Thiết Hồn Ảnh

Chương 2: Dù ngàn vạn người ta cũng quyết không lùi bước

Thời Vị Hàn

24/06/2017

Nam phong Bắc tuyết vũ, Lịch quỷ phán quan Long. Phương qua Nhất thủy hàn, đắc bái tướng quân phủ."

Những lời này chính là nói tới sáu vị tông sư tà phái trên giang hồ hiện giờ: Thiên hạ đệ nhất cao thủ Minh Tướng quân, Trường Bạch cư sĩ Tuyết Phân Phi, Uổng Tử thành chủ Lịch Khinh Sinh, Cầm Thiên bảo chủ Long phán quan, Lĩnh Nam tông sư Phong Niệm Chung... Trong đó, người được gọi là "Nhất thủy hàn", bức bình phong cuối cùng của phủ tướng quân chính là kẻ đang đóng giả Lỗ Thu Đạo kia, đại tổng quản của phủ tướng quân - Thủy Tri Hàn.

Tới lúc này, Lưu Khôi mới biết vị "Lỗ tiên sinh" điềm nhiên cười cười nói nói trước mặt mình vừa rồi thì ra lại là Thủy Tri Hàn, vị đại tổng quản có quyền lực chỉ dưới Minh Tướng quân trong phủ tướng quân. Hắn chấn động tột cùng, hai chân mềm nhũn, nếu không phải đại địch đang ở ngay trước mặt, chỉ e đã quỳ mọp xuống, miệng run rẩy hô lên: "Thủy Tổng quản!" rồi.

Thủy Tri Hàn nhìn chằm chằm vào Thư Tầm Ngọc đang đung đưa trên ngọn cây.

"Sau khi Trùng đại sư treo tên của Lỗ Thu Đạo lên Ngũ Vị nhai, phủ tướng quân liền truyền ra tin tức Lỗ Thu Đạo sắp đến thành Thiên Châu. Sở dĩ ta hóa thân thành Lỗ đại nhân là vì muốn câu một con sâu, chẳng ngờ lại câu được một miếng ngọc."

Giọng hắn bỗng trở nên nhẹ nhàng: "Không biết Thư thiếu hiệp có bằng lòng đi theo Minh Tướng quân, lập nên một phen cơ nghiệp không?"

Thư Tầm Ngọc thầm thở dài một tiếng. Y nào ngờ lần ám sát vốn mười phần chắc chín này lại chọc đến một gã đại ma đầu như vậy. Phải biết rằng Thủy Tri Hàn không những là đại tổng quản của phủ tướng quân uy chấn giang hồ mà còn là một trong sáu đại tông sư tà phái. Hắn chịu đóng giả làm Lỗ Thu Đạo để dụ sát thủ tới ám sát, tất nhiên là nhắm tới Trùng đại sư. Vừa rồi, chỉ bằng một chiêu hắn đã nhận ra thân phận của Thư Tầm Ngọc, xem ra trước khi tới đây đã có sự chuẩn bị, lần này chỉ e y sẽ lành ít dữ nhiều...

Vừa rồi, tuy Thư Tầm Ngọc cũng hoài nghi thân phận của Lỗ Thu Đạo nhưng không sao ngờ được Thủy Tri Hàn lại đích thân đến đây. Hơn nữa, y lại ra tay trong lúc vội vã, do đó chỉ trong một chiêu đã bị Hàn Tẩm chưởng nổi danh thiên hạ của Thủy Tri Hàn đả thương, đến bây giờ trong nội tức vẫn xen lẫn một luồng khí lạnh không sao xua tan đi được. Y biết Thủy Tri Hàn đã sinh nghi trước khi bước chân vào hậu hoa viên, ắt sẽ bố trí rất nhiều phục binh, thêm vào đó, ngay trước mặt còn có mấy tay cao thủ khác của phủ tướng quân, chỉ e y không có cơ hội trốn thoát. Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng y vẫn tỏ vẻ thản nhiên: "Thủy Tổng quản đã nắm chắc phần thắng trong tay, vậy mà vẫn muốn chiêu hàng Thư mỗ, xem ra chưa hẳn là vì yêu tài, chỉ sợ còn có dụng ý khác!"

Thủy Tri Hàn cười ha hả.

