Chương 885: Dễ dàng nhượng bộ
Phi Điểu Bất Tuyệt
21/09/2021
Cậu Trần có khả năng trả toàn bộ, nhưng anh ta phải nói với cha mình về vấn đề này và khả năng cao là cha anh ta sẽ không đồng ý yêu cầu đó.
Hơn nữa nếu trả hết số nợ thì chẳng khác nào rút sạch tài sản của anh ta, tuy rằng thích Hà Băng, nhưng anh ta không muốn mạo hiểm như vậy vì Hà Băng, cho nên anh ta đã trả lời một cách tế nhị.
Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp nghe xong lập tức thất vọng, không khỏi nói: “Cậu Trần, cậu hãy giúp đi mà, câu không thể ngó lơ được, nếu cậu không giúp thì không ai có thể giúp được.”
Đối với chuyện này, người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp vẫn có chừng mực nhưng bà vẫn mong là cậu Trần có thể ra tay kịp lúc, đó là cách tốt nhất, vì nếu đối phương ra tay thì bà sẽ thật sự cùng đường mạt lộ.
Cậu Trần vẫn dửng dưng nói: “Tôi nói rồi, tôi sẽ không giúp mấy chuyện dạng này đâu, bác đừng thuyết phục nữa.”
Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp giật mình trước sự gắt gỏng của cậu Trần, dù gì trước giờ cậu Trần luôn tỏ vẻ lịch sự nên sự biến hoá đột ngột này hiển nhiên là khiến bà ta không thoải mái trong lòng.
Hà Băng thản nhiên nói: “Mẹ, mẹ đừng cầu xin anh ta nữa, bọn họ không dám làm gì chúng ta đâu, cho dù muốn đòi nợ cũng phải đưa ra tòa mới được.”
Người đàn ông mặt thẹo cũng chú ý tới Hà Băng, trước câu nói hợp lý của Hà Băng, người đàn ông mặt thẹo như thể đang nghe thấy một câu chuyện cười: “Đây là chuyện riêng, cho dù ra toà thì các người vẫn phải moi cho ra tiền.”
“Chí ít cũng không để cho các người làm xằng làm bậy.” Hà Băng trực tiếp nổi giận.
Sắc mặt của người đàn ông mặt thẹo dần trở nên khó coi, lời nói của anh ta rất có uy vậy mà Hà Băng lại nói chuyện kiểu đó khiến anh ta rất là khó chịu, anh ta đã quyết định phải cho Hà Băng biết tay.
“Được lắm, là cô tự mình đâm đầu vào chỗ chết, đã vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.” Người đàn ông mặt thẹo tham lam, liếm liếm khoé miệng, cười khẩy.
Đương nhiên, anh ta sẽ không cho Hà Băng cơ hội ra tòa, anh ta đã quyết định phải canh chừng Hà Băng, không để cho cô thực hiện được.
Hà Băng chán ghét khi nhìn thấy điệu cười đáng khinh của người đàn ông mặt thẹo, cô không hề thích thái độ đó của anh ta.
Người đàn ông mặt thẹo cũng chẳng rảnh hơi mà lo mấy chuyện đó, anh ta chợt phất tay nói: “Người đẹp, nếu em ở với anh cả đêm, anh có thể cho em một ngày để gom tiền.”
Mục đích chính của anh ta là ép Hà Băng đồng ý, đó là cách tốt nhất, nếu Hà Băng không đồng ý thì anh ta sẽ dùng biện pháp khác.
Tuy rằng dưa hái xanh không ngọt, nhưng chí ít nó có thể làm dịu cơn khát.
Hà Băng hừ một tiếng: “Nằm mơ đi, tôi sẽ không đồng ý với anh đâu.”
Cô vốn tưởng rằng người đàn ông mặt thẹo sẽ nói gì khác nào ngờ đối phương lại đê tiện như vậy, khiến cô rất phản cảm.
Người đàn ông mặt thẹo bị chửi như vậy liền bực bội, anh ta lạnh lùng liếc Hà Băng, dứt khoát động tay động chân với Hà Băng.
Hà Băng cũng hoảng sợ, cô tung cầm nã thủ theo bản năng, người đàn ông mặt thẹo kia có thể làm ông chủ không phải chỉ dựa vào ba tấc lưỡi mà còn có bản lĩnh nhất định.
Anh ta né tránh rất lanh lẹ, đồng thời chế trụ được cổ tay Hà Băng, cười sằng sặc nói: “Mạnh mẽ đấy, nhưng mà anh thích.”
Cho dù Hà Băng có giãy giụa thế nào cũng vô dụng, người đàn ông mặt thẹo càng tươi cười rạng rỡ, anh ta chắc mẩm đối phương sẽ không thể thoát khỏi lòng bàn tay mình.
“Người đẹp, em thức thời một chút đi, em không cách nào thoát được đâu.” Người đàn ông mặt thẹo cười một cách kỳ lạ.
Những gã còn lại thấy người đàn ông mặt thẹo đã bắt giữ được Hà Băng thì liên tục hô: “Lão Đại, mau hôn một cái.”
“Anh dám, tôi là cảnh sát đấy.” Hà Băng lập tức tiết lộ thân phận của mình, chỉ hy vọng có thể khiến đối phương sợ.
Người đàn ông mặt thẹo ít nhiều bị lời nói của Hà Băng làm cho sửng sốt, ngẩn người vài giây rồi đột nhiên nói: “Haha, không thể tốt hơn được nữa, chúng ta đúng là một sự kết hợp tuyệt vời.”
Kỳ thật anh ta cũng cảm thấy Hà Băng rất là quen thuộc, khi biết được thân phận của Hà Băng, đầu tiên là anh ta kiêng kị nhưng nghĩ lại chuyện đã đến mức này thì chi bằng gạo nấu thành cơm, như vậy là tốt nhất.
Lúc này, Lý Phàm cũng không ngồi yên, khi người đàn ông mặt thẹo chuẩn bị hôn, Lý Phàm trực tiếp tát anh ta một cái.
Miệng gã có sẹo ngay lập tức sưng tấy, anh ta che miệng, tức giận nhìn Lý Phàm, không thể tin được một tên trẻ măng như Lý Phàm lại dám ra tay với anh ta.
“Lên.” Người đàn ông mặt thẹo nổi giận, cho rằng Lý Phàm là một người bình thường nên không xem Lý Phàm ra gì, chỉ ngoắc đám thuộc hạ ý bảo ra tay.
Sau khi nhận lệnh, đám thuộc hạ của người đàn ông mặt thẹo xông tới chỗ Lý Phàm, đối phương dám đánh lão Đại của bọn họ nên hiển nhiên là bọn họ sẽ không nương tay với Lý Phàm.
Lúc bọn họ ra tay, kẻ này còn tàn nhẫn hơn kẻ kia, chiêu nào chiêu nấy đều muốn lấy mạng người ta.
Lý Phàm ngáp một cái nói: “Các người chỉ được đến thế thôi sao? Còn tưởng các người lợi hại lắm, không ngờ cũng chỉ vậy.”
Cậu Trần lợi dụng lúc hỗn loạn nhanh chóng chuồn đi, dù sao chuyện cũng đang sôi sục, anh ta lo lắng nếu bây giờ không đi thì sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Người đàn ông trung niên cùng người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp cũng thấy cậu Trần đang bỏ trốn nhưng không nói gì, trong lòng cũng trừ hơn phân nửa điểm của cậu Trần.
Nhất là người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp, bà ta còn tưởng rằng cậu Trần đẹp trai nhiều tiền, lại còn si tình nhưng sau khi tận mắt chứng kiến hết thảy, bà ta đã vỡ mộng.
May là bà ta không gả con gái cho cậu Trần, nếu không sẽ trở tay không kịp.
Hà Băng rất lo lắng, cô không muốn Lý Phàm dính vào chuyện này, dù biết Lý Phàm không đơn giản nhưng đám thuộc hạ của người đàn ông mặt thẹo đều là những kẻ tàn độc.
Cô lo lắng Lý Phàm không phải là đối thủ của người đàn ông mặt thẹo, tay cô ướt đẫm mồ hôi vì lo lắng.
Sau khi đám thuộc hạ của người đàn ông mặt thẹo chịu thiệt trong tay Lý Phàm, cả đám đều lập tức rút dao ra, lần này tất cả mọi người đều bị doạ sợ.
Em trai của Hà Băng vốn dĩ rất ghét Lý Phàm nhưng khi nhìn thấy Lý Phàm đứng về phe mình thì lập tức không còn thù địch nữa, dù sao kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, cậu ta vẫn hiểu được đạo lý này.
Người đàn ông mặt thẹo cười ngạo nghễ, giống như thấy được Lý Phàm sẽ chết trong tay đám đàn em mình vậy, nghĩ đến đó khỏi nói cũng biết trong lòng anh ta vui sướng cỡ nào.
Lý Phàm cũng không kinh ngạc, nếu những người này ra tay thì anh cũng sẽ không dễ dàng nhượng bộ.
Đám thuộc hạ của người đàn ông mặt thẹo như gặp phải quỷ, dáng vẻ của Lý Phàm như quỷ mị khiến bọn họ không thể bắt được.
Hơn nữa nếu trả hết số nợ thì chẳng khác nào rút sạch tài sản của anh ta, tuy rằng thích Hà Băng, nhưng anh ta không muốn mạo hiểm như vậy vì Hà Băng, cho nên anh ta đã trả lời một cách tế nhị.
Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp nghe xong lập tức thất vọng, không khỏi nói: “Cậu Trần, cậu hãy giúp đi mà, câu không thể ngó lơ được, nếu cậu không giúp thì không ai có thể giúp được.”
Đối với chuyện này, người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp vẫn có chừng mực nhưng bà vẫn mong là cậu Trần có thể ra tay kịp lúc, đó là cách tốt nhất, vì nếu đối phương ra tay thì bà sẽ thật sự cùng đường mạt lộ.
Cậu Trần vẫn dửng dưng nói: “Tôi nói rồi, tôi sẽ không giúp mấy chuyện dạng này đâu, bác đừng thuyết phục nữa.”
Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp giật mình trước sự gắt gỏng của cậu Trần, dù gì trước giờ cậu Trần luôn tỏ vẻ lịch sự nên sự biến hoá đột ngột này hiển nhiên là khiến bà ta không thoải mái trong lòng.
Hà Băng thản nhiên nói: “Mẹ, mẹ đừng cầu xin anh ta nữa, bọn họ không dám làm gì chúng ta đâu, cho dù muốn đòi nợ cũng phải đưa ra tòa mới được.”
Người đàn ông mặt thẹo cũng chú ý tới Hà Băng, trước câu nói hợp lý của Hà Băng, người đàn ông mặt thẹo như thể đang nghe thấy một câu chuyện cười: “Đây là chuyện riêng, cho dù ra toà thì các người vẫn phải moi cho ra tiền.”
“Chí ít cũng không để cho các người làm xằng làm bậy.” Hà Băng trực tiếp nổi giận.
Sắc mặt của người đàn ông mặt thẹo dần trở nên khó coi, lời nói của anh ta rất có uy vậy mà Hà Băng lại nói chuyện kiểu đó khiến anh ta rất là khó chịu, anh ta đã quyết định phải cho Hà Băng biết tay.
“Được lắm, là cô tự mình đâm đầu vào chỗ chết, đã vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.” Người đàn ông mặt thẹo tham lam, liếm liếm khoé miệng, cười khẩy.
Đương nhiên, anh ta sẽ không cho Hà Băng cơ hội ra tòa, anh ta đã quyết định phải canh chừng Hà Băng, không để cho cô thực hiện được.
Hà Băng chán ghét khi nhìn thấy điệu cười đáng khinh của người đàn ông mặt thẹo, cô không hề thích thái độ đó của anh ta.
Người đàn ông mặt thẹo cũng chẳng rảnh hơi mà lo mấy chuyện đó, anh ta chợt phất tay nói: “Người đẹp, nếu em ở với anh cả đêm, anh có thể cho em một ngày để gom tiền.”
Mục đích chính của anh ta là ép Hà Băng đồng ý, đó là cách tốt nhất, nếu Hà Băng không đồng ý thì anh ta sẽ dùng biện pháp khác.
Tuy rằng dưa hái xanh không ngọt, nhưng chí ít nó có thể làm dịu cơn khát.
Hà Băng hừ một tiếng: “Nằm mơ đi, tôi sẽ không đồng ý với anh đâu.”
Cô vốn tưởng rằng người đàn ông mặt thẹo sẽ nói gì khác nào ngờ đối phương lại đê tiện như vậy, khiến cô rất phản cảm.
Người đàn ông mặt thẹo bị chửi như vậy liền bực bội, anh ta lạnh lùng liếc Hà Băng, dứt khoát động tay động chân với Hà Băng.
Hà Băng cũng hoảng sợ, cô tung cầm nã thủ theo bản năng, người đàn ông mặt thẹo kia có thể làm ông chủ không phải chỉ dựa vào ba tấc lưỡi mà còn có bản lĩnh nhất định.
Anh ta né tránh rất lanh lẹ, đồng thời chế trụ được cổ tay Hà Băng, cười sằng sặc nói: “Mạnh mẽ đấy, nhưng mà anh thích.”
Cho dù Hà Băng có giãy giụa thế nào cũng vô dụng, người đàn ông mặt thẹo càng tươi cười rạng rỡ, anh ta chắc mẩm đối phương sẽ không thể thoát khỏi lòng bàn tay mình.
