Chương 488: Giúp cậu ta mở mang kiến thức
Phi Điểu Bất Tuyệt
04/07/2021
“Mười lăm tỷ à, Khang Văn Hân anh xem xem, cảm thấy cái này thế nào?” Trần Hiểu Đồng hỏi Khang Văn Hân cầm ngọc long bích lên nhìn, ngó trái ngó phải cũng không nhìn thấy manh mối gì, ngược lại cảm thấy ngọc long bích này trông rất giống thật.
“Chắc là cũng được đó, cái này có khác gì với ngọc long bích mà cô cần tìm không? Nếu không khác lắm thì mua đi.”
“Vậy mua, mau đi thanh toán.”
Khang Văn Hân yên lặng lấy thẻ ngân hàng ra, yên lặng mặc niệm ba giây cho tiền tiêu vặt của anh.
Điền Kim Minh vui tươi hớn hở lấy máy POS ra cà thẻ, trong lòng hối hận lúc nãy ra giá quá thấp, chắc là nên nâng lên đến ba mươi tỷ mới đúng, ai mà ngờ hai người này lại giàu đến thế, đồ mười lăm tỷ mà cũng không thèm trả giá.
Cà thẻ thanh tóan, Điền Kim Minh nhanh chóng gói ngọc long bích lại, sau đó tiễn hai người ra khỏi cửa hàng.
Khang Văn Hân vừa đi vừa hỏi: “Sao tự nhiên cô lại muốn mua thứ này, định tặng cho sư phụ tôi hả? Sư phụ tôi thích đồ cô sao? Sao tôi lại không nghĩ đến chuyện tặng cho sư phụ một món chứ, nếu không chúng ta quay lại mua thêm món nữa đi được không?”
“Đừng có nghĩ lung tung, không phải tặng cho sư phụ anh, là đồ tôi cần dùng, mau lái xe về.”
Trần Hiểu Đồng không muốn kéo dài thời gian, nếu đám Lý Phàm xem biệt thự xong quay về trước phát hiện ra cô không có ở nhà, vậy thì sẽ cực kỳ xấu hổ.
Khang Văn Hân thắc mắc nhìn Trần Hiểu Đồng, nhưng cũng không dám hỏi gì, chỉ có thể lái xe chở Trần Hiểu Đồng về.
Trần Hiểu Đồng về nhà, cầm ngọc long bích giấu tới giấu đi khắp nơi, cuối cùng giấu nó vào trong một góc trong bàn trang điểm trong phòng Cố Họa Y.
Sắp xếp xong, Trần Hiểu Đồng nhìn kỹ bàn trang điểm, cảm thấy bày ngọc long bích ở đó trông cũng rất đẹp.
“Mọi việc đã sẵn sàng, chỉ chờ cơ hội thích hợp nữa thôi, chờ Trương Đức Võ đến hỏi mình, mình sẽ chụp hình cho ông ta xem, nói cho ông ta biết đây là chìa khóa bí mật.”
Trần Hiểu Đồng vỗ tay, xoay người ra ngoài bắt đầu làm việc nhà.
Đến trưa, Lý Phàm, Cố Họa Y và vợ chồng Cố Thiệu Huy về đến nhà, mặt Vương Cẩn Mai và Cố Thiệu Huy đều vô cùng vui vẻ, rõ ràng là rất hài lòng về căn biệt thự trên đỉnh núi đó.
Cố Thiệu Huy ngồi trên sofa cười nói: “Biệt thự trên đỉnh núi đúng là rất tốt, mấy ngày nay có thể cân nhắc đến việc dọn nhà, ba thấy chờ Xuyến Xuyến xuất viện là có thể dọn, đến lúc đó mời bà con bạn bè đến ăn tân gia.”
Cố Thiệu Huy có một căn biệt thự đỉnh núi cao cấp như thế, cũng nhịn không được muốn khoe khoang.
Vương Cẩn Mai cũng vui ra mặt nói: “Cuối cùng Lý Phàm cũng là được một chuyện nở mày nở mặt, nhất định phải làm tiệc tân gia, còn phải làm lớn mới được, người nào mời được đều phải mời, để mấy người xem thường nhà chúng ta chống mắt lên mà xem biệt thự cao cấp của chúng ta.”
Mấy năm nay bởi vì Lý Phàm biểu hiện quá vô dụng, Vương Cẩn Mai đã bị châm chọc mỉa mai rất nhiều, bây giờ có cơ hội lấy lại mặt mũi, đương nhiên phải khoe khoang ra rồi.
Thấy ba mẹ đều vui vẻ như thế, đương nhiên Cố Họa Y cũng vui theo.
“Được rồi, vậy chờ Xuyến Xuyến xuất viện chúng ta sẽ chuyển nhà, đến lúc đó lại làm tiệc mừng tân gia.”
Lý Phàm thấy mọi người đều vui, trong lòng cũng vô cùng thỏa mãn.
Trần Hiểu Đồng ra khỏi phòng, vui vẻ nói: “Dì, chú, hai người thấy biệt thự rất đẹp đúng không, đó là biệt thự tốt nhất, chắc chắn sẽ làm người ta vui vẻ thoải mái.
“Hiểu Đồng nói không sai, đúng là biệt thự tốt nhất, dì thấy trong Hán Thành không có căn nào tốt hơn căn biệt thự trên đỉnh núi kia.”
Vương Cẩn Mai kéo Trần Hiểu Đồng ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện với Trần Hiểu Đồng.
Lý Phàm hơi khó hiểu nhìn Trần Hiểu Đồng, cảm thấy Trần Hiểu Đồng trông không giống như là đang đến tháng.
Cố Họa Y huých nhẹ vào người Lý Phàm, sau đó kéo Lý Phàm vào phòng: “Về phòng, có việc muốn nói với anh.”
Lý Phàm đi theo Cố Họa Y vào phòng, cười nói: “Vợ có chỉ thị gì thế.”
“Anh thật sự kiếm được tiền là do làm trung gian cho Tiền Phúc sao?”
“Đương nhiên là thật, đồng nào cũng là tiền sạch sẽ, không tin thì em hỏi Tiền Phúc, nếu không bây giờ anh lập tức gọi điện thoại cho ông ta xác nhận.”
Lý Phàm nói lấy điện thoại ra, định gọi điện cho Tiền Phúc.
Cố Họa Y cản Lý Phàm lại: “Được rồi, sao anh kích động vậy, em chỉ lo tiền của anh có lai lịch bất chính, chỉ cần lấy được một cách đàng hoàng là được.”
“Sao lại đến từ con đường bất chính được, mỗi một đồng tiền đều là do anh dùng mồm mép kiếm được, em có ý tưởng gì về tiệc tân gia chưa? Anh cảm thấy làm thẳng ở biệt thư trên đỉnh núi luôn đi, nói với Ngô Đạo Văn, bảo ông ta cử một đội ngũ đầu bếp lên biệt thự trên đỉnh núi nấu ăn là được.”
Lý Phàm tính mở tiệc đãi khách ở biệt thự trên đỉnh núi, đến lúc đó chắc chắn có thể thỏa mãn tâm lý của hai vợ chồng Cố Thiệu Huy, làm hai người nở mày nở mặt.
“Ý kiến hay, có thể làm thế.”
Cố Họa Y gật đầu, cảm thấy lời đề nghị của Lý Phàm cũng không tệ.
Lý Phàm ôm Cố Họa Y muốn thân thiết bị Cố Họa Y huých nhẹ vào người: “Đừng có quậy, ba mẹ với Hiểu Đồng đang ở bên ngoài.”
“Trần Hiểu Đồng cũng thật là, chiếm đoạt em nhiều ngày như thế, em có biết anh khó chịu đến cỡ nào không.”
“Được rồi, chờ dọn đến biệt thự trên đỉnh núi không phải là tốt rồi sao.”
Cố Họa Y nũng nịu nói.
Lý Phàm bất đắc dĩ thở dài, dời mắt khỏi người Cố Họa Y, cảm giác nhìn thấy mà lại không ăn được thật sự rất khó chịu.
Khi Lý Phàm nhìn thấy bàn trang điểm của Cố Họa Y, nhạy bén phát hiện ra có gì đó không đúng.
“Sao trên bàn trang điểm của em lại có ngọc long bích vậy, là đồ của Trần Hiểu Đồng sao?”
Lý Phàm thắc mắc hỏi.
Cố Họa Y nhìn theo hướng Lý Phàm chỉ, thấy ngọc long bích bị đặt ở góc bàn trang điểm.
“Ủa, hồi sáng đâu có nó ở đây đâu, không lẽ là Hiểu Đồng đã đặt ở đây trong lúc em đến biệt thự trên đỉnh núi hả?”
Cố Họa Y cũng rất khó hiểu, lúc trước cô chưa từng thấy món này.
Không đi đến bàn trang điểm, cầm ngọc long bích lên xem.
Cầm ngọc long bích lên thấy hơi nhẹ, có nghĩ là mật độ của nó kém hơn ngọc thạch thật.
Đưa ra ánh sáng nhìn kết cấu trong ngọc thạch, Lý Phàm xác định đây chắc chắn là một món hàng mỹ nghệ làm từ thủy tinh hữu cơ.
“Là hàng mỹ nghệ, có lẽ Trần Hiểu Đồng mua về chơi, nhưng sáng nay cô ta nói là đến tháng, lấy cái này từ chỗ nào chứ?”
Lý Phàm vẫn hơi thắc mắc, ra vẻ như thám tử, giống như muốn điều tra sự việc đến cùng.
“Hàng mỹ nghệ thì cứ để đấy trưng đi, nói không chừng là Khang Văn Hân tặng cho Hiểu Đồng đấy, em thấy Khang Văn Hân và Trần Hiểu Đồng kết hợp thành một đôi cũng không tệ, cậu ta giúp chúng ta một việc lớn trong chuyện mua nhà, anh làm sư phụ có phải cũng nên quan tâm chuyện lớn cả đời của cậu ta rồi không.”
Lý Phàm gật đầu thật mạnh, nếu tác hợp hai người cũng tiện cho việc bán Trần Hiểu Đồng ra ngoài, anh có thể quay về giường ôm Cố Họa Y ngủ, ngủ trên sofa thật sự rất khó chịu.
“Vậy chờ đến chiều anh tìm Khang Văn Hân nói chuyện, cái tên ngu ngơ kia chỉ thích xem, làm như vậy là rất không đúng, anh phải để cậu ta mở mang kiến thức, biết rõ tầm quan trọng của phụ nữ.”
“Chắc là cũng được đó, cái này có khác gì với ngọc long bích mà cô cần tìm không? Nếu không khác lắm thì mua đi.”
“Vậy mua, mau đi thanh toán.”
Khang Văn Hân yên lặng lấy thẻ ngân hàng ra, yên lặng mặc niệm ba giây cho tiền tiêu vặt của anh.
Điền Kim Minh vui tươi hớn hở lấy máy POS ra cà thẻ, trong lòng hối hận lúc nãy ra giá quá thấp, chắc là nên nâng lên đến ba mươi tỷ mới đúng, ai mà ngờ hai người này lại giàu đến thế, đồ mười lăm tỷ mà cũng không thèm trả giá.
Cà thẻ thanh tóan, Điền Kim Minh nhanh chóng gói ngọc long bích lại, sau đó tiễn hai người ra khỏi cửa hàng.
Khang Văn Hân vừa đi vừa hỏi: “Sao tự nhiên cô lại muốn mua thứ này, định tặng cho sư phụ tôi hả? Sư phụ tôi thích đồ cô sao? Sao tôi lại không nghĩ đến chuyện tặng cho sư phụ một món chứ, nếu không chúng ta quay lại mua thêm món nữa đi được không?”
“Đừng có nghĩ lung tung, không phải tặng cho sư phụ anh, là đồ tôi cần dùng, mau lái xe về.”
Trần Hiểu Đồng không muốn kéo dài thời gian, nếu đám Lý Phàm xem biệt thự xong quay về trước phát hiện ra cô không có ở nhà, vậy thì sẽ cực kỳ xấu hổ.
Khang Văn Hân thắc mắc nhìn Trần Hiểu Đồng, nhưng cũng không dám hỏi gì, chỉ có thể lái xe chở Trần Hiểu Đồng về.
Trần Hiểu Đồng về nhà, cầm ngọc long bích giấu tới giấu đi khắp nơi, cuối cùng giấu nó vào trong một góc trong bàn trang điểm trong phòng Cố Họa Y.
Sắp xếp xong, Trần Hiểu Đồng nhìn kỹ bàn trang điểm, cảm thấy bày ngọc long bích ở đó trông cũng rất đẹp.
“Mọi việc đã sẵn sàng, chỉ chờ cơ hội thích hợp nữa thôi, chờ Trương Đức Võ đến hỏi mình, mình sẽ chụp hình cho ông ta xem, nói cho ông ta biết đây là chìa khóa bí mật.”
Trần Hiểu Đồng vỗ tay, xoay người ra ngoài bắt đầu làm việc nhà.
Đến trưa, Lý Phàm, Cố Họa Y và vợ chồng Cố Thiệu Huy về đến nhà, mặt Vương Cẩn Mai và Cố Thiệu Huy đều vô cùng vui vẻ, rõ ràng là rất hài lòng về căn biệt thự trên đỉnh núi đó.
Cố Thiệu Huy ngồi trên sofa cười nói: “Biệt thự trên đỉnh núi đúng là rất tốt, mấy ngày nay có thể cân nhắc đến việc dọn nhà, ba thấy chờ Xuyến Xuyến xuất viện là có thể dọn, đến lúc đó mời bà con bạn bè đến ăn tân gia.”
Cố Thiệu Huy có một căn biệt thự đỉnh núi cao cấp như thế, cũng nhịn không được muốn khoe khoang.
Vương Cẩn Mai cũng vui ra mặt nói: “Cuối cùng Lý Phàm cũng là được một chuyện nở mày nở mặt, nhất định phải làm tiệc tân gia, còn phải làm lớn mới được, người nào mời được đều phải mời, để mấy người xem thường nhà chúng ta chống mắt lên mà xem biệt thự cao cấp của chúng ta.”
Mấy năm nay bởi vì Lý Phàm biểu hiện quá vô dụng, Vương Cẩn Mai đã bị châm chọc mỉa mai rất nhiều, bây giờ có cơ hội lấy lại mặt mũi, đương nhiên phải khoe khoang ra rồi.
Thấy ba mẹ đều vui vẻ như thế, đương nhiên Cố Họa Y cũng vui theo.
“Được rồi, vậy chờ Xuyến Xuyến xuất viện chúng ta sẽ chuyển nhà, đến lúc đó lại làm tiệc mừng tân gia.”
Lý Phàm thấy mọi người đều vui, trong lòng cũng vô cùng thỏa mãn.
Trần Hiểu Đồng ra khỏi phòng, vui vẻ nói: “Dì, chú, hai người thấy biệt thự rất đẹp đúng không, đó là biệt thự tốt nhất, chắc chắn sẽ làm người ta vui vẻ thoải mái.
“Hiểu Đồng nói không sai, đúng là biệt thự tốt nhất, dì thấy trong Hán Thành không có căn nào tốt hơn căn biệt thự trên đỉnh núi kia.”
Vương Cẩn Mai kéo Trần Hiểu Đồng ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện với Trần Hiểu Đồng.
Lý Phàm hơi khó hiểu nhìn Trần Hiểu Đồng, cảm thấy Trần Hiểu Đồng trông không giống như là đang đến tháng.
Cố Họa Y huých nhẹ vào người Lý Phàm, sau đó kéo Lý Phàm vào phòng: “Về phòng, có việc muốn nói với anh.”
Lý Phàm đi theo Cố Họa Y vào phòng, cười nói: “Vợ có chỉ thị gì thế.”
“Anh thật sự kiếm được tiền là do làm trung gian cho Tiền Phúc sao?”
“Đương nhiên là thật, đồng nào cũng là tiền sạch sẽ, không tin thì em hỏi Tiền Phúc, nếu không bây giờ anh lập tức gọi điện thoại cho ông ta xác nhận.”
Lý Phàm nói lấy điện thoại ra, định gọi điện cho Tiền Phúc.
Cố Họa Y cản Lý Phàm lại: “Được rồi, sao anh kích động vậy, em chỉ lo tiền của anh có lai lịch bất chính, chỉ cần lấy được một cách đàng hoàng là được.”
“Sao lại đến từ con đường bất chính được, mỗi một đồng tiền đều là do anh dùng mồm mép kiếm được, em có ý tưởng gì về tiệc tân gia chưa? Anh cảm thấy làm thẳng ở biệt thư trên đỉnh núi luôn đi, nói với Ngô Đạo Văn, bảo ông ta cử một đội ngũ đầu bếp lên biệt thự trên đỉnh núi nấu ăn là được.”
Lý Phàm tính mở tiệc đãi khách ở biệt thự trên đỉnh núi, đến lúc đó chắc chắn có thể thỏa mãn tâm lý của hai vợ chồng Cố Thiệu Huy, làm hai người nở mày nở mặt.
“Ý kiến hay, có thể làm thế.”
Cố Họa Y gật đầu, cảm thấy lời đề nghị của Lý Phàm cũng không tệ.
Lý Phàm ôm Cố Họa Y muốn thân thiết bị Cố Họa Y huých nhẹ vào người: “Đừng có quậy, ba mẹ với Hiểu Đồng đang ở bên ngoài.”
“Trần Hiểu Đồng cũng thật là, chiếm đoạt em nhiều ngày như thế, em có biết anh khó chịu đến cỡ nào không.”
“Được rồi, chờ dọn đến biệt thự trên đỉnh núi không phải là tốt rồi sao.”
Cố Họa Y nũng nịu nói.
Lý Phàm bất đắc dĩ thở dài, dời mắt khỏi người Cố Họa Y, cảm giác nhìn thấy mà lại không ăn được thật sự rất khó chịu.
Khi Lý Phàm nhìn thấy bàn trang điểm của Cố Họa Y, nhạy bén phát hiện ra có gì đó không đúng.
“Sao trên bàn trang điểm của em lại có ngọc long bích vậy, là đồ của Trần Hiểu Đồng sao?”
Lý Phàm thắc mắc hỏi.
Cố Họa Y nhìn theo hướng Lý Phàm chỉ, thấy ngọc long bích bị đặt ở góc bàn trang điểm.
“Ủa, hồi sáng đâu có nó ở đây đâu, không lẽ là Hiểu Đồng đã đặt ở đây trong lúc em đến biệt thự trên đỉnh núi hả?”
Cố Họa Y cũng rất khó hiểu, lúc trước cô chưa từng thấy món này.
Không đi đến bàn trang điểm, cầm ngọc long bích lên xem.
Cầm ngọc long bích lên thấy hơi nhẹ, có nghĩ là mật độ của nó kém hơn ngọc thạch thật.
Đưa ra ánh sáng nhìn kết cấu trong ngọc thạch, Lý Phàm xác định đây chắc chắn là một món hàng mỹ nghệ làm từ thủy tinh hữu cơ.
“Là hàng mỹ nghệ, có lẽ Trần Hiểu Đồng mua về chơi, nhưng sáng nay cô ta nói là đến tháng, lấy cái này từ chỗ nào chứ?”
Lý Phàm vẫn hơi thắc mắc, ra vẻ như thám tử, giống như muốn điều tra sự việc đến cùng.
“Hàng mỹ nghệ thì cứ để đấy trưng đi, nói không chừng là Khang Văn Hân tặng cho Hiểu Đồng đấy, em thấy Khang Văn Hân và Trần Hiểu Đồng kết hợp thành một đôi cũng không tệ, cậu ta giúp chúng ta một việc lớn trong chuyện mua nhà, anh làm sư phụ có phải cũng nên quan tâm chuyện lớn cả đời của cậu ta rồi không.”
Lý Phàm gật đầu thật mạnh, nếu tác hợp hai người cũng tiện cho việc bán Trần Hiểu Đồng ra ngoài, anh có thể quay về giường ôm Cố Họa Y ngủ, ngủ trên sofa thật sự rất khó chịu.
“Vậy chờ đến chiều anh tìm Khang Văn Hân nói chuyện, cái tên ngu ngơ kia chỉ thích xem, làm như vậy là rất không đúng, anh phải để cậu ta mở mang kiến thức, biết rõ tầm quan trọng của phụ nữ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.