Chương 5: Hậu vạn năng
Giai Ý Nhã Lâm
25/12/2024
Hai người im lặng ôm nhau. Đắm chìm trong loại cảm giác ngọt ngào mà rất lâu rồi mới có được. Khi cô nghĩ hắn đã ngủ, bất chợt hắn nhẹ nhàng rời giường. Đắp chăn ấm lên tấm thân ngọc ngà trần trụi của cô. Đi về phía cửa sổ, nhẹ nhàng châm một điều thuốc.
Hắn muốn hai người qua đêm tại biệt thự của hắn. Nhưng cô từ chối. Nói rằng không tiện. Bởi cô hiểu với vị trí hiện tại của Phó Tử Du và kế hoạch của hắn, nếu qua đêm ở gia trang của hắn là quá nguy hiểm. Người phụ nữ của hắn luôn suy nghĩ thấu đáo trước sau như vậy hắn thật quá tự hào. Khi về nước, hắn đã thấy bóng cô ngồi trên biển vào ban đêm. Khi ấy người phụ nữ của hắn lặng lẽ và ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ. Khi ấy hắn muốn tiến lại nhưng hắn sợ cô sẽ vì lo cho việc trọng đại cả đời của hắn mà mắng hắn. Tử Du cũng thấy dáng vẻ phóng túng của cô tại căn cứ của hắn rất lâu về trước. Chính hắn cũng được nghe tiếng rên rỉ khoái lạc của cô. Khi ấy cô lại giống một tiểu yêu tinh, muốn dùng thân mình lấy mạng hắn. Nhưng tất cả những mặt ấy của cô hắn đều yêu cả. Yêu nhất chính là dáng vẻ như một con hồ ly nhỏ mưu mẹo, cẩn thận thăm dò, suy tính đường đi nước bước khi hắn cần của cô.
“Khi ở miền tây nước Đức, một người bạn thân đã hỏi hắn về cô.
-Cậu cứ thả cô ấy đi như vâjy ngộ nhỡ cô ấy phản cậu, chĩa súng về phía cậu thì phải làm sao?
- Thì tôi sẵn sàng giờ hai tay xin hàng. Tôi sống là vì cô ấy. Tồn tại cũng vì cô ấy. Tung hoành đông tây cũng chỉ muốn tạo cho cô ấy một chỗ dựa vững chắc. Mọi việc tôi làm đều là vì cô ấy. Chỉ cần là cô ấy muốn. Tôi đều cam tâm tình nguyện.
-Kẻ điên tình.
Người bạn ấy đã nhận xét như thế khi nghe những lời của hắn.”
-Tử Du
Cô ôm hắn từ đằng sau. Áp bộ ngực đầy đặn, đẹp đẽ vào tấm lưng trần của hắn. Khẽ dụi dụi đầu vào da thịt hắn, giọng mơ mơ tỉnh tỉnh gọi tên hắn.
Tiện tay ném điếu thuốc đang hút dở qua cửa sổ, hắn quay người bế cô đặt lên giường. Đắp chăn rồi ủ ấm cho cô. Rất lâu rồi cô mới gọi tên hắn. So với mọi âm thanh trên đời, tên hắn qua miệng của cô chính là thanh âm tuyệt mỹ nhất. Trước đây hắn vốn nghĩ tiếng đàn của chị gái mình là hay nhất nhưng đến khi nghe cô gọi tên hắn, mọi nhận định liền ngay lập tức sụp đổ.
Tiếng đàn. Chị gái.
- Gọi anh sao?
-Sao anh không ngủ?
Cô ngước đôi mắt còn đang mang 4 phần không tỉnh táo ngước nhìn hắn. Ngay thời khắc này hắn thật muốn dựng cô dậy, làm tình với cô. Nhưng hắn hiểu hắn không nên làm như thế. Cô vốn yếu ớt. Không thể vì dục của bản thân mà đẩy cô ấy vào thống khổ.
-Anh không mệt. Em ngoan ngủ đi.
Cô hiểu lòng hắn. Hiểu ham muốn và dục vọng đang kìm nén của hắn. Những năm vừa qua cô nghĩ trên giường của hắn có không ít phụ nữ. 1 lần như vậy có lẽ không đủ để khoả lấp lòng hắn.
