Chương 77: Trong Khi Thất Ý Sa Cơ Thần Tiên Dưới Thế Mang Nhơ Tiếng Đời
Trần Thanh Vân
21/05/2013
Hoàn Phong quái vừa nói dứt.
Bỗng nhiên phát ra nhiều tiếng gió vù vù thổi đến bên tai, một luồng thổi trên cao, một luồng thổi dưới thấp. Hai bóng người một đen một đỏ hiện nhanh xuống tràng đấu, đồng thời họ cất giọng oang oang hét to:
- Lão Hoàn ! Chúng ta không chiến đấu lẻ loi, ngươi đừng ngại.
Hoàn Phong quái nhận ra đồng bọn, mừng rú lên:
- Hai vị thủ sơn đến rất kịp thời.
Bóng đen là dáng người cao lớn, vừa hạ xuống tràng hắn đã lay động ngọn Kim bôi đao nhắm vào Nhan Như Ngọc cực mạnh, lại lớn tiếng hét:
- Ngạnh đầu ! Hãy tiếp “Bát Hải long vương” vài chiêu thế !
Bóng đỏ dáng người lùn thấp, thân pháp cực nhanh, tay hữu cầm lưỡi tầm sét bằng đồng vũ lộng như đường búa Giảo Kim nhắm ngay đầu Cừu Thiên Hiệp giáng mạnh xuống, đồng thời nặng giọng quát:
- Thiên Lôi sanh sấm sét, tiểu tử, ngươi hãy nếm lưỡi tầm sét đồng cho biết vị ...
Ha ... ha ...
Hai người mới đến, chính là hai vị trong Tứ đại thủ sơn của Long Hổ sơn, tên Phong, Vũ và Lôi Điện. Cả bốn tên sơn thần sống này giở hết toàn lực túa ra bao vây Cừu Thiên Hiệp và Nhan Như Ngọc vào giữa.
Tuy Long Hổ Sơn không liệt vào giới võ lâm, nhưng bốn tên thủ sơn toàn là danh gia cao thủ, có thể sánh với bọn võ sư gác nhà, hộ viên cao hơn một bậc, luôn cả bọn Đạt quan bảo phiêu cũng khó bì kịp. Chỉ vì bọn chúng là những tay thân công thật học, trong giới võ lâm có thể gọi là võ sư chuyên nghiệp.
Nhan Như Ngọc thấy bọn chúng ba người lại thêm “Kim giáp thần” không kể bị thương cũng hùa ra công kích, nàng tức giận như điên, hai tay lay động song kiếm ào ào, không thối nửa bước, chẳng nhường một ly, kiếm phong biến tỏa hai đạo ngân quang trắng như hoa tuyết bung tỏa khắp tràng, từ xa bức đến gần, mỗi chiêu đều lợi hại, nàng quay nhìn thấy Cừu Thiên Hiệp chỉ có hai bàn tay trắng, bèn lo ngại hét lên:
- Ngốc ... Ơi ! Người ta liều thí mạng giết ngươi, mà ngươi chờ chết được à ?
Cừu Thiên Hiệp chẳng rõ nàng muốn gì, nên lớn tiếng lặp lại:
- Như Ngọc ! Nàng nói gì ? Ai ? Thực tại hạ ...
Nhan Như Ngọc bực mình nói như hét:
- Thiên Hiệp, ngươi tạo kiếm để làm gì ?
Cừu Thiên Hiệp chợt hiểu kêu lên:
- À ! Dùng kiếm ... ?
- Hừm, còn đợi gì nữa chứ ?
Cừu Thiên Hiệp tự cười thẹn lấy mình, bèn cao giọng nói thật to:
- Phải đấy ! Đúng ... hãy xem chiêu kiếm của ta.
Vừa nói dứt, tay hữu chàng lóe ra ánh kim quang vàng hực, chói sáng cả ô loạn thạch.
“Khô trúc thánh kiếm” rời khỏi vỏ, như con rồng vàng múa vút, tô điểm cho Cừu Thiên Hiệp oai phong lẫm liệt, hạo khí mờ trời. Nhưng thấy chàng chưa phân kiếm quyết, đôi chân chỉ đạp mạnh chiêu “Lôi hành cửu chuyển”, thân hình như làn khói.
Trúc kiếm tựa cầu vồng, chỉ chớp mắt đã bức gần bên “Bát Hải long vương”, chàng buộc miệng quát to như sấm:
- Lui ngay !
Đạo kim quang chớp ngời, “vút” một tiếng nhẹ đã phá không khí bay xẹt tới.
- Choeng !
Hai tiếng sắt giao nhau, phát lên tiếng rít lạnh người. Thanh Kim bối đao trên tay Bát Hải long vương bị ngọn Trúc kiếm chém gãy làm hai đoạn, phần mũi văng lên cao vút tận ngoài xa, phần cán còn giữ chặt trên tay. Sự việc xảy ra trong chớp mắt, khiến hắn kêu rú lên một tiếng “á” hãi hùng, và lảo đảo tháo lui mấy trượng.
Hoàn Phong quái thấy thế, lớn tiếng gọi hai tên đồng bọn:
- Các ngươi hãy cẩn thận đề phòng ... “trúc kiếm” rất lợi hại, mau thối ...
Hắn chưa kịp dứt lời đã nghe một tiếng:
“kẻng” nổi lên xé mang tai, luồng kình phong phát ra tiếng rít như xé lụa. Trái Kim chùy của Kim giáp thần bị Trúc kiếm tiện ngang, đầu chùy văng lên cao quay lồng lộn như trái cầu tím, rơi nhanh xuống đất cách đầy ba trượng xa, kêu lên một tiếng:
- Bung !
Đầu chùy lăn lông lốc và rơi tỏm xuống triền núi, luôn cả chủ nhân là Kim giáp thần vì mất thăng bằng nên té nằm sóng sượt bên gò loạn thạch.
Ngay lúc ấy, Nhan Như Ngọc bỗng kêu lên hốt hoảng:
- Ối chao ! Ngươi để tên Quỷ Thiên Sư ở đâu ?
Cừu Thiên Hiệp nhanh miệng đáp:
- Ta đã điểm Thụy ...
Chàng chưa kịp nói hết lời, chợt thấy Hoằng Đại pháp sư tung mình nhảy vọt, hắn bế chặt lão Thiên Sư vào lòng từ bên trong Ô loạn thạch, nhắm bên ngoài chạy lăng căng cuống quýt.
Nhan Như Ngọc thâu hồi chiêu kiếm, bỏ mặc Hoàn Phong quái, tung mình nhảy vọt lên cao, vừa buộc miệng gào to:
- Thiên Hiệp ! Chớ để hắn thoát thân ! Hãy đuổi theo mau !
Cừu Thiên Hiệp vừa đẩy một chưởng bức Thiên lôi tránh tháo luùi ra sau bảy, tám bước, nhanh như tia chớp, chiêu thế “Lôi hành cửu chuyển” chuyển đạp mạnh hai chân, tung người đáp xuống trước mặt “Hoằng Đại pháp sư” nhanh hơn làn mi khép mở, ngọn cỏ gió đùa. Chàng giơ tay lên cản lộ, trầm giọng quát to:
- Khoan đi đã !
Hoằng Đại pháp sư hơi tái mặt, hai tay hắn phải giữ lão Thiên Sư không còn cách nào khác chống đỡ được, chỉ mỉm cười nhạt hỏi:
- Ngươi tính sao đây ?
Bấy giờ, Nhan Như Ngọc đã bước đến nơi, nàng bĩu môi cười nhạt bảo:
- Sẽ hủy diệt đời ngươi, một tên dắt trâu ! Một đạo sĩ gàn.
Vừa nói dứt, nàng giờ cao trường kiếm toan chém xuống một nhát.
Cừu Thiên Hiệp thất kinh, bước nhanh tới cản Nhan Như Ngọc và mỉm cười dịu giọng:
- Không ! Không nên xử sự như thế ... ! Chúng ta không nên có ác ý như thế này !
Hoằng Đại pháp sư nghiêm sắc mặt, bằng giọng nói uy nghi trầm nặng hỏi:
- Tại sao các ngươi đuổi đến tận cùng như thế ? Các ngươi nên biết:
Thiên Sư là do Hoàng đế sắc phong, có lịch sử nối truyền hàng mấy trăm năm nay. Lệnh Thiên Sư là đạo môn chí tôn, một đời thánh triết tiên hiền, đâu có phải để cho các ngươi khinh mạt.
Nhan Như Ngọc nhếch môi cười xòa, bằng giọng nói mỉa mai bảo:
- Hay nhỉ ! Chức vụ hàm phong dành riêng cho hạng người mua quan bán tước, đối với bản cô nương chẳng có giá trị gì cả Cừu Thiên Hiệp sợ cả hai nổi nóng quá lời bèn lớn tiếng phần trần:
- Hoằng Đại pháp sư ! Một đời thánh triết tiên hiền càng tốt, hoàng đế sắc phong càng quý chứ sao ? Nhưng chúng tôi chẳng liên hệ hay quản tới thanh dự của đạo am, song chúng tôi lại đây chỉ vì pháp sư “Hoàn Phong quái” triệu mời đến ước hội kia mà.
Hoằng Đại pháp sư làm ra vẻ trang trọng gật gù bảo:
- À ... ạ ! Ta với ngươi đến đây, chỉ vì câu chuyện Ngũ lôi chánh phù.
- Chúng tôi cũng hiểu thế.
Hoằng Đại cau mày, nghiêm giọng hỏi:
- Đa tạ ! Hóa ra hai vị đến giao hoàn cho bổn sơn Ngũ lôi chánh phù ư ?
Cừu Thiên Hiệp nghe câu nói của lão vừa thắt chặt vừa buột lỏng bèn nổi xung hét to:
- Tại hạ là Cừu Thiên Hiệp, từ thuở sơ sanh đeến giờ chưa bước chân đến góc Long Hổ sơn, thì có thấy biết Ngũ lội, lục lôi chánh phù ra thế nào đâu ?
Hoằng Đại trầm giọng tiếp lời:
- Nhưng còn để lại bút tích ...
- Chẳng phải Cừu Thiên Hiệp này viết ra.
Hoằng Đại pháp sư nhếch môi cười khi tỏ vẻ lạnh lùng gay gắt.
Cừu Thiên Hiệp dửng ngược đôi mày lưỡi kiếm, quắc mắt nhìn vào mặt Hoằng Đại, bằng giọng nói trầm trầm quát bảo:
- Chẳng nên cười gay, lãnh đạm ! Hoằng Đại ! Ngươi hãy nói, tại sao Cừu mỗ thanh minh đã nhiều mà ngươi vẫn khắc khe cay nghiệt ? Hoằng Đại pháp sư, chính ngươi là kẻ gieo gió, thì chớ trách gặt bão nhé.
Hoằng Đại pháp sư cau mày, giả bộ không hiểu, hỏi vặn lại:
- Ngươi nói ta gieo gió à ?
Cừu Thiên Hiệp khẽ gật đầu, đưa tay chỉ vào bốn tên “Tứ đại thủ sơn” nhếch môi cười nhạt nói:
- Ngươi nhận thấy đó chứ ! Bọn chúng nó hung hăng ra mặt giương đôi mắt hổ chực nuốt sống người nếu ngươi không ra lệnh thì bọn chúng đâu dám liều mạng như thế.
Hoằng Đại pháp sư hơi xám mặt, song gượng cãi lý, hét lên ầm ĩ:
- Cũng tại bọn ngươi xuống tay trước !
Cừu Thiên Hiệp giận xanh mặt, bằng giọng nói âm trầm gắt:
- Do chúng tôi xuống tay trước ? Hừ ... sao nngươi nói vô lý thế ? Lúc Cừu mỗ vừa đặt chân lên Long Hổ sơn vốn có ý tìm các ngươi biện bạch vu thanh minh, câu chuyện Ngũ lôi chánh phù đối với ta tuyệt không quan hệ.
Hoằng Đại pháp sư cao giọng tiếp lời:
- Có lẽ nào ta bịa ra hô mất, để đem giấu nơi nào hay sao ? Để chúng tôi chịu cái ảnh hưởng tự mình đầu độc lấy mình ư ?
- Cừu mỗ thật không biết đến vấn đề ấy.
- Vậy ý ngươi nghĩ sao về câu chuyện Ngũ lôi chánh phù.
- Nghĩ là:
Cừu Thiên Hiệp này mắc phải cái vạ gió ! Chứ không lưu ý mảy may đến Ngũ lôi chánh phù. Mất phù thì các ngươi cố gắng mà tìm, lựa là hỏi ý kiến người khác ?
- Ta biết tìm nơi đâu ?
Nhan Như Ngọc nghe qua, ôm bụng cười ngặt ngoẹo, nàng cất tiếng êm dịu, song chẳng kém chanh chua nói tiếp:
- Tìm phù dễ lắm ! Các ngươi hãy hợp nhau trước bàn thờ tam thanh giáo, chân đạp đầu la, miệng đọc thần chú cầu thần khiến quỷ, chúng hiện lên mách bảo cho.
Hoằng Đại pháp sư thẹn đỏ mặt, cúi đầu rủa lẩm bẩm, song chẳng dám lớn lời gây sự.
Cừu Thiên Hiệp vẫn giữ mực thường, không tỏ vẻ nhạo báng, chỉ nghiêm giọng hỏi tiếp:
- Hoằng Đại ! Hiện giờ ngươi tính sao ? Có ý kiến gì không ? Chúng tôi phải rời nơi đây chứ Hoằng Đại pháp sư cau mày nặng giọng:
- Riêng ngươi có ý kiến gì ? Ngươi muốn gì ?
Cừu Thiên Hiệp không đáp vội, tay hữu dốc ngược Trúc kiếm bật một vòng cung tóe lửa, bằng giọng nói oai nghi quát như sấm nổ:
- Cừu mỗ không muốn động võ ! Chỉ vì muốn ra khỏi đây, nên quyết liều thân thí mạng giở ra những đường gươm tuyệt kỷ. Người của Long Hổ sơn muốn cản tại hạ lại ...
Hừ ... chỉ sợ cản trở không được mà trái lại còn hủy danh dự ngàn đời danh sơn tạo thêm sát kiếp ... ha ha !
Vừa nói dứt, chàng giương đôi mắt tròn xoe quét rọi từng người một, từ Hoằng Đại đến Phong, Lôi, Vũ, Điện, bốn tên thủ sơn thần hằng tia mắt lạnh bức người, long lanh như bích ngọc ...
Hoằng Đại pháp sư khó chịu, cau đôi mày thưa trợn tròng mắt đục, lạnh lùng nói:
- Chưa chắc ! Long Hổ sơn đâu phải là nơi ngươi tự tiện hoành hành.
Cừu Thiên Hiệp không muốn kéo dài sự đấu khẩu này, chỉ vì chàng nhận thấy Hoằng Đại pháp sư nói cho có chuyện, để bớt ngượng ngùng trước đám thuộc nhân, chứ thật ra gương mặt hắn đượm đây vẻ khinh tâm tán đởm lắm rồi. Do đó, khí giận cũng giảm lần, chàng bèn điềm đạm nói thêm:
- Tại hạ lấy lẽ thường mà nói, câu chuyện lá bùa Nguũ lôi các ngươi hãy tự động đi tìm lấy, nhưng mà giữa lúc chúng tôi hành tẩu giang hồ, có thể vì các ngươi mà tìm kiếm giúp may ra được tia hy vọng nào chăng. Còn câu chuyện hôm nay, theo ý Cừu mỗ nên hủy bỏ đến đây là chấm dứt. Pháp sư nghĩ thế nào ?
Hoằng Đại pháp sư cúi đầu nghĩ ngợi, lâu lắm chẳng thốt ra lời.
Nhan Như Ngọc không nhẫn nại được, bèn gay gắt hỏi to:
- Trả lời đi chứ ! Thế nào ? Sao ngươi rụt đầu như ô quy, chẳng dám lúc ra để thở à ?
Tứ đại thủ sơn nghe nàng nhục mạ pháp sư. Tất cả đều nổi giận xung thiên, đồng bước chân đến trước mặt Nhan Như Ngọc, rống lên như sấm:
- Ngạnh đầu ! Không được vô lễ.
Nhan Như Ngọc cả giận mắng to:
- Phường vô dụng ! Đã là bại tướng còn lắm lời cao ngạo được ư ?
Nói xong nàng tuốt “soạt” trường kiếm ra khỏi vỏ, cứ thế toan tấn công.
Cừu Thiên Hiệp bước nhanh tới cản lại, bảo:
- Như Ngọc ! Không nên ...
