Chương 265: Dễ như trở bàn tay
Phi Điểu Bất Tuyệt
20/05/2021
“Các người là ai?”
Cố Họa Y hơi hoảng sợ hỏi.
Lý Phàm đứng phía trước Cố Họa Y, nhìn về phía Phùng Tử Tài.
Phùng Tử Tài liếc mắt nhìn chằm chằm Cố Họa Y, nước miếng trong miệng cũng sắp chảy ra ngoài rồi.
“Thật là xinh đẹp, thảo nào.”
Phùng Tử Tài rốt cuốc đã hiểu vì sao Hoa Nhật Tâm lại phát điên, đối mặt với một mỹ nữ xinh đẹp như vậy, là đàn ông nhất định đều sẽ phải nghĩ đến điều đó.
Hoa Nhật Tâm này thật sự là anh em tốt, ngàn dặm xa xôi gửi tặng mỹ nữ, nếu đã như vậy Phùng Tử Tài đây sẽ không khách khí nữa, đưa mỹ nhân này cho Trương Trung Dương, nhất định sẽ khiến cho Trương Trung Nhân vô cùng vui sướng, hơn nữa nhiều việc cũng sẽ dễ dàng xử lý hơn!
“Người đẹp, đừng sợ, anh là người tốt, nhưng bạn của em yêu cầu anh xử lý tên vô dụng bên cạnh em, cho nên em hãy đứng ở cạnh anh, anh bảo đảm sẽ không ai dám làm hại em.”
Phùng Tử Tài nói với vẻ mặt ôn hòa, giống như con sói đang lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ vậy.
“Đám người này thấy chưa đủ à.”
Lý Phàm lạnh lùng nói.
Cố Họa Y cũng không quá hoảng sợ, dù sao cô cũng đã từng chứng kiến mấy chục người bị một mình Lý Phàm đánh rồi. Trước mặt chỉ có sáu người vây quanh, Cố Họa Y cảm thấy Lý Phàm có thể đối phó một cách dễ dàng.
“Khẩu khí của tên này cũng lớn phết nhỉ, thực sự chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như vậy. Con mẹ nó, tao đem đến đây toàn những tinh nhuệ có thể một địch mười, thấy chưa đủ chính là mày đó.”
Phùng Tử Tài cảm thấy Lý Phàm không chỉ là tên vô dụng mà còn là tên thần kinh, nếu là người khác thì lúc này đã quỳ xuống xin tha rồi.
Sáu tên đàn em trong lòng cũng khó chịu, hoàn toàn không thể chịu nổi khi bị một người bám váy đàn bà như Lý Phàm khinh thường.
“Tên bám váy đàn bà như mày còn dám nói bọn tao thấy chưa đủ à. Mày có biết bọn tao là ai không? Bọn tao là sáu ông thần ở Kim Hải đấy, chỉ cần xảy ra hỗn chiến ở Kim Hải, không ai không biết đến danh tiếng của bọn tao.”
“Tên vô dụng này thật là có mắt như mù, lại còn tự đại như vậy, mỹ nữ mau chóng tránh ra, tốt nhất là đi theo anh Tài của chúng tôi. Chỉ cần cô khiến cho anh Tài của chúng tôi vui vẻ, sau này nhất định sẽ trải qua những ngày tháng tốt đẹp.”
“Mỹ nữ, mau đi với anh Tài của chúng tôi, nếu không chẳng may bị thương thì phiền phức đấy. Chúng tôi chỉ muốn đánh kẻ vô dụng không có mắt này. Một kẻ nghèo hèn còn dám nói chúng tôi xem chưa đủ, thật sự là tự mình tìm chỗ chết!”
Phùng Tử Tài đưa ngón tay út của mình móc gỉ mũi, ném gỉ mũi về phía Lý Phàm với vẻ mặt khinh bỉ: “Cho mày một cơ hội để cầu xin tha thứ. Bây giờ quỳ xuống bò qua đây, liếm sạch giày của tao, tao có thể sẽ tha cho mày. ”
“Nằm mơ đi.”
Lý Phàm bĩnh tĩnh nói.
“Mẹ kiếp! Mày thật không biết điều, xem ra mày thật sự muốn tìm cái chết! Không ai ở Kim Hải là không dám làm theo lời tao, bọn bây đánh tên vô dụng này thành tên què trước cho tao, nhất định hôm nay tao phải khiến hắn ta liếm giày của tao!”
Phùng Tử Tài nỏng nảy khua tay, ra lệnh cho sáu tên đàn em xử lý Lý Phàm.
Sáu tên đàn em nhìn chăm chú Cố Họa Y đang ở bên cạnh Lý Phàm, trong lòng đều cảm thấy hơi khó xử.
Nếu Cố Họa Y cách xa một chút, vậy có thể tùy ý ra tay với Lý Phàm, nhưng bây giờ hai người đứng gần nhau như vậy, rất dễ vô tình làm Cố Họa Y bị thương.
Lý Phàm nhìn thấy lý do chần chừ của sáu tên đàn em, mỉm cười ngoắc ngón tay vào sáu tên đàn em này.
“Nào, để tôi xem sáu ông thần các anh lợi hại như thế nào.”
Lý Phàm vừa nói vừa bước tới, kéo Cố Hoạ Y ra một khoảng cách nhất định.
Khoảng cách không quá lớn, đủ để Lý Phàm xông đến bảo vệ Cố Họa Y trước tiên.
Sáu tên đàn em mừng thầm, cảm thấy Lý Phàm thật sự ngu ngốc, lại chủ động đẩy ra xa để bọn họ đánh anh.
“Thực đúng là tên ngốc, đã muốn chết như vậy thì để bọn tao dạy bảo mày vậy.”
“Dám khiêu khích làm anh Tài không vui, đợi lát nữa bịn tao đánh mày thành tên què, khiến mày phải liếm giày cho anh Tài!”
Sáu tên đàn em lẩm bẩm trong miệng, cùng tung nấm đấm về phía Lý Phàm.
“Cẩn thận.”
Cố Hạo Y không nhịn được nhắc nhở.
Mặc dù biết rõ Lý Phàm rất lợi hại, nhưng Cố Họa Y vẫn không thể không lo lắng cho Lý Phàm.
Phùng Tử Tài chẳng thèm liếc mắt nhìn Lý Phàm, bước về phía Cố Họa Y.
“Mỹ nữ, tên chồng vô dụng kia của em có gì tốt? Chỉ cần đi theo anh thì sau này có thể tùy ý mua những món đồ xa xỉ hàng đầu thế giới. Anh sẽ tặng cho em siêu xe và biệt thự sang trọng, nhất định sẽ cho em sống một cuộc sống như tiên.”
Phùng Tử Tài miệng lưỡi lưu loát nói, trước đây, chỉ cần tặng một chiếc túi hàng hiệu hợp thời trang thì có thể khiến cho phụ nữ phát điên rồi. Phùng Tử Tài cảm thấy bản thân đã đưa ra những điều kiện hào phóng như vậy, đủ để Cố Họa Y đi cùng mình.
Cố Họa Y từ từ lùi lại, lo lắng nhìn Phùng Tử Tài đang đến gần.
“Này, mỹ nữ sao không nói chuyện vậy, nếu em đi theo tên chồng nghèo hèn của em thì sẽ không có tương lai đâu, nhưng theo anh thì lại khác. Ở Kim Hải có thể nói là một tay che trời, chỉ cần mở miệng thì ngay cả những nhân vật số một, số hai ở Kim Hải cũng đều sẽ nể mặt Phùng Tử Tài này. ”
Phùng Tử Tài tiếp tục khoe khoang các mối quan hệ của mình, nghĩ rằng điều này có thể khiến cho Cố Họa Y mắc bẫy.
Khuôn mặt Cố Họa Y lạnh lùng, căn bản không để ý đến Phùng Tử Tài.
Sắc mặt Phùng Tử Tài ngay lập tức lạnh đi, nhìn chằm chằm Cố Họa Y nói: “Mỹ nữ, em như vậy là không nể mặt anh rồi. Nếu như không nể mặt anh, vậy anh chỉ có thể dùng sức mạnh để đối xử với em thôi, nhưng nếu em bị ép buộc, cũng chỉ có thể vui vẻ hưởng thụ thôi, hahaha. ”
Bịch!
Một tên đàn em bị Lý Phàm đánh, đúng lúc ngã ngay dưới chân Phùng Tử Tài.
Phùng Tử Tài dừng bước, nhìn đàn em của mình đang bất động trên mặt đất, khuôn mặt biến sắc trong tích tắc.