-Những năm qua anh ngủ với bao nhiêu người?
Cô đột nhiên buột miệng hỏi. Tay liên tục vẽ vòng tròn quanh cơ bụng anh. Chơi đùa với nhịp thở nhấp nhô.
-Cẩm Thư An. Cả đời anh, chỉ có em.
Hắn đè cô xuống, chiếm thế thượng phong. Ánh mắt thâm tình, tưởng chừng trong đáy mắt chứa đựng cả ngân hà. Cô giơ tay kéo người hắn xuống. Cô tin hắn.
Cẩm Thư An tin Phó Từ Du. Luôn luôn là như vậy.
Sau khi hắn đưa cô lên 9 tầng mây lại nhẹ nhàng hôn lên từng vệt đỏ trên cơ thể cô. Hắn xót xa nhưng có phần vui vẻ. Người này khắp nơi đều có dấu vết của hắn. Quá đủ mãn nguyện rồi.
-Sao anh lại không ngủ?
Cô quay lưng về phía hắn, nằm gần vào và đôi mắt cô thì hướng qua cửa sổ, ngắm nhìn ánh trăng. Cô biết trong lòng hắn lúc đó có tâm sự.
-Thư An.
Hắn gọi tên cô.
-Em đây.
-Chuyện về Thiệu Bác Văn…
Hắn bỏ lửng câu nói. Cô cũng tự động hiểu. Hiểu rằng hắn đang muốn nói chuyện gì:
-Anh đừng lo. Anh ta đã cho em vào phòng làm việc. Em cũng đã cài cắm máy nghe lén và thiết bị quay phim. Em sẽ sớm giúp anh trả thủ mọi ân oán. Chính tay Cẩm Thư An em sẽ…
Hắn xoay người cô lại, thả lên môi cô dồn dập nhiều nụ hôn liên tiếp.
Hắn biết tham vọng của cô chính là giúp hắn trả thù cho chị gái hắn. Hắn cũng biết An An của hắn thật sự có thể làm được điều đó. Nhưng hắn không muốn cô mạo hiểm. Không muốn mất cô.
-Anh có thể tự làm.
-Anh không tin em?
Cô nghi hoặc nhìn hắn. Có chút thất vọng. Những năm qua cô cố gắng bao nhiêu để bây giờ đổi lại hắn nói bản thân có thể tự làm? Hắn không cần cô nữa sao? Hắn nghi ngờ khả năng của cô? Nghi ngờ sự chung thuỷ của cô? Thật đắng.
-An An anh…
Cô ngắt lời hắn:
-Thôi. Em hiểu.
Trước giờ ở hắn điều gì cô cũng hiểu và luôn hiểu đúng. Nhưng hình như lần này cô hiểu sai rồi.
Rời khỏi giường, Thư An nhặt quần áo vương vãi dưới đất lên mặc vào. Ánh mắt cô từ đó cũng không nhìn hắn thêm lần nào cho đến tận lúc rời đi.
-Phó Tử Du em thật không ngờ em chờ anh bao nhiêu năm cuố cùng anh lại chẳng cần em nữa. Vậy được. Em sẽ không làm vật cản đường anh.
Nói đoạn cô hiên ngang rời đi. Tiếng giày cao gót gõ xuống nền gạch vang lên những tiếng chói tai. Nhưng thanh âm ấy cũng như tạo nên những gợn sóng trong lòng hắn.
Lần này quay lại ngoài việc muốn đón cô đi. Trước đó hắn phải giải quyết được Thiệu Bác Văn và Lục Quân Thuỵ đã. Ban đầu cô muốn giúp, hắn đã đồng ý. Nhưng giờ cô đối với hắn quá quan trọng. Nếu mất hắn có lẽ cô có thể tìm một người đàn ông khác và kết hôn. Nhưng nếu hắn mất cô, chắc chắn thế giới sẽ có thêm một kẻ phát điên vì tình. Hắn từng tung cô ra làm một con cờ. Biến cô thành một con hậu vạn năng. Còn bây giờ chính hắn cũng là người loại cô ra khỏi ván cờ. Loại cô ra khỏi thế giới bẩn thỉu của bản thân.
Hắn muốn cô là thật. Muốn cô sau này sẽ cùng hắn lên cục dân chính đường hoàng đăng kí kết hôn cũng là thật. Nhưng điều đó quá xa xỉ. Hắn có mơ cũng không nỡ vấy bẩn cô.
Vì thế, hắn sẽ tự chống đỡ bầu trời của riêng mình. Và bảo vệ cả tính mạng của cô.
Hắn muốn hai người qua đêm tại biệt thự của hắn. Nhưng cô từ chối. Nói rằng không tiện. Bởi cô hiểu với vị trí hiện tại của Phó Tử Du và kế hoạch của hắn, nếu qua đêm ở gia trang của hắn là quá nguy hiểm. Người phụ nữ của hắn luôn suy nghĩ thấu đáo trước sau như vậy hắn thật quá tự hào. Khi về nước, hắn đã thấy bóng cô ngồi trên biển vào ban đêm. Khi ấy người phụ nữ của hắn lặng lẽ và ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ. Khi ấy hắn muốn tiến lại nhưng hắn sợ cô sẽ vì lo cho việc trọng đại cả đời của hắn mà mắng hắn. Tử Du cũng thấy dáng vẻ phóng túng của cô tại căn cứ của hắn rất lâu về trước. Chính hắn cũng được nghe tiếng rên rỉ khoái lạc của cô. Khi ấy cô lại giống một tiểu yêu tinh, muốn dùng thân mình lấy mạng hắn. Nhưng tất cả những mặt ấy của cô hắn đều yêu cả. Yêu nhất chính là dáng vẻ như một con hồ ly nhỏ mưu mẹo, cẩn thận thăm dò, suy tính đường đi nước bước khi hắn cần của cô.
“Khi ở miền tây nước Đức, một người bạn thân đã hỏi hắn về cô.
-Cậu cứ thả cô ấy đi như vâjy ngộ nhỡ cô ấy phản cậu, chĩa súng về phía cậu thì phải làm sao?
- Thì tôi sẵn sàng giờ hai tay xin hàng. Tôi sống là vì cô ấy. Tồn tại cũng vì cô ấy. Tung hoành đông tây cũng chỉ muốn tạo cho cô ấy một chỗ dựa vững chắc. Mọi việc tôi làm đều là vì cô ấy. Chỉ cần là cô ấy muốn. Tôi đều cam tâm tình nguyện.
-Kẻ điên tình.
Người bạn ấy đã nhận xét như thế khi nghe những lời của hắn.”
-Tử Du
Cô ôm hắn từ đằng sau. Áp bộ ngực đầy đặn, đẹp đẽ vào tấm lưng trần của hắn. Khẽ dụi dụi đầu vào da thịt hắn, giọng mơ mơ tỉnh tỉnh gọi tên hắn.
Tiện tay ném điếu thuốc đang hút dở qua cửa sổ, hắn quay người bế cô đặt lên giường. Đắp chăn rồi ủ ấm cho cô. Rất lâu rồi cô mới gọi tên hắn. So với mọi âm thanh trên đời, tên hắn qua miệng của cô chính là thanh âm tuyệt mỹ nhất. Trước đây hắn vốn nghĩ tiếng đàn của chị gái mình là hay nhất nhưng đến khi nghe cô gọi tên hắn, mọi nhận định liền ngay lập tức sụp đổ.
Tiếng đàn. Chị gái.
- Gọi anh sao?
-Sao anh không ngủ?
Cô ngước đôi mắt còn đang mang 4 phần không tỉnh táo ngước nhìn hắn. Ngay thời khắc này hắn thật muốn dựng cô dậy, làm tình với cô. Nhưng hắn hiểu hắn không nên làm như thế. Cô vốn yếu ớt. Không thể vì dục của bản thân mà đẩy cô ấy vào thống khổ.
-Anh không mệt. Em ngoan ngủ đi.
Cô hiểu lòng hắn. Hiểu ham muốn và dục vọng đang kìm nén của hắn. Những năm vừa qua cô nghĩ trên giường của hắn có không ít phụ nữ. 1 lần như vậy có lẽ không đủ để khoả lấp lòng hắn.
-Những năm qua anh ngủ với bao nhiêu người?
Cô đột nhiên buột miệng hỏi. Tay liên tục vẽ vòng tròn quanh cơ bụng anh. Chơi đùa với nhịp thở nhấp nhô.
-Cẩm Thư An. Cả đời anh, chỉ có em.