"Tướng quân xưa nay luôn cầu người hiền như khát nước, huống chi kẻ địch thật sự của ngài chỉ là Trùng đại sư. Nếu Thư thiếu hiệp chịu quy thuận phủ tướng quân, nhất định sẽ có tiền đồ rộng mở. Còn nếu vẫn ngoan cố, kết cục chỉ e sẽ là ngọc đá cùng tan. Xin thiếu hiệp hãy suy nghĩ kĩ rồi hành động!"

Đám người Vệ Trọng Hoa, Cát Xung, Lôi Kinh Thiên đều dạn dày kinh nghiệm, lập tức chia ra chiếm lấy các điểm trọng yếu, bao vây chặt Thư Tầm Ngọc. Lưu Khôi đã bình tĩnh lại, bèn quay qua cười siểm nịnh với Thủy Tri Hàn.

"Ha ha, Thủy Tổng quản tài trí vô song, nếu Thư trung tầm ngọc còn ngoan cố phản kháng, kết quả chỉ e không phải ngọc đá cùng tan mà chỉ có ngọc là vỡ thôi."

"Lưu Tri huyện nên im miệng thì hơn!" Thủy Tri Hàn cất tiếng, vẻ không giận mà uy.

"Tuy Thư thiếu hiệp đã bị Hàn Tẩm chưởng của ta đả thương nhưng Cầm Kỳ Thư Họa dưới trướng Trùng đại sư há lại là hạng tầm thường? Nếu Thư trung tầm ngọc bất chấp sống chết, liều mạng giết Lưu Tri huyện, đến ta cũng chưa chắc bảo vệ được ông..."

Lưu Khôi thầm kinh sợ, biết rằng võ công của mình ở trước mặt những người này thực sự không đáng nhắc tới, bèn lập tức ngậm miệng, không dám nói gì thêm.

Thư Tầm Ngọc thầm kinh hãi, Thủy Tri Hàn nói năng khi khen khi chê, sắc mặt lúc sáng lúc tối, thái độ cao thâm khó lường khiến người ta khó có thể nhìn thấu nông sâu, thực sự là một kẻ địch vô cùng đáng sợ. Rồi y chợt hiểu ra, Thủy Tri Hàn toàn lực bảo vệ Lỗ Thu Đạo như vậy, Lỗ Thu Đạo ắt hẳn cũng đang ở gần đây. Ánh mắt nhìn qua phía gã văn sĩ từ lúc đi theo Thủy Tri Hàn vào đây đến giờ vẫn chưa nói một lời, y trầm giọng nói: "Vị này chắc hẳn là Thị lang đại nhân!" Sau đó, nắm chặt vũ khí trong tay, y cười dài một tiếng.

"Xin Lưu Tri huyện cứ yên tâm, cho dù ta có liều mạng xuất chiêu thì người ta muốn giết cũng là Lỗ Thu Đạo chứ chẳng phải là ngài."

"Không sai, ta chính là Lỗ Thu Đạo."

Gã văn sĩ trung niên ngẩng đầu nhìn lại Thư Tầm Ngọc, chẳng hề tỏ ra sợ hãi.

"Nếu Thư thiếu hiệp nắm chắc sẽ giết được ta thì cứ việc ra tay!"

Phải biết rằng Lỗ Thu Đạo chỉ là một tay văn sĩ không biết võ công, tuy có Thủy Tri Hàn ở bên bảo vệ nhưng ở nơi đao kiếm trùng trùng thế này mà vẫn có thể ung dung đối đáp thì thực hiếm có, ngay đến đám người Vệ Trọng Hoa vốn coi thường hắn lúc này cũng thầm khâm phục.

Thư Tầm Ngọc thầm thở dài, giờ đây y đứng trên cao nhìn xuống, dễ thủ khó công, lại thêm việc đã ở vào đường cùng, cho nên mới khiến đối phương không dám tùy tiện tung sát chiêu bức ép, nhưng nếu thật sự liều mạng xuất chiêu hòng giết Lỗ Thu Đạo, y thực sự chẳng nắm chắc được chút nào, trong lòng bỗng nảy ra một kế, bèn nói: "Xưa nay sát thủ vốn vô tình, Thủy Tổng quản cớ đâu lại cho rằng có thể mua chuộc được ta?"

Thủy Tri Hàn vốn chẳng ôm hy vọng thu phục Thư Tầm Ngọc, chỉ muốn bắt sống y, cho nên mới dùng lời nói để làm giảm nhuệ khí của y. Lúc này, nghe Thư Tầm Ngọc nói vậy, dường như cơ hội không phải là không có, hắn không khỏi mừng thầm.

"Sát thủ dưới trướng Trùng đại sư quyết không phải hạng người máu lạnh vô tình. Chẳng hay đây là lần thứ mấy Thư thiếu hiệp giết người?"

Thư Tầm Ngọc thở dài, than: "Ôi, vốn dĩ chỉ cần việc hôm nay thành công là ta có thể xuất sư."

Thủy Tri Hàn tỏ vẻ nghiêm túc, nói: "Con người sống trên đời tựa như bóng câu qua cửa. Vừa rồi, ta thấy thiếu hiệp tuy tuổi đời còn trẻ nhưng võ công đã gần đạt tới đại thành, nếu có thêm thời gian ắt sẽ trở thành một nhân tài kiệt xuất, do đó mới nảy lòng yêu tài, muốn cho thiếu hiệp một con đường sống. Chẳng hay ý Thư thiếu hiệp thế nào?"

Thư Tầm Ngọc do dự, nói: "Kẻ đã bại trận, còn gì đáng kể? Thư mỗ chỉ là một kẻ võ biền, thực nghĩ không ra có chỗ nào đáng để Tổng quản coi trọng. Huống chi những người ta từng giết đều là thủ hạ của Minh Tướng quân, ngài... chịu chấp nhận ta sao?"

Thủy Tri Hàn khẽ mỉm cười, nói: "Thư thiếu hiệp quá lo rồi! Minh Tướng quân khí độ phi phàm, trong mắt chỉ có mấy tay đại địch. Chỉ cần Thư thiếu hiệp chịu nói ra hành tung của Trùng đại sư, đợi sau khi Trùng đại sư mất mạng, thiếu hiệp muốn đi hay ở, bọn ta quyết không ngăn cản..."

Đám người Vệ Trọng Hoa tới lúc này mới biết Minh Tướng quân sớm đã có lòng muốn đối phó với Trùng đại sư, nhất thời đều chấn động tâm thần. Phải biết rằng thanh thế của Trùng đại sư trong giới bạch đạo hiện nay đang như mặt trời chính ngọ, lại có hành tung quỷ dị khó lường, võ công cao thâm tột độ, cho dù phải một chọi một với cao thủ cỡ tông sư tà phái như Thủy Tri Hàn cũng chưa chắc đã thua, hành động này của phủ tướng quân chẳng khác gì lời tuyên bố muốn thống nhất giang hồ.

Thư Tầm Ngọc nhìn về phía trời đông, thở dài một tiếng.

"Xin Thủy Tổng quản hãy cho ta thời gian một tuần hương để suy nghĩ!"



Thủy Tri Hàn thấy y đã có chút xao động, liệu chừng sau một tuần hương, dù nội thương của y có khỏi cũng khó mà thoát được, bèn lập tức đồng ý: "Được, các vị hãy lùi lại năm bước, cùng đợi câu trả lời của Thư thiếu hiệp."

Cả đám người vâng lệnh, đồng loạt lùi về phía sau. Biến cố đột ngột xảy ra trong khoảnh khắc ấy!

Thư Tầm Ngọc tung mình nhảy vọt lên cao, khi đám người kia còn chưa kịp lùi lại, Lưu Tô câu đã phóng thẳng về phía mục tiêu thật sự của y hôm nay - Lỗ Thu Đạo.

Trùng đại sư không chỉ là một sát thủ, trong tín niệm của ông, ám sát là một phương thức đặc biệt để hành hiệp giang hồ. Không cầu tài, không cầu lợi, chỉ mong được thực hiện hoài bão. Vậy nên Trùng đại sư vẫn luôn dạy dỗ các đệ tử của mình rằng không được coi bản thân là sát thủ, và đối với một tay hiệp khách đi lại trên giang hồ, điều quan trọng nhất không phải danh lợi mà là đạo nghĩa.

Thủy Tri Hàn cho rằng Thư Tầm Ngọc cũng tham tài bội nghĩa như các sát thủ bình thường, ấy là một sai lầm cực kỳ to lớn!