“Fuck! Bọn bây là một lũ vô dụng, sáu đánh một mà vẫn không lại! Bây giờ lập tức giết tên vô dụng này cho tao! Đừng để hắn ảnh hưởng đến tâm trạng của tao khi tao đang nói chuyện với mỹ nữ!”
Vốn dĩ Phùng Tử Tài đang bực tức vì sự coi thường của Cố Họa Y, ngay lập tức giậm chân, gầm thét về phía Lý Phàm.
Năm tên đàn em còn lại âm thầm than khổ, vừa rồi sáu người bọn họ hợp lại nhưng không thể đánh bại Lý Phàm, bây giờ chỉ còn lại năm người lại càng khó khăn hơn.
Năm tên đàn em hơi ngạc nhiên trước sức lực của Lý Phàm, cảm thấy cho dù là ngay cả tay chân thuộc hạ của Trương Trung Dương cũng chưa chắc mạnh như Lý Phàm.
“Sớm đã nói các người thấy chưa đủ rồi mà.”
Lý Phàm còn chưa dùng sức, lúc này đột nhiên xông ra, tung cú đấm nhanh như chớp của mình, trong nháy mắt đã đánh văng năm tên đàn em còn lại.
Năm tên đàn em văng theo cùng một hướng và lần lượt rơi xuống chân Phùng Tử Tài.
Phùng Tử Tài nhìn chằm chằm vào sáu tên đàn em đang nằm chất đống dưới chân mình, trái tim ngay lập tức như thắt lại, cảm thấy cả người đều toát mồ hôi lạnh.
“Lũ vô dụng, tất cả thật sự là lũ vô dụng!”
Phùng Tử Tài gắt gỏng nhấc sáu tên đàn em đang bất tỉnh lên, lo lắng hét lên: “Đứng dậy, đứng dậy tiếp tục đánh cho tao!”
“Đây là sáu tên thuộc hạ mạnh nhất của anh sao? Tôi thấy bọn họ cũng không được xem là ông thần gì, nhưng về độ khoác lác thì có thể đấy.”
Lý Phàm vừa nói đùa vừa đi đến bên cạnh Cố Họa Y, kéo lấy tay Cố Họa Y nhỏ giọng nói: “Không bị dọa sợ chứ?”
Cố Họa Y hơi hoảng sợ hỏi.
Lý Phàm đứng phía trước Cố Họa Y, nhìn về phía Phùng Tử Tài.
Phùng Tử Tài liếc mắt nhìn chằm chằm Cố Họa Y, nước miếng trong miệng cũng sắp chảy ra ngoài rồi.
“Thật là xinh đẹp, thảo nào.”
Phùng Tử Tài rốt cuốc đã hiểu vì sao Hoa Nhật Tâm lại phát điên, đối mặt với một mỹ nữ xinh đẹp như vậy, là đàn ông nhất định đều sẽ phải nghĩ đến điều đó.
Hoa Nhật Tâm này thật sự là anh em tốt, ngàn dặm xa xôi gửi tặng mỹ nữ, nếu đã như vậy Phùng Tử Tài đây sẽ không khách khí nữa, đưa mỹ nhân này cho Trương Trung Dương, nhất định sẽ khiến cho Trương Trung Nhân vô cùng vui sướng, hơn nữa nhiều việc cũng sẽ dễ dàng xử lý hơn!
“Người đẹp, đừng sợ, anh là người tốt, nhưng bạn của em yêu cầu anh xử lý tên vô dụng bên cạnh em, cho nên em hãy đứng ở cạnh anh, anh bảo đảm sẽ không ai dám làm hại em.”
Phùng Tử Tài nói với vẻ mặt ôn hòa, giống như con sói đang lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ vậy.
“Đám người này thấy chưa đủ à.”
Lý Phàm lạnh lùng nói.
Cố Họa Y cũng không quá hoảng sợ, dù sao cô cũng đã từng chứng kiến mấy chục người bị một mình Lý Phàm đánh rồi. Trước mặt chỉ có sáu người vây quanh, Cố Họa Y cảm thấy Lý Phàm có thể đối phó một cách dễ dàng.
“Khẩu khí của tên này cũng lớn phết nhỉ, thực sự chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như vậy. Con mẹ nó, tao đem đến đây toàn những tinh nhuệ có thể một địch mười, thấy chưa đủ chính là mày đó.”
Phùng Tử Tài cảm thấy Lý Phàm không chỉ là tên vô dụng mà còn là tên thần kinh, nếu là người khác thì lúc này đã quỳ xuống xin tha rồi.
Sáu tên đàn em trong lòng cũng khó chịu, hoàn toàn không thể chịu nổi khi bị một người bám váy đàn bà như Lý Phàm khinh thường.
“Tên bám váy đàn bà như mày còn dám nói bọn tao thấy chưa đủ à. Mày có biết bọn tao là ai không? Bọn tao là sáu ông thần ở Kim Hải đấy, chỉ cần xảy ra hỗn chiến ở Kim Hải, không ai không biết đến danh tiếng của bọn tao.”
“Tên vô dụng này thật là có mắt như mù, lại còn tự đại như vậy, mỹ nữ mau chóng tránh ra, tốt nhất là đi theo anh Tài của chúng tôi. Chỉ cần cô khiến cho anh Tài của chúng tôi vui vẻ, sau này nhất định sẽ trải qua những ngày tháng tốt đẹp.”
“Mỹ nữ, mau đi với anh Tài của chúng tôi, nếu không chẳng may bị thương thì phiền phức đấy. Chúng tôi chỉ muốn đánh kẻ vô dụng không có mắt này. Một kẻ nghèo hèn còn dám nói chúng tôi xem chưa đủ, thật sự là tự mình tìm chỗ chết!”
Phùng Tử Tài đưa ngón tay út của mình móc gỉ mũi, ném gỉ mũi về phía Lý Phàm với vẻ mặt khinh bỉ: “Cho mày một cơ hội để cầu xin tha thứ. Bây giờ quỳ xuống bò qua đây, liếm sạch giày của tao, tao có thể sẽ tha cho mày. ”
“Nằm mơ đi.”
Lý Phàm bĩnh tĩnh nói.
“Mẹ kiếp! Mày thật không biết điều, xem ra mày thật sự muốn tìm cái chết! Không ai ở Kim Hải là không dám làm theo lời tao, bọn bây đánh tên vô dụng này thành tên què trước cho tao, nhất định hôm nay tao phải khiến hắn ta liếm giày của tao!”
Phùng Tử Tài nỏng nảy khua tay, ra lệnh cho sáu tên đàn em xử lý Lý Phàm.
Sáu tên đàn em nhìn chăm chú Cố Họa Y đang ở bên cạnh Lý Phàm, trong lòng đều cảm thấy hơi khó xử.
Nếu Cố Họa Y cách xa một chút, vậy có thể tùy ý ra tay với Lý Phàm, nhưng bây giờ hai người đứng gần nhau như vậy, rất dễ vô tình làm Cố Họa Y bị thương.
Lý Phàm nhìn thấy lý do chần chừ của sáu tên đàn em, mỉm cười ngoắc ngón tay vào sáu tên đàn em này.
“Nào, để tôi xem sáu ông thần các anh lợi hại như thế nào.”
Lý Phàm vừa nói vừa bước tới, kéo Cố Hoạ Y ra một khoảng cách nhất định.
Khoảng cách không quá lớn, đủ để Lý Phàm xông đến bảo vệ Cố Họa Y trước tiên.
Sáu tên đàn em mừng thầm, cảm thấy Lý Phàm thật sự ngu ngốc, lại chủ động đẩy ra xa để bọn họ đánh anh.
“Thực đúng là tên ngốc, đã muốn chết như vậy thì để bọn tao dạy bảo mày vậy.”
“Dám khiêu khích làm anh Tài không vui, đợi lát nữa bịn tao đánh mày thành tên què, khiến mày phải liếm giày cho anh Tài!”
Sáu tên đàn em lẩm bẩm trong miệng, cùng tung nấm đấm về phía Lý Phàm.
“Cẩn thận.”
Cố Hạo Y không nhịn được nhắc nhở.
Mặc dù biết rõ Lý Phàm rất lợi hại, nhưng Cố Họa Y vẫn không thể không lo lắng cho Lý Phàm.
Phùng Tử Tài chẳng thèm liếc mắt nhìn Lý Phàm, bước về phía Cố Họa Y.
“Mỹ nữ, tên chồng vô dụng kia của em có gì tốt? Chỉ cần đi theo anh thì sau này có thể tùy ý mua những món đồ xa xỉ hàng đầu thế giới. Anh sẽ tặng cho em siêu xe và biệt thự sang trọng, nhất định sẽ cho em sống một cuộc sống như tiên.”
Phùng Tử Tài miệng lưỡi lưu loát nói, trước đây, chỉ cần tặng một chiếc túi hàng hiệu hợp thời trang thì có thể khiến cho phụ nữ phát điên rồi. Phùng Tử Tài cảm thấy bản thân đã đưa ra những điều kiện hào phóng như vậy, đủ để Cố Họa Y đi cùng mình.
Cố Họa Y từ từ lùi lại, lo lắng nhìn Phùng Tử Tài đang đến gần.
“Này, mỹ nữ sao không nói chuyện vậy, nếu em đi theo tên chồng nghèo hèn của em thì sẽ không có tương lai đâu, nhưng theo anh thì lại khác. Ở Kim Hải có thể nói là một tay che trời, chỉ cần mở miệng thì ngay cả những nhân vật số một, số hai ở Kim Hải cũng đều sẽ nể mặt Phùng Tử Tài này. ”
Phùng Tử Tài tiếp tục khoe khoang các mối quan hệ của mình, nghĩ rằng điều này có thể khiến cho Cố Họa Y mắc bẫy.
Khuôn mặt Cố Họa Y lạnh lùng, căn bản không để ý đến Phùng Tử Tài.
Sắc mặt Phùng Tử Tài ngay lập tức lạnh đi, nhìn chằm chằm Cố Họa Y nói: “Mỹ nữ, em như vậy là không nể mặt anh rồi. Nếu như không nể mặt anh, vậy anh chỉ có thể dùng sức mạnh để đối xử với em thôi, nhưng nếu em bị ép buộc, cũng chỉ có thể vui vẻ hưởng thụ thôi, hahaha. ”
Bịch!
Một tên đàn em bị Lý Phàm đánh, đúng lúc ngã ngay dưới chân Phùng Tử Tài.
Phùng Tử Tài dừng bước, nhìn đàn em của mình đang bất động trên mặt đất, khuôn mặt biến sắc trong tích tắc.
“Fuck! Bọn bây là một lũ vô dụng, sáu đánh một mà vẫn không lại! Bây giờ lập tức giết tên vô dụng này cho tao! Đừng để hắn ảnh hưởng đến tâm trạng của tao khi tao đang nói chuyện với mỹ nữ!”
Vốn dĩ Phùng Tử Tài đang bực tức vì sự coi thường của Cố Họa Y, ngay lập tức giậm chân, gầm thét về phía Lý Phàm.
Năm tên đàn em còn lại âm thầm than khổ, vừa rồi sáu người bọn họ hợp lại nhưng không thể đánh bại Lý Phàm, bây giờ chỉ còn lại năm người lại càng khó khăn hơn.
Năm tên đàn em hơi ngạc nhiên trước sức lực của Lý Phàm, cảm thấy cho dù là ngay cả tay chân thuộc hạ của Trương Trung Dương cũng chưa chắc mạnh như Lý Phàm.
“Sớm đã nói các người thấy chưa đủ rồi mà.”
Lý Phàm còn chưa dùng sức, lúc này đột nhiên xông ra, tung cú đấm nhanh như chớp của mình, trong nháy mắt đã đánh văng năm tên đàn em còn lại.
Năm tên đàn em văng theo cùng một hướng và lần lượt rơi xuống chân Phùng Tử Tài.
Phùng Tử Tài nhìn chằm chằm vào sáu tên đàn em đang nằm chất đống dưới chân mình, trái tim ngay lập tức như thắt lại, cảm thấy cả người đều toát mồ hôi lạnh.
“Lũ vô dụng, tất cả thật sự là lũ vô dụng!”
Phùng Tử Tài gắt gỏng nhấc sáu tên đàn em đang bất tỉnh lên, lo lắng hét lên: “Đứng dậy, đứng dậy tiếp tục đánh cho tao!”
“Đây là sáu tên thuộc hạ mạnh nhất của anh sao? Tôi thấy bọn họ cũng không được xem là ông thần gì, nhưng về độ khoác lác thì có thể đấy.”
Lý Phàm vừa nói đùa vừa đi đến bên cạnh Cố Họa Y, kéo lấy tay Cố Họa Y nhỏ giọng nói: “Không bị dọa sợ chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.