Chương 29: Nghiêm nghị
Mèo Yêu Thành Tinh
20/02/2024
Ngày hôm sau, tại bộ phận tài chính Tập đoàn Tiếu thị.
Một giờ trước khi bắt đầu phiên giao dịch, Tiếu Oánh Ức đã vào đây, cô ngồi trước máy tính, đôi mắt xinh đẹp hơi mê ly nhìn chằm chằm vào màn hình lớn treo trên vách tường kia.
Sau lưng cô là Phương Lôi, Lưu Vân Phi và bốn nhân viên duy nhất còn lại của bộ phận tài chính.
Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt nghiêm nghị và kiên quyết.
Có thể ngày mai Tập đoàn Tiếu thị sẽ không còn tồn tại nữa, và trận chiến hôm nay có thể sẽ là trận chiến cuối cùng của bọn họ ở Tập đoàn Tiếu thị,
Theo thông tin đáng tin cậy thì Nghiêm Thiếu Khoan ở Bắc Mỹ xa xôi đã điều động khoản tài chính chục tỷ để thực hiện đòn đánh cuối cùng với Tiếu thị
Ngưồn tài chính dự trữ năm trăm triệu của Tập. đoàn Tiếu thị chắc chắn sẽ chỉ là một hạt cát giữa sa mạc trong cuộc đại chiến thị trường chứng khoán sắp tới.
Hôm nay, Tiếu Oánh Ức muốn đích thân thực hiện giao dịch.
Cho dù bây giờ Tập đoàn Tiếu thị có bị hủy diệt thì nó cũng chỉ có thể bị hủy diệt trong tay cô mà thôi.
Tiếu Oánh Ức dựa lưng vào ghế ngöi, cô nhắm mất lại nghỉ ngơi hồi sức, cho dù là muôn đời muôn kiếp không trở lại được thì cô cũng phải tràn đây năng lượng mà đối mặt với kẻ thù, không phải sao?
Còn Diệp Thanh thì lại ngồi trong góc nghịch chiếc điện thoại mà anh vừa mua hôm qua, vẻ mặt không hề sợ hãi
Hừm... Happy Match, chơi đến nỗi cực kỳ say mê, thỉnh thoảng còn bật cười vài tiếng, tạo nên một sự tương phản rõ ràng với sự nặng nề trong căn phòng.
Mấy người sau lưng Tiếu Oánh Ức đều quay đầu nhìn anh một cái rồi im lặng lắc đầu, cái anh chàng ở rể mà Chủ tịch Tiếu nhặt được này thật đúng là không tim không phổi.
Chẳng phải anh vẫn luôn mồm nói muốn giúp đỡ. Tiếu Oánh Ức đối mặt với nguy cơ sao?
Đây chính là bộ dạng anh giúp đỡ Tiếu Oánh Ức à?
Mấy người đều vô cùng khinh thường anh, có điều Chủ tịch Tiếu không nói gì thì bọn họ cũng chẳng nói được gì cả.
Còn găn mười phút nữa mới bắt đầu phiên giao dịch, chiếc điện thoại Tiếu Oánh Ức đặt trên bàn trước mặt mình reo lên.
Tiếu Oánh Ức mở mắt ra, cầm điện thoại di động lên, đây là một dãy số lạ nhưng lại hiển thị là Bắc Mỹ, Tiếu Oánh Ức khỏi cần suy nghĩ cũng biết là ai gọi tới, suy nghĩ một hồi rồi cuối cùng cô vẫn nghe máy.
"Alo... Ai đó?"
"Tiểu Ức, là tôi!' Trong điện thoại vang lên giọng nói của Nghiêm Thiếu Khoan.
"Lúc này lại gọi điện thoại cho tôi là muốn mỉa mai tôi sao?" Tiếu Oánh Ức lạnh lùng hỏi.
“Tiểu ức, thật ra đến giờ em vẫn còn lựa chọn khác mà, không phải sao?"
"Một năm trước tôi đã nói rồi, cho dù có chết thì tôi cũng không gả cho anh."