Đầu tiên, Thư Tầm Ngọc dùng lời lẽ để mê hoặc Thủy Tri Hàn, giả vờ có ý đầu hàng, sau đó thừa dịp đối phương sơ suất mà tung sát chiêu hòng lấy mạng Lỗ Thu Đạo. Lúc này đây, y đã hoàn toàn đặt chuyện sống chết qua một bên, không quan tâm tới sự an nguy của bản thân mình, trong lòng chỉ có một bầu nhiệt huyết...

Đối với một sát thủ, điều quan trọng nhất là mục đích chứ không phải thủ đoạn.

Người hiện đang ở gần Lỗ Thu Đạo nhất là Vệ Trọng Hoa.

Biến cố đột ngột xảy ra, Vệ Trọng Hoa vội vung cây roi dài đánh về phía Thư Tầm Ngọc, chân vô thức bước lên một bước, chắn trước người Lỗ Thu Đạo.

Cây roi này chính là vũ khí độc môn của Vệ Trọng Hoa, khắp thân roi đầy ngạnh sắc, đầu roi là một lưỡi đao dài ba tấc. Khi vận công, cây roi mềm dài hai trượng này có thể quấn, có thể buông, có thể thu, có thể phóng, đuôi roi dùng để bảo vệ bản thân, đầu roi dùng để tấn công vào yếu huyệt của đối thủ, các ngạnh sắc trên thân roi thì có thể khóa chặt vũ khí của đối phương, thực sự là một món vũ khí ngoại môn rất bá đạo. Lúc này, lưỡi đao nơi đầu roi đâm thẳng về phía bụng Thư Tầm Ngọc, còn xoay tròn mấy vòng, đằng sau là vô số hậu chiêu. Vệ Trọng Hoa biết võ công của mình chưa chắc đã so được với Thư Tầm Ngọc nhưng liệu chừng đối phương chỉ cần chậm trễ một chút, Thủy Tri Hàn ắt sẽ kịp thời ra tay.

Chẳng ngờ, đối mặt với cây roi dài ấy, Thư Tầm Ngọc không hề né tránh. Vừa rồi, y sớm đã hạ quyết tâm tử vì đạo, biết rằng nếu bị Vệ Trọng Hoa quấn lấy sẽ lập tức phải đối mặt với Hàn Tẩm chưởng của Thủy Tri Hàn, cho nên bèn liều để cho lưỡi đao dài ba tấc kia đâm vào bụng, sau đó, thừa dịp Vệ Trọng Hoa còn đang ngây ngốc, y dùng thân thể của mình quấn lấy cây roi mềm, đồng thời vung Lưu Tô câu cắt qua cổ họng Vệ Trọng Hoa...

"Rầm" một tiếng, thi thể Vệ Trọng Hoa bị Thư Tầm Ngọc thúc mạnh một cái, bay về phía Lỗ Thu Đạo, một người một xác quấn vào nhau, ngã lăn ra đất. Lưu Tô câu lại lóe lên ánh sáng, mang theo khí thế một đi không trở lại, chém về phía Lỗ Thu Đạo.

Lỗ Thu Đạo trơ mắt nhìn lưỡi câu bóng loáng chém tới mà không cách nào né tránh, đành nhắm mắt chờ chết. Đột nhiên, một luồng lực mạnh truyền tới từ phía bên cạnh, đẩy thân thể hắn sang ngang hai thước, nhờ thế mà lưỡi câu chém về phía yết hầu hắn chỉ để lại trên vai hắn một vết thương dài nửa thước, sâu hai tấc. Nhất thời hắn không kìm nổi cơn đau thấu tâm can, hạ thân bất giác ướt đẫm.

Tuy việc xảy ra đột ngột nhưng Thủy Tri Hàn phản ứng cực nhanh, do không kịp ngăn cản Thư Tầm Ngọc nên trước tiên sử dụng xảo lực để đẩy Lỗ Thu Đạo qua một bên, sau đó tung một đòn toàn lực đánh về phía hậu tâm của Thư Tầm Ngọc. Xưa nay chỉ có Thủy Tri Hàn tính kế với người khác, lần này không ngờ lại bị đôi ba lời của Thư Tầm Ngọc tác động, suýt nữa để y đạt được mục đích. Hắn không kìm được cơn giận dữ tột cùng, một chưởng đánh ra sử hết mười hai thành công lực, thanh thế vô cùng kinh hồn, mãi đến khi đã chạm vào hậu tâm của Thư Tầm Ngọc, hắn mới chợt tỉnh ngộ rằng bắt sống y mới là thượng sách, bèn vội vàng thu bớt lực lại...

