Chương 471: Em nghe anh
Phi Điểu Bất Tuyệt
01/07/2021
“Ai bảo các người đến đây, ngoại trừ bảo các người quấy rối công trường, còn bảo mấy người làm cái gì, nói hết tất cả kế hoạch mà các người biết ra.”
Lý Phàm nhìn chằm chằm vào Tang Bưu hỏi.
Tang Bưu cười khổ một tiếng: “Chúng tôi vốn là lăn lộn theo thầy Trương, bây giờ không phải ông ấy gãy trên tay anh rồi sao, cho nên Long gia mới xuất sơn, đưa chúng tôi đến tìm anh báo thù.”
“Long gia bảo tôi quấy rối dẫn anh đến, về phần sau đó có kế hoạch gì, tôi cũng không biết, trước mắt nhận được mệnh lệnh là quấy rồi, không thể để công trường của các anh khởi công bình thường.”
Tang Bưu không biết nội dung quan trọng, là trong dự đoán của Lý Phàm, như vậy chỉ có thể trở thành nhân vật làm nền, căn bản không có khả năng tham dự kế hoạch mấu chốt.
“Long gia là ai, bây giờ đang ở đâu?”
“Long gia, Long gia tên là Long Hàn Quang, đương nhiên là đệ tử nội môn của sư môn, xem như là nửa sư phụ của thầy trương, nhưng mà nghe nói ông ta ở trong sư môn cũng chỉ là nhân vật bình thường mà thôi, nhưng mà đối với chúng tôi mà nói, ông ấy đã giống như là một nhân vật thần tiên, công phu đó không phải là bóng lưng mà chúng tôi có thể nhìn thấy được.”
“Trên đường đến đây Long gia gọi điện đến, nói có người bạn cũ ở Hán Thành hẹn ông ấy đi gặp mặt, cho nên nửa đường Long gia và bọn tôi tách ra, còn bạn của ông ấy là ai, ở đâu, cũng không phải là tôi có thể biết được.”
Tang Bưu cũng xem như là không biết thì không nói mà đã biết thì nói hết, một khi đã sợ hãi như vậy không còn gì có thể che dấu, trực tiếp nói hết những gì mà mình biết ra.
A Quang đến gần nói: “Anh Lý, để cho anh ta mô tả lại vẻ ngoài của vị Long gia kia, tôi cho các tiểu đệ của mình thả ra tiếng gió, sẽ nhanh chóng tìm được ông ta, tai mắt chúng ta trải rộng khắp Hán Thành.”
Tang Bưu không đợi Lý Phàm hỏi, mở miệng nói: “Long gia mặc một thân áo đạo, nhìn có vẻ có khí chất xuất triền, giống như là tiên nhân vậy, cao hơn 1m75 gì đó, cơ thể hơi giầy, có ba chỏm râu dài.”
A Quang yên lặng ghi nhớ dáng vẻ Tang Bưu nói, trong đầu đã bắt đầu hình dung ra dáng vẻ của Long Hàn Quang.
“Anh Lý, tôi truyền lệnh xuống cho các anh em, để bọn họ thả ra tiếng gió.”
Lý Phàm gật gật đầu, ngầm cho phép cách làm của A Quang, dù sao đó cũng là một cách, mặc dù Lý Phàm cảm thấy không quá tin tưởng.
“Còn có cái gì muốn hỏi? Nếu không có vấn đề gì thì thả bọn tôi ra, chúng tôi nhất định sẽ cứ vậy mà rời đi, kiếp này tuyệt đối sẽ không đặt chân đến Hán Thành nửa bước.”
Tang Bưu thật sự bị Lý Phàm dọa sợ rồi, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Lý Phàm cười thả chân giẫm lên tay phải Tang Bưu ra, thản nhiên nói: “Được, cậu cũng rất phối hợp, đương nhiên tôi cũng sẽ không nuốt lời, A Quang, thả đám người bọn họ ra, nhanh chóng đưa bọn họ ra khỏi Hán Thành.”
“Vâng, anh Lý.”
A Quang cung kính lên tiếng, sau đó kéo Tang Bưu từ dưới đất lên, đưa Tang Bưu ra cửa, thả Tang Bưu cùng với đàn em của anh ta đi.
Khang Văn Hân cảm thấy Lý Phàm cũng quá dễ nói chuyện, dựa theo tình tiết trong phim truyền hình, không phải là lừa đối phương nói ra hết xong, sau đó lại chà đạp đối phương sao!
“Sư phụ, anh thật sự chuẩn bị thả anh ta? không phải là sắp xếp người mai phục bên ngoài, đợi người của Tang Bưu được thả ra khỏi cửa, sẽ có tay súng mai phục bọn họ chứ.”
“Cậu xem phim quá nhiều, lời hứa của quân tử đáng giá ngàn vàng có biết không, tôi nói thả người, đương nhiên sẽ thả bọn họ, chắc chắn sẽ không mai phục gì đó.”
Lý Phàm trợn mắt nói.
Khang Văn Hân lúng túng cười hai tiếng, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Cố Bội Sam kéo Trần Hiểu Đồng đi đến trước mặt Lý Phàm, giống như là học sinh tiểu học cáo trạng: “Vừa rồi cô ta thấy mùi ngon, một chút cũng không sợ, trước đó cô ta lấy cớ sợ hãi ôm anh đều là giả vờ, là đang sắc dụ anh.”
“Ai giả vờ, tôi chỉ cố gắng làm bản thân kiên cường lên, không quấy rầy anh Lý Phàm đang làm việc lớn thôi.”
Trần Hiểu Đồng oan ức nói.
“Dừng!”
Lý Phàm quyết đoán ngăn lại sự đối chọi gay gắt của hai người, cứ để hai người làm ầm ỹ như vậy, sau này Lý Phàm cũng đừng làm gì nữa, xem hai người họ cái nhau là được rồi.
“Sau này hai người có muốn cãi nhau, thì ở chỗ không có tôi mà làm, lúc có mặt tôi, không hy vọng nghe được bất kỳ ồn ào nào của hai người, nếu ai dám ồn ào một câu, tôi sẽ đưa người đó về.”
“Vâng ạ, em nghe theo anh Lý Phàm.”
Trần Hiểu Đồng ra vẻ biết điều nói ra.
Cố Bội Sam giương mắt nhìn Trần Hiểu Đồng, căm hận mà tàn nhẫn nghiến răng, hận không thể xé rách lớp ngụy trạng của Trần Hiểu Đồng, để Lý Phàm nhìn rõ bản chất của Trần Hiểu Đồng.
Trần Hiểu Đồng đắc ý nhìn Cố Bội Sam, làm mặt quỷ với Cố Bội Sam: “Lêu lêu lêu.”
“Lêu Lêu cái đầu cô! Tôi muốn vả nát miệng cô!”
Cố Bội Sam tức giận đến mức bốc khói.
Trần Hiểu Đồng nhanh chóng trốn đằng sau lưng Lý Phàm, kéo góc áo Lý Phàm nói: “Anh Lý Phàm phải bảo vệ em, người này nổi điên, không chút tuân thủ quy củ của anh.”
Lý Phàm đưa tay ngăn Cố Bội Sam lại, mặt lạnh nói: “Đừng làm loạn.”
“Hừ! Sao anh lại che chở cho tiểu yêu tinh này như vậy! Tôi phải về nói với Họa Y, để xem lúc đó anh giải thích với Họa Y thế nào!”
Cố Bội Sam trực tiếp lấy thượng phương bảo kiếm ra, lấy Cố Họa Y ra uy hiếp Lý Phàm.
Lý Phàm xoa xoa mi tâm, hạ quyết tâm sẽ không dẫn theo mấy người phụ nữ này nữa, quả thật có thể phiền chết người.
“Tôi sẽ giải thích với Họa Y, cô cũng đừng ở đây chuyện bé xé ra to, chuyện trước đó tôi không truy cứu, cũng tha thứ cho cô.”
