Chương 121
Nhất Thế Hoa Thường
09/07/2017
Chương 122: Mạnh mẽ
Thiết bị phần cứng của học viện Hoàng Gia khá hoàn thiện, sân tập rất lớn, phải lớn hơn học viện Thiếu Niên mười lần, đã bao gồm các loại sân bãi, vô cùng tân tiến. Căn phòng Bạch Thời và nam sinh kia bước vào là loại phòng nhỏ bình thường nhất, không có vật che lấp, chỉ là một khoảng đất trống đơn giản, mục đích để hai bên có thể thoải mái đối kháng.
Ở trong học viện, năm nhất và năm hai dùng cơ giáp cấp thấp, đến năm ba mới được sử dụng cơ giáp trung cấp, hơn nữa vì phòng ngừa phát sinh nguy hiểm, tất cả đều không trang bị pháo hạt, chỉ có một thanh kiếm. Bạch Thời tỏ vẻ rất bình thường, sau khi tiến vào khoang điều khiển liền liếc mắt nhìn qua bàn điều khiển, nhấn nút start, chờ đợi bắt đầu.
Với tư cách luyện tập cùng, Bạch Thời không chủ động tấn công mà đứng đấy đợi đối phương ra tay trước, còn cậu thì cố gắng chậm lại phối hợp.
Nam sinh xoa tay nhìn Bạch Thời.
Ngày đầu tiên hắn bước vào học viện đã bị Tống Minh Uyên mê hoặc, sau đó được nghe kể về sự tích của đối phương thì càng chìm đắm sâu hơn, từ ngày ấy đã không gì ngăn cản nổi tình cảm này, mỗi ngày chỉ hận không thể nhìn đối phương nhiều hơn một chút. Mặc dù sâu trong lòng hắn cũng biết Tống Minh Uyên không phải là của mình, nhưng ít nhiều gì vẫn có một tia hy vọng, ai mà nghĩ nó lại tan vỡ nhanh như vậy. Hơn nữa hắn hoàn toàn không tưởng tượng được sẽ có một người xứng đôi với Tống Minh Uyên, hôm nay đột nhiên xuất hiện một kẻ cướp mất vị trí ấy, thật sự là nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Nhưng hắn biết không ai có quyền chi phối quyết định của Tống Minh Uyên, hắn chỉ cảm thấy không cam lòng mà thôi.
Cho nên bây giờ có thể danh chính ngôn thuận tự tay trừng trị tiểu yêu tinh này, toàn thân hắn đều phấn khởi, đợi nghe được xung quanh vang lên âm thanh nhắc nhở quen thuộc là lập tức lao tới, nghĩ thầm, tốt nhất phải làm tiểu yêu tinh nhận ra sự chênh lệch giữa bọn họ, sau đó thấy rõ rằng mình không xứng với nam thần, tự ti rồi chủ động rời đi.
Hắn định dùng chiêu tấn công điên cuồng không gián đoạn để chặn đầu đối phương, sau đó tận tình hành hạ một lần để giải hận, mà đúng là hắn cũng làm như vậy, nhưng rất nhanh thôi, hắn phát hiện ra tưởng tượng và thực tế chênh lệch rất nhiều, bởi vì công kích của hắn không hề chạm được vào đối phương, mà ngược lại vì mình ra chiêu vội vàng còn lảo đảo một lúc, suýt nữa đã ngã quỵ.
Fuck, nhất định không thể xấu mặt trước tiểu yêu tinh! Hắn vội vàng nhập mệnh lệnh điều chỉnh tư thế, vất vả lắm mới đứng vững.
“Cậu quá nóng vội, cứ từ từ đánh.” Bạch Thời tốt bụng nói, “Nếu như là trận đấu chính thức cậu cũng đừng đánh nhanh như vậy, rất dễ lộ sơ hở.”
Sắc mặt nam sinh có chút khó coi, không nói không rằng mà tiếp tục tấn công điên cuồng, cũng thêm chút nghiêm túc và dè chừng, nhưng kết quả vẫn y hệt lúc nãy, khác nhau là người này không đợi hắn điều chỉnh đã đẩy hắn một cái từ phía sau, làm hắn nghiêng hẳn về phía trước, ngã sõng soài trên mặt đất.
Nam sinh: “…”
Mẹ nó, tên tiểu yêu tinh nhà ngươi #(!&…
Bạch Thời thấy hắn vội vàng lật người, liền thò tay định kéo hắn dậy: “Xem đi, như vậy cậu sẽ rất bị động, phần sau cậu gần như đánh loạn, rất dễ phạm sai lầm, thật ra có thể chậm lại, suy nghĩ thật kỹ để phản chiêu, dù sao trận đấu của các cậu không hạn chế thời gian, đúng không?”
Sắc mặt nam sinh lại khó coi hơn nữa, dù nghĩ thế nào cũng không thể chấp nhận được mình không bằng người này, hơn nữa bị nói thế làm cơn giận dữ của hắn bùng nổ, đại não nóng lên, bèn nắm chặt tay dùng sức kéo người này ngã xuống, một tay khác giương nắm đất: “Câm miệng, mày có bản lĩnh thì đừng trốn, đường đường chính chính đánh với tao đi, mày cho rằng mày được ở bên nam thần là có tư cách dạy đời người khác…”
Hắn còn chưa nói hết câu thì chợt nghe một tiếng bịch, giữa ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, người này dùng tay còn lại để đỡ quyền của hắn, đồng tới nghiêng về phía trước đập một chân lên ngực hắn, hoàn toàn không thể động đậy.
Mấy chiêu này chỉ là bản năng ứng phó khi khẩn cấp của Bạch Thời, hiện tại cậu trầm mặc một giây, hỏi: “Nam thần là ai?”
Nam sinh giật mình phát hiện đã nói hớ, im lặng không đáp, hai giây sau nói lên tiếng: “Buông ra, chúng ta tiếp tục đánh.”
Bạch Thời suy ngẫm một lát, bắt đầu hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nếu như trong nguyên tác thì sẽ là “Thằng nhà quê như mày không xứng đứng bên cạnh XX (em gái), thức thời thì cút xa xa một chút, nếu không đừng trách bọn tao không khách khí”, mà bây giờ lại biến thành người theo đuổi đại ca, trên thực tế là nam thần gì gì đó… Cậu khẽ giật mình, tưởng tượng từ sau khi gặp lại đại ca thì bắt đầu đụng phải tâm thần và ánh mắt dò xét xung quanh, lập tức kinh hãi.
Ối mẹ ơi, có nhiều người thích đại ca như vậy đó hả? Chắc bình thường tụi bay mắng ông ghê lắm chứ gì? Bây giờ đang muốn gây sự? Mẹ kiếp, thật sự không thể nhẫn nhịn mà, ông đây còn tận tâm dạy bảo mi, mi cũng dám chơi ông, còn muốn giành đại ca của ông, nằm mơ đê!
Bạch Thời mặt vô cảm lui về phía sau, nhìn nam sinh đứng dậy: “Lúc nãy cậu nói muốn tôi đường đường chính chính đánh với cậu?”
Nam sinh điều chỉnh trạng thái, nhưng nghĩ sao cũng thấy không đánh được người này thì trong lòng rất khó chịu: “Đúng, cậu đừng có trốn mãi, như vậy thì còn luyện cái gì?”
“Được, đến đây đi.” Bạch Thời dứt lời, lập tức xông lên.
Nam sinh vội vàng giữ vững tinh thần, tối thiểu nhất là có thể đánh người này một cái, nhưng ngay sau đó hắn phát hiện mình quá ngây thơ, hắn còn chưa kịp nhìn thấy đối phương, cũng không theo kịp tốc độ của người này, chưa đến vài giây đã bị đập văng ra ngoài, ngã ầm ầm xuống đất.
Động tác của Bạch Thời không ngừng, thẳng tay đạp ngã hắn.
Khác với trò chơi, đây là thế giới thực, cơ thể có thể cảm nhận phụ tải mà đòn tấn công mang lại một cách rõ ràng, nam sinh bị ngã tới quay cuồng, trán còn sưng lên một cục u vì đập vào bàn điều khiển, bên tai chỉ nghe thấy một tiếng động nhức óc, hắn lại ngã thêm lần nữa, mấy giây sau mới mơ hồ mở mắt ra, thấy trên không trung xuất hiện một cơ giáp quen thuộc, hơi sợ hãi: “Cậu…”
Bạch Thời đứng từ trên cao nhìn xuống, chậm rãi rút kiếm: “Thực ra cậu tìm tôi không phải để luyện tập đúng không? Tôi ghét nhất là những kẻ dám đùa giỡn mình, chết đi!”
Đồng tử của nam sinh đột nhiên co lại, vội vàng né tránh, nhưng tuyến điều khiển tứ chi đã bị hỏng, hoàn toàn không thể động đậy, hơn nữa hắn đang nằm ngửa trên đất, khoang cứu sinh không thể nào bắn ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh kiếm sắc bén kia đâm thẳng về phía mình, dường như chỉ một giây sau là sẽ đâm thủng khoang thuyền, biến hắn thành thịt vụn.
