặt lại đỏ lên, nàng cũng nhìn ra Phương Dật Thiên không phải đang cười nhạo mình, so với lúc trước thì tâm tình của nàng đã tốt lên rất nhiều, thấy Phương Dật Thiên cầm chén cháo lên, tim nàng giống như hươu đang chạy vậy, đập loạn lên, nũng nịu liếc Phương Dật Thiên, rồi sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, cổ cũng chậm rãi nâng lên, đôi môi của nàng run run khẽ mở ra.

Phương Dật Thiên nhìn biểu lộ của Lam Tuyết mà kinh ngạc, không phải chỉ là ăn cháo ư, sao lại thèn thùng thế này?

Phương Dật Thiên nhìn mà trợn mắt há mồm, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, mình giúp nàng ăn cháo, nhưng nàng lại bày ra bộ dạng mê người này là có ý tứ gì.

Sau đó Phương Dật Thiên giống như nhận ra điều gì đó, vỗ mạnh lên trán một cái, cười khổ, nghĩ thầm Lam Tuyết sẽ không phải cho là mình còn muốn dùng miệng giúp nàng ăn cháo chứ? Nếu thực như vậy chắc chén cháo này phải mấy tiếng đồng hồ mới ăn xong a.



Hắn nhịn không được cười to, không ngờ vợ của mình lại đáng yêu như vậy, cũng quá thuần khiết rồi, hắn đúng thật là càng ngày càng thích người vợ chỉ phúc vi hôn này của mình rồi.

Lại nói Lam Tuyết nhắm mắt chờ đợi cả nửa ngày, không thấy có động tĩnh gì, nàng không khỏi nghi hoặc mở mắt ra, lại thấy Phương Dật Thiên ngồi đó cười, tay lại cằm một thìa cháo, ý tứ không cần nói cũng biết.

Lúc này nàng mới kịp phản ứng, thì ra Phương Dật Thiên là muốn dùng thìa đút cho nàng ăn, nhưng chình nàng lại cho rằng ... Nghĩ đến đây Lam Tuyết xém tí nữa là té xỉu, trên mặt càng hiện lên vẻ thẹn thùng mê người, hừ lên một tiếng rồi nhào vào ngực Phương Dật Thiên, tựa hồ như không muốn nhìn mặt hắn, nàng năm đôi bàn tay không ngừng đánh lên Phương Dật Thiên, trong miệng thẹn thùng nói:

- Anh, anh đúng là tên bại hoại, quá đáng ghét, anh luôn khi dễ em, em sẽ nói cho gia gia nghe, anh khi dễ em."

Phương Dật Thiên cười khổ, rõ ràng là nàng nghĩ ngợi lung tung rồi lại trách tội lên đầu mình.

Hắn đanh lấy tay ôm lây Lam tuyết, đặt nàng ngồi lên hai chân của mình, cười nói: "Nguyên lai là Tuyết Nhi của anh thích anh dùng miệng giúp em ăn cháo, tốt, vậy anh sẽ thỏa mãn cho em một lần a!"

Lam Tuyết nghe vậy càng xấu hổ không thể nói, đánh lên thân thể Phương Dật Thiên, nói: "Không muốn, ai muốn anh dùng, dùng cái kia ( cái kia này nghe trừu tượng quá ) giúp em ăn? Anh quá đáng ghét, luôn khi dễ người ta!"

"Được rồi, được rồi, là anh không tốt, em xem, còn chọc cho em khóc, thôi, thôi mà, đến đây, nuốt cháo xuống, có thực mới vực được đạo, lúc đó rồi mới đánh nhau với anh, em xem bây giờ em toàn thân vô lực, đánh anh như gãi ngứa thì làm thế nào mà hả giận đây?"

Phương Dật Thiên khẽ mỉm cười, dùng thìa múc cháo đưa tới miệng Lam Tuyết.

Lam Tuyết mắc cỡ đỏ mặt, nghe hắn nói mà nội tâm mềm nhũn.

Sau đó nàng không nhịn được mà buột miệng cười, nín khóc mà cười rộ lên, khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng như một đóa u lan nở rộ, u tĩnh và xinh đẹp, không dính bụi trần thế, giống như một tiên nữ tuyệt mỹ hạ xuống nhân gian.

Thấy bộ dáng của Lam Tuyết, Phương Dật Thiên khẽ thở ra, lúc này Lam Tuyết bắt đầu mở miệng ra, ăn từng thìa cháo Phương Dật Thiên đút cho, trên mặt vui vẻ tràn đầy hạnh phúc, ăn xong một chén còn chưa đủ, lại ăn thêm chén thứ hai, tất nhiên, tất cả đều do Phương Dật Thiên tự mình đút cho nàng ăn.

Lý mụ đứng đằng sau nhìn tất cả vào trong mắt, trong nội tâm khẽ than, mỉm cười, quả nhiên, hai vợ chồng đánh nhau ở đầu giường, cuối giường lại hòa hợp a.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếp Thân Đặc Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook