Thiết Lập Tính Cách Là Tra Nam
Chương 8
Phụng Hiếu Nam Thần
17/01/2024
Nghe nói hôn ước của mình cùng Trình Tấn đã được quyết định xong, Lâm Chiêu vui muốn điên luôn.
Y cật lực khống chế tâm tình của mình.
Lâm Tử Tu lạnh nhạt nhìn: "Cuối cùng cũng không cần phải tránh người khác để gặp gỡ lén lút, hiện tại hẳn ngươi cao hứng lắm nhỉ?"
Lâm Chiêu hướng về hắn nở nụ cười xán lạn, không che giấu chút nào niềm vui của bản thân: "Đúng vậy nha, có thể đính hôn cùng với Trình đại ca tài hoa hơn người như vậy ta rất vui mừng đấy." Hiện tại y cùng Lâm Tử Tu xem như trở mặt.
Lâm Tử Tu dùng lời lẽ châm chọc y, y cũng trực tiếp đáp trả lại cho hắn.
Lâm phụ không quản chuyện mâu thuẫn giữa hai người bọn họ, chỉ cần chuyện không quá phận là được.
Ngược lại thái độ của Lâm mẫu đối với y có chút ngoài dự đoán. Sau chuyện hôm đó, Lâm mẫu đối xử với y rất tốt, bản thân Lâm Chiêu là người nhạy cảm, có thể cảm nhận được Lâm mẫu là đối xử thật tâm với mình. Y cũng cư xử như thường ngày, cùng Lâm mẫu thân cận, không thiếu chuyện làm nũng vô cớ, làm cho Lâm mẫu không thể trực tiếp từ chối mình, lại còn vừa hay có thể làm cho Lâm Tử Tu tức giận.
Thật ra bản thân y cũng rất thích thân thiết cùng Lâm mẫu.
Lâm Tử Tu hừ lạnh: "Ngươi cũng thật để mắt đến hắn ta. Người đọc sách tài hoa hơn người gì chứ, cũng chỉ biết làm mấy thứ thơ thô thiển, thi cử cũng không thi mấy cái thứ này, ngươi nghĩ hắn sẽ có bao nhiêu năng lực đây. Nhiều năm như vậy đến thử một lần cũng không dám, người cũng từ từ mà chờ hắn thi cử đến cả đời đi."
Kiếp trước Trình Tấn dựa vào viên linh châu kia mới có thể thi đậu, đời này...
Đời này lại không thấy ngọc châu kia đâu cả, cái này khiến Lâm Tử Tu vô cùng phiền não. Hắn cũng đã tận lực quan sát Trình Tấn, trên người không có nửa điểm biến hóa nào, chỗ cổ tay cũng không có ấn ký của ngọc châu, hình như là không tìm thấy thật.
Đã như vậy, hắn không tin Trình Tấn có thể thi đậu được. Hắn biết tính tình Trình Tấn ra sao, dù cho đối phương có ngọc châu đi nữa cũng phải rất lao lực, dựa vào tiền của nhà hắn mới có thể lấy được một chức quan nhỏ bé. Sau đó lại dựa vào hối lộ quan trên mới chậm rãi thăng tiến lên, cả người không có chút bản lĩnh gì. Ở đời này Trình Tấn đã không có linh châu, chắc chắn không thể thi đậu, Lâm gia sẽ không cấp tiền cho con rể của một thứ tử để tìm một chức quan.
Từ lúc hôn ước giữa bọn họ được quyết định, Trình Tấn cùng Lâm Chiêu cũng đã chuyển nhập.(?)
Lâm Chiêu cũng không tức giận, y tức giận thì sẽ đúng ý Lâm Tử Tu, y mới không làm vậy, chỉ là những chuyện tầm phào, y sẽ không thèm tin, nếu nói một chút mà cũng thành lời nói thật vậy thì y cũng có thể nói mỗi ngày. Lâm Chiêu cười hì hì nhìn Lâm Tử Tu: "Ca à, ngươi cũng đừng vì người ta từ chối mà thẹn quá hóa giận, khắp nơi rêu rao chửi bới người ta nha. Việc này là do ngươi gây ra, làm người thì cũng không nên có lòng tham không đáy, ăn trong bát nhìn trong nồi được."
"Coi như là hắn không tốt nhưng cũng từng là vị hôn phu của ngươi. Haizz, ta chỉ là một thứ tử làm sao có thể cùng hôn phu của ngươi ở cùng một chỗ chứ, nói cho cùng thì ngươi cũng là đích tử."
Y giả vờ giả vịt cảm thán.
Lâm Tử Tu tức gần chết, tức không phải vì chuyện của Lâm Chiêu cùng Trình Tấn làm ra, mà là trong lòng Lâm Chiêu chắc chắn nghĩ hắn cũng là một loại người với y, thậm chí người ta từ đầu đến cuối chỉ thích một mình hắn, nhưng hắn lại một chân đạp hai thuyền, không chỉ muốn mập mờ với tiểu hầu gia phú quý kia, lại không chịu từ bỏ vị hôn phu "chân chất".
Điều này làm cho hắn cảm thấy cực kỳ bị sỉ nhục!
Quan trọng là hắn không thể giải thích rõ việc của tiểu hầu gia. Đúng thật đối phương cùng hắn ở chung một phòng, lại còn nói muốn lấy hắn.
Ai có thể tin hai người bọn họ không có tư tình chứ.
Ánh mắt hắn hung ác: "Vậy thì chúng ta cùng chờ xem."
Nói xong liền rời đi.
"Nhìn thì nhìn, ai sợ ai chứ." Lâm Chiêu bĩu môi, sau đó lấy hết sức chạy về biệt viện của mình.
Y quyết định tiếp tục vùi mình trong phủ không ra khỏi cửa.
Lâm Tử Tu chính là kẻ điên, trước thì đẩy y xuống nước, lại còn muốn hủy đi trong sạch của y, có trời mới biết kế tiếp hắn muốn âm mưu cái gì. Đối phương có tiểu hầu gia ở đằng sau chống lưng, lần trước Trình Tấn cũng đã nói tiểu hầu gia có thể sẽ đưa thuộc hạ cho Lâm Tử Tu.
Nghĩ lại mà thấy sợ.
Y trầm tư, có khi nào hắn vẫn muốn tiên hạ thủ vi cường*?
*Tiên hạ thủ vi cường có nghĩa là ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.
Nhưng nếu như vậy thì không được, y cảm thấy thực lực hiện tại của bản thân không đủ mạnh, y hiện tại cũng không phải là một thân một mình, lỡ như Lâm Tử Tu ra tay với Trình Tấn phải làm sao.
Lúc y trở về, Liễu di nương đang ở trong phong thêu hoa, thân thể bà không tốt, liền nhu nhu nhược nhược, việc mỗi ngày bà làm chính là thêu thùa. Thấy Lâm Chiêu trở về, vẫy tay gọi y tới gần: "Làm sao lại có biểu tình như thế, ở bên ngoài đụng phải Lâm Tử Tu sao?"
"Nương." Lâm Chiêu ngồi xổm ngay bên người Liễu di nương, khổ não nói: "Con cảm thấy Lâm Tử Tu chắc chắn lại muốn đánh vào điểm yếu của con, mới vừa nãy hắn còn liếc bảo con chờ xem, nhìn đôi mắt trợn lên muốn hù chết người."
Liễu di nương nói: "Nhất định là vừa này con chọc tức nó."
Hai ngày nay coi như bà cũng biết được công phu chọc tức người khác của con trai nhà mình.