Hắn biến sắc: “Không không không, ngừng ngừng ngừng, cứu mạng a a a a…!
Ầm!
Mình chết chắc rồi! Trong đầu hắn trống rỗng, tai thì ù ù, mãi thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn, chỉ cảm thấy sau khoảng thời gian dài như một thế kỷ, hắn mới dần dần nghe được âm thanh phía bên ngoài, hắn từ từ mở mắt, lập tức gặp phải cơ giáp phía trên, toàn thân run rẩy.
—— Mẹ nó, quá hung tàn!
Bạch Thời chậm rãi rút thanh kiếm đâm xuống bên cạnh tai hắn: “Đánh nữa không?”
Không đánh! Có chết cũng không đánh! Nam sinh há hốc miệng, tạm thời vẫn chưa tìm lại được âm thanh.
Bạch Thời lui về phía sau một chút, thấy cửa phòng bị đẩy mạnh ra, một đám người rầm rầm tràn vào, nâng cơ giáp trước mặt lên, thẳng tay phá hỏng đầu mối khu trung tâm để khoang điều khiển bắn ra, sau đó tiện tay lôi người, chậm rì rì đi ra khỏi cơ giáp.
Lúc này nam sinh vừa mới bị lôi ra, sắc mặt trắng bệch, toàn thân như nhũn ra, không thể đi nổi, cuối cùng bị mấy người nâng ra khỏi khoang điều khiển. Hắn liếc nhìn Bạch Thời đầy kinh hãi, chỉ muốn rời khỏi nơi này thật nhanh, sau này gặp phải người nọ sẽ đi đường vòng.
Người đứng bên cạnh hắn chính là đám người đi cùng, từ lúc nam sinh ngã, bọn họ đã biết xong đời rồi, bèn vội vã chạy tới, sau đó lại nhìn thấy hình ảnh hắn suýt nữa bị đâm chết, giật mình tới nỗi biến sắc, vì vậy mới bất chấp tất cả, tranh thủ xông vào phòng. Giờ phút này thấy không có án mạng, cuối cùng họ cũng yên tâm, không nhịn được mà trợn mắt giận dữ nhìn Bạch Thời: “Tiểu… Cậu rất quá đáng, đây là luyện tập, sao cậu có thể làm người ta sợ đến mức này? Đã vậy cậu ấy còn là học trưởng của cậu, cậu có biết lễ phép và tôn kính là gì không?”
“Nói bậy.” Nét mặt Bạch Thời rất thành thật: “Sinh viên hệ cơ giáp học viện Hoàng Gia chúng ta đều là tinh anh, là sự kiêu ngạo của đế quốc, là thần tượng được vô số người sùng bái, ngàn dặm mới tìm được một, chọn kỹ lựa khéo, làm sao lá gan có thể nhỏ như vậy? Trên thực tế tôi vẫn chưa dùng hết toàn lực đã thắng, cho nên học trưởng cái gì chứ, đây nhất định là kẻ nào ở bên ngoài lẻn vào, có cần tôi gọi bảo vệ không?”
Nam sinh: “…”
Mấy người còn lại: “…”
Cả đám há hốc miệng, nhìn nam sinh sắc mặt trắng bệch, sững sờ không biết phản bác thế nào.
Bạch Thời hơi xúc động: “Nhưng mà tôi thật không ngờ ở trong học viện Hoàng Gia mà cũng trông thấy cảnh não tàn như thế này, rõ ràng đã thua, lại còn xông lên chỉ vào đối phương nói ‘Cậu nên cung kính với chúng tôi’, tôi thật sự tiếc nuối, cảm thấy mình có thể đi tìm hiệu trưởng để tâm sự về vấn đề giáo dục.”
Cả đám rùng mình, bọn họ không ngu, đã sớm nhận thấy hình như nhân viên nhà trường rất coi trọng người này, cho nên mới lập kế hoạch dạy bảo một cách quang minh chính đại, ai ngờ lại thành ra như vậy.
Bạch Thời hỏi: “Ở chỗ này còn có một việc não tàn hơn nữa là ‘Nam thần bị cướp, chúng mình không vui nên muốn tìm người yêu của nam thần tính sổ”, các người có muốn nghe không?”
“…” Mấy người đồng loạt lắc đầu.
“Gặp lại, không tiễn.” Bạch Thời chuyển ánh mắt, nhìn về phía hai nam sinh khác vào theo họ, “Các cậu có chuyện gì?”
Lúc nãy hai nam sinh này tình cờ đi ngang qua, kết quả lại trông thấy một chuỗi công kích trôi chảy sắc bén, vô thức dừng lại, ngay sau đó liền thấy động tác tiếp theo.
