Chương 719: Bom trong chuyển phát nhanh
Phi Điểu Bất Tuyệt
19/08/2021
Trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Họa Vân Y.
Lý Phàm và Cố Họa Y đang cùng mở túi, phân kiểm thuốc lâu đời ở bên trong, đây đều là thuốc do mấy thôn dân mang tới xin lỗi nhận sai hôm qua.
“Bên trong thật sự là dược liệu tốt, nhưng tiếc là số lượng quá ít, chỉ có thể tạm thời cất giữ.” Có Họa Y’ hơi tiếc nuối nói.
Đúng lúc này thư ký Giang Lan của Cố Họa Y đi vào, tay cầm một hộp chuyền phát nhanh.
“Chủ tịch, có đồ chuyển phát nhanh của cô, tôi sẽ để trên bàn, cô có cần tôi mở ra giúp cô không?” Giang Lan ân cần hỏi.
“Không cần đâu, tự tôi mở là được.”
Cố Họa Y đứng dậy đi tới trước bàn, cầm kéo trên bàn lên, định mở chiếc hộp chuyển phát nhanh.
Lý Phàm bỗng sải bước đi tới, vươn tay đè cây kéo trong tay Cố Họa Y.
“Sao thế?” Cố Họa Y nghiêng đầu nhìn Lý Phàm, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Lý Phàm xoay cổ tay, cầm lấy cây kéo trong tay Có Họa Y.
“Anh cảm thầy hộp chuyền phát nhanh này hơi bất thường, chiếc hộp cỡ này có thể đặt vừa chất nỗ cao cấp đủ để nỗ tung văn phòng trong tích tắc.”
Giang Lan nghe Lý Phàm nói thế thì nhất thời cảm thấy ớn lạnh khắp người: “Anh Lý, anh xem phim nhiều quá rồi đúng không, tôi thấy chiếc hộp chuyển phát nhanh này rất bình thường.”
Lý Phàm phót lờ Giang Lan, rồi cúi đầu quan sát tỉ mỉ chiếc hộp trên bàn: “Hai người nhìn chỗ niêm phong trên chiếc hộp đi, có chú ý đến hai vết lồi ở đây không?
Đây là cảm biến điện tử, một khi cảm nhận được nắp hộp mở ra sẽ tạo ra dòng điện truyền đến thiết bị kích nổ trong hộp, hai người lại nhìn khe hở bên hông hộp đi.
Trên băng dính có một lượng rất nhỏ bột màu xám, đây là bột chất nỗ cao cấp, nên hai điều này đã đủ chứng minh, đây thật sự là một quả bom chuyền phát nhanh.”
Sau khi nghe Lý Phàm chỉ bảo, Cố Họa Y và Giang Lan đã nhìn hộp chuyển phát nhanh bằng ánh mắt đầy sợ hãi.
Cả người Giang Lan khẽ run lên, không khỏi lùi về sau hai bước: “Anh nói thật không? Chủ tịch, nếu không thì chúng ta mau báo cảnh sát đi, để họ cử chuyên gia gỡ bom tới xem thử.”
Trong lòng Cố Họa Y cũng mắt bình tĩnh, hơi thở hơi gấp gáp, ngực cực kỳ phập phòng: “Lý Phàm, anh làm được không? Hay để em báo cảnh sát đi, để họ cử chuyên gia tới gỡ quả bom chuyển phát nhanh này.
Lý Phàm nhún vai, lộ vẻ mặt khinh thường nói: “Máy đồ chơi trẻ con này rất dễ giải quyết, trước đây anh còn từng xem mấy thứ này là đồ chơi.”
Dứt lời, cây kéo trong tay Lý Phàm đã cắm vào trong băng dính.
Cây kéo di chuyển khéo léo dọc theo khe hở hộp chuyền phát nhanh, Có Họa Y và Giang Lan đều nín thở, mở to mắt nhìn chằm chằm động tác tay của Lý Phàm.
“Hộp bom này quá đơn giản, 80% là chế tạo ra để thăm dò năng lực vệ sĩ bên cạnh em, nên manh mối đối phương để lại rất rõ ràng, đây là lời cảnh cáo, cũng có thể xem là tối hậu thư, anh thấy có mấy người không thể nhẫn nại được rồi.”
Lý Phàm hành động rất nhanh, nháy mắt đã cắt đứt dây kết nối của cảm biến.
Cắt xong Lý Phàm đặt kéo xuống bàn, khẽ cười với Cố Họa Y: “Em có muốn đập hộp không? Nghe nói lúc đập hộp tâm trạng sẽ rất vui vẻ.”
Cố Họa Y lườm Lý Phàm, rồi từ tốn lắc đầu, giờ cô chẳng còn tâm trạng để cười đùa nữa.
Lý Phàm lưu loát mở hộp ra, bên trong đặt một túi kín màu đen, mà thiết bị kích nỗ đang nằm trên đó.
Trên thiết bị kích nỗ hiện lên chữ số 1 Ả Rập, đang không ngừng nhấp nháy ánh sáng màu đỏ.
Giang Lan nhìn thấy thiết bị kích nỗ, thì cả người run lẫy bẩy, sợ hãi lùi đến bên tường mới ngừng bước.
Cố Họa Y cũng bị dọa sợ đến ngây ngốc, lúc nãy cô vẫn còn may, cảm thấy Lý Phàm đang đoán bừa, nhưng giờ sự thật đã chứng minh, những gì anh nói đều hoàn toàn chính xác.
Sau một hồi kinh ngạc, Cố Họa Y đã thay đổi ánh nhìn về Lý Phàm, bắt đầu ngẫm nghĩ câu nói lúc nãy của anh.
Lý Phàm cầm kéo lên, dứt khoát cắt dây kết nối giữa thiết bị kích nỗ và thuốc nỗ.
“Được rồi, anh đã xử lý xong thiết bị kích nổ rồi, hay chúng ta gỡ bom ra xem, bên trong có thứ gì không?”
Lý Phàm lấy thiết bị kích nổ ra đặt trên bàn, rồi cầm kéo, cẩn thận cắt dọc mép xung quanh túi kín.
Sau khi mở túi kín, Lý Phàm đỗ hết thuốc nỗ trong túi vào hộp chuyển phát nhanh, bột màu xám rải khắp hộp, lộ ra một tờ giấy trắng ở bên trong.
“Quả nhiên anh đoán không sai, thật sự có bắt ngờ này.” Lý Phàm cầm tờ giấy trắng đó lên khẽ vung vảy.
Tờ giấy phát ra tiếng vang lanh lảnh, làm Lý Phàm cảm thấy hơi quen thuộc.
Cố Họa Y thấy tờ giấy đã bị Lý Phàm cầm lên, thì trong lòng không khỏi căng thẳng, cảm giác bất an nhất thời chiếm giữ nội tâm, không nhịn được hỏi: “Trên tờ giấy viết gì thế?”
Lý Phàm mở tờ giấy gấp ra, đọc dòng chữ được cắt dán trên giấy.
“Trò chơi bắt đầu, thời gian tử vong đếm ngược trong vòng 24 tiếng, sau đó tôi sẽ bắt đầu hành động, lúc đây cô sẽ là một cỗ thi thể.”
Lý Phàm đọc xong, thì đặt tờ giấy xuống bàn, rồi đẩy tới trước mặt Cố Họa Y.
Cố Họa Y đọc xong nội dung trên tờ giấy thì sắc mặt càng trắng bệch, cả người đang khẽ run lên, không biết là vì bị dọa sợ, hay vì tức giận.
“Đối thủ rất thú vị, xem ra tên này vô cùng kiêu ngạo.” Lý Phàm nhận xét đối thủ đã gửi thư khủng bó.
