Thiết Lập Tính Cách Là Tra Nam
Chương 34: Điện thí.
Phụng Hiếu Nam Thần
07/10/2024
Đứng ở phía trước là quan trên, sau khi nghe báo họ tên, Trình Tấn nhận
lấy vô số ánh mắt bắn tới từ mọi phía, hảo hữu ở thư viện cũng có mặt ở
đây, họ cùng nhau trò chuyện, ngược lại cũng không có ai tìm đến hắn gây phiền phức gì.
Mặc dù hắn chỉ là con nhà nông bình thường, nhưng hảo hữu của hắn lại không giống vậy.
Ánh mắt hắn di chuyển một vòng, đột nhiên, hắn đưa mắt đến một nơi, từ trong đám người chạm phải một đôi mắt thâm trầm theo dõi hắn.
Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng,, Trình Tấn bị dọa hết hồn.
"Làm sao vậy?" Trần Án hỏi.
Theo hướng mắt Trình Tấn nhìn sáng, cũng bị dọa một chút.
Sau đó rất nhanh đã nhận ra chủ nhân ánh mắt kia.
Trần Án hô: "Chu Nhân Kiệt, người gầm gầm gừ gừ ở phía sau kia làm gì thế?"
"Ai trốn?" Chu Nhân Kiệt đẩy người ra rồi đi tới.
"Các ngươi cho là ta sợ các ngươi à? Hừ, các người còn chưa có đủ tư cách ấy."
Trần Án: ...
Trình Tấn: ...
Vì sao, mạch não người này lại xa như vậy????
Thấy họ không nói gì, Chu Nhân Kiệt oán hận nói: "Sao ta vừa đến thì các người không nói nữa? Không thèm để ý đến ta phải không? Ta nói cho mà biết, ta không thèm quan tâm các ngươi đâu!"
Trần Án: ...
Trình Tấn: ...
Chu Nhân Kiệt tức nổ phổi mà nói một tràn, sau đó rời đi.
Trần Án cùng Trình Tấn nhất trí làm như không nhìn tháy Chu Nhân Kiệt, thật sự là bọn họ không biết phải nói chuyện với Chu Nhân Kiệt thế nào. Qua một lát lại có người đến, người của thư viện Bạch Lộc ở đây rất nhiều, một đám người tụ lại một chỗ nói chuyện với nhau.
Mãi đến khi có thái giám đến tuyên cáo trật tự, mọi người mới ngừng lại.
Mọi người tiến vào đại điện, theo trình từ mà đi vào, đến lướt Trình Tấn lấy đề thi, tuy rằng hoàng đế không phải là một người nhưng đề thi vẫn như vậy. Trình Tấn sắp xếp lại dòng suy nghĩ trong đầu, đề bút lên giấy nháp trước, chờ viết xong rồi chỉnh sửa lại chau chuốt, sau đó mới chính thức sao chép lại vào bài. Hắn không có cảm giác gì là xấu hổ cả, dù có nhúng tay thay đổi đề thi hắn cũng là nhất bản, huống chi ở kiếp trước bản thân hắn cũng cầm trong tay đệ nhất.
Tên hắn ở đầu tiên, nên ngồi ở phía trước, bên cạnh có mấy vị quan chức giám sát, họ đều đem lực chú ý đặt trên người hắn.
Ngược lại vị hoàng đế cao cao tại thượng ngồi ở phía trên kia lại không biết từ khi nào mà đã rời đi, nhân tài gì, khoa cử gì, đều không bằng mỹ nhân.
Trình Tấn không quản chuyện này, hắn tập trung viết không cảm giác được có người bên canh, chờ đến khi hắn viết xong chỉnh lý lại thời gian, mới phát giác ra có người. Cái cảm giác này không phải là Lâm Chiêu, hắn cau mày nhìn sang. Bình thường hắn đã nói, lúc hắn bận rộn làm việc không thích có người nào quấy rồi, vậy mà lại có người đứng ngay bên cạnh hắn.
Dĩ nhiên là Lâm Chiêu không được tính là quấy rồi, hắn quen với việc sớm chiều bên canh với Lâm Chiêu.
Những với những người khác thì không giống nhau.
Sau đó hắn trừng mắt, liền trừng trúng một mảng u tối, một khuôn mặt vô cảm.
A, thì ra là tam hoàng tử.
Trình Tấn rụt người lại.
Nhớ lại bản thân còn đang thi điện, còn chưa làm quan đây.
Tam hoàng tử cũng chăm chú nhìn lại hắn, sau một lúc lâu mới rời đi.
Thi điện xong, Trình Tấn liền vô tư mà về nhà ngủ, còn về chuyện tam hoàng tử gì đó, sớm hay muộn cũng sẽ đắc tội, lần sau gặp lại cũng.............
Đây cũng không phải là cơ hội để người đó giận cho đánh mèo.
Sau đó chuẩn bị tiến vào Hàm lâm viện, dựa vào hành văn hoa lệ, lão hoàng đế nịnh nọt Trình Tấn một hồi., mới vừa được biết bản thân là Sáu nguyên, còn chưa kịp diễu hành ăn mừng, thì lại biết tam hoàng tử muốn đưa mình đến Hình bộ.
Chuyện này, người Hình bộ tìm đến một trạng nguyên có ổn không vậy?
Tam hoàng tử cảm thấy được, rất tốt.
Không phải Trình Tấn cũng lập nghiệp từ hình bộ hay sao, hẳn phải xe nhẹ chạy đường quen* mới đúng.
*cưỡi xe nhẹ đi đường quen; việc quen thì dễ làm; quen tay làm nhanh; thông thạo; quen việc。
Mà Trình Tấn lại bất tri bất giác phát hiện, hình như tam hoàng tử có vẻ rất hiểu biết hắn, cái giọng điệu ra lệnh đó giống như là người ở kiếp trước của hắn vậy. Sau đó hắn trực tiếp đến phủ tam hoàng tử chờ đợi, chuyện này không phải chuyện mà tam hoàng tử kiếp này sẽ làm.
Hắn thử gọi một tiếng thăm dò: "Tam hoàng tử, là ngài?"
"A!" Tam hoàng tử vô cảm mà đáp lại một tiếng.
Mặc dù trên mặt đối phương không có biểu tình gì, mà Trình Tấn cũng không cần dùng độc tâm thuật cũng biết người này đang nghĩ gì, "Thật sự là ngài trở lại sao?"
"Trở lại cái gì?"
Trình Tấn có chút hưng phấn, ngoại trừ Lâm Tử Tu ngoài kia, thì hắn chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có người cùng trọng sinh với hắn, hơn nữa lại chính là tam hoàng tử thường xuyên ầm ĩ với hắn. Không thể không nói, việc này khiên hắn cao hứng không thôi, một mặt chính là quan hệ tình càm ở kiếp trước, mặt khác thì tam hoàng tử trọng sinh thì quan hộ của hắn trên triều cũng sẽ tốt hơn một chút.
Không phải là hắn sợ khó khăn gì, mà nói thật thì nếu ở kiếp trước bị dằn vặt vì đắc tội nhiều người thì hắn thực sự muốn đời này có thể trải qua thoải mái hơn một chút.
Huống chi, tính tình hiện tại của gia đình hắn, còn có Lâm Tử Tu gả cho tiểu hầu gia, nếu như thật sự có vấn đề gì, tam hoàng tử trọng sinh nhất định sẽ ra tay giúp hắn, còn nếu như chưa trọng sình thì khó mà nói tốt được.
Tam hoàng tử hiểu hắn nói gì: "Đã được vài năm rồi."
"Vài năm!" Trình Tấn nói: "Có... có chuyện gì xảy ra?" Ý hắn chính là vấn đề trên người lão hoàng đế kia.
Kiếp trước lão hoàng đế đã sớm chết rồi.
Tam hoàng tử lắc đầu: "Ta cũng không rõ, hơn nữa trong triều cũng thay đổi rất nhiều."
Ví dụ như, kiếp trước tam hoàng tử thượng vị, bởi vì năng lực hắn cường đại, thứ hai là do thế lực to lớn của mình, lúc lão hoàng đế bệnh tình nguy kịch đã có người tạo phản, thế nhưng lại bị trấn áp, sau đó hắn giả vờ hiếu thuận, thế lực mạnh mẽ nên lão hoàng đế cũng nhường ngôi lại cho hắn.
Có thể đời này ba vị hoảng tử kia không có tạo phản, cho nên hắn cũng tưởng là họ sống lại, sau đó thăm dò một lượt thì phát hiện không phải. Hơn nữa lần đó lão hoàng đế lâm bệnh nguy kịch, nhưng tinh thần lại càng ngày càng tốt không có vẻ chịu đựng đau bệnh gì,không nhìn ra chút tử khí nào cả.
Ngoài việc này, nhị hoàng tử lại đột nhiên lấy ra bằng chứng đảng đại hoàng tử tham ô hủ bài, kết bè kết cánh, làm giả lượng lớn số ngạch, làm người ta nhìn mà giật mình, lão hoàng đế tức giận liền bỏ ngục đại hoàng tử, đồng thời lập nhị hoàng tử làm thái tử.
Ở kiếp trước, phải cho đến khi lão hoàng đế băng hà rồi mới đem tam hoàng tử lập thái tử, đời này chưa nói nói đến việc bị thay đổi, lại còn lập trữ sớm.
Mà đảng phải của nhị hoàng tử, môn khách đáng tin nhất chính là Vĩnh Xương Hầu phủ, binh quyền nắm trong tay của Vĩnh Xương Hầu phủ.
Đây chính là biến hóa to lớn nhất mà tam hoàng tử nhìn thấy, bởi vì ở kiếp trước Vĩnh Xương Hầu phủ chỉ là một Hầu phủ thanh nhàn, không tranh quyền lợi gì, chớ nói chi là nắm giữ binh quyền, hơn nữa lần này thế tử Vĩnh Xương Hầu phủ lại cưới con trai thương nhân làm tiểu thiếp. Hắn có biết tiểu thiếp trước kia của thế tử, người đó đến từ nhà phu nhân của Thượng Thư ở Hình bộ, mấu chốt là vị này cũng được nhận làm đích tử.
Tam hoàng tử lại càng thấy mơ màng.
Trình Tấn nghe xong cũng tự biết được tình huống ra sao, lại nói: "Vậy kiếp này vị hoàng tử kia còn dự định..."
Tuy hắn không nói hết nửa sau nhưng cả hai đều hiểu đó là ý gì.
"Ừ."
Tam hoàng tử không gạt Trình Tấn, hai người ở kiếp trước tuy rằng luôn ầm ĩ với nhau, mà nếu không phải vì thân phận khác nhau như trời với đất thì có thể nói là tri kỉ cũng không quá, tam hoàng tử tự tin Trình Tấn sẽ hỗ trợ mình và cũng chỉ giúp mình hắn.
Đã bước lên thuyền này, không phải nói xuống là xuống được.
"Mà đời này phe ta cũng có chút bất đồng, nhà mẹ đẻ tam hoảng tử phi cũng nắm không ít binh quyền, còn có thập nhất cũng làm Đại tướng quân trên chiến trường."
Thập nhất hoàng tử là bào đệ của tam hoàng tử, quan hệ hai huynh hệ cũng tốt.
Cảm giác còn có chút kích thích.
Tam hoàng tử mặt vô cảm mà nhìn chăm chăm.
"..." Trình Tấn nói: "Được rồi được rồi, vậy trước tiên chúng ta nên quan sát một chút."
Tam hoàng tử mở miệng nói: "Mấy câu này nên cẩn thận mà nói, không được để lọt tiếng gió ra ngoài."
Trình Tấn kéo một âm dài: "Được... Đây chẳng phải là phủ của ngài à."
Thủ đoạn của tam hoàng tử nếu như không quản lý được phủ đệ của mình thì chính là điều vô lý.
Trình Tấn cũng chuẩn bị kế hoạch tìm hiểu tình huống cụ thể từ trên người Lâm Tử Tu kia, dù sao những chuyện liên quan đến triều đình kiếp này hắn không nắm rõ, hắn biết được chủ yếu liên quan đến việc hắn không đậu nổi tú tài, sau đó làm một ma men trong nhà, còn có nhà ngoại đến gây náo loạn, đến cuối cùng thì Lâm Tử Tu mặt mày rạng rỡ mà trở về nhà mẹ, nghe được cuộc sống hắn thế nào, Lâm Chiêu thì thế nào, sau đó lại đi mất.
Còn những chuyện mà chính bản thân hắn hiểu rõ nhưng trong thế giới này không viết ra.
Hắn có chút suy nghĩ, Lâm Tử Tu đột nhiên trở nên trầm mặc như vậy, lại gả đến Hầu phủ, biết đâu trong đầu lại chứa nhiều thứ gì khác, hắn phải đi xem xem, hắn muốn biết mấy vị hoảng tử này sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Ngôi vị hoàng đế này, có dùng nhiều tâm tư hơn nữa cũng đáng giá.
Tam hoàng tử đã như vậy, không chắc có phải vì sức mạnh thần bí kia làm ra hay không, nhưng hắn cũng không thể nào nhìn người ta lẻ loi chiến đấu, nếu như cuối cùng mất đi ngôi vị vốn có kia, trong lòng hắn cũng khó mà buông được.
Trình Tấn không ngờ tới, hắn vừa mới có ý định sẽ đi tìm Lâm Tử Tu xem tình huống, thì hai ngày sau Lâm Tử Tu lại mời bọn họ đến phủ.
Cũng không phải là mời mỗi bọn họ, đây là tiệc rượu Vĩnh Xương Hầu phủ do đương gia chủ mẫu đưa lời mời, cũng chính là mẹ của tiểu hầu gia mời.
Phạm vi mời khách cũng rất lớn, nam có nữ có.
Đúng vào dịp ngắm hoa.
Phỏng chừng là yến tiệc kết thân.
Dĩ nhiên cũng là để giao thiệp, mọi người cùng nhau chơi đùa, đều phụ thuộc vào thái độ của họ.
Trình Tấn hỏi Lâm Chiêu: "Em có muốn đi không?" Lâm Chiêu ở kinh thành không quen biết người nào, hắn nhớ ở kiếp trước Lâm Chiêu rất thích náo nhiệt, kết giao không ít hão hữu, ngày ngày cùng nhau tụ tập vui đùa.
Đúng như dự đoán, Lâm Chiêu liền đáp lại một tiếng: "Đương nhiên phải đi a, thiệp mời cũng có rồi, tại sao lại không."
Trình Tấn cười nói: "Vậy thì em cẩn thân một chút, mang theo Thập Thất bên cạnh, tránh bị người khác khi dễ." Hiện tại quan chức của còn quá thấp.
Lâm Chiêu không sợ: "Xưa nay chỉ có em bắt nạt người khác thôi, còn nữa, em có khuôn mặt này, cũng đã nghiền ép toàn bộ hội trường." Y ngước mặt lên một chút.
Y không sợ quyền thế, tuy quan chức của Trình Tấn nhỏ, nhưng phẩm hạnh tốt, lại có tài hoa, luôn đối xử với y rất tốt. Phụ nhân lớn tuổi sẽ cân nhắc cho con cái mình về địa vị của đối tượng, nhưng thiếu nữ, ca nhi đều chú trọng đến tướng mạo đầu tiên.
Nhan sắc của y đã khiến người khác ước ao.
Mà Trình Tấn lại tốt với y như vậy, y càng muốn khiến người khác phải hâm mộ.
Hơn nữa sau này Trình Tấn cũng sẽ càng lợi hại hơn nữa mà.
Dĩ nhiên, mấy cấu đó chỉ nhằm vào người muốn làm khó mình, còn người ta khách khí với mình, thì y cũng chẳng âm dương quái khí mà chọc người khác.
Trình Tấn không nhịn được mặt véo hai má y, ra vẻ nghiêm túc bình luận: "Ừm, đúng là rất dễ nhìn."
Lâm Chiêu gào gừ cắn hắn một cái.
Trình Tấn: "Sau khi em đến đó, nếu thấy lục công chúa thì có thể đến chỗ nàng ấy, nàng là muội muội của tam hoàng tử, có chuyện gì cũng sẽ giúp em." Hắn đã sớm nói chuyện cùng tam hoàng tử.
"Được." Lâm Chiêu đáp lại một tiếng.
Mặc dù hắn chỉ là con nhà nông bình thường, nhưng hảo hữu của hắn lại không giống vậy.
Ánh mắt hắn di chuyển một vòng, đột nhiên, hắn đưa mắt đến một nơi, từ trong đám người chạm phải một đôi mắt thâm trầm theo dõi hắn.
Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng,, Trình Tấn bị dọa hết hồn.
"Làm sao vậy?" Trần Án hỏi.
Theo hướng mắt Trình Tấn nhìn sáng, cũng bị dọa một chút.
Sau đó rất nhanh đã nhận ra chủ nhân ánh mắt kia.
Trần Án hô: "Chu Nhân Kiệt, người gầm gầm gừ gừ ở phía sau kia làm gì thế?"
"Ai trốn?" Chu Nhân Kiệt đẩy người ra rồi đi tới.
"Các ngươi cho là ta sợ các ngươi à? Hừ, các người còn chưa có đủ tư cách ấy."
Trần Án: ...
Trình Tấn: ...
Vì sao, mạch não người này lại xa như vậy????
Thấy họ không nói gì, Chu Nhân Kiệt oán hận nói: "Sao ta vừa đến thì các người không nói nữa? Không thèm để ý đến ta phải không? Ta nói cho mà biết, ta không thèm quan tâm các ngươi đâu!"
Trần Án: ...
Trình Tấn: ...
Chu Nhân Kiệt tức nổ phổi mà nói một tràn, sau đó rời đi.
Trần Án cùng Trình Tấn nhất trí làm như không nhìn tháy Chu Nhân Kiệt, thật sự là bọn họ không biết phải nói chuyện với Chu Nhân Kiệt thế nào. Qua một lát lại có người đến, người của thư viện Bạch Lộc ở đây rất nhiều, một đám người tụ lại một chỗ nói chuyện với nhau.
Mãi đến khi có thái giám đến tuyên cáo trật tự, mọi người mới ngừng lại.
Mọi người tiến vào đại điện, theo trình từ mà đi vào, đến lướt Trình Tấn lấy đề thi, tuy rằng hoàng đế không phải là một người nhưng đề thi vẫn như vậy. Trình Tấn sắp xếp lại dòng suy nghĩ trong đầu, đề bút lên giấy nháp trước, chờ viết xong rồi chỉnh sửa lại chau chuốt, sau đó mới chính thức sao chép lại vào bài. Hắn không có cảm giác gì là xấu hổ cả, dù có nhúng tay thay đổi đề thi hắn cũng là nhất bản, huống chi ở kiếp trước bản thân hắn cũng cầm trong tay đệ nhất.
Tên hắn ở đầu tiên, nên ngồi ở phía trước, bên cạnh có mấy vị quan chức giám sát, họ đều đem lực chú ý đặt trên người hắn.
Ngược lại vị hoàng đế cao cao tại thượng ngồi ở phía trên kia lại không biết từ khi nào mà đã rời đi, nhân tài gì, khoa cử gì, đều không bằng mỹ nhân.
Trình Tấn không quản chuyện này, hắn tập trung viết không cảm giác được có người bên canh, chờ đến khi hắn viết xong chỉnh lý lại thời gian, mới phát giác ra có người. Cái cảm giác này không phải là Lâm Chiêu, hắn cau mày nhìn sang. Bình thường hắn đã nói, lúc hắn bận rộn làm việc không thích có người nào quấy rồi, vậy mà lại có người đứng ngay bên cạnh hắn.
Dĩ nhiên là Lâm Chiêu không được tính là quấy rồi, hắn quen với việc sớm chiều bên canh với Lâm Chiêu.
Những với những người khác thì không giống nhau.
Sau đó hắn trừng mắt, liền trừng trúng một mảng u tối, một khuôn mặt vô cảm.
A, thì ra là tam hoàng tử.
Trình Tấn rụt người lại.
Nhớ lại bản thân còn đang thi điện, còn chưa làm quan đây.
Tam hoàng tử cũng chăm chú nhìn lại hắn, sau một lúc lâu mới rời đi.
Thi điện xong, Trình Tấn liền vô tư mà về nhà ngủ, còn về chuyện tam hoàng tử gì đó, sớm hay muộn cũng sẽ đắc tội, lần sau gặp lại cũng.............
Đây cũng không phải là cơ hội để người đó giận cho đánh mèo.
Sau đó chuẩn bị tiến vào Hàm lâm viện, dựa vào hành văn hoa lệ, lão hoàng đế nịnh nọt Trình Tấn một hồi., mới vừa được biết bản thân là Sáu nguyên, còn chưa kịp diễu hành ăn mừng, thì lại biết tam hoàng tử muốn đưa mình đến Hình bộ.
Chuyện này, người Hình bộ tìm đến một trạng nguyên có ổn không vậy?
Tam hoàng tử cảm thấy được, rất tốt.
Không phải Trình Tấn cũng lập nghiệp từ hình bộ hay sao, hẳn phải xe nhẹ chạy đường quen* mới đúng.
*cưỡi xe nhẹ đi đường quen; việc quen thì dễ làm; quen tay làm nhanh; thông thạo; quen việc。
Mà Trình Tấn lại bất tri bất giác phát hiện, hình như tam hoàng tử có vẻ rất hiểu biết hắn, cái giọng điệu ra lệnh đó giống như là người ở kiếp trước của hắn vậy. Sau đó hắn trực tiếp đến phủ tam hoàng tử chờ đợi, chuyện này không phải chuyện mà tam hoàng tử kiếp này sẽ làm.
Hắn thử gọi một tiếng thăm dò: "Tam hoàng tử, là ngài?"
"A!" Tam hoàng tử vô cảm mà đáp lại một tiếng.
Mặc dù trên mặt đối phương không có biểu tình gì, mà Trình Tấn cũng không cần dùng độc tâm thuật cũng biết người này đang nghĩ gì, "Thật sự là ngài trở lại sao?"
"Trở lại cái gì?"
Trình Tấn có chút hưng phấn, ngoại trừ Lâm Tử Tu ngoài kia, thì hắn chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có người cùng trọng sinh với hắn, hơn nữa lại chính là tam hoàng tử thường xuyên ầm ĩ với hắn. Không thể không nói, việc này khiên hắn cao hứng không thôi, một mặt chính là quan hệ tình càm ở kiếp trước, mặt khác thì tam hoàng tử trọng sinh thì quan hộ của hắn trên triều cũng sẽ tốt hơn một chút.
Không phải là hắn sợ khó khăn gì, mà nói thật thì nếu ở kiếp trước bị dằn vặt vì đắc tội nhiều người thì hắn thực sự muốn đời này có thể trải qua thoải mái hơn một chút.
Huống chi, tính tình hiện tại của gia đình hắn, còn có Lâm Tử Tu gả cho tiểu hầu gia, nếu như thật sự có vấn đề gì, tam hoàng tử trọng sinh nhất định sẽ ra tay giúp hắn, còn nếu như chưa trọng sình thì khó mà nói tốt được.
Tam hoàng tử hiểu hắn nói gì: "Đã được vài năm rồi."
"Vài năm!" Trình Tấn nói: "Có... có chuyện gì xảy ra?" Ý hắn chính là vấn đề trên người lão hoàng đế kia.
Kiếp trước lão hoàng đế đã sớm chết rồi.
Tam hoàng tử lắc đầu: "Ta cũng không rõ, hơn nữa trong triều cũng thay đổi rất nhiều."
Ví dụ như, kiếp trước tam hoàng tử thượng vị, bởi vì năng lực hắn cường đại, thứ hai là do thế lực to lớn của mình, lúc lão hoàng đế bệnh tình nguy kịch đã có người tạo phản, thế nhưng lại bị trấn áp, sau đó hắn giả vờ hiếu thuận, thế lực mạnh mẽ nên lão hoàng đế cũng nhường ngôi lại cho hắn.
Có thể đời này ba vị hoảng tử kia không có tạo phản, cho nên hắn cũng tưởng là họ sống lại, sau đó thăm dò một lượt thì phát hiện không phải. Hơn nữa lần đó lão hoàng đế lâm bệnh nguy kịch, nhưng tinh thần lại càng ngày càng tốt không có vẻ chịu đựng đau bệnh gì,không nhìn ra chút tử khí nào cả.
Ngoài việc này, nhị hoàng tử lại đột nhiên lấy ra bằng chứng đảng đại hoàng tử tham ô hủ bài, kết bè kết cánh, làm giả lượng lớn số ngạch, làm người ta nhìn mà giật mình, lão hoàng đế tức giận liền bỏ ngục đại hoàng tử, đồng thời lập nhị hoàng tử làm thái tử.
Ở kiếp trước, phải cho đến khi lão hoàng đế băng hà rồi mới đem tam hoàng tử lập thái tử, đời này chưa nói nói đến việc bị thay đổi, lại còn lập trữ sớm.
Mà đảng phải của nhị hoàng tử, môn khách đáng tin nhất chính là Vĩnh Xương Hầu phủ, binh quyền nắm trong tay của Vĩnh Xương Hầu phủ.
Đây chính là biến hóa to lớn nhất mà tam hoàng tử nhìn thấy, bởi vì ở kiếp trước Vĩnh Xương Hầu phủ chỉ là một Hầu phủ thanh nhàn, không tranh quyền lợi gì, chớ nói chi là nắm giữ binh quyền, hơn nữa lần này thế tử Vĩnh Xương Hầu phủ lại cưới con trai thương nhân làm tiểu thiếp. Hắn có biết tiểu thiếp trước kia của thế tử, người đó đến từ nhà phu nhân của Thượng Thư ở Hình bộ, mấu chốt là vị này cũng được nhận làm đích tử.
Tam hoàng tử lại càng thấy mơ màng.
Trình Tấn nghe xong cũng tự biết được tình huống ra sao, lại nói: "Vậy kiếp này vị hoàng tử kia còn dự định..."
Tuy hắn không nói hết nửa sau nhưng cả hai đều hiểu đó là ý gì.
"Ừ."
Tam hoàng tử không gạt Trình Tấn, hai người ở kiếp trước tuy rằng luôn ầm ĩ với nhau, mà nếu không phải vì thân phận khác nhau như trời với đất thì có thể nói là tri kỉ cũng không quá, tam hoàng tử tự tin Trình Tấn sẽ hỗ trợ mình và cũng chỉ giúp mình hắn.
Đã bước lên thuyền này, không phải nói xuống là xuống được.
"Mà đời này phe ta cũng có chút bất đồng, nhà mẹ đẻ tam hoảng tử phi cũng nắm không ít binh quyền, còn có thập nhất cũng làm Đại tướng quân trên chiến trường."
Thập nhất hoàng tử là bào đệ của tam hoàng tử, quan hệ hai huynh hệ cũng tốt.
Cảm giác còn có chút kích thích.
Tam hoàng tử mặt vô cảm mà nhìn chăm chăm.
"..." Trình Tấn nói: "Được rồi được rồi, vậy trước tiên chúng ta nên quan sát một chút."
Tam hoàng tử mở miệng nói: "Mấy câu này nên cẩn thận mà nói, không được để lọt tiếng gió ra ngoài."
Trình Tấn kéo một âm dài: "Được... Đây chẳng phải là phủ của ngài à."
Thủ đoạn của tam hoàng tử nếu như không quản lý được phủ đệ của mình thì chính là điều vô lý.
Trình Tấn cũng chuẩn bị kế hoạch tìm hiểu tình huống cụ thể từ trên người Lâm Tử Tu kia, dù sao những chuyện liên quan đến triều đình kiếp này hắn không nắm rõ, hắn biết được chủ yếu liên quan đến việc hắn không đậu nổi tú tài, sau đó làm một ma men trong nhà, còn có nhà ngoại đến gây náo loạn, đến cuối cùng thì Lâm Tử Tu mặt mày rạng rỡ mà trở về nhà mẹ, nghe được cuộc sống hắn thế nào, Lâm Chiêu thì thế nào, sau đó lại đi mất.
Còn những chuyện mà chính bản thân hắn hiểu rõ nhưng trong thế giới này không viết ra.
Hắn có chút suy nghĩ, Lâm Tử Tu đột nhiên trở nên trầm mặc như vậy, lại gả đến Hầu phủ, biết đâu trong đầu lại chứa nhiều thứ gì khác, hắn phải đi xem xem, hắn muốn biết mấy vị hoảng tử này sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Ngôi vị hoàng đế này, có dùng nhiều tâm tư hơn nữa cũng đáng giá.
Tam hoàng tử đã như vậy, không chắc có phải vì sức mạnh thần bí kia làm ra hay không, nhưng hắn cũng không thể nào nhìn người ta lẻ loi chiến đấu, nếu như cuối cùng mất đi ngôi vị vốn có kia, trong lòng hắn cũng khó mà buông được.
Trình Tấn không ngờ tới, hắn vừa mới có ý định sẽ đi tìm Lâm Tử Tu xem tình huống, thì hai ngày sau Lâm Tử Tu lại mời bọn họ đến phủ.
Cũng không phải là mời mỗi bọn họ, đây là tiệc rượu Vĩnh Xương Hầu phủ do đương gia chủ mẫu đưa lời mời, cũng chính là mẹ của tiểu hầu gia mời.
Phạm vi mời khách cũng rất lớn, nam có nữ có.
Đúng vào dịp ngắm hoa.
Phỏng chừng là yến tiệc kết thân.
Dĩ nhiên cũng là để giao thiệp, mọi người cùng nhau chơi đùa, đều phụ thuộc vào thái độ của họ.
Trình Tấn hỏi Lâm Chiêu: "Em có muốn đi không?" Lâm Chiêu ở kinh thành không quen biết người nào, hắn nhớ ở kiếp trước Lâm Chiêu rất thích náo nhiệt, kết giao không ít hão hữu, ngày ngày cùng nhau tụ tập vui đùa.
Đúng như dự đoán, Lâm Chiêu liền đáp lại một tiếng: "Đương nhiên phải đi a, thiệp mời cũng có rồi, tại sao lại không."
Trình Tấn cười nói: "Vậy thì em cẩn thân một chút, mang theo Thập Thất bên cạnh, tránh bị người khác khi dễ." Hiện tại quan chức của còn quá thấp.
Lâm Chiêu không sợ: "Xưa nay chỉ có em bắt nạt người khác thôi, còn nữa, em có khuôn mặt này, cũng đã nghiền ép toàn bộ hội trường." Y ngước mặt lên một chút.
Y không sợ quyền thế, tuy quan chức của Trình Tấn nhỏ, nhưng phẩm hạnh tốt, lại có tài hoa, luôn đối xử với y rất tốt. Phụ nhân lớn tuổi sẽ cân nhắc cho con cái mình về địa vị của đối tượng, nhưng thiếu nữ, ca nhi đều chú trọng đến tướng mạo đầu tiên.
Nhan sắc của y đã khiến người khác ước ao.
Mà Trình Tấn lại tốt với y như vậy, y càng muốn khiến người khác phải hâm mộ.
Hơn nữa sau này Trình Tấn cũng sẽ càng lợi hại hơn nữa mà.
Dĩ nhiên, mấy cấu đó chỉ nhằm vào người muốn làm khó mình, còn người ta khách khí với mình, thì y cũng chẳng âm dương quái khí mà chọc người khác.
Trình Tấn không nhịn được mặt véo hai má y, ra vẻ nghiêm túc bình luận: "Ừm, đúng là rất dễ nhìn."
Lâm Chiêu gào gừ cắn hắn một cái.
Trình Tấn: "Sau khi em đến đó, nếu thấy lục công chúa thì có thể đến chỗ nàng ấy, nàng là muội muội của tam hoàng tử, có chuyện gì cũng sẽ giúp em." Hắn đã sớm nói chuyện cùng tam hoàng tử.
"Được." Lâm Chiêu đáp lại một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.