Hắn đè cô xuống, chiếm thế thượng phong. Ánh mắt thâm tình, tưởng chừng trong đáy mắt chứa đựng cả ngân hà. Cô giơ tay kéo người hắn xuống. Cô tin hắn.
Cẩm Thư An tin Phó Từ Du. Luôn luôn là như vậy.
Sau khi hắn đưa cô lên 9 tầng mây lại nhẹ nhàng hôn lên từng vệt đỏ trên cơ thể cô. Hắn xót xa nhưng có phần vui vẻ. Người này khắp nơi đều có dấu vết của hắn. Quá đủ mãn nguyện rồi.
-Sao anh lại không ngủ?
Cô quay lưng về phía hắn, nằm gần vào và đôi mắt cô thì hướng qua cửa sổ, ngắm nhìn ánh trăng. Cô biết trong lòng hắn lúc đó có tâm sự.
-Thư An.
Hắn gọi tên cô.
-Em đây.
-Chuyện về Thiệu Bác Văn…
Hắn bỏ lửng câu nói. Cô cũng tự động hiểu. Hiểu rằng hắn đang muốn nói chuyện gì:
-Anh đừng lo. Anh ta đã cho em vào phòng làm việc. Em cũng đã cài cắm máy nghe lén và thiết bị quay phim. Em sẽ sớm giúp anh trả thủ mọi ân oán. Chính tay Cẩm Thư An em sẽ…
Hắn xoay người cô lại, thả lên môi cô dồn dập nhiều nụ hôn liên tiếp.
Hắn biết tham vọng của cô chính là giúp hắn trả thù cho chị gái hắn. Hắn cũng biết An An của hắn thật sự có thể làm được điều đó. Nhưng hắn không muốn cô mạo hiểm. Không muốn mất cô.
-Anh có thể tự làm.
-Anh không tin em?
Cô nghi hoặc nhìn hắn. Có chút thất vọng. Những năm qua cô cố gắng bao nhiêu để bây giờ đổi lại hắn nói bản thân có thể tự làm? Hắn không cần cô nữa sao? Hắn nghi ngờ khả năng của cô? Nghi ngờ sự chung thuỷ của cô? Thật đắng.
-An An anh…
Cô ngắt lời hắn:
-Thôi. Em hiểu.
Trước giờ ở hắn điều gì cô cũng hiểu và luôn hiểu đúng. Nhưng hình như lần này cô hiểu sai rồi.
Rời khỏi giường, Thư An nhặt quần áo vương vãi dưới đất lên mặc vào. Ánh mắt cô từ đó cũng không nhìn hắn thêm lần nào cho đến tận lúc rời đi.
-Phó Tử Du em thật không ngờ em chờ anh bao nhiêu năm cuố cùng anh lại chẳng cần em nữa. Vậy được. Em sẽ không làm vật cản đường anh.
Nói đoạn cô hiên ngang rời đi. Tiếng giày cao gót gõ xuống nền gạch vang lên những tiếng chói tai. Nhưng thanh âm ấy cũng như tạo nên những gợn sóng trong lòng hắn.
Lần này quay lại ngoài việc muốn đón cô đi. Trước đó hắn phải giải quyết được Thiệu Bác Văn và Lục Quân Thuỵ đã. Ban đầu cô muốn giúp, hắn đã đồng ý. Nhưng giờ cô đối với hắn quá quan trọng. Nếu mất hắn có lẽ cô có thể tìm một người đàn ông khác và kết hôn. Nhưng nếu hắn mất cô, chắc chắn thế giới sẽ có thêm một kẻ phát điên vì tình. Hắn từng tung cô ra làm một con cờ. Biến cô thành một con hậu vạn năng. Còn bây giờ chính hắn cũng là người loại cô ra khỏi ván cờ. Loại cô ra khỏi thế giới bẩn thỉu của bản thân.
Hắn muốn cô là thật. Muốn cô sau này sẽ cùng hắn lên cục dân chính đường hoàng đăng kí kết hôn cũng là thật. Nhưng điều đó quá xa xỉ. Hắn có mơ cũng không nỡ vấy bẩn cô.
Vì thế, hắn sẽ tự chống đỡ bầu trời của riêng mình. Và bảo vệ cả tính mạng của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.