Cố Họa Y ổn định cảm xúc, kiềm nén sự sợ hãi trong lòng hỏi: “Anh thầy thế nào?”
“Chúng ta đã có manh mối, nhưng người đe dọa chỉ là sát thủ, chúng ta phải tìm cho ra người đứng phía sau, mới có thể giải trừ toàn bộ nguy hiểm, anh thật sự muốn biết là ai to gan đến thế?”
Trong lòng Lý Phàm đã đoán ra mấy người, nhưng gần đây có rất nhiều người muốn nhắm vào anh, nên anh không chắc là ai.
Có lẽ là nhà họ Chân của Chân Trát Nam, hoặc Đại Long Vương thẹn quá hóa giận, rồi Trương Đức Võ, hay cũng có thể là Long Hậu.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, Lý Phàm nhìn Cố Họa Y bằng ánh mắt em cứ yên tâm, rồi cầm tờ giấy lên.
“Em làm việc tiếp đi, để anh đi điều tra thứ này.”
“Vậy anh cần thận một chút, có chuyện gì thì tốt nhất nên báo cảnh sát.” Cố Họa Y căn dặn.
Lý Phàm sải bước rời khỏi văn phòng, lúc đi vào thang máy thì điện thoại đổ chuông, anh khẽ nhíu mày nhìn dãy số lạ trên màn hình.
Chẳng lẽ là cuộc gọi lừa đảo? Hoặc chào hàng?
Lý Phàm nhắn nút nghe rồi áp điện thoại vào tai, lạnh lùng nói: “A lô, đây là trung tâm marketing chống lừa đảo, số điện thoại của các bạn đã bị khóa, mong bạn mau đi đầu thú.”
“Phụt, ha ha ha.”
Trong điện thoại vang lên tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc, nghe rất thoải mái, nghe tháy tiếng cười này, Lý Phàm không khỏi gượng cười.
“Trần Hiểu Đồng, cô đang giở trò quỷ gì vậy, tôi đang bận làm việc đấy?”
Lý Phàm và Cố Họa Y đang cùng mở túi, phân kiểm thuốc lâu đời ở bên trong, đây đều là thuốc do mấy thôn dân mang tới xin lỗi nhận sai hôm qua.
“Bên trong thật sự là dược liệu tốt, nhưng tiếc là số lượng quá ít, chỉ có thể tạm thời cất giữ.” Có Họa Y’ hơi tiếc nuối nói.
Đúng lúc này thư ký Giang Lan của Cố Họa Y đi vào, tay cầm một hộp chuyền phát nhanh.
“Chủ tịch, có đồ chuyển phát nhanh của cô, tôi sẽ để trên bàn, cô có cần tôi mở ra giúp cô không?” Giang Lan ân cần hỏi.
“Không cần đâu, tự tôi mở là được.”
Cố Họa Y đứng dậy đi tới trước bàn, cầm kéo trên bàn lên, định mở chiếc hộp chuyển phát nhanh.
Lý Phàm bỗng sải bước đi tới, vươn tay đè cây kéo trong tay Cố Họa Y.
“Sao thế?” Cố Họa Y nghiêng đầu nhìn Lý Phàm, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Lý Phàm xoay cổ tay, cầm lấy cây kéo trong tay Có Họa Y.
“Anh cảm thầy hộp chuyền phát nhanh này hơi bất thường, chiếc hộp cỡ này có thể đặt vừa chất nỗ cao cấp đủ để nỗ tung văn phòng trong tích tắc.”
Giang Lan nghe Lý Phàm nói thế thì nhất thời cảm thấy ớn lạnh khắp người: “Anh Lý, anh xem phim nhiều quá rồi đúng không, tôi thấy chiếc hộp chuyển phát nhanh này rất bình thường.”
Lý Phàm phót lờ Giang Lan, rồi cúi đầu quan sát tỉ mỉ chiếc hộp trên bàn: “Hai người nhìn chỗ niêm phong trên chiếc hộp đi, có chú ý đến hai vết lồi ở đây không?
Đây là cảm biến điện tử, một khi cảm nhận được nắp hộp mở ra sẽ tạo ra dòng điện truyền đến thiết bị kích nổ trong hộp, hai người lại nhìn khe hở bên hông hộp đi.
Trên băng dính có một lượng rất nhỏ bột màu xám, đây là bột chất nỗ cao cấp, nên hai điều này đã đủ chứng minh, đây thật sự là một quả bom chuyền phát nhanh.”
Sau khi nghe Lý Phàm chỉ bảo, Cố Họa Y và Giang Lan đã nhìn hộp chuyển phát nhanh bằng ánh mắt đầy sợ hãi.
Cả người Giang Lan khẽ run lên, không khỏi lùi về sau hai bước: “Anh nói thật không? Chủ tịch, nếu không thì chúng ta mau báo cảnh sát đi, để họ cử chuyên gia gỡ bom tới xem thử.”
Trong lòng Cố Họa Y cũng mắt bình tĩnh, hơi thở hơi gấp gáp, ngực cực kỳ phập phòng: “Lý Phàm, anh làm được không? Hay để em báo cảnh sát đi, để họ cử chuyên gia tới gỡ quả bom chuyển phát nhanh này.
Lý Phàm nhún vai, lộ vẻ mặt khinh thường nói: “Máy đồ chơi trẻ con này rất dễ giải quyết, trước đây anh còn từng xem mấy thứ này là đồ chơi.”
Dứt lời, cây kéo trong tay Lý Phàm đã cắm vào trong băng dính.
Cây kéo di chuyển khéo léo dọc theo khe hở hộp chuyền phát nhanh, Có Họa Y và Giang Lan đều nín thở, mở to mắt nhìn chằm chằm động tác tay của Lý Phàm.
“Hộp bom này quá đơn giản, 80% là chế tạo ra để thăm dò năng lực vệ sĩ bên cạnh em, nên manh mối đối phương để lại rất rõ ràng, đây là lời cảnh cáo, cũng có thể xem là tối hậu thư, anh thấy có mấy người không thể nhẫn nại được rồi.”
Lý Phàm hành động rất nhanh, nháy mắt đã cắt đứt dây kết nối của cảm biến.
Cắt xong Lý Phàm đặt kéo xuống bàn, khẽ cười với Cố Họa Y: “Em có muốn đập hộp không? Nghe nói lúc đập hộp tâm trạng sẽ rất vui vẻ.”
Cố Họa Y lườm Lý Phàm, rồi từ tốn lắc đầu, giờ cô chẳng còn tâm trạng để cười đùa nữa.
Lý Phàm lưu loát mở hộp ra, bên trong đặt một túi kín màu đen, mà thiết bị kích nỗ đang nằm trên đó.
Trên thiết bị kích nỗ hiện lên chữ số 1 Ả Rập, đang không ngừng nhấp nháy ánh sáng màu đỏ.
Giang Lan nhìn thấy thiết bị kích nỗ, thì cả người run lẫy bẩy, sợ hãi lùi đến bên tường mới ngừng bước.
Cố Họa Y cũng bị dọa sợ đến ngây ngốc, lúc nãy cô vẫn còn may, cảm thấy Lý Phàm đang đoán bừa, nhưng giờ sự thật đã chứng minh, những gì anh nói đều hoàn toàn chính xác.
Sau một hồi kinh ngạc, Cố Họa Y đã thay đổi ánh nhìn về Lý Phàm, bắt đầu ngẫm nghĩ câu nói lúc nãy của anh.
Lý Phàm cầm kéo lên, dứt khoát cắt dây kết nối giữa thiết bị kích nỗ và thuốc nỗ.
“Được rồi, anh đã xử lý xong thiết bị kích nổ rồi, hay chúng ta gỡ bom ra xem, bên trong có thứ gì không?”
Lý Phàm lấy thiết bị kích nổ ra đặt trên bàn, rồi cầm kéo, cẩn thận cắt dọc mép xung quanh túi kín.
Sau khi mở túi kín, Lý Phàm đỗ hết thuốc nỗ trong túi vào hộp chuyển phát nhanh, bột màu xám rải khắp hộp, lộ ra một tờ giấy trắng ở bên trong.
“Quả nhiên anh đoán không sai, thật sự có bắt ngờ này.” Lý Phàm cầm tờ giấy trắng đó lên khẽ vung vảy.
Tờ giấy phát ra tiếng vang lanh lảnh, làm Lý Phàm cảm thấy hơi quen thuộc.
Cố Họa Y thấy tờ giấy đã bị Lý Phàm cầm lên, thì trong lòng không khỏi căng thẳng, cảm giác bất an nhất thời chiếm giữ nội tâm, không nhịn được hỏi: “Trên tờ giấy viết gì thế?”
Lý Phàm mở tờ giấy gấp ra, đọc dòng chữ được cắt dán trên giấy.
“Trò chơi bắt đầu, thời gian tử vong đếm ngược trong vòng 24 tiếng, sau đó tôi sẽ bắt đầu hành động, lúc đây cô sẽ là một cỗ thi thể.”
Lý Phàm đọc xong, thì đặt tờ giấy xuống bàn, rồi đẩy tới trước mặt Cố Họa Y.
Cố Họa Y đọc xong nội dung trên tờ giấy thì sắc mặt càng trắng bệch, cả người đang khẽ run lên, không biết là vì bị dọa sợ, hay vì tức giận.
“Đối thủ rất thú vị, xem ra tên này vô cùng kiêu ngạo.” Lý Phàm nhận xét đối thủ đã gửi thư khủng bó.
Cố Họa Y ổn định cảm xúc, kiềm nén sự sợ hãi trong lòng hỏi: “Anh thầy thế nào?”
“Chúng ta đã có manh mối, nhưng người đe dọa chỉ là sát thủ, chúng ta phải tìm cho ra người đứng phía sau, mới có thể giải trừ toàn bộ nguy hiểm, anh thật sự muốn biết là ai to gan đến thế?”
Trong lòng Lý Phàm đã đoán ra mấy người, nhưng gần đây có rất nhiều người muốn nhắm vào anh, nên anh không chắc là ai.
Có lẽ là nhà họ Chân của Chân Trát Nam, hoặc Đại Long Vương thẹn quá hóa giận, rồi Trương Đức Võ, hay cũng có thể là Long Hậu.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, Lý Phàm nhìn Cố Họa Y bằng ánh mắt em cứ yên tâm, rồi cầm tờ giấy lên.
“Em làm việc tiếp đi, để anh đi điều tra thứ này.”
“Vậy anh cần thận một chút, có chuyện gì thì tốt nhất nên báo cảnh sát.” Cố Họa Y căn dặn.
Lý Phàm sải bước rời khỏi văn phòng, lúc đi vào thang máy thì điện thoại đổ chuông, anh khẽ nhíu mày nhìn dãy số lạ trên màn hình.
Chẳng lẽ là cuộc gọi lừa đảo? Hoặc chào hàng?
Lý Phàm nhắn nút nghe rồi áp điện thoại vào tai, lạnh lùng nói: “A lô, đây là trung tâm marketing chống lừa đảo, số điện thoại của các bạn đã bị khóa, mong bạn mau đi đầu thú.”
“Phụt, ha ha ha.”
Trong điện thoại vang lên tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc, nghe rất thoải mái, nghe tháy tiếng cười này, Lý Phàm không khỏi gượng cười.
“Trần Hiểu Đồng, cô đang giở trò quỷ gì vậy, tôi đang bận làm việc đấy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.