Khi chỉ còn cách thành công trong gang tấc, Thư Tầm Ngọc bỗng cảm thấy có một luồng chưởng lực lạnh băng đánh tới hậu tâm, liền biết rằng Thủy Tri Hàn đã ra tay. Tuy nhiên, y không né tránh, ngược lại còn nương theo thế chưởng xông lên phía trước, lao thẳng vào lòng Cát Xung vốn đang xông tới...

Cát Xung vận hết công lực vào lòng bàn tay, song chưởng đánh thẳng về phía lồng ngực Thư Tầm Ngọc. Chẳng ngờ đối phương lại dùng lối đánh bất chấp sống chết, tả chưởng của Cát Xung bị Lưu Tô câu hớt bay, hữu chưởng thì giáng một đòn nặng nề vào lồng ngực Thư Tầm Ngọc.

Cuộc chiến chỉ diễn ra trong khoảnh khắc nhưng vô cùng khốc liệt.

Thư Tầm Ngọc liên tiếp trúng phải mấy đòn nặng nề vào nơi yếu hại, tâm mạch còn bị chưởng lực của Thủy Tri Hàn chấn đứt, sớm đã như nỏ mạnh hết đà, chỉ có thể tựa lưng vào thân cây mà thở dốc; còn ba đại cao thủ Thủy Tri Hàn mang đến thì một chết, một bị thương, Lỗ Thu Đạo cũng bị máu nhuốm đỏ nửa người.

Thư Tầm Ngọc lạnh lùng nhìn Thủy Tri Hàn, bên khóe miệng, máu tươi không ngớt rỉ ra theo từng lời nói: "Thủy Tổng quản một lòng muốn bắt sống ta nên không phát lực, nhưng lại hại Bạch sa thánh thủ Cát Xung biến thành Bạch sa độc thủ. Ha ha, không biết bây giờ Thủy Tổng quản đang có cảm giác gì?"

Sắc mặt u ám, trong lòng nổi giận, trên khuôn mặt trắng trẻo của Thủy Tri Hàn cũng thoáng hiện vẻ hung dữ.

"Mạng của Thư thiếu hiệp đã như ngàn cân treo sợi tóc, còn nói như vậy, thực là nực cười lắm thay!"

Đoạn hắn bước lên trước một bước, muốn bắt sống Thư Tầm Ngọc rồi ra sức giày vò một phen.

Thư Tầm Ngọc đưa Lưu Tô câu lên, kề ngang cổ, khẽ cười nhạt vẻ ngạo nghễ.

"Xin Thủy Tổng quản dừng bước, nếu không, chỉ e ngay đến mấy câu di ngôn cuối cùng ta cũng không thể để lại cho ngài."

Thủy Tri Hàn dừng bước, cho dù hắn từng tung hoành trên giang hồ mấy năm song chưa bao giờ bị bó chân bó tay thế này. Tuy hết sức căm hận Thư Tầm Ngọc nhưng sự cứng cỏi cùng thái độ "coi chết như về" của y khiến hắn không thể không khâm phục. Hít sâu một hơi, hắn cố ép mình bình tĩnh lại.

"Hào khí như vậy thực khiến Thủy mỗ khâm phục. Vết thương của Thư thiếu hiệp có lẽ vẫn còn chữa được, hơn nữa, đến loài sâu kiến còn tham sống..."

Thư Tầm Ngọc chặn lời Thủy Tri Hàn: "Ta biết, trong phủ tướng quân có đám đệ tử của Lịch quỷ Lịch Khinh Sinh rất am hiểu môn ma công có thể khiến người ta nói ra chuyện trong lòng trong lúc đầu óc si dại. Thủy Tổng quản đừng nên có suy nghĩ này nữa, trừ phi Lịch lão quỷ còn có bản lĩnh khiến người chết có thể nói chuyện."

