Chương 267: Biết điều chút
Phi Điểu Bất Tuyệt
21/05/2021
Lý Phàm và Cố Họa Y rời khỏi chợ hoa, cả hai đi dạo xung quanh một lúc cho đến khi thời gian cũng không còn sớm nữa sẽ bắt đầu vào buổi đấu giá, vì thế mới quay trở về khách sạn.
Vợ chồng Cố Thiệu Huy và Hoa Nhật Tâm ngồi trong đại sảnh khách sạn, trông thấy Lý Phàm và Cố Họa Y quay về, Vương Cẩn Mai giơ tay vẫy hai người lại.
Trông thấy Lý Phàm một thân không có tổn hại, cả người trên dưới đều không thấy chỗ nào bị thương, ánh mắt của Hoa Nhật Tâm trở nên nghi ngờ.
Đây là tình huống gì?
Chẳng lẽ Phùng Tử Tài không trừng trị Lý Phàm sao?
Hay là Lý Phàm đã cho Phùng Tử Tài…
Hoa Nhật Tâm lắc đầu, giả thiết này quá viễn tưởng. Lý Phàm nếu dám đả thương Phùng Tử Tài thì quả thật là coi trời bằng vung rồi, đây dù sao cũng là địa bà của Phùng Tử Tài, nếu Lý Phàm dám ra tay với Phùng Tử Tài vậy thì anh ta chắc chắn sẽ bị người của Phùng Tử Tài ở trên đường đánh chết.
Vậy thì, vì sao Lý Phàm lại không có vấn đề gì?
Trong đầu Hoa Nhật Tâm hiện lên hàng loạt dấu chấm hỏi.
Lúc này gọi điện thoại cho Phùng Tử Tài để hỏi thì chỉ sợ không phải lựa chọn tốt cho lắm, Hoa Nhật Tâm cân nhắc khi đến buổi đấu giá sẽ hỏi hắn ta.
Vương Cẩn Mai nghiêm mặt, mắt lạnh nhìn về hướng Lý Phàm đi đến.
“Hai người đi đâu, làm gì? Không biết yên ổn ở trong phòng đợi sao?” Vương Cẩn Mai tức giận nói.
“Mẹ, chúng con ở cùng nhau, đi dạo xung quanh gần đây thôi, cũng đâu làm chậm trễ thời gian chứ.”
“Hừ! Con đừng nói chuyện.”
Vương Cẩn Mai trừng mắt nhìn Lý Phàm, nổi cáu nói: “Cậu cả ngày từ sáng tới tối đều có chuyện phải làm, còn không ngại phiền phức mà dẫn theo Họa Y đi dạo xung quanh nữa à? Cậu đưa Họa Y ra ngoài thì có thể mua cho nó cái gì không?”
“Người khác dẫn theo vợ đi ra ngoài đều mua cho vợ một đống quần áo hàng hiệu, trang sức hàng hiệu, còn cậu? Cậu xem! Thứ người vô dụng phế vật như cậu dẫn Họa Y đi ra ngoài mua nổi thứ gì không? Tôi chưa bao giờ gặp phải loại đàn ông ông nào rác rưởi phế vật giống như cậu!”
Lý Phàm cúi đầu không lên tiếng, Hoa Nhật Tâm cười nói: “Dì à, dì đừng tức giận. Ngày mai cháu đưa Họa Y ra ngoài mua quần áo hiệu Chanel, Gucci, Prada, tất cả những thương hiệu Quốc tế hàng đầu cháu đều mua cho Họa Y.”
Vương Cẩn Mai lộ ra nụ cười mãn nguyện, nghĩ thầm bản thân đúng là đã không phí nước miếng, xem ra Hoa Nhật Tâm còn có mắt nhìn, so với cái thứ vô dụng Lý Phàm kia còn tốt hơn gấp nhiều lần.
Cố Họa Y lạnh mặt từ chối nói: “Không cần đâu, tôi không mặc quần áo hàng hiệu, anh mua cho tôi cũng không thích hợp.”
“Họa Y! Mắt của con đúng là có vấn đề mà! Còn bày đặt cái gì nữa đây? Ngày tháng tốt đẹp không muốn sống lại muốn sống cùng với một thứ rác rưởi vô dụng có phải không? Nhật Tâm nguyện ý mua đồ hiệu cho con dùng, vì sao con lại không cần? Ở cùng một tên Lý Phàm nghèo nàn này, cả đời của con đều bị cậu ta làm liên lụy mà thôi!”
Sắc mặt Hoa Nhật Tâm khẽ thay đổi trở nên hơi khó coi, cười gượng nói: “Họa Y không muốn cũng không sao, sau này có cơ hội cháu sẽ đưa Họa Y đến tuần lễ thời trang Quốc tế vào năm sau, đến lúc đó mua quần áo cũng được ạ.”
“Con nghe đi, tuần lễ thời trang Quốc tế! Con thử nghĩ xem đó là ngày nào? Đừng có ngốc thêm nữa, ngược lại nếu là Cố Bội Sam nghe thấy những lời này chỉ sợ ngay lập tức nó đã đồng ý rồi.”
Vương Cẩn Mai lấy Cố Bội Sam làm ví dụ.
“Con có cuộc sống của con, có Lý Phàm và Xuyến Xuyến là đủ rồi.”
Cố Họa Y trả lời.
Cố Thiệu Huy thở dài đứng lên nói: “Không còn sớm nữa, đi đến nơi đấu giá trước đi, chuyện của Họa Y vẫn còn nhiều thời gian, không cần vội.”
Cố Thiệu Huy vẫn luôn không để tâm đến chuyện nhà cửa, cũng không muốn xen vào quá nhiều, nhưng nếu có thể đổi lại một người con rể tốt hơn thì cũng không tệ, nhưng mà Cố Họa Y bướng bỉnh không muốn vậy thì Cố Thiệu Huy cũng không muốn ép buộc Cố Họa Y.
Vương Cẩn Mai hung hăng liếc xéo Lý Phàm, bất đắc dĩ nói: “Nhật Tâm, chúng ta đi.”
Hoa Nhật Tâm đưa mọi người đi ra bên ngoài, sau khi lên xe bắt đầu đi đến địa điểm đấu giá.
“Thành phố Kim Hải là nơi chuyên môn đấu giá, về phần này cũng làm rất chuyên nghiệp. Vì vậy có rất nhiều cuộc đấu giá về văn hóa vật phẩm trong nước đều lựa chọn nơi đấu giá là ở Kim Hải. Ở Kim Hải cũng có rất nhiều nhà đấu giá, người làm chủ lần đấu giá này là một người nổi tiếng có biệt danh Đại Vương Lục Kiến Bân.”
“Nhắc tới Lục Kiến Bân cũng là một nhân vật huyền thoại, ban đầu ông ta chỉ là một tên thu mua đồng nát, sau này lại nhờ vào việc thu mua đồng nát mà có được món đồ cổ đổi đời. Trở thành một vị tai to mặt lớn chuyên kinh doanh đồ cổ hai mươi năm trời, bây giờ còn trở thành ông trùm bán đấu giá hô mưa gọi gió.”
Hoa Nhật Tâm vừa lái xe, vừa nói chuyện phiếm cùng Cố Thiệu Huy. Biết Cố Thiệu Huy thích sưu tầm đồ cổ là ngọc, vì thế mà lấy chủ đề Cố Thiệu Huy hứng thú để nói chuyện.
“Lục Kiến Bân à, người này tôi biết. Năm đó khi còn ở chợ đồ cổ tôi nhìn thấy hắn từ xa. Khi đó ông ta đã là chuyên gia của một phương rồi, chúng tôi ở trong thành phố nhận cất giữ đồ cổ, không có người nào vượt qua được Lục Kiến Bân.”
“Hơn nữa bây giờ tôi còn nghe nói, Lục Kiến Bân được xem là người giàu nhất ở Kim Hải. Địa vị của ông ta ở Kim Hải rất cao, đoán chừng một người hành nghề lưu trữ đồ cổ mà trở thành người giàu có nhất cả một phương thì cũng chỉ có một vị là Lục Kiến Bân mà thôi.”
Cố Thiệu Huy vui vẻ nói chuyện cùng Hoa Nhật Tâm, còn Vương Cẩn Mai lôi kéo Cố Họa Y, vẫn luôn lẩm bẩm nói thầm khuyên nhủ cô ly dị với Lý Phàm.
Cố Họa Y không ngừng dùng ánh mắt để trấn an Lý Phàm, nhưng Lý Phàm chỉ lộ ra nụ cười nhạt.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng lại tại bãi đỗ xe của trung tâm đấu giá Kim Hải.
Trên bãi đỗ xe có không ít những chiếc xe hạng sang, chiếc xe BMV của Hoa Nhật Tâm đỗ bên cạnh những chiếc ô tô sang trọng này, trong nháy mắt nơi đây đã chật kín rồi.
Lỳ Phàm chờ mọi người xuống xe, đánh giá trung tâm đấu giá Kim Hải là một nơi xa hoa bài trí sang trọng.
Trung tâm đấu giá Kim Hải được xây dựng hoàn toàn dựa trên mô phỏng cung điện của hoàng cung. Nhìn qua đã thấy đây là nơi rộng lớn, mang vẻ cao cấp quyền quý, dưới ánh nắng chiều càng thấy rõ sự hào hoa lộng lẫy của nó.
“Nơi này là do Lục Kiến Bân một tay đầu tư xây dựng, chỉ riêng việc xây dựng trung tâm đấu giá này đã tiêu tốn hơn hai mươi mốt, hai mươi hai tỷ đồng rồi.” Hoa Nhật Tâm cười nói.
“Lý Phàm, kẻ phế vật như cậu thì nên biết chú ý lắng nghe. Tôi cũng không mong cậu có thể kiếm được hai mươi mốt hay hai mươi hai tỷ, một tháng cậu có thể kiếm được 1800 tỷ hay 2100 tỷ thì tôi lập tức đi thắp hương cúng rồi.” Vương Cẩn Mai nói lời cay nghiệt.
Lý Phàm cười, cúi đầu không nói chuyện.
“Một tháng để kiếm được 180 hay 210 triệu thì anh cần phải có trình độ học vấn, có mối quan hệ và bản lĩnh. Chứ không phải tùy tiện là có thể kiếm, nhưng chỉ sợ đến kiếp sau, Lý Phàm anh cũng không thể kiếm được một tháng 210 triệu đâu, 21 triệu thôi sợ là còn quá sức.”
Hoa Nhật Tâm không bỏ lỡ cơ hội coi thường Lý Phàm.
Theo Hoa Nhật Tâm thấy, Lý Phàm người này chỉ là hạng người chơi bời lêu lổng, cùng lắm cũng chỉ làm bảo vệ ăn không ngồi rồi đợi chết mà thôi, một tháng có thể kiếm được 9 triệu đã là quá sức rồi.
Cố Thiệu Huy không chờ đợi được nữa mà đi trước, trong lòng chỉ một mực nghĩ đến chuyện đấu giá ngọc thạch.
“Có triển lãm không? Tôi đi xem triển lãm trước.”
Cố Thiệu Huy vừa đi vừa nói.
Vương Cẩn Mai đảo mắt một vòng, nhìn Lý Phàm nói: “Phế vật, theo chúng ta đi xem triển lãm, lỡ như có chuyện gì còn cần cậu lao động tay chân đây.”
Chẳng qua Vương Cẩn Mai chỉ muốn tách Lý Phàm và Cố Họa Y ra, như vậy thì Hoa Nhật Tâm mới có cơ hội đi riêng cùng Cố Họa Y.
Cố Họa Y lập tức kéo tay Lý Phàm lại: “Mẹ, con và Lý Phàm sẽ đi cùng nhau.”
“Con! Con nha đầu này thật là!”
Vương Cẩn Mai tức giận giậm chân.
Hoa Nhật Tâm có hơi tiếc nuối, nhưng nghĩ đến việc phải tìm cơ hội để gặp được Phùng Tử Tài muốn Phùng Tử Tài giúp đỡ mình làm nhục Lý Phàm. Cũng muốn Cố Họa Y nhìn cho rõ mối nhân mạch quan hệ của mình mạnh đến cỡ nào.
“Dì à, dì cùng chú đi với nhau đi. chúng cháu không đi xem triển lãm.” Hoa Nhật Tâm cười nói.
“Nhật Tâm, nhờ cháu để ý chăm sóc cho Họa Y. Họ Lý phế vật kia, cậu biết điều chút.”
Vương Cẩn Mai cũng không có cách với Cố Họa Y, dặn dò một câu sau đó đuổi theo Cố Thiệu Huy.
Vợ chồng Cố Thiệu Huy và Hoa Nhật Tâm ngồi trong đại sảnh khách sạn, trông thấy Lý Phàm và Cố Họa Y quay về, Vương Cẩn Mai giơ tay vẫy hai người lại.
Trông thấy Lý Phàm một thân không có tổn hại, cả người trên dưới đều không thấy chỗ nào bị thương, ánh mắt của Hoa Nhật Tâm trở nên nghi ngờ.
Đây là tình huống gì?
Chẳng lẽ Phùng Tử Tài không trừng trị Lý Phàm sao?
Hay là Lý Phàm đã cho Phùng Tử Tài…
Hoa Nhật Tâm lắc đầu, giả thiết này quá viễn tưởng. Lý Phàm nếu dám đả thương Phùng Tử Tài thì quả thật là coi trời bằng vung rồi, đây dù sao cũng là địa bà của Phùng Tử Tài, nếu Lý Phàm dám ra tay với Phùng Tử Tài vậy thì anh ta chắc chắn sẽ bị người của Phùng Tử Tài ở trên đường đánh chết.
Vậy thì, vì sao Lý Phàm lại không có vấn đề gì?
Trong đầu Hoa Nhật Tâm hiện lên hàng loạt dấu chấm hỏi.
Lúc này gọi điện thoại cho Phùng Tử Tài để hỏi thì chỉ sợ không phải lựa chọn tốt cho lắm, Hoa Nhật Tâm cân nhắc khi đến buổi đấu giá sẽ hỏi hắn ta.
Vương Cẩn Mai nghiêm mặt, mắt lạnh nhìn về hướng Lý Phàm đi đến.
“Hai người đi đâu, làm gì? Không biết yên ổn ở trong phòng đợi sao?” Vương Cẩn Mai tức giận nói.
“Mẹ, chúng con ở cùng nhau, đi dạo xung quanh gần đây thôi, cũng đâu làm chậm trễ thời gian chứ.”
“Hừ! Con đừng nói chuyện.”
Vương Cẩn Mai trừng mắt nhìn Lý Phàm, nổi cáu nói: “Cậu cả ngày từ sáng tới tối đều có chuyện phải làm, còn không ngại phiền phức mà dẫn theo Họa Y đi dạo xung quanh nữa à? Cậu đưa Họa Y ra ngoài thì có thể mua cho nó cái gì không?”
“Người khác dẫn theo vợ đi ra ngoài đều mua cho vợ một đống quần áo hàng hiệu, trang sức hàng hiệu, còn cậu? Cậu xem! Thứ người vô dụng phế vật như cậu dẫn Họa Y đi ra ngoài mua nổi thứ gì không? Tôi chưa bao giờ gặp phải loại đàn ông ông nào rác rưởi phế vật giống như cậu!”
Lý Phàm cúi đầu không lên tiếng, Hoa Nhật Tâm cười nói: “Dì à, dì đừng tức giận. Ngày mai cháu đưa Họa Y ra ngoài mua quần áo hiệu Chanel, Gucci, Prada, tất cả những thương hiệu Quốc tế hàng đầu cháu đều mua cho Họa Y.”
Vương Cẩn Mai lộ ra nụ cười mãn nguyện, nghĩ thầm bản thân đúng là đã không phí nước miếng, xem ra Hoa Nhật Tâm còn có mắt nhìn, so với cái thứ vô dụng Lý Phàm kia còn tốt hơn gấp nhiều lần.
Cố Họa Y lạnh mặt từ chối nói: “Không cần đâu, tôi không mặc quần áo hàng hiệu, anh mua cho tôi cũng không thích hợp.”
“Họa Y! Mắt của con đúng là có vấn đề mà! Còn bày đặt cái gì nữa đây? Ngày tháng tốt đẹp không muốn sống lại muốn sống cùng với một thứ rác rưởi vô dụng có phải không? Nhật Tâm nguyện ý mua đồ hiệu cho con dùng, vì sao con lại không cần? Ở cùng một tên Lý Phàm nghèo nàn này, cả đời của con đều bị cậu ta làm liên lụy mà thôi!”
Sắc mặt Hoa Nhật Tâm khẽ thay đổi trở nên hơi khó coi, cười gượng nói: “Họa Y không muốn cũng không sao, sau này có cơ hội cháu sẽ đưa Họa Y đến tuần lễ thời trang Quốc tế vào năm sau, đến lúc đó mua quần áo cũng được ạ.”
“Con nghe đi, tuần lễ thời trang Quốc tế! Con thử nghĩ xem đó là ngày nào? Đừng có ngốc thêm nữa, ngược lại nếu là Cố Bội Sam nghe thấy những lời này chỉ sợ ngay lập tức nó đã đồng ý rồi.”
Vương Cẩn Mai lấy Cố Bội Sam làm ví dụ.
“Con có cuộc sống của con, có Lý Phàm và Xuyến Xuyến là đủ rồi.”
Cố Họa Y trả lời.
Cố Thiệu Huy thở dài đứng lên nói: “Không còn sớm nữa, đi đến nơi đấu giá trước đi, chuyện của Họa Y vẫn còn nhiều thời gian, không cần vội.”
Cố Thiệu Huy vẫn luôn không để tâm đến chuyện nhà cửa, cũng không muốn xen vào quá nhiều, nhưng nếu có thể đổi lại một người con rể tốt hơn thì cũng không tệ, nhưng mà Cố Họa Y bướng bỉnh không muốn vậy thì Cố Thiệu Huy cũng không muốn ép buộc Cố Họa Y.
Vương Cẩn Mai hung hăng liếc xéo Lý Phàm, bất đắc dĩ nói: “Nhật Tâm, chúng ta đi.”
Hoa Nhật Tâm đưa mọi người đi ra bên ngoài, sau khi lên xe bắt đầu đi đến địa điểm đấu giá.
“Thành phố Kim Hải là nơi chuyên môn đấu giá, về phần này cũng làm rất chuyên nghiệp. Vì vậy có rất nhiều cuộc đấu giá về văn hóa vật phẩm trong nước đều lựa chọn nơi đấu giá là ở Kim Hải. Ở Kim Hải cũng có rất nhiều nhà đấu giá, người làm chủ lần đấu giá này là một người nổi tiếng có biệt danh Đại Vương Lục Kiến Bân.”
“Nhắc tới Lục Kiến Bân cũng là một nhân vật huyền thoại, ban đầu ông ta chỉ là một tên thu mua đồng nát, sau này lại nhờ vào việc thu mua đồng nát mà có được món đồ cổ đổi đời. Trở thành một vị tai to mặt lớn chuyên kinh doanh đồ cổ hai mươi năm trời, bây giờ còn trở thành ông trùm bán đấu giá hô mưa gọi gió.”
Hoa Nhật Tâm vừa lái xe, vừa nói chuyện phiếm cùng Cố Thiệu Huy. Biết Cố Thiệu Huy thích sưu tầm đồ cổ là ngọc, vì thế mà lấy chủ đề Cố Thiệu Huy hứng thú để nói chuyện.
“Lục Kiến Bân à, người này tôi biết. Năm đó khi còn ở chợ đồ cổ tôi nhìn thấy hắn từ xa. Khi đó ông ta đã là chuyên gia của một phương rồi, chúng tôi ở trong thành phố nhận cất giữ đồ cổ, không có người nào vượt qua được Lục Kiến Bân.”
“Hơn nữa bây giờ tôi còn nghe nói, Lục Kiến Bân được xem là người giàu nhất ở Kim Hải. Địa vị của ông ta ở Kim Hải rất cao, đoán chừng một người hành nghề lưu trữ đồ cổ mà trở thành người giàu có nhất cả một phương thì cũng chỉ có một vị là Lục Kiến Bân mà thôi.”
Cố Thiệu Huy vui vẻ nói chuyện cùng Hoa Nhật Tâm, còn Vương Cẩn Mai lôi kéo Cố Họa Y, vẫn luôn lẩm bẩm nói thầm khuyên nhủ cô ly dị với Lý Phàm.
Cố Họa Y không ngừng dùng ánh mắt để trấn an Lý Phàm, nhưng Lý Phàm chỉ lộ ra nụ cười nhạt.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng lại tại bãi đỗ xe của trung tâm đấu giá Kim Hải.
Trên bãi đỗ xe có không ít những chiếc xe hạng sang, chiếc xe BMV của Hoa Nhật Tâm đỗ bên cạnh những chiếc ô tô sang trọng này, trong nháy mắt nơi đây đã chật kín rồi.
Lỳ Phàm chờ mọi người xuống xe, đánh giá trung tâm đấu giá Kim Hải là một nơi xa hoa bài trí sang trọng.
Trung tâm đấu giá Kim Hải được xây dựng hoàn toàn dựa trên mô phỏng cung điện của hoàng cung. Nhìn qua đã thấy đây là nơi rộng lớn, mang vẻ cao cấp quyền quý, dưới ánh nắng chiều càng thấy rõ sự hào hoa lộng lẫy của nó.
“Nơi này là do Lục Kiến Bân một tay đầu tư xây dựng, chỉ riêng việc xây dựng trung tâm đấu giá này đã tiêu tốn hơn hai mươi mốt, hai mươi hai tỷ đồng rồi.” Hoa Nhật Tâm cười nói.
“Lý Phàm, kẻ phế vật như cậu thì nên biết chú ý lắng nghe. Tôi cũng không mong cậu có thể kiếm được hai mươi mốt hay hai mươi hai tỷ, một tháng cậu có thể kiếm được 1800 tỷ hay 2100 tỷ thì tôi lập tức đi thắp hương cúng rồi.” Vương Cẩn Mai nói lời cay nghiệt.
Lý Phàm cười, cúi đầu không nói chuyện.
“Một tháng để kiếm được 180 hay 210 triệu thì anh cần phải có trình độ học vấn, có mối quan hệ và bản lĩnh. Chứ không phải tùy tiện là có thể kiếm, nhưng chỉ sợ đến kiếp sau, Lý Phàm anh cũng không thể kiếm được một tháng 210 triệu đâu, 21 triệu thôi sợ là còn quá sức.”
Hoa Nhật Tâm không bỏ lỡ cơ hội coi thường Lý Phàm.
Theo Hoa Nhật Tâm thấy, Lý Phàm người này chỉ là hạng người chơi bời lêu lổng, cùng lắm cũng chỉ làm bảo vệ ăn không ngồi rồi đợi chết mà thôi, một tháng có thể kiếm được 9 triệu đã là quá sức rồi.
Cố Thiệu Huy không chờ đợi được nữa mà đi trước, trong lòng chỉ một mực nghĩ đến chuyện đấu giá ngọc thạch.
“Có triển lãm không? Tôi đi xem triển lãm trước.”
Cố Thiệu Huy vừa đi vừa nói.
Vương Cẩn Mai đảo mắt một vòng, nhìn Lý Phàm nói: “Phế vật, theo chúng ta đi xem triển lãm, lỡ như có chuyện gì còn cần cậu lao động tay chân đây.”
Chẳng qua Vương Cẩn Mai chỉ muốn tách Lý Phàm và Cố Họa Y ra, như vậy thì Hoa Nhật Tâm mới có cơ hội đi riêng cùng Cố Họa Y.
Cố Họa Y lập tức kéo tay Lý Phàm lại: “Mẹ, con và Lý Phàm sẽ đi cùng nhau.”
“Con! Con nha đầu này thật là!”
Vương Cẩn Mai tức giận giậm chân.
Hoa Nhật Tâm có hơi tiếc nuối, nhưng nghĩ đến việc phải tìm cơ hội để gặp được Phùng Tử Tài muốn Phùng Tử Tài giúp đỡ mình làm nhục Lý Phàm. Cũng muốn Cố Họa Y nhìn cho rõ mối nhân mạch quan hệ của mình mạnh đến cỡ nào.
“Dì à, dì cùng chú đi với nhau đi. chúng cháu không đi xem triển lãm.” Hoa Nhật Tâm cười nói.
“Nhật Tâm, nhờ cháu để ý chăm sóc cho Họa Y. Họ Lý phế vật kia, cậu biết điều chút.”
Vương Cẩn Mai cũng không có cách với Cố Họa Y, dặn dò một câu sau đó đuổi theo Cố Thiệu Huy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.