“Người đẹp, em thức thời một chút đi, em không cách nào thoát được đâu.” Người đàn ông mặt thẹo cười một cách kỳ lạ.
Những gã còn lại thấy người đàn ông mặt thẹo đã bắt giữ được Hà Băng thì liên tục hô: “Lão Đại, mau hôn một cái.”
“Anh dám, tôi là cảnh sát đấy.” Hà Băng lập tức tiết lộ thân phận của mình, chỉ hy vọng có thể khiến đối phương sợ.
Người đàn ông mặt thẹo ít nhiều bị lời nói của Hà Băng làm cho sửng sốt, ngẩn người vài giây rồi đột nhiên nói: “Haha, không thể tốt hơn được nữa, chúng ta đúng là một sự kết hợp tuyệt vời.”
Kỳ thật anh ta cũng cảm thấy Hà Băng rất là quen thuộc, khi biết được thân phận của Hà Băng, đầu tiên là anh ta kiêng kị nhưng nghĩ lại chuyện đã đến mức này thì chi bằng gạo nấu thành cơm, như vậy là tốt nhất.
Lúc này, Lý Phàm cũng không ngồi yên, khi người đàn ông mặt thẹo chuẩn bị hôn, Lý Phàm trực tiếp tát anh ta một cái.
Miệng gã có sẹo ngay lập tức sưng tấy, anh ta che miệng, tức giận nhìn Lý Phàm, không thể tin được một tên trẻ măng như Lý Phàm lại dám ra tay với anh ta.
“Lên.” Người đàn ông mặt thẹo nổi giận, cho rằng Lý Phàm là một người bình thường nên không xem Lý Phàm ra gì, chỉ ngoắc đám thuộc hạ ý bảo ra tay.
Sau khi nhận lệnh, đám thuộc hạ của người đàn ông mặt thẹo xông tới chỗ Lý Phàm, đối phương dám đánh lão Đại của bọn họ nên hiển nhiên là bọn họ sẽ không nương tay với Lý Phàm.
Lúc bọn họ ra tay, kẻ này còn tàn nhẫn hơn kẻ kia, chiêu nào chiêu nấy đều muốn lấy mạng người ta.
Lý Phàm ngáp một cái nói: “Các người chỉ được đến thế thôi sao? Còn tưởng các người lợi hại lắm, không ngờ cũng chỉ vậy.”
Cậu Trần lợi dụng lúc hỗn loạn nhanh chóng chuồn đi, dù sao chuyện cũng đang sôi sục, anh ta lo lắng nếu bây giờ không đi thì sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Người đàn ông trung niên cùng người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp cũng thấy cậu Trần đang bỏ trốn nhưng không nói gì, trong lòng cũng trừ hơn phân nửa điểm của cậu Trần.
Nhất là người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp, bà ta còn tưởng rằng cậu Trần đẹp trai nhiều tiền, lại còn si tình nhưng sau khi tận mắt chứng kiến hết thảy, bà ta đã vỡ mộng.
May là bà ta không gả con gái cho cậu Trần, nếu không sẽ trở tay không kịp.
Hà Băng rất lo lắng, cô không muốn Lý Phàm dính vào chuyện này, dù biết Lý Phàm không đơn giản nhưng đám thuộc hạ của người đàn ông mặt thẹo đều là những kẻ tàn độc.
Cô lo lắng Lý Phàm không phải là đối thủ của người đàn ông mặt thẹo, tay cô ướt đẫm mồ hôi vì lo lắng.
Sau khi đám thuộc hạ của người đàn ông mặt thẹo chịu thiệt trong tay Lý Phàm, cả đám đều lập tức rút dao ra, lần này tất cả mọi người đều bị doạ sợ.
Em trai của Hà Băng vốn dĩ rất ghét Lý Phàm nhưng khi nhìn thấy Lý Phàm đứng về phe mình thì lập tức không còn thù địch nữa, dù sao kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, cậu ta vẫn hiểu được đạo lý này.
Người đàn ông mặt thẹo cười ngạo nghễ, giống như thấy được Lý Phàm sẽ chết trong tay đám đàn em mình vậy, nghĩ đến đó khỏi nói cũng biết trong lòng anh ta vui sướng cỡ nào.
Lý Phàm cũng không kinh ngạc, nếu những người này ra tay thì anh cũng sẽ không dễ dàng nhượng bộ.
Đám thuộc hạ của người đàn ông mặt thẹo như gặp phải quỷ, dáng vẻ của Lý Phàm như quỷ mị khiến bọn họ không thể bắt được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.