Liễu di nương đối với Lâm Tử Tu khác xa so với Lâm mẫu đối với Lâm Chiêu, không có cảm giác thân cận nào. Bởi vì trong thế giới nguyên bản bà không sinh con, thân thể không tốt đã sớm ra đi. Mà mẫu thân của Lâm Tử Tu cũng không phải Liễu di nương mà là một di nương khác, chỉ là nguyên bản Lâm Tử Tu là một người trầm mặc ý nói, không có cảm giác tồn tại, di nương của hắn cũng như thế.
Có thể là ở thế giới này, muốn Lâm Chiêu trở thành một kẻ ác độc, cho nên mẫu thân của y trở thành Liễu di nương, mặt ngoài nhu nhược, thật ra bên trong lại là một nữ nhân tâm cơ.
Liễu di nương ở Lâm phủ rất được sủng ái. Trong sinh hoạt bình thường không thấy, thế nhưng Lâm phụ lại là một người cố chấp cho là đích thứ bất động, thiếp chính là thiếp, chính thất là chính, sẽ không đưa Liễu di nương lên làm chính. bởi vậy Liễu di nương mỗi ngày đều bày ra dáng vẻ yên tĩnh như thế. Chuyện này thật lâu sau Liễu di nương mới có thể hiểu được, sau đó cũng dập tắt đi dã tâm bừng bừng của mình. So với việc thay đổi một vị chủ mẫu mới, còn không bằng để Lâm mẫu chủ quản sẽ tốt hơn.
Lâm mẫu cùng bà có quan hệ họ hàng, tính tình hiền lành, dễ lừa gạt, chỉ cần Lâm mẫu còn đây, thì mỗi ngày đều không có chuyện gì.
Mà đây không có nghĩa là Liễu di nương sẽ để yên, bà chuyển dã tâm của mình đặt trên người con trai mà dạy dỗ, dạy Lâm Chiêu đi làm nũng lấy lòng Lâm phụ, thậm chí là đi thân cận với Lâm mẫu. Lâm Chiêu cũng không chân thành ngây thơ như vẻ bề ngoài, bà muốn con trai mình vượt mặt đích tử, muốn đứa trẻ này có thể làm bà nở mày nở mặt.
Việc Lâm Chiêu có tình ý với Trình Tấn, căn bản là Liễu di nương không đồng ý, bà muốn Lâm Chiêu có thể gả cao hơn.
Nhưng vừa hay Trình Tấn lại làm hôn phu của đích tử, thứ hai là Lâm Chiêu lại thật lòng yêu thích Trình Tấn, làm bà dần dần thay đổi suy nghĩ.
Lâm Chiêu là thứ tử, khi gả đi cũng không sống được tốt hơn, cuộc sống hằng này ra sao nghĩ qua cũng biết, còn không bằng gả cho Trình Tấn. Con người Trình Tấn bà cũng từng nghe nói qua, ở trong học viện thành tích không tồi, cũng khắc khổ nỗ lực, còn biết viết thơ, ít nhất là Phu tử đánh gia hắn rất cao.
Nếu đã như bậy không bằng đánh cược một phen, lỡ như thành công, Trình Tấn thi đậu cử nhân, có thể làm quan, không nhất thiết thành quan lớn. Nếu cược thua thì cũng không có gì lớn, vợ chồng son yêu thích lẫn nhau, Trình gia đối với Lâm phụ có ơn cứu mạng, bà đi khuyên giải Lâm phụ, xem trọng mối ân tình này, có cái cớ này, Lâm Chiêu sẽ không phải gặp chuyện xấu gì.
Rốt cuộc bà cũng là mẹ ruột của Lâm Chiêu, cho dù có bày mưu tính kế ra sao, cũng sẽ không mong muốn con cái của mình gặp chuyện xấu.
Lâm Chiêu ngồi xổm bên cạnh bà bĩu môi thầm thì: "Hắn mà làm chuyện quỷ quái gì, con khẳng định sẽ phải chọc tức chết hắn."
Y kéo dài âm thanh: "Nương à, vậy tiếp theo con nên chống đỡ thế nào, sau lưng Lâm Tử Tu có tiểu hầu gia chống lưng. Lúc trước đuối nước tiểu hầu gia cũng không cứu con, lại còn đánh vào tay con đến bây giờ con đau. Hiện tại Lâm Tử Tu đã như vậy, nhất định sẽ còn kiếm chuyện."
"Con là thứ tử, hắn là đích thử, nếu hắn động tới con, cha nhiều lắm cũng chỉ nổi giận mắng hắn vài câu. Nhưng nếu như con thật sự động tay với hắn, không biết cha sẽ xử phạt con như thế nào đây."
"Con không sợ bị hắn tính kế, chỉ sợ hắn không nói lý mà trực tiếp động thủ."
Liễu di nương cũng không ngừng tay thêu, một hồi sau nói: "Ta đi nói với cha con một tiếng, nhờ ông tìm đến cho con một tên hộ vệ, ngày thường chính bản thân con cẩn thận một chút, ta sẽ để người quan sát động tĩnh của Lâm Tử Tu."
Bà vươn tay véo hai má Lâm Chiêu: "Không cần phải sợ, nếu như hắn thật sự ra tay với con, nương cũng không tiếc cái mạng này sẽ giết chết hết bọn họ bồi táng theo con. Lâm Tử Tu cũng không phải kẻ cô độc, hắn cũng có nhược điểm."
Trong Lâm phủ, có không ít tai mắt của Liễu di nương, bà thuộc về loại trạch đấu, giá trị vũ lực không cao.
"Vâng." Lâm Chiêu cười híp mắt, tuy nương không trực tiếp giải quyết vấn đề, nhưng khi nghe những lời nói này, cảm thấy cực kỳ vui, y ôm cánh tay Liễu di nương làm nũng: "Nương, có người thật là tốt."
"Được rồi, chính mình tự đi chơi đi, không nên quấy rầy nương thêu hoa."
"Không muốn đâu, con muốn ở cạnh bên nương." Lâm Chiêu không chịu đi, ôm chặt bà không buông.
Trên mặt Liễu di nương tràn đầy ý cười, một khung cảnh hòa thuận vui vẻ, trong tiểu viện trở nên ấm áp cực kỳ.
...
Lâm Chiêu đang bận an ủi bản thân mình, ở một bên khác, Trình Tấn cũng đang bận tâm tới an nguy của Lâm Chiêu.
Mặc dù học viện của họ kỳ nghỉ định kỳ theo tháng, nhưng thật ra mỗi ngày cũng có thời gian nghỉ ngơi, hắn đi tìm thầy xin nghỉ phép. Buổi chiều, sau khi tan học liền đi đến thư viện, sau đó đi tới một nơi bán nô lệ. Thế giời này, tuy rằng không giống với thế giới võ hiệp khoa trương ở thời không khác, nhưng mà cũng có mấy cuốn tâm pháp luyện võ.
Trước khi trọng sinh Trình Tấn đã ngồi vào vị trí Thượng thư bộ hình, mỗi khi tra án, đi bên cạnh hắn đều là hộ vệ cao cường bảo vệ.
Nếu không phải suốt ngày hắn chạy đi tra án, người muốn ám sát hắn còn có thể nhiều hơn nữa.
Trước mắt thì hắn không thể mời đến mấy cái vị cao thủ nào đó, sai người ta đi bảo Lâm Chiêu được, nhưng có thể tự bản thân mình bồi dưỡng, thêm vào đó trong cơ thể hắn có linh châu, chẳng mấy chốc sẽ có công dụng, cũng vừa hay có thể bồi dưỡng cho chính mình ít người. Khi hắn ngồi lên vị trí cao, có biết không ít tâm pháp thâm hậu, vừa hay có thể dùng tốt.
Khu vực chuyên buôn bán nô lệ, không lâu sau Trình Tấn đi đến bên kia đường.
Nhiều nô lệ bị nhốt ngay trong lồng sắt ven đường, hoặc là có đeo xích, liếc mắt nhìn liền có thể thấy, cả con đường không dài lắm, nhưng nô lệ rất nhiều.
Mà rất nhanh, hắn chú ý tới một người lôi theo cô bé có vết bớt đỏ lớn trên mặt, đi tới phía chủ nô trước mặt, đấy bé gái tới phía trước bày ra vẻ lấy lòng: "Đại nhân, ngài xem con gái nhà ta giá bao nhiêu, ta...ta đem nó bán cho các người làm nô lệ có được hay không?"
Chủ nô liếc mắt nhìn sang, ghét bỏ nói: "Con gái ngươi có cái vết bớt trên mặt to như vậy, xấu chết được, ai sẽ muốn mua nó về chứ, ngươi cho là ai cũng có thể làm nô lệ à." Ông ta mua nô lệ là để đi bán, mua con nhóc này rồi hắn bán được cho ai.
"Đại nhân, ngài nhìn một chút đi." Người đàn bà lấy lòng nói: "Ta cũng không muốn nhiều, giá cả chúng ta có thể lại thương lượng mà."
"Cút cút, đi sang một bên, ta không mua."
Phụ nữ không còn cách nào khác, cũng không thể làm gì khác hơn là kéo bé gái đi tới trước mặt chủ nô khác, hình ảnh lại lặp lại lần nữa.
Trình Tấn nhìn tiểu cô nương kia, cảm thấy có chút quen mắt, hắn không phải là quen mặt cô mà, dù sao người ta còn nhỏ như vậy, khuôn mặt vàng vọt, lúc lớn lên nhất định là không giống nhau, mà trong mắt cô bé chủ có tĩnh mịch, còn có vết bớt màu đỏ thẫm này, rất giống với người sau này sẽ theo bảo vệ hắn.
Cô nương kia có biệt hiệu Thập Thất, là người được phái đến để giết hắn, võ công hết sức lợi hại, mà lúc đó bên cạnh hắn có rất nhiều người bảo vệ, họ đều là cao thủ, cho nên đối phương ra tay không thành công. Vẫn luôn nằm vùng ở chỗ hắn, bên cạnh hắn.
Cuối cùng, cô bé đó lại không giết hắn, chỉ dùng đôi mắt nhìn hắn, nói hắn là người tốt.
Vì làm trái mệnh lệnh, cô gái bị đánh đến hơi tàn rồi ném đi.
Trình Tấn liền nhặt người về cứu sống, từ đó bên cạnh hắn liền có nhiều thêm một người.
Tuy rằng hướng phát triển có chút kỳ quái, nhưng Trình Tấn rất cao hứng, những năm tháng làm quan của hắn thật là khó khăn, bởi vì những kẻ phạm tội đa phần đều có quyền thế, bản thân hắn lại đơn thương độc mã nên tương đối khó chống lại, cho nên hắn liên tục bị bày mưu tính kế. Đã có lúc hắn cũng từ cõi chết trở về, nhìn thấy sát thủ cũng bị hắn cảm hóa, trong lòng cũng có chút đắc ý.
Hắn càng nhìn chăm chú, cảm thấy cô bé trước mắt chắc chắn chính là sát thủ năm đó.
Hắn đi lên phía trước, phụ nhân kia còn đang chào hàng với chủ nô: "Đại nhân, ngài mua con bé này đi, nó cái gì cũng có thể làm, nếu như không nghe lời thì trực tiếp đánh nó cũng được..."
Một bàn tay mở ra trước mắt bà ta, thả xuống một nén bạc.
Trình Tấn mở miệng nói: "Bé gái này ta mua."
Người đàn bà kinh hỉ trợn cả mắt, xác định hắn đang nói chuyện với mình, vội vã bắt lấy bạc, đem bé gái đẩy một cái, như sợ hắn sẽ đổi ý, gấp gáp nói: "Được được, ta bán, nha đầu này liền giao cho ngài." Sau đó chạy đi mất dạng không quay đầu lại.
Trình Tấn: "..."
Nhìn bóng người phụ nhân kia biến mất, Trình Tấn cuối đầu nhìn bé gái một chút, cô bé không có chút phản ứng nào, chỉ đứng thẳng tắp, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào.
Không có mong đợi gì, cũng không có thương tâm thống khổ.
Trình Tấn mím môi, cảm thấy bé gái có chút đáng thương.
Hắn dắt tay đối phương, mang người đến một tiểu viện hẻo lánh hắn thuê được: "Ngươi tạm thời ở đây, ta sẽ dạy cho người ít võ nghệ, chờ qua một thời gian, ta sẽ mang ngươi đến bên cạnh hôn phu của ta, ngươi giúp ta bảo vệ hắn, được chứ?"
Bé gái trầm mặc gật đầu.
Có thể giao tiếp là được rồi, Trình Tấn bảo đối phương đi theo mình, giới thiệu một chút tình huống xung quanh: "Đây là chỗ ngủ, nhà bếp ở bên này, bên trong có gạo, mì, củi lửa có hết, ngươi có thể tự mình làm cơm không?"
Bé gái tiếp tục gật đầu.
"Ngươi năm nay mấy tuổi?" Trình Tấn đột nhiên nhớ tới hỏi.
Bé gái im lặng nửa ngày, mở miệng nó: "Chín...chín tuổi."
Hẳn là do rất lâu không mở miệng nói chuyện, tiếng nói của nàng không giống với âm thanh trong veo của bé gái, trái lại mang theo khàn khàn, vô lực, giống như một bà lão.
Trình Tấn gật gật đầu, nhìn bề ngoài không biết được đã chín tuổi, hắn tiếp tục giới thiệu những nơi khác, sau đó nói: "Người không cần sợ hãi, ta không phải người xấu, nhưng mà nơi này không phải chỗ ở của ta, cho nên chuyện nấu cơm phải chính ngươi tự làm, ta sẽ dạy võ công cho ngươi, ngươi phải cố gắng luyện, sau đó giúp ta bảo vệ vị hôn phu của ta là được rồi."
"Y cũng là người dễ thân cận, ngươi sẽ thích y thôi."
Trong sách, Lâm Chiêu dù ác độc cũng sẽ không nhằm vào hạ nhân trong phủ, hơn nữa cũng thật sự rất dễ thân cận, ít nhất hạ nhân trong phủ đều không cảm thấy y khó hầu hạ. Y ác độc với mỗi Lâm Tử Tu.
Trình Tấn không cảm thấy bé gái ở cùng Lâm Chiêu sẽ không hợp, hơn nữa hiện tại Lâm Chiêu đã biết xem xét thời thế, đối với người có lợi, chưa bao giờ keo kiệt thiện ý của mình. Mà bé gái cũng không phải vô tri vô giác, hai người có thể hòa hợp với nhau.
Trình Tấn hiểu rõ tính tình sau khi lớn lên của bé gái này.
Hiện tại cũng y chang như thế, dù sao cũng có thể đọc tâm.
"Vâng." Bé gái đồng ý.
Sau khi bàn giao xong, Trình Tấn liền nhanh chóng dạy võ cho bé gái, hiện tại cô bé đang ở trạng thái tê liệt, không có bất kỳ phản ứng với thứ gì, hắn cũng không nói thêm được gì khác. Cho đến khi thời gian không còn sớm nữa mới ngừng lại: "Giờ ta đi trước, chiều nay lại tới đây, bản thân ngươi ôn tập lại những gì ta dạy, muốn ăn cơm thì tự làm, quần áo còn thiếu, ngày mai ta sẽ dắt ngươi đi mua."
Lúc trước hắn không cân nhắc chu toàn, trong viện vẫn là thiếu đồ.
Suy nghĩ một chút, hắn liền lấy ra một ít bạc vụn: "Nếu như làm cơm không được, thì ra ngoài mua đồ ăn cũng được."
Bé gái gật đầu, lúc ra đến cửa, Trình Tấn ở cửa xoay người lại: "Chờ ta đi rồi, nhớ đem chốt cửa đóng cửa lại biết không?"
Bé gái không chút động tĩnh nào cứ nhìn chằm chằm hắn.
Sau khi nói rõ ràng, lúc này Trình Tấn mới nhanh chóng rời đi.
Bé gái nhìn theo bóng lưng hắn, trong mắt hơi xuất hiện ánh sáng, nửa ngày sau mới nhỏ giọng nói: "Được."
Liên tiếp nhiều ngày, Trình Tấn đem tất cả ra dạy cho cô bé, đồng thời linh thủy trộn vào trong thuốc đưa cho bé ăn, chuyện đang mừng là, không hổ là người được huấn luyện thành sát thủ cao cường, thiên phú thật không tồi, cũng chịu khó. Qua một thời gian ngắn liền ra dáng.
Khoảng nửa tháng sau, Trình Tấn đưa bé gái đến chỗ Lâm Chiêu.
Sau nhiều ngày chính mình bồi dưỡng bé gái, qua một thời gian ngắn hắn luôn đến kiểm tra, đồng thời tiếp tục dạy dỗ, giờ có ở chỗ lại này cũng vô dụng.
Lâm Chiêu nghe tin Trình Tấn đến, cao hứng vô cùng, hớn hở chạy một mạch tới, thấy trong vườn hoa không phải ai khác, liền ngọt ngào hô lên một tiếng: "Trình Tấn".
Nụ cười tên mặt, vô cùng xán lạn.
Con người cũng giống như một đóa hoa vậy.
Thập Thất nghe thấy âm thanh lúc đối phương đi đến, mang theo mùi hương nhàn nhạt.
Bởi vì bé gái không nói ra tên của mình, Trình Tấn cùng vì danh hiệu Thập Thất ngày xưa, liền cứ thế trước giờ gọi Thập Thất.
Hắn tuy có lòng thương hại nhưng cũng không thể lúc nào cũng chăm sóc người khác, có thể cho cô bé một hoàn cảnh sống tốt là được rồi, cũng không thế nhìn người ta đáng thường mà xem như người nhà mà dốc lòng chăm sóc được.
Lâm Chiêu chạy đến sát gần trước mặt Trình Tấn, ngại ngùng muốn ôm hắn, nhưng dù sao vẫn còn đang ở bên ngoài, không thể làm được. Y lên án: "Cái tên nhà chàng, mãi không đến gặp em, không có một chút nào nhớ em sao? Từ sau khi chúng ta được đính hôn đến giờ, đây là lần đầu tiên chàng tới thăm em, cũng không biết em có bao nhiêu là nhớ chàng đâu."
Trình Tấn xoa đầu y: "Ta cũng nhớ em, nhưng trước đó bận không thể gặp em, à đúng rồi, ta tới đây tìm em là muốn giúp em."
"Bận gì vậy chứ?" Lâm Chiêu hỏi.
Trình Tấn vỗ vào vai bé gái bên cạnh: "Lúc ta đến chợ nô lệ, nhìn thấy mẫu thân muốn bán nàng, thật sự đáng thương nên đã mua lại. Nhưng mà ta cũng không tiện để giữ nàng lại, nên muốn đưa đến chỗ của em."
"Cô bé căn cốt không tồi, ta đã dạy nàng một ít võ nghệ, để lại bên cạnh em, cũng có thể bảo vệ tốt cho em."
Lâm Chiêu không thèm để ý đến việc cô bé có căn cốt như nào, y chỉ quan tâm việc Trình Tấn vậy mà biết võ công, y kinh ngạc: "Chàng lại còn biết võ!"
Lợi hại quá đi mất.
Vừa biết đọc sách, lại còn biết luyện võ.
Trình Tấn thật sự quá ưu tú.
Trong mắt Lâm Chiêu, gắn thêm mười cái bộ lọc mà nhìn Trình Tấn, mọi thứ của Trình Tấn đều tốt, còn những gì không tốt thì bỏ qua, chỉ cần là Trình Tấn, thì mọi chuyện đều tốt, không có gì ảnh hưởng đến việc y cảm thấy Trình Tấn lợi hại.
Trình Tấn nở nụ cười: "Cũng có biết một chút, bình thường ta phải đọc sách, cũng không luyện tập nhiều." Chủ yếu là do lúc trọng sinh hắn mới bắt đầu luyện võ, trước khi trọng sinh, ở độ tuổi này Trình Tấn chỉ biết công phu mèo cào, sau này mới chậm rãi thâm sâu hơn.
Hiện tại, hắn cũng chưa tới mức cao thâm.
Lâm Chiêu gật gật đầu, có một chút cũng được, y cười tươi rói: "Vậy được, cứ để nàng lại chỗ em đi."
Trình Tấn nói: "Em đừng có bắt nạt người ta."
Lâm Chiêu chu mỏ, bất mãn nói: "Em khi nào bắt nạt ai chứ, em rõ ràng tốt như vậy."
"Ừm ừm." TRÌNH TẤN bị y chọc cười: "Đương nhiên Chiêu Chiêu nhà chúng ta là người thiện lương nhất."
Lâm Chiêu nghe vào toàn bộ: "Đó là hiển nhiên."
Hai người thủ thỉ trong hoa viên một hồi lâu, Lâm Chiêu mới lưu luyến không rời để Trình Tấn rời đi. Chờ Trình Tấn đi rồi, y nhìn bé gái một hồi, nhìn thấy trên mặt đối phương có vết bớt đỏ thẫm, nhíu mày lại, cũng không có chán ghét, mang theo người trở về viện của mình.
Hạ nhân trong viện không nhiều, Lâm Chiêu tìm đến đại nha hoàn của Liễu di nương nhờ an bài một chút, tìm phòng ngủ gần chỗ y, đưa bé gái đi theo mình.
Vì là do Trình Tấn đưa tới, sợ Trình Tấn thấy mình bắt nạt người ta, lại còn tự mình dẫn dắt sợ có chuyện gì không tốt.
Chờ trải qua điều giáo của đại nha hoàn, bé gái mới có thể làm việc.
Lâm gia là một phú thương, cũng không có nhiều quy củ, bản thân Lâm Chiêu cũng không phải người hà khắc gì, quần áo cũng tự chính mình mặc, cũng không làm khó dễ hạ nhân, không khó hầu hạ, trái lại cả ngày đều vui vẻ, người khác nhìn vào liền không tự chủ được mà cũng vui lây.
Bé gái nhìn quá nhỏ, gầy trơ cả xương, da dẻ cũng khô vàng, nhìn tội nghiệp, Lâm Chiêu cũng không bắt nàng làm gì, liền cứ để nàng tùy ý.
Bé gái cũng trầm mặc, không nói nhiều, ở nơi này trải qua rất tốt, thường ngày Lâm Chiêu ra khỏi tiểu viện nàng cũng đi theo, nếu không đi ra ngoài, nàng cũng không nói tiếng nào, chỉ ở trong tiểu viện luyện võ công.
Nhìn người này khắc khổ nỗ lực, ngược lại làm Lâm Chiêu rất yêu thích.
Y cật lực khống chế tâm tình của mình.
Lâm Tử Tu lạnh nhạt nhìn: "Cuối cùng cũng không cần phải tránh người khác để gặp gỡ lén lút, hiện tại hẳn ngươi cao hứng lắm nhỉ?"
Lâm Chiêu hướng về hắn nở nụ cười xán lạn, không che giấu chút nào niềm vui của bản thân: "Đúng vậy nha, có thể đính hôn cùng với Trình đại ca tài hoa hơn người như vậy ta rất vui mừng đấy." Hiện tại y cùng Lâm Tử Tu xem như trở mặt.
Lâm Tử Tu dùng lời lẽ châm chọc y, y cũng trực tiếp đáp trả lại cho hắn.
Lâm phụ không quản chuyện mâu thuẫn giữa hai người bọn họ, chỉ cần chuyện không quá phận là được.
Ngược lại thái độ của Lâm mẫu đối với y có chút ngoài dự đoán. Sau chuyện hôm đó, Lâm mẫu đối xử với y rất tốt, bản thân Lâm Chiêu là người nhạy cảm, có thể cảm nhận được Lâm mẫu là đối xử thật tâm với mình. Y cũng cư xử như thường ngày, cùng Lâm mẫu thân cận, không thiếu chuyện làm nũng vô cớ, làm cho Lâm mẫu không thể trực tiếp từ chối mình, lại còn vừa hay có thể làm cho Lâm Tử Tu tức giận.
Thật ra bản thân y cũng rất thích thân thiết cùng Lâm mẫu.
Lâm Tử Tu hừ lạnh: "Ngươi cũng thật để mắt đến hắn ta. Người đọc sách tài hoa hơn người gì chứ, cũng chỉ biết làm mấy thứ thơ thô thiển, thi cử cũng không thi mấy cái thứ này, ngươi nghĩ hắn sẽ có bao nhiêu năng lực đây. Nhiều năm như vậy đến thử một lần cũng không dám, người cũng từ từ mà chờ hắn thi cử đến cả đời đi."
Kiếp trước Trình Tấn dựa vào viên linh châu kia mới có thể thi đậu, đời này...
Đời này lại không thấy ngọc châu kia đâu cả, cái này khiến Lâm Tử Tu vô cùng phiền não. Hắn cũng đã tận lực quan sát Trình Tấn, trên người không có nửa điểm biến hóa nào, chỗ cổ tay cũng không có ấn ký của ngọc châu, hình như là không tìm thấy thật.
Đã như vậy, hắn không tin Trình Tấn có thể thi đậu được. Hắn biết tính tình Trình Tấn ra sao, dù cho đối phương có ngọc châu đi nữa cũng phải rất lao lực, dựa vào tiền của nhà hắn mới có thể lấy được một chức quan nhỏ bé. Sau đó lại dựa vào hối lộ quan trên mới chậm rãi thăng tiến lên, cả người không có chút bản lĩnh gì. Ở đời này Trình Tấn đã không có linh châu, chắc chắn không thể thi đậu, Lâm gia sẽ không cấp tiền cho con rể của một thứ tử để tìm một chức quan.
Từ lúc hôn ước giữa bọn họ được quyết định, Trình Tấn cùng Lâm Chiêu cũng đã chuyển nhập.(?)
Lâm Chiêu cũng không tức giận, y tức giận thì sẽ đúng ý Lâm Tử Tu, y mới không làm vậy, chỉ là những chuyện tầm phào, y sẽ không thèm tin, nếu nói một chút mà cũng thành lời nói thật vậy thì y cũng có thể nói mỗi ngày. Lâm Chiêu cười hì hì nhìn Lâm Tử Tu: "Ca à, ngươi cũng đừng vì người ta từ chối mà thẹn quá hóa giận, khắp nơi rêu rao chửi bới người ta nha. Việc này là do ngươi gây ra, làm người thì cũng không nên có lòng tham không đáy, ăn trong bát nhìn trong nồi được."
"Coi như là hắn không tốt nhưng cũng từng là vị hôn phu của ngươi. Haizz, ta chỉ là một thứ tử làm sao có thể cùng hôn phu của ngươi ở cùng một chỗ chứ, nói cho cùng thì ngươi cũng là đích tử."
Y giả vờ giả vịt cảm thán.
Lâm Tử Tu tức gần chết, tức không phải vì chuyện của Lâm Chiêu cùng Trình Tấn làm ra, mà là trong lòng Lâm Chiêu chắc chắn nghĩ hắn cũng là một loại người với y, thậm chí người ta từ đầu đến cuối chỉ thích một mình hắn, nhưng hắn lại một chân đạp hai thuyền, không chỉ muốn mập mờ với tiểu hầu gia phú quý kia, lại không chịu từ bỏ vị hôn phu "chân chất".
Điều này làm cho hắn cảm thấy cực kỳ bị sỉ nhục!
Quan trọng là hắn không thể giải thích rõ việc của tiểu hầu gia. Đúng thật đối phương cùng hắn ở chung một phòng, lại còn nói muốn lấy hắn.
Ai có thể tin hai người bọn họ không có tư tình chứ.
Ánh mắt hắn hung ác: "Vậy thì chúng ta cùng chờ xem."
Nói xong liền rời đi.
"Nhìn thì nhìn, ai sợ ai chứ." Lâm Chiêu bĩu môi, sau đó lấy hết sức chạy về biệt viện của mình.
Y quyết định tiếp tục vùi mình trong phủ không ra khỏi cửa.
Lâm Tử Tu chính là kẻ điên, trước thì đẩy y xuống nước, lại còn muốn hủy đi trong sạch của y, có trời mới biết kế tiếp hắn muốn âm mưu cái gì. Đối phương có tiểu hầu gia ở đằng sau chống lưng, lần trước Trình Tấn cũng đã nói tiểu hầu gia có thể sẽ đưa thuộc hạ cho Lâm Tử Tu.
Nghĩ lại mà thấy sợ.
Y trầm tư, có khi nào hắn vẫn muốn tiên hạ thủ vi cường*?
*Tiên hạ thủ vi cường có nghĩa là ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.
Nhưng nếu như vậy thì không được, y cảm thấy thực lực hiện tại của bản thân không đủ mạnh, y hiện tại cũng không phải là một thân một mình, lỡ như Lâm Tử Tu ra tay với Trình Tấn phải làm sao.
Lúc y trở về, Liễu di nương đang ở trong phong thêu hoa, thân thể bà không tốt, liền nhu nhu nhược nhược, việc mỗi ngày bà làm chính là thêu thùa. Thấy Lâm Chiêu trở về, vẫy tay gọi y tới gần: "Làm sao lại có biểu tình như thế, ở bên ngoài đụng phải Lâm Tử Tu sao?"
"Nương." Lâm Chiêu ngồi xổm ngay bên người Liễu di nương, khổ não nói: "Con cảm thấy Lâm Tử Tu chắc chắn lại muốn đánh vào điểm yếu của con, mới vừa nãy hắn còn liếc bảo con chờ xem, nhìn đôi mắt trợn lên muốn hù chết người."
Liễu di nương nói: "Nhất định là vừa này con chọc tức nó."
Hai ngày nay coi như bà cũng biết được công phu chọc tức người khác của con trai nhà mình.
Liễu di nương đối với Lâm Tử Tu khác xa so với Lâm mẫu đối với Lâm Chiêu, không có cảm giác thân cận nào. Bởi vì trong thế giới nguyên bản bà không sinh con, thân thể không tốt đã sớm ra đi. Mà mẫu thân của Lâm Tử Tu cũng không phải Liễu di nương mà là một di nương khác, chỉ là nguyên bản Lâm Tử Tu là một người trầm mặc ý nói, không có cảm giác tồn tại, di nương của hắn cũng như thế.
Có thể là ở thế giới này, muốn Lâm Chiêu trở thành một kẻ ác độc, cho nên mẫu thân của y trở thành Liễu di nương, mặt ngoài nhu nhược, thật ra bên trong lại là một nữ nhân tâm cơ.
Liễu di nương ở Lâm phủ rất được sủng ái. Trong sinh hoạt bình thường không thấy, thế nhưng Lâm phụ lại là một người cố chấp cho là đích thứ bất động, thiếp chính là thiếp, chính thất là chính, sẽ không đưa Liễu di nương lên làm chính. bởi vậy Liễu di nương mỗi ngày đều bày ra dáng vẻ yên tĩnh như thế. Chuyện này thật lâu sau Liễu di nương mới có thể hiểu được, sau đó cũng dập tắt đi dã tâm bừng bừng của mình. So với việc thay đổi một vị chủ mẫu mới, còn không bằng để Lâm mẫu chủ quản sẽ tốt hơn.
Lâm mẫu cùng bà có quan hệ họ hàng, tính tình hiền lành, dễ lừa gạt, chỉ cần Lâm mẫu còn đây, thì mỗi ngày đều không có chuyện gì.
Mà đây không có nghĩa là Liễu di nương sẽ để yên, bà chuyển dã tâm của mình đặt trên người con trai mà dạy dỗ, dạy Lâm Chiêu đi làm nũng lấy lòng Lâm phụ, thậm chí là đi thân cận với Lâm mẫu. Lâm Chiêu cũng không chân thành ngây thơ như vẻ bề ngoài, bà muốn con trai mình vượt mặt đích tử, muốn đứa trẻ này có thể làm bà nở mày nở mặt.
Việc Lâm Chiêu có tình ý với Trình Tấn, căn bản là Liễu di nương không đồng ý, bà muốn Lâm Chiêu có thể gả cao hơn.
Nhưng vừa hay Trình Tấn lại làm hôn phu của đích tử, thứ hai là Lâm Chiêu lại thật lòng yêu thích Trình Tấn, làm bà dần dần thay đổi suy nghĩ.
Lâm Chiêu là thứ tử, khi gả đi cũng không sống được tốt hơn, cuộc sống hằng này ra sao nghĩ qua cũng biết, còn không bằng gả cho Trình Tấn. Con người Trình Tấn bà cũng từng nghe nói qua, ở trong học viện thành tích không tồi, cũng khắc khổ nỗ lực, còn biết viết thơ, ít nhất là Phu tử đánh gia hắn rất cao.
Nếu đã như bậy không bằng đánh cược một phen, lỡ như thành công, Trình Tấn thi đậu cử nhân, có thể làm quan, không nhất thiết thành quan lớn. Nếu cược thua thì cũng không có gì lớn, vợ chồng son yêu thích lẫn nhau, Trình gia đối với Lâm phụ có ơn cứu mạng, bà đi khuyên giải Lâm phụ, xem trọng mối ân tình này, có cái cớ này, Lâm Chiêu sẽ không phải gặp chuyện xấu gì.
Rốt cuộc bà cũng là mẹ ruột của Lâm Chiêu, cho dù có bày mưu tính kế ra sao, cũng sẽ không mong muốn con cái của mình gặp chuyện xấu.
Lâm Chiêu ngồi xổm bên cạnh bà bĩu môi thầm thì: "Hắn mà làm chuyện quỷ quái gì, con khẳng định sẽ phải chọc tức chết hắn."
Y kéo dài âm thanh: "Nương à, vậy tiếp theo con nên chống đỡ thế nào, sau lưng Lâm Tử Tu có tiểu hầu gia chống lưng. Lúc trước đuối nước tiểu hầu gia cũng không cứu con, lại còn đánh vào tay con đến bây giờ con đau. Hiện tại Lâm Tử Tu đã như vậy, nhất định sẽ còn kiếm chuyện."
"Con là thứ tử, hắn là đích thử, nếu hắn động tới con, cha nhiều lắm cũng chỉ nổi giận mắng hắn vài câu. Nhưng nếu như con thật sự động tay với hắn, không biết cha sẽ xử phạt con như thế nào đây."
"Con không sợ bị hắn tính kế, chỉ sợ hắn không nói lý mà trực tiếp động thủ."
Liễu di nương cũng không ngừng tay thêu, một hồi sau nói: "Ta đi nói với cha con một tiếng, nhờ ông tìm đến cho con một tên hộ vệ, ngày thường chính bản thân con cẩn thận một chút, ta sẽ để người quan sát động tĩnh của Lâm Tử Tu."
Bà vươn tay véo hai má Lâm Chiêu: "Không cần phải sợ, nếu như hắn thật sự ra tay với con, nương cũng không tiếc cái mạng này sẽ giết chết hết bọn họ bồi táng theo con. Lâm Tử Tu cũng không phải kẻ cô độc, hắn cũng có nhược điểm."
Trong Lâm phủ, có không ít tai mắt của Liễu di nương, bà thuộc về loại trạch đấu, giá trị vũ lực không cao.
"Vâng." Lâm Chiêu cười híp mắt, tuy nương không trực tiếp giải quyết vấn đề, nhưng khi nghe những lời nói này, cảm thấy cực kỳ vui, y ôm cánh tay Liễu di nương làm nũng: "Nương, có người thật là tốt."
"Được rồi, chính mình tự đi chơi đi, không nên quấy rầy nương thêu hoa."
"Không muốn đâu, con muốn ở cạnh bên nương." Lâm Chiêu không chịu đi, ôm chặt bà không buông.
Trên mặt Liễu di nương tràn đầy ý cười, một khung cảnh hòa thuận vui vẻ, trong tiểu viện trở nên ấm áp cực kỳ.
...
Lâm Chiêu đang bận an ủi bản thân mình, ở một bên khác, Trình Tấn cũng đang bận tâm tới an nguy của Lâm Chiêu.
Mặc dù học viện của họ kỳ nghỉ định kỳ theo tháng, nhưng thật ra mỗi ngày cũng có thời gian nghỉ ngơi, hắn đi tìm thầy xin nghỉ phép. Buổi chiều, sau khi tan học liền đi đến thư viện, sau đó đi tới một nơi bán nô lệ. Thế giời này, tuy rằng không giống với thế giới võ hiệp khoa trương ở thời không khác, nhưng mà cũng có mấy cuốn tâm pháp luyện võ.
Trước khi trọng sinh Trình Tấn đã ngồi vào vị trí Thượng thư bộ hình, mỗi khi tra án, đi bên cạnh hắn đều là hộ vệ cao cường bảo vệ.
Nếu không phải suốt ngày hắn chạy đi tra án, người muốn ám sát hắn còn có thể nhiều hơn nữa.
Trước mắt thì hắn không thể mời đến mấy cái vị cao thủ nào đó, sai người ta đi bảo Lâm Chiêu được, nhưng có thể tự bản thân mình bồi dưỡng, thêm vào đó trong cơ thể hắn có linh châu, chẳng mấy chốc sẽ có công dụng, cũng vừa hay có thể bồi dưỡng cho chính mình ít người. Khi hắn ngồi lên vị trí cao, có biết không ít tâm pháp thâm hậu, vừa hay có thể dùng tốt.
Khu vực chuyên buôn bán nô lệ, không lâu sau Trình Tấn đi đến bên kia đường.
Nhiều nô lệ bị nhốt ngay trong lồng sắt ven đường, hoặc là có đeo xích, liếc mắt nhìn liền có thể thấy, cả con đường không dài lắm, nhưng nô lệ rất nhiều.
Mà rất nhanh, hắn chú ý tới một người lôi theo cô bé có vết bớt đỏ lớn trên mặt, đi tới phía chủ nô trước mặt, đấy bé gái tới phía trước bày ra vẻ lấy lòng: "Đại nhân, ngài xem con gái nhà ta giá bao nhiêu, ta...ta đem nó bán cho các người làm nô lệ có được hay không?"
Chủ nô liếc mắt nhìn sang, ghét bỏ nói: "Con gái ngươi có cái vết bớt trên mặt to như vậy, xấu chết được, ai sẽ muốn mua nó về chứ, ngươi cho là ai cũng có thể làm nô lệ à." Ông ta mua nô lệ là để đi bán, mua con nhóc này rồi hắn bán được cho ai.
"Đại nhân, ngài nhìn một chút đi." Người đàn bà lấy lòng nói: "Ta cũng không muốn nhiều, giá cả chúng ta có thể lại thương lượng mà."
"Cút cút, đi sang một bên, ta không mua."
Phụ nữ không còn cách nào khác, cũng không thể làm gì khác hơn là kéo bé gái đi tới trước mặt chủ nô khác, hình ảnh lại lặp lại lần nữa.
Trình Tấn nhìn tiểu cô nương kia, cảm thấy có chút quen mắt, hắn không phải là quen mặt cô mà, dù sao người ta còn nhỏ như vậy, khuôn mặt vàng vọt, lúc lớn lên nhất định là không giống nhau, mà trong mắt cô bé chủ có tĩnh mịch, còn có vết bớt màu đỏ thẫm này, rất giống với người sau này sẽ theo bảo vệ hắn.
Cô nương kia có biệt hiệu Thập Thất, là người được phái đến để giết hắn, võ công hết sức lợi hại, mà lúc đó bên cạnh hắn có rất nhiều người bảo vệ, họ đều là cao thủ, cho nên đối phương ra tay không thành công. Vẫn luôn nằm vùng ở chỗ hắn, bên cạnh hắn.
Cuối cùng, cô bé đó lại không giết hắn, chỉ dùng đôi mắt nhìn hắn, nói hắn là người tốt.
Vì làm trái mệnh lệnh, cô gái bị đánh đến hơi tàn rồi ném đi.
Trình Tấn liền nhặt người về cứu sống, từ đó bên cạnh hắn liền có nhiều thêm một người.
Tuy rằng hướng phát triển có chút kỳ quái, nhưng Trình Tấn rất cao hứng, những năm tháng làm quan của hắn thật là khó khăn, bởi vì những kẻ phạm tội đa phần đều có quyền thế, bản thân hắn lại đơn thương độc mã nên tương đối khó chống lại, cho nên hắn liên tục bị bày mưu tính kế. Đã có lúc hắn cũng từ cõi chết trở về, nhìn thấy sát thủ cũng bị hắn cảm hóa, trong lòng cũng có chút đắc ý.
Hắn càng nhìn chăm chú, cảm thấy cô bé trước mắt chắc chắn chính là sát thủ năm đó.
Hắn đi lên phía trước, phụ nhân kia còn đang chào hàng với chủ nô: "Đại nhân, ngài mua con bé này đi, nó cái gì cũng có thể làm, nếu như không nghe lời thì trực tiếp đánh nó cũng được..."
Một bàn tay mở ra trước mắt bà ta, thả xuống một nén bạc.
Trình Tấn mở miệng nói: "Bé gái này ta mua."
Người đàn bà kinh hỉ trợn cả mắt, xác định hắn đang nói chuyện với mình, vội vã bắt lấy bạc, đem bé gái đẩy một cái, như sợ hắn sẽ đổi ý, gấp gáp nói: "Được được, ta bán, nha đầu này liền giao cho ngài." Sau đó chạy đi mất dạng không quay đầu lại.
Trình Tấn: "..."
Nhìn bóng người phụ nhân kia biến mất, Trình Tấn cuối đầu nhìn bé gái một chút, cô bé không có chút phản ứng nào, chỉ đứng thẳng tắp, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào.
Không có mong đợi gì, cũng không có thương tâm thống khổ.
Trình Tấn mím môi, cảm thấy bé gái có chút đáng thương.
Hắn dắt tay đối phương, mang người đến một tiểu viện hẻo lánh hắn thuê được: "Ngươi tạm thời ở đây, ta sẽ dạy cho người ít võ nghệ, chờ qua một thời gian, ta sẽ mang ngươi đến bên cạnh hôn phu của ta, ngươi giúp ta bảo vệ hắn, được chứ?"
Bé gái trầm mặc gật đầu.
Có thể giao tiếp là được rồi, Trình Tấn bảo đối phương đi theo mình, giới thiệu một chút tình huống xung quanh: "Đây là chỗ ngủ, nhà bếp ở bên này, bên trong có gạo, mì, củi lửa có hết, ngươi có thể tự mình làm cơm không?"
Bé gái tiếp tục gật đầu.
"Ngươi năm nay mấy tuổi?" Trình Tấn đột nhiên nhớ tới hỏi.
Bé gái im lặng nửa ngày, mở miệng nó: "Chín...chín tuổi."
Hẳn là do rất lâu không mở miệng nói chuyện, tiếng nói của nàng không giống với âm thanh trong veo của bé gái, trái lại mang theo khàn khàn, vô lực, giống như một bà lão.
Trình Tấn gật gật đầu, nhìn bề ngoài không biết được đã chín tuổi, hắn tiếp tục giới thiệu những nơi khác, sau đó nói: "Người không cần sợ hãi, ta không phải người xấu, nhưng mà nơi này không phải chỗ ở của ta, cho nên chuyện nấu cơm phải chính ngươi tự làm, ta sẽ dạy võ công cho ngươi, ngươi phải cố gắng luyện, sau đó giúp ta bảo vệ vị hôn phu của ta là được rồi."
"Y cũng là người dễ thân cận, ngươi sẽ thích y thôi."
Trong sách, Lâm Chiêu dù ác độc cũng sẽ không nhằm vào hạ nhân trong phủ, hơn nữa cũng thật sự rất dễ thân cận, ít nhất hạ nhân trong phủ đều không cảm thấy y khó hầu hạ. Y ác độc với mỗi Lâm Tử Tu.
Trình Tấn không cảm thấy bé gái ở cùng Lâm Chiêu sẽ không hợp, hơn nữa hiện tại Lâm Chiêu đã biết xem xét thời thế, đối với người có lợi, chưa bao giờ keo kiệt thiện ý của mình. Mà bé gái cũng không phải vô tri vô giác, hai người có thể hòa hợp với nhau.
Trình Tấn hiểu rõ tính tình sau khi lớn lên của bé gái này.
Hiện tại cũng y chang như thế, dù sao cũng có thể đọc tâm.
"Vâng." Bé gái đồng ý.
Sau khi bàn giao xong, Trình Tấn liền nhanh chóng dạy võ cho bé gái, hiện tại cô bé đang ở trạng thái tê liệt, không có bất kỳ phản ứng với thứ gì, hắn cũng không nói thêm được gì khác. Cho đến khi thời gian không còn sớm nữa mới ngừng lại: "Giờ ta đi trước, chiều nay lại tới đây, bản thân ngươi ôn tập lại những gì ta dạy, muốn ăn cơm thì tự làm, quần áo còn thiếu, ngày mai ta sẽ dắt ngươi đi mua."
Lúc trước hắn không cân nhắc chu toàn, trong viện vẫn là thiếu đồ.
Suy nghĩ một chút, hắn liền lấy ra một ít bạc vụn: "Nếu như làm cơm không được, thì ra ngoài mua đồ ăn cũng được."
Bé gái gật đầu, lúc ra đến cửa, Trình Tấn ở cửa xoay người lại: "Chờ ta đi rồi, nhớ đem chốt cửa đóng cửa lại biết không?"
Bé gái không chút động tĩnh nào cứ nhìn chằm chằm hắn.
Sau khi nói rõ ràng, lúc này Trình Tấn mới nhanh chóng rời đi.
Bé gái nhìn theo bóng lưng hắn, trong mắt hơi xuất hiện ánh sáng, nửa ngày sau mới nhỏ giọng nói: "Được."
Liên tiếp nhiều ngày, Trình Tấn đem tất cả ra dạy cho cô bé, đồng thời linh thủy trộn vào trong thuốc đưa cho bé ăn, chuyện đang mừng là, không hổ là người được huấn luyện thành sát thủ cao cường, thiên phú thật không tồi, cũng chịu khó. Qua một thời gian ngắn liền ra dáng.
Khoảng nửa tháng sau, Trình Tấn đưa bé gái đến chỗ Lâm Chiêu.
Sau nhiều ngày chính mình bồi dưỡng bé gái, qua một thời gian ngắn hắn luôn đến kiểm tra, đồng thời tiếp tục dạy dỗ, giờ có ở chỗ lại này cũng vô dụng.
Lâm Chiêu nghe tin Trình Tấn đến, cao hứng vô cùng, hớn hở chạy một mạch tới, thấy trong vườn hoa không phải ai khác, liền ngọt ngào hô lên một tiếng: "Trình Tấn".
Nụ cười tên mặt, vô cùng xán lạn.
Con người cũng giống như một đóa hoa vậy.
Thập Thất nghe thấy âm thanh lúc đối phương đi đến, mang theo mùi hương nhàn nhạt.
Bởi vì bé gái không nói ra tên của mình, Trình Tấn cùng vì danh hiệu Thập Thất ngày xưa, liền cứ thế trước giờ gọi Thập Thất.
Hắn tuy có lòng thương hại nhưng cũng không thể lúc nào cũng chăm sóc người khác, có thể cho cô bé một hoàn cảnh sống tốt là được rồi, cũng không thế nhìn người ta đáng thường mà xem như người nhà mà dốc lòng chăm sóc được.
Lâm Chiêu chạy đến sát gần trước mặt Trình Tấn, ngại ngùng muốn ôm hắn, nhưng dù sao vẫn còn đang ở bên ngoài, không thể làm được. Y lên án: "Cái tên nhà chàng, mãi không đến gặp em, không có một chút nào nhớ em sao? Từ sau khi chúng ta được đính hôn đến giờ, đây là lần đầu tiên chàng tới thăm em, cũng không biết em có bao nhiêu là nhớ chàng đâu."
Trình Tấn xoa đầu y: "Ta cũng nhớ em, nhưng trước đó bận không thể gặp em, à đúng rồi, ta tới đây tìm em là muốn giúp em."
"Bận gì vậy chứ?" Lâm Chiêu hỏi.
Trình Tấn vỗ vào vai bé gái bên cạnh: "Lúc ta đến chợ nô lệ, nhìn thấy mẫu thân muốn bán nàng, thật sự đáng thương nên đã mua lại. Nhưng mà ta cũng không tiện để giữ nàng lại, nên muốn đưa đến chỗ của em."
"Cô bé căn cốt không tồi, ta đã dạy nàng một ít võ nghệ, để lại bên cạnh em, cũng có thể bảo vệ tốt cho em."
Lâm Chiêu không thèm để ý đến việc cô bé có căn cốt như nào, y chỉ quan tâm việc Trình Tấn vậy mà biết võ công, y kinh ngạc: "Chàng lại còn biết võ!"
Lợi hại quá đi mất.
Vừa biết đọc sách, lại còn biết luyện võ.
Trình Tấn thật sự quá ưu tú.
Trong mắt Lâm Chiêu, gắn thêm mười cái bộ lọc mà nhìn Trình Tấn, mọi thứ của Trình Tấn đều tốt, còn những gì không tốt thì bỏ qua, chỉ cần là Trình Tấn, thì mọi chuyện đều tốt, không có gì ảnh hưởng đến việc y cảm thấy Trình Tấn lợi hại.
Trình Tấn nở nụ cười: "Cũng có biết một chút, bình thường ta phải đọc sách, cũng không luyện tập nhiều." Chủ yếu là do lúc trọng sinh hắn mới bắt đầu luyện võ, trước khi trọng sinh, ở độ tuổi này Trình Tấn chỉ biết công phu mèo cào, sau này mới chậm rãi thâm sâu hơn.
Hiện tại, hắn cũng chưa tới mức cao thâm.
Lâm Chiêu gật gật đầu, có một chút cũng được, y cười tươi rói: "Vậy được, cứ để nàng lại chỗ em đi."
Trình Tấn nói: "Em đừng có bắt nạt người ta."
Lâm Chiêu chu mỏ, bất mãn nói: "Em khi nào bắt nạt ai chứ, em rõ ràng tốt như vậy."
"Ừm ừm." TRÌNH TẤN bị y chọc cười: "Đương nhiên Chiêu Chiêu nhà chúng ta là người thiện lương nhất."
Lâm Chiêu nghe vào toàn bộ: "Đó là hiển nhiên."
Hai người thủ thỉ trong hoa viên một hồi lâu, Lâm Chiêu mới lưu luyến không rời để Trình Tấn rời đi. Chờ Trình Tấn đi rồi, y nhìn bé gái một hồi, nhìn thấy trên mặt đối phương có vết bớt đỏ thẫm, nhíu mày lại, cũng không có chán ghét, mang theo người trở về viện của mình.
Hạ nhân trong viện không nhiều, Lâm Chiêu tìm đến đại nha hoàn của Liễu di nương nhờ an bài một chút, tìm phòng ngủ gần chỗ y, đưa bé gái đi theo mình.
Vì là do Trình Tấn đưa tới, sợ Trình Tấn thấy mình bắt nạt người ta, lại còn tự mình dẫn dắt sợ có chuyện gì không tốt.
Chờ trải qua điều giáo của đại nha hoàn, bé gái mới có thể làm việc.
Lâm gia là một phú thương, cũng không có nhiều quy củ, bản thân Lâm Chiêu cũng không phải người hà khắc gì, quần áo cũng tự chính mình mặc, cũng không làm khó dễ hạ nhân, không khó hầu hạ, trái lại cả ngày đều vui vẻ, người khác nhìn vào liền không tự chủ được mà cũng vui lây.
Bé gái nhìn quá nhỏ, gầy trơ cả xương, da dẻ cũng khô vàng, nhìn tội nghiệp, Lâm Chiêu cũng không bắt nàng làm gì, liền cứ để nàng tùy ý.
Bé gái cũng trầm mặc, không nói nhiều, ở nơi này trải qua rất tốt, thường ngày Lâm Chiêu ra khỏi tiểu viện nàng cũng đi theo, nếu không đi ra ngoài, nàng cũng không nói tiếng nào, chỉ ở trong tiểu viện luyện võ công.
Nhìn người này khắc khổ nỗ lực, ngược lại làm Lâm Chiêu rất yêu thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.