Chương 14: Tương lai
Giai Ý Nhã Lâm
25/12/2024
Sau ngày hôm đó, hắn không còn tìm đến cô nữa. Các trang mạng cũng không có cập nhật gì mới về Phó thị. Tuy mọi thứ bình yên như thế, nhưng cô hiểu đây chính là bình yên trước cơn bão. Bởi cô hiểu với hắn việc giết chết một ai đó vốn là điều dễ dàng. Ngay cả hôm ở nhà hàng, hắn cũng hoàn toàn có thể ngay lập tức lấy mạng cô. Nhưng hắn không làm thế. Không phải vì hắn có tình người, mà hắn đang muốn chơi trò mèo vờn chuột. Hắn đang muốn đánh đòn tâm lý.
Gần đây đột nhiên học viện xảy ra kha khá biến động. Anh nói có kẻ đột nhập vào bên trong. Khiến cho cả nơi đó trở nên hỗn loạn. Ngay cả những người có cảnh hàm cao quý cũng phải canh gác vài vòng mỗi đêm. Điều chưa từng có tiền lệ. Cả việc trạm nghiên cứu của cô nhận được lệnh chuyển địa điểm.
-Nghe nói Phó Thị muốn đầu tư tiền cho chúng ta. Muốn chuyển nơi này đến một địa điểm cao cấp hơn. Thật là loại chuyện tốt đẹp.
Giáo sư hết lời ca tụng Phó thị. Luôn miệng nói đây là loại may mắn trên trời. Tất cả mọi người ở trạm đều vui vẻ ăn mừng. Làm gì có ai từ chối được sự hấp dẫn của lối sống cao cấp mà hắn gián tiếp cung cấp?
Trừ cô ra.
Cô thử ngỏ lời muốn ở lại trạm cũ với lý do muốn nghiên cứu tiếp ở đây. Chuyển địa điểm sợ không quen. Nhưng được giáo sư cho biết điều đó là không thể. Công văn cho biết toàn bộ họ đều phải đi. Mà kể cả công văn cho phép ở lại thì cũng không thể ở lại. Bởi sau khi mọi người rời đi, nơi này sẽ được quy hoạch.
Tên Phó Tử Du khốn khiếp đó. Đây là đang muốn bức chết cô. Hắn muốn tách cô và anh ra. Muốn họ mỗi người một nơi. Đây là loại kế lý gián hèn mọn. Cô ước mình có thể quay lại ngày sinh nhật lần trước để có thể đâm chết hắn. Nếu thế hắn sẽ không thể bày ra loại chuyện đáng khinh như thế này.
-Em sắp phải chuyển đi sao?
Anh hơi chùng xuống. Ánh mắt có phần buồn bã, ôm cô càng chặt hơn. Cô quay người, nằm hướng mắt ra biển lớn ở bên ngoài. Không dám nhìn vào nỗi ưu tư của anh. Thời gian này nơi anh phụ trách gặp quá nhiều chuyện. Áp lực từ cấp trên lên anh, cô biết là rất lớn. Giờ thêm cả chuyện của cô, sợ rằng anh gánh không nổi.
-Em sẽ bảo lưu kết quả nghiên cứu. Để một thời gian nữa sẽ tiếp tục.
Anh xoay người cô lại. Hôn lên trán cô. Môi anh hôm nay mang hơi lạnh. Giảm đi vài phần ấm áp so với mọi hôm.
-Tiểu Nhu. Em cứ tiếp tục nghiên cứu đi. Không cần phải vì anh mà ở lại nơi này. Anh…
Anh run rẩy. Anh hiểu tâm ý của cô. Hiểu việc cô ở lại đây là vì anh. Hiểu rằng việc bảo lưu kết quả sẽ làm lỡ dở tương lai của cô. Sau này nếu muốn tiếp tục sẽ rất khó khăn. Thật ra nếu cô chắc chắn là vợ anh sau này, thì anh hoàn toàn có thể đảm bảo tương lai sung túc ấm no cho cô. Nhưng cô không chắc sẽ đồng ý cười anh, không chắc sẽ gả vào nhà anh. Anh không dám làm xấu đi cuộc đời cô.
-Em muốn ở lại đây. Muốn ở bên anh cho đến khi không thể nữa. Anh đừng nói thế.
Cô lười biếng nói. Mong anh đừng làm cô buồn lòng thêm nữa. Anh không hiểu cô.
Cô biết chỉ cần cô còn ở lại đây thì tính mạng anh mới tuyệt đối an toàn. Phó Tử Du sẽ không làm gì anh khi cô còn quanh quẩn ở đây. Cô chỉ muốn bảo vệ anh hết sức có thể. Làm hết mọi thứ trong khả năng.
-Mạn Nhu. Anh hiểu em nhưng nếu em ở lại đây sẽ ảnh hưởng đến tương lai của em. Nếu sau này em hối hận, anh sợ em sẽ hận anh của ngày hôm nay. Anh không nghĩ bản thân có thể gánh nổi sự hận thù của em.
Anh thành thật nói ra lòng mình.
-Anh là tương lai của em. Em vì tương lai của mình, có gì sai chứ?
Cô phụng phịu quay lại nhìn anh. Khi ấy cô thấy anh cứng người. Thấy trong ánh mắt của anh sự kinh ngạc. Không biết trong khoảnh khắc ấy, anh vui đến nhường nào.
-Em là đồng ý gả cho anh sao?
Anh hơi chần chừ khi nói ra lời ấy. Sợ rằng mình nói điều gì đó sai ý cô. Sợ cô sẽ bật cười vì sự ngây ngô của anh.
-Em đồng ý. Chỉ sợ anh không muốn thế thôi.
An Nhu cười cười. Má hơi ửng hồng. Cô đây là đang muốn trực tiếp làm vợ anh. Trực tiếp muốn đem thân mình gả vào nhà anh. Trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, cô muốn anh và cô có tương lai chắc chắn. Nếu thế sau này chẳng may một trong hai có gặp bất trắc thì vẫn có tư cách đặt hai nấm mộ cạnh nhau. Nghe thôi đã thấy hạnh phúc.
Quả nhiên đời người luôn mơ đến thiên trường địa cửu.
Vả lại cô cũng là một người bình thường. Việc muốn gả cho người mình yêu thì có gì sai?
Anh lại như lần trước, với tay lên chiếc ngăn kéo trên tủ đầu giường. Lấy ra một hộp nhẫn. Quỳ xuống đât, giơ nhẫn về phía cô:
-An Mạn Nhu, em có đồng ý làm vợ anh không?
-Em đồng ý.
Người đàn ông này cảm tưởng luôn chuẩn bị trước cho tất cả mọi tình huống. Chỉ cần cô muốn, anh luôn có thể đáp ứng tất cả. Khi cô muốn anh tỏ tình, ngay lập tức cô sợi dây chuyền. Đến bây giờ khi cô muốn kết hôn với anh, lập tức cô nhẫn kim cương lấp lánh, Đưa tay lên ngắm kĩ chiếc nhẫn, cô cười nói:
-Anh chuẩn bị nhẫn sẵn thế này làm em cảm thấy anh luôn có mưu đồ làm chồng em đấy.
Anh đỏ mặt, kéo cô xuống hôn sâu. Sau đó mới khó nhọc nói:
-Anh đã luôn muốn làm chồng em. Từ rất lâu rồi.
Gần đây đột nhiên học viện xảy ra kha khá biến động. Anh nói có kẻ đột nhập vào bên trong. Khiến cho cả nơi đó trở nên hỗn loạn. Ngay cả những người có cảnh hàm cao quý cũng phải canh gác vài vòng mỗi đêm. Điều chưa từng có tiền lệ. Cả việc trạm nghiên cứu của cô nhận được lệnh chuyển địa điểm.
-Nghe nói Phó Thị muốn đầu tư tiền cho chúng ta. Muốn chuyển nơi này đến một địa điểm cao cấp hơn. Thật là loại chuyện tốt đẹp.
Giáo sư hết lời ca tụng Phó thị. Luôn miệng nói đây là loại may mắn trên trời. Tất cả mọi người ở trạm đều vui vẻ ăn mừng. Làm gì có ai từ chối được sự hấp dẫn của lối sống cao cấp mà hắn gián tiếp cung cấp?
Trừ cô ra.
Cô thử ngỏ lời muốn ở lại trạm cũ với lý do muốn nghiên cứu tiếp ở đây. Chuyển địa điểm sợ không quen. Nhưng được giáo sư cho biết điều đó là không thể. Công văn cho biết toàn bộ họ đều phải đi. Mà kể cả công văn cho phép ở lại thì cũng không thể ở lại. Bởi sau khi mọi người rời đi, nơi này sẽ được quy hoạch.
Tên Phó Tử Du khốn khiếp đó. Đây là đang muốn bức chết cô. Hắn muốn tách cô và anh ra. Muốn họ mỗi người một nơi. Đây là loại kế lý gián hèn mọn. Cô ước mình có thể quay lại ngày sinh nhật lần trước để có thể đâm chết hắn. Nếu thế hắn sẽ không thể bày ra loại chuyện đáng khinh như thế này.
-Em sắp phải chuyển đi sao?
Anh hơi chùng xuống. Ánh mắt có phần buồn bã, ôm cô càng chặt hơn. Cô quay người, nằm hướng mắt ra biển lớn ở bên ngoài. Không dám nhìn vào nỗi ưu tư của anh. Thời gian này nơi anh phụ trách gặp quá nhiều chuyện. Áp lực từ cấp trên lên anh, cô biết là rất lớn. Giờ thêm cả chuyện của cô, sợ rằng anh gánh không nổi.
-Em sẽ bảo lưu kết quả nghiên cứu. Để một thời gian nữa sẽ tiếp tục.
Anh xoay người cô lại. Hôn lên trán cô. Môi anh hôm nay mang hơi lạnh. Giảm đi vài phần ấm áp so với mọi hôm.
-Tiểu Nhu. Em cứ tiếp tục nghiên cứu đi. Không cần phải vì anh mà ở lại nơi này. Anh…
Anh run rẩy. Anh hiểu tâm ý của cô. Hiểu việc cô ở lại đây là vì anh. Hiểu rằng việc bảo lưu kết quả sẽ làm lỡ dở tương lai của cô. Sau này nếu muốn tiếp tục sẽ rất khó khăn. Thật ra nếu cô chắc chắn là vợ anh sau này, thì anh hoàn toàn có thể đảm bảo tương lai sung túc ấm no cho cô. Nhưng cô không chắc sẽ đồng ý cười anh, không chắc sẽ gả vào nhà anh. Anh không dám làm xấu đi cuộc đời cô.
-Em muốn ở lại đây. Muốn ở bên anh cho đến khi không thể nữa. Anh đừng nói thế.
Cô lười biếng nói. Mong anh đừng làm cô buồn lòng thêm nữa. Anh không hiểu cô.
Cô biết chỉ cần cô còn ở lại đây thì tính mạng anh mới tuyệt đối an toàn. Phó Tử Du sẽ không làm gì anh khi cô còn quanh quẩn ở đây. Cô chỉ muốn bảo vệ anh hết sức có thể. Làm hết mọi thứ trong khả năng.
-Mạn Nhu. Anh hiểu em nhưng nếu em ở lại đây sẽ ảnh hưởng đến tương lai của em. Nếu sau này em hối hận, anh sợ em sẽ hận anh của ngày hôm nay. Anh không nghĩ bản thân có thể gánh nổi sự hận thù của em.
Anh thành thật nói ra lòng mình.
-Anh là tương lai của em. Em vì tương lai của mình, có gì sai chứ?
Cô phụng phịu quay lại nhìn anh. Khi ấy cô thấy anh cứng người. Thấy trong ánh mắt của anh sự kinh ngạc. Không biết trong khoảnh khắc ấy, anh vui đến nhường nào.
-Em là đồng ý gả cho anh sao?
Anh hơi chần chừ khi nói ra lời ấy. Sợ rằng mình nói điều gì đó sai ý cô. Sợ cô sẽ bật cười vì sự ngây ngô của anh.
-Em đồng ý. Chỉ sợ anh không muốn thế thôi.
An Nhu cười cười. Má hơi ửng hồng. Cô đây là đang muốn trực tiếp làm vợ anh. Trực tiếp muốn đem thân mình gả vào nhà anh. Trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, cô muốn anh và cô có tương lai chắc chắn. Nếu thế sau này chẳng may một trong hai có gặp bất trắc thì vẫn có tư cách đặt hai nấm mộ cạnh nhau. Nghe thôi đã thấy hạnh phúc.
Quả nhiên đời người luôn mơ đến thiên trường địa cửu.
Vả lại cô cũng là một người bình thường. Việc muốn gả cho người mình yêu thì có gì sai?
Anh lại như lần trước, với tay lên chiếc ngăn kéo trên tủ đầu giường. Lấy ra một hộp nhẫn. Quỳ xuống đât, giơ nhẫn về phía cô:
-An Mạn Nhu, em có đồng ý làm vợ anh không?
-Em đồng ý.
Người đàn ông này cảm tưởng luôn chuẩn bị trước cho tất cả mọi tình huống. Chỉ cần cô muốn, anh luôn có thể đáp ứng tất cả. Khi cô muốn anh tỏ tình, ngay lập tức cô sợi dây chuyền. Đến bây giờ khi cô muốn kết hôn với anh, lập tức cô nhẫn kim cương lấp lánh, Đưa tay lên ngắm kĩ chiếc nhẫn, cô cười nói:
-Anh chuẩn bị nhẫn sẵn thế này làm em cảm thấy anh luôn có mưu đồ làm chồng em đấy.
Anh đỏ mặt, kéo cô xuống hôn sâu. Sau đó mới khó nhọc nói:
-Anh đã luôn muốn làm chồng em. Từ rất lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.