Chương 756: Khai mạc
Phi Điểu Bất Tuyệt
27/08/2021
Mọi người có mặt tại đây đều hít một ngụm khí lạnh, không ngờ Xa thần Nam Vực trong truyền thuyết lại xuất hiện trong câu lạc bộ, nếu tin tức này truyền ra ngoài, có thể gây ra sóng gió. Khang Văn Hân bắt đầu nghiêm mặt, anh cũng có nghe nói về cái tên xa thần Nam Vực, đối phương gần như là vị thần ở Hán Thành, đến giờ vẫn chưa gặp đối thủ.
“Sư phụ, sao người tới đây mà không nói với con một tiếng?” Võ Trí Dũng tươi cười tiếp đón.
“Tôi thấy Hán Thành mới mở câu lạc bộ đua xe, nên cố ý tới đây chơi một chút” Xa thần Nam Vực chẳng thèm liếc nhìn Võ Trí Dũng, giọng điệu đầy ghét bỏ. Nếu Võ Trí Dũng thẳng Khang Văn Hân, có lẽ ông sẽ cho anh ta chút mặt mũi, nhưng giờ, đồ đệ ông lại thua Khang Văn Hân, điều này đã làm thanh danh ông không biết để vào đâu? Khang Văn Hân cũng nghe ra hàm ý trong câu nói của Xa thần Nam Vực, rõ ràng đây là tiết tấu tới phá quán.
“Tôi nghe nói Xa thần Nam Vực tới Hán Thành để tìm kiếm đối thủ, không ít xa thần đã thua dưới tay ông ta.”
“Đúng đó, rất nhiều câu lạc bộ đều muốn mời Xa thần làm người đại diện”
“Xem ra lần này chắc chắn là tới phá quán rồi.”
Mọi người đều kiêng kỵ tên xa thần Nam Vực, bắt đầu xì xào to nhỏ, mặc dù kỹ thuật đua xe của Khang Văn Hân rất tốt, nhưng trong nhận thức của họ, vẫn không thể so bì với Xa thần Nam Vực. Võ Trí Dũng nghe vậy thì trong lòng mừng rỡ, anh biết sự phụ đang lấy lại thể diện cho mình.
Xa thần Nam Vực hất cằm, nói câu nói ngông cuồng bằng giọng điệu trong sáng thoát tục: “Kỹ thuật đua xe của cậu rất tốt, hay chúng ta đầu một trận đi, nếu cậu thắng, tôi có thể làm người đại diện cho câu lạc bộ đua xe của cậu.”
Ông tin rằng nếu đã bật đèn như vậy, chắc chắn Khang Văn Hân sẽ đồng ý, phải biết rằng không biết bao nhiêu người ở Hán Thành muốn mời ông làm người đại diện, nên ông tin lần này cũng không ngoại lệ.
“Xin lỗi, tôi đã tìm được người đại diện mới rồi” Mặc dù đây là chuyện tốt, nhưng Khang Văn Hân đã giữ vị trí này cho Lý Phàm rồi, tất nhiên không thể nhường cho xa thần Nam Vực được nữa. Trong mắt anh, sư phụ mới là bảng hiệu lớn nhất của câu lạc bộ anh. Lý Phàm đang lái xe bỗng hắt xì: “Không biết ai đang nói xấu sau lưng mình?” Anh đâu biết rằng, Khang Văn Hân đã tâng bốc anh tới trời.
Xa thần Nam Vực hơi nghi ngờ nhìn Khang Văn Hân, ông đường đường là Xa thần Nam Vực, tên tuổi lớn như vậy lại bị người khác từ chối làm người đại diện, đây là lần đầu tiên ông chứng kiến chuyện như vậy.
Mọi người cũng sửng sốt, mời Xa thần Nam Vực làm người đại diện, có thể nâng cao tên tuổi câu lạc bộ đua xe, nếu đổi thành người khác, chắc chắn sẽ đồng ý ngay.
