Chương 27
Tự Từ
03/06/2017
CHƯƠNG 27
Sau khi hai người đã rời nhau ra, mặc dù cả người dính ướt mị dịch, nhưng thủy chung vẫn ôm lấy nhau.
Do Nhất Kiếm vẫn còn thương tích trong người, mà thương của Mạc Thu cũng chưa hoàn toàn bình phục, nên mặc dù Mạc Thu nghĩ vẫn muốn ôm, muốn hôn người kia thêm nữa, nhưng vẫn là thân bất do kỷ phải nhẫn lại.
Nhất Kiếm vươn tay, ôn nhu vuốt ve sợi tóc mướt hãn trên trán Mạc Thu.
Mạc Thu đột nhiên lại động tình, thăm dò hôn lấy đôi môi sưng mọng của Nhất Kiếm, một hồi lâu mới quay về nằm lại chỗ cũ.
Thể lực của Nhất Kiếm đã hoàn toàn bị mệt mỏi chấn bại, mí mắt bất giác mơ hồ khẽ khép hờ.
Mạc Thu ôn nhu nói:
“Muốn ngủ liền ngủ đi!”
Nhất Kiếm đích thực đã vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng gượng. Y mơ hồ bất định nói:
“Ít nhất cũng phải đun chút ôn thủy cho ngươi tắm rửa, cứ để như vậy không được thoải mái.”
“Không quan trọng, ngươi trước cứ ngủ a. Ta muốn ôm ngươi thêm một chút, ôn thủy để chốc nữa cũng không sao.”
Nghe Mạc Thu nói vậy, Nhất Kiếm cũng không kiên trì thêm. Chốc lát, trong không gian liền đã truyền đến tiếng thở trầm thấp nho nhỏ.
Mạc Thu ôm Nhất Kiếm một hồi lâu, nghe được tiếng thở đều đặn. Tâm tình cũng dần dần lắng dịu.
Trước khi người này tỉnh dậy, mỗi ngày, mình đều suy nghĩ phải nên đối xử với y như thế nào, làm cho y phải hối hận ngày đó đã bỏ rơi mình ra sao. Dù gì đi nữa, những ngày tra tấn nơi thạch lao kia đã trở thành nỗi ám ảnh đối với bản thân, thiếu chút nữa đã làm cho Mạc Thu bất khả chịu đựng, hạ hoàng tuyền.
Chính là…. Tay vươn lên ôm lấy tấm lưng mềm dẻo tinh lượng của Nhất Kiếm, lại nghĩ đến người này, mới vừa rồi thắt lưng như vậy mạnh mẽ tinh tế, tựa như dùng tất cả khí lực còn lại của y mà liều mạnh chiếm lấy chính mình.
Người này… chính là yêu y…. Những gì Nhất Kiếm làm cho y, y thực đều khắc cốt minh tâm. Có thể nào chỉ vì người này quá đặt nặng hai chữ hiệp nghĩa mà gần như đánh mất cả tính mạng của bản thân cùng với mình, như vậy liền hận Nhất Kiếm hay sao.
Ngày ấy khi Nhất Diệp đến đây, kể lại cho y nghe sự tình Nhất kiếm phải quỳ xuống cầu kiếm như thế nào, cuối cùng bị bức đến thổ huyết ngất xỉu.
Lúc ấy, y thần tình băng lãnh, tiễn Nhất Diệp ra ngoài. Nhất Diệp khi đó còn vừa đi vừa mắng y cái gì là “tiểu súc sinh vô lương tâm”. Nhưng sau khi y quay trở lại phòng, nhìn đến khuôn mặt của người kia tái nhợt tiều tụy, bất tỉnh tựa đang say ngủ, trong lòng như có một bức tường phút chốc đã sụp đổ.
Y sao có thể hận người này được….
Nếu như người này buông tay từ bỏ hiệp nghĩa to lớn cả đời y kiên trì, có lẽ mình sẽ không còn thích y nữa. Mạc Thu thích chính là một Duyên Lăng Nhất Kiếm cương trực công chính, trạch thiện cố chấp như thế này a….
“Hảo a, ta tha thứ cho ngươi vậy. Nhưng nhất định không được tái có lần sau, nếu không ta tuyệt không bỏ qua.”
Mạc Thu nhẹ giọng nói.
Hồi lâu sau, Mạc Thu mới buông Nhất Kiếm ra, xuống giường tẩy trừ.
Tắm rửa xong, y vẫn không quên mang một bố khăn sạch sẽ, đến giúp Nhất Kiếm lau người.
Nhưng mà, thời điểm y thay y phục sạch cho Nhất Kiếm, không cẩn thận nhìn đến chiếc eo nhỏ cùng cặp mông ôn nhuận kia, làm cho chính mình một trận miệng lưỡi khô nóng.
[Còn nhiều thời gian, còn nhiều thời gian.]
(Quỳnh: phản…phản…muốn làm phản…há há há)
Mạc Thu hít sâu một hơi, trở lại bên giường ôm lấy Nhất Kiếm.
Dù sao bọn họ còn rất nhiều thời gian, tuyệt đối không nên tại đây, nhất thời trong chốc lát phá hư đại cục.
Chính là. . . . . .
Mạc Thu cảm giác hạ thân mình dần mất thăng bằng.
Hy vọng sáng mai lại không phải đi giặt quần áo a. Y cũng thật chán ghét việc mỗi buổi sáng phải lén lút đến giếng giặt quần áo rồi.
(Nguyệt: ầy, sắc dục huân tâm rồi em à ^^~
Quỳnh: có nên liệt thêm thể loại là trung khuyển công cùng lang thụ không nhỉ…0_0?)
Nhất Kiếm lại nghỉ ngơi thêm mấy ngày, dưới sự dốc lòng chăm sóc của Mạc Thu, nội thương đã dần dần hảo lên.
Hôm nay, sau giờ ngọ, y ngồi trên ghế đá sau mái hiên phơi nắng. Tinh thần thoải mái khiến cơn buồn ngủ dần ập đến.
Y nhớ rõ chính mình vừa luyện xong một bộ quyền pháp. Thầm nghĩ muốn ngồi xuống, hảo hảo nghỉ ngơi một lát, thực không nghĩ rằng phơi nắng lại thoải mái thoải mái, làm cho cả người dần thư thái.
Đã thật lâu không được hưởng qua những ngày nhàn nhã thế này. Lục Dự đi rồi, Mạc Thu tiếp quản Thiết Kiếm môn, Thiên Hương lâu của Nhất Diệp lại an nhàn vô sự. Mà bản thân y đang chịu nội thương, đại phu phân phó không được làm việc nặng nhọc vất vả, nên đành cứ an nhàn cùng an nhàn, ăn uống xong lại đi ngủ, gì cũng không làm, thành ra một người rãnh rỗi.
Thời điểm Nhất Kiếm thiếu chút nữa rơi vào mộng đẹp, Mạc Thu đi vào tiểu viện. Y nhìn bộ sáng Nhất Kiếm đang lười biếng phơi nắng tựa như con đại cẩu kia, thực hảo thú vị a, nhịn không được vươn tay sờ sờ đầu đối phương.
Nhất Kiếm mở mắt ra, nhìn thấy từ trong lòng Mạc Thu xuất ra một khối huyền thiết lệnh bài, đeo vào đai lưng hắn.
“Ngươi là đang buộc đồ vật gì cho ta a?”
Nhất Kiếm sờ sờ thiết bài.
“Cữu không phải thật thích tiểu lâu chứa các thanh tuyệt thế danh kiếm của Tàng Kiếm viện kia sao a?”
Mạc Thu cười cười.
“A, ngươi như thế nào lại biết?”
Nhất Kiếm kinh ngạc nói.
Mạc Thu cũng không giải thích, chỉ là chậm rãi nói tiếp:
“Đây là Tàng Kiếm viện viện thủ lệnh bài a, binh khí trong tiểu lâu đó, ngươi muốn sờ thế nào cứ việc sờ. Lục Cẩu Kỷ không quản sự, nên mới đem thứ này trao cho ta. Ta biết ngươi sẽ thích a, nên mới liền đem đến cho ngươi.”
Nhất Kiếm hai mắt sáng ngời. Đôi mắt nguyên bản đã không nhỏ nay lại càng mở lớn hơn nữa, vô cùng vui vẻ vỗ về khối thiết bài kia.
“Chính là. . . . . .”
Mạc Thu dừng một chút.
“Chính là cái gì?”
Nhất Kiếm thoáng phân tâm một chút mà hỏi, nhưng lực chú ý nguyên bản vẫn đang đặt ở khối thiết bài kia.