"Chắng lẽ em cứ trơ mắt nhìn Tập đoàn Tiếu thị do một tay ba em gây dựng nên bị hủy hoại trong tay. em sao? Tiểu Ức, chỉ căn em đồng ý gả cho tôi, tôi đảm bảo Tập đoàn Tiếu thị sẽ được lấy lại huy hoàng trong tay em."
"Cho dù có hủy hoại Tiếu thị thì anh cũng sẽ không được như ý muốn đâu” Tiếu Oánh Ức thản nhiên đáp.
"Tiểu Ức, ha ha... Em ngây thơ quá”
"Vậy sao?"
"Nếu Tập đoàn Tiếu thị bị hủy diệt, em cảm thấy em có còn khả năng tự vệ không? Tôi có thể kể cho em nghe, hủy diệt Tiếu thị chỉ là bước đầu tiên, bước kế tiếp, tôi muốn em trở thành đồ chơi của tôi Nghiêm
Khoan hạ thấp giọng nói.
Tiếu Oánh Ức đang định nói mỉa, cho dù có chết thì anh cũng không chiếm được tôi đâu.
Nhưng lời còn chưa nói ra thì điện thoại di động của cô đã bị người ta giật mất, không cần nghĩ cô cũng biết đó là Diệp Thanh.
"Con mẹ nó mày nghĩ mình là ai hả? Tên khốn kiếp nhà mày còn dám uy hiếp vợ tao, có tin ông đây. đánh mày cho đời này mày khỏi tự chăm sóc bản thân không hả?" Diệp Thanh phẫn nộ mãng.
Cho dù lời nói vô cùng thô lỗ nhưng trong lòng Tiếu Oánh Ức lại cảm thấy ấm áp, dường như người đàn ông này cũng không phải là vô dụng, ít nhất sự. trân quý của anh với cô là chân thành.
"Diệp Thanh? Không ngờ rằng mày còn có thể nói chuyện, không bị câm nữa à?" Nghiêm Thiếu Khoan lạnh lùng hỏi.
"Tao là ông mày đây."
"Một thăng được đưa về ở rể như mày thì lấy đâu ra dũng khí vậy hả?” Nghiêm Thiếu Khoan trào phúng.
Một giờ trước khi bắt đầu phiên giao dịch, Tiếu Oánh Ức đã vào đây, cô ngồi trước máy tính, đôi mắt xinh đẹp hơi mê ly nhìn chằm chằm vào màn hình lớn treo trên vách tường kia.
Sau lưng cô là Phương Lôi, Lưu Vân Phi và bốn nhân viên duy nhất còn lại của bộ phận tài chính.
Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt nghiêm nghị và kiên quyết.
Có thể ngày mai Tập đoàn Tiếu thị sẽ không còn tồn tại nữa, và trận chiến hôm nay có thể sẽ là trận chiến cuối cùng của bọn họ ở Tập đoàn Tiếu thị,
Theo thông tin đáng tin cậy thì Nghiêm Thiếu Khoan ở Bắc Mỹ xa xôi đã điều động khoản tài chính chục tỷ để thực hiện đòn đánh cuối cùng với Tiếu thị
Ngưồn tài chính dự trữ năm trăm triệu của Tập. đoàn Tiếu thị chắc chắn sẽ chỉ là một hạt cát giữa sa mạc trong cuộc đại chiến thị trường chứng khoán sắp tới.
Hôm nay, Tiếu Oánh Ức muốn đích thân thực hiện giao dịch.
Cho dù bây giờ Tập đoàn Tiếu thị có bị hủy diệt thì nó cũng chỉ có thể bị hủy diệt trong tay cô mà thôi.
Tiếu Oánh Ức dựa lưng vào ghế ngöi, cô nhắm mất lại nghỉ ngơi hồi sức, cho dù là muôn đời muôn kiếp không trở lại được thì cô cũng phải tràn đây năng lượng mà đối mặt với kẻ thù, không phải sao?
Còn Diệp Thanh thì lại ngồi trong góc nghịch chiếc điện thoại mà anh vừa mua hôm qua, vẻ mặt không hề sợ hãi
Hừm... Happy Match, chơi đến nỗi cực kỳ say mê, thỉnh thoảng còn bật cười vài tiếng, tạo nên một sự tương phản rõ ràng với sự nặng nề trong căn phòng.
Mấy người sau lưng Tiếu Oánh Ức đều quay đầu nhìn anh một cái rồi im lặng lắc đầu, cái anh chàng ở rể mà Chủ tịch Tiếu nhặt được này thật đúng là không tim không phổi.
Chẳng phải anh vẫn luôn mồm nói muốn giúp đỡ. Tiếu Oánh Ức đối mặt với nguy cơ sao?
Đây chính là bộ dạng anh giúp đỡ Tiếu Oánh Ức à?
Mấy người đều vô cùng khinh thường anh, có điều Chủ tịch Tiếu không nói gì thì bọn họ cũng chẳng nói được gì cả.
Còn găn mười phút nữa mới bắt đầu phiên giao dịch, chiếc điện thoại Tiếu Oánh Ức đặt trên bàn trước mặt mình reo lên.
Tiếu Oánh Ức mở mắt ra, cầm điện thoại di động lên, đây là một dãy số lạ nhưng lại hiển thị là Bắc Mỹ, Tiếu Oánh Ức khỏi cần suy nghĩ cũng biết là ai gọi tới, suy nghĩ một hồi rồi cuối cùng cô vẫn nghe máy.
"Alo... Ai đó?"
"Tiểu Ức, là tôi!' Trong điện thoại vang lên giọng nói của Nghiêm Thiếu Khoan.
"Lúc này lại gọi điện thoại cho tôi là muốn mỉa mai tôi sao?" Tiếu Oánh Ức lạnh lùng hỏi.
“Tiểu ức, thật ra đến giờ em vẫn còn lựa chọn khác mà, không phải sao?"
"Một năm trước tôi đã nói rồi, cho dù có chết thì tôi cũng không gả cho anh."
"Chắng lẽ em cứ trơ mắt nhìn Tập đoàn Tiếu thị do một tay ba em gây dựng nên bị hủy hoại trong tay. em sao? Tiểu Ức, chỉ căn em đồng ý gả cho tôi, tôi đảm bảo Tập đoàn Tiếu thị sẽ được lấy lại huy hoàng trong tay em."
"Cho dù có hủy hoại Tiếu thị thì anh cũng sẽ không được như ý muốn đâu” Tiếu Oánh Ức thản nhiên đáp.
"Tiểu Ức, ha ha... Em ngây thơ quá”
"Vậy sao?"
"Nếu Tập đoàn Tiếu thị bị hủy diệt, em cảm thấy em có còn khả năng tự vệ không? Tôi có thể kể cho em nghe, hủy diệt Tiếu thị chỉ là bước đầu tiên, bước kế tiếp, tôi muốn em trở thành đồ chơi của tôi Nghiêm
Khoan hạ thấp giọng nói.
Tiếu Oánh Ức đang định nói mỉa, cho dù có chết thì anh cũng không chiếm được tôi đâu.
Nhưng lời còn chưa nói ra thì điện thoại di động của cô đã bị người ta giật mất, không cần nghĩ cô cũng biết đó là Diệp Thanh.
"Con mẹ nó mày nghĩ mình là ai hả? Tên khốn kiếp nhà mày còn dám uy hiếp vợ tao, có tin ông đây. đánh mày cho đời này mày khỏi tự chăm sóc bản thân không hả?" Diệp Thanh phẫn nộ mãng.
Cho dù lời nói vô cùng thô lỗ nhưng trong lòng Tiếu Oánh Ức lại cảm thấy ấm áp, dường như người đàn ông này cũng không phải là vô dụng, ít nhất sự. trân quý của anh với cô là chân thành.
"Diệp Thanh? Không ngờ rằng mày còn có thể nói chuyện, không bị câm nữa à?" Nghiêm Thiếu Khoan lạnh lùng hỏi.
"Tao là ông mày đây."
"Một thăng được đưa về ở rể như mày thì lấy đâu ra dũng khí vậy hả?” Nghiêm Thiếu Khoan trào phúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.