Chương 56: Ai Lấy Chiếc Đỉnh Vàng Vân Phụ Phái Để Cừu Thiên Hiệp Cừu Oan Thiên
Trần Thanh Vân
21/05/2013
Cừu Thiên Hiệp mỉm cười khinh bạc:
- Trông thấy hình tướng và sự xuất hiện đột ngột của lão trượng, nếu đem sánh với bọn tà ma ngoại đạo có khác gì ?
Hai tên đầu mục Bài bang nghe qua thất kinh, vội xê mình đến ngang Cừu Thiên Hiệp bảo nhỏ vào tai:
- Thiếu hiệp hãy thận trọng, vị này là chưởng môn phái Cửu Hoa sơn, một trong Cửu đại môn phái, giang hồ gọi là “Nộ sư kim hống” Phong Đại Thiết.
Cừu Thiên Hiệp nghe qua không lộ vẻ kinh sợ tín nào, trái lại phá lên cười ngất, bằng giọng nói ngạo mạng bảo:
- À ... ạ ! Hóa ra là hắn ! Một lão thất phu, có lời nói chẳng có tín nhiệm !
Hai tên đầu mục của Bài bang thất kinh tái mặt, cả hai vội tháo lui ra sau hai bước, đứng kêu lên khiếp đảm:
- Thiếu hiệp ...
Họ vừa nói vừa đưa mắt nhìn Nộ sư kim hống, lộ vẻ sợ hãi vô cùng.
Nộ sư kim hống Phong Đại Thiết nghe Cừu Thiên Hiệp nói, lửa giận tỏa ra mờ mắt quát to:
- Hài nhi, ngươi chớ khá cuồng vọng !
Cừu Thiên Hiệp thấy lão vươn tay rún bộ toan tấn công, chàng bèn đưa tay lên khoát nói:
- Chậm lại !
Nộ sư kim hống Phong Đại Thiết miễn cưỡng dừng tay rống lên:
- Ngươi muốn gì ?
Cừu Thiên Hiệp mỉm cười điềm đạm:
- Lão trượng là vị thủ lãnh của một môn phái, vị chưởng môn, hôm nay đại giá đến đây ... có phải vì quả “ngũ long huyết cầu” hay không ?
Phong Đại Thiết lắc lư cái đầu bồng đầy tóc rối, trầm giọng nói:
- Phải đấy hài nhi ạ !
Cừu Thiên Hiệp cười hi hi, thuận tay cho vào bọc lấy ra viên “Ngũ long huyết cầu” dồi lên hất xuống hai lần, sau cùng chàng đưa hai ngón tay kẹp chặt “huyết cầu” giơ lên ánh sáng mặt trời xem qua lại, bèn cất tiếng bảo:
- Ví như ... viên “Ngũ long huyết cầu” nằm trong tay Cừu mỗ ... thì lão trượng sẽ nghĩ sao ?
Phong Đại Thiết trố mắt nhìn quả huyết cầu đôi mắt chĩa ra đỏ rực, lão quát lên khủng khiếp:
- Mau mau dâng nộp cho lão phu, để tránh một trường sát kiếp !
Cừu Thiên Hiệp nhoẻn miệng cười nói:
- Tại hạ chưa nghĩ đến ... lão tiền bối ạ !
Phong Đại Thiết trợn mắt nói:
- Ngươi bằng lòng hay không thì bảo ?
Cừu Thiên Hiệp mỉm môi cười nhạt nói:
- Nếu ai có chân tài thực học, bằng những thứ đó may ra mới được viên ngọc !
Phong Đại Thiết nghe qua xám mặt, run giọng:
- Hài nhi chớ cuồng vọng ! Ngươi dám thách thức ta động thủ à ?
Cừu Thiên Hiệp khoát tay lắc đầu làm ra vẻ sợ sệt, song cất tiếng trầm nặng nói to:
- Không dám, không dám ! Tại hạ xin nhắc lão trượng ... hãy nom theo vết chân của Cửu Hoa sơn ngũ lão, mà tự lượng sức mình !
Thật là lời nói vô cùng ngạo mạn, khiến Phong Đại Thiết nghe qua như lửa chế dầu thêm, lão quát to như sấm nổ:
- Tiểu tặc.. Hãy tiếp chiêu !
Nộ sư kim hống vừa nói vừa xuất thủ, lão đưa ra một chiêu “Thuận thủy duy châu” thâm mình đảo ngoặc như chiếc ghe tròng trành, lượn theo làn sóng bạc, cuộn tỏa ra đạo kình phong, kích mau vào Cừu Thiên Hiệp.
Phong Đại Thiết thuộc vào hàng tôn sư lão bối, một chưởng đưa ra trên mười thành lực, giữa cơn giận dữ mà xuất thủ, nên thế mạnh như non băn núi lỡ, lực đạo hãi hùng.
Cừu Thiên Hiệp thản nhiên đôi chân đạp thức “Lôi hành cửu chuyển”, chàng run vai, không thấy giở chân, chỉ thấy chớp một cái đã vọt ra xa hàng trượng, chàng buột miệng gọi to:
- Cửu Hoa ngũ lão có năm ngọn sáo thần, ta còn không coi ra sao, ngươi đừng ỷ vào địa vị chưởng môn, tự tin tay không thắng qua năm vị sư thúc ấy chăng ? Ngươi nên suy nghĩ lại mà về đi !
Phong Đại Thiết đã gây sóng gió suốt dải sông lô mười năm dài, chưởng quản Cửu Hoa môn phái, há chịu người sỉ vả hay sao, thành thử chòm râu dựng đứng như rễ tre, nghiến răng trợn mắt chẳng nói nửa lời, hai tay đẩy ra song chưởng, hai chân nhún mình nhảy vọt tới trước.
Hai tên đầu mục Bài bang thấy cớ suự xảy ra quá đột ngột, khiến bọn chúng lo sợ bồi hồi. Vì bọn chúng ngại đắc tội với Cửu Hoa chưởng môn, rồi lại sợ Cừu Thiên Hiệp rủi ro sơ thất, nếu Cừu Thiên Hiệp có bề gì thì chúng sẽ trả lời thế nào với Bài bang chủ ... bởi vậy cả hai người chạy lăng xăng bên Cừu Thiên Hiệp, dáng điệu như cặp kiến bò trên chảo nước sôi.
Bấy giờ ... Cừu Thiên Hiệp thấy không cần phải biện luận, cử chưởng đở ngay thế công của Phong Đại Thiết, đồng thời thân mình chàng uốn khúc như con đại mãng xà, nào ngự lực, hóa chiêu, xuất thủ chế địch, tinh diệu không tả nên lời !
Ngay lúc đó, phần đất tại bến đò, người ta đổ xô nhau đông nghịt, bao quanh xem cuộc tỉ đấu.
Chỉ vì bến Nguyên giang là vùng đất của Bài bang, một bang hội có thế lực như tiểu vương, thành thử không một ai dám chen vào khuyên giải hay can thiệp, thậm chí đến Quan trấn thủ cũng ngó lơ, để mặc họ muốn làm gì thì làm, không dám ló ra nhìn nửa mắt.
Hai cao thủ đánh nhau như trời long đất lỡ, cát bụi bốc lên mù mịt, như khói quyện sương sạ.
Hai người trổ tài đánh mau, thắng lẹ họ đã giao đấu với nhau trên ba mươi chiêu thức.
Chỉ tội cho hai tên đầu mục Bài bang, múa tay giơ chân như cổ động trận đấu, chứ chính mình chúng không biết bênh ai bỏ ai.
Ngay lúc đó, một chiếc thuyền câu rẽ nước chèo như gió, mau như sao xẹt tên bay chớp mắt đã đến bến đò. Thuyền chưa cấm sào, đã thấy bên trong khoan nhảy ra ba bóng người.
- Soạt ! Soạt ! Soạt !
Mau như tia chớp ngang trời, tựa hồ ba cánh ưng vỗ cánh bay lên bờ, nhìn kỹ cả ba người là ba vị đạo sĩ mặt mũi khôi ngô, mình khoát áo bát quái đạo sĩ màu tro, trên lưng mỗi người giắt thanh bảo kiếm lực sa ngư bì, người người đều cao ráo thanh tân, dáng điệu rất đoan trang nho nhã.
Một trong nhóm ba tên đạo sĩ cao giọng thét to:
- Phong chưởng môn ! Xin dừng tay lại !
Nộ sư kim hống Phong Đại Thiết đẩy ra một chiêu cực mạnh bước gần Cừu Thiên Hiệp, chợt nghe tiếng gọi lão thu ngay thế công vỗ tay reo to:
- Hay lắm ! Hay lắm ! Ba vị lại đây rất đúng lúc, gã họ Cừu còn ở tại đây !
Ba tên đạo sĩ đáp xuống tràng, vội rùn người thủ thế, tay hữu tuốt thanh trường kiếm, vũ lộng hư chiêu.
Một trong ba vị đạo sĩ, đưa gươm chỉ vào mặt Cừu Thiên Hiệp gọi to như chuông ngân:
- Cừu Thiên Hiệp, gặp được ngươi chúng ta đỡ tốn công đi tìm.
Cừu Thiên Hiệp ngạc nhiên lấy làm lạ hỏi:
- Ba vị cao danh quý tánh là chi ? Tìm tại hạ có chuyện gì ?
Ba vị đạo sĩ chưa kịp lên tiếng trả lời.
Nhan Như Ngọc đã phá lên cười the thé, gót sen nhún bước tới trước, dịu giọng nói:
- Thiếu hiệp, có lẽ ngươi không có dịp gặp qua những bậc cao thủ của Cửu đại môn phái, ta không ngờ hôm nay gặp một chuỗi người cao thủ danh môn chánh phái ...
thật là tam sanh hữu hạnh.
Cừu Thiên Hiệp gật gù bảo:
- Á ! À ra thế ?
Hồng hoa lệnh chủ Nhan Như Ngọc nhoẻn miệng cười như đóa hoa hồng hé nở, đưa tay điểm vào mặt ba vị đạo sĩ nói to:
- Ba vị đây là “Vân vụ sơn, Vân vụ tiên xá” Phước lão, Lộc lão, Thọ lão tam chủ phủ quân là một nhân vật cao trọng của Vân vụ phái ! Trong Cửu đại môn phái là cao thủ nhất nhì !
Giọng nói của Nhan Như Ngọc đầy vẻ chăm biến khinh bạc, tuy ngoài môi nàng làm ra vẻ trịnh trọng tôn sùng, nhưng sắc diện và giọng nói khinh khinh, không có gì thành thật.
Tam đại phủ quân nghe qua biến sắc, sáu tròng mắt tròn xoe như hạt hạnh, chĩa thẳng vào mặt Nhan Như Ngọc nói như hét:
- Ngạnh đầu, ngươi là ai ?
Hồng hoa lệnh chủ Nhan Như Ngọc thoán tái mặt bằng giọng nói ngạo nghễ bảo:
- Không biết trời cao đất thấp, bản phó giáo chủ nói thế sai ư ?
Vân Vụ phái hiện tại là một phái đứng trong Cửu đại môn phái. Phước, Lộc, Thọ tam tinh phủ, phủ quân địa vị của ba phủ quân này so ngang hàng với các chưởng môn phái khác.
Chỉ vì ... Lúc đầu Vân Vụ chỉ là một môn hội, năm mươi năm về trước, không được liệt vào hàng Cửu đại môn phái, cho đến khi có cuộc luận đạo Cảo sơn thì Vân vụ chưởng môn lấy một kiếm đẩy lui ngũ đài, song chưởng đẩy ra chấn động quần hùng, thành thử phái Ngũ đài bị thua, do đó Cửu đại môn phái loại Ngũ đài ra, và công cử Vân Vụ lên thành một môn phái chánh danh.
Vị chưởng môn Vân Vụ phái lúc đó là Hàn Tinh quá độ Trì Thiên Tài, hiện là sư phụ của ba phủ quân:
Phước, Lộc, Thọ bấy giờ Trì Thiên Tài ước độ ngoài ba mươi tuổi.
Sau cuộc “Luận đạo cảo sơn” Trì Thiên Tài gặp phải sự bất hạnh là trên đường về Vân Vụ sơn, Trì chưởng môn gặp phải loài rắn kịch độc cắn vào hổ khẩu tay. Thiên Tài gắng gượng về đến núi Vân Vụ mới ngã ra chết.
Ba vị phủ quân đều khinh thường nhau, không ai chịu lãnh chức vụ chưởng môn cả, họ bèn chọn người đệ tử Tam đại, được Trì Thiên Tài hết lòng truyền tuyệt học, cử lên thay chức Vân Vụ.
Chưởng môn là Hỗng Ngươn Kiếm Ngô Quân Trực, luận về võ công thì Ngô Quân Trực được Trì Thiên Tài truyền thụ tuyệt học, luận về tiền, hậu vãn bối thì Ngô Quân Trực là hạng cháu, tuy cấp nhỏ song tài nghệ cũng gây nhiều tiếng động vang dậy khắp giới giang hồ.
Riêng về ba vị phủ quân, một là Phước tinh phủ quân tên là Hồng Trấn Đảo, tài nghệ cao tột hơn người, chuyên sử dụng ngón binh khí liên hoàn sáp, ngón võ này gồm có bảy mươi hai lộ truy hồn hệ, hưởng thanh dư suốt mười năm bất bại trên khắp chốn giang hồ.
Người thứ hai là Lộc tinh phủ quân Mạc Lạc Tinh về chưởng pháp công phu rất độc đáo, hắn tinh luyện được môn hồng sa chưởng đã gây chấn động khắp võ lâm hào kiệt.
Người thứ ba nhỏ nhất là Thọ tinh phủ quân Khuyết Chánh Ngươn chuyên sử dụng cây bút phán quan, có trên mười năm hầu tài nghệ của hắn đến độ xuất thần nhập hóa, song tâm tính nóng như lửa hung hản dị thường, do đó ...
Thọ tinh phủ quân Khuyết Chánh Ngươn vừa nghe Nhan Như Ngọc nói, đã nổi cơn thịnh nộ, vội rút phăng ngọn bút phán quan bằng đồng pha thép, vai hữu nghiêng về một phía, xê mình nhảy vọt ra trước, rống to lên như hổ rống !
- Ngạnh đầu ! Chớ vô lễ !
Hồng hoa lệnh chủ Nhan Như Ngọc bĩu môi khinh miệt bằng giọng lanh lảnh quát to:
- Bản cô nương chỉ phí chút ít sức lực, cũng đuủ chống lại ngươi !
Vừa nói dứt, nàng xê mình tới trước, tay hữu cử chưởng, thân mình nhích động toan phát chiêu công địch.
Cừu Thiên Hiệp nhấc mình bay đến trước mặt nàng, vừa mỉm cười điềm đạm:
- Nhan cô nương, nào có gì phải giận dữ ?
Vừa nói dứt, chàng day mặt nhìn ba vị phụ quân cau mày tròn mắt hỏi to:
- Ba vị đến đây tìm Cừu mỗ à ?
Thọ tinh phủ quân Khuyết Chánh Ngươn lay động một hư chiêu phán quan buút, vẻ mặt hầm hừ quá to:
- Phải đấy tiểu tử ! Chúng ta tìm ngươi để thanh toán một món nợ !
Cừu Thiên Hiệp nghe qua không giận mà trái lại phá lên cười hăng hắc, chàng lại giương đôi mắt tựa điểm quang rọi thẳng vào mặt ba tên phủ quân, bằng những tia nhìn soi mói ... sau cùng chàng thở hắt ra một tràng dài, bằng giọng êm trầm hỏi:
- Ba vị đã vượt đường xa muôn dặm tìm tại hạ chẳng hay có điều chi dạy bảo ?
Thọ tinh phủ quân Khuyết Chánh Ngươn mặt đỏ như trùng táo, quắc mắt cao mày hét to:
- Ngươi đừng vờ vĩnh không hiểu, hãy đưa hắn xem !
Lộc tinh phủ quân Mạc Lạc Tinh lôi trong bọc ra một mảnh lụa trắng tinh, vung mạnh vào người Cừu Thiên Hiệp.
Mảnh lụa nhẹ như bấc, muốn ném đi xa không phải là chuyện dể, trừ phi người ném có một nội lực siêu phàm.
Mảnh lụa trắng uyển chuyển nhẹ nhàng như cánh bướm, nương theo làn gió đẩy bay mau như mũi tên và rơi lơ lửng xuống mặt Cừu Thiên Hiệp, chứng tỏ nội lực của Lộc tinh phủ quân Mạc Lạc Tinh cao diệu tuyệt vời.
Cừu Thiên Hiệp trố mắt ngạc nhiên, vội đưa tay đón bắt mảnh lụa bạch.
Bàn tay chàng vừa chạm phải mảnh lụa, cảm thấy tê tê, bèn lấy làm ngạc nhiên chi xiết, vội đưa mắt nhìn Mạc Lạc Tinh thầm phục tài nghệ của hắn.
Cừu Thiên Hiệp giở mảnh lụa căng ra, chợt thấy bên trên vẽ mấy chữ:
“Tạm mượn chiếc đỉnh vàng của Vân Vụ môn để dùng !
Ký tên:
Cừu Thiên Hiệp ... ” Cừu Thiên Hiệp giương đôi mắt to, nhìn mấy chữ nhảy múa trên mảnh bạch lụa, một sự ngạc nhiên đến cùng tột, khiến chàng buột miệng hỏi:
- Ba vị phủ quân, mảnh bạch lụa này ... ?
Thọ tinh phủ quân Khuyết Chánh Ngươn không đợi chàng nói dứt, vội hét lên một tiếng lạnh lùng hỏi:
- Gã họ Cừu ! Chiếc đỉnh vàng của Vân Vụ ngươi cất giấu tại đâu ? Nói mau ... !
Cừu Thiên Hiệp cau đôi mày kiếm, không biết phải đối đáp thế nào, một khắc sau chàng buột miệng lên tiếng:
- Quái lạ thật ! Chiếc đỉnh vàng của Vân Vụ ... ? Chiếc đỉnh vàng ra thế nào ?
Tại hạ hoàn toàn không hiểu gì cả !
Thọ tinh phủ quân Khuyết Chánh Ngươn nạt to:
- Câm mồm !
Phước tinh phủ quân Hồng trấn Đảo nổi giận xê mình bước tới trước cao giọng nói:
- Thiếu hiệp, đừng chối chứ ! Chiếc đỉnh vàng Vân Vụ là một vật trấn sơn chi hữu của bản môn, gìn giữ và trao truyền trên ba đời, một đêm nọ không hay bay mất ... và thiếu hiệp lưu lại mảnh bạch lụa này ... lẽ nào không dám nhận chịu ư !
Cừu Thiên Hiệp nổi giận xung thiên song cố gượng đáp lại:
- Tại hạ thực không rõ việc này !
Phước tinh phủ quân Hồng Trấn Đảo, nghiêm sắc mặt hỏi:
- Không rõ ! Chẳng lẽ mảnh lụa này là giả tạo ư ?
Thọ tinh phủ quân vội hét to một tiếng, rút ngay cây bút phán quan, xê mình bước tới trước toan động thủ.
Cừu Thiên Hiệp thấy cả ba tên phủ quân nói một câu bức hiếp một câu, nói một câu lại bức gần thêm một bước, bất giác lửa giận bốc lên ngùn ngụt, thuận tay chàng ném nhanh mảnh bạch lụa trả lại vừa trầm giọng nói:
- Mảnh lụa này không giả ! Các ngươi quả quyết chỉ định là bút tích của ta ư ?
Bấy giờ ... Nhan Như Ngọc lại mỉm cười bí mật, không nói nửa lời.
Nộ sư kim hống Phong Đại Thiết vội xê mình bước tới, chen vào cuộc lão vòng tay hướng vào ba tên phủ quân nghiêm giọng:
- Qúi vị phủ quân, chiếc đỉnh vàng Vân Vụ của quý phái đã thất lạc thật sao ?
Ba tên phủ quân vội vòng tay, ứng tiếng trả lời:
- Chẳng dám giấu lão chưởng môn, tệ chưởng môn vì việc này mà phong sơn, khóa bích để tạ tội với tổ sư, ba anh em ta đã quỳ trước bàn thờ tổ lập thệ, nếu không tìm được đỉnh vàng, thề chẳng trở về núi !
Giọng nói của ba tên phủ quân rất bi thiết, tỏ vẻ đau đớn khổ sở đến cùng cực.
Nộ sư kim hống Phong Đại Thiết quắc mắt nhìn Cừu Thiên Hiệp gằn giọng bảo:
- Này tiểu tử ! Dù cho ngươi có thần thông quảng đại, cũng khó mà tránh khỏi sự trừng trị của chúng ta !
Cừu Thiên Hiệp cả giận, cau mày trợn mắt nhìn Nộ sư kim hống quát như sấm:
- Phong Đại Thiết ! Tự ngươi chuốc lấy chuyện người, thiếu hiệp không ngán sợ ngươi đâu !
Nói xong, chàng lại quay sang ba tên phủ quân cao giọng nói:
- Qúi vị phủ quân ! Chiếc đỉnh vàng Vân Vụ tại hạ thật chẳng rõ ...
Thọ tinh phủ quân Khuyết Chánh Ngươn, nóng lòng như đốt, hắn buột miệng quát lên như chuông đồng:
- Còn mảnh lụa trắng làm bằng cớ !
Cừu Thiên Hiệp cố dằn cơn thịnh nộ, gượng phân bua:
- Phủ quân, những việc như thế này thường xảy ra trên giới giang hồ, tại hạ quyết vì việc này mà đi tìm ra kẻ mạo danh, một mai tìm được thủ phạm, Cừu mỗ sẽ dẫn đến tạ tội quí vị !
Thọ tinh phủ quân Khuyết Chánh Ngươn giơ cao ngọn bút phán quan gằn giọng hét to:
- Hừ ! Hoãn binh chi kế, ngươi cho bọn hữu lão ta là đứa trẻ lên ba ư, để cho ngươi nói dăm ba tiếng rồi chuồn đi à ?
Cừu Thiên Hiệp mỉm cười điềm đạm nói:
- Tại hạ vốn không có ý đó, chỉ vì tại hạ có lý do rất rõ ràng !
Phước tinh phủ quân Hồng Trấn Đảo vội lên tiếng hỏi tiếp:
- Ngươi có lý do gì ? Vậy lý do đó ra sao ?
Cừu Thiên Hiệp vui vẻ, cao giọng nói:
- Điều thứ nhất, tại hạ ly khai đất Trung Nguyên, lại không có thuật phân thân, thì làm cách nào vượt ngàn dặm đường đến Vân Vụ trộm chiếc đỉnh vàng được ! Lý do thứ hai, lại càng vô lý vì chiếc đỉnh vàng không bỏ túi được, mà tại hạ chỉ có một thân không có nhà cửa, nay đây mai đó giữ chiếc đỉnh vàng để làm gì ? Còn lý do thứ ba là bắt trộm phải đặng tang vật, bắt đặng tay vầy đặng cánh, mới có thể nói được, còn thứ tư là ...
Không đợi chàng nói dứt.
Cửu Hoa chưởng môn Nộ sư kim hống Phong Đại Thiết vội bước sấn tới trước một bước rống lên như điên dại.
- Hay lắm ! Ngươi khéo dùng hoa ngôn xảo ngữ, ngụy biện rành rành, nhưng bổn chưởng môn nghe không lọt vào tai !
Cừu Thiên Hiệp nghe qua không hiểu tí gì cả, bất giác cơn thịnh nộ lại bốc lên mãnh liệt, quát to:
- Chưởng môn nhân ! Thế nào là hoa ngôn xảo ngữ ? Nói mau !
Phong Đại Thiết phá lên cười lanh lảnh, nói to:
- Theo công lực của ngươi, đêm đến trộm chiếc đỉnh vàng Vân Vụ, ngươi chỉ cần năm ba ngày là đến nơi. Còn ngươi bảo ngươi không dùng vào việc gì ... Hừ ! Chiếc đỉnh vàng Vân Vụ là vật tuyệt thế kỳ trân ... thậm chí đến câu, bắt trộm phải bắt đặng tang vật ... Hà hà ! Viên Ngũ long huyết cầu còn sờ sờ đó, đủ chứng minh ngươi là kẻ trộm đại tài thì ngươi ngụy biện làm gì cho vô ích ...
Giọng nói của Phong Đại Thiết rất hùng hồn, vừa nói vừa nhìn Cừu Thiên Hiệp châm hẩm, hiển nhiên lão chỉ định Cừu Thiên Hiệp là kẻ trộm chiếc đỉnh vàng Vân Vụ, không còn nửa điểm nghi vấn nào.
- Chính ta muốn tìm ngươi !
Thọ tinh phủ quân thở hồng hộc, hắn rống bào hao như hổ đói:
- Tiểu tử ! Hãy tiếp chiêu !
Ba tên phủ quân vừa hò hét, vừa cử thế tấn công, thế tựa cuồng phong bão táp, biến động núi băng.
Bấy giờ, giữa đường trường chỉ thấy chưởng phong ào ạt, tiếng “hoàn xích xích đổ keng keng”, bút phán quan chĩa ra tạo nên muôn đạo kình phong, bốc tỏa mờ đấy trường.
Những tên Bài bang thủ hạ trên bến đò, luôn cả khách qua đường đều đứng ngẩn người xem trận đấu, đây là lần đầu tiên bọn chúng được xem các cao thủ ra chiêu, bằng trận đánh liều mình ác liệt.
- Trông thấy hình tướng và sự xuất hiện đột ngột của lão trượng, nếu đem sánh với bọn tà ma ngoại đạo có khác gì ?
Hai tên đầu mục Bài bang nghe qua thất kinh, vội xê mình đến ngang Cừu Thiên Hiệp bảo nhỏ vào tai:
- Thiếu hiệp hãy thận trọng, vị này là chưởng môn phái Cửu Hoa sơn, một trong Cửu đại môn phái, giang hồ gọi là “Nộ sư kim hống” Phong Đại Thiết.
Cừu Thiên Hiệp nghe qua không lộ vẻ kinh sợ tín nào, trái lại phá lên cười ngất, bằng giọng nói ngạo mạng bảo:
- À ... ạ ! Hóa ra là hắn ! Một lão thất phu, có lời nói chẳng có tín nhiệm !
Hai tên đầu mục của Bài bang thất kinh tái mặt, cả hai vội tháo lui ra sau hai bước, đứng kêu lên khiếp đảm:
- Thiếu hiệp ...
Họ vừa nói vừa đưa mắt nhìn Nộ sư kim hống, lộ vẻ sợ hãi vô cùng.
Nộ sư kim hống Phong Đại Thiết nghe Cừu Thiên Hiệp nói, lửa giận tỏa ra mờ mắt quát to:
- Hài nhi, ngươi chớ khá cuồng vọng !
Cừu Thiên Hiệp thấy lão vươn tay rún bộ toan tấn công, chàng bèn đưa tay lên khoát nói:
- Chậm lại !
Nộ sư kim hống Phong Đại Thiết miễn cưỡng dừng tay rống lên:
- Ngươi muốn gì ?
Cừu Thiên Hiệp mỉm cười điềm đạm:
- Lão trượng là vị thủ lãnh của một môn phái, vị chưởng môn, hôm nay đại giá đến đây ... có phải vì quả “ngũ long huyết cầu” hay không ?
Phong Đại Thiết lắc lư cái đầu bồng đầy tóc rối, trầm giọng nói:
- Phải đấy hài nhi ạ !
Cừu Thiên Hiệp cười hi hi, thuận tay cho vào bọc lấy ra viên “Ngũ long huyết cầu” dồi lên hất xuống hai lần, sau cùng chàng đưa hai ngón tay kẹp chặt “huyết cầu” giơ lên ánh sáng mặt trời xem qua lại, bèn cất tiếng bảo:
- Ví như ... viên “Ngũ long huyết cầu” nằm trong tay Cừu mỗ ... thì lão trượng sẽ nghĩ sao ?
Phong Đại Thiết trố mắt nhìn quả huyết cầu đôi mắt chĩa ra đỏ rực, lão quát lên khủng khiếp:
- Mau mau dâng nộp cho lão phu, để tránh một trường sát kiếp !
Cừu Thiên Hiệp nhoẻn miệng cười nói:
- Tại hạ chưa nghĩ đến ... lão tiền bối ạ !
Phong Đại Thiết trợn mắt nói:
- Ngươi bằng lòng hay không thì bảo ?
Cừu Thiên Hiệp mỉm môi cười nhạt nói:
- Nếu ai có chân tài thực học, bằng những thứ đó may ra mới được viên ngọc !
Phong Đại Thiết nghe qua xám mặt, run giọng:
- Hài nhi chớ cuồng vọng ! Ngươi dám thách thức ta động thủ à ?
Cừu Thiên Hiệp khoát tay lắc đầu làm ra vẻ sợ sệt, song cất tiếng trầm nặng nói to:
- Không dám, không dám ! Tại hạ xin nhắc lão trượng ... hãy nom theo vết chân của Cửu Hoa sơn ngũ lão, mà tự lượng sức mình !
Thật là lời nói vô cùng ngạo mạn, khiến Phong Đại Thiết nghe qua như lửa chế dầu thêm, lão quát to như sấm nổ:
- Tiểu tặc.. Hãy tiếp chiêu !
Nộ sư kim hống vừa nói vừa xuất thủ, lão đưa ra một chiêu “Thuận thủy duy châu” thâm mình đảo ngoặc như chiếc ghe tròng trành, lượn theo làn sóng bạc, cuộn tỏa ra đạo kình phong, kích mau vào Cừu Thiên Hiệp.
Phong Đại Thiết thuộc vào hàng tôn sư lão bối, một chưởng đưa ra trên mười thành lực, giữa cơn giận dữ mà xuất thủ, nên thế mạnh như non băn núi lỡ, lực đạo hãi hùng.
Cừu Thiên Hiệp thản nhiên đôi chân đạp thức “Lôi hành cửu chuyển”, chàng run vai, không thấy giở chân, chỉ thấy chớp một cái đã vọt ra xa hàng trượng, chàng buột miệng gọi to:
- Cửu Hoa ngũ lão có năm ngọn sáo thần, ta còn không coi ra sao, ngươi đừng ỷ vào địa vị chưởng môn, tự tin tay không thắng qua năm vị sư thúc ấy chăng ? Ngươi nên suy nghĩ lại mà về đi !
Phong Đại Thiết đã gây sóng gió suốt dải sông lô mười năm dài, chưởng quản Cửu Hoa môn phái, há chịu người sỉ vả hay sao, thành thử chòm râu dựng đứng như rễ tre, nghiến răng trợn mắt chẳng nói nửa lời, hai tay đẩy ra song chưởng, hai chân nhún mình nhảy vọt tới trước.
Hai tên đầu mục Bài bang thấy cớ suự xảy ra quá đột ngột, khiến bọn chúng lo sợ bồi hồi. Vì bọn chúng ngại đắc tội với Cửu Hoa chưởng môn, rồi lại sợ Cừu Thiên Hiệp rủi ro sơ thất, nếu Cừu Thiên Hiệp có bề gì thì chúng sẽ trả lời thế nào với Bài bang chủ ... bởi vậy cả hai người chạy lăng xăng bên Cừu Thiên Hiệp, dáng điệu như cặp kiến bò trên chảo nước sôi.
Bấy giờ ... Cừu Thiên Hiệp thấy không cần phải biện luận, cử chưởng đở ngay thế công của Phong Đại Thiết, đồng thời thân mình chàng uốn khúc như con đại mãng xà, nào ngự lực, hóa chiêu, xuất thủ chế địch, tinh diệu không tả nên lời !
Ngay lúc đó, phần đất tại bến đò, người ta đổ xô nhau đông nghịt, bao quanh xem cuộc tỉ đấu.
Chỉ vì bến Nguyên giang là vùng đất của Bài bang, một bang hội có thế lực như tiểu vương, thành thử không một ai dám chen vào khuyên giải hay can thiệp, thậm chí đến Quan trấn thủ cũng ngó lơ, để mặc họ muốn làm gì thì làm, không dám ló ra nhìn nửa mắt.
Hai cao thủ đánh nhau như trời long đất lỡ, cát bụi bốc lên mù mịt, như khói quyện sương sạ.
Hai người trổ tài đánh mau, thắng lẹ họ đã giao đấu với nhau trên ba mươi chiêu thức.
Chỉ tội cho hai tên đầu mục Bài bang, múa tay giơ chân như cổ động trận đấu, chứ chính mình chúng không biết bênh ai bỏ ai.
Ngay lúc đó, một chiếc thuyền câu rẽ nước chèo như gió, mau như sao xẹt tên bay chớp mắt đã đến bến đò. Thuyền chưa cấm sào, đã thấy bên trong khoan nhảy ra ba bóng người.
- Soạt ! Soạt ! Soạt !
Mau như tia chớp ngang trời, tựa hồ ba cánh ưng vỗ cánh bay lên bờ, nhìn kỹ cả ba người là ba vị đạo sĩ mặt mũi khôi ngô, mình khoát áo bát quái đạo sĩ màu tro, trên lưng mỗi người giắt thanh bảo kiếm lực sa ngư bì, người người đều cao ráo thanh tân, dáng điệu rất đoan trang nho nhã.
Một trong nhóm ba tên đạo sĩ cao giọng thét to:
- Phong chưởng môn ! Xin dừng tay lại !
Nộ sư kim hống Phong Đại Thiết đẩy ra một chiêu cực mạnh bước gần Cừu Thiên Hiệp, chợt nghe tiếng gọi lão thu ngay thế công vỗ tay reo to:
- Hay lắm ! Hay lắm ! Ba vị lại đây rất đúng lúc, gã họ Cừu còn ở tại đây !
Ba tên đạo sĩ đáp xuống tràng, vội rùn người thủ thế, tay hữu tuốt thanh trường kiếm, vũ lộng hư chiêu.
Một trong ba vị đạo sĩ, đưa gươm chỉ vào mặt Cừu Thiên Hiệp gọi to như chuông ngân:
- Cừu Thiên Hiệp, gặp được ngươi chúng ta đỡ tốn công đi tìm.
Cừu Thiên Hiệp ngạc nhiên lấy làm lạ hỏi:
- Ba vị cao danh quý tánh là chi ? Tìm tại hạ có chuyện gì ?
Ba vị đạo sĩ chưa kịp lên tiếng trả lời.
Nhan Như Ngọc đã phá lên cười the thé, gót sen nhún bước tới trước, dịu giọng nói:
- Thiếu hiệp, có lẽ ngươi không có dịp gặp qua những bậc cao thủ của Cửu đại môn phái, ta không ngờ hôm nay gặp một chuỗi người cao thủ danh môn chánh phái ...
thật là tam sanh hữu hạnh.
Cừu Thiên Hiệp gật gù bảo:
- Á ! À ra thế ?
Hồng hoa lệnh chủ Nhan Như Ngọc nhoẻn miệng cười như đóa hoa hồng hé nở, đưa tay điểm vào mặt ba vị đạo sĩ nói to:
- Ba vị đây là “Vân vụ sơn, Vân vụ tiên xá” Phước lão, Lộc lão, Thọ lão tam chủ phủ quân là một nhân vật cao trọng của Vân vụ phái ! Trong Cửu đại môn phái là cao thủ nhất nhì !
Giọng nói của Nhan Như Ngọc đầy vẻ chăm biến khinh bạc, tuy ngoài môi nàng làm ra vẻ trịnh trọng tôn sùng, nhưng sắc diện và giọng nói khinh khinh, không có gì thành thật.
Tam đại phủ quân nghe qua biến sắc, sáu tròng mắt tròn xoe như hạt hạnh, chĩa thẳng vào mặt Nhan Như Ngọc nói như hét:
- Ngạnh đầu, ngươi là ai ?
Hồng hoa lệnh chủ Nhan Như Ngọc thoán tái mặt bằng giọng nói ngạo nghễ bảo:
- Không biết trời cao đất thấp, bản phó giáo chủ nói thế sai ư ?
Vân Vụ phái hiện tại là một phái đứng trong Cửu đại môn phái. Phước, Lộc, Thọ tam tinh phủ, phủ quân địa vị của ba phủ quân này so ngang hàng với các chưởng môn phái khác.
Chỉ vì ... Lúc đầu Vân Vụ chỉ là một môn hội, năm mươi năm về trước, không được liệt vào hàng Cửu đại môn phái, cho đến khi có cuộc luận đạo Cảo sơn thì Vân vụ chưởng môn lấy một kiếm đẩy lui ngũ đài, song chưởng đẩy ra chấn động quần hùng, thành thử phái Ngũ đài bị thua, do đó Cửu đại môn phái loại Ngũ đài ra, và công cử Vân Vụ lên thành một môn phái chánh danh.
Vị chưởng môn Vân Vụ phái lúc đó là Hàn Tinh quá độ Trì Thiên Tài, hiện là sư phụ của ba phủ quân:
Phước, Lộc, Thọ bấy giờ Trì Thiên Tài ước độ ngoài ba mươi tuổi.
Sau cuộc “Luận đạo cảo sơn” Trì Thiên Tài gặp phải sự bất hạnh là trên đường về Vân Vụ sơn, Trì chưởng môn gặp phải loài rắn kịch độc cắn vào hổ khẩu tay. Thiên Tài gắng gượng về đến núi Vân Vụ mới ngã ra chết.
Ba vị phủ quân đều khinh thường nhau, không ai chịu lãnh chức vụ chưởng môn cả, họ bèn chọn người đệ tử Tam đại, được Trì Thiên Tài hết lòng truyền tuyệt học, cử lên thay chức Vân Vụ.
Chưởng môn là Hỗng Ngươn Kiếm Ngô Quân Trực, luận về võ công thì Ngô Quân Trực được Trì Thiên Tài truyền thụ tuyệt học, luận về tiền, hậu vãn bối thì Ngô Quân Trực là hạng cháu, tuy cấp nhỏ song tài nghệ cũng gây nhiều tiếng động vang dậy khắp giới giang hồ.
Riêng về ba vị phủ quân, một là Phước tinh phủ quân tên là Hồng Trấn Đảo, tài nghệ cao tột hơn người, chuyên sử dụng ngón binh khí liên hoàn sáp, ngón võ này gồm có bảy mươi hai lộ truy hồn hệ, hưởng thanh dư suốt mười năm bất bại trên khắp chốn giang hồ.
Người thứ hai là Lộc tinh phủ quân Mạc Lạc Tinh về chưởng pháp công phu rất độc đáo, hắn tinh luyện được môn hồng sa chưởng đã gây chấn động khắp võ lâm hào kiệt.
Người thứ ba nhỏ nhất là Thọ tinh phủ quân Khuyết Chánh Ngươn chuyên sử dụng cây bút phán quan, có trên mười năm hầu tài nghệ của hắn đến độ xuất thần nhập hóa, song tâm tính nóng như lửa hung hản dị thường, do đó ...
Thọ tinh phủ quân Khuyết Chánh Ngươn vừa nghe Nhan Như Ngọc nói, đã nổi cơn thịnh nộ, vội rút phăng ngọn bút phán quan bằng đồng pha thép, vai hữu nghiêng về một phía, xê mình nhảy vọt ra trước, rống to lên như hổ rống !
- Ngạnh đầu ! Chớ vô lễ !
Hồng hoa lệnh chủ Nhan Như Ngọc bĩu môi khinh miệt bằng giọng lanh lảnh quát to:
- Bản cô nương chỉ phí chút ít sức lực, cũng đuủ chống lại ngươi !
Vừa nói dứt, nàng xê mình tới trước, tay hữu cử chưởng, thân mình nhích động toan phát chiêu công địch.
Cừu Thiên Hiệp nhấc mình bay đến trước mặt nàng, vừa mỉm cười điềm đạm:
- Nhan cô nương, nào có gì phải giận dữ ?
Vừa nói dứt, chàng day mặt nhìn ba vị phụ quân cau mày tròn mắt hỏi to:
- Ba vị đến đây tìm Cừu mỗ à ?
Thọ tinh phủ quân Khuyết Chánh Ngươn lay động một hư chiêu phán quan buút, vẻ mặt hầm hừ quá to:
- Phải đấy tiểu tử ! Chúng ta tìm ngươi để thanh toán một món nợ !
Cừu Thiên Hiệp nghe qua không giận mà trái lại phá lên cười hăng hắc, chàng lại giương đôi mắt tựa điểm quang rọi thẳng vào mặt ba tên phủ quân, bằng những tia nhìn soi mói ... sau cùng chàng thở hắt ra một tràng dài, bằng giọng êm trầm hỏi:
- Ba vị đã vượt đường xa muôn dặm tìm tại hạ chẳng hay có điều chi dạy bảo ?
Thọ tinh phủ quân Khuyết Chánh Ngươn mặt đỏ như trùng táo, quắc mắt cao mày hét to:
- Ngươi đừng vờ vĩnh không hiểu, hãy đưa hắn xem !
Lộc tinh phủ quân Mạc Lạc Tinh lôi trong bọc ra một mảnh lụa trắng tinh, vung mạnh vào người Cừu Thiên Hiệp.
Mảnh lụa nhẹ như bấc, muốn ném đi xa không phải là chuyện dể, trừ phi người ném có một nội lực siêu phàm.
Mảnh lụa trắng uyển chuyển nhẹ nhàng như cánh bướm, nương theo làn gió đẩy bay mau như mũi tên và rơi lơ lửng xuống mặt Cừu Thiên Hiệp, chứng tỏ nội lực của Lộc tinh phủ quân Mạc Lạc Tinh cao diệu tuyệt vời.
Cừu Thiên Hiệp trố mắt ngạc nhiên, vội đưa tay đón bắt mảnh lụa bạch.
Bàn tay chàng vừa chạm phải mảnh lụa, cảm thấy tê tê, bèn lấy làm ngạc nhiên chi xiết, vội đưa mắt nhìn Mạc Lạc Tinh thầm phục tài nghệ của hắn.
Cừu Thiên Hiệp giở mảnh lụa căng ra, chợt thấy bên trên vẽ mấy chữ:
“Tạm mượn chiếc đỉnh vàng của Vân Vụ môn để dùng !
Ký tên:
Cừu Thiên Hiệp ... ” Cừu Thiên Hiệp giương đôi mắt to, nhìn mấy chữ nhảy múa trên mảnh bạch lụa, một sự ngạc nhiên đến cùng tột, khiến chàng buột miệng hỏi:
- Ba vị phủ quân, mảnh bạch lụa này ... ?
Thọ tinh phủ quân Khuyết Chánh Ngươn không đợi chàng nói dứt, vội hét lên một tiếng lạnh lùng hỏi:
- Gã họ Cừu ! Chiếc đỉnh vàng của Vân Vụ ngươi cất giấu tại đâu ? Nói mau ... !
Cừu Thiên Hiệp cau đôi mày kiếm, không biết phải đối đáp thế nào, một khắc sau chàng buột miệng lên tiếng:
- Quái lạ thật ! Chiếc đỉnh vàng của Vân Vụ ... ? Chiếc đỉnh vàng ra thế nào ?
Tại hạ hoàn toàn không hiểu gì cả !
Thọ tinh phủ quân Khuyết Chánh Ngươn nạt to:
- Câm mồm !
Phước tinh phủ quân Hồng trấn Đảo nổi giận xê mình bước tới trước cao giọng nói:
- Thiếu hiệp, đừng chối chứ ! Chiếc đỉnh vàng Vân Vụ là một vật trấn sơn chi hữu của bản môn, gìn giữ và trao truyền trên ba đời, một đêm nọ không hay bay mất ... và thiếu hiệp lưu lại mảnh bạch lụa này ... lẽ nào không dám nhận chịu ư !
Cừu Thiên Hiệp nổi giận xung thiên song cố gượng đáp lại:
- Tại hạ thực không rõ việc này !
Phước tinh phủ quân Hồng Trấn Đảo, nghiêm sắc mặt hỏi:
- Không rõ ! Chẳng lẽ mảnh lụa này là giả tạo ư ?
Thọ tinh phủ quân vội hét to một tiếng, rút ngay cây bút phán quan, xê mình bước tới trước toan động thủ.
Cừu Thiên Hiệp thấy cả ba tên phủ quân nói một câu bức hiếp một câu, nói một câu lại bức gần thêm một bước, bất giác lửa giận bốc lên ngùn ngụt, thuận tay chàng ném nhanh mảnh bạch lụa trả lại vừa trầm giọng nói:
- Mảnh lụa này không giả ! Các ngươi quả quyết chỉ định là bút tích của ta ư ?
Bấy giờ ... Nhan Như Ngọc lại mỉm cười bí mật, không nói nửa lời.
Nộ sư kim hống Phong Đại Thiết vội xê mình bước tới, chen vào cuộc lão vòng tay hướng vào ba tên phủ quân nghiêm giọng:
- Qúi vị phủ quân, chiếc đỉnh vàng Vân Vụ của quý phái đã thất lạc thật sao ?
Ba tên phủ quân vội vòng tay, ứng tiếng trả lời:
- Chẳng dám giấu lão chưởng môn, tệ chưởng môn vì việc này mà phong sơn, khóa bích để tạ tội với tổ sư, ba anh em ta đã quỳ trước bàn thờ tổ lập thệ, nếu không tìm được đỉnh vàng, thề chẳng trở về núi !
Giọng nói của ba tên phủ quân rất bi thiết, tỏ vẻ đau đớn khổ sở đến cùng cực.
Nộ sư kim hống Phong Đại Thiết quắc mắt nhìn Cừu Thiên Hiệp gằn giọng bảo:
- Này tiểu tử ! Dù cho ngươi có thần thông quảng đại, cũng khó mà tránh khỏi sự trừng trị của chúng ta !
Cừu Thiên Hiệp cả giận, cau mày trợn mắt nhìn Nộ sư kim hống quát như sấm:
- Phong Đại Thiết ! Tự ngươi chuốc lấy chuyện người, thiếu hiệp không ngán sợ ngươi đâu !
Nói xong, chàng lại quay sang ba tên phủ quân cao giọng nói:
- Qúi vị phủ quân ! Chiếc đỉnh vàng Vân Vụ tại hạ thật chẳng rõ ...
Thọ tinh phủ quân Khuyết Chánh Ngươn, nóng lòng như đốt, hắn buột miệng quát lên như chuông đồng:
- Còn mảnh lụa trắng làm bằng cớ !
Cừu Thiên Hiệp cố dằn cơn thịnh nộ, gượng phân bua:
- Phủ quân, những việc như thế này thường xảy ra trên giới giang hồ, tại hạ quyết vì việc này mà đi tìm ra kẻ mạo danh, một mai tìm được thủ phạm, Cừu mỗ sẽ dẫn đến tạ tội quí vị !
Thọ tinh phủ quân Khuyết Chánh Ngươn giơ cao ngọn bút phán quan gằn giọng hét to:
- Hừ ! Hoãn binh chi kế, ngươi cho bọn hữu lão ta là đứa trẻ lên ba ư, để cho ngươi nói dăm ba tiếng rồi chuồn đi à ?
Cừu Thiên Hiệp mỉm cười điềm đạm nói:
- Tại hạ vốn không có ý đó, chỉ vì tại hạ có lý do rất rõ ràng !
Phước tinh phủ quân Hồng Trấn Đảo vội lên tiếng hỏi tiếp:
- Ngươi có lý do gì ? Vậy lý do đó ra sao ?
Cừu Thiên Hiệp vui vẻ, cao giọng nói:
- Điều thứ nhất, tại hạ ly khai đất Trung Nguyên, lại không có thuật phân thân, thì làm cách nào vượt ngàn dặm đường đến Vân Vụ trộm chiếc đỉnh vàng được ! Lý do thứ hai, lại càng vô lý vì chiếc đỉnh vàng không bỏ túi được, mà tại hạ chỉ có một thân không có nhà cửa, nay đây mai đó giữ chiếc đỉnh vàng để làm gì ? Còn lý do thứ ba là bắt trộm phải đặng tang vật, bắt đặng tay vầy đặng cánh, mới có thể nói được, còn thứ tư là ...
Không đợi chàng nói dứt.
Cửu Hoa chưởng môn Nộ sư kim hống Phong Đại Thiết vội bước sấn tới trước một bước rống lên như điên dại.
- Hay lắm ! Ngươi khéo dùng hoa ngôn xảo ngữ, ngụy biện rành rành, nhưng bổn chưởng môn nghe không lọt vào tai !
Cừu Thiên Hiệp nghe qua không hiểu tí gì cả, bất giác cơn thịnh nộ lại bốc lên mãnh liệt, quát to:
- Chưởng môn nhân ! Thế nào là hoa ngôn xảo ngữ ? Nói mau !
Phong Đại Thiết phá lên cười lanh lảnh, nói to:
- Theo công lực của ngươi, đêm đến trộm chiếc đỉnh vàng Vân Vụ, ngươi chỉ cần năm ba ngày là đến nơi. Còn ngươi bảo ngươi không dùng vào việc gì ... Hừ ! Chiếc đỉnh vàng Vân Vụ là vật tuyệt thế kỳ trân ... thậm chí đến câu, bắt trộm phải bắt đặng tang vật ... Hà hà ! Viên Ngũ long huyết cầu còn sờ sờ đó, đủ chứng minh ngươi là kẻ trộm đại tài thì ngươi ngụy biện làm gì cho vô ích ...
Giọng nói của Phong Đại Thiết rất hùng hồn, vừa nói vừa nhìn Cừu Thiên Hiệp châm hẩm, hiển nhiên lão chỉ định Cừu Thiên Hiệp là kẻ trộm chiếc đỉnh vàng Vân Vụ, không còn nửa điểm nghi vấn nào.
- Chính ta muốn tìm ngươi !
Thọ tinh phủ quân thở hồng hộc, hắn rống bào hao như hổ đói:
- Tiểu tử ! Hãy tiếp chiêu !
Ba tên phủ quân vừa hò hét, vừa cử thế tấn công, thế tựa cuồng phong bão táp, biến động núi băng.
Bấy giờ, giữa đường trường chỉ thấy chưởng phong ào ạt, tiếng “hoàn xích xích đổ keng keng”, bút phán quan chĩa ra tạo nên muôn đạo kình phong, bốc tỏa mờ đấy trường.
Những tên Bài bang thủ hạ trên bến đò, luôn cả khách qua đường đều đứng ngẩn người xem trận đấu, đây là lần đầu tiên bọn chúng được xem các cao thủ ra chiêu, bằng trận đánh liều mình ác liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.