Chương 3: Đại mĩ nhân
Giai Ý Nhã Lâm
25/12/2024
Anh ấy vừa gọi cô là gì? Mĩ nhân? Không đúng là đại mĩ nhân mới phải. Người đàn ông ưu tú như anh ấy, có khi những minh tinh còn phải xếp hàng chờ được gả, nhỏ bé như cô vốn chẳng là gì.
-Chào anh. Tôi đến để…
Cô chưa kịp nói hết lời, anh đã lịch sự cắt ngang:
-Để một người xinh đẹp như cô đứng ở đây thật không phải. Mời cô vào trong.
Anh mỉm cười đưa tay chỉ vào bên trong học viện, tỏ ý mời cô vào. Hai anh binh nhì cũng tròn mắt nhìn nhưng rồi nhanh chóng chỉnh lại tư thế, đứng nghiêm trang. Cô có chút do dự, chẳng phải chỉ là một chiếc áo thôi sao? Trả luôn ở đây là được có nhất thiết phải vào một nư tư mật như học viện hay không?
-Thượng tá Thiệu, tôi…
Cô có chút ngập ngừng, e dè trước lời mời của anh. Anh vẫn mỉm cười, cất lời:
-Cô An đừng ngại. Coi như tôi mời cô đi tham quan học viện. Tạo điều kiện cho cô mở mang. Không phải tốt sao?
Thật ra khi biết mẹ mình là một cảnh sát biển, cô luôn có khao khát được một lần tham quan nơi này. Nhưng đây vốn không phải nơi ai cũng có thể tự tiện ra vào thăm thú. Ngay cả những người được cấp quyền theo học ở đây đều được điều tra lý lịch chính trị lẫn gia thế hết sức khắt khe. Nếu không trong sạch sẽ được chuyển sang một địa điểm khác của trường. Một nơi như vậy, nói không muốn vào thì thật quá dối lòng.
-Vậy phiền anh dẫn đường.
An Nhu nhìn anh, đôi mắt lấp lánh. Vụng về che giấu đi niềm vui sướng, hạnh phúc của.mình. Cô sắp được bước chân vào nơi chứa đựng thanh xuân của mẹ mình, sự khát khao này chẳng dễ giấu diếm. Thêm cả việc cô là người thẳng thắn. Trong lòng nghĩ sao trên mặt chính xác sẽ biểu hiện như vậy. Anh nhìn cô, trong mắt anh, cô thật quá mức ngoan ngoãn.
Thiệu Bác Văn gật đầu, quay người đi trước đồng thời ra lệnh hai người lính cho cô qua cửa. Cô đi theo anh đến mọi ngóc ngách của học viện. Tận mắt thấy những góc nhỏ trong tấm ảnh, trong lời nhật kí của mẹ. Lòng cô dâng lên một cảm giác ấm âp. Nhìn bóng lưng của Bác Văn cô âm thầm cảm ơn anh. Cô biết cảm giác này phải nhớ anh mới có, nếu không cả đời cô cũng chẳng mong bước được vào nơi thế này.
-Đây là phòng làm việc của tôi.
Vừa nói anh vừa mở cửa. Điểm dừng cuối cùng chính là phòng làm việc của anh. Cô nhớ, trên đường vào đến đây, phải có trên dưới 20 người mang cảnh hàm cao đứng canh dọc lối vào. Điều đó chứng tỏ rõ ràng rằng, nếu học viện là nơi khó để vào thì phòng làm việc của anh chính là không thể vào. Cô theo quán tính bước vào bên trong.
Ngoài bàn trà thì còn 2 tủ sách và một chiếc bàn làm việc. Sau lưng là một giá treo cảnh phục. Còn có cả bản đồ biển đặt cạnh bản đồ đất nước. Một chiếc tủ gỗ dài vừa đủ bên dưới. Trên đó bày một số đồ vật như đồng hồ hay thắt lưng của anh. Một cánh cửa ở bên phải cờ tổ quốc. Có vẻ sau đó là một phòng nghỉ. Sau khi quan sát kĩ càng xung quanh cô mỉm cười. Quả là một người đàn ông gọn gàng. Quá có khí chất quân nhân:
-Mời ngồi.
Anh vừa ngồi vừa mời cô. Đồng thời nhanh tay rót cho cô một ly nước, đặt xuống trước tầm nhìn của cô. An Nhu ngồi đối diện anh, gật đầu:
-Cảm ơn Thượng tá Thiệu.
-Không cần quá khách khí. Cô không phải cấp dưới của tôi. Gọi sao cho bản thân thấy thoải mái là được.
-Anh Thiệu, thật ra tôi đến đây để trả lại áo cho anh. Cảm ơn anh vì đã cho tôi mượn áo, lại còn dẫn tôi đi khắp nơi như vậy. Tôi biết chuyện này không phải điều ai cũng làm được.
-Cô An quá lời rồi. Chỉ là chút chuyện nhỏ đối với tôi.
Cô dùng hai tay, như thể dâng chiếc áo về phía anh. Anh lại giơ tay ra nhận một cách phóng khoáng. Sau đó đi về phía móc treo định treo lên. Bỗng anh hơi khựng lại, vì anh đã phát hiện ra trong túi có kẹo.
Sao cô ấy lại tặng mình kẹo? Anh thầm nghĩ.
-Tôi muốn giặt áo rồi mới mang trả anh nhưng một người bạn của tôi ở đây nói rằng không nên làm thế vì làm thế là thất lễ. Nên tôi chỉ đành để nguyên trạng. Trong túi có chút tấm lòng của tôi, mong anh không từ chối.
Cô hơi đỏ mặt, vo vo tà váy. Thể hiện rõ sự lúng túng, ngại ngùng của mình.
-Bạn cô? Cô quen ai ở đây sao?
Cô ngước lên, thấy anh không có bất kì bình phẩm nào về việc có kẹo nên phần nào đỡ ngượng ngùng. Nhanh chóng, cô gật đầu:
-Đúng thế. Anh ấy cũng là một cảnh sát. Nhưng là cấp dưới của anh.
Anh hơi cong khoé môi:
-Ở cả vùng vịnh này liệu còn có người sở hữu cấp cao hơn tôi sao? Để tôi nói cho cô biết, tôi chính là người đứng đầu -
Anh kiêu ngạo khoe mẽ.
- Người bạn đó của cô An, có thể tiết lộ danh tính cho tôi được không?
-Là Trung tá Lục Quân Thuỵ. Anh chắc hẳn biết anh ấy đúng chứ?
Anh gật đầu tỏ ý có quen biết. Dù sao cũng là bạn bè gần chục năm, làm sao mà có thể không quen biết được. Chỉ là anh không ngờ, người này để mắt đến cô gái này nhanh đến thế. Mới đó mà đã biết nhau rồi.
Ngồi nói chuyện một chút, cô xin phép về trạm. Muộn thế này nếu cô không về thì sẽ phá hỏng giấc ngủ của anh. Điều này là không phải phép. Bác Văn cũng biết lòng cô nên không níu kéo, anh muốn đưa cô về tận trạm nhưng cô từ chối. Khoảng cách không quá xa, một mình cô đi về là đủ. Thêm người chẳng thể giải quyết thêm việc gì.
-Vậy cô An về cẩn thận. Có thể báo cho tôi biết khi cô về đến nơi không?
Anh đưa điện thoại ra:
-Đây là số của tôi. Cô An có thể lưu vào. Được không?
Là đang muốn trao đổi phương thức liên lạc sao? Cô nhập số của anh, sau đó gọi một cuộc. Anh bắt máy ngay trước mặt cô, vui vẻ trả lời:
-Xin chào tôi là Thiệu Bác Văn.
-Xin chào tôi là An Mạn Nhu.
Cô đáp lời sau đó hai người cùng cười.
Cô rời đi, anh đứng đó nhìn bóng lưng nhỏ bé hoà vào khung cảnh xung quanh. Hình như anh thích người phụ nữ này mất rồi.
An Nhu không trực tiếp về lại trạm mà cô ghé vào một con ngõ nhỏ cách trạm 2 con phố, cần thận nhìn trước nhìn sau, rồi mở cửa căn nhà cấp bốn xập xệ. Nhẹ nhàng bước vào, đóng cửa. Tiếng ổ khoá tra vào cửa kêu lên một tiếng nhỏ rồi mọi thứ im lặng. Hành động nhanh nhạy như thể đã quá quen với việc này.
-Anh Thiệu tôi đã về đến trạm.
Cô nhắn một tin. Sau khi bấm gửi, Bác Văn gọi đến. Nói vài câu rồi tắt máy. Cô khẽ thở dài sau cuộc điện thoại, nói một câu với bóng tối trước mắt:
-Tôi Lạc Thư An đến rồi đây!
-Chào anh. Tôi đến để…
Cô chưa kịp nói hết lời, anh đã lịch sự cắt ngang:
-Để một người xinh đẹp như cô đứng ở đây thật không phải. Mời cô vào trong.
Anh mỉm cười đưa tay chỉ vào bên trong học viện, tỏ ý mời cô vào. Hai anh binh nhì cũng tròn mắt nhìn nhưng rồi nhanh chóng chỉnh lại tư thế, đứng nghiêm trang. Cô có chút do dự, chẳng phải chỉ là một chiếc áo thôi sao? Trả luôn ở đây là được có nhất thiết phải vào một nư tư mật như học viện hay không?
-Thượng tá Thiệu, tôi…
Cô có chút ngập ngừng, e dè trước lời mời của anh. Anh vẫn mỉm cười, cất lời:
-Cô An đừng ngại. Coi như tôi mời cô đi tham quan học viện. Tạo điều kiện cho cô mở mang. Không phải tốt sao?
Thật ra khi biết mẹ mình là một cảnh sát biển, cô luôn có khao khát được một lần tham quan nơi này. Nhưng đây vốn không phải nơi ai cũng có thể tự tiện ra vào thăm thú. Ngay cả những người được cấp quyền theo học ở đây đều được điều tra lý lịch chính trị lẫn gia thế hết sức khắt khe. Nếu không trong sạch sẽ được chuyển sang một địa điểm khác của trường. Một nơi như vậy, nói không muốn vào thì thật quá dối lòng.
-Vậy phiền anh dẫn đường.
An Nhu nhìn anh, đôi mắt lấp lánh. Vụng về che giấu đi niềm vui sướng, hạnh phúc của.mình. Cô sắp được bước chân vào nơi chứa đựng thanh xuân của mẹ mình, sự khát khao này chẳng dễ giấu diếm. Thêm cả việc cô là người thẳng thắn. Trong lòng nghĩ sao trên mặt chính xác sẽ biểu hiện như vậy. Anh nhìn cô, trong mắt anh, cô thật quá mức ngoan ngoãn.
Thiệu Bác Văn gật đầu, quay người đi trước đồng thời ra lệnh hai người lính cho cô qua cửa. Cô đi theo anh đến mọi ngóc ngách của học viện. Tận mắt thấy những góc nhỏ trong tấm ảnh, trong lời nhật kí của mẹ. Lòng cô dâng lên một cảm giác ấm âp. Nhìn bóng lưng của Bác Văn cô âm thầm cảm ơn anh. Cô biết cảm giác này phải nhớ anh mới có, nếu không cả đời cô cũng chẳng mong bước được vào nơi thế này.
-Đây là phòng làm việc của tôi.
Vừa nói anh vừa mở cửa. Điểm dừng cuối cùng chính là phòng làm việc của anh. Cô nhớ, trên đường vào đến đây, phải có trên dưới 20 người mang cảnh hàm cao đứng canh dọc lối vào. Điều đó chứng tỏ rõ ràng rằng, nếu học viện là nơi khó để vào thì phòng làm việc của anh chính là không thể vào. Cô theo quán tính bước vào bên trong.
Ngoài bàn trà thì còn 2 tủ sách và một chiếc bàn làm việc. Sau lưng là một giá treo cảnh phục. Còn có cả bản đồ biển đặt cạnh bản đồ đất nước. Một chiếc tủ gỗ dài vừa đủ bên dưới. Trên đó bày một số đồ vật như đồng hồ hay thắt lưng của anh. Một cánh cửa ở bên phải cờ tổ quốc. Có vẻ sau đó là một phòng nghỉ. Sau khi quan sát kĩ càng xung quanh cô mỉm cười. Quả là một người đàn ông gọn gàng. Quá có khí chất quân nhân:
-Mời ngồi.
Anh vừa ngồi vừa mời cô. Đồng thời nhanh tay rót cho cô một ly nước, đặt xuống trước tầm nhìn của cô. An Nhu ngồi đối diện anh, gật đầu:
-Cảm ơn Thượng tá Thiệu.
-Không cần quá khách khí. Cô không phải cấp dưới của tôi. Gọi sao cho bản thân thấy thoải mái là được.
-Anh Thiệu, thật ra tôi đến đây để trả lại áo cho anh. Cảm ơn anh vì đã cho tôi mượn áo, lại còn dẫn tôi đi khắp nơi như vậy. Tôi biết chuyện này không phải điều ai cũng làm được.
-Cô An quá lời rồi. Chỉ là chút chuyện nhỏ đối với tôi.
Cô dùng hai tay, như thể dâng chiếc áo về phía anh. Anh lại giơ tay ra nhận một cách phóng khoáng. Sau đó đi về phía móc treo định treo lên. Bỗng anh hơi khựng lại, vì anh đã phát hiện ra trong túi có kẹo.
Sao cô ấy lại tặng mình kẹo? Anh thầm nghĩ.
-Tôi muốn giặt áo rồi mới mang trả anh nhưng một người bạn của tôi ở đây nói rằng không nên làm thế vì làm thế là thất lễ. Nên tôi chỉ đành để nguyên trạng. Trong túi có chút tấm lòng của tôi, mong anh không từ chối.
Cô hơi đỏ mặt, vo vo tà váy. Thể hiện rõ sự lúng túng, ngại ngùng của mình.
-Bạn cô? Cô quen ai ở đây sao?
Cô ngước lên, thấy anh không có bất kì bình phẩm nào về việc có kẹo nên phần nào đỡ ngượng ngùng. Nhanh chóng, cô gật đầu:
-Đúng thế. Anh ấy cũng là một cảnh sát. Nhưng là cấp dưới của anh.
Anh hơi cong khoé môi:
-Ở cả vùng vịnh này liệu còn có người sở hữu cấp cao hơn tôi sao? Để tôi nói cho cô biết, tôi chính là người đứng đầu -
Anh kiêu ngạo khoe mẽ.
- Người bạn đó của cô An, có thể tiết lộ danh tính cho tôi được không?
-Là Trung tá Lục Quân Thuỵ. Anh chắc hẳn biết anh ấy đúng chứ?
Anh gật đầu tỏ ý có quen biết. Dù sao cũng là bạn bè gần chục năm, làm sao mà có thể không quen biết được. Chỉ là anh không ngờ, người này để mắt đến cô gái này nhanh đến thế. Mới đó mà đã biết nhau rồi.
Ngồi nói chuyện một chút, cô xin phép về trạm. Muộn thế này nếu cô không về thì sẽ phá hỏng giấc ngủ của anh. Điều này là không phải phép. Bác Văn cũng biết lòng cô nên không níu kéo, anh muốn đưa cô về tận trạm nhưng cô từ chối. Khoảng cách không quá xa, một mình cô đi về là đủ. Thêm người chẳng thể giải quyết thêm việc gì.
-Vậy cô An về cẩn thận. Có thể báo cho tôi biết khi cô về đến nơi không?
Anh đưa điện thoại ra:
-Đây là số của tôi. Cô An có thể lưu vào. Được không?
Là đang muốn trao đổi phương thức liên lạc sao? Cô nhập số của anh, sau đó gọi một cuộc. Anh bắt máy ngay trước mặt cô, vui vẻ trả lời:
-Xin chào tôi là Thiệu Bác Văn.
-Xin chào tôi là An Mạn Nhu.
Cô đáp lời sau đó hai người cùng cười.
Cô rời đi, anh đứng đó nhìn bóng lưng nhỏ bé hoà vào khung cảnh xung quanh. Hình như anh thích người phụ nữ này mất rồi.
An Nhu không trực tiếp về lại trạm mà cô ghé vào một con ngõ nhỏ cách trạm 2 con phố, cần thận nhìn trước nhìn sau, rồi mở cửa căn nhà cấp bốn xập xệ. Nhẹ nhàng bước vào, đóng cửa. Tiếng ổ khoá tra vào cửa kêu lên một tiếng nhỏ rồi mọi thứ im lặng. Hành động nhanh nhạy như thể đã quá quen với việc này.
-Anh Thiệu tôi đã về đến trạm.
Cô nhắn một tin. Sau khi bấm gửi, Bác Văn gọi đến. Nói vài câu rồi tắt máy. Cô khẽ thở dài sau cuộc điện thoại, nói một câu với bóng tối trước mắt:
-Tôi Lạc Thư An đến rồi đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.