Nhan Như Ngọc biến sắc, trầm giọng hỏi:
- Thiên Hiệp ! Ngươi có nghe bọn chúng lớn tiếng mắng ta đấy không ?
Cừu Thiên Hiệp mỉm cười khổ sở, bằng giọng điềm đạm bảo:
- Như Ngọc ! Nàng cãi lý với bọn vô tài có ích lợi gì, nàng đã hơn bọn chúng quá nhiều rồi.
Nhan Như Ngọc hơi thẹn, vội tra gươm vào vỏ cúi đầu nín lặng.
Cừu Thiên Hiệp lại nghiêm sắc mặt, nhìn Hoằng Đại pháp sư gằng từng tiếng một bảo:
- Họa may phước đều do câu nói của ngươi mà ra ! Thế nào, ngươi có đồng ý bỏ qua việc này không ? Nói mau !
Ngay lúc ấy, Hoằng Đại pháp sư đang bồng lão Thiên Sư trên tay, vì Hoằng Đại đã sớm giải Thụy huyệt cho lão, chẳng đợi Hoằng Đại lên tiếng vị Thiên Sư già nua chép miệng bảo khẽ:
- Hãy để khách ra về ... pháp sư ạ !
Hoằng Đại pháp sư chớp nhanh đôi mắt, để lộ tia buồn khó tả, run giọng hỏi lại:
- Còn ... câu chuyện ... Ngũ lôi ... ?
Lão Thiên Sư khẽ lắc đầu, bảo qua hơi thở:
- Hãy buông ta ra !
Hoằng Đại không dám chậm trễ, khom mình đặt lão Thiên Sư ngồi nhẹ xuống đất.
Bỗng nhiên, lão Thiên Sư gượng đứng dậy, lần ra giữa tràng đấu, quỳ gối ngay xuống, hai tay chắp trên ngực, đôi mắt chan hòa những giọt lệ nóng buoốt.
Hoằng Đại pháp sư, Tư đại thủ sơn trông thấy thất kinh, cả năm người chẳng hẹn đồng quỳ xuống một lượt.
Cừu Thiên Hiệp giật mình nhảy qua sang một bên né tránh, đồng thời buộc miệng hỏi to:
- Thiên Sư ! Việc gì thế ?
Lão Thiên Sư không trả lời, đôi mắt ngước lên nhìn vào cõi hư không vô tận, hai tay vòng trước trán, lẩm bẩm khấn nguyện:
- Cần Cừu thiên chí tôn ngọc hoàng, Ngươn Thi đạo tổ thiên tôn, linh ứng chứng minh lời thệ nguyện của đệ tử. Đệ tử vô tài vô đức, không gìn giữ được bửu phù, một kỳ trân của mấy đời tổ sư gia để lại, ngày nay đệ tử tự nguyện xỏa tóc bỏ mũ để chuộc lại lỗi lầm tội nghiệt ! Cầu trời tha thứ và ban hồng ân cho mọi người.
Vừa nguyện xong, lão cúi đầu lạy về hướng Đông bảy lạy, tay tả đưa lên gở chiếc mũ tiêu diêu, tay hữu với một cái búi tóc. Mái tóc trắng phiêu bồng xỏa xuống ngang vai, gương mặt đạo nhăn cằn cỗi, lại nhăn thêm vì đau đớn bồi hồi bàn tay gầy guộc chỏi nhanh hai gối khẳng khiu gượng đứng dậy.
Lão Thiên Sư vừa gượng đứng vững, hai tay chắp tay miệng niệm chú huỳnh đình:
Tiên thiên Ngươn thủy đạo pháp thiên tôn Thánh bất khả vi, công bất khả nghị.
Vô vi cư thái cực chi tiền Hữu thủy siêu quần chơn chi thượng Tam thanh giáo chủ ... chí cực ... huyền hư Giọng tụng trầm trầm vang lên, lão sư cúi đầu nhìn đất, hai chân bước lần ra ngoài ô loạn thạch, không quay đầu lại nhìn, bảo một ai nửa lời. Bấy giờ không khí trở nên ngột ngạt khó thở, nhìn thấy tình cảnh này thê lương não dạ.
Hoằng Đại pháp sư không do dự, vội chỏi gối đứng dậy, tay hữu giơ cao chuông lục lạc lắc reng reng liên hồi, miệng đọc chú huỳnh đinh, cúi đầu lặng lẽ bước theo bên sau lưng lão Thiên Sư, tuy hai người đã khuất bóng xa, nhưng giọng chú trầm trầm, tiếng chuông cô quạnh vang lên dìu diệu, tạo cho màn đêm càng thêm buồn bã thê lương.
Riêng về bốn tên thủ sơn thần vẫn quỳ trờ trơ dưới đất không cử động, trầm tư như bốn pho tượng sơn thần.
Cừu Thiên Hiệp nhìn theo bóng lão Thiên Sư và Hoằng Đại pháp sư bước từ bước một chậm rãi rời khỏi Bàn long ô, khiến lòng chàng xúc động và thương cảm bồi hồi, chàng chép miệng thở dài lại đưa mắt nhìn Nhan Như Ngọc buồn bã nói:
- Như Ngọc ! Chúng ta hãy đi thôi.
Nhan Như Ngọc vốn người kiêu hãnh, sắt đác nhưng trước hoàn cảnh này cũng bàng hoàng, nàng buộc miệng thở ra, đáp xuôi:
- Ừ, chúng ta đi !
Hai người lại nhún mình vượt lên cao, vượt qua Ô loạn thạch nhắm hướng Tiền Sơn đi thẳng tới.
Lúc bấy giờ, “Loạn thạch trận” đã tan biến sa mù, khói nền trời trong vắt dưới ánh nguyệt sáng, đêm khuya canh vắng, chốn không sơn thật vô cùng tĩnh mịch.
Đột nhiên, một luồng gió lạ quyện lên sau lưng cả hai, cùng giọng nói u trầm với gọi:
- Nhị vị hãy chậm lại.
Tiếng nói chưa dứt, thì trong Tứ đại thủ sơn Hoàn Phong quái lượn đến sau lưng.
Nhan Như Ngọc nắm chặt đốc kiếm nhìn Thiên Hiệp hỏi khẽ:
- Bọn quỷ đạo sĩ chưa chịu phục hay sao ?
Cừu Thiên Hiệp đưa tay ra hiệu bảo nàng im, sau cùng nhoẻn miệng cười đáp:
- Chẳng nên thô lỗ, theo ta thấy boọn chúng có thiện chí hơn là ác tâm.
- Nhưng tại sao lại đuổi theo ?
Nhan Như Ngọc chưa nói hết lời, Hoàn Phong quái đã hiện ra trước mặt, hắn cầm trên tay cây cờ hạnh huỳnh tam giác, tỏ vẻ cung kính hướng vào Cừu Thiên Hiệp nói:
- Cừu ... thiếu hiệp, xin nhận lấy cây cờ này !
Cừu Thiên Hiệp đưa tay tiếp nhận song lấy làm khó hiểu, buộc miệng hỏi ngay:
- Xin hỏi ...
Hoàn Phong quái chẳng đợi chàng nói dứt, trầm giọng cướp lời:
- Thiếu hiệp giữ lấy cây cờ này, để ra khỏi Long Hổ Sơn, hầu tránh sự trỏ ngại giữa đôi bên, tiểu nhân vâng lệnh tệ sơn Thiên Sư đưa đến cho Thiếu hiệp đấy Cừu Thiên Hiệp lấy làm cảm động, bèn mỉm cười khổ sở bảo:
- Đa tạ Thiên Sư có lòng hậu ái, Cừu mỗ tạc dạ không quên, riêng về câu chuyện Ngũ lôi phù của quý sơn nếu gặp dịp may tại hạ sẽ thay quý sơn thu hồi, truy tầm cho ra manh mối, thế nào ... tại hạ cũng trở lại ngày gần đây !.
Hoàn Phong quái vòng tay xá dài, vừa điềm đạm tiếp lời:
- Thiếu hiệp có lòng tốt đối với tệ sơn, tiểu nhân sẽ bẩm báo lại Thiên sư rõ mỹ ý của Thiếu Hiệp ! Xin thứ cho tiểu nhân không tiễn khách xa hơn nữa !
Vừa nói dứt, hắn phất tay áo rộng, thân hình tựa luồng gió ấm, xẹt lên cao thành Bàn Long Ô quay lộn lại Cừu Thiên Hiệp nhìn theo lưng Hoàn Phong quái đến khuất dạng, tay hữu chàng giơ cao ngọn cờ hạnh huỳnh lên quan sát, chốc chốc lại chép miệng thở dài nói:
- Việc này không rõ ai giở trò quỷ lộng phá nhà chay, Long Hổ Sơn của người ta là nơi thanh nhàn u tịnh, xuất thế dật trần, lại không liệt vào hàng môn phái võ lâm mà đất bằng sấm dậy, bình địa nổi phong ba, thật là một trò đùa rất tổn đức !
Không ngờ, Nhan Như Ngọc phá lên cười nhạt cong cớn bảo:
- Lựa là võ lâm chẳng võ lâm, giang hồ hay không giang hồ, ai bảo chúng tăng trữ lá bùa Ngũ lôi để làm gì ? Nếu không có "Ngũ lôi chính phù" thì đâu có xảy ra cớ sự này !
Cừu Thiên Hiệp mỉm cười chua chát hỏi:
- Ngù lôi chính phù là cái gì nhỉ ? Công dụng nó ra sao ?
Nhan Như Ngọc vui miệng nói luôn:
- Không dùng được gì ? Chì vì Ngũ lôi chánh phù là một vật thượng hạng, nổi tiếng Thiên hạ Thập đại bữu vật mà thôi ! Theo ta, nó chi là lá bùa cũ kỹ vô dụng !
Cừu Thiên Hiệp nổi tính háo kỳ, hỏi tiếp:
- Nó là một trong số Thiên hạ Thập đại bửu vật ? Vậy Thiên hạ Thập đại bửu vật gồm có những gì ?
Nhan Như Ngọc phá lên cười hăng hắc tỏ ra không lưu ý đến câu hỏi của Cừu Thiên Hiệp, song giọng cười của nàng đượm đầy vẻ bí mật, khó hiểu, tương tự như nàng cố giấu một sự thật ...
Cừu Thiên Hiệp không buông tha, muốn tìm cho ra lẽ bèn truy vấn tiếp:
- Như Ngọc này ! Nàng nói đi, trong số Thiên hạ Thập đại bửu vật là gì ? Còn lại Cửu đại bửu vật là chi ... Người kể nốt ta nghe ?
Nhan Như Ngọc mấp máy môi toan no l thẳng ra. nhưng lại thôi, bằng giọng nói bí mật tảng lờ bảo:
- Cần gì phải hỏi, sớm hay muộn, ngươi sẽ rõ mồn một !
Cừu Thiên Hiệp càng thêm nghi hoặc, nhưng chàng cố tình muốn tìm hiểu bèn mỉm cười hỏi tiếp:
- Như Ngọc này, ngươi có biết hết mười món bảo vật ấy không ?
Nhan Như Ngọc gật đầu đáp xuôi:
- Dĩ nhiên là phải có chứ ?
Cừu Thiên Hiệp đổi giọng nài nỉ:
- Có thể nào ngươi kể cho ta nghe được chăng ?.
Nhan Như Ngọc gật đầu ngập ngừng:
- Có thế ...
Cừu Thiền Hiệp cướp lời thôi thúc:
- Hay lắm ! Ngươi hãy kể ngaỵ đi Nhan Như Ngọc gật gù, bằng giọng nói ởm ờ bí mật - Có thể được, nhưng hiện giờ e quá sớm !
Cừu Thiên Hiệp càng ngạc nhiên hơn, vội hỏi:
- A ! Ngươi đợi đến bao giờ ?
Nhan Như Ngọc thở dài không đáp Cừu Thiên Hiệp đoán mò, bèn mỉm cười bảo:
- Có phải ngươi đợi rời Long Hổ Sơn mới kể lại ta nghe chăng ?
Vừa nói dứt, chàng phá lên cười ngất, vì thầm tính "mình" đã đoán đúng tâm sự Nhan Như Ngọc, lại phục ngầm sự thông minh của "chính mình" nên mỉm cười khoái trá, hai chân lại gia thêm tốc lực chạy nhanh hơn trước.
Nhan Như Ngọc thấy thế mỉm cười khổ sở, bằng giọng nói nghẹn ngào bảo:
- Không ... không ! Long Hổ sơn đâu có liên hệ với Thập đại bửu vật !
Cừu Thiên Hiệp bất giác đôi chân bước chậm lại. giọng nói trở nên chua chát bảo:
- Như Ngọc ! Vì lý do gì ngươi chẳng kể cho ta nghe ? Ta không xứng đáng được nghe phải vậy chăng ?
Nhan Như Ngọc gượng cười, nghẹn ngào:
- Việc này ...
Nàng chưa nói hết lời - Đột nhiên, trước mặt cả hai hoa lên một vầng sáng bạc, kim đao vũ lộng vùn vụt chắn cả lối đị. Nguyện cả hai vừa đi qua con đường trụy đạo. Cửa trụy đạo vừa mở toát, hai tên Huỳnh cân lực sĩ múa nhanh Hiệu đao thủ thế, tuy trải qua một đêm không ngủ, nhưng cả hai tinh thần vẫn khang kiện không sút kém mảy may.
Tên Huỳnh cân đầu lãnh, thoạt thấy cây cờ hạnh huỳnh ba góc, đang phe phẩy trên tay Cừu Thiên Hiệp hắn vội lên tiếng hét bảo đồng bọn:
Nhanh như chớp, hai tên cặp báu đao nhảy lùi ra sau hai bước mũi đao chĩa xuống đất, cả hai cúi đầu đứng hai bên cửa trụy động, bằng giọng nói rất cung kính bảo:
- Xin mời nhị vị thông qua Cừu Thiêu Hiệp thấy thế lấy làm bội phục lệnh của Thiên Sư đối với thủ hạ rất uy nghiêm, vừa nghĩ đến đây, chàng lại đưa tay dìu Nhan Như Ngọc, cả hai lui vào con đường trụy động, đi lần ra ngoài ... Hai tên Huỳnh cân lực sĩ lặng lẽ theo sau.
Một khắc qua, cả bốn người đá lần ra gần cửa động, đột nhiên tên huỳnh cân lực sĩ đầu lãnh bước nhanh đến trước cửa, chắn lối đi, hắn lại vòng tay hướng vào Cừu Thiên Hiệp nói to:
- Xin quý khách giao lại Linh kỳ cho bổn sơn !
Cừu Thiên Hiệp lúc đầu hơi ngạc nhiên, nhưng chợt hiểu ra khỏi cửa là hết vùng cấm đia, bèn thuận tay trao lại cờ hạnh huỳnh cho hai tên lực sĩ, lại dịu giọng hỏi:
- Giao lại lệnh kỳ là đủ lễ chứ ?
Hai tên Huỳnh cân lực sĩ cúi đầu vâng dạ.
Nhanh như chớp, Cừu Thiên Hiệp và Nhan Như Ngọc bước nhanh ra khỏi cửa động.
Cừu Thiên Hiệp vừa bước ra khỏi cửa đã buộc miệng kêu lên - Ối chao !
Một tiếng kêu ngạc nhiên và bội phục, chỉ vì ... Cánh cửa động vĩ đại mở hoác ra, không để lại một vết tích nhỏ nào, nhìn kỹ chỉ thấy toàn là nham thạch thiên nhiên, không ai đoán nỗi cái ngưỡng Trụy động này ... đóng mờ được ...
Chàng lại nghĩ:
- Thảo nào lắm người vào Long Hổ Sơn ít ai trông thấy Thiên Sư phủ.
Nhan Như Ngọc thấy chàng cúi đầu đi lầm lũi, bèn lên tiếng hỏi:
- Ngươi đang nghĩ gì thế ?
Cừu Thiên Hiệp bi gọi giật mình, ngẩng mặt lên nhìn, chàng lắc đầu bảo:
- Không ... Ta có nghĩ gì đâu ?
Hồng hoa lệnh chủ Nhan Như Ngọc phá lên cười hi hi, dịu giọng nói:
- Có chứ ! Ngươi đang suy nghĩ về Thiên hạ thập bửu vật đấy chứ ?
Cừu Thiên Hiệp chộp ngay cơ hội. hỏi tới tấp:
- À ... ạ ! Thập bửu là gì ? Hiện giờ ngươi có thể kể cho ta nghe được chứ ?
Nhan Như Ngọc chưa kịp đáp. Bỗng nhiên, giữa ánh sáng ban mai, hiện lên hai bóng đen đi như vũ bão, từ triền núi bên kia chạy đâm sầm vào hướng Nhan Như Ngọc và Cừu Thiên Hiệp, tốc độ thật kinh hồn.
Bỗng nhiên phát ra nhiều tiếng gió vù vù thổi đến bên tai, một luồng thổi trên cao, một luồng thổi dưới thấp. Hai bóng người một đen một đỏ hiện nhanh xuống tràng đấu, đồng thời họ cất giọng oang oang hét to:
- Lão Hoàn ! Chúng ta không chiến đấu lẻ loi, ngươi đừng ngại.
Hoàn Phong quái nhận ra đồng bọn, mừng rú lên:
- Hai vị thủ sơn đến rất kịp thời.
Bóng đen là dáng người cao lớn, vừa hạ xuống tràng hắn đã lay động ngọn Kim bôi đao nhắm vào Nhan Như Ngọc cực mạnh, lại lớn tiếng hét:
- Ngạnh đầu ! Hãy tiếp “Bát Hải long vương” vài chiêu thế !
Bóng đỏ dáng người lùn thấp, thân pháp cực nhanh, tay hữu cầm lưỡi tầm sét bằng đồng vũ lộng như đường búa Giảo Kim nhắm ngay đầu Cừu Thiên Hiệp giáng mạnh xuống, đồng thời nặng giọng quát:
- Thiên Lôi sanh sấm sét, tiểu tử, ngươi hãy nếm lưỡi tầm sét đồng cho biết vị ...
Ha ... ha ...
Hai người mới đến, chính là hai vị trong Tứ đại thủ sơn của Long Hổ sơn, tên Phong, Vũ và Lôi Điện. Cả bốn tên sơn thần sống này giở hết toàn lực túa ra bao vây Cừu Thiên Hiệp và Nhan Như Ngọc vào giữa.
Tuy Long Hổ Sơn không liệt vào giới võ lâm, nhưng bốn tên thủ sơn toàn là danh gia cao thủ, có thể sánh với bọn võ sư gác nhà, hộ viên cao hơn một bậc, luôn cả bọn Đạt quan bảo phiêu cũng khó bì kịp. Chỉ vì bọn chúng là những tay thân công thật học, trong giới võ lâm có thể gọi là võ sư chuyên nghiệp.
Nhan Như Ngọc thấy bọn chúng ba người lại thêm “Kim giáp thần” không kể bị thương cũng hùa ra công kích, nàng tức giận như điên, hai tay lay động song kiếm ào ào, không thối nửa bước, chẳng nhường một ly, kiếm phong biến tỏa hai đạo ngân quang trắng như hoa tuyết bung tỏa khắp tràng, từ xa bức đến gần, mỗi chiêu đều lợi hại, nàng quay nhìn thấy Cừu Thiên Hiệp chỉ có hai bàn tay trắng, bèn lo ngại hét lên:
- Ngốc ... Ơi ! Người ta liều thí mạng giết ngươi, mà ngươi chờ chết được à ?
Cừu Thiên Hiệp chẳng rõ nàng muốn gì, nên lớn tiếng lặp lại:
- Như Ngọc ! Nàng nói gì ? Ai ? Thực tại hạ ...
Nhan Như Ngọc bực mình nói như hét:
- Thiên Hiệp, ngươi tạo kiếm để làm gì ?
Cừu Thiên Hiệp chợt hiểu kêu lên:
- À ! Dùng kiếm ... ?
- Hừm, còn đợi gì nữa chứ ?
Cừu Thiên Hiệp tự cười thẹn lấy mình, bèn cao giọng nói thật to:
- Phải đấy ! Đúng ... hãy xem chiêu kiếm của ta.
Vừa nói dứt, tay hữu chàng lóe ra ánh kim quang vàng hực, chói sáng cả ô loạn thạch.
“Khô trúc thánh kiếm” rời khỏi vỏ, như con rồng vàng múa vút, tô điểm cho Cừu Thiên Hiệp oai phong lẫm liệt, hạo khí mờ trời. Nhưng thấy chàng chưa phân kiếm quyết, đôi chân chỉ đạp mạnh chiêu “Lôi hành cửu chuyển”, thân hình như làn khói.
Trúc kiếm tựa cầu vồng, chỉ chớp mắt đã bức gần bên “Bát Hải long vương”, chàng buộc miệng quát to như sấm:
- Lui ngay !
Đạo kim quang chớp ngời, “vút” một tiếng nhẹ đã phá không khí bay xẹt tới.
- Choeng !
Hai tiếng sắt giao nhau, phát lên tiếng rít lạnh người. Thanh Kim bối đao trên tay Bát Hải long vương bị ngọn Trúc kiếm chém gãy làm hai đoạn, phần mũi văng lên cao vút tận ngoài xa, phần cán còn giữ chặt trên tay. Sự việc xảy ra trong chớp mắt, khiến hắn kêu rú lên một tiếng “á” hãi hùng, và lảo đảo tháo lui mấy trượng.
Hoàn Phong quái thấy thế, lớn tiếng gọi hai tên đồng bọn:
- Các ngươi hãy cẩn thận đề phòng ... “trúc kiếm” rất lợi hại, mau thối ...
Hắn chưa kịp dứt lời đã nghe một tiếng:
“kẻng” nổi lên xé mang tai, luồng kình phong phát ra tiếng rít như xé lụa. Trái Kim chùy của Kim giáp thần bị Trúc kiếm tiện ngang, đầu chùy văng lên cao quay lồng lộn như trái cầu tím, rơi nhanh xuống đất cách đầy ba trượng xa, kêu lên một tiếng:
- Bung !
Đầu chùy lăn lông lốc và rơi tỏm xuống triền núi, luôn cả chủ nhân là Kim giáp thần vì mất thăng bằng nên té nằm sóng sượt bên gò loạn thạch.
Ngay lúc ấy, Nhan Như Ngọc bỗng kêu lên hốt hoảng:
- Ối chao ! Ngươi để tên Quỷ Thiên Sư ở đâu ?
Cừu Thiên Hiệp nhanh miệng đáp:
- Ta đã điểm Thụy ...
Chàng chưa kịp nói hết lời, chợt thấy Hoằng Đại pháp sư tung mình nhảy vọt, hắn bế chặt lão Thiên Sư vào lòng từ bên trong Ô loạn thạch, nhắm bên ngoài chạy lăng căng cuống quýt.
Nhan Như Ngọc thâu hồi chiêu kiếm, bỏ mặc Hoàn Phong quái, tung mình nhảy vọt lên cao, vừa buộc miệng gào to:
- Thiên Hiệp ! Chớ để hắn thoát thân ! Hãy đuổi theo mau !
Cừu Thiên Hiệp vừa đẩy một chưởng bức Thiên lôi tránh tháo luùi ra sau bảy, tám bước, nhanh như tia chớp, chiêu thế “Lôi hành cửu chuyển” chuyển đạp mạnh hai chân, tung người đáp xuống trước mặt “Hoằng Đại pháp sư” nhanh hơn làn mi khép mở, ngọn cỏ gió đùa. Chàng giơ tay lên cản lộ, trầm giọng quát to:
- Khoan đi đã !
Hoằng Đại pháp sư hơi tái mặt, hai tay hắn phải giữ lão Thiên Sư không còn cách nào khác chống đỡ được, chỉ mỉm cười nhạt hỏi:
- Ngươi tính sao đây ?
Bấy giờ, Nhan Như Ngọc đã bước đến nơi, nàng bĩu môi cười nhạt bảo:
- Sẽ hủy diệt đời ngươi, một tên dắt trâu ! Một đạo sĩ gàn.
Vừa nói dứt, nàng giờ cao trường kiếm toan chém xuống một nhát.
Cừu Thiên Hiệp thất kinh, bước nhanh tới cản Nhan Như Ngọc và mỉm cười dịu giọng:
- Không ! Không nên xử sự như thế ... ! Chúng ta không nên có ác ý như thế này !
Hoằng Đại pháp sư nghiêm sắc mặt, bằng giọng nói uy nghi trầm nặng hỏi:
- Tại sao các ngươi đuổi đến tận cùng như thế ? Các ngươi nên biết:
Thiên Sư là do Hoàng đế sắc phong, có lịch sử nối truyền hàng mấy trăm năm nay. Lệnh Thiên Sư là đạo môn chí tôn, một đời thánh triết tiên hiền, đâu có phải để cho các ngươi khinh mạt.
Nhan Như Ngọc nhếch môi cười xòa, bằng giọng nói mỉa mai bảo:
- Hay nhỉ ! Chức vụ hàm phong dành riêng cho hạng người mua quan bán tước, đối với bản cô nương chẳng có giá trị gì cả Cừu Thiên Hiệp sợ cả hai nổi nóng quá lời bèn lớn tiếng phần trần:
- Hoằng Đại pháp sư ! Một đời thánh triết tiên hiền càng tốt, hoàng đế sắc phong càng quý chứ sao ? Nhưng chúng tôi chẳng liên hệ hay quản tới thanh dự của đạo am, song chúng tôi lại đây chỉ vì pháp sư “Hoàn Phong quái” triệu mời đến ước hội kia mà.
Hoằng Đại pháp sư làm ra vẻ trang trọng gật gù bảo:
- À ... ạ ! Ta với ngươi đến đây, chỉ vì câu chuyện Ngũ lôi chánh phù.
- Chúng tôi cũng hiểu thế.
Hoằng Đại cau mày, nghiêm giọng hỏi:
- Đa tạ ! Hóa ra hai vị đến giao hoàn cho bổn sơn Ngũ lôi chánh phù ư ?
Cừu Thiên Hiệp nghe câu nói của lão vừa thắt chặt vừa buột lỏng bèn nổi xung hét to:
- Tại hạ là Cừu Thiên Hiệp, từ thuở sơ sanh đeến giờ chưa bước chân đến góc Long Hổ sơn, thì có thấy biết Ngũ lội, lục lôi chánh phù ra thế nào đâu ?
Hoằng Đại trầm giọng tiếp lời:
- Nhưng còn để lại bút tích ...
- Chẳng phải Cừu Thiên Hiệp này viết ra.
Hoằng Đại pháp sư nhếch môi cười khi tỏ vẻ lạnh lùng gay gắt.
Cừu Thiên Hiệp dửng ngược đôi mày lưỡi kiếm, quắc mắt nhìn vào mặt Hoằng Đại, bằng giọng nói trầm trầm quát bảo:
- Chẳng nên cười gay, lãnh đạm ! Hoằng Đại ! Ngươi hãy nói, tại sao Cừu mỗ thanh minh đã nhiều mà ngươi vẫn khắc khe cay nghiệt ? Hoằng Đại pháp sư, chính ngươi là kẻ gieo gió, thì chớ trách gặt bão nhé.
Hoằng Đại pháp sư cau mày, giả bộ không hiểu, hỏi vặn lại:
- Ngươi nói ta gieo gió à ?
Cừu Thiên Hiệp khẽ gật đầu, đưa tay chỉ vào bốn tên “Tứ đại thủ sơn” nhếch môi cười nhạt nói:
- Ngươi nhận thấy đó chứ ! Bọn chúng nó hung hăng ra mặt giương đôi mắt hổ chực nuốt sống người nếu ngươi không ra lệnh thì bọn chúng đâu dám liều mạng như thế.
Hoằng Đại pháp sư hơi xám mặt, song gượng cãi lý, hét lên ầm ĩ:
- Cũng tại bọn ngươi xuống tay trước !
Cừu Thiên Hiệp giận xanh mặt, bằng giọng nói âm trầm gắt:
- Do chúng tôi xuống tay trước ? Hừ ... sao nngươi nói vô lý thế ? Lúc Cừu mỗ vừa đặt chân lên Long Hổ sơn vốn có ý tìm các ngươi biện bạch vu thanh minh, câu chuyện Ngũ lôi chánh phù đối với ta tuyệt không quan hệ.
Hoằng Đại pháp sư cao giọng tiếp lời:
- Có lẽ nào ta bịa ra hô mất, để đem giấu nơi nào hay sao ? Để chúng tôi chịu cái ảnh hưởng tự mình đầu độc lấy mình ư ?
- Cừu mỗ thật không biết đến vấn đề ấy.
- Vậy ý ngươi nghĩ sao về câu chuyện Ngũ lôi chánh phù.
- Nghĩ là:
Cừu Thiên Hiệp này mắc phải cái vạ gió ! Chứ không lưu ý mảy may đến Ngũ lôi chánh phù. Mất phù thì các ngươi cố gắng mà tìm, lựa là hỏi ý kiến người khác ?
- Ta biết tìm nơi đâu ?
Nhan Như Ngọc nghe qua, ôm bụng cười ngặt ngoẹo, nàng cất tiếng êm dịu, song chẳng kém chanh chua nói tiếp:
- Tìm phù dễ lắm ! Các ngươi hãy hợp nhau trước bàn thờ tam thanh giáo, chân đạp đầu la, miệng đọc thần chú cầu thần khiến quỷ, chúng hiện lên mách bảo cho.
Hoằng Đại pháp sư thẹn đỏ mặt, cúi đầu rủa lẩm bẩm, song chẳng dám lớn lời gây sự.
Cừu Thiên Hiệp vẫn giữ mực thường, không tỏ vẻ nhạo báng, chỉ nghiêm giọng hỏi tiếp:
- Hoằng Đại ! Hiện giờ ngươi tính sao ? Có ý kiến gì không ? Chúng tôi phải rời nơi đây chứ Hoằng Đại pháp sư cau mày nặng giọng:
- Riêng ngươi có ý kiến gì ? Ngươi muốn gì ?
Cừu Thiên Hiệp không đáp vội, tay hữu dốc ngược Trúc kiếm bật một vòng cung tóe lửa, bằng giọng nói oai nghi quát như sấm nổ:
- Cừu mỗ không muốn động võ ! Chỉ vì muốn ra khỏi đây, nên quyết liều thân thí mạng giở ra những đường gươm tuyệt kỷ. Người của Long Hổ sơn muốn cản tại hạ lại ...
Hừ ... chỉ sợ cản trở không được mà trái lại còn hủy danh dự ngàn đời danh sơn tạo thêm sát kiếp ... ha ha !
Vừa nói dứt, chàng giương đôi mắt tròn xoe quét rọi từng người một, từ Hoằng Đại đến Phong, Lôi, Vũ, Điện, bốn tên thủ sơn thần hằng tia mắt lạnh bức người, long lanh như bích ngọc ...
Hoằng Đại pháp sư khó chịu, cau đôi mày thưa trợn tròng mắt đục, lạnh lùng nói:
- Chưa chắc ! Long Hổ sơn đâu phải là nơi ngươi tự tiện hoành hành.
Cừu Thiên Hiệp không muốn kéo dài sự đấu khẩu này, chỉ vì chàng nhận thấy Hoằng Đại pháp sư nói cho có chuyện, để bớt ngượng ngùng trước đám thuộc nhân, chứ thật ra gương mặt hắn đượm đây vẻ khinh tâm tán đởm lắm rồi. Do đó, khí giận cũng giảm lần, chàng bèn điềm đạm nói thêm:
- Tại hạ lấy lẽ thường mà nói, câu chuyện lá bùa Nguũ lôi các ngươi hãy tự động đi tìm lấy, nhưng mà giữa lúc chúng tôi hành tẩu giang hồ, có thể vì các ngươi mà tìm kiếm giúp may ra được tia hy vọng nào chăng. Còn câu chuyện hôm nay, theo ý Cừu mỗ nên hủy bỏ đến đây là chấm dứt. Pháp sư nghĩ thế nào ?
Hoằng Đại pháp sư cúi đầu nghĩ ngợi, lâu lắm chẳng thốt ra lời.
Nhan Như Ngọc không nhẫn nại được, bèn gay gắt hỏi to:
- Trả lời đi chứ ! Thế nào ? Sao ngươi rụt đầu như ô quy, chẳng dám lúc ra để thở à ?
Tứ đại thủ sơn nghe nàng nhục mạ pháp sư. Tất cả đều nổi giận xung thiên, đồng bước chân đến trước mặt Nhan Như Ngọc, rống lên như sấm:
- Ngạnh đầu ! Không được vô lễ.
Nhan Như Ngọc cả giận mắng to:
- Phường vô dụng ! Đã là bại tướng còn lắm lời cao ngạo được ư ?
Nói xong nàng tuốt “soạt” trường kiếm ra khỏi vỏ, cứ thế toan tấn công.
Cừu Thiên Hiệp bước nhanh tới cản lại, bảo:
- Như Ngọc ! Không nên ...
Nhan Như Ngọc biến sắc, trầm giọng hỏi:
- Thiên Hiệp ! Ngươi có nghe bọn chúng lớn tiếng mắng ta đấy không ?
Cừu Thiên Hiệp mỉm cười khổ sở, bằng giọng điềm đạm bảo:
- Như Ngọc ! Nàng cãi lý với bọn vô tài có ích lợi gì, nàng đã hơn bọn chúng quá nhiều rồi.
Nhan Như Ngọc hơi thẹn, vội tra gươm vào vỏ cúi đầu nín lặng.
Cừu Thiên Hiệp lại nghiêm sắc mặt, nhìn Hoằng Đại pháp sư gằng từng tiếng một bảo:
- Họa may phước đều do câu nói của ngươi mà ra ! Thế nào, ngươi có đồng ý bỏ qua việc này không ? Nói mau !
Ngay lúc ấy, Hoằng Đại pháp sư đang bồng lão Thiên Sư trên tay, vì Hoằng Đại đã sớm giải Thụy huyệt cho lão, chẳng đợi Hoằng Đại lên tiếng vị Thiên Sư già nua chép miệng bảo khẽ:
- Hãy để khách ra về ... pháp sư ạ !
Hoằng Đại pháp sư chớp nhanh đôi mắt, để lộ tia buồn khó tả, run giọng hỏi lại:
- Còn ... câu chuyện ... Ngũ lôi ... ?
Lão Thiên Sư khẽ lắc đầu, bảo qua hơi thở:
- Hãy buông ta ra !
Hoằng Đại không dám chậm trễ, khom mình đặt lão Thiên Sư ngồi nhẹ xuống đất.
Bỗng nhiên, lão Thiên Sư gượng đứng dậy, lần ra giữa tràng đấu, quỳ gối ngay xuống, hai tay chắp trên ngực, đôi mắt chan hòa những giọt lệ nóng buoốt.
Hoằng Đại pháp sư, Tư đại thủ sơn trông thấy thất kinh, cả năm người chẳng hẹn đồng quỳ xuống một lượt.
Cừu Thiên Hiệp giật mình nhảy qua sang một bên né tránh, đồng thời buộc miệng hỏi to:
- Thiên Sư ! Việc gì thế ?
Lão Thiên Sư không trả lời, đôi mắt ngước lên nhìn vào cõi hư không vô tận, hai tay vòng trước trán, lẩm bẩm khấn nguyện:
- Cần Cừu thiên chí tôn ngọc hoàng, Ngươn Thi đạo tổ thiên tôn, linh ứng chứng minh lời thệ nguyện của đệ tử. Đệ tử vô tài vô đức, không gìn giữ được bửu phù, một kỳ trân của mấy đời tổ sư gia để lại, ngày nay đệ tử tự nguyện xỏa tóc bỏ mũ để chuộc lại lỗi lầm tội nghiệt ! Cầu trời tha thứ và ban hồng ân cho mọi người.
Vừa nguyện xong, lão cúi đầu lạy về hướng Đông bảy lạy, tay tả đưa lên gở chiếc mũ tiêu diêu, tay hữu với một cái búi tóc. Mái tóc trắng phiêu bồng xỏa xuống ngang vai, gương mặt đạo nhăn cằn cỗi, lại nhăn thêm vì đau đớn bồi hồi bàn tay gầy guộc chỏi nhanh hai gối khẳng khiu gượng đứng dậy.
Lão Thiên Sư vừa gượng đứng vững, hai tay chắp tay miệng niệm chú huỳnh đình:
Tiên thiên Ngươn thủy đạo pháp thiên tôn Thánh bất khả vi, công bất khả nghị.
Vô vi cư thái cực chi tiền Hữu thủy siêu quần chơn chi thượng Tam thanh giáo chủ ... chí cực ... huyền hư Giọng tụng trầm trầm vang lên, lão sư cúi đầu nhìn đất, hai chân bước lần ra ngoài ô loạn thạch, không quay đầu lại nhìn, bảo một ai nửa lời. Bấy giờ không khí trở nên ngột ngạt khó thở, nhìn thấy tình cảnh này thê lương não dạ.
Hoằng Đại pháp sư không do dự, vội chỏi gối đứng dậy, tay hữu giơ cao chuông lục lạc lắc reng reng liên hồi, miệng đọc chú huỳnh đinh, cúi đầu lặng lẽ bước theo bên sau lưng lão Thiên Sư, tuy hai người đã khuất bóng xa, nhưng giọng chú trầm trầm, tiếng chuông cô quạnh vang lên dìu diệu, tạo cho màn đêm càng thêm buồn bã thê lương.
Riêng về bốn tên thủ sơn thần vẫn quỳ trờ trơ dưới đất không cử động, trầm tư như bốn pho tượng sơn thần.
Cừu Thiên Hiệp nhìn theo bóng lão Thiên Sư và Hoằng Đại pháp sư bước từ bước một chậm rãi rời khỏi Bàn long ô, khiến lòng chàng xúc động và thương cảm bồi hồi, chàng chép miệng thở dài lại đưa mắt nhìn Nhan Như Ngọc buồn bã nói:
- Như Ngọc ! Chúng ta hãy đi thôi.
Nhan Như Ngọc vốn người kiêu hãnh, sắt đác nhưng trước hoàn cảnh này cũng bàng hoàng, nàng buộc miệng thở ra, đáp xuôi:
- Ừ, chúng ta đi !
Hai người lại nhún mình vượt lên cao, vượt qua Ô loạn thạch nhắm hướng Tiền Sơn đi thẳng tới.
Lúc bấy giờ, “Loạn thạch trận” đã tan biến sa mù, khói nền trời trong vắt dưới ánh nguyệt sáng, đêm khuya canh vắng, chốn không sơn thật vô cùng tĩnh mịch.
Đột nhiên, một luồng gió lạ quyện lên sau lưng cả hai, cùng giọng nói u trầm với gọi:
- Nhị vị hãy chậm lại.
Tiếng nói chưa dứt, thì trong Tứ đại thủ sơn Hoàn Phong quái lượn đến sau lưng.
Nhan Như Ngọc nắm chặt đốc kiếm nhìn Thiên Hiệp hỏi khẽ:
- Bọn quỷ đạo sĩ chưa chịu phục hay sao ?
Cừu Thiên Hiệp đưa tay ra hiệu bảo nàng im, sau cùng nhoẻn miệng cười đáp:
- Chẳng nên thô lỗ, theo ta thấy boọn chúng có thiện chí hơn là ác tâm.
- Nhưng tại sao lại đuổi theo ?
Nhan Như Ngọc chưa nói hết lời, Hoàn Phong quái đã hiện ra trước mặt, hắn cầm trên tay cây cờ hạnh huỳnh tam giác, tỏ vẻ cung kính hướng vào Cừu Thiên Hiệp nói:
- Cừu ... thiếu hiệp, xin nhận lấy cây cờ này !
Cừu Thiên Hiệp đưa tay tiếp nhận song lấy làm khó hiểu, buộc miệng hỏi ngay:
- Xin hỏi ...
Hoàn Phong quái chẳng đợi chàng nói dứt, trầm giọng cướp lời:
- Thiếu hiệp giữ lấy cây cờ này, để ra khỏi Long Hổ Sơn, hầu tránh sự trỏ ngại giữa đôi bên, tiểu nhân vâng lệnh tệ sơn Thiên Sư đưa đến cho Thiếu hiệp đấy Cừu Thiên Hiệp lấy làm cảm động, bèn mỉm cười khổ sở bảo:
- Đa tạ Thiên Sư có lòng hậu ái, Cừu mỗ tạc dạ không quên, riêng về câu chuyện Ngũ lôi phù của quý sơn nếu gặp dịp may tại hạ sẽ thay quý sơn thu hồi, truy tầm cho ra manh mối, thế nào ... tại hạ cũng trở lại ngày gần đây !.
Hoàn Phong quái vòng tay xá dài, vừa điềm đạm tiếp lời:
- Thiếu hiệp có lòng tốt đối với tệ sơn, tiểu nhân sẽ bẩm báo lại Thiên sư rõ mỹ ý của Thiếu Hiệp ! Xin thứ cho tiểu nhân không tiễn khách xa hơn nữa !
Vừa nói dứt, hắn phất tay áo rộng, thân hình tựa luồng gió ấm, xẹt lên cao thành Bàn Long Ô quay lộn lại Cừu Thiên Hiệp nhìn theo lưng Hoàn Phong quái đến khuất dạng, tay hữu chàng giơ cao ngọn cờ hạnh huỳnh lên quan sát, chốc chốc lại chép miệng thở dài nói:
- Việc này không rõ ai giở trò quỷ lộng phá nhà chay, Long Hổ Sơn của người ta là nơi thanh nhàn u tịnh, xuất thế dật trần, lại không liệt vào hàng môn phái võ lâm mà đất bằng sấm dậy, bình địa nổi phong ba, thật là một trò đùa rất tổn đức !
Không ngờ, Nhan Như Ngọc phá lên cười nhạt cong cớn bảo:
- Lựa là võ lâm chẳng võ lâm, giang hồ hay không giang hồ, ai bảo chúng tăng trữ lá bùa Ngũ lôi để làm gì ? Nếu không có "Ngũ lôi chính phù" thì đâu có xảy ra cớ sự này !
Cừu Thiên Hiệp mỉm cười chua chát hỏi:
- Ngù lôi chính phù là cái gì nhỉ ? Công dụng nó ra sao ?
Nhan Như Ngọc vui miệng nói luôn:
- Không dùng được gì ? Chì vì Ngũ lôi chánh phù là một vật thượng hạng, nổi tiếng Thiên hạ Thập đại bữu vật mà thôi ! Theo ta, nó chi là lá bùa cũ kỹ vô dụng !
Cừu Thiên Hiệp nổi tính háo kỳ, hỏi tiếp:
- Nó là một trong số Thiên hạ Thập đại bửu vật ? Vậy Thiên hạ Thập đại bửu vật gồm có những gì ?
Nhan Như Ngọc phá lên cười hăng hắc tỏ ra không lưu ý đến câu hỏi của Cừu Thiên Hiệp, song giọng cười của nàng đượm đầy vẻ bí mật, khó hiểu, tương tự như nàng cố giấu một sự thật ...
Cừu Thiên Hiệp không buông tha, muốn tìm cho ra lẽ bèn truy vấn tiếp:
- Như Ngọc này ! Nàng nói đi, trong số Thiên hạ Thập đại bửu vật là gì ? Còn lại Cửu đại bửu vật là chi ... Người kể nốt ta nghe ?
Nhan Như Ngọc mấp máy môi toan no l thẳng ra. nhưng lại thôi, bằng giọng nói bí mật tảng lờ bảo:
- Cần gì phải hỏi, sớm hay muộn, ngươi sẽ rõ mồn một !
Cừu Thiên Hiệp càng thêm nghi hoặc, nhưng chàng cố tình muốn tìm hiểu bèn mỉm cười hỏi tiếp:
- Như Ngọc này, ngươi có biết hết mười món bảo vật ấy không ?
Nhan Như Ngọc gật đầu đáp xuôi:
- Dĩ nhiên là phải có chứ ?
Cừu Thiên Hiệp đổi giọng nài nỉ:
- Có thể nào ngươi kể cho ta nghe được chăng ?.
Nhan Như Ngọc gật đầu ngập ngừng:
- Có thế ...
Cừu Thiền Hiệp cướp lời thôi thúc:
- Hay lắm ! Ngươi hãy kể ngaỵ đi Nhan Như Ngọc gật gù, bằng giọng nói ởm ờ bí mật - Có thể được, nhưng hiện giờ e quá sớm !
Cừu Thiên Hiệp càng ngạc nhiên hơn, vội hỏi:
- A ! Ngươi đợi đến bao giờ ?
Nhan Như Ngọc thở dài không đáp Cừu Thiên Hiệp đoán mò, bèn mỉm cười bảo:
- Có phải ngươi đợi rời Long Hổ Sơn mới kể lại ta nghe chăng ?
Vừa nói dứt, chàng phá lên cười ngất, vì thầm tính "mình" đã đoán đúng tâm sự Nhan Như Ngọc, lại phục ngầm sự thông minh của "chính mình" nên mỉm cười khoái trá, hai chân lại gia thêm tốc lực chạy nhanh hơn trước.
Nhan Như Ngọc thấy thế mỉm cười khổ sở, bằng giọng nói nghẹn ngào bảo:
- Không ... không ! Long Hổ sơn đâu có liên hệ với Thập đại bửu vật !
Cừu Thiên Hiệp bất giác đôi chân bước chậm lại. giọng nói trở nên chua chát bảo:
- Như Ngọc ! Vì lý do gì ngươi chẳng kể cho ta nghe ? Ta không xứng đáng được nghe phải vậy chăng ?
Nhan Như Ngọc gượng cười, nghẹn ngào:
- Việc này ...
Nàng chưa nói hết lời - Đột nhiên, trước mặt cả hai hoa lên một vầng sáng bạc, kim đao vũ lộng vùn vụt chắn cả lối đị. Nguyện cả hai vừa đi qua con đường trụy đạo. Cửa trụy đạo vừa mở toát, hai tên Huỳnh cân lực sĩ múa nhanh Hiệu đao thủ thế, tuy trải qua một đêm không ngủ, nhưng cả hai tinh thần vẫn khang kiện không sút kém mảy may.
Tên Huỳnh cân đầu lãnh, thoạt thấy cây cờ hạnh huỳnh ba góc, đang phe phẩy trên tay Cừu Thiên Hiệp hắn vội lên tiếng hét bảo đồng bọn:
Nhanh như chớp, hai tên cặp báu đao nhảy lùi ra sau hai bước mũi đao chĩa xuống đất, cả hai cúi đầu đứng hai bên cửa trụy động, bằng giọng nói rất cung kính bảo:
- Xin mời nhị vị thông qua Cừu Thiêu Hiệp thấy thế lấy làm bội phục lệnh của Thiên Sư đối với thủ hạ rất uy nghiêm, vừa nghĩ đến đây, chàng lại đưa tay dìu Nhan Như Ngọc, cả hai lui vào con đường trụy động, đi lần ra ngoài ... Hai tên Huỳnh cân lực sĩ lặng lẽ theo sau.
Một khắc qua, cả bốn người đá lần ra gần cửa động, đột nhiên tên huỳnh cân lực sĩ đầu lãnh bước nhanh đến trước cửa, chắn lối đi, hắn lại vòng tay hướng vào Cừu Thiên Hiệp nói to:
- Xin quý khách giao lại Linh kỳ cho bổn sơn !
Cừu Thiên Hiệp lúc đầu hơi ngạc nhiên, nhưng chợt hiểu ra khỏi cửa là hết vùng cấm đia, bèn thuận tay trao lại cờ hạnh huỳnh cho hai tên lực sĩ, lại dịu giọng hỏi:
- Giao lại lệnh kỳ là đủ lễ chứ ?
Hai tên Huỳnh cân lực sĩ cúi đầu vâng dạ.
Nhanh như chớp, Cừu Thiên Hiệp và Nhan Như Ngọc bước nhanh ra khỏi cửa động.
Cừu Thiên Hiệp vừa bước ra khỏi cửa đã buộc miệng kêu lên - Ối chao !
Một tiếng kêu ngạc nhiên và bội phục, chỉ vì ... Cánh cửa động vĩ đại mở hoác ra, không để lại một vết tích nhỏ nào, nhìn kỹ chỉ thấy toàn là nham thạch thiên nhiên, không ai đoán nỗi cái ngưỡng Trụy động này ... đóng mờ được ...
Chàng lại nghĩ:
- Thảo nào lắm người vào Long Hổ Sơn ít ai trông thấy Thiên Sư phủ.
Nhan Như Ngọc thấy chàng cúi đầu đi lầm lũi, bèn lên tiếng hỏi:
- Ngươi đang nghĩ gì thế ?
Cừu Thiên Hiệp bi gọi giật mình, ngẩng mặt lên nhìn, chàng lắc đầu bảo:
- Không ... Ta có nghĩ gì đâu ?
Hồng hoa lệnh chủ Nhan Như Ngọc phá lên cười hi hi, dịu giọng nói:
- Có chứ ! Ngươi đang suy nghĩ về Thiên hạ thập bửu vật đấy chứ ?
Cừu Thiên Hiệp chộp ngay cơ hội. hỏi tới tấp:
- À ... ạ ! Thập bửu là gì ? Hiện giờ ngươi có thể kể cho ta nghe được chứ ?
Nhan Như Ngọc chưa kịp đáp. Bỗng nhiên, giữa ánh sáng ban mai, hiện lên hai bóng đen đi như vũ bão, từ triền núi bên kia chạy đâm sầm vào hướng Nhan Như Ngọc và Cừu Thiên Hiệp, tốc độ thật kinh hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.