“Tại Thiết Kiếm môn nội này, ta căn cơ còn thấp. Thiên Hạ viện cùng Ẩn Kiếm viện quả thực lực lượng có cao hơn. Còn Tàng Kiếm việc kia có thể chưa hoàn toàn trở thành người của ta, nên nay cho ngươi tiếp nhận lệnh bài thế này, quả thực có chút mạo hiểm. Chỉ sợ thiên la thất kiếm cùng đám đồ tử đồ tôn kia lại khi dễ ngươi a….”
Mạc Thu do dự vươn tay, nghĩ muốn đem viện thủ lệnh bài cầm trở lại.
Nhất Kiếm vội vàng giữ lấy lệnh bài, trừng mắt nói:
“Ta đây sợ bọn họ sao chứ!”
Mạc Thu nguyên bản chỉ tính đùa giỡn một chút với Nhất Kiếm, thấy bộ dáng gấp gáp này của y, thiếu chút nữa bật cười. Mạc Thu vội vàng nhíu mi, nghiêm túc nói:
“Đúng vậy, Thiết Kiếm môn xưa nay dụng võ lập môn, dụng võ phục nhân, những người đó nếu nói không nghe, cữu cứ việc đánh, đánh tới khi bọn họ không đứng dậy nữa thì thôi. Chắc chắn bọn họ sẽ phục ngươi!”
Mạc Thu lại bồi thêm một câu:
“Không cần phải lưu mặt mũi cho lão Lục Cẩu Kỷ kia a.”
Mạc Thu một khi không tươi cười, trên mặt liền mất đi tinh quang cố hữu. Nhất Kiếm nhìn thấy khi y nhíu mày, thần sắc vương nét tiều tụy, nhớ lại mấy ngày nay chính mình ăn ngon ngủ ngon, trong khi hài tử này canh ba minh thiên chưa lượng đã phải xuất môn xử lý cục diện rối rắm mà Lục Dự lưu lại, nghĩ đến đây, tâm liền sinh đau.
Nhất Kiếm không đành lòng nói:
“Mấy ngày nay, ngươi có phải rất vất vả hay không, sao không nói cho cữu biết? Là hạ nhân không phục ngươi, hay là mấy lão nhân kia lại tìm ngươi gây phiền toái?”
Mạc Thu nghĩ đến sau khi tiếp quản môn chủ vị, đã có vài tên trưởng lão tam viện ngầm phản đối y. Ngay cả môn hạ đệ tử cũng có người vô lễ bất kính với mình, tâm tình y đột nhiên thâm trầm.
Đáy mắt y phút chốc xuất hiện hàn quang, khẽ hừ một tiếng nói:
“Không vội, ngày sau ta tất có biện pháp làm cho bọn họ trở nên dễ bảo. Ngay cả Lục Dự cũng đã bị ta lật đổ, huống chi là bọn tiểu tốt vô danh.”
Nhất Kiếm thẳng thắng nói:
“Nếu không vui, ta lập tức sẽ mang ngươi rời đi. Thiết Kiếm môn nơi này bất quá chỉ là một tấc vuông tường giăng tứ phía. Bên ngoài thiên địa bao la, hà tất phải ở nơi này chịu ủy khuất!”
Mạc Thu thần sắc lộ ra một mạt ngoan tuyệt.
“Không, một khi từ nơi này đánh mất, tất sẽ từ nơi này đòi lại. Ta nếu không thể đem Thiết Kiếm môn này nắm trong tay, làm cho đám người đó tâm phục khẩu phục, liền uổng phí đi công sức bao năm nay cố gắng!”
Nhất Kiếm sửng sốt, nhìn vẻ mặt Mạc Thu xơ xác tiêu điều lại lạnh tựa băng hàn. Đột nhiên nhận ra con người trước mặt này, diện mạo so với Lục Dự có điểm tương đồng, trở thành con người y bất khả nhận thức.
Tựa hồ như sau khi ra khỏi thạch lao, Mạc Thu đã thay đổi, ánh mắt càng trở nên lợi hại, vẻ mặt cũng tăng thêm băng hàm đạm mạc. Nhất Kiếm cảm thấy, đã lâu, rất lâu, rất lâu rồi không được nhìn thấy nụ cười của Mạc Thu, cười đến mi mắt loan loan, phát ra tinh quang chói sáng. Dường như trong lòng Mạc Thu bây giờ có gì đó thôi thúc y phải nóng vội báo thù rửa hận, đã quên đi cuộc sống thư thái khoái nhạc rồi chăng?
Nhất Kiếm lo lắng lăng lăng nhìn Mạc Thu, Mạc Thu phát hiện luồng mắt của Nhất Kiếm, không khỏi quay đầu né tránh, khàn khàn nói:
“Cữu, ngươi đừng nhìn ta như vậy.”
Ánh mắt kia của Nhất Kiếm quá mức trong suốt, sạch sẽ đến mức cơ hồ vừa nhìn đến, liền có thể làm cho nội tâm dơ bẩn của y hoàn toàn hiển lộ ra bên ngoài, bất khả che giấu.
Khẳng định Nhất Kiếm không biết được chính mình đã làm chuyện gì đi!
Rõ ràng thâm tâm thực oán hận Lục Dao, lại vẫn cùng hắn chân tình giả ý chu toàn. Còn có người kia được Lục Dự coi như tâm phúc bên mình, lại tâm cơ thâm trầm mà tỏ vẻ vô tội Lục Minh…..
Hai người kia nếu hảo hảo lợi dụng, không chừng tương lai có thể trở thành trợ thủ tả hữu đắc lực của y. Ái tình là thanh đao hai lưỡi, tựa như Lục Dao trước đây bởi vì thương y như vậy, nên mới có thể làm cho hắn nhất mực khăng khăng trợ lực cho mình.
Chỉ cần cố gắng một chút nữa….
Cả Lục Minh cũng vậy….
Mạc Thu nghĩ….. hy vọng việc này Nhất Kiếm vĩnh viễn sẽ không biết được.
~~~~~~~Quỳnh: đi uống nước~~~~~~~~
Sáng sớm hôm sau khi Nhất Kiếm thức dậy, Mạc Thu đã đi mất. Nhìn đến bộ y phục chỉnh tề y xếp gọn gàng cho mình, cùng khối huyền thiết lệnh bài kia đặt trên trà kỷ, Nhất Kiếm liền thân thủ cầm lấy.
Cái khối nho nhỏ như thế này lại tượng trưng cho một phần ba thế lực Thiết Kiếm môn. Kỳ thật, Nhất Kiếm cũng hiểu rõ Mạc Thu buồn rầu vì việc gì, mấy ngày nay y chật vật, bộn bề, lại vô pháp phân thân hảo hảo giải quyết mọi sự. Mà chỉ có mình là người duy nhất có thể giúp y, cũng là người duy nhất y tín nhiệm. Nhưng do lo lắng cho thương thế của mình nên không thể mở miệng để mình giúp đỡ san sẻ ưu phiền.
Nhất Kiếm mặc xong y phục, lưng đeo Xích Tiêu bước vào Tàng Kiếm viện.
Không phải vì Mạc Thu không mở miệng, y sẽ không biết hành sự thế nào cho đúng mực.
Vì thế, Nhất Kiếm liền hạ quyết tâm cứ ngày một ngày hai liền phải đến nơi này. Chỉ cần thế, những người trong Tàng Kiếm viện liền phải chú tâm đối phó y, tự nhiên sẽ không còn thời gian dư thừa tái tìm Mạc Thu gây phiền toái.
Lúc này, trời còn tờ mờ sáng, đêm hôm qua vừa tán một trận tiểu tuyết, từng mảng bông tuyết rơi xuống, nằm rời rạc trên đường.
Nhất Kiếm chậm rãi đạp tuyết hướng vào bên trong nội viện. Thiên địa phảng phất mênh mông làm cho y có một loại cảm giác mờ mịt bất khả định hướng.
Dù lúc này coi như vẫn còn sớm, nhưng đã có một số đệ tử Tàng Kiếm viện đang quét tuyết trong sân tiểu lâu.
Đối phương đang quét quét, xoay người lại nhìn thấy Nhất Kiếm, thần sắc đột ngột biến chuyển hoảng sợ, nhưng lập tức đá một cước vào cáng chổi, đem chổi bật lên, bắt lấy mà chỉ vào Nhất Kiếm, hoành mi thụ mục nói:
“Lão tặc, ngươi đến đây làm gì?”
“Lão tặc?”
Nhất Kiếm nhướng mày.
[Lão tử đích xác niên kỷ không phải nhỏ, nhưng nào phải kẻ trộm a?]
Tự vấn bản thân Duyên Lăng Nhất Kiếm y hành sự đỉnh thiên lập địa, tác phong quang minh, lỗi lạc. Sao có thể nào lại làm chuyện đạo tặc như thế!
Nhưng thật ra, lúc trước khi Thiên La thất kiếm đến tiểu viện nháo sự, tiểu tử này, Mạc Thu đã từng nhận thức qua, nói người kia chính là đồ tôn mà thất nhân kia tối đắc ý, luôn ỷ vào tư chất bản thân vốn hảo, võ công cao, nên từ nhỏ liền hay tìm y gây sự.
Khi đó, Nhất Kiếm chỉ chuyên tâm ứng phó Thiên La thất kiếm, không có cơ hội giáo huấn tiểu tử này. Hiện giờ mạc danh kỳ diệu lại bị y cầm chổi trực diện chỉ và y, cho dù hôm nay không nhất thiết phải cãi nhau, nhưng cũng bị một phen hỏa bạo giận dữ.
Nhất Kiếm sắc mặt trầm xuống, nói:
“ Tiểu tử nhà ngươi tên là gì, xưng tên ra đi, lão tử đây không đánh bừa với hạng người vô danh vô tính.”
“Môn đồ Tàng Kiếm viện Lục Đinh Đinh! Duyên Lăng Nhất Kiếm nhà ngươi bất tài vô dụng lại không có năng lực, các vị sư thúc tổ của ta so với ngươi đều mạnh hơn. Hừ, ngươi nếu muốn ngồi lên vị trí viện thủ này, trước đánh thắng ta rồi hãy nói!”
Lục Đinh Đinh khẩu khí cuồng vọng, tay giơ cáng chổi hướng Nhất Kiếm đánh tới.
“Hôm nay ngươi phải nếm thử lợi hại của ta, Duyên Lăng nhất Kiếm kia, xem chiêu!”
Lục Đinh Đinh vốn muốn tiên phát chế nhân, nhưng vừa tiếp cận được Nhất Kiếm, bỗng xảy ra chuyện thần kỳ.
Cán chổi bằng trúc ngay lúc vừa đụng nhẹ đến ngực Nhất Kiếm, đột nhiên có một cỗ kình lực oanh động phản hồi, chấn khai hắn cùng cán chổi bay ra xa mấy trượng, rơi xuống mặt đất, cơ hồ không thể đứng dậy.
Nhất Kiếm hừ một tiếng, quay người bước đi. Bất ngờ lại phác giác tiểu tử kia tiếp tục nắm cán chổi lên, muốn đánh thêm lần nữa. Nhất Kiếm liền xuất cước đá vào người tiểu tử kia, khiến y văng một lần nữa văng ra xa thập phần chật vật tiếp xúc mặt đất, làm cho thạch phiến dưới tuyết phát ra một đạo thanh âm trầm đục vỡ vụn.
Mấy năm trước, cũng chính vì Thiết Kiếm môn mới làm cho Duyên Lăng gia rơi vào kết cục gia can tan nát. Nhất Kiếm không còn cách nào khác, ngày thường chịu đựng không muốn nhớ tới, nhưng nay lại gặp một tên không đầu không đuôi ra sức khiêu khích như thế, nếu nhẫn nhục không phác tác, bọn người kia còn xem y thành bộ dáng gì nữa chứ.
Lục Đinh Đinh ‘ô ác!’ kêu lên không ngừng, cuối cùng xông đến ôm lấy chân Nhất Kiếm, hung hăng cắn đùi y, sống chết nhất quyết không chịu nhả ra, đến mức Nhất Kiếm phải nhíu mày đau đớn.
“Đánh không lại liền cắn sao hả, tiểu tử nhà ngươi là cẩu sao?”
Nhất Kiếm nâng chân lên, nghĩ muốn tách Lục Đinh Đinh ra. Nhưng không ngờ răng của tiểu tử kia cư nhiên ác tâm cắm nhập vào huyết nhục, như thế nào cũng gỡ không được.
Xa xa truyền đến một trận kinh hô:
“Viện thủ sư đệ hạ thủ lưu tình a!”
Lúc này, người đến là thiên la thất kiếm, cùng mười thiếu niên đệ tử vây quanh, một đám người chạy về phía y, từng đạo bước chân chấn động cả tuyết sàn.
“Đinh Đinh, mau buông sư thúc tổ ngươi ra, đứa nhỏ này thật sự càng ngày càng vô pháp vô thiên, dám phạm thượng như thế, còn ra cái thể thống gì a!”
Nhất Kiếm đầu tiên nghe được tứ tự viện thủ sư đệ kia, lại nghe đến cái gì sư thúc tổ, mày kiếm lập tức lại thắt chặt thêm.
Đinh Đinh phóng miệng buông chân Nhất Kiếm ra, lớn tiếng hô:
“Sư thúc tổ các ngươi đừng tới đây a. Ta hôm nay nhất định phải đánh cho hắn răng rơi đầy đất, để tên này không còn dám tái vọng tưởng khống chế Tàng Kiếm viện chúng ta nữa!”
“Ta là đã đả bại ngươi, ngươi còn không phục?”
Nhất Kiếm nói.
Lục Đinh Đinh quả thực miệng đã ly khai, nhưng cánh tay thủy chung vẫn là ôm lấy chân y không bỏ.
“Không phục!”
Đinh Đinh liều chết nhất quyết không chịu tiếp thu.
“Nếu như vừa rồi không phải do ta quá đắc ý, đột nhiên bị một trận quái phong thổi bay ra, ngươi đã sớm trở thành bại tướng dưới tay ta!”
“Kia không phải là cái gì quái phong cả!”
Nhất Kiếm nói
[Là hộ thể chân khí a!]
Thiên La thất nhân vốn định tiến đến lôi Đinh Đinh ra, Nhất Kiếm liền thân thủ vươn tay ngăn trở, một đạo thanh âm dữ dội vang lên. Y nói:
“Vậy tái đấu đi!”
Nhất Kiếm nắm lấy cổ áo Đinh Đinh, vung tay ném đi, làm cho đối phương chật vật rơi xuống mặt đất, bám đầy tuyết.
“Thiết Kiếm môn dụng võ lập môn, dụng võ phục nhân. Tiểu tử nhà ngươi quả thực can đảm a, nhược thành cái bộ dạng như vậy còn dám tìm ta đánh. Ngươi một khi muốn đánh nhau, ta tất sẽ phụng bồi, không đánh cho ngươi tâm phục khẩu phục, lão tử sẽ không gọi là Duyên Lăng Nhất Kiếm.”
Thiên La thất nhân cơ hồ nhớ tới tình cảnh Nhất Kiếm ngày trước dùng xích tiêu kiếm pháp quyết đấu cùng Lục Dự. Người này cầm trong tay Xích Tiêu kiếm, liền hóa thành một đoàn yên hỏa, ngay cả Lục Dự chỉ có thể miễn cưỡng cùng hắn đồng quy vu tận, thắng bại bất phân. Huống hồ Lục Đinh Đinh kia bất quá cũng chỉ là một tiểu hài tử niên kỷ hơn mười tuổi, căn bản chỉ là một tiểu thiếu niên năng lực không cao.
Lục Đinh Đinh bất chấp sinh tử, tái tấn công Nhất Kiếm. Thiên la thất nhân hét lên một tiếng thê thảm, Nhất Kiếm bị thất lão tử này làm cho phân tâm hoảng sợ, một phút sơ suất liền bị đối thủ đánh trúng một chưởng.
Lập tức “phanh” một tiếng, Đinh Đinh lần thứ ba bay ra xa hơn mười thước, văng trúng vào bậc tam cấp của Tàng Kiếm viện, làm cho cả người ngã xuống lộn nhào, môn hướng phía trước đầu tại hạ phía sau, làm Nhất Kiếm không nhịn được mà bật cười.
Nhưng Nhất Kiếm nghĩ, đang trong thời điểm tỷ thí mà lại giễu cợt đối thủ thì có chút bất nhẫn. lập tức cố gắng nghiêm túc chỉnh đốn khuôn mặt, nói:
“Lục Đinh Đinh, ngươi là đã phục hay chưa?”
Lục Đinh Đinh giãy dụa chật vật đứng dậy, xoa xoa cái cổ thiếu chút nữa đã bị bẻ gãy, quát:
“Không phục! Ngươi dụng yêu pháp! Thổi quái phong làm cho ta văng ra!”
“Ai….”
Thất nhân kia có một người che mặt, nói:
“Tiểu hài tử a…. đó là chân khí hộ thể a… Một loại nội lực mà thôi….”
“Úc…”
Đinh Đinh nghi hoặc trừng mắt nhìn, nếu sư tổ đã nói thế, vậy hẳn đó không phải là yêu pháp gì rồi. Hắn lại tiếp tục nhìn thẳng, không sợ chết hướng Nhất Kiếm tái công kích.
(Nguyệt: sao ta thấy tội nghiệp nhóc này ghê =.=)
Thiên la thất nhân kia vốn sợ đồ tôn có cái gì ngoài ý muốn. Nhưng xem đi xem lại, Nhất Kiếm kia căn bản chỉ thủ chứ không tấn công, cuối cùng thậm chí còn thu hồi cả hộ thể chân khí, chỉ mượn lực của Đinh Đinh mà đem bản thân ném hắn xuống đất. Bọn họ liền yên tâm, cũng bình tĩnh lại.
Sự phụ Lục Cẩu Kỷ nay đã bế quan nghiên cứu võ học kiếm pháp, trước đây từng nói bất luận tên tiểu quỷ Mạc Thu kia đem viện thủ lệnh bài trao cho ai đi nữa, bọn họ nếu có thể phản liền cứ việc phản, muốn đánh liền đánh, đánh thắng tất có thể đoạt lại viện thủ lệnh bài, khả nếu đánh không lại, bản thân phải nhận mệnh.
Ngay ngày hôm nay, thời điểm thu được tin tức Duyên Lăng Nhất Kiếm đến đây, bảy người bọn họ đã hiểu được vì sao sư phụ lại nói như thế.
Nếu môn chủ đương nhiệm phái một hạ nhân nào đó đến, nếu đệ tự nội viện nào có thể đoạt, người đó có thể trở thành viện thủ Tàng Kiếm viện.
Khả nhưng người đến là Duyên Lăng Nhất Kiếm, bọn họ đành phải nhận mệnh mà thôi.
Đinh Đinh vẫn là không chịu bỏ qua, Nhất Kiếm cũng thập phần kiên nhẫn, khẳng định là thái độ đang giao đấu cùng tiểu bối.
Mỗi lúc đánh cho Đinh Đinh ngã xuống, Nhất Kiếm sẽ tái hỏi:
“Lục Đinh Đinh, ngươi đã phục hay chưa?”
“Không phục!”
Đinh Đinh cứ luôn đáp trả.
“Không phục, không phục, không phục!”
Thẳng cho đến lúc quăng ngã lần thứ mấy mươi, cả dáng vẻ, thần sắc hắn đều trở nên thập phần thê thảm, Đinh Đinh nằm chật vật trên mặt đất không đứng dậy nổi, mặt mũi bầm dập. Nhất Kiếm lại hỏi:
“Lục Đinh Đinh, ngươi nay đã phục chưa?”
Đinh Đinh hấp mũi, dùng một lại thanh âm khuất nghẹn trả lời:
“Ta phục…”
Giữa đám đệ tử canh giữ bên người thất kiếm có hai người thiếu niên chạy vội đến khiêng Lục Đinh Đinh bại trận quay trở về.
Tằng sư thúc tổ có lệnh, ai có thể đem viện thủ lệnh bài kia cướp về, người đó có thể trở thành viện thủ Tàng Kiếm viện này. Bọn họ thực mong muốn có thể trước mặt thất sư thúc tổ lẫn sư phụ mình thể hiện chút công lao. Bất quá, người trước mặt họ là Duyên Lăng Nhất Kiếm, một tuyệt thế cao thủ….. Bọn họ đáy mắt lóe tinh quang, nghĩ cho dù có chết cũng không quan hệ, thật muốn được cùng người này giao đấu mấy chiêu.
Lục Đinh Đinh phía trước đã luôn thường được cùng các sư thúc tổ đi đến sân uyển của tân môn chủ, này còn cùng Nhất Kiếm giao thủ, thật sự là không công bình!
Nhóm thiếu niên triển lộ vẻ mặt khẩn cầu, dùng một loại ánh mắt nai con to tròn, tha thiết nhìn Thiên La thất kiếm, thất nhân cũng hiểu được cùng một cao thủ so chiêu đối với những đứa nhỏ mày mà nói là một cơ duyên khả ngộ bất khả cầu, liền nhẹ điểm đầu chấp nhận.
Mười mấy đứa nhỏ thanh âm vui mừng lao về phía trước, đem sở học bao nhiêu năm nay tích lũy được toàn bộ thi triển ra, hướng Nhất Kiếm thay nhau mãnh công. Nhất Kiếm cảm thấy thực buồn bực, như thế nào đánh xong một người, thì lại xông lên càng nhiều người như thế?
Y nghi hoặc khó hiểu, buông chiêu chống đỡ, nhìn về phía thất nhân chỉ thấy tuyệt một bộ dạng không sai biệt nhau lắm, một nhóm lão nhân trên mặt một nhúm sơn dương hồ(Nguyệt: râu dê =)) ), y sam bạch sắc tiên phong đạo cốt, mỗi người đều nhìn mình mỉm cười đầy từ ái.
Nhất Kiếm bị nhìn đến nổi một tầng kê bì.
Người giang hồ dùng võ kết giao bằng hữu là chuyện thường tình, trọng anh hùng tích anh hùng, mà sau một phen luận bàn hóa thù thành bạn lại càng không phải ít, nhưng Nhất Kiếm thế nào cũng không ngờ tới sự tình như vậy sẽ phát sinh cùng với mình và những viện thủ Tàng Kiếm viện này.
Sau ngày đầu tiên đánh tới ngày thứ hai, thứ ba rồi thứ tư, đánh tới một đoàn binh khí trong môn đều hư hại nghiêm trọng, nên mọi người đều nhất loạt hưu binh.
~~~~~~~~~Quỳnh: uống trà đê~~~~~~~~
Thiên La thất nhân mang Nhất Kiếm tới kiếm lư xem đệ tử bọn họ chú kiếm. Cả kiếm lư hơn mười người gấp gáp làm việc, ngay cả một cái tiểu quỷ cũng bị lôi kéo ra canh hỏa lò đang nồng đượm cháy, nóng đến cả người muốn phát hồng. Bảy vị sư tổ kia thì lại nhàn rỗi vô sự lui ra đứng thật xa, nhàn nhã vuốt râu, chỉ e đứng gần sẽ bị hỏa lò thiêu mất sơn dương hồ của mình.
Nhất Kiếm định tâm quan khán, sau đó lập tức túm lấy tiểu hài tử ngay cả râu còn chưa mọc dài kia, kéo nhóc ly khai.
“Phong phải đại, lực phải đủ. Hỏa lô phải đốt đến tối vượng, chú ra kiếm mới có thể tinh thuần”
Y nói.
Hỏa lò không tinh thì mặc kệ cho dù có dùng bao nhiêu thiết tài thượng đẳng đến đâu đi nữa, kiếm chú ra chất lượng cũng sẽ kém đi. Thời điểm cao thủ so chiêu chính là liên quan đến sinh tử, Tàng Kiếm viện nếu dùng cả một tiểu hài tử thế này ra để luyện kiếm, không khỏi sẽ xảy ra thiếu sót sơ xuất.
Nhất Kiếm tung kình lực, song chưởng xuất ra, hai tòa hỏa lô cháy mạnh lên. Các trung niên đệ tử trong kiếm lư thấy Nhất Kiếm xuất ra thân thủ, tất cả đều phi thường kinh ngạc.
“Còn không mau gọi người đến!”
Thất nhân đứng từ xa hô lên.
Nhất thời, trong kiếm lư, thanh âm gọi “sư thúc, sư thúc tổ” vang lên bốn phía.
Thất nhân lại nói:
“Vị sư thúc này chính là đương gia của Xích Tiêu phường danh chấn năm xưa, đã có vô số danh kiếm qua tay, kỹ xảo rèn kiếm và nhận thức rất cao, phóng mắt khắp thiên hạ có thể nói không người sánh được.”
Thất nhân nói như vậy, không tính tới đồ đệ của bọn hắn, ngay cả các thiếu niên cũng lập tức thu hồi trạng thái lười nhác, vạn phần tôn kính ngưỡng mộ nhìn Nhất Kiếm.
“Có nhìn thấy Xích Tiêu kiếm trấn môn chi bảo trên lưng y không? Nghe nói chuôi kiếm chấn cổ này ngày trước bị Đương Quy sư thúc tổ các ngươi chém đoạn. Cuối cùng nay lại dễ dàng được sư thúc các ngươi tái hàn lại hoàn hảo. Sư thúc của các ngươi chú kiếm thuật như thế tinh thông, nếu các ngươi có thể hướng y lãnh giáo một phần thì vô cùng có lợi a.”
Thất nhân vừa dứt lời, Nhất Kiếm chỉ thấy trong kiếm lư hơn mười tầm mắt sắc bén về phía hắn, quả thực là nóng cháy phi phàm a.
“Xích Tiêu bảo kiếm sao….”
Có người hưng phấn đến nỗi thanh âm run rẩy.
“Thật lợi hại quá nha…”
“Sư thúc!”
Một nam tử trung niên chào y, trên tay cầm một trường kiếm dài hơn bốn thước còn đang dang dở, nói :
“Sư điệt thỉnh cầu sư thúc chỉ điểm một phần.”
“Ai?”
Nhất Kiếm có chút mơ hồ.
Y đột nhiên quên mất mục đích y đến Tàng Kiếm viện này là để làm gì.
(Nguyệt : anh thật ngốc a, nghe khen một chút là ngơ người ra, quên hết tất cả >’’Đăng bởi: admin
Sau khi hai người đã rời nhau ra, mặc dù cả người dính ướt mị dịch, nhưng thủy chung vẫn ôm lấy nhau.
Do Nhất Kiếm vẫn còn thương tích trong người, mà thương của Mạc Thu cũng chưa hoàn toàn bình phục, nên mặc dù Mạc Thu nghĩ vẫn muốn ôm, muốn hôn người kia thêm nữa, nhưng vẫn là thân bất do kỷ phải nhẫn lại.
Nhất Kiếm vươn tay, ôn nhu vuốt ve sợi tóc mướt hãn trên trán Mạc Thu.
Mạc Thu đột nhiên lại động tình, thăm dò hôn lấy đôi môi sưng mọng của Nhất Kiếm, một hồi lâu mới quay về nằm lại chỗ cũ.
Thể lực của Nhất Kiếm đã hoàn toàn bị mệt mỏi chấn bại, mí mắt bất giác mơ hồ khẽ khép hờ.
Mạc Thu ôn nhu nói:
“Muốn ngủ liền ngủ đi!”
Nhất Kiếm đích thực đã vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng gượng. Y mơ hồ bất định nói:
“Ít nhất cũng phải đun chút ôn thủy cho ngươi tắm rửa, cứ để như vậy không được thoải mái.”
“Không quan trọng, ngươi trước cứ ngủ a. Ta muốn ôm ngươi thêm một chút, ôn thủy để chốc nữa cũng không sao.”
Nghe Mạc Thu nói vậy, Nhất Kiếm cũng không kiên trì thêm. Chốc lát, trong không gian liền đã truyền đến tiếng thở trầm thấp nho nhỏ.
Mạc Thu ôm Nhất Kiếm một hồi lâu, nghe được tiếng thở đều đặn. Tâm tình cũng dần dần lắng dịu.
Trước khi người này tỉnh dậy, mỗi ngày, mình đều suy nghĩ phải nên đối xử với y như thế nào, làm cho y phải hối hận ngày đó đã bỏ rơi mình ra sao. Dù gì đi nữa, những ngày tra tấn nơi thạch lao kia đã trở thành nỗi ám ảnh đối với bản thân, thiếu chút nữa đã làm cho Mạc Thu bất khả chịu đựng, hạ hoàng tuyền.
Chính là…. Tay vươn lên ôm lấy tấm lưng mềm dẻo tinh lượng của Nhất Kiếm, lại nghĩ đến người này, mới vừa rồi thắt lưng như vậy mạnh mẽ tinh tế, tựa như dùng tất cả khí lực còn lại của y mà liều mạnh chiếm lấy chính mình.
Người này… chính là yêu y…. Những gì Nhất Kiếm làm cho y, y thực đều khắc cốt minh tâm. Có thể nào chỉ vì người này quá đặt nặng hai chữ hiệp nghĩa mà gần như đánh mất cả tính mạng của bản thân cùng với mình, như vậy liền hận Nhất Kiếm hay sao.
Ngày ấy khi Nhất Diệp đến đây, kể lại cho y nghe sự tình Nhất kiếm phải quỳ xuống cầu kiếm như thế nào, cuối cùng bị bức đến thổ huyết ngất xỉu.
Lúc ấy, y thần tình băng lãnh, tiễn Nhất Diệp ra ngoài. Nhất Diệp khi đó còn vừa đi vừa mắng y cái gì là “tiểu súc sinh vô lương tâm”. Nhưng sau khi y quay trở lại phòng, nhìn đến khuôn mặt của người kia tái nhợt tiều tụy, bất tỉnh tựa đang say ngủ, trong lòng như có một bức tường phút chốc đã sụp đổ.
Y sao có thể hận người này được….
Nếu như người này buông tay từ bỏ hiệp nghĩa to lớn cả đời y kiên trì, có lẽ mình sẽ không còn thích y nữa. Mạc Thu thích chính là một Duyên Lăng Nhất Kiếm cương trực công chính, trạch thiện cố chấp như thế này a….
“Hảo a, ta tha thứ cho ngươi vậy. Nhưng nhất định không được tái có lần sau, nếu không ta tuyệt không bỏ qua.”
Mạc Thu nhẹ giọng nói.
Hồi lâu sau, Mạc Thu mới buông Nhất Kiếm ra, xuống giường tẩy trừ.
Tắm rửa xong, y vẫn không quên mang một bố khăn sạch sẽ, đến giúp Nhất Kiếm lau người.
Nhưng mà, thời điểm y thay y phục sạch cho Nhất Kiếm, không cẩn thận nhìn đến chiếc eo nhỏ cùng cặp mông ôn nhuận kia, làm cho chính mình một trận miệng lưỡi khô nóng.
[Còn nhiều thời gian, còn nhiều thời gian.]
(Quỳnh: phản…phản…muốn làm phản…há há há)
Mạc Thu hít sâu một hơi, trở lại bên giường ôm lấy Nhất Kiếm.
Dù sao bọn họ còn rất nhiều thời gian, tuyệt đối không nên tại đây, nhất thời trong chốc lát phá hư đại cục.
Chính là. . . . . .
Mạc Thu cảm giác hạ thân mình dần mất thăng bằng.
Hy vọng sáng mai lại không phải đi giặt quần áo a. Y cũng thật chán ghét việc mỗi buổi sáng phải lén lút đến giếng giặt quần áo rồi.
(Nguyệt: ầy, sắc dục huân tâm rồi em à ^^~
Quỳnh: có nên liệt thêm thể loại là trung khuyển công cùng lang thụ không nhỉ…0_0?)
Nhất Kiếm lại nghỉ ngơi thêm mấy ngày, dưới sự dốc lòng chăm sóc của Mạc Thu, nội thương đã dần dần hảo lên.
Hôm nay, sau giờ ngọ, y ngồi trên ghế đá sau mái hiên phơi nắng. Tinh thần thoải mái khiến cơn buồn ngủ dần ập đến.
Y nhớ rõ chính mình vừa luyện xong một bộ quyền pháp. Thầm nghĩ muốn ngồi xuống, hảo hảo nghỉ ngơi một lát, thực không nghĩ rằng phơi nắng lại thoải mái thoải mái, làm cho cả người dần thư thái.
Đã thật lâu không được hưởng qua những ngày nhàn nhã thế này. Lục Dự đi rồi, Mạc Thu tiếp quản Thiết Kiếm môn, Thiên Hương lâu của Nhất Diệp lại an nhàn vô sự. Mà bản thân y đang chịu nội thương, đại phu phân phó không được làm việc nặng nhọc vất vả, nên đành cứ an nhàn cùng an nhàn, ăn uống xong lại đi ngủ, gì cũng không làm, thành ra một người rãnh rỗi.
Thời điểm Nhất Kiếm thiếu chút nữa rơi vào mộng đẹp, Mạc Thu đi vào tiểu viện. Y nhìn bộ sáng Nhất Kiếm đang lười biếng phơi nắng tựa như con đại cẩu kia, thực hảo thú vị a, nhịn không được vươn tay sờ sờ đầu đối phương.
Nhất Kiếm mở mắt ra, nhìn thấy từ trong lòng Mạc Thu xuất ra một khối huyền thiết lệnh bài, đeo vào đai lưng hắn.
“Ngươi là đang buộc đồ vật gì cho ta a?”
Nhất Kiếm sờ sờ thiết bài.
“Cữu không phải thật thích tiểu lâu chứa các thanh tuyệt thế danh kiếm của Tàng Kiếm viện kia sao a?”
Mạc Thu cười cười.
“A, ngươi như thế nào lại biết?”
Nhất Kiếm kinh ngạc nói.
Mạc Thu cũng không giải thích, chỉ là chậm rãi nói tiếp:
“Đây là Tàng Kiếm viện viện thủ lệnh bài a, binh khí trong tiểu lâu đó, ngươi muốn sờ thế nào cứ việc sờ. Lục Cẩu Kỷ không quản sự, nên mới đem thứ này trao cho ta. Ta biết ngươi sẽ thích a, nên mới liền đem đến cho ngươi.”
Nhất Kiếm hai mắt sáng ngời. Đôi mắt nguyên bản đã không nhỏ nay lại càng mở lớn hơn nữa, vô cùng vui vẻ vỗ về khối thiết bài kia.
“Chính là. . . . . .”
Mạc Thu dừng một chút.
“Chính là cái gì?”
Nhất Kiếm thoáng phân tâm một chút mà hỏi, nhưng lực chú ý nguyên bản vẫn đang đặt ở khối thiết bài kia.
“Tại Thiết Kiếm môn nội này, ta căn cơ còn thấp. Thiên Hạ viện cùng Ẩn Kiếm viện quả thực lực lượng có cao hơn. Còn Tàng Kiếm việc kia có thể chưa hoàn toàn trở thành người của ta, nên nay cho ngươi tiếp nhận lệnh bài thế này, quả thực có chút mạo hiểm. Chỉ sợ thiên la thất kiếm cùng đám đồ tử đồ tôn kia lại khi dễ ngươi a….”
Mạc Thu do dự vươn tay, nghĩ muốn đem viện thủ lệnh bài cầm trở lại.
Nhất Kiếm vội vàng giữ lấy lệnh bài, trừng mắt nói:
“Ta đây sợ bọn họ sao chứ!”
Mạc Thu nguyên bản chỉ tính đùa giỡn một chút với Nhất Kiếm, thấy bộ dáng gấp gáp này của y, thiếu chút nữa bật cười. Mạc Thu vội vàng nhíu mi, nghiêm túc nói:
“Đúng vậy, Thiết Kiếm môn xưa nay dụng võ lập môn, dụng võ phục nhân, những người đó nếu nói không nghe, cữu cứ việc đánh, đánh tới khi bọn họ không đứng dậy nữa thì thôi. Chắc chắn bọn họ sẽ phục ngươi!”
Mạc Thu lại bồi thêm một câu:
“Không cần phải lưu mặt mũi cho lão Lục Cẩu Kỷ kia a.”
Mạc Thu một khi không tươi cười, trên mặt liền mất đi tinh quang cố hữu. Nhất Kiếm nhìn thấy khi y nhíu mày, thần sắc vương nét tiều tụy, nhớ lại mấy ngày nay chính mình ăn ngon ngủ ngon, trong khi hài tử này canh ba minh thiên chưa lượng đã phải xuất môn xử lý cục diện rối rắm mà Lục Dự lưu lại, nghĩ đến đây, tâm liền sinh đau.
Nhất Kiếm không đành lòng nói:
“Mấy ngày nay, ngươi có phải rất vất vả hay không, sao không nói cho cữu biết? Là hạ nhân không phục ngươi, hay là mấy lão nhân kia lại tìm ngươi gây phiền toái?”
Mạc Thu nghĩ đến sau khi tiếp quản môn chủ vị, đã có vài tên trưởng lão tam viện ngầm phản đối y. Ngay cả môn hạ đệ tử cũng có người vô lễ bất kính với mình, tâm tình y đột nhiên thâm trầm.
Đáy mắt y phút chốc xuất hiện hàn quang, khẽ hừ một tiếng nói:
“Không vội, ngày sau ta tất có biện pháp làm cho bọn họ trở nên dễ bảo. Ngay cả Lục Dự cũng đã bị ta lật đổ, huống chi là bọn tiểu tốt vô danh.”
Nhất Kiếm thẳng thắng nói:
“Nếu không vui, ta lập tức sẽ mang ngươi rời đi. Thiết Kiếm môn nơi này bất quá chỉ là một tấc vuông tường giăng tứ phía. Bên ngoài thiên địa bao la, hà tất phải ở nơi này chịu ủy khuất!”
Mạc Thu thần sắc lộ ra một mạt ngoan tuyệt.
“Không, một khi từ nơi này đánh mất, tất sẽ từ nơi này đòi lại. Ta nếu không thể đem Thiết Kiếm môn này nắm trong tay, làm cho đám người đó tâm phục khẩu phục, liền uổng phí đi công sức bao năm nay cố gắng!”
Nhất Kiếm sửng sốt, nhìn vẻ mặt Mạc Thu xơ xác tiêu điều lại lạnh tựa băng hàn. Đột nhiên nhận ra con người trước mặt này, diện mạo so với Lục Dự có điểm tương đồng, trở thành con người y bất khả nhận thức.
Tựa hồ như sau khi ra khỏi thạch lao, Mạc Thu đã thay đổi, ánh mắt càng trở nên lợi hại, vẻ mặt cũng tăng thêm băng hàm đạm mạc. Nhất Kiếm cảm thấy, đã lâu, rất lâu, rất lâu rồi không được nhìn thấy nụ cười của Mạc Thu, cười đến mi mắt loan loan, phát ra tinh quang chói sáng. Dường như trong lòng Mạc Thu bây giờ có gì đó thôi thúc y phải nóng vội báo thù rửa hận, đã quên đi cuộc sống thư thái khoái nhạc rồi chăng?
Nhất Kiếm lo lắng lăng lăng nhìn Mạc Thu, Mạc Thu phát hiện luồng mắt của Nhất Kiếm, không khỏi quay đầu né tránh, khàn khàn nói:
“Cữu, ngươi đừng nhìn ta như vậy.”
Ánh mắt kia của Nhất Kiếm quá mức trong suốt, sạch sẽ đến mức cơ hồ vừa nhìn đến, liền có thể làm cho nội tâm dơ bẩn của y hoàn toàn hiển lộ ra bên ngoài, bất khả che giấu.
Khẳng định Nhất Kiếm không biết được chính mình đã làm chuyện gì đi!
Rõ ràng thâm tâm thực oán hận Lục Dao, lại vẫn cùng hắn chân tình giả ý chu toàn. Còn có người kia được Lục Dự coi như tâm phúc bên mình, lại tâm cơ thâm trầm mà tỏ vẻ vô tội Lục Minh…..
Hai người kia nếu hảo hảo lợi dụng, không chừng tương lai có thể trở thành trợ thủ tả hữu đắc lực của y. Ái tình là thanh đao hai lưỡi, tựa như Lục Dao trước đây bởi vì thương y như vậy, nên mới có thể làm cho hắn nhất mực khăng khăng trợ lực cho mình.
Chỉ cần cố gắng một chút nữa….
Cả Lục Minh cũng vậy….
Mạc Thu nghĩ….. hy vọng việc này Nhất Kiếm vĩnh viễn sẽ không biết được.
~~~~~~~Quỳnh: đi uống nước~~~~~~~~
Sáng sớm hôm sau khi Nhất Kiếm thức dậy, Mạc Thu đã đi mất. Nhìn đến bộ y phục chỉnh tề y xếp gọn gàng cho mình, cùng khối huyền thiết lệnh bài kia đặt trên trà kỷ, Nhất Kiếm liền thân thủ cầm lấy.
Cái khối nho nhỏ như thế này lại tượng trưng cho một phần ba thế lực Thiết Kiếm môn. Kỳ thật, Nhất Kiếm cũng hiểu rõ Mạc Thu buồn rầu vì việc gì, mấy ngày nay y chật vật, bộn bề, lại vô pháp phân thân hảo hảo giải quyết mọi sự. Mà chỉ có mình là người duy nhất có thể giúp y, cũng là người duy nhất y tín nhiệm. Nhưng do lo lắng cho thương thế của mình nên không thể mở miệng để mình giúp đỡ san sẻ ưu phiền.
Nhất Kiếm mặc xong y phục, lưng đeo Xích Tiêu bước vào Tàng Kiếm viện.
Không phải vì Mạc Thu không mở miệng, y sẽ không biết hành sự thế nào cho đúng mực.
Vì thế, Nhất Kiếm liền hạ quyết tâm cứ ngày một ngày hai liền phải đến nơi này. Chỉ cần thế, những người trong Tàng Kiếm viện liền phải chú tâm đối phó y, tự nhiên sẽ không còn thời gian dư thừa tái tìm Mạc Thu gây phiền toái.
Lúc này, trời còn tờ mờ sáng, đêm hôm qua vừa tán một trận tiểu tuyết, từng mảng bông tuyết rơi xuống, nằm rời rạc trên đường.
Nhất Kiếm chậm rãi đạp tuyết hướng vào bên trong nội viện. Thiên địa phảng phất mênh mông làm cho y có một loại cảm giác mờ mịt bất khả định hướng.
Dù lúc này coi như vẫn còn sớm, nhưng đã có một số đệ tử Tàng Kiếm viện đang quét tuyết trong sân tiểu lâu.
Đối phương đang quét quét, xoay người lại nhìn thấy Nhất Kiếm, thần sắc đột ngột biến chuyển hoảng sợ, nhưng lập tức đá một cước vào cáng chổi, đem chổi bật lên, bắt lấy mà chỉ vào Nhất Kiếm, hoành mi thụ mục nói:
“Lão tặc, ngươi đến đây làm gì?”
“Lão tặc?”
Nhất Kiếm nhướng mày.
[Lão tử đích xác niên kỷ không phải nhỏ, nhưng nào phải kẻ trộm a?]
Tự vấn bản thân Duyên Lăng Nhất Kiếm y hành sự đỉnh thiên lập địa, tác phong quang minh, lỗi lạc. Sao có thể nào lại làm chuyện đạo tặc như thế!
Nhưng thật ra, lúc trước khi Thiên La thất kiếm đến tiểu viện nháo sự, tiểu tử này, Mạc Thu đã từng nhận thức qua, nói người kia chính là đồ tôn mà thất nhân kia tối đắc ý, luôn ỷ vào tư chất bản thân vốn hảo, võ công cao, nên từ nhỏ liền hay tìm y gây sự.
Khi đó, Nhất Kiếm chỉ chuyên tâm ứng phó Thiên La thất kiếm, không có cơ hội giáo huấn tiểu tử này. Hiện giờ mạc danh kỳ diệu lại bị y cầm chổi trực diện chỉ và y, cho dù hôm nay không nhất thiết phải cãi nhau, nhưng cũng bị một phen hỏa bạo giận dữ.
Nhất Kiếm sắc mặt trầm xuống, nói:
“ Tiểu tử nhà ngươi tên là gì, xưng tên ra đi, lão tử đây không đánh bừa với hạng người vô danh vô tính.”
“Môn đồ Tàng Kiếm viện Lục Đinh Đinh! Duyên Lăng Nhất Kiếm nhà ngươi bất tài vô dụng lại không có năng lực, các vị sư thúc tổ của ta so với ngươi đều mạnh hơn. Hừ, ngươi nếu muốn ngồi lên vị trí viện thủ này, trước đánh thắng ta rồi hãy nói!”
Lục Đinh Đinh khẩu khí cuồng vọng, tay giơ cáng chổi hướng Nhất Kiếm đánh tới.
“Hôm nay ngươi phải nếm thử lợi hại của ta, Duyên Lăng nhất Kiếm kia, xem chiêu!”
Lục Đinh Đinh vốn muốn tiên phát chế nhân, nhưng vừa tiếp cận được Nhất Kiếm, bỗng xảy ra chuyện thần kỳ.
Cán chổi bằng trúc ngay lúc vừa đụng nhẹ đến ngực Nhất Kiếm, đột nhiên có một cỗ kình lực oanh động phản hồi, chấn khai hắn cùng cán chổi bay ra xa mấy trượng, rơi xuống mặt đất, cơ hồ không thể đứng dậy.
Nhất Kiếm hừ một tiếng, quay người bước đi. Bất ngờ lại phác giác tiểu tử kia tiếp tục nắm cán chổi lên, muốn đánh thêm lần nữa. Nhất Kiếm liền xuất cước đá vào người tiểu tử kia, khiến y văng một lần nữa văng ra xa thập phần chật vật tiếp xúc mặt đất, làm cho thạch phiến dưới tuyết phát ra một đạo thanh âm trầm đục vỡ vụn.
Mấy năm trước, cũng chính vì Thiết Kiếm môn mới làm cho Duyên Lăng gia rơi vào kết cục gia can tan nát. Nhất Kiếm không còn cách nào khác, ngày thường chịu đựng không muốn nhớ tới, nhưng nay lại gặp một tên không đầu không đuôi ra sức khiêu khích như thế, nếu nhẫn nhục không phác tác, bọn người kia còn xem y thành bộ dáng gì nữa chứ.
Lục Đinh Đinh ‘ô ác!’ kêu lên không ngừng, cuối cùng xông đến ôm lấy chân Nhất Kiếm, hung hăng cắn đùi y, sống chết nhất quyết không chịu nhả ra, đến mức Nhất Kiếm phải nhíu mày đau đớn.
“Đánh không lại liền cắn sao hả, tiểu tử nhà ngươi là cẩu sao?”
Nhất Kiếm nâng chân lên, nghĩ muốn tách Lục Đinh Đinh ra. Nhưng không ngờ răng của tiểu tử kia cư nhiên ác tâm cắm nhập vào huyết nhục, như thế nào cũng gỡ không được.
Xa xa truyền đến một trận kinh hô:
“Viện thủ sư đệ hạ thủ lưu tình a!”
Lúc này, người đến là thiên la thất kiếm, cùng mười thiếu niên đệ tử vây quanh, một đám người chạy về phía y, từng đạo bước chân chấn động cả tuyết sàn.
“Đinh Đinh, mau buông sư thúc tổ ngươi ra, đứa nhỏ này thật sự càng ngày càng vô pháp vô thiên, dám phạm thượng như thế, còn ra cái thể thống gì a!”
Nhất Kiếm đầu tiên nghe được tứ tự viện thủ sư đệ kia, lại nghe đến cái gì sư thúc tổ, mày kiếm lập tức lại thắt chặt thêm.
Đinh Đinh phóng miệng buông chân Nhất Kiếm ra, lớn tiếng hô:
“Sư thúc tổ các ngươi đừng tới đây a. Ta hôm nay nhất định phải đánh cho hắn răng rơi đầy đất, để tên này không còn dám tái vọng tưởng khống chế Tàng Kiếm viện chúng ta nữa!”
“Ta là đã đả bại ngươi, ngươi còn không phục?”
Nhất Kiếm nói.
Lục Đinh Đinh quả thực miệng đã ly khai, nhưng cánh tay thủy chung vẫn là ôm lấy chân y không bỏ.
“Không phục!”
Đinh Đinh liều chết nhất quyết không chịu tiếp thu.
“Nếu như vừa rồi không phải do ta quá đắc ý, đột nhiên bị một trận quái phong thổi bay ra, ngươi đã sớm trở thành bại tướng dưới tay ta!”
“Kia không phải là cái gì quái phong cả!”
Nhất Kiếm nói
[Là hộ thể chân khí a!]
Thiên La thất nhân vốn định tiến đến lôi Đinh Đinh ra, Nhất Kiếm liền thân thủ vươn tay ngăn trở, một đạo thanh âm dữ dội vang lên. Y nói:
“Vậy tái đấu đi!”
Nhất Kiếm nắm lấy cổ áo Đinh Đinh, vung tay ném đi, làm cho đối phương chật vật rơi xuống mặt đất, bám đầy tuyết.
“Thiết Kiếm môn dụng võ lập môn, dụng võ phục nhân. Tiểu tử nhà ngươi quả thực can đảm a, nhược thành cái bộ dạng như vậy còn dám tìm ta đánh. Ngươi một khi muốn đánh nhau, ta tất sẽ phụng bồi, không đánh cho ngươi tâm phục khẩu phục, lão tử sẽ không gọi là Duyên Lăng Nhất Kiếm.”
Thiên La thất nhân cơ hồ nhớ tới tình cảnh Nhất Kiếm ngày trước dùng xích tiêu kiếm pháp quyết đấu cùng Lục Dự. Người này cầm trong tay Xích Tiêu kiếm, liền hóa thành một đoàn yên hỏa, ngay cả Lục Dự chỉ có thể miễn cưỡng cùng hắn đồng quy vu tận, thắng bại bất phân. Huống hồ Lục Đinh Đinh kia bất quá cũng chỉ là một tiểu hài tử niên kỷ hơn mười tuổi, căn bản chỉ là một tiểu thiếu niên năng lực không cao.
Lục Đinh Đinh bất chấp sinh tử, tái tấn công Nhất Kiếm. Thiên la thất nhân hét lên một tiếng thê thảm, Nhất Kiếm bị thất lão tử này làm cho phân tâm hoảng sợ, một phút sơ suất liền bị đối thủ đánh trúng một chưởng.
Lập tức “phanh” một tiếng, Đinh Đinh lần thứ ba bay ra xa hơn mười thước, văng trúng vào bậc tam cấp của Tàng Kiếm viện, làm cho cả người ngã xuống lộn nhào, môn hướng phía trước đầu tại hạ phía sau, làm Nhất Kiếm không nhịn được mà bật cười.
Nhưng Nhất Kiếm nghĩ, đang trong thời điểm tỷ thí mà lại giễu cợt đối thủ thì có chút bất nhẫn. lập tức cố gắng nghiêm túc chỉnh đốn khuôn mặt, nói:
“Lục Đinh Đinh, ngươi là đã phục hay chưa?”
Lục Đinh Đinh giãy dụa chật vật đứng dậy, xoa xoa cái cổ thiếu chút nữa đã bị bẻ gãy, quát:
“Không phục! Ngươi dụng yêu pháp! Thổi quái phong làm cho ta văng ra!”
“Ai….”
Thất nhân kia có một người che mặt, nói:
“Tiểu hài tử a…. đó là chân khí hộ thể a… Một loại nội lực mà thôi….”
“Úc…”
Đinh Đinh nghi hoặc trừng mắt nhìn, nếu sư tổ đã nói thế, vậy hẳn đó không phải là yêu pháp gì rồi. Hắn lại tiếp tục nhìn thẳng, không sợ chết hướng Nhất Kiếm tái công kích.
(Nguyệt: sao ta thấy tội nghiệp nhóc này ghê =.=)
Thiên la thất nhân kia vốn sợ đồ tôn có cái gì ngoài ý muốn. Nhưng xem đi xem lại, Nhất Kiếm kia căn bản chỉ thủ chứ không tấn công, cuối cùng thậm chí còn thu hồi cả hộ thể chân khí, chỉ mượn lực của Đinh Đinh mà đem bản thân ném hắn xuống đất. Bọn họ liền yên tâm, cũng bình tĩnh lại.
Sự phụ Lục Cẩu Kỷ nay đã bế quan nghiên cứu võ học kiếm pháp, trước đây từng nói bất luận tên tiểu quỷ Mạc Thu kia đem viện thủ lệnh bài trao cho ai đi nữa, bọn họ nếu có thể phản liền cứ việc phản, muốn đánh liền đánh, đánh thắng tất có thể đoạt lại viện thủ lệnh bài, khả nếu đánh không lại, bản thân phải nhận mệnh.
Ngay ngày hôm nay, thời điểm thu được tin tức Duyên Lăng Nhất Kiếm đến đây, bảy người bọn họ đã hiểu được vì sao sư phụ lại nói như thế.
Nếu môn chủ đương nhiệm phái một hạ nhân nào đó đến, nếu đệ tự nội viện nào có thể đoạt, người đó có thể trở thành viện thủ Tàng Kiếm viện.
Khả nhưng người đến là Duyên Lăng Nhất Kiếm, bọn họ đành phải nhận mệnh mà thôi.
Đinh Đinh vẫn là không chịu bỏ qua, Nhất Kiếm cũng thập phần kiên nhẫn, khẳng định là thái độ đang giao đấu cùng tiểu bối.
Mỗi lúc đánh cho Đinh Đinh ngã xuống, Nhất Kiếm sẽ tái hỏi:
“Lục Đinh Đinh, ngươi đã phục hay chưa?”
“Không phục!”
Đinh Đinh cứ luôn đáp trả.
“Không phục, không phục, không phục!”
Thẳng cho đến lúc quăng ngã lần thứ mấy mươi, cả dáng vẻ, thần sắc hắn đều trở nên thập phần thê thảm, Đinh Đinh nằm chật vật trên mặt đất không đứng dậy nổi, mặt mũi bầm dập. Nhất Kiếm lại hỏi:
“Lục Đinh Đinh, ngươi nay đã phục chưa?”
Đinh Đinh hấp mũi, dùng một lại thanh âm khuất nghẹn trả lời:
“Ta phục…”
Giữa đám đệ tử canh giữ bên người thất kiếm có hai người thiếu niên chạy vội đến khiêng Lục Đinh Đinh bại trận quay trở về.
Tằng sư thúc tổ có lệnh, ai có thể đem viện thủ lệnh bài kia cướp về, người đó có thể trở thành viện thủ Tàng Kiếm viện này. Bọn họ thực mong muốn có thể trước mặt thất sư thúc tổ lẫn sư phụ mình thể hiện chút công lao. Bất quá, người trước mặt họ là Duyên Lăng Nhất Kiếm, một tuyệt thế cao thủ….. Bọn họ đáy mắt lóe tinh quang, nghĩ cho dù có chết cũng không quan hệ, thật muốn được cùng người này giao đấu mấy chiêu.
Lục Đinh Đinh phía trước đã luôn thường được cùng các sư thúc tổ đi đến sân uyển của tân môn chủ, này còn cùng Nhất Kiếm giao thủ, thật sự là không công bình!
Nhóm thiếu niên triển lộ vẻ mặt khẩn cầu, dùng một loại ánh mắt nai con to tròn, tha thiết nhìn Thiên La thất kiếm, thất nhân cũng hiểu được cùng một cao thủ so chiêu đối với những đứa nhỏ mày mà nói là một cơ duyên khả ngộ bất khả cầu, liền nhẹ điểm đầu chấp nhận.
Mười mấy đứa nhỏ thanh âm vui mừng lao về phía trước, đem sở học bao nhiêu năm nay tích lũy được toàn bộ thi triển ra, hướng Nhất Kiếm thay nhau mãnh công. Nhất Kiếm cảm thấy thực buồn bực, như thế nào đánh xong một người, thì lại xông lên càng nhiều người như thế?
Y nghi hoặc khó hiểu, buông chiêu chống đỡ, nhìn về phía thất nhân chỉ thấy tuyệt một bộ dạng không sai biệt nhau lắm, một nhóm lão nhân trên mặt một nhúm sơn dương hồ(Nguyệt: râu dê =)) ), y sam bạch sắc tiên phong đạo cốt, mỗi người đều nhìn mình mỉm cười đầy từ ái.
Nhất Kiếm bị nhìn đến nổi một tầng kê bì.
Người giang hồ dùng võ kết giao bằng hữu là chuyện thường tình, trọng anh hùng tích anh hùng, mà sau một phen luận bàn hóa thù thành bạn lại càng không phải ít, nhưng Nhất Kiếm thế nào cũng không ngờ tới sự tình như vậy sẽ phát sinh cùng với mình và những viện thủ Tàng Kiếm viện này.
Sau ngày đầu tiên đánh tới ngày thứ hai, thứ ba rồi thứ tư, đánh tới một đoàn binh khí trong môn đều hư hại nghiêm trọng, nên mọi người đều nhất loạt hưu binh.
~~~~~~~~~Quỳnh: uống trà đê~~~~~~~~
Thiên La thất nhân mang Nhất Kiếm tới kiếm lư xem đệ tử bọn họ chú kiếm. Cả kiếm lư hơn mười người gấp gáp làm việc, ngay cả một cái tiểu quỷ cũng bị lôi kéo ra canh hỏa lò đang nồng đượm cháy, nóng đến cả người muốn phát hồng. Bảy vị sư tổ kia thì lại nhàn rỗi vô sự lui ra đứng thật xa, nhàn nhã vuốt râu, chỉ e đứng gần sẽ bị hỏa lò thiêu mất sơn dương hồ của mình.
Nhất Kiếm định tâm quan khán, sau đó lập tức túm lấy tiểu hài tử ngay cả râu còn chưa mọc dài kia, kéo nhóc ly khai.
“Phong phải đại, lực phải đủ. Hỏa lô phải đốt đến tối vượng, chú ra kiếm mới có thể tinh thuần”
Y nói.
Hỏa lò không tinh thì mặc kệ cho dù có dùng bao nhiêu thiết tài thượng đẳng đến đâu đi nữa, kiếm chú ra chất lượng cũng sẽ kém đi. Thời điểm cao thủ so chiêu chính là liên quan đến sinh tử, Tàng Kiếm viện nếu dùng cả một tiểu hài tử thế này ra để luyện kiếm, không khỏi sẽ xảy ra thiếu sót sơ xuất.
Nhất Kiếm tung kình lực, song chưởng xuất ra, hai tòa hỏa lô cháy mạnh lên. Các trung niên đệ tử trong kiếm lư thấy Nhất Kiếm xuất ra thân thủ, tất cả đều phi thường kinh ngạc.
“Còn không mau gọi người đến!”
Thất nhân đứng từ xa hô lên.
Nhất thời, trong kiếm lư, thanh âm gọi “sư thúc, sư thúc tổ” vang lên bốn phía.
Thất nhân lại nói:
“Vị sư thúc này chính là đương gia của Xích Tiêu phường danh chấn năm xưa, đã có vô số danh kiếm qua tay, kỹ xảo rèn kiếm và nhận thức rất cao, phóng mắt khắp thiên hạ có thể nói không người sánh được.”
Thất nhân nói như vậy, không tính tới đồ đệ của bọn hắn, ngay cả các thiếu niên cũng lập tức thu hồi trạng thái lười nhác, vạn phần tôn kính ngưỡng mộ nhìn Nhất Kiếm.
“Có nhìn thấy Xích Tiêu kiếm trấn môn chi bảo trên lưng y không? Nghe nói chuôi kiếm chấn cổ này ngày trước bị Đương Quy sư thúc tổ các ngươi chém đoạn. Cuối cùng nay lại dễ dàng được sư thúc các ngươi tái hàn lại hoàn hảo. Sư thúc của các ngươi chú kiếm thuật như thế tinh thông, nếu các ngươi có thể hướng y lãnh giáo một phần thì vô cùng có lợi a.”
Thất nhân vừa dứt lời, Nhất Kiếm chỉ thấy trong kiếm lư hơn mười tầm mắt sắc bén về phía hắn, quả thực là nóng cháy phi phàm a.
“Xích Tiêu bảo kiếm sao….”
Có người hưng phấn đến nỗi thanh âm run rẩy.
“Thật lợi hại quá nha…”
“Sư thúc!”
Một nam tử trung niên chào y, trên tay cầm một trường kiếm dài hơn bốn thước còn đang dang dở, nói :
“Sư điệt thỉnh cầu sư thúc chỉ điểm một phần.”
“Ai?”
Nhất Kiếm có chút mơ hồ.
Y đột nhiên quên mất mục đích y đến Tàng Kiếm viện này là để làm gì.
(Nguyệt : anh thật ngốc a, nghe khen một chút là ngơ người ra, quên hết tất cả >’’Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.