Chương 12: Khai tử
Giai Ý Nhã Lâm
25/12/2024
Hôm sau cô xin nghỉ phép dài hạn, sắp xếp hành lý về lại quê nhà.
Trên đường đi cô đã suy nghĩ rất nhiều. Cô muốn khai tử cho người tên Cẩm Thư An để trên đời này chỉ còn một An Mạn Nhu trọn vẹn. Năm đó, nhà họ Phó khai sinh cho cô 1 cái tên khác và nhà họ An lại khai sinh cho cô một cái tên khác nữa. Thật ra trên pháp luật thì không thể làm thế nhưng nhà họ có tiền, muốn gì mà chẳng được.
Cô không phải kiểu người nặng lòng với quá khứ. Nếu đã tệ bạc với cô thì chỉ mất một giây để mọi tâm ý của cô biến mất. Ngay cả tình cảm giữa chó và chủ với Phó Tử Du. Cô nói bỏ thì liền ngay lập tức bỏ. Không hề chần chừ dù chỉ là một chút. Người phụ nữ như cô chính là kiểu tuyệt tình. Có thể ân đoạn nghĩa tuyệt với bất kì ai làm cô phật ý.
Ghé về nhà họ An, cô thấy bố mình - An Chính như thường lệ đang tỉa cây trong vườn. Thấy cô, ông thoáng bất ngờ nhưng rồi cũng vui vẻ chạy tới:
-Tiểu Nhu con về rồi sao. Có về lâu không?
Cô thấy ông còn khoẻ mạnh trong lòng hết sức vui mừng. Chỉ cần ông khoẻ mạnh thế này phận làm con như cô đã đủ thấy sung sướng trong lòng.
-Con về 4 ngày.
An Chính gật gật đầu. Đưa tay kéo vali của cô vào nhà. Cô chỉ ngồi với ông một lát rồi nhanh chóng cầm giấy tờ đến cục quản lý dân cư.
Những người ở đây đều biết đến thân phận của cô. Đều biết cô là nhân vật có tầm cỡ vì có liên quan đến nhà họ Phó. Vì thế khi cô đến, cục trưởng ở đó trực tiếp ra dẫn cô vào phòng riêng.
-Trương tiên sinh. Hôm nay tôi đến đây là muốn khai tử cho Cẩm Thư An.
Cô nhanh chóng vào thẳng vấn đề. Không muốn ngồi lê đôi mách với ông ta. Bởi cô biết ông ta cũng là chân tay của nhà họ Phó. Chẳng qua gần đây không còn được quá trọng dụng như trước. Vì thế cô mới đánh liều đi khai tử. Chỉ mong tên mồm tôm miệng tép này không đi bép xép với Phó Tử Du nếu không cô nghĩ không chỉ Cẩm Thư An chết mà ngay cả An Mạn Nhu cũng khó mà giữ được mạng. Cái mạng nhỏ mong manh của cô, không thể để họ tuỳ ý tước đoạt được.
Ngoài sự mong đợi của cô, tên Trương này hành động rất nhanh nhẹn. Nói đi khai tử thì không nhiều lời lập tức đi khai tử cho cô. Khi được hỏi muốn ghi lý do tử vong là gì, cô suy nghĩ sâu xa rồi trả lời:
-Tự tử.
Vậy là chỉ trong một buổi sáng, cô đã cầm trong tay giấy khai tử của Cẩm Thư An. Lướt đến dòng chữ cuối, ghi rõ “Đã tử vong” cô bỗng thấy nhẹ nhõm. Vậy là từ ngày hôm nay, con chó của nhà họ Phó đã chết. Mất đi một con chó trung thành như Cẩm Thư An liệu bọn họ có thấy tiếc không nhỉ?
Vui vẻ rời khỏi cục quản lý, cô không lang thang mà trực tiếp về thẳng nhà. Lần đầu tiên cô thật sự coi đó là nhà.
Những ngày ở với ông An Chính, cô đều được cưng nựng như một nàng công chúa đúng nghĩa. Đó là những ngày hạnh phúc. Cả ngày quanh quẩn bên ông và vườn tược, tối về lại cùng ông quây quần ăn bữa cơm. Thỉnh thoảng gọi điện cho Thiệu Bác Văn. Đêm về có chăn ấm đệm êm. Mọi thứ thật quá đỗi giản đơn.
Hôm nay trên chuyến tàu về lại trạm, cô lại một lần nữa thấy tin tức về nhà họ Phó. Tờ báo viết rằng sau khi Phó Tử Du lên nắm quyền điều hành, hắn liền không ngừng bành trướng, mở rộng quy mô của Phó Thị. Xem ra hắn thật sự muốn thâu tóm toàn bộ giới chính trị. Muốn một tay che trời. Muốn tất cả đều phải quỳ gối trước hắn. Cô thấy có chút rối bời. Đan xen trong đó là sự lo lắng. Bởi trên báo cũng có viết hắn đã nhúng tay vào một số bộ ngành. Trong đó có cả cảnh sát. Cô lo cho Thiệu Bác Văn.
Thật ra đợt này về cô còn muốn gặp cả Lý Mặc nhưng thật không may ông ta đang không có trong nước. Cô cũng không biết ngày ông ta trở lại nên không thể chờ. Ngọn cỏ cứu mạng duy nhất không khả dụng ở thời điểm hiện tại mà cô lại không biết bao giờ hắn sẽ ra tay trả thù. Lo lắng chất chồng, lòng đầy ngổn ngang.
Cô đã từng nghĩ đến việc nói toàn bộ sự thật cho Thiệu Bác Văn biết rồi sau đó khuyên nhủ anh rời khỏi ngành. Nhưng cô không có tư cách cũng như can đảm làm điều đó. Cô sợ khi anh biết tất cả, anh sẽ rời bỏ cô. Trước đây khi cô hỏi anh ghét kiểu người nào nhất, anh nói ghét những kẻ dối trá phản bội. Thật không may khi cô có cả hai điều ấy. Cô nghĩ anh yêu cô vì cô trong mắt anh là một con nai tơ, không dính bụi trần. Nếu hình tượng ấy bị sụp đổ, không còn gì ở cô có thể níu kéo được anh nữa. Cô phải làm gì bây giờ?
Bỗng điện thoại reo. Cô nhíu mày nhìn lên dãy số không được lưu tên đang chạy trên màn hình. Đây có thể là ai được nhỉ? Bởi những người quen biết cô đều lưu số kèm tên họ, nhưng dãy số này là một dãy số trống. Do dự một lúc cô quyết định không bắt máy. Thế nhưng người kia cứ liên tục gọi đến, những người xung quanh cũng bị tiếng điện thoại làm cho khó chịu. Bất đắc dĩ, cô phải ra ngoài nhấc máy:
-Xin chào tôi là An Mạn Nhu. Cho hỏi ai vậy?
Bên kia im lặng. Cô liền bực bội:
-Ai vậy? Rảnh rỗi không có gì làm liền muốn tìm người khác phá hoại sao?
Đến khi cô sắp tắt máy thì bên kia mới có tiếng đáp lại.
-Là anh.
Giọng nói này là Phó Tử Du.
Cô mở to mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Trong đó không biết chứa bao nhiều sự chua xót, niềm kinh ngạc rồi cuối cùng là sự lúng túng.
-Anh nhớ em. Gặp nhau được không?
Trên đường đi cô đã suy nghĩ rất nhiều. Cô muốn khai tử cho người tên Cẩm Thư An để trên đời này chỉ còn một An Mạn Nhu trọn vẹn. Năm đó, nhà họ Phó khai sinh cho cô 1 cái tên khác và nhà họ An lại khai sinh cho cô một cái tên khác nữa. Thật ra trên pháp luật thì không thể làm thế nhưng nhà họ có tiền, muốn gì mà chẳng được.
Cô không phải kiểu người nặng lòng với quá khứ. Nếu đã tệ bạc với cô thì chỉ mất một giây để mọi tâm ý của cô biến mất. Ngay cả tình cảm giữa chó và chủ với Phó Tử Du. Cô nói bỏ thì liền ngay lập tức bỏ. Không hề chần chừ dù chỉ là một chút. Người phụ nữ như cô chính là kiểu tuyệt tình. Có thể ân đoạn nghĩa tuyệt với bất kì ai làm cô phật ý.
Ghé về nhà họ An, cô thấy bố mình - An Chính như thường lệ đang tỉa cây trong vườn. Thấy cô, ông thoáng bất ngờ nhưng rồi cũng vui vẻ chạy tới:
-Tiểu Nhu con về rồi sao. Có về lâu không?
Cô thấy ông còn khoẻ mạnh trong lòng hết sức vui mừng. Chỉ cần ông khoẻ mạnh thế này phận làm con như cô đã đủ thấy sung sướng trong lòng.
-Con về 4 ngày.
An Chính gật gật đầu. Đưa tay kéo vali của cô vào nhà. Cô chỉ ngồi với ông một lát rồi nhanh chóng cầm giấy tờ đến cục quản lý dân cư.
Những người ở đây đều biết đến thân phận của cô. Đều biết cô là nhân vật có tầm cỡ vì có liên quan đến nhà họ Phó. Vì thế khi cô đến, cục trưởng ở đó trực tiếp ra dẫn cô vào phòng riêng.
-Trương tiên sinh. Hôm nay tôi đến đây là muốn khai tử cho Cẩm Thư An.
Cô nhanh chóng vào thẳng vấn đề. Không muốn ngồi lê đôi mách với ông ta. Bởi cô biết ông ta cũng là chân tay của nhà họ Phó. Chẳng qua gần đây không còn được quá trọng dụng như trước. Vì thế cô mới đánh liều đi khai tử. Chỉ mong tên mồm tôm miệng tép này không đi bép xép với Phó Tử Du nếu không cô nghĩ không chỉ Cẩm Thư An chết mà ngay cả An Mạn Nhu cũng khó mà giữ được mạng. Cái mạng nhỏ mong manh của cô, không thể để họ tuỳ ý tước đoạt được.
Ngoài sự mong đợi của cô, tên Trương này hành động rất nhanh nhẹn. Nói đi khai tử thì không nhiều lời lập tức đi khai tử cho cô. Khi được hỏi muốn ghi lý do tử vong là gì, cô suy nghĩ sâu xa rồi trả lời:
-Tự tử.
Vậy là chỉ trong một buổi sáng, cô đã cầm trong tay giấy khai tử của Cẩm Thư An. Lướt đến dòng chữ cuối, ghi rõ “Đã tử vong” cô bỗng thấy nhẹ nhõm. Vậy là từ ngày hôm nay, con chó của nhà họ Phó đã chết. Mất đi một con chó trung thành như Cẩm Thư An liệu bọn họ có thấy tiếc không nhỉ?
Vui vẻ rời khỏi cục quản lý, cô không lang thang mà trực tiếp về thẳng nhà. Lần đầu tiên cô thật sự coi đó là nhà.
Những ngày ở với ông An Chính, cô đều được cưng nựng như một nàng công chúa đúng nghĩa. Đó là những ngày hạnh phúc. Cả ngày quanh quẩn bên ông và vườn tược, tối về lại cùng ông quây quần ăn bữa cơm. Thỉnh thoảng gọi điện cho Thiệu Bác Văn. Đêm về có chăn ấm đệm êm. Mọi thứ thật quá đỗi giản đơn.
Hôm nay trên chuyến tàu về lại trạm, cô lại một lần nữa thấy tin tức về nhà họ Phó. Tờ báo viết rằng sau khi Phó Tử Du lên nắm quyền điều hành, hắn liền không ngừng bành trướng, mở rộng quy mô của Phó Thị. Xem ra hắn thật sự muốn thâu tóm toàn bộ giới chính trị. Muốn một tay che trời. Muốn tất cả đều phải quỳ gối trước hắn. Cô thấy có chút rối bời. Đan xen trong đó là sự lo lắng. Bởi trên báo cũng có viết hắn đã nhúng tay vào một số bộ ngành. Trong đó có cả cảnh sát. Cô lo cho Thiệu Bác Văn.
Thật ra đợt này về cô còn muốn gặp cả Lý Mặc nhưng thật không may ông ta đang không có trong nước. Cô cũng không biết ngày ông ta trở lại nên không thể chờ. Ngọn cỏ cứu mạng duy nhất không khả dụng ở thời điểm hiện tại mà cô lại không biết bao giờ hắn sẽ ra tay trả thù. Lo lắng chất chồng, lòng đầy ngổn ngang.
Cô đã từng nghĩ đến việc nói toàn bộ sự thật cho Thiệu Bác Văn biết rồi sau đó khuyên nhủ anh rời khỏi ngành. Nhưng cô không có tư cách cũng như can đảm làm điều đó. Cô sợ khi anh biết tất cả, anh sẽ rời bỏ cô. Trước đây khi cô hỏi anh ghét kiểu người nào nhất, anh nói ghét những kẻ dối trá phản bội. Thật không may khi cô có cả hai điều ấy. Cô nghĩ anh yêu cô vì cô trong mắt anh là một con nai tơ, không dính bụi trần. Nếu hình tượng ấy bị sụp đổ, không còn gì ở cô có thể níu kéo được anh nữa. Cô phải làm gì bây giờ?
Bỗng điện thoại reo. Cô nhíu mày nhìn lên dãy số không được lưu tên đang chạy trên màn hình. Đây có thể là ai được nhỉ? Bởi những người quen biết cô đều lưu số kèm tên họ, nhưng dãy số này là một dãy số trống. Do dự một lúc cô quyết định không bắt máy. Thế nhưng người kia cứ liên tục gọi đến, những người xung quanh cũng bị tiếng điện thoại làm cho khó chịu. Bất đắc dĩ, cô phải ra ngoài nhấc máy:
-Xin chào tôi là An Mạn Nhu. Cho hỏi ai vậy?
Bên kia im lặng. Cô liền bực bội:
-Ai vậy? Rảnh rỗi không có gì làm liền muốn tìm người khác phá hoại sao?
Đến khi cô sắp tắt máy thì bên kia mới có tiếng đáp lại.
-Là anh.
Giọng nói này là Phó Tử Du.
Cô mở to mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Trong đó không biết chứa bao nhiều sự chua xót, niềm kinh ngạc rồi cuối cùng là sự lúng túng.
-Anh nhớ em. Gặp nhau được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.