“Này, cậu không nói đùa đúng không, đây là cơ hội ngàn năm có một đó” Bạn Khang Văn Hân không khỏi khuyên nhủ. Khang Văn Hân không hề giấu giếm, mà nói thẳng: “Lần này người đại diện cho câu lạc bộ đua xe là sư phụ tôi”
“Dù sư phụ anh nổi tiếng đến đâu, cũng không bằng sự phụ tôi” Võ Trí Dũng không quên nịnh bợ sư phụ. Xa thần Nam Vực nghe vậy thì rất hướng thụ, hài lòng gật đầu: “Cơ hội tốt như vậy không có lần thứ hai đầu, hy vọng cậu đừng hối hận” Ông cố ý cho Khang Văn Hân thời gian, để anh biết quý trọng ông. Khang Văn Hân không nói gì, anh đã ngầm thừa nhận sự phụ là người đại diện, hơn nữa Xa thần Nam Vực tới đây là để phá quán, nên anh càng không thể đồng ý. Xa thần Nam Vực híp mắt, ông rất bất ngờ khi anh bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.
“Sư phụ, không bằng người thể hiện kỹ thuật đua xe làm người khác kinh ngạc của người đi, như vậy anh ta sẽ quỳ xuống cầu xin sư phụ làm người đại diện” Võ Trí Dũng bắt đầu đứng bên cạnh quạt gió thổi lửa.
Xa thần Nam Vực khẽ cười: “Cậu là ông chủ nơi này đúng không, lúc nãy tôi thấy kỹ thuật đua xe của cậu rất tốt, hay là chúng ta so tài đi.” Khang Văn Hân biết rõ mình vẫn còn kém xa xa thần Nam Vực, nhưng anh vẫn muốn đối mặt xem thử mình cách xa đối phương bao nhiêu. Võ Trí Dũng thấy Khang Văn Hân đồng ý, thì bật cười ngay, sư phụ anh là Xa thần Nam Vực, cũng có tiếng tăm vang dội ở Hán Thành. Vậy mà Khang Văn Hân dám tiếp nhận khiêu chiến, lần này anh ta thua chắc rồi.
“Tôi rất khâm phục lòng can đảm của cậu” Xa thần Nam Vực rất bất mãn với kết quả này, ông hy vọng đối phương thừa nhận không bằng ông. Xa thần Nam Vực và Khang Văn Hân cùng đi tới đường đua, quy tắc là một vòng quyết định thắng thua. Mặc dù Khang Văn Hân có chút tiếng tăm ở Hán Thành, nhưng đa số đều ủng hộ Xa thần Nam Vực, ông ta thắng nhưng cũng không dễ dàng. Ông ta như phát hiện ra hạt giống tốt, quyết định thu nhận Khang Văn Hân làm đồ đệ mình.
Đúng lúc này, Lý Phàm bị thanh niên bảo vệ ngoài của câu lạc bộ chặn đường. Thanh niên bảo vệ câu lạc bộ quan sát bộ đồ trên người Lý Phàm, rồi lộ vẻ mặt khinh thường: “Tên nghèo hèn này ở đầu ra vậy, mau cút đi, đây là chỗ anh có thể tới chơi à?”
“Sao tôi không thể chơi ở đây?”
Lý Phàm không ngờ bảo vệ câu lạc bộ đồ đệ mình lại mắt chó xem thường người khác, nên không khỏi nhíu mày.
Thanh niên bảo vệ cười chế giễu: “Hôm nay là ngày khai mạc câu lạc bộ, vé vào cửa đã sớm bán sạch rồi, chỉ có người có thân phận địa vị mới có thể tới những nơi như này, anh không nhìn thử xem anh là hạng người gì?”
Trong mắt anh, Lý Phàm chẳng khác gì tên ăn mày, nếu cho Lý Phàm vào, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng câu lạc bộ bọn họ. Đúng lúc này, đội trưởng đội bảo vệ thấy tình hình không ổn, nên lạnh nhạt hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tên nghèo này muốn vào trong, anh ta có tư cách đó ư?” Bảo vệ nở nụ cười khinh thường, bắt đầu tố cáo. Đội trưởng đội bảo vệ vô thức liếc nhìn xe đua mà Lý Phàm lái, mặc dù nhìn nó hơi bẩn, chẳng khác gì xe bình thường. Ông đã tiếp đón không ít nhân vật nổi tiếng, cũng chứng kiến rất nhiều chuyện đời, nên cũng có mắt nhìn, vừa liếc mắt đã nhìn ra giá trị chiếc xe này không hề nhỏ.
Ông ngẫm nghĩ, rất nhiều người có tiền đều giả mạo làm người bình thường tham gia thi đấu, có thể nói tình huống này rất dễ thấy, nói không chừng Lý Phàm cũng là kiểu người như thế.
“Thưa cậu, đúng lúc bên trong đang trống ghế, nên cậu có thể đi vào trong Đội trưởng đội bảo vệ chỉ sợ ngộ nhỡ, nếu thật sự đắc tội với con ông cháu cha, ông sẽ mất công việc này.
“Đội trưởng, dù trống ghế cũng không thể cho anh ta vào” Thanh niên bảo vệ rất xem thường Lý Phàm, nên không bấm nút mở thanh chắn.
Lý Phàm khẽ nhíu mày, anh không có thù oán gì với bảo vệ này, nhưng đối phương luôn nhắm vào anh, quả nhiên trên đời này, dư thừa nhất là hạng người mắt chó mà xem thường người khác.
“Anh còn không mau cút đi, tôi gọi người tới đấy”
Thanh niên bảo vệ mất kiên nhẫn cầm bộ đàm, chủ yếu là vì anh ta nhìn thấy chiếc xe phía sau Lý Phàm. Là xe Lamborghini, nếu Lý Phàm cứ đứng đây chặn đường, anh sẽ tiếp đón không chu đáo, đến lúc đó lỡ chủ xe Lamborghini trách tội xuống, chẳng phải anh ta sẽ là người chịu trách nhiệm à?
“Sư phụ, sao người tới đây mà không nói với con một tiếng?” Võ Trí Dũng tươi cười tiếp đón.
“Tôi thấy Hán Thành mới mở câu lạc bộ đua xe, nên cố ý tới đây chơi một chút” Xa thần Nam Vực chẳng thèm liếc nhìn Võ Trí Dũng, giọng điệu đầy ghét bỏ. Nếu Võ Trí Dũng thẳng Khang Văn Hân, có lẽ ông sẽ cho anh ta chút mặt mũi, nhưng giờ, đồ đệ ông lại thua Khang Văn Hân, điều này đã làm thanh danh ông không biết để vào đâu? Khang Văn Hân cũng nghe ra hàm ý trong câu nói của Xa thần Nam Vực, rõ ràng đây là tiết tấu tới phá quán.
“Tôi nghe nói Xa thần Nam Vực tới Hán Thành để tìm kiếm đối thủ, không ít xa thần đã thua dưới tay ông ta.”
“Đúng đó, rất nhiều câu lạc bộ đều muốn mời Xa thần làm người đại diện”
“Xem ra lần này chắc chắn là tới phá quán rồi.”
Mọi người đều kiêng kỵ tên xa thần Nam Vực, bắt đầu xì xào to nhỏ, mặc dù kỹ thuật đua xe của Khang Văn Hân rất tốt, nhưng trong nhận thức của họ, vẫn không thể so bì với Xa thần Nam Vực. Võ Trí Dũng nghe vậy thì trong lòng mừng rỡ, anh biết sự phụ đang lấy lại thể diện cho mình.
Xa thần Nam Vực hất cằm, nói câu nói ngông cuồng bằng giọng điệu trong sáng thoát tục: “Kỹ thuật đua xe của cậu rất tốt, hay chúng ta đầu một trận đi, nếu cậu thắng, tôi có thể làm người đại diện cho câu lạc bộ đua xe của cậu.”
Ông tin rằng nếu đã bật đèn như vậy, chắc chắn Khang Văn Hân sẽ đồng ý, phải biết rằng không biết bao nhiêu người ở Hán Thành muốn mời ông làm người đại diện, nên ông tin lần này cũng không ngoại lệ.
“Xin lỗi, tôi đã tìm được người đại diện mới rồi” Mặc dù đây là chuyện tốt, nhưng Khang Văn Hân đã giữ vị trí này cho Lý Phàm rồi, tất nhiên không thể nhường cho xa thần Nam Vực được nữa. Trong mắt anh, sư phụ mới là bảng hiệu lớn nhất của câu lạc bộ anh. Lý Phàm đang lái xe bỗng hắt xì: “Không biết ai đang nói xấu sau lưng mình?” Anh đâu biết rằng, Khang Văn Hân đã tâng bốc anh tới trời.
Xa thần Nam Vực hơi nghi ngờ nhìn Khang Văn Hân, ông đường đường là Xa thần Nam Vực, tên tuổi lớn như vậy lại bị người khác từ chối làm người đại diện, đây là lần đầu tiên ông chứng kiến chuyện như vậy.
Mọi người cũng sửng sốt, mời Xa thần Nam Vực làm người đại diện, có thể nâng cao tên tuổi câu lạc bộ đua xe, nếu đổi thành người khác, chắc chắn sẽ đồng ý ngay.
“Này, cậu không nói đùa đúng không, đây là cơ hội ngàn năm có một đó” Bạn Khang Văn Hân không khỏi khuyên nhủ. Khang Văn Hân không hề giấu giếm, mà nói thẳng: “Lần này người đại diện cho câu lạc bộ đua xe là sư phụ tôi”
“Dù sư phụ anh nổi tiếng đến đâu, cũng không bằng sự phụ tôi” Võ Trí Dũng không quên nịnh bợ sư phụ. Xa thần Nam Vực nghe vậy thì rất hướng thụ, hài lòng gật đầu: “Cơ hội tốt như vậy không có lần thứ hai đầu, hy vọng cậu đừng hối hận” Ông cố ý cho Khang Văn Hân thời gian, để anh biết quý trọng ông. Khang Văn Hân không nói gì, anh đã ngầm thừa nhận sự phụ là người đại diện, hơn nữa Xa thần Nam Vực tới đây là để phá quán, nên anh càng không thể đồng ý. Xa thần Nam Vực híp mắt, ông rất bất ngờ khi anh bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.
“Sư phụ, không bằng người thể hiện kỹ thuật đua xe làm người khác kinh ngạc của người đi, như vậy anh ta sẽ quỳ xuống cầu xin sư phụ làm người đại diện” Võ Trí Dũng bắt đầu đứng bên cạnh quạt gió thổi lửa.
Xa thần Nam Vực khẽ cười: “Cậu là ông chủ nơi này đúng không, lúc nãy tôi thấy kỹ thuật đua xe của cậu rất tốt, hay là chúng ta so tài đi.” Khang Văn Hân biết rõ mình vẫn còn kém xa xa thần Nam Vực, nhưng anh vẫn muốn đối mặt xem thử mình cách xa đối phương bao nhiêu. Võ Trí Dũng thấy Khang Văn Hân đồng ý, thì bật cười ngay, sư phụ anh là Xa thần Nam Vực, cũng có tiếng tăm vang dội ở Hán Thành. Vậy mà Khang Văn Hân dám tiếp nhận khiêu chiến, lần này anh ta thua chắc rồi.
“Tôi rất khâm phục lòng can đảm của cậu” Xa thần Nam Vực rất bất mãn với kết quả này, ông hy vọng đối phương thừa nhận không bằng ông. Xa thần Nam Vực và Khang Văn Hân cùng đi tới đường đua, quy tắc là một vòng quyết định thắng thua. Mặc dù Khang Văn Hân có chút tiếng tăm ở Hán Thành, nhưng đa số đều ủng hộ Xa thần Nam Vực, ông ta thắng nhưng cũng không dễ dàng. Ông ta như phát hiện ra hạt giống tốt, quyết định thu nhận Khang Văn Hân làm đồ đệ mình.
Đúng lúc này, Lý Phàm bị thanh niên bảo vệ ngoài của câu lạc bộ chặn đường. Thanh niên bảo vệ câu lạc bộ quan sát bộ đồ trên người Lý Phàm, rồi lộ vẻ mặt khinh thường: “Tên nghèo hèn này ở đầu ra vậy, mau cút đi, đây là chỗ anh có thể tới chơi à?”
“Sao tôi không thể chơi ở đây?”
Lý Phàm không ngờ bảo vệ câu lạc bộ đồ đệ mình lại mắt chó xem thường người khác, nên không khỏi nhíu mày.
Thanh niên bảo vệ cười chế giễu: “Hôm nay là ngày khai mạc câu lạc bộ, vé vào cửa đã sớm bán sạch rồi, chỉ có người có thân phận địa vị mới có thể tới những nơi như này, anh không nhìn thử xem anh là hạng người gì?”
Trong mắt anh, Lý Phàm chẳng khác gì tên ăn mày, nếu cho Lý Phàm vào, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng câu lạc bộ bọn họ. Đúng lúc này, đội trưởng đội bảo vệ thấy tình hình không ổn, nên lạnh nhạt hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tên nghèo này muốn vào trong, anh ta có tư cách đó ư?” Bảo vệ nở nụ cười khinh thường, bắt đầu tố cáo. Đội trưởng đội bảo vệ vô thức liếc nhìn xe đua mà Lý Phàm lái, mặc dù nhìn nó hơi bẩn, chẳng khác gì xe bình thường. Ông đã tiếp đón không ít nhân vật nổi tiếng, cũng chứng kiến rất nhiều chuyện đời, nên cũng có mắt nhìn, vừa liếc mắt đã nhìn ra giá trị chiếc xe này không hề nhỏ.
Ông ngẫm nghĩ, rất nhiều người có tiền đều giả mạo làm người bình thường tham gia thi đấu, có thể nói tình huống này rất dễ thấy, nói không chừng Lý Phàm cũng là kiểu người như thế.
“Thưa cậu, đúng lúc bên trong đang trống ghế, nên cậu có thể đi vào trong Đội trưởng đội bảo vệ chỉ sợ ngộ nhỡ, nếu thật sự đắc tội với con ông cháu cha, ông sẽ mất công việc này.
“Đội trưởng, dù trống ghế cũng không thể cho anh ta vào” Thanh niên bảo vệ rất xem thường Lý Phàm, nên không bấm nút mở thanh chắn.
Lý Phàm khẽ nhíu mày, anh không có thù oán gì với bảo vệ này, nhưng đối phương luôn nhắm vào anh, quả nhiên trên đời này, dư thừa nhất là hạng người mắt chó mà xem thường người khác.
“Anh còn không mau cút đi, tôi gọi người tới đấy”
Thanh niên bảo vệ mất kiên nhẫn cầm bộ đàm, chủ yếu là vì anh ta nhìn thấy chiếc xe phía sau Lý Phàm. Là xe Lamborghini, nếu Lý Phàm cứ đứng đây chặn đường, anh sẽ tiếp đón không chu đáo, đến lúc đó lỡ chủ xe Lamborghini trách tội xuống, chẳng phải anh ta sẽ là người chịu trách nhiệm à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.