Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 660: Cậu là chủ nhân của tôi

Phi Điểu Bất Tuyệt

07/08/2021

Đau đớn, cảm giác đau đớn dữ dội tràn ngập khắp cơ thể Công Tôn Quân, đặc biệt là cảm giác đau đớn ở chỗ giữa háng, càng làm Công Tôn Quân có cảm giác sắp chết.

Trong giây lát, mặt trước của bộ áo dài Công Tôn Quân đang mặc lập tức bị máu nhuộm đỏ, đỏ tươi như máu.

“Đau, đau quái”

Công Tôn Quân nhăn mặt rên rỉ, cơ thể từ từ quỳ rạp xuống.

Đám bếp trưởng đứng nhìn trợn tròn mắt, không ngờ một cái dĩa lại có lực sát thương mạnh đến thế, đó chỉ là một cái dĩa xương bình thường thôi.

“Thiếu, thiếu chủ, anh, anh thế nào rồi? Nếu không chúng tôi đưa anh đến bệnh viện trước đi.”

Bếp trưởng hoảng loạn nói.

Công Tôn Quân nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt đầy oán hận: “Anh, rốt cuộc anh là ail Sao, sao anh lại mạnh đến thế.”

“Tôi chỉ là một người bình thường, chỉ muốn dạy anh làm người phải biết khiêm tốn, giả ngầu sẽ bị dĩa đập vào mặt.” Lý Phàm cười tủm tỉm nói.

Trong lòng Công Tôn Quân vô cùng đau khổ, chuẩn bị lâu như thế, chỉ chờ ngày hôm nay nỗi tiếng, nhưng kết quả lại là bị mắt mặt.

Hình như từ khi gặp phải Lý Phàm đến giờ, cuộc sống của Công Tôn Quân chưa bao giờ trôi chảy nữa.

“Anh, chờ đó!”

Hung ác nói một câu, Công Tôn Quân đang định bảo đầu bếp dẫn anh đi, đột nhiên vang lên tiếng xe bị đụng trúng.

Đám Lý Phàm cùng nhau nhìn ra ngoài cửa biệt thự, chỉ thấy một chiếc Land Rover đâm thẳng vào chiếc xe của Công Tôn Quân, xe của Công Tôn Quân bị đâm đến biến dạng.

“Khốn nạn! Ai dám tông vào xe của tôi hả?”

Công Tôn Quân tức giận quát.

Trong tiếng quát của Công Tôn Quân, Bát Gia dẫn theo một đám người leo xuống xe, bước vào trong sân.

“Bát Gia? Sao Bát Gia lại đến đây, ông đến đúng lúc lắm, xử lý tên Lý Phàm này giúp tôi đi!”

Công Tôn Quân hô to, giống như gặp được cứu tỉnh.



Bát Gia cười tủm tỉm đi đến trước mặt Công Tôn Quân, sau đó há miệng phun nước bọt lên mặt Công Tôn Quân.

“Phi! Cái thằng rùa đen nhà cậu cũng dám kiếm chuyện ở tiệc tân gia của cậu Lý, đúng là ăn gan hùm mật báo mài”

“Bát Gia, ông có ý gì đây hả? Không phải lúc trước chúng ta đã nói… AI”

Không đợi Công Tôn Quân nói xong, Bát Gia nâng chân đạp mạnh lên mặt Công Tôn Quân, đạp đến Công Tôn Quân kêu la um sùm.

“Đúng là quá nể mặt cậu rồi, đến lúc này còn cứng đầu không chịu nhận lỗi! Người đâu, dạy dỗ đám người Công Tôn Quân một trận ra trò cho tôi!”

Sau khi Bát Gia hô xong, đám đàn em đi theo Bát Gia đến đều rối rít móc gậy gộc ra, bắt đầu đánh đập đám người Công Tôn Quân.

Bát Gia nhìn thoáng qua Công Tôn Quân đang bị đánh hội đồng, chạy đến bên cạnh Lý Phàm.

Khom người, cười nịnh nọt, Bát Gia giống như một người hầu nói: “Cậu Lý, thằng Bát tôi đến chậm, để cậu hoảng sợ, đây là lỗi của tôi.”

Lý Phàm liếc nhìn Bát Gia, lạnh lùng nói: “Chỉ sợ không phải đơn giản như thế, có phải ông thấy tôi rất ngu không?”

“Không, không có, sao tôi dám cảm thấy cậu ngu chứ, xin cậu Lý tha tội cho tôi, vì tôi muốn biết cậu ta định làm gì nên mới cố ý lá mặt lá trái với cậu ta thôi.”

Bát Gia giả vờ như rất đáng thương, cố gắng cầu xin Lý Phàm tha thứ.

Lý Phàm hừ lạnh, chỉ đám Công Tôn Quân nói: “Mang bọn họ đi xử lý hết đi, đánh chết người trong sân của tôi thì không may mắn lắm.”

“Được được, tôi lập tức xử lý ngay.”

Bát Gia lập tức đứng thẳng lưng, la to bảo đàn em kéo đám Công Tôn Quân đi.

Không lâu sau, đám người Công Tôn Quân bị đánh đến thoi thóp bị kéo đi hết, Bát Gia tiếp tục cúi người nịnh nọt nói: “Tôi đoán có lẽ sẽ xảy ra chuyện, cho nên chuẩn bị rất nhiều món quà nhỏ, chờ lát nữa cậu Lý có thể tặng cho khách khứa và bạn bè để an ủi.”

Lý Phàm nhẹ nhàng gật đầu, lạnh nhạt nói: “Vậy ông phụ trách công việc tiễn khách đi, đưa khách khứa đến bệnh viện kiểm tra cơ thể, trấn an cảm xúc của bọn họ, nếu như có ai cảm thấy khó chịu thì tôi sẽ hỏi tội ông.”

“Cậu cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ xử lý gọn gàng mọi việc, tuyệt đối sẽ không để ai nói xấu cậu dù chỉ một câu.”

“Đi đi.”

Lý Phàm quơ tay, để Bát Gia xử lý chuyện khách khứa.



Chuyện đã đến nông nỗi này, khách khứa cũng hoảng sợ trước thủ đoạn của Lý Phàm, cũng không có ai dám tỏ ra vẻ không vui, ngược lại trong lòng đều rất kinh ngạc trước sự thay đổi của Lý Phàm.

Cái tên vô dụng ăn bám trong truyền thuyết kia bây giờ lại giống hệt như máy cao thủ võ lâm trong phim truyền hình, trong lòng các khách khứa đều có cảm giác ấn tượng bị điên đảo.

Bát Gia sắp xếp người đi tiễn khách khứa, đám ông cụ Cố được bọn họ đưa vào trong biệt thự nghỉ ngơi.

Sau khi sắp xếp mọi người xong xuôi, Lý Phàm ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, ngồi đối diện với Bát Gia.

“Bát, bây giờ sóng gió sắp đến, ông phải nghĩ cho kỹ nên làm như thế nào.”

“Chuyện này, tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi quyết định đi theo thiếu chủ.”

Bát Gia vô cùng nghiêm túc nói.

“Ông xác định chưa? Đi theo tôi thì sẽ là một con đường rất khó đi, trên đường đi sẽ có rất nhiều khó khăn nguy hiểm, cho dù vượt đủ chông gai cũng chưa chắc có thể đi đến bờ bên kia.”

Lý Phàm nhắm mắt nói.

Sau khi ra khỏi chùa Linh Sơn, Lý Phàm đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ những lời phương trượng Pháp Trí nói chắc chắn có người nào đó gợi ý.

Chuyện này cũng có nghĩa đã có người không nhịn được nữa, muốn khích bác các mối quan hệ của Lý Phàm, muốn cho tình hình rồi loạn lên.

Chỉ cần tình thế rối loạn, các thế lực liên quan chắc chắn sẽ nghe được tiếng gió mà hành động, đến lúc đó sẽ là một trận hỗn chiến, Đối mặt với trận hỗn chiến sắp sửa xảy ra này, Lý Phàm vẫn chưa chuẩn bị chu đáo, nhưng Lý Phàm cũng không thể ngăn cản tình hình tiếp tục thay đối, chuyện anh có thể làm chính là đón đầu khiêu chiến cố gắng phá bố cục.

Bát Gia cười khổ nói: “Bây giờ không ai tin tôi, cho dù là bên phía Long Hậu, hay là bên Đại Long Vương, tôi đều là người bị làm lơ.

Đi theo bọn họ, tôi chưa chắc có được công lao, nhưng người chịu chết đầu tiên chắc chắn là tôi, tôi cũng không muốn thành tốt thí, bây giờ đi theo cậu… tuy nguy hiểm nhất, nhưng sau này cũng có được lợi nhuận lớn nhất.

Nếu nói vui đùa thì, tôi liều cái mạng già được ăn cả ngã về không, nếu cậu thắng, sau này mỗi ngày tôi đều ăn sung mặc sướng, chơi các người đẹp của các nước.

Nếu cậu thua, dù sao người đều phải chết, tôi chết sớm mấy năm cũng không sao, cũng coi như tôi từng phần đầu vì giấc mơ của tôi, có chết cũng đáng.”

Bát Gia lo âu mấy chục ngày, cuối cùng đưa ra lựa chọn quan trọng nhất trong đời, đặt toàn bộ tiền cược về phía Lý Phàm.

Lý Phàm cười nhạt, nhẹ nhàng vỗ vai Bát Gia: “Nếu ông đã lựa chọn đứng về phía tôi, vậy cứ việc yên tâm làm theo lệnh của tôi, đừng có lưỡng lự gì nữa, nếu không tôi sẽ không tha cho ông.”

“Cậu cứ yên tâm đi, từ giờ trở đi, thằng Bát tôi chỉ có một chủ nhân là cậu mà thôi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếu Chủ Bí Mật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook