Chương 274: Cứ yên tâm đi
Phi Điểu Bất Tuyệt
22/05/2021
Nghe thấy Hoa Nhật Tâm nhắc đến ngài Thiên, Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai đồng loạt nhìn về phía Hoa Nhật Tâm.
“Nhật Tâm, người cậu nói là ngài Thiên của Hán Thành chúng ta?”
Cố Thiệu Huy nghiêm túc hỏi.
“Vâng, chính là vị kia, vừa rồi ngài Thiên chào hỏi với tên vô dụng này, cháu cảm thấy hơi kỳ lạ.”
Hoa Nhật Tâm nói thẳng không hề kiêng dè.
Sắc mặt Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai đều trở nên kỳ lạ, dáng vẻ vô cùng cung kính của Sở Trung Thiên đối với Lý Phàm trong tiệc mừng thọ của ông cụ Vương hiện lên trong đầu hai người.
Nhìn thấy vẻ mặt Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai không đúng, Hoa Nhật Tâm nghi ngờ hỏi: “Chú, dì, hai người sao vậy?”
“Nhật Tâm à, cậu cũng đừng hỏi chuyện này nữa, trước kia Lý Phàm may mắn giúp ngài Thiên chút chuyện nhỏ, cũng không có giao tình lớn gì với ngài Thiên.”
Cố Thiệu Huy tìm cớ lấp liếm cho qua, đối với chuyện Lý Phàm có quan hệ với đám người Sở Trung Thiên và Tiền Phúc, vợ chồng Cố Thiệu Huy giống như ngắm hoa trong sương vậy, mơ hồ không rõ.
Nếu đã mơ hồ không rõ, vậy cũng đừng giải thích gì, hơn nữa càng giải thích sẽ càng bị hỏi nhiều, ai cũng không muốn nói ra trò cười trong tiệc mừng thọ của ông cụ Vương, nếu nói ra thì không còn chút mặt mũi nào rồi.
Vương Cẩn Mai hằn học liếc nhìn Lý Phàm, duỗi ngón tay chọc vào thái dương Lý Phàm.
“Cái đồ vô dụng nhà cậu, nhìn thấy ngài Thiên thì nịnh bợ cho tốt, cậu nói thử xem, khó khăn lắm mới có chút quan hệ với ngài Thiên, cậu cũng không biết nắm chắc cơ hội, cả ngày cà lơ phất phơ chơi bời lêu lổng.”
Hoa Nhật Tâm nhìn thái độ của Vương Cẩn Mai đối với Lý Phàm, mặc dù trong lòng vẫn hơi nghi ngờ, nhưng cũng không tiện hỏi thêm nữa.
Hơn nữa nhìn thái độ của Vương Cẩn Mai đối với Lý Phàm, Hoa Nhật Tâm cảm thấy chắc hẳn quan hệ giữa Sở Trung Thiên và Lý Phàm cũng không phải rất tốt, có lẽ là bởi vì Sở Trung Thiên muốn hạ thấp oai phong của Trương Trung Dương, vì vậy đúng lúc lợi dụng tên vô dụng này mà thôi.
Nhưng cho dù như thế nào, Lý Phàm đã đắc tội với mấy người Trương Trung Dương và Phùng Tử Tài rồi, đợi lát nữa sau khi đấu giá kết thúc, Lý Phàm sẽ phải nếm mùi đau khổ.
Hoa Nhật Tâm dữ tợn liếc nhìn Lý Phàm, sau đó nói với Cố Họa Y: “Họa Y, đợi lát nữa em thích thứ gì thì cứ nói với tôi.”
“Tôi không thích thứ gì.”
Cố Họa Y lạnh lùng nói.
Vương Cẩn Mai bất mãn lấy tay huých Cố Họa Y, thấp giọng nói: “Sao con lại ngốc như vậy chứ, Nhật Tâm muốn tặng đồ cho con thì con cứ nhận đi.”
“Con không cần, tại sao phải nhận.”
Cố Họa Y không mặn không nhạt nói.
Vương Cẩn Mai thở dài, biết không thể nói cho Cố Họa Y thông được, nói thêm cũng chỉ lãng phí nước bọt.
Buổi đấu giá bắt đầu, lực chú ý của mọi người đều bị đấu giá hấp dẫn, cũng bắt đầu nhìn lên bục đấu giá.
Phùng Tử Tài dẫn theo đám người Hà Lợi Quần ngồi ở hàng trước, quan sát buổi đấu giá đang được tiến hành, mấy người nhỏ giọng nói vài câu, sau đó liên tục giơ bảng, trong khoảng thời gian ngắn đấu giá được rất nhiều món đồ bằng ngọc.
Sau khi đấu giá mấy món đồ bằng ngọc xong, Phùng Tử Tài nói thầm hai câu với Bạch Thiên Lý, Bạch Thiên Lý đứng dậy ngẩng đầu nhìn về phía Lý Phàm, giơ ngón tay giữa ra dấu với Lý Phàm: “Tên nghèo kiết, có bản lĩnh thì giơ bảng đấu giá đi!”
Ngay lập tức, ánh mắt tất cả mọi người đều dồn về phía đám người Lý Phàm, Cố Họa Y.
Cảm nhận được ánh mắt từ xung quanh, trong lòng Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai đều tràn đầy cảm giác xấu hổ.
“Đã xảy ra chuyện gì, Nhật Tâm, xảy ra chuyện gì vậy?”
Vương Cẩn Mai khẩn trương hỏi.
Hoa Nhật Tâm liếc nhìn Lý Phàm, cười nói: “Dì à, vừa rồi người con rể vô dụng này của dì cho dì nhiều thể diện lắm đấy, lão đại Trương Trung Dương của Kim Hải cũng phải quỳ xuống trước mặt người con rể vô dụng này của dì.”
Sắc mặt Vương Cẩn Mai và Cố Thiệu Huy lập tức trắng bệch, trong lòng đều bị cảm giác sợ hãi nhét đầy.
Vương Cẩn Mai sợ hãi đến độ hồn cũng sắp bay mất, đưa tay đánh mạnh lên người Lý Phàm: “Đồ khốn kiếp, sao cậu có thể gây ra chuyện như vậy! Sao có thể chọc vào lão đại của Kim Hải!”
“Mẹ, mẹ bình tĩnh đi, là Hoa Nhật Tâm dẫn mấy người kia tìm Lý Phàm kiếm chuyện, Sở Trung Thiên đã giúp đỡ giải quyết chuyện này rồi.”
Cố Họa Y giải thích giúp Lý Phàm.
Cố Thiệu Huy sầm mặt nói: “Nhật Tâm, cậu nói kỹ càng cho tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Hoa Nhật Tâm lúng túng nở nụ cười: “Gặp được mấy người bạn trên thương trường nên trò chuyện mấy câu, chúng cháu vừa tiến vào thì trùng hợp gặp Lý Phàm, sau đó Lý Phàm chọc cho chúng cháu không thoải mái, cháu ở giữa cũng không khuyên nổi, chuyện này cũng ầm ĩ lên.”
“Anh nói bậy.”
Cố Họa Y căm tức nhìn Hoa Nhật Tâm.
“Tôi nói bậy cái gì chứ, không tin có thể đối chất, hơn nữa đồ vô dụng này còn đánh cược với bọn họ, cược đấu giá nguyên thạch xem cuối cùng nguyên thạch của ai có thể cắt ra ngọc chất lượng tốt hơn.”
Hoa Nhật Tâm nói nhẹ như gió mây, bày ra dáng vẻ chuyện này không liên quan gì đến mình.
Cố Thiệu Huy vỗ mạnh vào tay ghế, căm tức nhìn Lý Phàm nói: “Bừa bãi! Cậu còn dám đánh cược với người ta, cậu có bao nhiêu tiền để đấu giá!”
“Đấu giá nguyên thạch rẻ nhất là được rồi.”
Lý Phàm thản nhiên nói.
“Cậu từng nhìn nguyên thạch rồi sao! Tôi đã xem những nguyên thạch kia rồi, nguyên thạch rẻ nhất chính là đá không thôi, căn bản không cắt ra được gì! Tôi thấy cậu là đang muốn tự tìm đường chết!”
Cố Thiệu Huy tức giận quát.
Vương Cẩn Mai duỗi tay vỗ vỗ lồng ngực Cố Thiệu Huy, xoa dịu cơn tức của Cố Thiệu Huy.
“Ông đừng nóng giận, không đáng để tức giận, làm hại đến sức khỏe, đồ vô dụng này bằng lòng tự tìm đường chết, vậy cứ để cậu ta đi chết đi, chúng ta không cần quan tâm đến cậu ta, nếu cậu ta bị người ta giết chết thì càng tốt.”
Cố Thiệu Huy chậm rãi nhắm hai mắt lại, gật đầu, trầm giọng nói: “Chúng tôi sẽ không hỗ trợ cậu một đồng nào, chuyện này chúng tôi cũng không có khả năng giúp cậu, cậu đắc tội với người ta thì tự cậu gánh chịu hậu quả, Họa Y, con cũng không được giúp cậu ta!”
Trong lòng Cố Họa Y đầy đắng chát, cho dù muốn giúp Lý Phàm cũng là có lòng nhưng không có sức.
Hoa Nhật Tâm mỉm cười, vỗ bả vai Lý Phàm nói: “Tự mình gây họa không thể sống, anh cho rằng ngài Thiên thật sự là chỗ dựa của anh sao, ngài Thiên cũng chỉ coi anh là vũ khí để sử dụng thôi, anh cứ đợi chết đi, nhưng nếu anh chủ động ly hôn với Họa Y, tôi có thể nói hai câu giúp anh, để anh được chết thoải mái chút.”
Lý Phàm cười nhạt, không đáp lời Hoa Nhật Tâm mà nắm chặt lấy cổ tay Cố Họa Y: “Đừng lo lắng, không sao.”
“Nhưng mà bọn họ muốn đấu giá nguyên thạch tốt nhất, chắc chắn anh không đấu giá được, còn nguyên thạch khác, cho dù đấu giá được thì sợ rằng cũng không thắng được.”
Cố Họa Y vô cùng lo lắng nói.
Hoa Nhật Tâm bĩu môi, khinh thường nói: “Họa Y em cũng đừng lo lắng cho anh ta nữa, tên vô dụng này chết thì tất cả mọi người đều có lợi, oắt con vô dụng này nên sớm chết đi.”
Hoa Nhật Tâm hận Lý Phàm muốn chết, nếu như có thể, Hoa Nhật Tâm hận không thể lập tức giết chết Lý Phàm.
Vương Cẩn Mai hùa theo nói: “Tên vô dụng này nên chết sớm đi, giữ lại cũng chỉ gây tai họa khắp nơi!”
Cố Họa Y lại gần bên tai Lý Phàm nhỏ giọng nói: “Nếu không bây giờ chúng ta rời đi? Hay là, hay là anh liên lạc với ngài Thiên, bằng không sẽ thật sự xảy ra chuyện.”
“Không sao, chờ đến lúc thật sự xảy ra chuyện thì liên lạc.” Lý Phàm thản nhiên nói.
“Sao anh lại không nghe khuyên bảo như vậy chứ, chờ đến lúc xảy ra chuyện mới liên lạc thì muộn rồi.”
Cố Họa Y lo lắng nói.
“Nhật Tâm, người cậu nói là ngài Thiên của Hán Thành chúng ta?”
Cố Thiệu Huy nghiêm túc hỏi.
“Vâng, chính là vị kia, vừa rồi ngài Thiên chào hỏi với tên vô dụng này, cháu cảm thấy hơi kỳ lạ.”
Hoa Nhật Tâm nói thẳng không hề kiêng dè.
Sắc mặt Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai đều trở nên kỳ lạ, dáng vẻ vô cùng cung kính của Sở Trung Thiên đối với Lý Phàm trong tiệc mừng thọ của ông cụ Vương hiện lên trong đầu hai người.
Nhìn thấy vẻ mặt Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai không đúng, Hoa Nhật Tâm nghi ngờ hỏi: “Chú, dì, hai người sao vậy?”
“Nhật Tâm à, cậu cũng đừng hỏi chuyện này nữa, trước kia Lý Phàm may mắn giúp ngài Thiên chút chuyện nhỏ, cũng không có giao tình lớn gì với ngài Thiên.”
Cố Thiệu Huy tìm cớ lấp liếm cho qua, đối với chuyện Lý Phàm có quan hệ với đám người Sở Trung Thiên và Tiền Phúc, vợ chồng Cố Thiệu Huy giống như ngắm hoa trong sương vậy, mơ hồ không rõ.
Nếu đã mơ hồ không rõ, vậy cũng đừng giải thích gì, hơn nữa càng giải thích sẽ càng bị hỏi nhiều, ai cũng không muốn nói ra trò cười trong tiệc mừng thọ của ông cụ Vương, nếu nói ra thì không còn chút mặt mũi nào rồi.
Vương Cẩn Mai hằn học liếc nhìn Lý Phàm, duỗi ngón tay chọc vào thái dương Lý Phàm.
“Cái đồ vô dụng nhà cậu, nhìn thấy ngài Thiên thì nịnh bợ cho tốt, cậu nói thử xem, khó khăn lắm mới có chút quan hệ với ngài Thiên, cậu cũng không biết nắm chắc cơ hội, cả ngày cà lơ phất phơ chơi bời lêu lổng.”
Hoa Nhật Tâm nhìn thái độ của Vương Cẩn Mai đối với Lý Phàm, mặc dù trong lòng vẫn hơi nghi ngờ, nhưng cũng không tiện hỏi thêm nữa.
Hơn nữa nhìn thái độ của Vương Cẩn Mai đối với Lý Phàm, Hoa Nhật Tâm cảm thấy chắc hẳn quan hệ giữa Sở Trung Thiên và Lý Phàm cũng không phải rất tốt, có lẽ là bởi vì Sở Trung Thiên muốn hạ thấp oai phong của Trương Trung Dương, vì vậy đúng lúc lợi dụng tên vô dụng này mà thôi.
Nhưng cho dù như thế nào, Lý Phàm đã đắc tội với mấy người Trương Trung Dương và Phùng Tử Tài rồi, đợi lát nữa sau khi đấu giá kết thúc, Lý Phàm sẽ phải nếm mùi đau khổ.
Hoa Nhật Tâm dữ tợn liếc nhìn Lý Phàm, sau đó nói với Cố Họa Y: “Họa Y, đợi lát nữa em thích thứ gì thì cứ nói với tôi.”
“Tôi không thích thứ gì.”
Cố Họa Y lạnh lùng nói.
Vương Cẩn Mai bất mãn lấy tay huých Cố Họa Y, thấp giọng nói: “Sao con lại ngốc như vậy chứ, Nhật Tâm muốn tặng đồ cho con thì con cứ nhận đi.”
“Con không cần, tại sao phải nhận.”
Cố Họa Y không mặn không nhạt nói.
Vương Cẩn Mai thở dài, biết không thể nói cho Cố Họa Y thông được, nói thêm cũng chỉ lãng phí nước bọt.
Buổi đấu giá bắt đầu, lực chú ý của mọi người đều bị đấu giá hấp dẫn, cũng bắt đầu nhìn lên bục đấu giá.
Phùng Tử Tài dẫn theo đám người Hà Lợi Quần ngồi ở hàng trước, quan sát buổi đấu giá đang được tiến hành, mấy người nhỏ giọng nói vài câu, sau đó liên tục giơ bảng, trong khoảng thời gian ngắn đấu giá được rất nhiều món đồ bằng ngọc.
Sau khi đấu giá mấy món đồ bằng ngọc xong, Phùng Tử Tài nói thầm hai câu với Bạch Thiên Lý, Bạch Thiên Lý đứng dậy ngẩng đầu nhìn về phía Lý Phàm, giơ ngón tay giữa ra dấu với Lý Phàm: “Tên nghèo kiết, có bản lĩnh thì giơ bảng đấu giá đi!”
Ngay lập tức, ánh mắt tất cả mọi người đều dồn về phía đám người Lý Phàm, Cố Họa Y.
Cảm nhận được ánh mắt từ xung quanh, trong lòng Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai đều tràn đầy cảm giác xấu hổ.
“Đã xảy ra chuyện gì, Nhật Tâm, xảy ra chuyện gì vậy?”
Vương Cẩn Mai khẩn trương hỏi.
Hoa Nhật Tâm liếc nhìn Lý Phàm, cười nói: “Dì à, vừa rồi người con rể vô dụng này của dì cho dì nhiều thể diện lắm đấy, lão đại Trương Trung Dương của Kim Hải cũng phải quỳ xuống trước mặt người con rể vô dụng này của dì.”
Sắc mặt Vương Cẩn Mai và Cố Thiệu Huy lập tức trắng bệch, trong lòng đều bị cảm giác sợ hãi nhét đầy.
Vương Cẩn Mai sợ hãi đến độ hồn cũng sắp bay mất, đưa tay đánh mạnh lên người Lý Phàm: “Đồ khốn kiếp, sao cậu có thể gây ra chuyện như vậy! Sao có thể chọc vào lão đại của Kim Hải!”
“Mẹ, mẹ bình tĩnh đi, là Hoa Nhật Tâm dẫn mấy người kia tìm Lý Phàm kiếm chuyện, Sở Trung Thiên đã giúp đỡ giải quyết chuyện này rồi.”
Cố Họa Y giải thích giúp Lý Phàm.
Cố Thiệu Huy sầm mặt nói: “Nhật Tâm, cậu nói kỹ càng cho tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Hoa Nhật Tâm lúng túng nở nụ cười: “Gặp được mấy người bạn trên thương trường nên trò chuyện mấy câu, chúng cháu vừa tiến vào thì trùng hợp gặp Lý Phàm, sau đó Lý Phàm chọc cho chúng cháu không thoải mái, cháu ở giữa cũng không khuyên nổi, chuyện này cũng ầm ĩ lên.”
“Anh nói bậy.”
Cố Họa Y căm tức nhìn Hoa Nhật Tâm.
“Tôi nói bậy cái gì chứ, không tin có thể đối chất, hơn nữa đồ vô dụng này còn đánh cược với bọn họ, cược đấu giá nguyên thạch xem cuối cùng nguyên thạch của ai có thể cắt ra ngọc chất lượng tốt hơn.”
Hoa Nhật Tâm nói nhẹ như gió mây, bày ra dáng vẻ chuyện này không liên quan gì đến mình.
Cố Thiệu Huy vỗ mạnh vào tay ghế, căm tức nhìn Lý Phàm nói: “Bừa bãi! Cậu còn dám đánh cược với người ta, cậu có bao nhiêu tiền để đấu giá!”
“Đấu giá nguyên thạch rẻ nhất là được rồi.”
Lý Phàm thản nhiên nói.
“Cậu từng nhìn nguyên thạch rồi sao! Tôi đã xem những nguyên thạch kia rồi, nguyên thạch rẻ nhất chính là đá không thôi, căn bản không cắt ra được gì! Tôi thấy cậu là đang muốn tự tìm đường chết!”
Cố Thiệu Huy tức giận quát.
Vương Cẩn Mai duỗi tay vỗ vỗ lồng ngực Cố Thiệu Huy, xoa dịu cơn tức của Cố Thiệu Huy.
“Ông đừng nóng giận, không đáng để tức giận, làm hại đến sức khỏe, đồ vô dụng này bằng lòng tự tìm đường chết, vậy cứ để cậu ta đi chết đi, chúng ta không cần quan tâm đến cậu ta, nếu cậu ta bị người ta giết chết thì càng tốt.”
Cố Thiệu Huy chậm rãi nhắm hai mắt lại, gật đầu, trầm giọng nói: “Chúng tôi sẽ không hỗ trợ cậu một đồng nào, chuyện này chúng tôi cũng không có khả năng giúp cậu, cậu đắc tội với người ta thì tự cậu gánh chịu hậu quả, Họa Y, con cũng không được giúp cậu ta!”
Trong lòng Cố Họa Y đầy đắng chát, cho dù muốn giúp Lý Phàm cũng là có lòng nhưng không có sức.
Hoa Nhật Tâm mỉm cười, vỗ bả vai Lý Phàm nói: “Tự mình gây họa không thể sống, anh cho rằng ngài Thiên thật sự là chỗ dựa của anh sao, ngài Thiên cũng chỉ coi anh là vũ khí để sử dụng thôi, anh cứ đợi chết đi, nhưng nếu anh chủ động ly hôn với Họa Y, tôi có thể nói hai câu giúp anh, để anh được chết thoải mái chút.”
Lý Phàm cười nhạt, không đáp lời Hoa Nhật Tâm mà nắm chặt lấy cổ tay Cố Họa Y: “Đừng lo lắng, không sao.”
“Nhưng mà bọn họ muốn đấu giá nguyên thạch tốt nhất, chắc chắn anh không đấu giá được, còn nguyên thạch khác, cho dù đấu giá được thì sợ rằng cũng không thắng được.”
Cố Họa Y vô cùng lo lắng nói.
Hoa Nhật Tâm bĩu môi, khinh thường nói: “Họa Y em cũng đừng lo lắng cho anh ta nữa, tên vô dụng này chết thì tất cả mọi người đều có lợi, oắt con vô dụng này nên sớm chết đi.”
Hoa Nhật Tâm hận Lý Phàm muốn chết, nếu như có thể, Hoa Nhật Tâm hận không thể lập tức giết chết Lý Phàm.
Vương Cẩn Mai hùa theo nói: “Tên vô dụng này nên chết sớm đi, giữ lại cũng chỉ gây tai họa khắp nơi!”
Cố Họa Y lại gần bên tai Lý Phàm nhỏ giọng nói: “Nếu không bây giờ chúng ta rời đi? Hay là, hay là anh liên lạc với ngài Thiên, bằng không sẽ thật sự xảy ra chuyện.”
“Không sao, chờ đến lúc thật sự xảy ra chuyện thì liên lạc.” Lý Phàm thản nhiên nói.
“Sao anh lại không nghe khuyên bảo như vậy chứ, chờ đến lúc xảy ra chuyện mới liên lạc thì muộn rồi.”
Cố Họa Y lo lắng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.