Thiệu Cẩm Văn Nhu

Chương 10: Phòng nghỉ

Giai Ý Nhã Lâm

25/12/2024

Sau khi đưa cô đi ăn, anh muốn đưa cô về lại trạm nhưng cô từ chối. Nói muốn về học viện của anh. Anh cũng nuông chiều, chẳng nói nhiều lời mà đồng ý.

Đóng cửa phòng lại, anh quay đầu thấy cô đã nằm dài trên ghế. Suốt thời gian qua không biết cô đã vào văn phòng của anh nhiều như thế nào. Nhiều đến mức mà những người gác bên ngoài nếu thấy cô thì đều vui vẻ mà chào hỏi. Nhiều đến mức mà căn phòng này đã thoang thoảng có mùi hoa lan của cô. Mùi hương ấy cũng đã lan khắp tâm trí của anh từ bao giờ.

Một mùi hương đặc trưng của cô.

Anh bước lại cúi người, yêu chiều nhìn người đang lăn lộn trên ghế dài bấm điện thoại.

-Sao? Hôm nay cô An lại có nhã hứng ngủ ở chỗ anh à?

Trước giờ cô cũng từng ngủ ở đây. Nhưng cũng chỉ 2-3 lần. Có điều cô luôn kiên quyết nói muốn ngủ ở phòng ngoài. Còn nếu anh ngỏ ý muốn cô vào phòng nghỉ bên trong thì cô nhất quyết từ chối. Vậy là cứ mỗi lần cô ngủ lại, anh miễn cưỡng phải mang chăn gối ra ngoài, cùng cô ngủ. Thường sẽ là cô nằm lên đùi anh ngủ ngon lành còn anh sẽ dựa vào ghế sofa chợp mắt. Tuy tư thế có hơi mỏi nhưng vì cô muốn anh không nỡ từ chối.

-Thượng tá Thiệu không đồng ý sao?

Cô phụng phịu như đang giận dỗi ngồi thẳng dậy. Chớp chớp mắt như tủi thân lắm. Thật ra cô biết anh sẽ không từ chối cô. Mấy lần trước khi còn tiếp cận anh vì Phó Tử Du, cô từ chối vào phòng nghỉ là không muốn anh nghi ngờ. Đây là lần đầu tiên cô muốn ngủ lại tại đây vì anh. Vì muốn anh ở cạnh mình.

-Em biết là anh sẽ đồng ý mà. Chỉ có điều dạo này anh phải ngồi nhiều. Xương khớp có vẻ không tốt lắm. Nếu phải ngủ ngồi nữa thì có lẽ anh sẽ liệt mất.

Vừa nói anh vừa xoay xoay đầu, tỏ ý mỏi mệt.

Cô giơ hai tay về phía anh, tươi cười:

-Vậy thì phiền Thượng tá Thiệu bế em vào giường. Hôm nay đặc cách cho anh ngủ trên giường nhé.



Gì cơ? Cô vừa nói muốn ngủ với anh trên giường sao? Còn muốn anh bế vào.

Anh hơi thoáng sững người nhưng rồi cũng nhanh chóng bế cô lên. Rồi tiến về phía phòng nghỉ. Đặt cô lên giường, anh quay ra tắt đèn phòng ngoài rồi quay vào đóng cửa phòng nghỉ. Thấy cô đang ngồi ở mép giường, anh hỏi:

-Em đổi ý rồi à? Sao không nằm xuống? Muốn lấy gì sao.

Cô lắc lắc đầu, chỉ vào mình rồi lại chỉ vào giường:

-Em chưa tắm người rất không sạch. Sợ làm bẩn giường anh.

Anh mỉm cười đi về phía tủ, tìm cho cô một chiếc sơ mi của mình. Đoạn đưa đến cho cô, hơi ngại ngùng nói:

-Chỗ anh không có quần áo của phụ nữ. Em có thể đi tắm rồi thay áo của anh vào.

-Còn quần thì sao?

Cô nhận áo, rồi hỏi:

-Anh đã áng chừng rồi. Với cơ thể em chỉ cần áo của anh là đủ để không bị hớ hênh. Nếu em muốn anh có thể đưa cho em quần của anh nhưng thật sự nó sẽ rất rộng.

Cô đứng dậy, hôn vào má anh. Vừa về phía phòng tắm anh chỉ vừa trêu chọc:



-Em biết Thượng tá Thiệu có ý đồ với em mà.

-Anh không có mà…

-Ra là chê em sao?

Trước khi đóng cửa phòng tắm, cô kịp nhìn thấy dáng vẻ lúng túng, tai đỏ bừng của Thiệu Bác Văn. Người đàn ông này khi ngại ngùng trông thật đáng yêu quá đi.