Thủy Tri Hàn ngẩng đầu, thở dài.

"Trùng đại sư có đệ tử như vậy, càng khiến ta muốn trừ bỏ thật nhanh, nếu không, phủ tướng quân sao có nổi một ngày yên ổn!"

"Ngài không hiểu, Minh Tướng quân cũng không hiểu. Tầm Ngọc đi theo sư phụ mấy năm, chỉ học được một câu."

"Ồ! Xin được nghe lời trăng trối lúc lâm chung của thiếu hiệp!"

Thư Tầm Ngọc nghiêm nghị cất tiếng: "Tuy sư phụ chưa từng coi mình là hiệp khách nhưng lại thường xuyên dạy dỗ đám đệ tử bọn ta cái đạo của kẻ hiệp khách. Tầm Ngọc tài không bằng người nên tuyệt mệnh nhưng vẫn còn biết thế nào là "có những việc không nên làm, có những việc ắt phải làm"."



Thủy Tri Hàn im lặng hồi lâu rồi nói: "Việc tranh đấu giữa ma và đạo vốn bắt nguồn từ sự chấp mê bất ngộ, không nhìn thấu bản chất của sự việc. Thế nào là hiệp, thế nào là ma, thiên hạ nào có định luận!" Thấy Thư Tầm Ngọc toàn thân đẫm máu mà vẫn tỏ ra điềm tĩnh như thường, hắn không khỏi động lòng trắc ẩn.

"Thư thiếu hiệp vì sự sảng khoái nhất thời mà vứt bỏ tiền đồ tốt đẹp, há chẳng khiến người ta tiếc nuối ư?"

Thư Tầm Ngọc lớn tiếng cười vang, một dòng máu đỏ tươi rỉ ra từ khóe miệng.

"Dù ngàn vạn người ta cũng quyết không lùi bước!"

Dứt lời, cổ tay y bèn phát lực, vung lưỡi câu cắt đứt cổ họng mình...

Sát thủ thiên tài Thư trung tầm ngọc Thư Tầm Ngọc dưới trướng Trùng đại sư đã táng mạng tại đây.

Tĩnh lặng hồi lâu. Đêm khuya, trăng treo giữa trời. Cả đám người bị cái khí thế coi chết như về, lấy thân vệ đạo của Thư Tầm Ngọc làm cho chấn động, không khỏi run rẩy trước khoảnh khắc kinh tâm động phách vừa rồi. Nhất thời nguyên một tòa hậu hoa viên to lớn trở nên yên ắng như tờ.

Thủy Tri Hàn là người đầu tiên tỉnh táo trở lại, xoay người qua phía thi thể Vệ Trọng Hoa, trịnh trọng quỳ xuống.

"Vệ sư phụ xưa nay luôn là người mà ta kính trọng, truyền lệnh hậu táng, đưa tiền tuất thật hậu cho người nhà. Đợi sau khi lấy được thủ cấp của Trùng đại sư, Thủy mỗ sẽ đích thân mang đến bái tế vong linh trên trời của Vệ sư phụ."

Nào có ai ngờ, đường đường là đại tổng quản của phủ tướng quân mà lại chịu quỳ lạy trước thuộc hạ? "Bộp, bộp" mấy tiếng, đám người còn lại đều vội vàng quỳ xuống theo hắn.

"Lập tức đi mời đại phu giỏi nhất đến đây trị thương cho Cát huynh! Thủy mỗ sau này còn có nhiều việc cần nhờ đến, xin Cát huynh nhận của Thủy mỗ một lạy!"

Cát Xung cố nén cơn đau, vội vàng hô "không dám", trong lòng cảm kích tột cùng.

Thủy Tri Hàn lại chỉ về phía thi thể của Thư Tầm Ngọc.

"Người này tuy ngu muội, vô tri nhưng cũng là một tay hảo hán, không nên làm nhục tới thi thể, hãy chôn cất tử tế!"

Thủy Tri Hàn là một bậc kiêu hùng, tất nhiên có những thủ đoạn ghê gớm, chỉ bằng vài câu nói đã khiến đám thủ hạ khâm phục sát đất, một lòng trung thành.

Lưu Khôi vâng lệnh, vội vàng gọi sai nha trong phủ tri huyện đến, sai đi lấy thuốc về băng bó cho mọi người.

Thủy Tri Hàn trầm ngâm hồi lâu rồi nói: "Thư Tầm Ngọc tuy thà chết không chịu khuất phục nhưng vẫn giúp ta nghĩ được một cách để có thể tìm được Trùng đại sư."

Lỗ Thu Đạo tới lúc này mới bình tĩnh phần nào.

"Thủy Tổng quản trí kế vô song, chẳng hay đã nghĩ được sách lược gì?"

"Lưu Tô câu của Thư Tầm Ngọc chính là vũ khí độc môn của y. Lôi Kinh Thiên, ngươi hãy sai người giao nó đến Liệt Không bang. Bang chủ Liệt Không bang Hạ Thiên Lôi xưa nay vẫn luôn giao hảo với Trùng đại sư, nhất định sẽ giao nó về cho chủ cũ. Chúng ta chỉ cần bám theo là sẽ tìm được Trùng đại sư."

Liệt Không bang chính là bạch đạo đệ nhất đại bang trên giang hồ, bang chủ Hạ Thiên Lôi gần như là minh chủ bạch đạo, mấy kẻ kia nghe thấy những lời kinh thiên động địa này, trong lòng liền trào lên muôn vàn cảm xúc.

Lưu Khôi không kìm được cất tiếng: "Tìm được Trùng đại sư thì cũng có ích gì, võ công của ông ta... Ôi!"

Thủy Tri Hàn điềm nhiên nói: "Trùng đại sư rất thích trà đạo, thường dùng trà thay nước để rửa thần binh lợi khí. Năm xưa, Độc Lai Vô Dạng từng lưu lại một loại kỳ độc để đối phó với Trùng đại sư, tên là Long Tỉnh Xuyên, bình thường thì không có gì khác lạ nhưng cứ gặp trà là hóa thành kịch độc. Chúng ta hãy bôi thứ này lên lưỡi câu, để Trùng đại sư được nếm thử trà của phủ tướng quân ta..."

Bốn năm trước, Độc Lai Vô Dạng - người được mệnh danh là Tướng quân chi độc - đã táng mạng dưới tay Ngụy công tử trong trận chiến ở Kiếm Các, nhưng hắn sớm đã lưu lại một thứ kỳ độc nhằm đối phó với Trùng đại sư. Mọi người tới lúc này mới biết thì ra phủ tướng quân đã có ý định đối phó với Trùng đại sư từ lâu rồi.

Lôi Kinh Thiên thử hỏi dò: "Trùng đại sư giao du rất rộng, quen biết vô số kỳ nhân dị sĩ, chỉ dựa vào việc dùng độc, e là không đủ để làm gì ông ta..."

Lỗ Thu Đạo cũng chậm rãi nói: "Huống chi Liệt Không bang xưa nay vẫn luôn đối nghịch với Tướng quân, chúng ta phải làm thế nào để truy theo tung tích của Lưu Tô câu đây? Mong Tổng quản chỉ điểm đôi chút cho kẻ hèn này."

"Trong Liệt Không bang, sao có thể không có mật thám của phủ tướng quân chứ?" Trong mắt bừng lên ánh kỳ quang, Thủy Tri Hàn cất tiếng cười ngạo nghễ.

"Đạo cao một thước, ma cao một trượng. Trùng đại sư có thể phái sát thủ tới hành thích, ta đương nhiên cũng có thể lấy đạo của người trả lại cho người. Chúng ta hãy xem xem ai mới là đệ nhất sát thủ trên giang hồ hiện nay..."

Cả đám người nhất tề run rẩy, một cái tên đáng sợ cùng xuất hiện trong đầu họ nhưng chẳng ai dám nói ra.

Đó chính là sư phụ của đám Tinh Tinh Mạn Thiên - tổ chức sát thủ sắc bén nhất dưới trướng Minh Tướng quân, là cơn ác mộng đáng sợ nhất trong võ lâm gần trăm năm nay, là lời nguyền rủa mà người trên giang hồ hễ nhắc tới là biến sắc, là thứ vũ khí thần bí khó lường nhất trong tay Minh Tướng quân...

Hắn chính là vị vua sát thủ trong giới hắc đạo, ngang danh với Trùng đại sư trên giang hồ - Quỷ Thất Kinh!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiết Hồn Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook