Thiết Lập Tính Cách Là Tra Nam
Chương 14
Phụng Hiếu Nam Thần
01/07/2024
Chuyến đi đến nơi này của tiểu hầu gia là tới thanh tra, chuyện trong đó dính liếu vô số quan chức từ trên xuống dưới, trước đó bị người bên cạnh tiết lộ hành tung mới dẫn đến suýt chút nữa mất mạng, trốn đến chỗ của Lâm Tử Tu để dưỡng thương.
Hắn chỉ liên lạc với một ít thủ hạ, trước đó đã chết vì hắn không ít và hắn cũng không có quá nhiều người để tin tưởng.
Có thể tính được, người trung thành bên cạnh tiểu hầu gia cũng chỉ còn lại hai người trung thành nhất.
Trình Tấn giải quyết hai người bên ngoài xong liền tiến vào trong gian phòng.
Ngay lúc hắn mở cửa, tiểu hầu gia cũng đã cảnh giác tỉnh lại: “Ai?”
Trình Tấn không lên tiếng, trước tiếp tấn công về phía tiểu hầu gia, hai người giao đấu.
Bản thân tiểu hầu gia võ công không tồi, mà thân cũng là con nhà võ tướng, nhưng với người từng trải mưa gió như Trình Tấn thì kém một bậc, giao đấu không bao lâu, Trình Tấn liền đem người nhấn xuống nền đất đánh, Nhớ tới chuyện suýt xảy ra với Lâm Chiêu, hắn hạ thủ không chút lưu tình.
Nhưng có hay không nên giết tiểu hầu gia thì Trình Tấn cũng có chút do dự.
Nếu như Lâm Chiêu của hắn là một bé đậu ngọt đơn thuần thì không quản là tiểu hầu gia xuất phát từ động cơ gì, bản thân hắn thế nào nhưng dám ra tay với Lâm Chiêu thì hôm nay tuyệt đối Trình Tấn cũng sẽ không buông tha cho đối phương. Nhưng vấn đề là trong thể giới này, Lâm Chiêu vẫn là bé đậu ngọt của hắn nhưng lại là một vai phụ có lòng dạ độc ác.
Một ít chuyện xấu thì Lâm Chiêu vẫn có thể làm ra.
Coi như Lâm Chiêu ở trước mặt hắn không nói gì, nhưng hắn thông qua đọc tâm, cũng biết được từ sau lúc y bị Lâm Tử Tu đẩy xuống nước cũng trở tay bắt đầu đối phó lại Lâm Tử Tu. Lâm Tử Tu lòng dạ độc ác thì bé đậu ngọt nhà hắn cũng đồng dạng không kém.
Lâm Tử Tu cùng Lâm Tử Tu là kẻ thù ân oán, liên lụy từ cái gọi là kiếp trước, không dễ nói hết.
Mà tiểu hầu gia cũng không phải là người xấu, nhưng vì sức mạnh bất đồng mà dẫn đến kết quả là mấy ca nhi ở hậu viện không thể chịu đựng được.
Chủy thủ của hắn đặt trên cổ tiểu hầu gia, “ba” một tiếng quyển sách từ trong tay tiểu hầu gia rơi xuống, Trình Tấn cúi người nhặt lên nhưng không mở ra, thế nhưng hắn biết chắc đây là một bản sổ sách, đây cũng chính là mục đích lần này tới đây của tiểu hầu gia, bên trong sổ sách này ghi chép lại chứng chứ tham ô của đám quan hủ bại, chỉ cần có thể đem sổ sách về, nhưng quan chức dám ỷ quyền lộng hành, nô dịch bách tính sẽ ngã ngựa.
Đây là việc tốt.
Cuối cùng thủy thủ trong tay hắn đâm vào người tiểu hầu gia, hơi chếch khỏi bộ phận trọng yếu nên không dẫn đến trí mạng.
Trình Tấn lạnh lùng nói: “Tiểu hầu gia vậy mà dùng chút đoạn bỉ ổi đó đi đối phó người vô tội đơn thuần, nếu như còn có lần sau thì ta cũng không ngại mà tiễn người cùng tình nhân của người làm uyên ương bỏ mạng đâu.”
Tiểu hầu gia có chút hoang mang, hắn cho là người nọ là vì sổ sách mà tới, trong lòng hắn biết rõ có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào sổ sách này.
Trong này có dính líu rất nhiều đến vài vị hoàng tử.
Có vô số người không muốn nhìn thấy gã bình an trở về kinh thành.
Nhưng gã không ngờ được hắc y lại không phải tới đây vì nó, hơn nữa nghe những lời nói này...
Dùng thủ đoạn bỉ ổi gì? Đối phó người vô tội đơn thuần?
Gã có làm sao?
Cố gắng nhớ lại một chút, tiểu hầu gia miễn cưỡng đem Lâm Chiêu cùng người đơn thuần mà hắc y nói là cùng một người, chuyện gần đây gã làm cũng chỉ có chuyện này.
Thế nhưng ngươi nói Lâm Chiêu là loại người đơn thuần vô tội à???
Thời gian gã ở lại Lâm phủ cũng không tính là ngắn, hắn là tiểu hầu gia, đối với những thủ đoạn hậu viện cũng rõ ràng ít nhiều, cái tên Lâm Chiêu này vừa nhìn hắn liền biết đó là hạng người như nào, bình thường thì giả vờ thanh thuần hồn nhiên, sau lưng lại âm dương quái khí đối đầu với Lâm Tử Tu.
Tuy rằng gã không biết tại sao Lâm Tử Tu lại ra tay ác như vậy với Lâm Chiêu, nhưng hắn có thể khẳng định Lâm Tử Tu tuyệt đối không phải là loại người xấu xa muốn ra tay hãm hại người khác, nhất định là do Lâm Chiêu đã làm gì đó trong tối.
Thêm chuyện Lâm Tử Tu lại là ân nhân cứu mạng của hắn.
Cho nên khi Lâm Tử Tu yêu cầu hắn hỗ trợ tìm thổ phỉ dù bận rộn hắn cũng đồng ý.
Lúc này hắn che lại vết thương hỏi: “Các hạ đến đây vì Lâm Chiêu?”
Trình Tấn không nói gì mà tiểu hầu gia cảm thấy chính xác là như vậy,hắn không nghĩ tới Lâm Chiêu cũng đã đoạt đi hôn phu của con trưởng vậy mà cư nhiên sau lưng còn có một người võ nghệ cao cường ái mộ hắn, gã cảm thấy hắc y nhân này nhất định là bị vẻ bề ngoài giả vờ kia của Lâm Chiêu đánh lừa.
Vết thương trên người gã phát đau, mở miệng phát ra âm thanh khàn khàn, vẫn cố gắng kiên cường nói: “Tráng sĩ, ngươi đùng bị cái bộ dạng giả tạo đó đánh lừa, cái tên Lâm Chiêu đó tâm tư độc ác vô cùng...”
Trình Tấn rút cây chủy thủ ra đe dọa, nhất thời làm tiểu hầu gia không nó ra được gì, ngữ khí Trình Tấn bình tĩnh nói: “Chuyện này không tới lượt ngươi nhiều lời.” Trong tay hắn cầm kịch bản, đương nhiên biết bé đậu ngọt đơn thuần nhà mình bây giờ biến thành cái dạng người gì.
Mà có đổi thành như vậy, sao hắn có thể không cần vợ của mình được chứ.
Điều hắn có thể làm được là để ý đến Lâm Chiêu, cố gắng không để có người đi làm chuyện xấu,, cũng may chuyện xấu Lâm Chiêu đều là vì muốn ở cùng hắn, còn lại cũng chẳng có làm gì, Hiện tại hai người cũng đã có hôn ước với nhau, gặp nhau cũng thuận lợi hơn. Mà Lâm Tử Tu nhất định phải đi trả thù lại Lâm Chiêu, hắn đương nhiên cũng không thể vì những chuyện kỳ lạ khó hiểu kia mà để Lâm Chiêu bị hãm hại được.
“Ngươi chỉ cần nhớ kỹ lời ta nói bây giờ là dược, nếu còn có lần sau thì ta không có tốt như vậy đâu.”
Vừa dứt lời, hắn liền lập tức rời khỏi Lâm phủ.
Trình Tấn không ngại để tiểu hầu gia biết hắn là vì Lâm Chiêu mà đến, dù sao hắn không có dự định thực sự sẽ giết chết tiểu hầu gia, chỉ làm cho đối phương biết sau lưng Lâm Chiêu có người lợi hại bảo vệ, cũng có thể tạo được uy hiếp, chắc chắn sau này đối phương cũng không dám manh động ra tay với Lâm Chiêu.
Mà Lâm Tử Tu khi mất đi giúp đỡ của tiểu hầu gia thì uy lực trực tiếp giảm thẳng xuống.
Dù sao trên tay Lâm Tử Tu thật sự không có người để sử dụng, tuy rằng Lâm mẫu có gia thế, trên tay cũng có mấy thuộc hạ, nhưng hắn thấy được, Lâm mẫu thật sự rất yêu thương Lâm Chiêu, mà hiện tại, tất cả lỗi đều đã đổ lên đầu Lâm Tử Tu, trong mắt mọi người, Lâm Chiêu vẫn luôn là dáng vẻ trong sáng như trước, cũng là Lâm Tử Tu thường xuyên muốn trả thù, mối quan hệ hai người mới hỏng bét như vậy.
Cho nên Lâm mẫu sẽ không giúp Lâm Tử Tu hại Lâm Chiêu.
Đồng thời bên người Lâm Chiêu cũng được hắn đưa người sang bảo vệ, sau khi thi huyện, hắn liền trực tiếp cưới y về, rất nhanh sau đó sẽ không có vấn đề gì nữa. Đợi đến sua này, hắn sẽ luôn tiếp tục thi cử lên trên, đồng thời mang theo Lâm Chiêu, hoặc là định cư ở kinh thành, hoặc là làm quan ở bên ngoài, nói chúng là không còn ở chung một chỗ với Lâm Tử Tu nữa, đối phương cho dù có nhiều âm mưu cũng không có chỗ dụng võ.
Cho nên với hắn Lâm Tử Tu không có uy hiếp gì lớn.
Thời gian đã không còn sớm, sớm ngày mai còn phải đọc sách, Trình Tấn không quen thói ngủ nướng, trở lại tiểu viện dành thời gian lên giường nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Trình Tấn vừa ăn xong bữa sáng, Lâm Chiêu liền tới nữa.
Mỗi ngày đều trôi qua cùng nhau, khó khăn lắm mới có thể ở bên cạnh Trình Tấn, đương nhiên Lâm Chiêu sẽ không từ bỏ cơ hội nào. Ở trong phủ cũng không phải là không thể ra ngoài, y sẽ luôn trở về trước giờ cơm, cũng chưa khiến có người khác chú ý đến.
Y đến đây cũng không làm lỡ việc Trình Tấn đọc sách, hai người ở trong thư phòng ai làm việc người đó.
Thời gian liền trôi qua mỗi ngày như thế, rất đã đến kỳ thi huyện, đương nhiên Trình Tấn sẽ không đi một mình, nương hắn dậy từ sớm liền bảo Trình Đại Hải tới giúp đỡ đệ đệ, xem đệ đệ có yêu cầu gì liền giúp đỡ hắn, ngày đi thi cũng là Trình Đại Hải đi cùng Trình Tấn, thời điểm đó đến rất nhanh, Trình đại ca từ trước đến giờ là người thiếu văn cũng có thể nói ra được vài câu cổ vũ đệ đệ thi cử tốt.
Nhìn đại ca so với hắn cũng căng thẳng hơn, Trình Tấn không khỏi cảm thấy buồn cười, bản thân ngược lại an ủi đại ca một trận.
“Được rồi đại ca à, huynh cứ về trước đi, thời gian còn sớm lắm, chờ đến khi trời sắp tối rồi huynh hẵn trở lại.” Thi huyện có tổng cộng năm tràng, mỗi ngày một tràng, khi đến giờ ngọ phải có mặt, dù thi đến tối cũng sẽ không cấp nến, cho nên phải làm bài xong vào ban ngày.
Chờ đến sáng ngày thứ hai sẽ lần nữa tiến vào phòng thi.
Nói cách khác, liên tục mấy ngày này hắn sẽ trở về tiểu viện để nghỉ ngơi.
Sở dĩ nói với đại ca như vậy, cũng là sợ với tính tình này của đại ca thì thật sự sẽ đợi đến chiều tối khi hắn trở ra, hắn biết đại ca sẽ không đáp ứng nếu không hắn thực sự rất muốn ra đại ca không cần phải đưa đón hắn, hắn có thể tự chính mình trở về được.
Trình Đại Hải không quản Trình Tấn có dự định gì, trong lòng đều đồng ý nghe theo.
Rất nhanh ở phía trước đang gọi tên thí sinh lên kiểm tra, đã gọi đến tên của Trình Tấn, hắn đi lên phía trước, lúc trước hắn đã mời đến một lẫm sinh* để bảo đảm cho mình, bảo đảm một mình Trình Tấn không thành vấn đề, trải qua một loạt bước chuẩn bị, Trình Tấn đến phòng thi được đánh số của bản thân mình.
*Lẫm sinh (dùng trong đời nhà Minh, nhà Thanh, Trung Quốc, chỉ những người được hưởng học bổng lộc của các châu, huyện hoặc phủ). Có thể tìm hiểu thêm trên gg.
Ngày một, ngày thứ hai...
Trải qua mấy ngày liên tục, rốt cục cũng xem như là đã thi xong.
Bây giờ chỉ cần chờ yết bảng.
Cả Trình Tấn cùng Trình đại ca đều không nóng vội, thi huyện có năm tràng, sau một ngày diễn ra tràng thi, kết quả sẽ được công bố sẽ được công bố. Nhưng bài thi đều được giấu tên, cho nên bảng kết quả chỉ đề số ghế ngồi, dựa theo số quy định có thể biết được bản thân mình đang ở vị trí nào.
Trình Đại Hải đối với kết quả vô cùng quan tâm, gã biết đệ đệ nhà mình ngồi ở đâu, mỗi lần công bố kết quả liền sẽ chạy nhanh đến xem.
Gã không biết chữ, Trình Tấn đã viết lên tờ giấy nhỏ số ghế hắn ngồi, gã cầm đối chiếu lên yết bảng xem.
Kết quả rất dễ dàng được tìm thấy, mỗi lần nhìn đều là ở giữa bảng, gã biết vị trí đó chính là đứng đầu.
Mặc kệ ở tràng thi cuối cùng như thế nào, với bốn tràng thi trước đệ đệ nhà gã đều đứng đầu, tổng kết lại, dù thế nào cũng có thể thi đỗ. Dĩ nhiên đây mới chỉ là huyện thí*, sau còn có phủ thí*, thi qua viện thí* mới có thể chân chính được xem là thi đậu tú tài. Nếu như lần thi này đệ đệ nhà gã có thể đạt được án thủ*, cho dù không đi thi hai kỳ thi sau cũng có thể được tính là tú tài rồi.
*Đồng thí không phải là khảo thí khoa cử chính thức, mà là khảo thí để có được tư cách khảo thí tham gia khoa cử. Thời Đường Tống gọi là “huyện thí” 县试, thời Minh Thanh gọi là “quận thí” 郡试. Đồng thí đời Thanh, 3 năm tổ chức 2 lần. Đồng thí tổng cộng chia là 3 giai đoạn, lần lượt là huyện thí 县试, phủ thí 府试 và viện thí 院试. Trong đó, huyện thí nhìn chung do Tri huyện của bổn huyện chủ trì, nội dung khảo thí là văn bát cổ, thi phú, sách luận. Khảo thí hợp cách mới có thể tham gia phủ thí. Phủ thí do Tri phủ hoặc Tri châu của bổn huyện chủ trì. Nội dung khảo thí cũng giống như huyện thí, người hợp cách mới tham gia viện thí. Viện thí do quan Học chính chủ quản giáo dục của một tỉnh chủ trì, viện thí hợp cách, chính là Tú tài 秀才, cũng gọi là “sinh viên” 生员, Tú tài có tư cách đến trường công lập của chính phủ để học tập và tham gia khảo thí khoa cử. Theo raw là án thủ và mình cũng tìm hiểu thì Trình Tấn chỉ đang ở đồng thí nên dù đứng đầu yết bảng cũng không thể gọi là thủ khoa. Thủ khoa thuật ngữ dùng để chỉ người đỗ đầu trong khoa thi hương.
Trở lại tiểu viện, Trình Đại Hải bận rộn chạy đi mua đồ ăn cho Trình Tấn, việc mà chính bản thân gã không bao giờ làm ở nhà.
Trình Tấn nói: “Đại ca, huynh cũng tới đây ăn cùng đệ đi, không cần gấp, chờ hai ngày nữa khi có thành tích, chúng ta cùng nhau về nhà thông báo cho cha mẹ.”
“Được.” Trình Đại Hải đi tới.
Hai huynh đệ tuổi tác cách nhau một khoảng lớn, ở chung với nhau cũng không biết nói gì, tuy vậy Trình Tấn đối với đại ca của mình rất là tôn trọng. Mà Trình Đại Hải đối với việc đệ đệ sống nhàn hạ trên trấn cũng không có chút oán hận nào, dù sao tiền bạc trong nhà khá giả cũng là vì hôn ước của đệ đệ với đích tử nhà Lâm gia, là từ vị Lâm phu nhân kia gửi đến.
Trình Đại Hải cũng hiểu rõ ràng, huống chi hai ngày nay gã thấy đệ đệ học hành rất nghiêm túc, chỉ cần tập trung liền không còn để ý gì đến bên ngoài nữa.
Trong lòng gã vừa kiêu ngạo khi trong nhà có người đọc sách, cùng vừa sinh ra chút mặc cảm, gã thấy bản thân đứng trước mặt Trình Tấn không ra được dáng vẻ của một huynh trưởng.
Hai ngày sau, huyện thí đã có kết quả, quả nhiên Trình Tấn đã trúng huyện án thủ.
Hắn chỉ liên lạc với một ít thủ hạ, trước đó đã chết vì hắn không ít và hắn cũng không có quá nhiều người để tin tưởng.
Có thể tính được, người trung thành bên cạnh tiểu hầu gia cũng chỉ còn lại hai người trung thành nhất.
Trình Tấn giải quyết hai người bên ngoài xong liền tiến vào trong gian phòng.
Ngay lúc hắn mở cửa, tiểu hầu gia cũng đã cảnh giác tỉnh lại: “Ai?”
Trình Tấn không lên tiếng, trước tiếp tấn công về phía tiểu hầu gia, hai người giao đấu.
Bản thân tiểu hầu gia võ công không tồi, mà thân cũng là con nhà võ tướng, nhưng với người từng trải mưa gió như Trình Tấn thì kém một bậc, giao đấu không bao lâu, Trình Tấn liền đem người nhấn xuống nền đất đánh, Nhớ tới chuyện suýt xảy ra với Lâm Chiêu, hắn hạ thủ không chút lưu tình.
Nhưng có hay không nên giết tiểu hầu gia thì Trình Tấn cũng có chút do dự.
Nếu như Lâm Chiêu của hắn là một bé đậu ngọt đơn thuần thì không quản là tiểu hầu gia xuất phát từ động cơ gì, bản thân hắn thế nào nhưng dám ra tay với Lâm Chiêu thì hôm nay tuyệt đối Trình Tấn cũng sẽ không buông tha cho đối phương. Nhưng vấn đề là trong thể giới này, Lâm Chiêu vẫn là bé đậu ngọt của hắn nhưng lại là một vai phụ có lòng dạ độc ác.
Một ít chuyện xấu thì Lâm Chiêu vẫn có thể làm ra.
Coi như Lâm Chiêu ở trước mặt hắn không nói gì, nhưng hắn thông qua đọc tâm, cũng biết được từ sau lúc y bị Lâm Tử Tu đẩy xuống nước cũng trở tay bắt đầu đối phó lại Lâm Tử Tu. Lâm Tử Tu lòng dạ độc ác thì bé đậu ngọt nhà hắn cũng đồng dạng không kém.
Lâm Tử Tu cùng Lâm Tử Tu là kẻ thù ân oán, liên lụy từ cái gọi là kiếp trước, không dễ nói hết.
Mà tiểu hầu gia cũng không phải là người xấu, nhưng vì sức mạnh bất đồng mà dẫn đến kết quả là mấy ca nhi ở hậu viện không thể chịu đựng được.
Chủy thủ của hắn đặt trên cổ tiểu hầu gia, “ba” một tiếng quyển sách từ trong tay tiểu hầu gia rơi xuống, Trình Tấn cúi người nhặt lên nhưng không mở ra, thế nhưng hắn biết chắc đây là một bản sổ sách, đây cũng chính là mục đích lần này tới đây của tiểu hầu gia, bên trong sổ sách này ghi chép lại chứng chứ tham ô của đám quan hủ bại, chỉ cần có thể đem sổ sách về, nhưng quan chức dám ỷ quyền lộng hành, nô dịch bách tính sẽ ngã ngựa.
Đây là việc tốt.
Cuối cùng thủy thủ trong tay hắn đâm vào người tiểu hầu gia, hơi chếch khỏi bộ phận trọng yếu nên không dẫn đến trí mạng.
Trình Tấn lạnh lùng nói: “Tiểu hầu gia vậy mà dùng chút đoạn bỉ ổi đó đi đối phó người vô tội đơn thuần, nếu như còn có lần sau thì ta cũng không ngại mà tiễn người cùng tình nhân của người làm uyên ương bỏ mạng đâu.”
Tiểu hầu gia có chút hoang mang, hắn cho là người nọ là vì sổ sách mà tới, trong lòng hắn biết rõ có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào sổ sách này.
Trong này có dính líu rất nhiều đến vài vị hoàng tử.
Có vô số người không muốn nhìn thấy gã bình an trở về kinh thành.
Nhưng gã không ngờ được hắc y lại không phải tới đây vì nó, hơn nữa nghe những lời nói này...
Dùng thủ đoạn bỉ ổi gì? Đối phó người vô tội đơn thuần?
Gã có làm sao?
Cố gắng nhớ lại một chút, tiểu hầu gia miễn cưỡng đem Lâm Chiêu cùng người đơn thuần mà hắc y nói là cùng một người, chuyện gần đây gã làm cũng chỉ có chuyện này.
Thế nhưng ngươi nói Lâm Chiêu là loại người đơn thuần vô tội à???
Thời gian gã ở lại Lâm phủ cũng không tính là ngắn, hắn là tiểu hầu gia, đối với những thủ đoạn hậu viện cũng rõ ràng ít nhiều, cái tên Lâm Chiêu này vừa nhìn hắn liền biết đó là hạng người như nào, bình thường thì giả vờ thanh thuần hồn nhiên, sau lưng lại âm dương quái khí đối đầu với Lâm Tử Tu.
Tuy rằng gã không biết tại sao Lâm Tử Tu lại ra tay ác như vậy với Lâm Chiêu, nhưng hắn có thể khẳng định Lâm Tử Tu tuyệt đối không phải là loại người xấu xa muốn ra tay hãm hại người khác, nhất định là do Lâm Chiêu đã làm gì đó trong tối.
Thêm chuyện Lâm Tử Tu lại là ân nhân cứu mạng của hắn.
Cho nên khi Lâm Tử Tu yêu cầu hắn hỗ trợ tìm thổ phỉ dù bận rộn hắn cũng đồng ý.
Lúc này hắn che lại vết thương hỏi: “Các hạ đến đây vì Lâm Chiêu?”
Trình Tấn không nói gì mà tiểu hầu gia cảm thấy chính xác là như vậy,hắn không nghĩ tới Lâm Chiêu cũng đã đoạt đi hôn phu của con trưởng vậy mà cư nhiên sau lưng còn có một người võ nghệ cao cường ái mộ hắn, gã cảm thấy hắc y nhân này nhất định là bị vẻ bề ngoài giả vờ kia của Lâm Chiêu đánh lừa.
Vết thương trên người gã phát đau, mở miệng phát ra âm thanh khàn khàn, vẫn cố gắng kiên cường nói: “Tráng sĩ, ngươi đùng bị cái bộ dạng giả tạo đó đánh lừa, cái tên Lâm Chiêu đó tâm tư độc ác vô cùng...”
Trình Tấn rút cây chủy thủ ra đe dọa, nhất thời làm tiểu hầu gia không nó ra được gì, ngữ khí Trình Tấn bình tĩnh nói: “Chuyện này không tới lượt ngươi nhiều lời.” Trong tay hắn cầm kịch bản, đương nhiên biết bé đậu ngọt đơn thuần nhà mình bây giờ biến thành cái dạng người gì.
Mà có đổi thành như vậy, sao hắn có thể không cần vợ của mình được chứ.
Điều hắn có thể làm được là để ý đến Lâm Chiêu, cố gắng không để có người đi làm chuyện xấu,, cũng may chuyện xấu Lâm Chiêu đều là vì muốn ở cùng hắn, còn lại cũng chẳng có làm gì, Hiện tại hai người cũng đã có hôn ước với nhau, gặp nhau cũng thuận lợi hơn. Mà Lâm Tử Tu nhất định phải đi trả thù lại Lâm Chiêu, hắn đương nhiên cũng không thể vì những chuyện kỳ lạ khó hiểu kia mà để Lâm Chiêu bị hãm hại được.
“Ngươi chỉ cần nhớ kỹ lời ta nói bây giờ là dược, nếu còn có lần sau thì ta không có tốt như vậy đâu.”
Vừa dứt lời, hắn liền lập tức rời khỏi Lâm phủ.
Trình Tấn không ngại để tiểu hầu gia biết hắn là vì Lâm Chiêu mà đến, dù sao hắn không có dự định thực sự sẽ giết chết tiểu hầu gia, chỉ làm cho đối phương biết sau lưng Lâm Chiêu có người lợi hại bảo vệ, cũng có thể tạo được uy hiếp, chắc chắn sau này đối phương cũng không dám manh động ra tay với Lâm Chiêu.
Mà Lâm Tử Tu khi mất đi giúp đỡ của tiểu hầu gia thì uy lực trực tiếp giảm thẳng xuống.
Dù sao trên tay Lâm Tử Tu thật sự không có người để sử dụng, tuy rằng Lâm mẫu có gia thế, trên tay cũng có mấy thuộc hạ, nhưng hắn thấy được, Lâm mẫu thật sự rất yêu thương Lâm Chiêu, mà hiện tại, tất cả lỗi đều đã đổ lên đầu Lâm Tử Tu, trong mắt mọi người, Lâm Chiêu vẫn luôn là dáng vẻ trong sáng như trước, cũng là Lâm Tử Tu thường xuyên muốn trả thù, mối quan hệ hai người mới hỏng bét như vậy.
Cho nên Lâm mẫu sẽ không giúp Lâm Tử Tu hại Lâm Chiêu.
Đồng thời bên người Lâm Chiêu cũng được hắn đưa người sang bảo vệ, sau khi thi huyện, hắn liền trực tiếp cưới y về, rất nhanh sau đó sẽ không có vấn đề gì nữa. Đợi đến sua này, hắn sẽ luôn tiếp tục thi cử lên trên, đồng thời mang theo Lâm Chiêu, hoặc là định cư ở kinh thành, hoặc là làm quan ở bên ngoài, nói chúng là không còn ở chung một chỗ với Lâm Tử Tu nữa, đối phương cho dù có nhiều âm mưu cũng không có chỗ dụng võ.
Cho nên với hắn Lâm Tử Tu không có uy hiếp gì lớn.
Thời gian đã không còn sớm, sớm ngày mai còn phải đọc sách, Trình Tấn không quen thói ngủ nướng, trở lại tiểu viện dành thời gian lên giường nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Trình Tấn vừa ăn xong bữa sáng, Lâm Chiêu liền tới nữa.
Mỗi ngày đều trôi qua cùng nhau, khó khăn lắm mới có thể ở bên cạnh Trình Tấn, đương nhiên Lâm Chiêu sẽ không từ bỏ cơ hội nào. Ở trong phủ cũng không phải là không thể ra ngoài, y sẽ luôn trở về trước giờ cơm, cũng chưa khiến có người khác chú ý đến.
Y đến đây cũng không làm lỡ việc Trình Tấn đọc sách, hai người ở trong thư phòng ai làm việc người đó.
Thời gian liền trôi qua mỗi ngày như thế, rất đã đến kỳ thi huyện, đương nhiên Trình Tấn sẽ không đi một mình, nương hắn dậy từ sớm liền bảo Trình Đại Hải tới giúp đỡ đệ đệ, xem đệ đệ có yêu cầu gì liền giúp đỡ hắn, ngày đi thi cũng là Trình Đại Hải đi cùng Trình Tấn, thời điểm đó đến rất nhanh, Trình đại ca từ trước đến giờ là người thiếu văn cũng có thể nói ra được vài câu cổ vũ đệ đệ thi cử tốt.
Nhìn đại ca so với hắn cũng căng thẳng hơn, Trình Tấn không khỏi cảm thấy buồn cười, bản thân ngược lại an ủi đại ca một trận.
“Được rồi đại ca à, huynh cứ về trước đi, thời gian còn sớm lắm, chờ đến khi trời sắp tối rồi huynh hẵn trở lại.” Thi huyện có tổng cộng năm tràng, mỗi ngày một tràng, khi đến giờ ngọ phải có mặt, dù thi đến tối cũng sẽ không cấp nến, cho nên phải làm bài xong vào ban ngày.
Chờ đến sáng ngày thứ hai sẽ lần nữa tiến vào phòng thi.
Nói cách khác, liên tục mấy ngày này hắn sẽ trở về tiểu viện để nghỉ ngơi.
Sở dĩ nói với đại ca như vậy, cũng là sợ với tính tình này của đại ca thì thật sự sẽ đợi đến chiều tối khi hắn trở ra, hắn biết đại ca sẽ không đáp ứng nếu không hắn thực sự rất muốn ra đại ca không cần phải đưa đón hắn, hắn có thể tự chính mình trở về được.
Trình Đại Hải không quản Trình Tấn có dự định gì, trong lòng đều đồng ý nghe theo.
Rất nhanh ở phía trước đang gọi tên thí sinh lên kiểm tra, đã gọi đến tên của Trình Tấn, hắn đi lên phía trước, lúc trước hắn đã mời đến một lẫm sinh* để bảo đảm cho mình, bảo đảm một mình Trình Tấn không thành vấn đề, trải qua một loạt bước chuẩn bị, Trình Tấn đến phòng thi được đánh số của bản thân mình.
*Lẫm sinh (dùng trong đời nhà Minh, nhà Thanh, Trung Quốc, chỉ những người được hưởng học bổng lộc của các châu, huyện hoặc phủ). Có thể tìm hiểu thêm trên gg.
Ngày một, ngày thứ hai...
Trải qua mấy ngày liên tục, rốt cục cũng xem như là đã thi xong.
Bây giờ chỉ cần chờ yết bảng.
Cả Trình Tấn cùng Trình đại ca đều không nóng vội, thi huyện có năm tràng, sau một ngày diễn ra tràng thi, kết quả sẽ được công bố sẽ được công bố. Nhưng bài thi đều được giấu tên, cho nên bảng kết quả chỉ đề số ghế ngồi, dựa theo số quy định có thể biết được bản thân mình đang ở vị trí nào.
Trình Đại Hải đối với kết quả vô cùng quan tâm, gã biết đệ đệ nhà mình ngồi ở đâu, mỗi lần công bố kết quả liền sẽ chạy nhanh đến xem.
Gã không biết chữ, Trình Tấn đã viết lên tờ giấy nhỏ số ghế hắn ngồi, gã cầm đối chiếu lên yết bảng xem.
Kết quả rất dễ dàng được tìm thấy, mỗi lần nhìn đều là ở giữa bảng, gã biết vị trí đó chính là đứng đầu.
Mặc kệ ở tràng thi cuối cùng như thế nào, với bốn tràng thi trước đệ đệ nhà gã đều đứng đầu, tổng kết lại, dù thế nào cũng có thể thi đỗ. Dĩ nhiên đây mới chỉ là huyện thí*, sau còn có phủ thí*, thi qua viện thí* mới có thể chân chính được xem là thi đậu tú tài. Nếu như lần thi này đệ đệ nhà gã có thể đạt được án thủ*, cho dù không đi thi hai kỳ thi sau cũng có thể được tính là tú tài rồi.
*Đồng thí không phải là khảo thí khoa cử chính thức, mà là khảo thí để có được tư cách khảo thí tham gia khoa cử. Thời Đường Tống gọi là “huyện thí” 县试, thời Minh Thanh gọi là “quận thí” 郡试. Đồng thí đời Thanh, 3 năm tổ chức 2 lần. Đồng thí tổng cộng chia là 3 giai đoạn, lần lượt là huyện thí 县试, phủ thí 府试 và viện thí 院试. Trong đó, huyện thí nhìn chung do Tri huyện của bổn huyện chủ trì, nội dung khảo thí là văn bát cổ, thi phú, sách luận. Khảo thí hợp cách mới có thể tham gia phủ thí. Phủ thí do Tri phủ hoặc Tri châu của bổn huyện chủ trì. Nội dung khảo thí cũng giống như huyện thí, người hợp cách mới tham gia viện thí. Viện thí do quan Học chính chủ quản giáo dục của một tỉnh chủ trì, viện thí hợp cách, chính là Tú tài 秀才, cũng gọi là “sinh viên” 生员, Tú tài có tư cách đến trường công lập của chính phủ để học tập và tham gia khảo thí khoa cử. Theo raw là án thủ và mình cũng tìm hiểu thì Trình Tấn chỉ đang ở đồng thí nên dù đứng đầu yết bảng cũng không thể gọi là thủ khoa. Thủ khoa thuật ngữ dùng để chỉ người đỗ đầu trong khoa thi hương.
Trở lại tiểu viện, Trình Đại Hải bận rộn chạy đi mua đồ ăn cho Trình Tấn, việc mà chính bản thân gã không bao giờ làm ở nhà.
Trình Tấn nói: “Đại ca, huynh cũng tới đây ăn cùng đệ đi, không cần gấp, chờ hai ngày nữa khi có thành tích, chúng ta cùng nhau về nhà thông báo cho cha mẹ.”
“Được.” Trình Đại Hải đi tới.
Hai huynh đệ tuổi tác cách nhau một khoảng lớn, ở chung với nhau cũng không biết nói gì, tuy vậy Trình Tấn đối với đại ca của mình rất là tôn trọng. Mà Trình Đại Hải đối với việc đệ đệ sống nhàn hạ trên trấn cũng không có chút oán hận nào, dù sao tiền bạc trong nhà khá giả cũng là vì hôn ước của đệ đệ với đích tử nhà Lâm gia, là từ vị Lâm phu nhân kia gửi đến.
Trình Đại Hải cũng hiểu rõ ràng, huống chi hai ngày nay gã thấy đệ đệ học hành rất nghiêm túc, chỉ cần tập trung liền không còn để ý gì đến bên ngoài nữa.
Trong lòng gã vừa kiêu ngạo khi trong nhà có người đọc sách, cùng vừa sinh ra chút mặc cảm, gã thấy bản thân đứng trước mặt Trình Tấn không ra được dáng vẻ của một huynh trưởng.
Hai ngày sau, huyện thí đã có kết quả, quả nhiên Trình Tấn đã trúng huyện án thủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.