Vừa tắm cô vừa suy nghĩ về căn phòng nghỉ của anh. Quả thật bên trong này còn có 1 chiếc bàn làm việc khác. Có cả một tủ sách nhỏ. Cô chắc chắn đây mới là nơi anh thật sự dùng để làm việc. Nếu không chẳng thể lý giải việc căn phòng này được khoá kĩ lưỡng cẩn thận. Thậm chí còn phải dùng cả vân tay để mở. Lúc nãy khi anh bế cô vào, phải mất một lúc thì cánh cửa mới được mờ sau một loạt thao tác của anh. Nơi này rất thoải mái nếu không muốn nói là có hơi quá rộng rãi. Nói là phòng nghỉ nhưng thực chất lại như một ngôi nhà thu nhỏ. Nhà nước thật quá hào phòng khi cấp cho anh nơi này rồi.

Trước đây khi còn tiếp cận anh vì Phó Tử Du cô đã không biết bao lần muốn tìm cách lẻn vào đây. Nghìn phần đều là vì những mưu toan. Nhưng bây giờ, cô vào đây là vì cô không muốn anh vì cô mà phải ngủ trong tư thế khó chịu.

Cô tắm xong, ngoan ngoãn chui vào chăn. Nhìn anh đi vào phòng tắm. Sau khi cửa đóng lại, cô mở điện thoại âm thầm lướt mạng. Thời gian gần đây cô lên mạng nhiều hơn. Chắc do thời gian rảnh rỗi ở trạm càng ngày càng dư giả . Các nghiên cứu cần làm cũng ít hơn so với thời điểm trước. Bỗng cô lướt thấy một tin tức có phần chấn động. Thậm chí còn được chễm chệ trên phần trung tâm của một tờ báo mạng: Ông cả nhà họ Phó qua đời. Hưởng dương 63 tuổi. Cô không tự chủ được hơi nhếch khoé môi lên. Nếu ông ta chết, người được thừa kế mớ tài sản kếch xù đó chắc chắn sẽ là Phó Tử Du. Khi đó hắn sẽ thật sự có thể một tay che trời. Việc làm lũng đoạn giới thương gia chính trị chỉ còn là việc một sớm, một chiều. Nếu việc ấy thật sự xảy ra, liệu hắn có làm gì tổn hại đến người đàn ông của cô không?

Suy cho cùng việc anh ta muốn làm cả đời là trả thù cho chị gái. Thiệu Bác Văn tuy là một người thuộc hàng ngũ cao trong nhà nước, cũng có một số vị trí nhất định trong quốc hội nhưng bấy nhiêu đó liệu có đủ để che chắn cho anh hay không? Sau lưng của Phó Tử Du ngoài Phó thị còn có cả một tập đoàn phạm tội liên lục địa. Nếu không có Phó Thị ,với khả năng của hắn, vẫn có thể làm sụp đổ một cõi. Giờ hắn nắm trọn cả Phó gia,như hổ mọc thêm cánh. Một tiếng có thể huỷ hoại bất kì kẻ nào muốn cản đường hắn. Thậm chí huỷ hoại luôn cả ba đời nhà họ.

Còn Thiệu Bác Văn chỉ đơn phương độc mã. Trước quyền lực của hắn, những gì anh có thật quá nhỏ bé. Trước đây cô nghĩ gia thế của anh không đơn giản. Họ có thể chống lưng cho anh. Nhưng bây giờ thời thế đã thay đổi. Trừ khi bố anh là Lý Mặc bằng không, không một ai có thể chống đỡ cho anh. Lý Mặc có vợ là Lý Tưởng Ôn. Ông ta là trùm của toàn giới vũ khí và ma tuý. Hàng nóng lẫn hàng trắng, thậm chỉ cả buôn người, không gì là ông ta không làm. Với ông ta, có 10 Phó Tử Du cũng chẳng làm được gì. Dù là trước đây hay bây giờ. Nếu Phó Tử Du là hổ có thêm cánh thì ông ta chính là loài rồng phượng 9 đầu. Có thể nhai nát hắn bất kì lúc nào.

Cô biết ông ta bởi ông ta có mối quan hệ rất tốt với ông già nhà họ An. Điều này rất ít người biết. Phó gia còn không thể điều tra. Nên trong mắt họ, ông già nhà họ An chỉ là thứ vô dụng. Nhưng không biết có bao giờ họ tự hỏi, ông già nhà họ An-An Chính không đi làm, cả ngày chỉ quanh quần bên vườn tược thì tiền của ở đâu mà xây được căn dinh thự lớn như thế ?

Lý Mặc biết An Mạn Nhu và rất quý cô. Thường cho cô nhiều loại ngọc quý mà chẳng tiếc gì. Cô nghĩ cô có thể giúp anh chống đỡ phần nào.Dù cô biết để một ông trùm giúp đỡ một cảnh sát không phải việc dễ dàng. Nhưng phải thử mới biết có dễ hay không.

-Em đang nghĩ gì thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thiệu Cẩm Văn Nhu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook