Chương 1003: Mỡ nó rán nó
Phi Điểu Bất Tuyệt
15/10/2021
Lý Phàm nghe vậy cũng cạn lời. Ít nhiều gì anh cũng có ấn tượng với Lý Dũng này.
Lúc đó khi anh tham gia buổi họp lớp, đối phương cứ không ngừng chế giễu anh mãi đến sau khi anh ngả bài, đối phương liền quay ngược lại nịnh nọt anh.
Tuy đã lâu đối phương không liên lạc khiến anh nghĩ đối phương đã từ bỏ rồi ai ngờ lúc này đối phương lại gọi điện thoại cho anh.
Lý Phàm cũng không nói gì. Anh không phải người làm từ thiện, trong khi anh cũng chẳng thân thiết gì với đối phương, bọn họ chẳng qua chỉ là bạn học bình thường, anh dựa vào đâu giúp đỡ đối phương?
Bởi vì anh mở loa ngoài nên sau khi Trương Đức Võ ở bên cạnh nghe xong cũng liên tục lắc đầu, không tán thành việc Lý Phàm giúp đỡ Lý Dũng.
“Xin lỗi, đây là chuyện của cậu, tôi không cách nào giúp được.” Lý Phàm khẽ nói.
Nếu bên kia ốm đau gì đó, anh còn có thể giúp đỡ nhưng nếu đối phương đi đánh bạc thì đương nhiên anh không tài nào chấp nhận được chứ đừng nói chi thông cảm.
“Cậu hãy giúp tôi lần này đi. Cậu cho tôi ba trăm triệu tôi hứa sẽ không bám riết cậu nữa.”
Lý Phàm tức đến bật cười, nghe ý của đối phương hình như sẽ bám riết không tha. Anh không chặn số của đối phương đã tốt lắm rồi.
“Đừng giở trò mánh lới với tôi. Tôi sẽ không giúp cậu đâu, cậu tự lo thân mình đi.”
Nhưng khi Lý Phàm vừa muốn cúp điện thoại thì đầu bên kia lại vang lên giọng nói của người đàn ông.
“Mày đúng là chán sống, dám đến địa bàn của Đại Long Vương, bây giờ thua sạch tiền còn không chịu trả?”
Lý Phàm thoáng đơ người. Là địa bàn của Đại Long Vương à? Thú vị đấy! Anh sờ cằm, đột nhiên đổi ý.
Sòng bạc của Đại Long Vương chắc chơi vui lắm?
Anh cũng đúng dịp muốn tìm cơ hội ra tay với Đại Long Vương. Bây giờ cơ hội cũng đã tới. Lý Phàm vươn vai, chuẩn bị ra tay.
Trương Đức Võ ngơ ngác nhìn điệu bộ của Lý Phàm.
“Cậu Lý, có lời này không biết tôi có nên nói không. Bởi vì tôi sợ nói ra anh sẽ giận.” Trương Đức Võ thoáng chần chờ sau đó nhịn không được tò mò nói.
Lý Phàm cười nói: “Có phải ông thấy tôi quá nhân từ khi muốn giúp đỡ người bạn học này đúng không?”
Trương Đức Võ sửng sốt. Ông ta không ngờ Lý Phàm lại đoán được suy nghĩ của mình. Nhưng sau khi đoán xong, ông ta chẳng những không phản đối mà còn gật đầu thật mạnh.
Lý Phàm khẽ mỉm cười: “Yên tâm đi. Tôi không phải vì việc này mà là vì việc khác.”
Trương Đức Võ càng mơ màng. Mãi đến sau khi biết được ý nghĩ của Lý Phàm, ông ta nhịn không được hít sâu một hơi. Nếu không tận tai nghe thấy, chắc ông ta sẽ không dám tin đây là sự thật.
Ông ta không ngờ đối phương lại to gan như vậy. Anh thế mà dám ra tay trên địa bàn của Đại Long Vương.
“Việc này hình như hơi liều thì phải?” Trương Đức Võ ngạc nhiên nói.
Ông ta biết rất rõ Đại Long Vương là người thế nào. Lý Phàm làm vậy chẳng khác nào nhổ râu hùm, thậm chí có thể nói là tát thẳng mặt Đại Long Vương.
Ông ta không bao giờ dám nghĩ như vậy. Thế mà Lý Phàm này lại dám chủ động đến địa bàn Đại Long Vương gây chuyện.
Nếu đổi thành người khác, Trương Đức Võ dám chắc đầu óc của người đó bị đứt dây thần kinh, nhưng đổi lại là Lý Phàm, ông ta không thể không suy nghĩ lại. Ông ta thấy chắc chắn Lý Phàm nói được làm được.
Dù sao Lý Phàm đã khiến ông ta tận mắt chứng kiến vô số kỳ tích, gần như lần nào cũng vậy. Vì vậy ông thấy lần này cũng không ngoại lệ.
“Cậu Lý, chắc không phải cậu đang nói đùa đấy chứ?” Trương Đức Võ kinh ngạc nói.
Lý Phàm cười nói: “Sao nào? Ông dám đi không?”
Trương Đức Võ thoáng do dự. Ông ta nghĩ mạng sống của mình là do Lý Phàm cứu, nếu lùi bước, chắc chắn Lý Phàm sẽ không trọng dụng ông ta.
Ông ta có linh cảm nếu đi theo Lý Phàm nhất định sẽ cơm no rượu say, đúng là không gì tốt bằng.
Cuối cùng Trương Đức Võ cũng dứt khoát đồng ý. Thay vì làm cá khô, không bằng nghĩ cách vươn mình thế là ông ta lập tức gật đầu nói: “Được, cậu Lý, tôi tán thành suy nghĩ của anh.”
Lý Phàm chính là muốn câu nói này của Trương Đức Võ. Nếu đối phương đồng ý thì không gì tốt bằng.
Lý Phàm lập tức chuẩn bị hành động, đồng thời nói với Trương Đức Võ: “Được, hy vọng ông sẽ không khiến tôi thất vọng.”
Lý Phàm và Trương Đức Võ nói chuyện xong mới đến chợ đêm của Đại Long Vương.
Đây là mạch máu kinh tế của Đại Long Vương. Phần lớn thu nhập của Đại Long Vương đều đến từ chợ đêm này. Vì vậy Đại Long Vương vô cùng quan tâm đến nơi này. Ông ta gần như sắp xếp toàn bộ nhân tài bên cạnh mình đến đây.
Lý Phàm cũng không muốn làm quá đáng, chỉ là muốn cho Đại Long Vương biết mặt chút thôi. Anh muốn để đối phương biết hậu quả khi đối nghịch với anh.
Lúc bình thường, Lý Phàm không cách nào ra tay đối phó Đại Long Vương mà lúc này đúng là một cơ hội tốt.
Cùng lúc đó Đại Long Vương đang huấn luyện đại trận Long Môn, hoàn toàn không biết mạch máu kinh tế của mình đã lọt vào tầm ngắm của Lý Phàm.
Sau khi Lý Phàm và Trương Đức Võ bước vào, lập tức bị một đám nữ phục vụ xinh đẹp vây quanh, khiến Trương Đức Võ rất muốn vùi đầu vào.
Lý Phàm thấy dáng vẻ mất mặt của Trương Đức Võ thì liếc ông ta một cái. Anh còn tưởng Trương Đức Võ này ít nhiều cũng là người nghiêm chỉnh, chút ai ngờ đối phương lại mất bình tĩnh đến vậy.
“Ông đứng đắn một chút.” Lý Phàm tức giận liếc mắt nhìn.
Trương Đức Võ bị mắng một trận mới gãi đầu, thu lại dáng vẻ không đứng đắn của mình. Dù sau nếu ông ta muốn đi theo Lý Phàm thì không thể khiến đối phương mất mặt được.
Lý Phàm đi thẳng đến sòng bạc. Sau khi vào trong liền có rất nhiều người bước tới chèo kéo anh.
Lý Phàm biết những kẻ này đều mồi chài muốn lừa gạt khách hàng đánh bạc. Đợi sau khi bạn không còn tiền, bọn họ sẽ lập tức vứt bạn như vứt rác.
Nhưng có một nhà cái chuyên lắc xúc xắc sau khi thấy Lý Phàm ăn mặc làng nhàng thì khinh ra mặt. Ông ta nghĩ chắc chắn Lý Phàm là kẻ nghèo kiết xác.
Nhưng lúc này Lý Phàm lại móc ra một xấp tiền dày cộm nói: “Tôi muốn chơi với ông một ván, cứ chơi xúc xắc to nhỏ là được. Ai thắng thì đưa tiền cho người đó.”
Nhà cái lắc xúc xắc thấy vậy đờ người. Nếu không tận mắt nhìn thấy có đánh chết ông ta cũng không tin đây là sự thật.
“Được.” Nhà cái lắc xúc xắc nhếc mép cười, nghĩ thầm mình sắp câu được con cá lớn. Ông ta còn nghĩ trên người Lý Phàm không có một đồng xu nhưng bây giờ ông ta đã đổi ý, lập tức xoa tay, cười hi ha nói.
Ông ta là Thiên Thủ ở đây. Ông ta tin bản thân có thể thắng sạch tiền của đối phương. Ông ta kết luận đối phương chính là gà mới hơn nữa trên người chỉ có mớ tiền này.
Lúc đó khi anh tham gia buổi họp lớp, đối phương cứ không ngừng chế giễu anh mãi đến sau khi anh ngả bài, đối phương liền quay ngược lại nịnh nọt anh.
Tuy đã lâu đối phương không liên lạc khiến anh nghĩ đối phương đã từ bỏ rồi ai ngờ lúc này đối phương lại gọi điện thoại cho anh.
Lý Phàm cũng không nói gì. Anh không phải người làm từ thiện, trong khi anh cũng chẳng thân thiết gì với đối phương, bọn họ chẳng qua chỉ là bạn học bình thường, anh dựa vào đâu giúp đỡ đối phương?
Bởi vì anh mở loa ngoài nên sau khi Trương Đức Võ ở bên cạnh nghe xong cũng liên tục lắc đầu, không tán thành việc Lý Phàm giúp đỡ Lý Dũng.
“Xin lỗi, đây là chuyện của cậu, tôi không cách nào giúp được.” Lý Phàm khẽ nói.
Nếu bên kia ốm đau gì đó, anh còn có thể giúp đỡ nhưng nếu đối phương đi đánh bạc thì đương nhiên anh không tài nào chấp nhận được chứ đừng nói chi thông cảm.
“Cậu hãy giúp tôi lần này đi. Cậu cho tôi ba trăm triệu tôi hứa sẽ không bám riết cậu nữa.”
Lý Phàm tức đến bật cười, nghe ý của đối phương hình như sẽ bám riết không tha. Anh không chặn số của đối phương đã tốt lắm rồi.
“Đừng giở trò mánh lới với tôi. Tôi sẽ không giúp cậu đâu, cậu tự lo thân mình đi.”
Nhưng khi Lý Phàm vừa muốn cúp điện thoại thì đầu bên kia lại vang lên giọng nói của người đàn ông.
“Mày đúng là chán sống, dám đến địa bàn của Đại Long Vương, bây giờ thua sạch tiền còn không chịu trả?”
Lý Phàm thoáng đơ người. Là địa bàn của Đại Long Vương à? Thú vị đấy! Anh sờ cằm, đột nhiên đổi ý.
Sòng bạc của Đại Long Vương chắc chơi vui lắm?
Anh cũng đúng dịp muốn tìm cơ hội ra tay với Đại Long Vương. Bây giờ cơ hội cũng đã tới. Lý Phàm vươn vai, chuẩn bị ra tay.
Trương Đức Võ ngơ ngác nhìn điệu bộ của Lý Phàm.
“Cậu Lý, có lời này không biết tôi có nên nói không. Bởi vì tôi sợ nói ra anh sẽ giận.” Trương Đức Võ thoáng chần chờ sau đó nhịn không được tò mò nói.
Lý Phàm cười nói: “Có phải ông thấy tôi quá nhân từ khi muốn giúp đỡ người bạn học này đúng không?”
Trương Đức Võ sửng sốt. Ông ta không ngờ Lý Phàm lại đoán được suy nghĩ của mình. Nhưng sau khi đoán xong, ông ta chẳng những không phản đối mà còn gật đầu thật mạnh.
Lý Phàm khẽ mỉm cười: “Yên tâm đi. Tôi không phải vì việc này mà là vì việc khác.”
Trương Đức Võ càng mơ màng. Mãi đến sau khi biết được ý nghĩ của Lý Phàm, ông ta nhịn không được hít sâu một hơi. Nếu không tận tai nghe thấy, chắc ông ta sẽ không dám tin đây là sự thật.
Ông ta không ngờ đối phương lại to gan như vậy. Anh thế mà dám ra tay trên địa bàn của Đại Long Vương.
“Việc này hình như hơi liều thì phải?” Trương Đức Võ ngạc nhiên nói.
Ông ta biết rất rõ Đại Long Vương là người thế nào. Lý Phàm làm vậy chẳng khác nào nhổ râu hùm, thậm chí có thể nói là tát thẳng mặt Đại Long Vương.
Ông ta không bao giờ dám nghĩ như vậy. Thế mà Lý Phàm này lại dám chủ động đến địa bàn Đại Long Vương gây chuyện.
Nếu đổi thành người khác, Trương Đức Võ dám chắc đầu óc của người đó bị đứt dây thần kinh, nhưng đổi lại là Lý Phàm, ông ta không thể không suy nghĩ lại. Ông ta thấy chắc chắn Lý Phàm nói được làm được.
Dù sao Lý Phàm đã khiến ông ta tận mắt chứng kiến vô số kỳ tích, gần như lần nào cũng vậy. Vì vậy ông thấy lần này cũng không ngoại lệ.
“Cậu Lý, chắc không phải cậu đang nói đùa đấy chứ?” Trương Đức Võ kinh ngạc nói.
Lý Phàm cười nói: “Sao nào? Ông dám đi không?”
Trương Đức Võ thoáng do dự. Ông ta nghĩ mạng sống của mình là do Lý Phàm cứu, nếu lùi bước, chắc chắn Lý Phàm sẽ không trọng dụng ông ta.
Ông ta có linh cảm nếu đi theo Lý Phàm nhất định sẽ cơm no rượu say, đúng là không gì tốt bằng.
Cuối cùng Trương Đức Võ cũng dứt khoát đồng ý. Thay vì làm cá khô, không bằng nghĩ cách vươn mình thế là ông ta lập tức gật đầu nói: “Được, cậu Lý, tôi tán thành suy nghĩ của anh.”
Lý Phàm chính là muốn câu nói này của Trương Đức Võ. Nếu đối phương đồng ý thì không gì tốt bằng.
Lý Phàm lập tức chuẩn bị hành động, đồng thời nói với Trương Đức Võ: “Được, hy vọng ông sẽ không khiến tôi thất vọng.”
Lý Phàm và Trương Đức Võ nói chuyện xong mới đến chợ đêm của Đại Long Vương.
Đây là mạch máu kinh tế của Đại Long Vương. Phần lớn thu nhập của Đại Long Vương đều đến từ chợ đêm này. Vì vậy Đại Long Vương vô cùng quan tâm đến nơi này. Ông ta gần như sắp xếp toàn bộ nhân tài bên cạnh mình đến đây.
Lý Phàm cũng không muốn làm quá đáng, chỉ là muốn cho Đại Long Vương biết mặt chút thôi. Anh muốn để đối phương biết hậu quả khi đối nghịch với anh.
Lúc bình thường, Lý Phàm không cách nào ra tay đối phó Đại Long Vương mà lúc này đúng là một cơ hội tốt.
Cùng lúc đó Đại Long Vương đang huấn luyện đại trận Long Môn, hoàn toàn không biết mạch máu kinh tế của mình đã lọt vào tầm ngắm của Lý Phàm.
Sau khi Lý Phàm và Trương Đức Võ bước vào, lập tức bị một đám nữ phục vụ xinh đẹp vây quanh, khiến Trương Đức Võ rất muốn vùi đầu vào.
Lý Phàm thấy dáng vẻ mất mặt của Trương Đức Võ thì liếc ông ta một cái. Anh còn tưởng Trương Đức Võ này ít nhiều cũng là người nghiêm chỉnh, chút ai ngờ đối phương lại mất bình tĩnh đến vậy.
“Ông đứng đắn một chút.” Lý Phàm tức giận liếc mắt nhìn.
Trương Đức Võ bị mắng một trận mới gãi đầu, thu lại dáng vẻ không đứng đắn của mình. Dù sau nếu ông ta muốn đi theo Lý Phàm thì không thể khiến đối phương mất mặt được.
Lý Phàm đi thẳng đến sòng bạc. Sau khi vào trong liền có rất nhiều người bước tới chèo kéo anh.
Lý Phàm biết những kẻ này đều mồi chài muốn lừa gạt khách hàng đánh bạc. Đợi sau khi bạn không còn tiền, bọn họ sẽ lập tức vứt bạn như vứt rác.
Nhưng có một nhà cái chuyên lắc xúc xắc sau khi thấy Lý Phàm ăn mặc làng nhàng thì khinh ra mặt. Ông ta nghĩ chắc chắn Lý Phàm là kẻ nghèo kiết xác.
Nhưng lúc này Lý Phàm lại móc ra một xấp tiền dày cộm nói: “Tôi muốn chơi với ông một ván, cứ chơi xúc xắc to nhỏ là được. Ai thắng thì đưa tiền cho người đó.”
Nhà cái lắc xúc xắc thấy vậy đờ người. Nếu không tận mắt nhìn thấy có đánh chết ông ta cũng không tin đây là sự thật.
“Được.” Nhà cái lắc xúc xắc nhếc mép cười, nghĩ thầm mình sắp câu được con cá lớn. Ông ta còn nghĩ trên người Lý Phàm không có một đồng xu nhưng bây giờ ông ta đã đổi ý, lập tức xoa tay, cười hi ha nói.
Ông ta là Thiên Thủ ở đây. Ông ta tin bản thân có thể thắng sạch tiền của đối phương. Ông ta kết luận đối phương chính là gà mới hơn nữa trên người chỉ có mớ tiền này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.