Gương mặt Cố Bội Sam cứng đờ, chậm rãi cúi đầu xuống.
Lý Phàm nhắc đến chuyện quá khứ, giống như là duỗi một bàn tay ra khống chế cổ họng của Cố Bội Sam, làm Cố Bội Sam không có cách nào phản bác.
Trần Hiểu Đồng nhìn dáng vẻ chán nản của Cố Bội Sam qua bả vai Lý Phàm, trong lòng nhịn không được like cho Lý Phàm.
“Sư phụ, cái đó, chúng ta không phải nên đi sao?”
Khang Văn Hân làm dịu không khí, hy vọng có thể giảm bớt không khí lúng túng này.
Lý Phàm lắc đầu: “Không gặp, đợi đám người Tang Bưu đi rồi chúng ta đi.”
Khang Văn Hân không hiểu nhìn Lý Phàm, cảm thấy Lý Phàm nói như vậy có chút kỳ lạ, không phải nói thật sự không có người mai phục sao, sao lại còn muốn ở lại nhìn đám người Tang Bưu rời đi? Chẳng lẽ bọn họ rời đi, còn có bí mật khó lường gì đó?
Lúc Khang Văn Hân đang suy tư, Tang Bưu đã mang mấy người thủ hạ đi rồi, A Quang cho người canh giữ ở cửa ra vào, chỉ huy Tang Bưu và thủ hạ tự động rời đi.
Tang Bưu quay lại nói mấy câu với A Quang, sau đó đưa mấy thủ hạ đi ra ngoài lâm trường.
Cả đám người Tang Bưu chậm rãi đi ra ngoài, Khang Văn Hân nghiêng đầu nhìn Lý Phàm hỏi: “Sư phụ, những người này có cái gì để nhìn chứ, chẳng lẽ đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, có thể giải tỏa được cái gì đó?”
“Cứ nhìn đi là biết, tôi chỉ là cảm giác, còn cảm giác có chính xác hay không, vẫn cần phải nghiệm chứng một lần mới biết được.”
Lý Phàm vòng hai tay trước người, yên lặng nhìn chằm chằm đám người Tang Bưu rời đi.
Lý Phàm nhìn chằm chằm vào Tang Bưu hỏi.
Tang Bưu cười khổ một tiếng: “Chúng tôi vốn là lăn lộn theo thầy Trương, bây giờ không phải ông ấy gãy trên tay anh rồi sao, cho nên Long gia mới xuất sơn, đưa chúng tôi đến tìm anh báo thù.”
“Long gia bảo tôi quấy rối dẫn anh đến, về phần sau đó có kế hoạch gì, tôi cũng không biết, trước mắt nhận được mệnh lệnh là quấy rồi, không thể để công trường của các anh khởi công bình thường.”
Tang Bưu không biết nội dung quan trọng, là trong dự đoán của Lý Phàm, như vậy chỉ có thể trở thành nhân vật làm nền, căn bản không có khả năng tham dự kế hoạch mấu chốt.
“Long gia là ai, bây giờ đang ở đâu?”
“Long gia, Long gia tên là Long Hàn Quang, đương nhiên là đệ tử nội môn của sư môn, xem như là nửa sư phụ của thầy trương, nhưng mà nghe nói ông ta ở trong sư môn cũng chỉ là nhân vật bình thường mà thôi, nhưng mà đối với chúng tôi mà nói, ông ấy đã giống như là một nhân vật thần tiên, công phu đó không phải là bóng lưng mà chúng tôi có thể nhìn thấy được.”
“Trên đường đến đây Long gia gọi điện đến, nói có người bạn cũ ở Hán Thành hẹn ông ấy đi gặp mặt, cho nên nửa đường Long gia và bọn tôi tách ra, còn bạn của ông ấy là ai, ở đâu, cũng không phải là tôi có thể biết được.”
Tang Bưu cũng xem như là không biết thì không nói mà đã biết thì nói hết, một khi đã sợ hãi như vậy không còn gì có thể che dấu, trực tiếp nói hết những gì mà mình biết ra.
A Quang đến gần nói: “Anh Lý, để cho anh ta mô tả lại vẻ ngoài của vị Long gia kia, tôi cho các tiểu đệ của mình thả ra tiếng gió, sẽ nhanh chóng tìm được ông ta, tai mắt chúng ta trải rộng khắp Hán Thành.”
Tang Bưu không đợi Lý Phàm hỏi, mở miệng nói: “Long gia mặc một thân áo đạo, nhìn có vẻ có khí chất xuất triền, giống như là tiên nhân vậy, cao hơn 1m75 gì đó, cơ thể hơi giầy, có ba chỏm râu dài.”
A Quang yên lặng ghi nhớ dáng vẻ Tang Bưu nói, trong đầu đã bắt đầu hình dung ra dáng vẻ của Long Hàn Quang.
“Anh Lý, tôi truyền lệnh xuống cho các anh em, để bọn họ thả ra tiếng gió.”
Lý Phàm gật gật đầu, ngầm cho phép cách làm của A Quang, dù sao đó cũng là một cách, mặc dù Lý Phàm cảm thấy không quá tin tưởng.
“Còn có cái gì muốn hỏi? Nếu không có vấn đề gì thì thả bọn tôi ra, chúng tôi nhất định sẽ cứ vậy mà rời đi, kiếp này tuyệt đối sẽ không đặt chân đến Hán Thành nửa bước.”
Tang Bưu thật sự bị Lý Phàm dọa sợ rồi, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Lý Phàm cười thả chân giẫm lên tay phải Tang Bưu ra, thản nhiên nói: “Được, cậu cũng rất phối hợp, đương nhiên tôi cũng sẽ không nuốt lời, A Quang, thả đám người bọn họ ra, nhanh chóng đưa bọn họ ra khỏi Hán Thành.”
“Vâng, anh Lý.”
A Quang cung kính lên tiếng, sau đó kéo Tang Bưu từ dưới đất lên, đưa Tang Bưu ra cửa, thả Tang Bưu cùng với đàn em của anh ta đi.
Khang Văn Hân cảm thấy Lý Phàm cũng quá dễ nói chuyện, dựa theo tình tiết trong phim truyền hình, không phải là lừa đối phương nói ra hết xong, sau đó lại chà đạp đối phương sao!
“Sư phụ, anh thật sự chuẩn bị thả anh ta? không phải là sắp xếp người mai phục bên ngoài, đợi người của Tang Bưu được thả ra khỏi cửa, sẽ có tay súng mai phục bọn họ chứ.”
“Cậu xem phim quá nhiều, lời hứa của quân tử đáng giá ngàn vàng có biết không, tôi nói thả người, đương nhiên sẽ thả bọn họ, chắc chắn sẽ không mai phục gì đó.”
Lý Phàm trợn mắt nói.
Khang Văn Hân lúng túng cười hai tiếng, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Cố Bội Sam kéo Trần Hiểu Đồng đi đến trước mặt Lý Phàm, giống như là học sinh tiểu học cáo trạng: “Vừa rồi cô ta thấy mùi ngon, một chút cũng không sợ, trước đó cô ta lấy cớ sợ hãi ôm anh đều là giả vờ, là đang sắc dụ anh.”
“Ai giả vờ, tôi chỉ cố gắng làm bản thân kiên cường lên, không quấy rầy anh Lý Phàm đang làm việc lớn thôi.”
Trần Hiểu Đồng oan ức nói.
“Dừng!”
Lý Phàm quyết đoán ngăn lại sự đối chọi gay gắt của hai người, cứ để hai người làm ầm ỹ như vậy, sau này Lý Phàm cũng đừng làm gì nữa, xem hai người họ cái nhau là được rồi.
“Sau này hai người có muốn cãi nhau, thì ở chỗ không có tôi mà làm, lúc có mặt tôi, không hy vọng nghe được bất kỳ ồn ào nào của hai người, nếu ai dám ồn ào một câu, tôi sẽ đưa người đó về.”
“Vâng ạ, em nghe theo anh Lý Phàm.”
Trần Hiểu Đồng ra vẻ biết điều nói ra.
Cố Bội Sam giương mắt nhìn Trần Hiểu Đồng, căm hận mà tàn nhẫn nghiến răng, hận không thể xé rách lớp ngụy trạng của Trần Hiểu Đồng, để Lý Phàm nhìn rõ bản chất của Trần Hiểu Đồng.
Trần Hiểu Đồng đắc ý nhìn Cố Bội Sam, làm mặt quỷ với Cố Bội Sam: “Lêu lêu lêu.”
“Lêu Lêu cái đầu cô! Tôi muốn vả nát miệng cô!”
Cố Bội Sam tức giận đến mức bốc khói.
Trần Hiểu Đồng nhanh chóng trốn đằng sau lưng Lý Phàm, kéo góc áo Lý Phàm nói: “Anh Lý Phàm phải bảo vệ em, người này nổi điên, không chút tuân thủ quy củ của anh.”
Lý Phàm đưa tay ngăn Cố Bội Sam lại, mặt lạnh nói: “Đừng làm loạn.”
“Hừ! Sao anh lại che chở cho tiểu yêu tinh này như vậy! Tôi phải về nói với Họa Y, để xem lúc đó anh giải thích với Họa Y thế nào!”
Cố Bội Sam trực tiếp lấy thượng phương bảo kiếm ra, lấy Cố Họa Y ra uy hiếp Lý Phàm.
Lý Phàm xoa xoa mi tâm, hạ quyết tâm sẽ không dẫn theo mấy người phụ nữ này nữa, quả thật có thể phiền chết người.
“Tôi sẽ giải thích với Họa Y, cô cũng đừng ở đây chuyện bé xé ra to, chuyện trước đó tôi không truy cứu, cũng tha thứ cho cô.”
Gương mặt Cố Bội Sam cứng đờ, chậm rãi cúi đầu xuống.
Lý Phàm nhắc đến chuyện quá khứ, giống như là duỗi một bàn tay ra khống chế cổ họng của Cố Bội Sam, làm Cố Bội Sam không có cách nào phản bác.
Trần Hiểu Đồng nhìn dáng vẻ chán nản của Cố Bội Sam qua bả vai Lý Phàm, trong lòng nhịn không được like cho Lý Phàm.
“Sư phụ, cái đó, chúng ta không phải nên đi sao?”
Khang Văn Hân làm dịu không khí, hy vọng có thể giảm bớt không khí lúng túng này.
Lý Phàm lắc đầu: “Không gặp, đợi đám người Tang Bưu đi rồi chúng ta đi.”
Khang Văn Hân không hiểu nhìn Lý Phàm, cảm thấy Lý Phàm nói như vậy có chút kỳ lạ, không phải nói thật sự không có người mai phục sao, sao lại còn muốn ở lại nhìn đám người Tang Bưu rời đi? Chẳng lẽ bọn họ rời đi, còn có bí mật khó lường gì đó?
Lúc Khang Văn Hân đang suy tư, Tang Bưu đã mang mấy người thủ hạ đi rồi, A Quang cho người canh giữ ở cửa ra vào, chỉ huy Tang Bưu và thủ hạ tự động rời đi.
Tang Bưu quay lại nói mấy câu với A Quang, sau đó đưa mấy thủ hạ đi ra ngoài lâm trường.
Cả đám người Tang Bưu chậm rãi đi ra ngoài, Khang Văn Hân nghiêng đầu nhìn Lý Phàm hỏi: “Sư phụ, những người này có cái gì để nhìn chứ, chẳng lẽ đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, có thể giải tỏa được cái gì đó?”
“Cứ nhìn đi là biết, tôi chỉ là cảm giác, còn cảm giác có chính xác hay không, vẫn cần phải nghiệm chứng một lần mới biết được.”
Lý Phàm vòng hai tay trước người, yên lặng nhìn chằm chằm đám người Tang Bưu rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.