Tốc độ của cơ giáp rất nhanh, gian phòng cũng không cao, cả quá trình lao xuống chỉ đúng hai giây, muốn di chuyển lưỡi kiếm ngay lúc sắp đâm trúng mục tiêu, thao tác phải vô cùng chính xác, vì vậy họ bắt đầu tò mò về người này, thế nên mới vào theo, rồi lại phát hiện đây là nhân vật đang đứng đầu sóng ngọn gió dạo gần đây, lập tức đoán được bảy tám phần sự việc, giờ phút này nghe Bạch Thời hỏi liền nói có muốn đánh một trận không.
Bạch Thời nhắc nhở: “Chúng ta là học viện Hoàng Gia…”
Hai người dở khóc dở cười, ngắt lời: “Tố chất cũng rất cao mà, thua là thua, yên tâm đi.”
Bạch Thời đoán chừng hai người này không cùng hội với đám người kia, liền gật đầu đồng ý, sau đó nghe họ nói muốn cậu dùng hết toàn lực mà đánh một lần, vì vậy ừ một tiếng, đợi đến lúc bắt đầu thì nhanh chóng di chuyển, trong chớp mắt đã lao tới bên cạnh, một chiêu phá hỏng đầu mối.
Bịch! Khoang điều khiển bắn ra, trận đấu kết thúc.
Không đến năm giây!
“Quá đẹp!” Bên ngoài lại có một người đi ngang qua, thấy thế không khỏi dừng lại.
Khoang thuyền trên mặt đất đã mở, nam sinh nọ chậm rãi leo ra, nhìn Bạch Thời khó tin nổi, vô thức muốn đánh thêm mấy trận, nhưng bây giờ cơ giáp đã hư tổn, hắn đành tạm lui, nhường phòng cho bạn. Người thứ hai đã có vết xe đổ, liền giữ vững tinh thần phòng thủ thật tốt, chuyên tâm đối phó với cường địch, nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh, hắn không kịp chống đỡ bao lâu đã thua hẳn, cũng kinh ngạc không kém, nói thầm một tiếng, quả nhiên ánh mắt của Tống Minh Uyên không tệ, chỉ là không rõ lai lịch của người này là gì.
Người bên ngoài đứng xem chiến cuộc nãy giờ, cuối cùng không nhịn được mà bước vào, lễ phép khiêu chiến Bạch Thời.
Bạch Thời không để tâm, gật đầu đồng ý.
Mấy người lúc nãy muốn dạy dỗ Bạch Thời vẫn chưa đi xa, một là do chân nam sinh đã nhũn ra, hai là muốn biết người nọ định làm gì, vì vậy tìm một nơi gần đó ngồi xuống, đồng loạt nhìn về phía gian phòng này, sau đó… Họ đã nhìn thấy cảnh người này giải quyết từng sinh viên hệ cơ giáp tới khiêu chiến, mới chớp mắt đã quật ngã người ta mà không tốn chút sức nào, trong đó còn bao gồm sinh viên năm ba và năm tư, việc này làm cho người vây xem càng ngày càng nhiều.
Lá gan của họ không nén nổi run rẩy, nghĩ thầm: mẹ nó, quá dữ! Cậu ta còn chưa nhập học đúng không? Sao có thể lợi hại đến mức này?!
Động tĩnh rất nhanh thu hút sự chú ý, dẫn tới một nhóm người vây xem, mà Tống Minh Uyên vừa chấm dứt một lượt chỉ đạo, đang đi tìm bóng Bạch Thời, sau đó liếc nhìn chỗ đó, chậm rãi đi qua. Những người còn lại cũng hơi tò mò, vội vàng đuổi theo, ngay sau đó nhìn thấy tình hình chiến đấu trong căn phòng, lập tức tặc lưỡi, khiếp sợ nhìn chằm chằm vào hình ảnh uy phong lẫm liệt trong phòng, có thể khiến cơ giáp cấp thấp phát huy mạnh mẽ đến mức ấy, đây là ai?
Tống Minh Uyên bình tĩnh quan sát hai ba trận, đưa tay cản lại trước khi một người khác muốn mở cửa, bước vào phòng.
Bạch Thời giật mình, cậu nghĩ đại ca tới gọi mình về, nhưng đúng lúc đang cởi dây an toàn thì thấy người này lấy cơ giáp ra, bên cạnh đồng thời vang lên một âm thanh quen thuộc.
“A Bạch, đánh một trận?”
Bạch Thời chớp mắt mấy cái: “Được!”
Mọi người: “…”
Lúc này, đám đông đã sôi trào! Đăng bởi: admin
Thiết bị phần cứng của học viện Hoàng Gia khá hoàn thiện, sân tập rất lớn, phải lớn hơn học viện Thiếu Niên mười lần, đã bao gồm các loại sân bãi, vô cùng tân tiến. Căn phòng Bạch Thời và nam sinh kia bước vào là loại phòng nhỏ bình thường nhất, không có vật che lấp, chỉ là một khoảng đất trống đơn giản, mục đích để hai bên có thể thoải mái đối kháng.
Ở trong học viện, năm nhất và năm hai dùng cơ giáp cấp thấp, đến năm ba mới được sử dụng cơ giáp trung cấp, hơn nữa vì phòng ngừa phát sinh nguy hiểm, tất cả đều không trang bị pháo hạt, chỉ có một thanh kiếm. Bạch Thời tỏ vẻ rất bình thường, sau khi tiến vào khoang điều khiển liền liếc mắt nhìn qua bàn điều khiển, nhấn nút start, chờ đợi bắt đầu.
Với tư cách luyện tập cùng, Bạch Thời không chủ động tấn công mà đứng đấy đợi đối phương ra tay trước, còn cậu thì cố gắng chậm lại phối hợp.
Nam sinh xoa tay nhìn Bạch Thời.
Ngày đầu tiên hắn bước vào học viện đã bị Tống Minh Uyên mê hoặc, sau đó được nghe kể về sự tích của đối phương thì càng chìm đắm sâu hơn, từ ngày ấy đã không gì ngăn cản nổi tình cảm này, mỗi ngày chỉ hận không thể nhìn đối phương nhiều hơn một chút. Mặc dù sâu trong lòng hắn cũng biết Tống Minh Uyên không phải là của mình, nhưng ít nhiều gì vẫn có một tia hy vọng, ai mà nghĩ nó lại tan vỡ nhanh như vậy. Hơn nữa hắn hoàn toàn không tưởng tượng được sẽ có một người xứng đôi với Tống Minh Uyên, hôm nay đột nhiên xuất hiện một kẻ cướp mất vị trí ấy, thật sự là nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Nhưng hắn biết không ai có quyền chi phối quyết định của Tống Minh Uyên, hắn chỉ cảm thấy không cam lòng mà thôi.
Cho nên bây giờ có thể danh chính ngôn thuận tự tay trừng trị tiểu yêu tinh này, toàn thân hắn đều phấn khởi, đợi nghe được xung quanh vang lên âm thanh nhắc nhở quen thuộc là lập tức lao tới, nghĩ thầm, tốt nhất phải làm tiểu yêu tinh nhận ra sự chênh lệch giữa bọn họ, sau đó thấy rõ rằng mình không xứng với nam thần, tự ti rồi chủ động rời đi.
Hắn định dùng chiêu tấn công điên cuồng không gián đoạn để chặn đầu đối phương, sau đó tận tình hành hạ một lần để giải hận, mà đúng là hắn cũng làm như vậy, nhưng rất nhanh thôi, hắn phát hiện ra tưởng tượng và thực tế chênh lệch rất nhiều, bởi vì công kích của hắn không hề chạm được vào đối phương, mà ngược lại vì mình ra chiêu vội vàng còn lảo đảo một lúc, suýt nữa đã ngã quỵ.
Fuck, nhất định không thể xấu mặt trước tiểu yêu tinh! Hắn vội vàng nhập mệnh lệnh điều chỉnh tư thế, vất vả lắm mới đứng vững.
“Cậu quá nóng vội, cứ từ từ đánh.” Bạch Thời tốt bụng nói, “Nếu như là trận đấu chính thức cậu cũng đừng đánh nhanh như vậy, rất dễ lộ sơ hở.”
Sắc mặt nam sinh có chút khó coi, không nói không rằng mà tiếp tục tấn công điên cuồng, cũng thêm chút nghiêm túc và dè chừng, nhưng kết quả vẫn y hệt lúc nãy, khác nhau là người này không đợi hắn điều chỉnh đã đẩy hắn một cái từ phía sau, làm hắn nghiêng hẳn về phía trước, ngã sõng soài trên mặt đất.
Nam sinh: “…”
Mẹ nó, tên tiểu yêu tinh nhà ngươi #(!&…
Bạch Thời thấy hắn vội vàng lật người, liền thò tay định kéo hắn dậy: “Xem đi, như vậy cậu sẽ rất bị động, phần sau cậu gần như đánh loạn, rất dễ phạm sai lầm, thật ra có thể chậm lại, suy nghĩ thật kỹ để phản chiêu, dù sao trận đấu của các cậu không hạn chế thời gian, đúng không?”
Sắc mặt nam sinh lại khó coi hơn nữa, dù nghĩ thế nào cũng không thể chấp nhận được mình không bằng người này, hơn nữa bị nói thế làm cơn giận dữ của hắn bùng nổ, đại não nóng lên, bèn nắm chặt tay dùng sức kéo người này ngã xuống, một tay khác giương nắm đất: “Câm miệng, mày có bản lĩnh thì đừng trốn, đường đường chính chính đánh với tao đi, mày cho rằng mày được ở bên nam thần là có tư cách dạy đời người khác…”
Hắn còn chưa nói hết câu thì chợt nghe một tiếng bịch, giữa ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, người này dùng tay còn lại để đỡ quyền của hắn, đồng tới nghiêng về phía trước đập một chân lên ngực hắn, hoàn toàn không thể động đậy.
Mấy chiêu này chỉ là bản năng ứng phó khi khẩn cấp của Bạch Thời, hiện tại cậu trầm mặc một giây, hỏi: “Nam thần là ai?”
Nam sinh giật mình phát hiện đã nói hớ, im lặng không đáp, hai giây sau nói lên tiếng: “Buông ra, chúng ta tiếp tục đánh.”
Bạch Thời suy ngẫm một lát, bắt đầu hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nếu như trong nguyên tác thì sẽ là “Thằng nhà quê như mày không xứng đứng bên cạnh XX (em gái), thức thời thì cút xa xa một chút, nếu không đừng trách bọn tao không khách khí”, mà bây giờ lại biến thành người theo đuổi đại ca, trên thực tế là nam thần gì gì đó… Cậu khẽ giật mình, tưởng tượng từ sau khi gặp lại đại ca thì bắt đầu đụng phải tâm thần và ánh mắt dò xét xung quanh, lập tức kinh hãi.
Ối mẹ ơi, có nhiều người thích đại ca như vậy đó hả? Chắc bình thường tụi bay mắng ông ghê lắm chứ gì? Bây giờ đang muốn gây sự? Mẹ kiếp, thật sự không thể nhẫn nhịn mà, ông đây còn tận tâm dạy bảo mi, mi cũng dám chơi ông, còn muốn giành đại ca của ông, nằm mơ đê!
Bạch Thời mặt vô cảm lui về phía sau, nhìn nam sinh đứng dậy: “Lúc nãy cậu nói muốn tôi đường đường chính chính đánh với cậu?”
Nam sinh điều chỉnh trạng thái, nhưng nghĩ sao cũng thấy không đánh được người này thì trong lòng rất khó chịu: “Đúng, cậu đừng có trốn mãi, như vậy thì còn luyện cái gì?”
“Được, đến đây đi.” Bạch Thời dứt lời, lập tức xông lên.
Nam sinh vội vàng giữ vững tinh thần, tối thiểu nhất là có thể đánh người này một cái, nhưng ngay sau đó hắn phát hiện mình quá ngây thơ, hắn còn chưa kịp nhìn thấy đối phương, cũng không theo kịp tốc độ của người này, chưa đến vài giây đã bị đập văng ra ngoài, ngã ầm ầm xuống đất.
Động tác của Bạch Thời không ngừng, thẳng tay đạp ngã hắn.
Khác với trò chơi, đây là thế giới thực, cơ thể có thể cảm nhận phụ tải mà đòn tấn công mang lại một cách rõ ràng, nam sinh bị ngã tới quay cuồng, trán còn sưng lên một cục u vì đập vào bàn điều khiển, bên tai chỉ nghe thấy một tiếng động nhức óc, hắn lại ngã thêm lần nữa, mấy giây sau mới mơ hồ mở mắt ra, thấy trên không trung xuất hiện một cơ giáp quen thuộc, hơi sợ hãi: “Cậu…”
Bạch Thời đứng từ trên cao nhìn xuống, chậm rãi rút kiếm: “Thực ra cậu tìm tôi không phải để luyện tập đúng không? Tôi ghét nhất là những kẻ dám đùa giỡn mình, chết đi!”
Đồng tử của nam sinh đột nhiên co lại, vội vàng né tránh, nhưng tuyến điều khiển tứ chi đã bị hỏng, hoàn toàn không thể động đậy, hơn nữa hắn đang nằm ngửa trên đất, khoang cứu sinh không thể nào bắn ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh kiếm sắc bén kia đâm thẳng về phía mình, dường như chỉ một giây sau là sẽ đâm thủng khoang thuyền, biến hắn thành thịt vụn.
Hắn biến sắc: “Không không không, ngừng ngừng ngừng, cứu mạng a a a a…!
Ầm!
Mình chết chắc rồi! Trong đầu hắn trống rỗng, tai thì ù ù, mãi thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn, chỉ cảm thấy sau khoảng thời gian dài như một thế kỷ, hắn mới dần dần nghe được âm thanh phía bên ngoài, hắn từ từ mở mắt, lập tức gặp phải cơ giáp phía trên, toàn thân run rẩy.
—— Mẹ nó, quá hung tàn!
Bạch Thời chậm rãi rút thanh kiếm đâm xuống bên cạnh tai hắn: “Đánh nữa không?”
Không đánh! Có chết cũng không đánh! Nam sinh há hốc miệng, tạm thời vẫn chưa tìm lại được âm thanh.
Bạch Thời lui về phía sau một chút, thấy cửa phòng bị đẩy mạnh ra, một đám người rầm rầm tràn vào, nâng cơ giáp trước mặt lên, thẳng tay phá hỏng đầu mối khu trung tâm để khoang điều khiển bắn ra, sau đó tiện tay lôi người, chậm rì rì đi ra khỏi cơ giáp.
Lúc này nam sinh vừa mới bị lôi ra, sắc mặt trắng bệch, toàn thân như nhũn ra, không thể đi nổi, cuối cùng bị mấy người nâng ra khỏi khoang điều khiển. Hắn liếc nhìn Bạch Thời đầy kinh hãi, chỉ muốn rời khỏi nơi này thật nhanh, sau này gặp phải người nọ sẽ đi đường vòng.
Người đứng bên cạnh hắn chính là đám người đi cùng, từ lúc nam sinh ngã, bọn họ đã biết xong đời rồi, bèn vội vã chạy tới, sau đó lại nhìn thấy hình ảnh hắn suýt nữa bị đâm chết, giật mình tới nỗi biến sắc, vì vậy mới bất chấp tất cả, tranh thủ xông vào phòng. Giờ phút này thấy không có án mạng, cuối cùng họ cũng yên tâm, không nhịn được mà trợn mắt giận dữ nhìn Bạch Thời: “Tiểu… Cậu rất quá đáng, đây là luyện tập, sao cậu có thể làm người ta sợ đến mức này? Đã vậy cậu ấy còn là học trưởng của cậu, cậu có biết lễ phép và tôn kính là gì không?”
“Nói bậy.” Nét mặt Bạch Thời rất thành thật: “Sinh viên hệ cơ giáp học viện Hoàng Gia chúng ta đều là tinh anh, là sự kiêu ngạo của đế quốc, là thần tượng được vô số người sùng bái, ngàn dặm mới tìm được một, chọn kỹ lựa khéo, làm sao lá gan có thể nhỏ như vậy? Trên thực tế tôi vẫn chưa dùng hết toàn lực đã thắng, cho nên học trưởng cái gì chứ, đây nhất định là kẻ nào ở bên ngoài lẻn vào, có cần tôi gọi bảo vệ không?”
Nam sinh: “…”
Mấy người còn lại: “…”
Cả đám há hốc miệng, nhìn nam sinh sắc mặt trắng bệch, sững sờ không biết phản bác thế nào.
Bạch Thời hơi xúc động: “Nhưng mà tôi thật không ngờ ở trong học viện Hoàng Gia mà cũng trông thấy cảnh não tàn như thế này, rõ ràng đã thua, lại còn xông lên chỉ vào đối phương nói ‘Cậu nên cung kính với chúng tôi’, tôi thật sự tiếc nuối, cảm thấy mình có thể đi tìm hiệu trưởng để tâm sự về vấn đề giáo dục.”
Cả đám rùng mình, bọn họ không ngu, đã sớm nhận thấy hình như nhân viên nhà trường rất coi trọng người này, cho nên mới lập kế hoạch dạy bảo một cách quang minh chính đại, ai ngờ lại thành ra như vậy.
Bạch Thời hỏi: “Ở chỗ này còn có một việc não tàn hơn nữa là ‘Nam thần bị cướp, chúng mình không vui nên muốn tìm người yêu của nam thần tính sổ”, các người có muốn nghe không?”
“…” Mấy người đồng loạt lắc đầu.
“Gặp lại, không tiễn.” Bạch Thời chuyển ánh mắt, nhìn về phía hai nam sinh khác vào theo họ, “Các cậu có chuyện gì?”
Lúc nãy hai nam sinh này tình cờ đi ngang qua, kết quả lại trông thấy một chuỗi công kích trôi chảy sắc bén, vô thức dừng lại, ngay sau đó liền thấy động tác tiếp theo.
Tốc độ của cơ giáp rất nhanh, gian phòng cũng không cao, cả quá trình lao xuống chỉ đúng hai giây, muốn di chuyển lưỡi kiếm ngay lúc sắp đâm trúng mục tiêu, thao tác phải vô cùng chính xác, vì vậy họ bắt đầu tò mò về người này, thế nên mới vào theo, rồi lại phát hiện đây là nhân vật đang đứng đầu sóng ngọn gió dạo gần đây, lập tức đoán được bảy tám phần sự việc, giờ phút này nghe Bạch Thời hỏi liền nói có muốn đánh một trận không.
Bạch Thời nhắc nhở: “Chúng ta là học viện Hoàng Gia…”
Hai người dở khóc dở cười, ngắt lời: “Tố chất cũng rất cao mà, thua là thua, yên tâm đi.”
Bạch Thời đoán chừng hai người này không cùng hội với đám người kia, liền gật đầu đồng ý, sau đó nghe họ nói muốn cậu dùng hết toàn lực mà đánh một lần, vì vậy ừ một tiếng, đợi đến lúc bắt đầu thì nhanh chóng di chuyển, trong chớp mắt đã lao tới bên cạnh, một chiêu phá hỏng đầu mối.
Bịch! Khoang điều khiển bắn ra, trận đấu kết thúc.
Không đến năm giây!
“Quá đẹp!” Bên ngoài lại có một người đi ngang qua, thấy thế không khỏi dừng lại.
Khoang thuyền trên mặt đất đã mở, nam sinh nọ chậm rãi leo ra, nhìn Bạch Thời khó tin nổi, vô thức muốn đánh thêm mấy trận, nhưng bây giờ cơ giáp đã hư tổn, hắn đành tạm lui, nhường phòng cho bạn. Người thứ hai đã có vết xe đổ, liền giữ vững tinh thần phòng thủ thật tốt, chuyên tâm đối phó với cường địch, nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh, hắn không kịp chống đỡ bao lâu đã thua hẳn, cũng kinh ngạc không kém, nói thầm một tiếng, quả nhiên ánh mắt của Tống Minh Uyên không tệ, chỉ là không rõ lai lịch của người này là gì.
Người bên ngoài đứng xem chiến cuộc nãy giờ, cuối cùng không nhịn được mà bước vào, lễ phép khiêu chiến Bạch Thời.
Bạch Thời không để tâm, gật đầu đồng ý.
Mấy người lúc nãy muốn dạy dỗ Bạch Thời vẫn chưa đi xa, một là do chân nam sinh đã nhũn ra, hai là muốn biết người nọ định làm gì, vì vậy tìm một nơi gần đó ngồi xuống, đồng loạt nhìn về phía gian phòng này, sau đó… Họ đã nhìn thấy cảnh người này giải quyết từng sinh viên hệ cơ giáp tới khiêu chiến, mới chớp mắt đã quật ngã người ta mà không tốn chút sức nào, trong đó còn bao gồm sinh viên năm ba và năm tư, việc này làm cho người vây xem càng ngày càng nhiều.
Lá gan của họ không nén nổi run rẩy, nghĩ thầm: mẹ nó, quá dữ! Cậu ta còn chưa nhập học đúng không? Sao có thể lợi hại đến mức này?!
Động tĩnh rất nhanh thu hút sự chú ý, dẫn tới một nhóm người vây xem, mà Tống Minh Uyên vừa chấm dứt một lượt chỉ đạo, đang đi tìm bóng Bạch Thời, sau đó liếc nhìn chỗ đó, chậm rãi đi qua. Những người còn lại cũng hơi tò mò, vội vàng đuổi theo, ngay sau đó nhìn thấy tình hình chiến đấu trong căn phòng, lập tức tặc lưỡi, khiếp sợ nhìn chằm chằm vào hình ảnh uy phong lẫm liệt trong phòng, có thể khiến cơ giáp cấp thấp phát huy mạnh mẽ đến mức ấy, đây là ai?
Tống Minh Uyên bình tĩnh quan sát hai ba trận, đưa tay cản lại trước khi một người khác muốn mở cửa, bước vào phòng.
Bạch Thời giật mình, cậu nghĩ đại ca tới gọi mình về, nhưng đúng lúc đang cởi dây an toàn thì thấy người này lấy cơ giáp ra, bên cạnh đồng thời vang lên một âm thanh quen thuộc.
“A Bạch, đánh một trận?”
Bạch Thời chớp mắt mấy cái: “Được!”
Mọi người: “…”
Lúc này, đám đông đã sôi trào! Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.