Chương 32
Nhất Thế Hoa Thường
09/07/2017
Chương 033: Cứu người
Bạch Thời biết Trì Hải Thiên mà đã quyết định việc gì thì rất khó làm ông đổi ý, nhưng cậu thật sự không muốn bỏ qua cơ hội tốt để tạo thiện cảm với tiểu đệ, liền có ý thuyết phục ông.
“Ông nội.”
“Sao?”
“Ngài đã nghe câu này chưa?” Bạch Thời chăm chú, thì thào: “Chỉ cần mỗi người đều trao gửi một chút yêu thương, thế giới tương lai sẽ biến thành nhân gian đẹp đẽ.”
“…” Khóe mắt Trì Hải Thiên giật giật, nhìn Bạch Thời, “Đứng dậy.”
Không, nếu đứng dậy thật, chắc chắn lão đầu phát rồ như ông sẽ tóm tui lên phòng, ông tưởng tui không biết sao? Bạch Thời ôm hai quả trứng yên lặng ngồi xổm dưới đất, chuẩn bị giãy dụa thêm một lần trước khi bị người này kéo đi: “Ông nội.”
Trì Hải Thiên im lặng nhìn cậu.
“Còn có một câu nói, coi giúp người làm vui là một loại mỹ đức.” Bạch Thời hơi dừng lại, bổ sung, “Người lớn nên làm tấm gương tốt cho trẻ nhỏ.”
Trì Hải Thiên im lặng, oắt con học được mấy thứ vớ vẩn này ở đâu thế? Lam dạy? Hay là thời kỳ phản nghịch đã đến?
Bạch Thời ngửa đầu nhìn ông, sau đó nhìn ra phía ngoài qua vách tường, thấy người kia tạm thời vẫn chưa đi, nhưng có vẻ đã tỉnh lại một chút, đang có ý định rời khỏi nơi này, Bạch Thời sốt ruột muốn chết, lại nhìn về phía Trì Hải Thiên: “Ông nội?”
Trì Hải Thiên nghe được đối thoại giữa Bạch Thời và Lam, cũng biết hai người muốn giúp Phi Minh, im lặng một thoáng, nhìn cậu rồi hỏi: “Nếu hắn không phải là người các ngươi muốn tìm thì sao?”
Bạch Thời nghĩ ngợi liền nói: “Nếu con cảm thấy hắn không việc gì, chúng ta sẽ không xen vào nữa, quay về đi ngủ là được.”
Trì Hải Thiên liếc cậu một cái, ném lại một câu đứng đấy chờ, quay người đi về phía bên kia. Bạch Thời ngơ ngác một chút, sợ lão đầu lại tùy tiện tìm lý do để qua loa mình, liền vội vàng chạy theo.
Người nên kia đang dựa vào tàng cây thở hổn hển, bắt đầu xem xét phương hướng định rời đi, lúc này chợt phát hiện có động tĩnh, vội vàng lùi về phía sau nửa bước, quăng ánh mắt cảnh giác về phía này, sau đó tình cờ liếc thấy hai bóng người một lớn một nhỏ, hắn cứ tưởng họ đã đi rồi, không ngờ lại quay lại.
Trì Hải Thiên dừng lại ở một nơi cách xa hắn ba mét, hỏi: “Có biết Phi Minh không?”
Người nọ lắc đầu.
Trì Hải Thiên nhìn Bạch Thời vừa đi theo tới nơi, thấy cậu sững lại, không biết tại sao lại có cảm giác bạn nhỏ nào đó đã bị đả kích nặng nề, liền quay lại hỏi: “Có phải người kia bảo cậu chạy về hướng này không?”
Người nọ liền giật mình: “Các người là bạn của cậu ta?”
Trì Hải Thiên cũng biết là không tìm nhầm người, bỏ lại một đâu đi theo chúng ta, sau đó không đợi hắn lên tiếng, ông đã dắt Bạch Thời đi lên lầu trước. Bạch Thời lo lắng quay lại nhìn, chỉ thấy người nọ chần chừ một lát rồi chầm chậm theo sau, cuối cùng cũng thở phào một tiếng.
Ba người trở lại nhà trọ rất nhanh, Bạch Thời đang dò xét hắn, người này có thân hình cao lớn, đường nét ngũ quan cương nghị, rất là tuấn lãng, trên người mang theo hơi thở hung hãn, dù chỉ mặc đồ thường ngày nhưng vừa nhìn đã thấy không hề tầm thường. Bên vai trái của hắn có thương tích, máu tươi nhuộm đỏ cả nửa người, nhưng hình như có xử lý đơn giản nên máu đã ngừng chảy, cũng không rỉ ra nữa.
Người này phát hiện tầm mắt của cậu, sờ lên miệng vết thương, nói: “Yên tâm, trên đường tới tôi không để lại vết máu đâu.”
Bạch Thời rất hài lòng, bỏ trứng xuống, chỉ chỉ vào khoang trị liệu cách đó không xa. Người này liếc mắt nhìn, im lặng nửa giây, gật đầu nói cám ơn họ, xoay người đi về phía đó.
Bạch Thời đã gặp qua không ít phần tử xã hội đen ở đấu trường, đã quen thuộc với với loại mùi này, nhưng có lẽ người trước mắt có khí chất rất đặc biệt, không hề khiến người ta cảm thấy chán ghét, thấy hắn tiến vào khoang trị liệu, Bạch Thời vô thức nhìn về phía Trì Hải Thiên: “Ông nội, ngài nghĩ hắn làm nghề gì?”
Trì Hải Thiên đi tới bên sô pha ngồi xuống, giọng điệu bình thản: “Quân nhân hoặc đã từng làm quân nhân.”
Bạch Thời khẽ giật mình: “Thật ạ?”
“Đoán.”
Từ “đoán” trong miệng lão đầu cũng có ý nghĩa như “khẳng định”, Bạch Thời bắt đầu tò mò quan hệ giữa Phi Minh và người này, nhưng xem bộ dạng vừa rồi thì hình như người này không quen Phi Minh, hơn nữa một người lính đột nhiên chạy tới sao Mê Điệt, là có thù oán với ông chủ kia hay là vì nhiệm vụ đặc biệt? Chẳng lẽ nam chính lại sắp mở ra cốt truyện về phó bản mới sao?
Cậu ngồi xuống bên cạnh Trì Hải Thiên, mở máy truyền tin liên hệ với Lam, thuật sơ qua sự việc một lần, bảo hắn đừng tìm nữa, sau đó hẹn ngày mai gặp, nhanh chóng ngắt trò truyện, yên lặng nhìn về phía đó, chuẩn bị chờ người này.
Họ không phải đợi lâu, mới qua hai mươi phút liền thấy người này đi ra, hắn đã cởi áo, lộ ra ***g ngực cường tráng, vai trái hoàn toàn không chút tổn hại, thậm chí còn chẳng thấy vết sẹo, khiến cho người ta phải cảm thán vì sự tuyệt vời của thời đại công nghệ cao này.
Bạch Thời ra hiệu bảo hắn ngồi xuống, đưa tầm mắt sang, phát hiện hai quả trứng của mình đang được bày ở đằng kia, liền ôm chúng mang về phòng ngủ. Nhưng khi đi qua khoang trị liệu, bước chân cậu đột nhiên dừng lại, do dự nửa giây, nghĩ thầm: mặc dù là trứng chết, nhưng vẫn phải cứu vớt một chút cứ hả, lỡ đâu lơ mơ lại sống thật, vậy thì cậu lại có thú cưng rồi!
Thế là Bạch Thời tiến lên hai bước, nghiêm túc để chúng vào khoang, khởi động chế độ trị liệu.
Trì Hải Thiên: “…”
Quân nhân nào đó: “…”
Trì Hải Thiên cố gắng kiềm chế xúc động muốn giật khóe mắt, không để ý tới oắt con này nữa, nhìn về phía người bên cạnh, hỏi mấy câu đơn giản. Sự chú của Bạch Thời nhanh chóng bị kéo lại, đi tới ngồi xuống.
Người này không đề cập tới mục đích tới sao Mê Điệt, chỉ nói thật sự không biết Phi Minh, tình huống lúc ấy khá phức tạp, sự gia nhập của Phi Minh giúp hắn thoát khỏi cảnh bị vây bắt, sau đó Phi Minh đâm hắn một đao rồi bảo hắn tới nơi này, vì vậy hắn tới, thực ra hắn cũng không rõ vì sao Phi Minh lại cứu mình.
Bạch Thời nhẫn một chút, lại nhịn một chút, cuối cùng không nhịn được, yên lặng nhìn về phía Trì Hải Thiên.
Trì Hải Thiên liếc nhìn cậu: “Muốn nói gì cứ nói.”
Vì vậy Bạch Thời liền hiểu mình không cần giả câm nữa, mở miệng hỏi: “Anh không biết cậu ta mà dám nghe theo sao?”
Nụ cười của người này mang theo cảm giác chân phương như ánh mặt trời: “Nếu như không có cậu ấy, tôi cũng không thể thoát thân dễ dàng như vậy, tôi không cảm giác được ác ý trên người cậu ấy, hơn nữa gần đây trực giác của tôi rất chính xác, dù sao không có chỗ để đi, dứt khoát tới đây.”
Bạch Thời thuận miệng ừ một tiếng, thầm nghĩ chắc Phi Minh muốn tìm cơ hội tiếp cận với ông chủ chợ đen, nhưng lại không muốn giết người, nên mới thả ngay giữa chừng, nhưng y tiếp cận với người ta là có mục đích gì? Đừng bảo là thù sâu oán nặng chứ? Thế nên việc mình giúp người hôm nay chỉ là chuyện nhỏ, muốn thu thục được tiểu đệ còn phải làm chuyện lớn nữa à?
Ôi má ơi, sao tiểu đệ này không khiến người ta bớt lo gì cả? Một người tàn phế như cậu thì lấy cái gì để chém giết với lão đại xã hội đen đây? Nhỡ thật sự bị bắt về cho thú cưng ăn thì phải làm sao? Sau này ai cứu vớt vũ trị? Các người có còn sống được không hả?
Còn nữa, đến cùng thì trong đầu tiểu đệ này đang nghĩ gì thế? Mặc dù tốt bụng thả người ta đi, nhưng y không sợ sau khi người ta bị bắt lại sẽ khai ra mình sao? Cơ mà nhìn Phi Minh có vẻ không giống thằng ngu cho lắm… Bạch Thời không nén được mà hỏi: “Hai người thật sự không quen?”
Quân nhân lắc đầu.
Ồ, có lẽ là do tiểu đệ mắt sắc, nhìn ra đây là người tốt, hoặc là trước kia đã từng gặp nhưng người này quên mất rồi, cũng có lẽ… tiểu đệ nhìn thì có vẻ thông minh, nhưng thực ra là một thằng ngốc!
Bạch Thời trầm mặc, tự an ủi mình chắc là hai khả năng trước thôi, cho dù không phải, chắc chắn tiểu đệ sẽ có lý do của mình, cậu đã đủ khổ lắm rồi, nếu nhận tiểu đệ ngốc nữa, tiền đồ thật sự đã biến thành một vùng tăm tối.
Bạch Thời hàn huyên với hắn vài câu, sau đó nghe thấy phía khoang trị liệu vang lên tiếng báo nhỏ, vội vàng chạy qua mở ra, ôm hai quả trứng chạy tới trước mặt Trì Hải Thiên, hỏi thăm xem có cách nào kiểm tra không.
Trì Hải Thiên nhìn cậu, nói đợi, sau đó cầm một cái máy đặt lên trứng, ý bảo cậu đọc kết quả: “Dò xét không có dấu hiệu sinh mạng, là trứng chết.”
Bạch Thời im lặng nửa giây, vẫn chưa từ bỏ ý định, liền đặt trứng xuống, sau đó lãnh khốc rút một thanh dao găm nhỏ ra khỏi túi quần.
Trì Hải Thiên hỏi: “Định làm gì?”
Tui đường đường là nam chính, đương nhiên phải thử mấy kiểu hay xuất hiện trong truyện chủng mã rồi! Bạch Thời trầm mặc không nói, chuẩn bị dùng hành động nói đáp án cho lão đầu, vì vậy cậu hiên ngang lẫm liệt cắt rách ngón tay mình, nhỏ một giọt máu lên vỏ trứng, ra hiệu bảo lão đầu hãy mở dụng cụ lại lần nữa đi.
Trì Hải Thiên: “…”
Quân nhân nào đó: “…”
Trì Hải Thiên cảm thấy oắt con này sắp bị trứng hành hạ đến phát điên rồi, lạnh lùng nhìn cậu: “Có muốn ăn khuya không?”
Bạch Thời mất trọn vẹn vài giây mới ngộ được, nhìn ông rồi lại nhìn trứng, kinh hãi quá chừng, mẹ kiếp, lão đầu phá của này, món đồ phải bỏ bao nhiêu tiền mới mua được mà ông đòi mang đi nấu? Ông nói mà không thấy ngại à!
Hai tay Bạch Thời run run vội vàng cướp dụng cụ kiểm tra, phát hiện vẫn là trứng chết, triệt để cam chịu, ôm hai quả trứng vào phòng ngủ, chuẩn bị dùng làm đồ trang trí.
Trì Hải Thiên chậm rãi thu ánh mắt, liếc nhìn người bên cạnh, ý bảo hắn có thể ngủ ở phòng của Ân Kiệt lúc trước, người nọ gật gật đầu, cười nói cám ơn.
Một đêm yên bình.
Ngày hôm sau, Bạch Thời theo thường lệ dậy từ rất sớm, mặc quần áo xong liền đi rửa mặt.
Trì Hải Thiên đã làm xong bữa sáng, đang ngồi trong phòng khách, người được cứu ngày hôm qua cũng có mặt, nhìn thấy Bạch Thời liền cười định lên tiếng chào hỏi, nhưng khi ánh mắt chạm tới tướng mạo của cậu, lập tức giật mình, vô thức ngồi ngay ngắn.
Bạch Thời nhạy bén phát hiện ra sự khác thường của hắn, sờ sờ mặt mình, nghĩ thầm mình ở trong nhà không quen đeo mặt nạ, nhưng người này không biết cậu là tuyển thủ ở đấu trường, lẽ ra không nên kinh ngạc như vậy chứ? Liền hỏi: “Sao thế?”
Người nọ vội vã hoàn hồn: “Không, không có gì.”
Bạch Thời nhìn hắn vài lần, không để ý nữa, sau khi rửa mặt liền bắt đầu ăn sáng.
Quân nhân ngồi đối diện với cậu, thỉnh thoảng lại nhìn cậu, do dự một chút, không nhịn được liền nói: “Dung mạo của cậu hơi giống một người tôi quen.”
Bạch Thời thờ ơ ừ một tiếng, tiếp tục ăn, hai giây sau đột nhiên ngẩng đầu: “Hả?”
Ôi má ơi không phải chứ, chẳng lẽ phó bản thân thế được mở ra nhanh như vậy? Không đúng, hay là đây chỉ là đoạn mở đầu của mấy tên khốn nạn kia? Cậu thăm dò hỏi: “Giống ai?”
“Một người bạn.”
Bạch Thời xoắn xuýt vài giây, lại hỏi: “Là ai?”
Quân nhân cười cười: “Chỉ là một người bạn.”
Bạch Thời biết rõ lòng cảnh giác của người này rất cao, dù có hỏi cũng chẳng ra được thông tin hữu dụng, chỉ đơn giản ừ một tiếng, tạm thời bỏ qua.
Hôm nay cậu có hẹn với Lam, sau khi cơm nước xong xuôi liền vào phòng tắm, chuẩn bị dán mặt nạ lên, trong phòng khách chỉ còn lại hai người. Trì Hải Thiên nhìn quân nhân: “Cậu có tính toán gì không?”
“Tôi còn có việc phải làm, bây giờ nên cáo từ rồi.” Quân nhân dừng một chút, “Tôi nợ các vị một ân tình, đợi sau khi tôi giải quyết xong xuôi mọi việc, nhất định sẽ báo đáp…”
Trì Hải Thiên khoát tay cắt ngang lời hắn: “Không cần báo đáp, ta chỉ có một yêu cầu.”
“Ngài nói đi.”
“Ta không biết cậu sẽ ở lại sao Mê Điệt bao lâu, nhưng nếu trong tương lai cậu vô tình phát hiện cháu ta có điểm gì hơn người, ta hy vọng cậu đừng nói cho ai biết.”
Mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng quân nhân biết Trì Hải Thiên làm vậy là vì muốn bảo vệ cháu trai, chỉ là bản năng phản ứng với nguy hiểm vẫn khiến hắn vô thức điều chỉnh cơ thể tới trạng thái tốt nhất, im lặng nhìn người trước mặt.
Người này luôn mang nét mặt lạnh nhạt, lại mang theo sát khí mơ hồ khiến người ta kiêng kị, hắn không hề nghi ngờ, nếu như mình lộ ra một chút dao động, người này tuyệt đối có thể giết mình.
Hắn nhìn ông không chớp mắt, nghiêm nghị nói: “Được.”
Trì Hải Thiên thu hồi ánh mắt: “Cậu đi đi.”
Lúc Bạch Thời đi ra trong phòng khách cũng chỉ còn lại một mình Trì Hải Thiên, cậu chớp mắt mấy cái: “Người kia đâu rồi ạ?”
“Đi rồi.”
“… Ngài không cản lại sao?”
“Vì sao ta lại phải cản?”
Bạch Thời tẻ ngắt nhìn ông, liệu ông có biết bí ẩn về thân thế của tui có thể tìm được chỗ đột phá từ hắn không? Nhận lại người thân, tui đây sẽ thành cao phú suất ngon lành luôn, chẳng phải chuyện thành lập câu lạc bộ gì đó sẽ được giải quyết chỉ trong một tích tắc?
Trì Hải Thiên nhìn cậu: “Sao?”
“Không có gì.” Bạch Thời ép buộc bản thân phải bình tĩnh, nghĩ thầm quả nhiên vẫn phải đi từng bước từng bước một, liền ra khỏi nhà đi gặp Lam, hỏi xem Phi Minh suy nghĩ thế nào.
“Tạm thời anh vẫn chưa gặp được Phi Minh.” Lam cười nói, “Nhưng anh đã nói cho hắn biết là cậu đã cứu người.”
Tinh thần của Bạch Thời lập tức tỉnh táo: “Hắn có phản ứng gì?”
“Ừ một tiếng rồi dập máy.”
Bạch Thời: “…”
Má, tiểu đệ à, có cần thiết phải cao quý lạnh lùng đến thế không?
“Anh đoán là hắn có việc bận, không rút ra thời gian nói chuyện với anh được, đợi sau khi gặp rồi nói sau.” Lam xoa xoa đầu Bạch Thời an ủi, hỏi: “Người được cứu đâu?”
“Đi rồi, tôi cũng không biết đã đi đâu.”
Lam hơi kinh ngạc, nghe Bạch Thời kể tỉ mỉ chuyện xảy ra tối qua liền gật đầu, không phát biểu suy nghĩ. Buổi tối Bạch Thời phải thi đấu, còn phải dạy dỗ Trì Tả và mấy tiểu đệ ở học viện Bell nữa, liền trò chuyện vài câu với Lam rồi về nhà, mới vậy mà một ngày đã qua, tới tối cậu xuất phát đến đấu trường.
Lần này Lam đã gặp được Phi Minh, cười cười chuyển đạt lòng biết ơn của y cho Bạch Thời.
“Còn nữa không?” Bạch Thời vội hỏi, muốn biết liệu mình đã được thăng cấp từ người qua đường thành bạn chưa.
Lam do dự một chút: “Hắn nói cám ơn sự hỗ trợ của cậu.”
Bạch Thời nghi ngờ nhìn hắn: “Có phải cậu đang giấu tôi cái gì không?”
“Em trai à.” Lam sắp xếp lại ngôn ngữ, “Cậu phải biết, từ sau lần thách đấu dạo nọ, Phi Minh chưa từng tới đấu trường, ngoại trừ lần gặp ở ngoài phòng nghỉ với cậu hôm ấy, anh cũng chỉ gặp lại hắn vào tối nay thôi, vì vậy ấn tượng của Phi Minh với cậu vẫn chỉ dừng lại ở lần gặp trước.”
“Cho nên?”
Lam móc một phong thư ra khỏi túi đưa tới: “Phi Minh gửi cái này cho cậu.”
Bạch Thời kinh ngạc mở ra, lập tức nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Phi Minh —— Đúng là cậu đã được thăng cấp rồi, người ta đổi từ từ giấy trắng có chữ ký thành ảnh chụp có chữ ký luôn nha, vậy là cậu nhận được một tấm hình có chữ ký đó nha!!!
Bạch Thời: “…”
Lam nín cười: “Em trai, không sao chứ?”
Bạch Thời yên lặng không nói.
Mịa, tiểu đệ à, đợi tới ngày ông đây làm việc lớn, mi có xin chữ kí thì ông cũng không để ý tới mi đâu! Còn nữa, mi nên thấy may đi, bây giờ ông vẫn coi mi là tiểu đệ đó, nếu không thì chắc chắn ông sẽ dùng cái ảnh này để quảng cáo nam khoa, đến lúc đó toàn bộ người trên sao Mê Điệt sẽ biết bệnh của mi đã được trị!
Lam còn muốn nói gì đó, ánh mắt vô thức liếc qua liền thấy Tam Thiếu, không khỏi dừng lại.
Tam Thiếu đang dò xét Bạch Thời, rút tấm ảnh trong tay cậu ra, nhìn người trong ảnh lại nhìn Bạch Thời, bình tĩnh hỏi: “Đây là thần tượng của cậu?”
Bạch Thời lắc đầu lia lịa, đây là tiểu đệ ngu ngốc của tui!
Cậu phẫn hận chỉ chỉ ảnh chụp, lại chỉ chỉ bản thân, khoát khoát tay.
Tam Thiếu trầm ngâm một lát: “Cậu không muốn, hắn chủ động đưa cho cậu?”
Bạch Thời lại gật đầu.
Tam Thiếu trả lại tấm ảnh, dặn dò: “Lần sau còn làm như vậy, cậu cứ ném lại vào mặt hắn.”
Bạch Thời kinh ngạc nhìn anh, cảm giác hình như người này đang bảo vệ cậu, nghĩ thầm, có khi người này vì thấy mình còn nhỏ mà đã lợi hại như vậy, nên bắt đầu tán tưởng mình, nói không chừng một ngày nào đó sẽ thuyết phục được anh gia nhập chiến đội, tiểu đệ đã nằm trong tầm tay rồi!
Bạch Thời bỗng cảm thấy vui mừng, so sánh mới thấy, tiểu đệ này thật sự không tệ chút nào! Đăng bởi: admin
Bạch Thời biết Trì Hải Thiên mà đã quyết định việc gì thì rất khó làm ông đổi ý, nhưng cậu thật sự không muốn bỏ qua cơ hội tốt để tạo thiện cảm với tiểu đệ, liền có ý thuyết phục ông.
“Ông nội.”
“Sao?”
“Ngài đã nghe câu này chưa?” Bạch Thời chăm chú, thì thào: “Chỉ cần mỗi người đều trao gửi một chút yêu thương, thế giới tương lai sẽ biến thành nhân gian đẹp đẽ.”
“…” Khóe mắt Trì Hải Thiên giật giật, nhìn Bạch Thời, “Đứng dậy.”
Không, nếu đứng dậy thật, chắc chắn lão đầu phát rồ như ông sẽ tóm tui lên phòng, ông tưởng tui không biết sao? Bạch Thời ôm hai quả trứng yên lặng ngồi xổm dưới đất, chuẩn bị giãy dụa thêm một lần trước khi bị người này kéo đi: “Ông nội.”
Trì Hải Thiên im lặng nhìn cậu.
“Còn có một câu nói, coi giúp người làm vui là một loại mỹ đức.” Bạch Thời hơi dừng lại, bổ sung, “Người lớn nên làm tấm gương tốt cho trẻ nhỏ.”
Trì Hải Thiên im lặng, oắt con học được mấy thứ vớ vẩn này ở đâu thế? Lam dạy? Hay là thời kỳ phản nghịch đã đến?
Bạch Thời ngửa đầu nhìn ông, sau đó nhìn ra phía ngoài qua vách tường, thấy người kia tạm thời vẫn chưa đi, nhưng có vẻ đã tỉnh lại một chút, đang có ý định rời khỏi nơi này, Bạch Thời sốt ruột muốn chết, lại nhìn về phía Trì Hải Thiên: “Ông nội?”
Trì Hải Thiên nghe được đối thoại giữa Bạch Thời và Lam, cũng biết hai người muốn giúp Phi Minh, im lặng một thoáng, nhìn cậu rồi hỏi: “Nếu hắn không phải là người các ngươi muốn tìm thì sao?”
Bạch Thời nghĩ ngợi liền nói: “Nếu con cảm thấy hắn không việc gì, chúng ta sẽ không xen vào nữa, quay về đi ngủ là được.”
Trì Hải Thiên liếc cậu một cái, ném lại một câu đứng đấy chờ, quay người đi về phía bên kia. Bạch Thời ngơ ngác một chút, sợ lão đầu lại tùy tiện tìm lý do để qua loa mình, liền vội vàng chạy theo.
Người nên kia đang dựa vào tàng cây thở hổn hển, bắt đầu xem xét phương hướng định rời đi, lúc này chợt phát hiện có động tĩnh, vội vàng lùi về phía sau nửa bước, quăng ánh mắt cảnh giác về phía này, sau đó tình cờ liếc thấy hai bóng người một lớn một nhỏ, hắn cứ tưởng họ đã đi rồi, không ngờ lại quay lại.
Trì Hải Thiên dừng lại ở một nơi cách xa hắn ba mét, hỏi: “Có biết Phi Minh không?”
Người nọ lắc đầu.
Trì Hải Thiên nhìn Bạch Thời vừa đi theo tới nơi, thấy cậu sững lại, không biết tại sao lại có cảm giác bạn nhỏ nào đó đã bị đả kích nặng nề, liền quay lại hỏi: “Có phải người kia bảo cậu chạy về hướng này không?”
Người nọ liền giật mình: “Các người là bạn của cậu ta?”
Trì Hải Thiên cũng biết là không tìm nhầm người, bỏ lại một đâu đi theo chúng ta, sau đó không đợi hắn lên tiếng, ông đã dắt Bạch Thời đi lên lầu trước. Bạch Thời lo lắng quay lại nhìn, chỉ thấy người nọ chần chừ một lát rồi chầm chậm theo sau, cuối cùng cũng thở phào một tiếng.
Ba người trở lại nhà trọ rất nhanh, Bạch Thời đang dò xét hắn, người này có thân hình cao lớn, đường nét ngũ quan cương nghị, rất là tuấn lãng, trên người mang theo hơi thở hung hãn, dù chỉ mặc đồ thường ngày nhưng vừa nhìn đã thấy không hề tầm thường. Bên vai trái của hắn có thương tích, máu tươi nhuộm đỏ cả nửa người, nhưng hình như có xử lý đơn giản nên máu đã ngừng chảy, cũng không rỉ ra nữa.
Người này phát hiện tầm mắt của cậu, sờ lên miệng vết thương, nói: “Yên tâm, trên đường tới tôi không để lại vết máu đâu.”
Bạch Thời rất hài lòng, bỏ trứng xuống, chỉ chỉ vào khoang trị liệu cách đó không xa. Người này liếc mắt nhìn, im lặng nửa giây, gật đầu nói cám ơn họ, xoay người đi về phía đó.
Bạch Thời đã gặp qua không ít phần tử xã hội đen ở đấu trường, đã quen thuộc với với loại mùi này, nhưng có lẽ người trước mắt có khí chất rất đặc biệt, không hề khiến người ta cảm thấy chán ghét, thấy hắn tiến vào khoang trị liệu, Bạch Thời vô thức nhìn về phía Trì Hải Thiên: “Ông nội, ngài nghĩ hắn làm nghề gì?”
Trì Hải Thiên đi tới bên sô pha ngồi xuống, giọng điệu bình thản: “Quân nhân hoặc đã từng làm quân nhân.”
Bạch Thời khẽ giật mình: “Thật ạ?”
“Đoán.”
Từ “đoán” trong miệng lão đầu cũng có ý nghĩa như “khẳng định”, Bạch Thời bắt đầu tò mò quan hệ giữa Phi Minh và người này, nhưng xem bộ dạng vừa rồi thì hình như người này không quen Phi Minh, hơn nữa một người lính đột nhiên chạy tới sao Mê Điệt, là có thù oán với ông chủ kia hay là vì nhiệm vụ đặc biệt? Chẳng lẽ nam chính lại sắp mở ra cốt truyện về phó bản mới sao?
Cậu ngồi xuống bên cạnh Trì Hải Thiên, mở máy truyền tin liên hệ với Lam, thuật sơ qua sự việc một lần, bảo hắn đừng tìm nữa, sau đó hẹn ngày mai gặp, nhanh chóng ngắt trò truyện, yên lặng nhìn về phía đó, chuẩn bị chờ người này.
Họ không phải đợi lâu, mới qua hai mươi phút liền thấy người này đi ra, hắn đã cởi áo, lộ ra ***g ngực cường tráng, vai trái hoàn toàn không chút tổn hại, thậm chí còn chẳng thấy vết sẹo, khiến cho người ta phải cảm thán vì sự tuyệt vời của thời đại công nghệ cao này.
Bạch Thời ra hiệu bảo hắn ngồi xuống, đưa tầm mắt sang, phát hiện hai quả trứng của mình đang được bày ở đằng kia, liền ôm chúng mang về phòng ngủ. Nhưng khi đi qua khoang trị liệu, bước chân cậu đột nhiên dừng lại, do dự nửa giây, nghĩ thầm: mặc dù là trứng chết, nhưng vẫn phải cứu vớt một chút cứ hả, lỡ đâu lơ mơ lại sống thật, vậy thì cậu lại có thú cưng rồi!
Thế là Bạch Thời tiến lên hai bước, nghiêm túc để chúng vào khoang, khởi động chế độ trị liệu.
Trì Hải Thiên: “…”
Quân nhân nào đó: “…”
Trì Hải Thiên cố gắng kiềm chế xúc động muốn giật khóe mắt, không để ý tới oắt con này nữa, nhìn về phía người bên cạnh, hỏi mấy câu đơn giản. Sự chú của Bạch Thời nhanh chóng bị kéo lại, đi tới ngồi xuống.
Người này không đề cập tới mục đích tới sao Mê Điệt, chỉ nói thật sự không biết Phi Minh, tình huống lúc ấy khá phức tạp, sự gia nhập của Phi Minh giúp hắn thoát khỏi cảnh bị vây bắt, sau đó Phi Minh đâm hắn một đao rồi bảo hắn tới nơi này, vì vậy hắn tới, thực ra hắn cũng không rõ vì sao Phi Minh lại cứu mình.
Bạch Thời nhẫn một chút, lại nhịn một chút, cuối cùng không nhịn được, yên lặng nhìn về phía Trì Hải Thiên.
Trì Hải Thiên liếc nhìn cậu: “Muốn nói gì cứ nói.”
Vì vậy Bạch Thời liền hiểu mình không cần giả câm nữa, mở miệng hỏi: “Anh không biết cậu ta mà dám nghe theo sao?”
Nụ cười của người này mang theo cảm giác chân phương như ánh mặt trời: “Nếu như không có cậu ấy, tôi cũng không thể thoát thân dễ dàng như vậy, tôi không cảm giác được ác ý trên người cậu ấy, hơn nữa gần đây trực giác của tôi rất chính xác, dù sao không có chỗ để đi, dứt khoát tới đây.”
Bạch Thời thuận miệng ừ một tiếng, thầm nghĩ chắc Phi Minh muốn tìm cơ hội tiếp cận với ông chủ chợ đen, nhưng lại không muốn giết người, nên mới thả ngay giữa chừng, nhưng y tiếp cận với người ta là có mục đích gì? Đừng bảo là thù sâu oán nặng chứ? Thế nên việc mình giúp người hôm nay chỉ là chuyện nhỏ, muốn thu thục được tiểu đệ còn phải làm chuyện lớn nữa à?
Ôi má ơi, sao tiểu đệ này không khiến người ta bớt lo gì cả? Một người tàn phế như cậu thì lấy cái gì để chém giết với lão đại xã hội đen đây? Nhỡ thật sự bị bắt về cho thú cưng ăn thì phải làm sao? Sau này ai cứu vớt vũ trị? Các người có còn sống được không hả?
Còn nữa, đến cùng thì trong đầu tiểu đệ này đang nghĩ gì thế? Mặc dù tốt bụng thả người ta đi, nhưng y không sợ sau khi người ta bị bắt lại sẽ khai ra mình sao? Cơ mà nhìn Phi Minh có vẻ không giống thằng ngu cho lắm… Bạch Thời không nén được mà hỏi: “Hai người thật sự không quen?”
Quân nhân lắc đầu.
Ồ, có lẽ là do tiểu đệ mắt sắc, nhìn ra đây là người tốt, hoặc là trước kia đã từng gặp nhưng người này quên mất rồi, cũng có lẽ… tiểu đệ nhìn thì có vẻ thông minh, nhưng thực ra là một thằng ngốc!
Bạch Thời trầm mặc, tự an ủi mình chắc là hai khả năng trước thôi, cho dù không phải, chắc chắn tiểu đệ sẽ có lý do của mình, cậu đã đủ khổ lắm rồi, nếu nhận tiểu đệ ngốc nữa, tiền đồ thật sự đã biến thành một vùng tăm tối.
Bạch Thời hàn huyên với hắn vài câu, sau đó nghe thấy phía khoang trị liệu vang lên tiếng báo nhỏ, vội vàng chạy qua mở ra, ôm hai quả trứng chạy tới trước mặt Trì Hải Thiên, hỏi thăm xem có cách nào kiểm tra không.
Trì Hải Thiên nhìn cậu, nói đợi, sau đó cầm một cái máy đặt lên trứng, ý bảo cậu đọc kết quả: “Dò xét không có dấu hiệu sinh mạng, là trứng chết.”
Bạch Thời im lặng nửa giây, vẫn chưa từ bỏ ý định, liền đặt trứng xuống, sau đó lãnh khốc rút một thanh dao găm nhỏ ra khỏi túi quần.
Trì Hải Thiên hỏi: “Định làm gì?”
Tui đường đường là nam chính, đương nhiên phải thử mấy kiểu hay xuất hiện trong truyện chủng mã rồi! Bạch Thời trầm mặc không nói, chuẩn bị dùng hành động nói đáp án cho lão đầu, vì vậy cậu hiên ngang lẫm liệt cắt rách ngón tay mình, nhỏ một giọt máu lên vỏ trứng, ra hiệu bảo lão đầu hãy mở dụng cụ lại lần nữa đi.
Trì Hải Thiên: “…”
Quân nhân nào đó: “…”
Trì Hải Thiên cảm thấy oắt con này sắp bị trứng hành hạ đến phát điên rồi, lạnh lùng nhìn cậu: “Có muốn ăn khuya không?”
Bạch Thời mất trọn vẹn vài giây mới ngộ được, nhìn ông rồi lại nhìn trứng, kinh hãi quá chừng, mẹ kiếp, lão đầu phá của này, món đồ phải bỏ bao nhiêu tiền mới mua được mà ông đòi mang đi nấu? Ông nói mà không thấy ngại à!
Hai tay Bạch Thời run run vội vàng cướp dụng cụ kiểm tra, phát hiện vẫn là trứng chết, triệt để cam chịu, ôm hai quả trứng vào phòng ngủ, chuẩn bị dùng làm đồ trang trí.
Trì Hải Thiên chậm rãi thu ánh mắt, liếc nhìn người bên cạnh, ý bảo hắn có thể ngủ ở phòng của Ân Kiệt lúc trước, người nọ gật gật đầu, cười nói cám ơn.
Một đêm yên bình.
Ngày hôm sau, Bạch Thời theo thường lệ dậy từ rất sớm, mặc quần áo xong liền đi rửa mặt.
Trì Hải Thiên đã làm xong bữa sáng, đang ngồi trong phòng khách, người được cứu ngày hôm qua cũng có mặt, nhìn thấy Bạch Thời liền cười định lên tiếng chào hỏi, nhưng khi ánh mắt chạm tới tướng mạo của cậu, lập tức giật mình, vô thức ngồi ngay ngắn.
Bạch Thời nhạy bén phát hiện ra sự khác thường của hắn, sờ sờ mặt mình, nghĩ thầm mình ở trong nhà không quen đeo mặt nạ, nhưng người này không biết cậu là tuyển thủ ở đấu trường, lẽ ra không nên kinh ngạc như vậy chứ? Liền hỏi: “Sao thế?”
Người nọ vội vã hoàn hồn: “Không, không có gì.”
Bạch Thời nhìn hắn vài lần, không để ý nữa, sau khi rửa mặt liền bắt đầu ăn sáng.
Quân nhân ngồi đối diện với cậu, thỉnh thoảng lại nhìn cậu, do dự một chút, không nhịn được liền nói: “Dung mạo của cậu hơi giống một người tôi quen.”
Bạch Thời thờ ơ ừ một tiếng, tiếp tục ăn, hai giây sau đột nhiên ngẩng đầu: “Hả?”
Ôi má ơi không phải chứ, chẳng lẽ phó bản thân thế được mở ra nhanh như vậy? Không đúng, hay là đây chỉ là đoạn mở đầu của mấy tên khốn nạn kia? Cậu thăm dò hỏi: “Giống ai?”
“Một người bạn.”
Bạch Thời xoắn xuýt vài giây, lại hỏi: “Là ai?”
Quân nhân cười cười: “Chỉ là một người bạn.”
Bạch Thời biết rõ lòng cảnh giác của người này rất cao, dù có hỏi cũng chẳng ra được thông tin hữu dụng, chỉ đơn giản ừ một tiếng, tạm thời bỏ qua.
Hôm nay cậu có hẹn với Lam, sau khi cơm nước xong xuôi liền vào phòng tắm, chuẩn bị dán mặt nạ lên, trong phòng khách chỉ còn lại hai người. Trì Hải Thiên nhìn quân nhân: “Cậu có tính toán gì không?”
“Tôi còn có việc phải làm, bây giờ nên cáo từ rồi.” Quân nhân dừng một chút, “Tôi nợ các vị một ân tình, đợi sau khi tôi giải quyết xong xuôi mọi việc, nhất định sẽ báo đáp…”
Trì Hải Thiên khoát tay cắt ngang lời hắn: “Không cần báo đáp, ta chỉ có một yêu cầu.”
“Ngài nói đi.”
“Ta không biết cậu sẽ ở lại sao Mê Điệt bao lâu, nhưng nếu trong tương lai cậu vô tình phát hiện cháu ta có điểm gì hơn người, ta hy vọng cậu đừng nói cho ai biết.”
Mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng quân nhân biết Trì Hải Thiên làm vậy là vì muốn bảo vệ cháu trai, chỉ là bản năng phản ứng với nguy hiểm vẫn khiến hắn vô thức điều chỉnh cơ thể tới trạng thái tốt nhất, im lặng nhìn người trước mặt.
Người này luôn mang nét mặt lạnh nhạt, lại mang theo sát khí mơ hồ khiến người ta kiêng kị, hắn không hề nghi ngờ, nếu như mình lộ ra một chút dao động, người này tuyệt đối có thể giết mình.
Hắn nhìn ông không chớp mắt, nghiêm nghị nói: “Được.”
Trì Hải Thiên thu hồi ánh mắt: “Cậu đi đi.”
Lúc Bạch Thời đi ra trong phòng khách cũng chỉ còn lại một mình Trì Hải Thiên, cậu chớp mắt mấy cái: “Người kia đâu rồi ạ?”
“Đi rồi.”
“… Ngài không cản lại sao?”
“Vì sao ta lại phải cản?”
Bạch Thời tẻ ngắt nhìn ông, liệu ông có biết bí ẩn về thân thế của tui có thể tìm được chỗ đột phá từ hắn không? Nhận lại người thân, tui đây sẽ thành cao phú suất ngon lành luôn, chẳng phải chuyện thành lập câu lạc bộ gì đó sẽ được giải quyết chỉ trong một tích tắc?
Trì Hải Thiên nhìn cậu: “Sao?”
“Không có gì.” Bạch Thời ép buộc bản thân phải bình tĩnh, nghĩ thầm quả nhiên vẫn phải đi từng bước từng bước một, liền ra khỏi nhà đi gặp Lam, hỏi xem Phi Minh suy nghĩ thế nào.
“Tạm thời anh vẫn chưa gặp được Phi Minh.” Lam cười nói, “Nhưng anh đã nói cho hắn biết là cậu đã cứu người.”
Tinh thần của Bạch Thời lập tức tỉnh táo: “Hắn có phản ứng gì?”
“Ừ một tiếng rồi dập máy.”
Bạch Thời: “…”
Má, tiểu đệ à, có cần thiết phải cao quý lạnh lùng đến thế không?
“Anh đoán là hắn có việc bận, không rút ra thời gian nói chuyện với anh được, đợi sau khi gặp rồi nói sau.” Lam xoa xoa đầu Bạch Thời an ủi, hỏi: “Người được cứu đâu?”
“Đi rồi, tôi cũng không biết đã đi đâu.”
Lam hơi kinh ngạc, nghe Bạch Thời kể tỉ mỉ chuyện xảy ra tối qua liền gật đầu, không phát biểu suy nghĩ. Buổi tối Bạch Thời phải thi đấu, còn phải dạy dỗ Trì Tả và mấy tiểu đệ ở học viện Bell nữa, liền trò chuyện vài câu với Lam rồi về nhà, mới vậy mà một ngày đã qua, tới tối cậu xuất phát đến đấu trường.
Lần này Lam đã gặp được Phi Minh, cười cười chuyển đạt lòng biết ơn của y cho Bạch Thời.
“Còn nữa không?” Bạch Thời vội hỏi, muốn biết liệu mình đã được thăng cấp từ người qua đường thành bạn chưa.
Lam do dự một chút: “Hắn nói cám ơn sự hỗ trợ của cậu.”
Bạch Thời nghi ngờ nhìn hắn: “Có phải cậu đang giấu tôi cái gì không?”
“Em trai à.” Lam sắp xếp lại ngôn ngữ, “Cậu phải biết, từ sau lần thách đấu dạo nọ, Phi Minh chưa từng tới đấu trường, ngoại trừ lần gặp ở ngoài phòng nghỉ với cậu hôm ấy, anh cũng chỉ gặp lại hắn vào tối nay thôi, vì vậy ấn tượng của Phi Minh với cậu vẫn chỉ dừng lại ở lần gặp trước.”
“Cho nên?”
Lam móc một phong thư ra khỏi túi đưa tới: “Phi Minh gửi cái này cho cậu.”
Bạch Thời kinh ngạc mở ra, lập tức nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Phi Minh —— Đúng là cậu đã được thăng cấp rồi, người ta đổi từ từ giấy trắng có chữ ký thành ảnh chụp có chữ ký luôn nha, vậy là cậu nhận được một tấm hình có chữ ký đó nha!!!
Bạch Thời: “…”
Lam nín cười: “Em trai, không sao chứ?”
Bạch Thời yên lặng không nói.
Mịa, tiểu đệ à, đợi tới ngày ông đây làm việc lớn, mi có xin chữ kí thì ông cũng không để ý tới mi đâu! Còn nữa, mi nên thấy may đi, bây giờ ông vẫn coi mi là tiểu đệ đó, nếu không thì chắc chắn ông sẽ dùng cái ảnh này để quảng cáo nam khoa, đến lúc đó toàn bộ người trên sao Mê Điệt sẽ biết bệnh của mi đã được trị!
Lam còn muốn nói gì đó, ánh mắt vô thức liếc qua liền thấy Tam Thiếu, không khỏi dừng lại.
Tam Thiếu đang dò xét Bạch Thời, rút tấm ảnh trong tay cậu ra, nhìn người trong ảnh lại nhìn Bạch Thời, bình tĩnh hỏi: “Đây là thần tượng của cậu?”
Bạch Thời lắc đầu lia lịa, đây là tiểu đệ ngu ngốc của tui!
Cậu phẫn hận chỉ chỉ ảnh chụp, lại chỉ chỉ bản thân, khoát khoát tay.
Tam Thiếu trầm ngâm một lát: “Cậu không muốn, hắn chủ động đưa cho cậu?”
Bạch Thời lại gật đầu.
Tam Thiếu trả lại tấm ảnh, dặn dò: “Lần sau còn làm như vậy, cậu cứ ném lại vào mặt hắn.”
Bạch Thời kinh ngạc nhìn anh, cảm giác hình như người này đang bảo vệ cậu, nghĩ thầm, có khi người này vì thấy mình còn nhỏ mà đã lợi hại như vậy, nên bắt đầu tán tưởng mình, nói không chừng một ngày nào đó sẽ thuyết phục được anh gia nhập chiến đội, tiểu đệ đã nằm trong tầm tay rồi!
Bạch Thời bỗng cảm thấy vui mừng, so sánh mới thấy, tiểu đệ này thật sự không tệ chút nào! Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.