Chương 18: Giận dỗi, nuông chiều
Giai Ý Nhã Lâm
25/12/2024
Rời khỏi học viện, cô khó khăn mang vác 4 chiếc vali. Với cơ thể nhỏ nhắn như cô, như thế là quá nhiều. Đang định gọi taxi, thì có người tiến đến:
-Bị chồng đuổi ra khỏi nhà rồi sao? Nếu em cần, biệt thự của anh luôn còn chỗ trống.
Phó Tử Du đút một tay vào túi áo khoác dài. Lưng thẳng tắp. Khuôn mặt bình thường vốn đã điển trai, nay càng nổi bật hơn dưới màn tuyết lất phất. Hắn kiêu ngạo dựa vào cửa xe. Mắt chăm chăm hướng về phía cô. Nhưng đáp lại sự mời mọc của hắn chỉ là sự im lặng thờ ơ của cô. Đối với người đàn ông này, cô hận đến tận xương tuỷ. Nếu cuộc đời cô không dính dáng đến hắn, không vì hắn mà lún sâu đến mức không thể quay đầu thì có lẽ bây giờ cuộc sống của cô sẽ rất khác.
Thế nhưng hắn không bỏ cuộc. Liên tục đi theo cô một đoạn khá xa. Vừa đi vừa không ngừng nói những điều vô nghĩa. Cho đến khi hắn nói Thiệu Bác Văn là một tên vô dụng thì cơn giận dữ trong cô lập tức phun trào. Cô buông vali ra, quay người. Dùng hết sức tát vào mặt hắn. Rồi nhanh chóng túm cổ áo của hắn, hét lên:
-Phó Tử Du. Thằng chết tiệt này. Anh có câm miệng vào hay không? Ngoài việc sỉ nhục người khác ra, anh không còn trò gì mới mẻ hơn sao?
Dừng lại một chút. Cố gắng lấy lại hơi. Cô nhìn vào ánh mắt bất ngờ của hắn, tiếp tục cao giọng:
-Đừng tưởng tôi không biết sự thật. Loại sự thật mà nhà các người luôn giấu diếm tôi. Thật ra anh ấy chẳng làm nên tội tình gì cho cam. Các người chỉ vì mối thù của đời trước mà đổ hết trách nhiệm lên đời sau. Khôn hồn thì tránh xa chồng tôi ra. Bằng không…
Mắt cô sáng lên, lửa giận làm mờ đi tất cả. Cô gằn lên từng chữ:
-Tôi sẽ giết cả nhà các người. Ngay cả khi tôi chết, linh hồn tôi cũng sẽ ám ảnh tâm trí các người.
Nói xong những điều ấy, lòng cô hơi có phần nhẹ nhõm hơn một chút. Buông tay ra khỏi áo hắn, cô đang định bước đi thì nghe hắn nói:
-Dựa vào đâu mà khẩu khí lại lớn như vậy chứ? Em nghĩ em là ai? Nên nhớ em chỉ là con chó bị nhà tôi vứt đi thôi. Hiểu chưa?
Còn chưa kịp đợi cô trả lời, một giọng nói lạnh lẽo khác đã vang lên. Đanh thép đáp lại lời vừa rồi:
-Dựa vào việc là vợ tôi, là phu nhân của Thiệu Bác Văn. Tôi cho cô ấy khẩu khí. Cho cô ấy quyền lực. Cho cô ấy gan làm loạn. Anh đừng quên tôi là ai và tôi có gì. Tốt nhất đừng can thiệp vào chuyện vợ chồng nhà người khác.
Vừa nói, anh vừa bước đến, kéo vali giúp cô. Ánh mắt nhìn cô vẫn đầy vẻ cưng chiều nhưng xen lẫn vẫn có vài phần tức giận. Cô thấy phần cánh tay anh mở ra, nhanh chóng khoác lấy. Vậy là cô khoác tay anh, còn anh giúp cô kéo hành lý. Một màn này như thể hình ảnh truy thê trong mấy phim tổng tài mà cô từng được xem. Vợ giận dỗi bỏ nhà ra đi rồi lại nhanh chóng được tìm về. Đi được vài bước, anh dừng lại, không quay đầu mà chỉ nói đủ to cho Phó Tử Du đang ngẩn người ở phía sau nghe thấy:
-Tôi cũng xin nhắc trước. Lần này tôi chit dùng súng để cảnh cáo cậu. Nhưng nếu còn để súng của tôi rời khỏi bao thì chắc chắn cậu sẽ mất mạng. Nhớ cho kĩ.
Giọng nói lạnh lùng. Nhưng vào tai của Phó Tử Du lại nghe rất kích thích. Hắn thích kiểu người thế này. Cảm thấy muốn giết anh đến phát điên. Chỉ tiếc là hôm nay hắn không mang súng. Vốn chỉ định đợi ở đây để đón cô quay về. Việc cô rời đi hoàn toàn nằm trong dự định của hắn. Nhưng việc cô chống cự, cho hắn ăn tát và việc Thiệu Bác Văn đón cô về thì hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch.
-Tao sẽ giết mày trước cả khi mày kịp giết tao.
Hắn nói khẽ chỉ đủ để mình hắn nghe thấy. Nhưng cơn gió đã đưa những lời ấy bay đến tai cô.
-Anh ấy không làm hại chị gái anh. Anh không có quyền giết anh ấy.
Đó là câu nói cuối cùng cô nói với hắn trước khi bóng cô vượt ngoài tầm nhìn của hắn. Khi hình ảnh ấy biến mất, hắn điềm tĩnh quay về xe. Thê nhưng trong lòng hắn, ngọn lửa hận thù vốn đang rực cháy giờ lại càng trở nên cuồng loạn. Phóng xe lao vun vút qua từng con phố phồn hoa, hắn gần như mất hoàn toàn kiểm soát. Nếu không thể giết anh vì chị gái, hắn sẽ giết anh vì nỗi hận bị cướp mất tình yêu. Dù là lý do nào thì với Phó Tử Du nghe đều rất cảm động. Và hắn tự cho điều ấy là đúng.
Ở phía ngược lại với hắn, cô và anh vẫn khoác tay nhau nhưng không nói bất kì câu nào. Cuối cùng không kìm được lòng, cô dừng lại. Anh cũng dừng lại, nhìn cô:
-Sao thế?
Cô bặm môi, nhìn thẳng, không một chút chần chừ mà nói hết lời trong lòng:
-Thiệu Bác Văn. Em thật sự rất yêu anh. Đúng là lúc đầu em tiếp cận anh không phải vù bất kì lý tưởng cao đẹp nào, nhưng em chưa từng tiết lộ bất kì điều gì gây bất lợi cho anh ra ngoài. Em xin anh hãy tin em rằng hiện tại và cả tương lai, em thật sự yêu và muốn bên cạnh anh. Em muốn bảo vệ anh. Muốn ôm anh ngủ mỗi đêm. Xin anh đừng nghi ngờ rồi lạnh nhạt với em nữa.
Anh vẫn đứng đó, lặng im nghe cô bộc bạch. Việc anh đang đứng ở đây đã là minh chứng rõ ràng nhất cho việc anh không hề giận cô. Chỉ là trong lúc bốc đồng, anh lựa chọn rời đi để ổn định cảm xúc. Anh chưa từng muốn rời bỏ cô.
-Về thôi. Sắp mưa rồi. Thiệu phu nhân không thể bị ốm.
Anh quay đầu đi, lại để hờ cánh tay cho cô khoác. Tiến lại gần, cô vui mừng đến phát khóc. Người anh vânc thoang thoảng mùi rượu nhưng không còn quá nồng. Có lẽ gió tuyết đã che lấp đi phần nào sự nặng nề của anh. Vui vẻ khoác tay anh, hai người lại cùng nhau chung đường tiến về phía trước.
-Bị chồng đuổi ra khỏi nhà rồi sao? Nếu em cần, biệt thự của anh luôn còn chỗ trống.
Phó Tử Du đút một tay vào túi áo khoác dài. Lưng thẳng tắp. Khuôn mặt bình thường vốn đã điển trai, nay càng nổi bật hơn dưới màn tuyết lất phất. Hắn kiêu ngạo dựa vào cửa xe. Mắt chăm chăm hướng về phía cô. Nhưng đáp lại sự mời mọc của hắn chỉ là sự im lặng thờ ơ của cô. Đối với người đàn ông này, cô hận đến tận xương tuỷ. Nếu cuộc đời cô không dính dáng đến hắn, không vì hắn mà lún sâu đến mức không thể quay đầu thì có lẽ bây giờ cuộc sống của cô sẽ rất khác.
Thế nhưng hắn không bỏ cuộc. Liên tục đi theo cô một đoạn khá xa. Vừa đi vừa không ngừng nói những điều vô nghĩa. Cho đến khi hắn nói Thiệu Bác Văn là một tên vô dụng thì cơn giận dữ trong cô lập tức phun trào. Cô buông vali ra, quay người. Dùng hết sức tát vào mặt hắn. Rồi nhanh chóng túm cổ áo của hắn, hét lên:
-Phó Tử Du. Thằng chết tiệt này. Anh có câm miệng vào hay không? Ngoài việc sỉ nhục người khác ra, anh không còn trò gì mới mẻ hơn sao?
Dừng lại một chút. Cố gắng lấy lại hơi. Cô nhìn vào ánh mắt bất ngờ của hắn, tiếp tục cao giọng:
-Đừng tưởng tôi không biết sự thật. Loại sự thật mà nhà các người luôn giấu diếm tôi. Thật ra anh ấy chẳng làm nên tội tình gì cho cam. Các người chỉ vì mối thù của đời trước mà đổ hết trách nhiệm lên đời sau. Khôn hồn thì tránh xa chồng tôi ra. Bằng không…
Mắt cô sáng lên, lửa giận làm mờ đi tất cả. Cô gằn lên từng chữ:
-Tôi sẽ giết cả nhà các người. Ngay cả khi tôi chết, linh hồn tôi cũng sẽ ám ảnh tâm trí các người.
Nói xong những điều ấy, lòng cô hơi có phần nhẹ nhõm hơn một chút. Buông tay ra khỏi áo hắn, cô đang định bước đi thì nghe hắn nói:
-Dựa vào đâu mà khẩu khí lại lớn như vậy chứ? Em nghĩ em là ai? Nên nhớ em chỉ là con chó bị nhà tôi vứt đi thôi. Hiểu chưa?
Còn chưa kịp đợi cô trả lời, một giọng nói lạnh lẽo khác đã vang lên. Đanh thép đáp lại lời vừa rồi:
-Dựa vào việc là vợ tôi, là phu nhân của Thiệu Bác Văn. Tôi cho cô ấy khẩu khí. Cho cô ấy quyền lực. Cho cô ấy gan làm loạn. Anh đừng quên tôi là ai và tôi có gì. Tốt nhất đừng can thiệp vào chuyện vợ chồng nhà người khác.
Vừa nói, anh vừa bước đến, kéo vali giúp cô. Ánh mắt nhìn cô vẫn đầy vẻ cưng chiều nhưng xen lẫn vẫn có vài phần tức giận. Cô thấy phần cánh tay anh mở ra, nhanh chóng khoác lấy. Vậy là cô khoác tay anh, còn anh giúp cô kéo hành lý. Một màn này như thể hình ảnh truy thê trong mấy phim tổng tài mà cô từng được xem. Vợ giận dỗi bỏ nhà ra đi rồi lại nhanh chóng được tìm về. Đi được vài bước, anh dừng lại, không quay đầu mà chỉ nói đủ to cho Phó Tử Du đang ngẩn người ở phía sau nghe thấy:
-Tôi cũng xin nhắc trước. Lần này tôi chit dùng súng để cảnh cáo cậu. Nhưng nếu còn để súng của tôi rời khỏi bao thì chắc chắn cậu sẽ mất mạng. Nhớ cho kĩ.
Giọng nói lạnh lùng. Nhưng vào tai của Phó Tử Du lại nghe rất kích thích. Hắn thích kiểu người thế này. Cảm thấy muốn giết anh đến phát điên. Chỉ tiếc là hôm nay hắn không mang súng. Vốn chỉ định đợi ở đây để đón cô quay về. Việc cô rời đi hoàn toàn nằm trong dự định của hắn. Nhưng việc cô chống cự, cho hắn ăn tát và việc Thiệu Bác Văn đón cô về thì hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch.
-Tao sẽ giết mày trước cả khi mày kịp giết tao.
Hắn nói khẽ chỉ đủ để mình hắn nghe thấy. Nhưng cơn gió đã đưa những lời ấy bay đến tai cô.
-Anh ấy không làm hại chị gái anh. Anh không có quyền giết anh ấy.
Đó là câu nói cuối cùng cô nói với hắn trước khi bóng cô vượt ngoài tầm nhìn của hắn. Khi hình ảnh ấy biến mất, hắn điềm tĩnh quay về xe. Thê nhưng trong lòng hắn, ngọn lửa hận thù vốn đang rực cháy giờ lại càng trở nên cuồng loạn. Phóng xe lao vun vút qua từng con phố phồn hoa, hắn gần như mất hoàn toàn kiểm soát. Nếu không thể giết anh vì chị gái, hắn sẽ giết anh vì nỗi hận bị cướp mất tình yêu. Dù là lý do nào thì với Phó Tử Du nghe đều rất cảm động. Và hắn tự cho điều ấy là đúng.
Ở phía ngược lại với hắn, cô và anh vẫn khoác tay nhau nhưng không nói bất kì câu nào. Cuối cùng không kìm được lòng, cô dừng lại. Anh cũng dừng lại, nhìn cô:
-Sao thế?
Cô bặm môi, nhìn thẳng, không một chút chần chừ mà nói hết lời trong lòng:
-Thiệu Bác Văn. Em thật sự rất yêu anh. Đúng là lúc đầu em tiếp cận anh không phải vù bất kì lý tưởng cao đẹp nào, nhưng em chưa từng tiết lộ bất kì điều gì gây bất lợi cho anh ra ngoài. Em xin anh hãy tin em rằng hiện tại và cả tương lai, em thật sự yêu và muốn bên cạnh anh. Em muốn bảo vệ anh. Muốn ôm anh ngủ mỗi đêm. Xin anh đừng nghi ngờ rồi lạnh nhạt với em nữa.
Anh vẫn đứng đó, lặng im nghe cô bộc bạch. Việc anh đang đứng ở đây đã là minh chứng rõ ràng nhất cho việc anh không hề giận cô. Chỉ là trong lúc bốc đồng, anh lựa chọn rời đi để ổn định cảm xúc. Anh chưa từng muốn rời bỏ cô.
-Về thôi. Sắp mưa rồi. Thiệu phu nhân không thể bị ốm.
Anh quay đầu đi, lại để hờ cánh tay cho cô khoác. Tiến lại gần, cô vui mừng đến phát khóc. Người anh vânc thoang thoảng mùi rượu nhưng không còn quá nồng. Có lẽ gió tuyết đã che lấp đi phần nào sự nặng nề của anh. Vui vẻ khoác tay anh, hai người lại cùng nhau chung đường tiến về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.